Hoàn Châu Chi Bất Cải Cơ Nhạc
-
Chương 22
“Ngài đang nói cái gì vậy, đứa bé này là con thân sinh của ngài a.” Tri Họa tựa hồ như là đang cười.
Vĩnh Cơ nhìn về phía Phúc Khang An, “Là Ngũ ca.”
Phúc Khang An gật đầu, cúi người lên trước vài bước, Vĩnh Cơ học theo hắn đi, Phúc Khang An kéo nó đến bên cửa sổ, bên trong tiếng cãi vã càng lúc càng lớn, thanh âm của Ngũ a ca từ khe cửa sổ truyền ra, “Ta sẽ không thừa nhận đứa bé này, người ta yêu là Tiểu Yến Tử. Tri Họa, ta tưởng rằng ở đêm tân hôn ta đã nói với ngươi, ta cưới ngươi là bởi Hoàng mã ma ép buộc, ngươi nói cũng sẽ hiểu cho chúng ta. Ta đã cùng Tiểu Yến Tử hẹn thề, cả đời này ta tuyệt đối sẽ không phụ lòng nàng.”
“Ngài đêm đó uống say, cũng biết tên Tri Họa đã trong sổ Nội Vụ phủ, ngài nói vậy Tri Họa làm sao chịu nổi?”
“Tri Họa, ta vẫn cho rằng ngươi thanh khiết thông minh, có thể hiểu được đoạn tình sinh tử tương hứa này của ta với Tiểu Yến Tử, ta cùng Tiểu Yến Tử đã trải qua biết bao gian khổ, tình yêu giữa chúng ta là không thể xen vào, ngươi buông tha đi. Ta sẽ khuyên Tiểu Yến Tử cùng ngươi chung sống hòa bình, ngươi tốt nhất cũng không cần tìm phiền phức cho Tiểu Yến Tử.”
“Ngài nói đùa, Tri Họa cũng chỉ mong muốn Tri Họa cùng Tiểu Yến Tử có thể hòa thuận với nhau.”
“Chuyện đứa nhỏ ta không so đo với ngươi, nếu còn có lần sau nữa, hanh.” Cửa phòng bị người đạp mạnh, Vĩnh Cơ và Phúc Khang An nhanh chóng cúi đầu, Vĩnh Kỳ vẻ mặt tức giận bước nhanh ra ngoài
(nói chuyện hay dã man =)))
Chờ Vĩnh Kỳ đi xa, hai người mới chậm rãi đứng lên, Vĩnh Cơ vẫn còn lơ mơ, “Phúc Khang An, Ngũ ca không thích Tri Họa có đứa nhỏ sao?”
“Ngươi nghe được lời hắn nói có ý thích sao?” Phúc Khang An nhướn mày, ôm cánh tay Vĩnh Cơ, giọng mỉa mai hỏi.
“Không có.”
Tiểu hài tử thật thà lắc đầu khiến giọng Phúc Khang An mềm xuống, hắn xoa xoa đầu đứa nhỏ, “Ngũ ca ngươi thật là không thích đứa bé này, chỉ sợ là hận chết nó ấy chứ.”
“Vì sao? Hài tử của Tri Họa tỷ tỷ không phải là hài tử của Ngũ ca sao? Nào có ai không thích con của chính mình.”
“Đúng vậy thì sao? Ngũ ca ngươi là vẫn còn nghĩ Tri Họa phá hủy tình yêu vĩ đại của hắn với Tiểu Yến Tử a.” Phúc Khang An khinh thường nói, đối với loại người như vậy hắn phi thường khinh bỉ. Hắn cũng nghe a mã mình nói về cái mà Ngũ a ca và Hoàn châu cách cách gọi là ái tình. Hanh, ái với chả tình, quan hệ bất chính, khi còn là huynh muội thì ban ngày ban mặt ôm ôm ấp ấp, về sau thì treo đầu dê bán thịt chó phạm tội khi quân, cướp ngục bỏ trốn vân vân, việc này là việc hoàng tử một nước có thể làm ra ư?
“Không phải Ngũ a chính mình đáp ứng cưới Tri Họa tỷ tỷ sao? Hoàng ngạch nương nói qua, phải chịu trách nhiệm về việc mình làm.” Tiểu hài tử không thỏa mãn, bĩu môi tỏ vẻ mất hứng.
“Hai tiểu tử các ngươi đứng ở đó nói chuyện phiếm sao?”
Phúc Khang An và Vĩnh Cơ quay đầu lại, chỉ thấy Tri Họa một thân sườn xám xanh nhạt tựa ở cửa tiếu ý dịu dàng nhìn bọn họ. Vĩnh Cơ đỏ mặt, Phúc Khang An lúng túng cười, đảo mắt nhìn trời, bị phát hiện rồi a.
“Tri Họa tỷ tỷ.” Vĩnh Cơ ngượng ngùng ở sau lưng chà xát ngón tay, đều do Phúc Khang An, hiện tại đã bị Tri Họa tỷ tỷ bắt được.
Tri Họa cười, ôn nhu nói, “Vĩnh Cơ thật lâu không có tới thăm tỷ tỷ, đều vào đi. Không biết vị tiểu bằng hữu này là ai?”
“Là thư đồng Hoàng a mã ban cho Vĩnh Cơ, Phúc Khang An.” Tri Họa chủ động chuyển đề tài, Vĩnh Cơ cũng đi lên bậc thang, đem Phúc Khang An đi trước còn bản thân mình thì trốn đằng sau, Phúc Khang An không nhanh không chậm đối Tri Họa cúi người, “Phú Sát gia Phúc Khang An tham kiến Ngũ phúc tấn, Ngũ phúc tấn cát tường.”
“Miễn lễ, nguyên lai là công tử út nhà Phú Sát, Tri Họa ngưỡng mộ đã lâu.”
Tri Họa ăn nói bất phàm, Phúc Khang An đối với Tri Họa hảo cảm trong nháy mắt tăng lên rất nhiều. Hai người được Tri Họa thỉnh vào trong phòng, phòng Tri Họa cũng không quá hoa lệ, Tri Họa cùng hai người ngồi xuống, “Hai người các ngươi sao lại đến chỗ ta?”
“Vĩnh Cơ muốn đến thăm Tri Họa tỷ tỷ với cháu.” Vĩnh Cơ vừa nói vừa quan sát chăm chú bụng Tri Họa.
“Phúc Khang An tới chúc mừng phúc tấn. Phúc tấn có thai, quả là một việc đáng ăn mừng.” Phúc Khang An không có giống như Vĩnh Cơ nói toạc móng heo, vẫn còn khéo đưa đẩy, bất động thanh sắc uống trà, trong lời nói không có nửa điểm sai lầm.
“Chúc mừng? Những điều Vĩnh Kỳ vừa nói các ngươi đều đã nghe hết cả đi.”
“Tại sao phải làm như vậy?” Phúc Khang An nhìn về phía Tri Họa, nữ nhân ngồi đối diện hắn có lẽ chỉ hơn hắn vài tuổi mà thôi, nửa năm trước người này vẫn còn là Giang Nam nổi danh tài nữ, mà nàng bây giờ đã trở thành người đàn bà giữa chốn thâm cung. Nàng cũng với nữ nhân nơi đây học cách tính toán, học mưu mô quỷ kế. Nghĩ tới đây hắn cười không ra tiếng, ở nơi thâm cung này, đứa bé ngồi cạnh mình có lẽ là người duy nhất ngơ ngác ngây ngô cái gì cũng không biết, ngay cả nói dối vẫn còn đỏ mặt.
“Bởi vì ta cần có đứa nhỏ, mọi người không phải hy vọng Ngũ phúc tấn sẽ có đứa nhỏ sao?” Tri Họa hơi cúi đầu, lông mi dài rũ xuống che đi đôi mắt long lanh, nàng nào có được như người khác nghĩ hạnh phúc. Nàng nghi ngờ con đầu lòng của Ngũ a ca cũng sẽ là con trai trưởng. Đứa bé này là nàng cưỡng ép mà có, thừa dịp Ngũ a ca say rượu mà nói gạt Vĩnh Kỳ động phòng. Nàng có lỗi với đứa nhỏ này, phụ thân của nó không thích nó, sau này tương lai nó sẽ chẳng thể có được cái gọi là tình thương của cha.
“Đại khái là vậy.”
Vĩnh Cơ nhìn trái nhìn phải, tại sao hai người kia nói chuyện nó nghe không hiểu? Tri Họa tỷ tỷ so với nó lớn tuổi hơn, nói chuyện nó không hiểu cũng là bình thường, thế nhưng vì sao Phúc Khang An nói nó cũng mơ mơ màng màng không rõ? Nó nằm nhoài trên bàn, dùng ngón tay dính nước trà vẽ vẽ lên bàn, trong lòng rất u buồn.
“Không nói những điều này nữa…”
Lời nói của Tri Họa bị một thanh kiếm từ bên ngoài phi thẳng vào cắt đứt, cắm phập một cái trên giá sách, kêu đánh “ông” một tiếng.
Phúc Khang An vèo một cái đứng lên, đem tiểu hài tử bị kinh hách che ở sau lưng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm ngoài cửa chính là Tiểu Yến Tử hổn hển, chống eo hất mũi nhìn Tri Họa, “Hanh, quả nhiên ngươi là nữ nhân xấu xa ép buộc Vĩnh Kỳ vào phòng ngươi.”
Mục tiêu đối phó nguyên bản của Tiểu Yến Tử không phải là Tri Họa mà là Vĩnh Kỳ. Nàng từ ngoài cung trở về, ở chỗ Tử Vi nghe được tin Tri Họa mang thai liền bùng nổ, nói sẽ cầm kiếm đi tìm Vĩnh Kỳ đã phụ lòng nàng tính sổ, ai biết không tìm thấy được Vĩnh Kỳ nhưng lại nghe được Tri Họa và Phúc Khang An nói chuyện.
Nàng và Vĩnh Cơ giống nhau nghe không hiểu hàm ý bên trong, nhưng nàng vẫn hiểu được ý tứ bên ngoài của Tri Họa a. Tri Họa nhìn thấy Tiểu Yến Tử cũng không có sợ hãi, trên mặt vẫn là nụ cười thân thiện, “Tỷ tỷ tới, sao lại tức giận như vậy, nếu là muội muội có gì không phải, chỉ cần tỷ tỷ giáo huấn, không cần phải chọc tức bản thân như vậy.”
Tiểu Yến Tử ghét nhất là mấy câu văn vẻ gì đó, Tri Họa càng hiền lành thì nàng càng chán ghét, chỉ thấy nàng vung tay vung chân nhảy lên quát, “Ngươi đừng có nói với Tiểu Yến Tử ta cái gì tỷ tỷ muội muội, tỷ muội của ta chỉ có duy nhất Tử Vi, ngươi là một nữ nhân xấu xa độc ác, còn có hai người các ngươi, đơn giản là chuột cùng một ổ, Tiểu Yến Tử ta khinh thường các ngươi.”
Tiểu Yến Tử chỉ trích nhục mạ Tri Họa, Phúc Khang An có thể khoanh tay đứng nhìn, vì đây vốn là chuyện giữa hai nữ nhân, nhưng Tiểu Yến Tử hết lần này tới lần khác vơ đũa cả nắm, lôi luôn cả hắn và Vĩnh Cơ vào, Vĩnh Cơ hãy còn không hiểu Tiểu Yến Tử nói câu chuột cùng một ổ kia là có ý gì, Phúc Khang An đứng ở ngoài nhếch khóe miệng cười nhạt, “Lời này của Hoàn Châu cách cách thật buồn cười, ta đây không biết Tri Họa tỷ tỷ là phúc tấn mà không thể lưu lại Ngũ a ca Vĩnh Kỳ trong phòng một đêm sao?”
“Cái gì, rõ ràng là nữ nhân ác độc này hãm hại Vĩnh Kỳ.”
“Hãm hại? Ta lần đầu tiên nghe thấy chuyện phúc tấn mang đứa nhỏ để hãm hại cha nó a, Hoàn Châu cách cách trí tưởng tượng thật tốt, Phúc Khang An ta bội phục.”
“Ngươi!”
“Phúc Khang An, ngươi không cần nói nữa.” Mắt thấy Tiểu Yến Tử ánh mắt đỏ lên, tóc dựng đứng, là báo hiệu bão muốn nổi a, Vĩnh Cơ đã có kinh nghiệm thăm dò kéo kéo tay áo Phúc Khang An, “Tiểu Yến Tử tỷ tỷ nổi giận rồi.”
“Nàng tức giận, ta không tức giận sao? Ngươi không có nghe thấy nàng nói chúng ta là rắn chuột cùng một ổ a.” Phúc Khang An hận không thể đánh một cái vào đầu tiểu hài tử, nào có đạo lý nào bị người mắng mà không đáp trả đâu, hơn nữa Hoàn Châu cách cách còn mắng một cách vô lý nữa.
Vĩnh Cơ bỗng nhiên tỉnh ngộ, vỗ đầu, mắt sáng long lanh nhìn về phía Phúc Khang An, “Nguyên lai Tiểu Yến Tử tỷ tỷ nói là rắn chuột cùng một ổ a, làm thế nào lại nói thành chuột cùng một ổ.”
“…”
“Phốc!” Tri Họa đứng một bên bật cười, Phúc Khang An quay đầu lại ảo não trừng mắt nhìn nàng, nàng nhanh tay dùng quạt che miệng, “Các ngươi cứ việc tiếp tục.”
Tiếp tục cái mao á, Phúc Khang An chỉ cảm thấy như bị đả kích, hung hăng véo má khuôn mặt tròn tròn của tiểu hài tử, “Quên đi, không nói nữa.”
Vĩnh Cơ chớp chớp mắt gật đầu, chỉ là hai người bọn họ muốn nhân nhượng ngươi cho đỡ phiền phức, nhưng có người lại không muốn, đem người chắn trước mặt hai người bọn họ, Tiểu Yến Tử chùi mũi, đem chiếc roi bên hông vung lên đánh xuống mặt đất, “Không được đi! Ngày hôm nay không có nói rõ ràng mọi chuyện ai cũng không được đi!”
Tính tình cậu ấm của Phúc Khang An cũng bắt đầu nổi lên, xắn xắn tay áo, ngửa mặt khinh bỉ nhìn về phía Tiểu Yến Tử, khinh thường cười khẩy nói, “Hanh, bất quá chỉ là một sườn phúc tấn mà thôi, chặn đường đương triều a ca cũng không phải là đúng quy cách đi?”
Sườn phúc tấn là nghịch lân của Tiểu Yến Tử, trong Cảnh Dương cung kiêng kị nhất là một từ sườn phúc tấn này, Vĩnh Kỳ bởi để ý đến Tiểu Yến Tử, đã sớm hạ lệnh cấm khẩu, lúc này lại bị Phúc Khang An nói trắng ra, Tiểu Yến Tử nhất thời lửa giận ngút trời, không nói hai lời hướng roi đến phía Phúc Khang An mà đánh.
Phúc Khang An lôi kéo Vĩnh Cơ nhanh chóng lui đi, lôi ra chủy thủ bên người, trong hậu cung không được phép mang theo vũ khí, roi của Tiểu Yến Tử và chủy thủ của hắn đều là do Hoàng Thượng ân ái mà ra.
“Phúc Khang An.” Vĩnh Cơ sợ hãi kêu lên một tiếng, nó vừa rồi là bị Phúc Khang An lôi kéo mới tránh được một roi của Tiểu Yến Tử, nó không muốn lặp lại chiến trận nơi này.
Quay lại cười cười trấn an tiểu hài tử, Phúc Khang An liền quay đầu lại, “Yên tâm, cho dù chết ta cũng sẽ không để ngươi bị thương.”
Vĩnh Cơ nhìn về phía Phúc Khang An, “Là Ngũ ca.”
Phúc Khang An gật đầu, cúi người lên trước vài bước, Vĩnh Cơ học theo hắn đi, Phúc Khang An kéo nó đến bên cửa sổ, bên trong tiếng cãi vã càng lúc càng lớn, thanh âm của Ngũ a ca từ khe cửa sổ truyền ra, “Ta sẽ không thừa nhận đứa bé này, người ta yêu là Tiểu Yến Tử. Tri Họa, ta tưởng rằng ở đêm tân hôn ta đã nói với ngươi, ta cưới ngươi là bởi Hoàng mã ma ép buộc, ngươi nói cũng sẽ hiểu cho chúng ta. Ta đã cùng Tiểu Yến Tử hẹn thề, cả đời này ta tuyệt đối sẽ không phụ lòng nàng.”
“Ngài đêm đó uống say, cũng biết tên Tri Họa đã trong sổ Nội Vụ phủ, ngài nói vậy Tri Họa làm sao chịu nổi?”
“Tri Họa, ta vẫn cho rằng ngươi thanh khiết thông minh, có thể hiểu được đoạn tình sinh tử tương hứa này của ta với Tiểu Yến Tử, ta cùng Tiểu Yến Tử đã trải qua biết bao gian khổ, tình yêu giữa chúng ta là không thể xen vào, ngươi buông tha đi. Ta sẽ khuyên Tiểu Yến Tử cùng ngươi chung sống hòa bình, ngươi tốt nhất cũng không cần tìm phiền phức cho Tiểu Yến Tử.”
“Ngài nói đùa, Tri Họa cũng chỉ mong muốn Tri Họa cùng Tiểu Yến Tử có thể hòa thuận với nhau.”
“Chuyện đứa nhỏ ta không so đo với ngươi, nếu còn có lần sau nữa, hanh.” Cửa phòng bị người đạp mạnh, Vĩnh Cơ và Phúc Khang An nhanh chóng cúi đầu, Vĩnh Kỳ vẻ mặt tức giận bước nhanh ra ngoài
(nói chuyện hay dã man =)))
Chờ Vĩnh Kỳ đi xa, hai người mới chậm rãi đứng lên, Vĩnh Cơ vẫn còn lơ mơ, “Phúc Khang An, Ngũ ca không thích Tri Họa có đứa nhỏ sao?”
“Ngươi nghe được lời hắn nói có ý thích sao?” Phúc Khang An nhướn mày, ôm cánh tay Vĩnh Cơ, giọng mỉa mai hỏi.
“Không có.”
Tiểu hài tử thật thà lắc đầu khiến giọng Phúc Khang An mềm xuống, hắn xoa xoa đầu đứa nhỏ, “Ngũ ca ngươi thật là không thích đứa bé này, chỉ sợ là hận chết nó ấy chứ.”
“Vì sao? Hài tử của Tri Họa tỷ tỷ không phải là hài tử của Ngũ ca sao? Nào có ai không thích con của chính mình.”
“Đúng vậy thì sao? Ngũ ca ngươi là vẫn còn nghĩ Tri Họa phá hủy tình yêu vĩ đại của hắn với Tiểu Yến Tử a.” Phúc Khang An khinh thường nói, đối với loại người như vậy hắn phi thường khinh bỉ. Hắn cũng nghe a mã mình nói về cái mà Ngũ a ca và Hoàn châu cách cách gọi là ái tình. Hanh, ái với chả tình, quan hệ bất chính, khi còn là huynh muội thì ban ngày ban mặt ôm ôm ấp ấp, về sau thì treo đầu dê bán thịt chó phạm tội khi quân, cướp ngục bỏ trốn vân vân, việc này là việc hoàng tử một nước có thể làm ra ư?
“Không phải Ngũ a chính mình đáp ứng cưới Tri Họa tỷ tỷ sao? Hoàng ngạch nương nói qua, phải chịu trách nhiệm về việc mình làm.” Tiểu hài tử không thỏa mãn, bĩu môi tỏ vẻ mất hứng.
“Hai tiểu tử các ngươi đứng ở đó nói chuyện phiếm sao?”
Phúc Khang An và Vĩnh Cơ quay đầu lại, chỉ thấy Tri Họa một thân sườn xám xanh nhạt tựa ở cửa tiếu ý dịu dàng nhìn bọn họ. Vĩnh Cơ đỏ mặt, Phúc Khang An lúng túng cười, đảo mắt nhìn trời, bị phát hiện rồi a.
“Tri Họa tỷ tỷ.” Vĩnh Cơ ngượng ngùng ở sau lưng chà xát ngón tay, đều do Phúc Khang An, hiện tại đã bị Tri Họa tỷ tỷ bắt được.
Tri Họa cười, ôn nhu nói, “Vĩnh Cơ thật lâu không có tới thăm tỷ tỷ, đều vào đi. Không biết vị tiểu bằng hữu này là ai?”
“Là thư đồng Hoàng a mã ban cho Vĩnh Cơ, Phúc Khang An.” Tri Họa chủ động chuyển đề tài, Vĩnh Cơ cũng đi lên bậc thang, đem Phúc Khang An đi trước còn bản thân mình thì trốn đằng sau, Phúc Khang An không nhanh không chậm đối Tri Họa cúi người, “Phú Sát gia Phúc Khang An tham kiến Ngũ phúc tấn, Ngũ phúc tấn cát tường.”
“Miễn lễ, nguyên lai là công tử út nhà Phú Sát, Tri Họa ngưỡng mộ đã lâu.”
Tri Họa ăn nói bất phàm, Phúc Khang An đối với Tri Họa hảo cảm trong nháy mắt tăng lên rất nhiều. Hai người được Tri Họa thỉnh vào trong phòng, phòng Tri Họa cũng không quá hoa lệ, Tri Họa cùng hai người ngồi xuống, “Hai người các ngươi sao lại đến chỗ ta?”
“Vĩnh Cơ muốn đến thăm Tri Họa tỷ tỷ với cháu.” Vĩnh Cơ vừa nói vừa quan sát chăm chú bụng Tri Họa.
“Phúc Khang An tới chúc mừng phúc tấn. Phúc tấn có thai, quả là một việc đáng ăn mừng.” Phúc Khang An không có giống như Vĩnh Cơ nói toạc móng heo, vẫn còn khéo đưa đẩy, bất động thanh sắc uống trà, trong lời nói không có nửa điểm sai lầm.
“Chúc mừng? Những điều Vĩnh Kỳ vừa nói các ngươi đều đã nghe hết cả đi.”
“Tại sao phải làm như vậy?” Phúc Khang An nhìn về phía Tri Họa, nữ nhân ngồi đối diện hắn có lẽ chỉ hơn hắn vài tuổi mà thôi, nửa năm trước người này vẫn còn là Giang Nam nổi danh tài nữ, mà nàng bây giờ đã trở thành người đàn bà giữa chốn thâm cung. Nàng cũng với nữ nhân nơi đây học cách tính toán, học mưu mô quỷ kế. Nghĩ tới đây hắn cười không ra tiếng, ở nơi thâm cung này, đứa bé ngồi cạnh mình có lẽ là người duy nhất ngơ ngác ngây ngô cái gì cũng không biết, ngay cả nói dối vẫn còn đỏ mặt.
“Bởi vì ta cần có đứa nhỏ, mọi người không phải hy vọng Ngũ phúc tấn sẽ có đứa nhỏ sao?” Tri Họa hơi cúi đầu, lông mi dài rũ xuống che đi đôi mắt long lanh, nàng nào có được như người khác nghĩ hạnh phúc. Nàng nghi ngờ con đầu lòng của Ngũ a ca cũng sẽ là con trai trưởng. Đứa bé này là nàng cưỡng ép mà có, thừa dịp Ngũ a ca say rượu mà nói gạt Vĩnh Kỳ động phòng. Nàng có lỗi với đứa nhỏ này, phụ thân của nó không thích nó, sau này tương lai nó sẽ chẳng thể có được cái gọi là tình thương của cha.
“Đại khái là vậy.”
Vĩnh Cơ nhìn trái nhìn phải, tại sao hai người kia nói chuyện nó nghe không hiểu? Tri Họa tỷ tỷ so với nó lớn tuổi hơn, nói chuyện nó không hiểu cũng là bình thường, thế nhưng vì sao Phúc Khang An nói nó cũng mơ mơ màng màng không rõ? Nó nằm nhoài trên bàn, dùng ngón tay dính nước trà vẽ vẽ lên bàn, trong lòng rất u buồn.
“Không nói những điều này nữa…”
Lời nói của Tri Họa bị một thanh kiếm từ bên ngoài phi thẳng vào cắt đứt, cắm phập một cái trên giá sách, kêu đánh “ông” một tiếng.
Phúc Khang An vèo một cái đứng lên, đem tiểu hài tử bị kinh hách che ở sau lưng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm ngoài cửa chính là Tiểu Yến Tử hổn hển, chống eo hất mũi nhìn Tri Họa, “Hanh, quả nhiên ngươi là nữ nhân xấu xa ép buộc Vĩnh Kỳ vào phòng ngươi.”
Mục tiêu đối phó nguyên bản của Tiểu Yến Tử không phải là Tri Họa mà là Vĩnh Kỳ. Nàng từ ngoài cung trở về, ở chỗ Tử Vi nghe được tin Tri Họa mang thai liền bùng nổ, nói sẽ cầm kiếm đi tìm Vĩnh Kỳ đã phụ lòng nàng tính sổ, ai biết không tìm thấy được Vĩnh Kỳ nhưng lại nghe được Tri Họa và Phúc Khang An nói chuyện.
Nàng và Vĩnh Cơ giống nhau nghe không hiểu hàm ý bên trong, nhưng nàng vẫn hiểu được ý tứ bên ngoài của Tri Họa a. Tri Họa nhìn thấy Tiểu Yến Tử cũng không có sợ hãi, trên mặt vẫn là nụ cười thân thiện, “Tỷ tỷ tới, sao lại tức giận như vậy, nếu là muội muội có gì không phải, chỉ cần tỷ tỷ giáo huấn, không cần phải chọc tức bản thân như vậy.”
Tiểu Yến Tử ghét nhất là mấy câu văn vẻ gì đó, Tri Họa càng hiền lành thì nàng càng chán ghét, chỉ thấy nàng vung tay vung chân nhảy lên quát, “Ngươi đừng có nói với Tiểu Yến Tử ta cái gì tỷ tỷ muội muội, tỷ muội của ta chỉ có duy nhất Tử Vi, ngươi là một nữ nhân xấu xa độc ác, còn có hai người các ngươi, đơn giản là chuột cùng một ổ, Tiểu Yến Tử ta khinh thường các ngươi.”
Tiểu Yến Tử chỉ trích nhục mạ Tri Họa, Phúc Khang An có thể khoanh tay đứng nhìn, vì đây vốn là chuyện giữa hai nữ nhân, nhưng Tiểu Yến Tử hết lần này tới lần khác vơ đũa cả nắm, lôi luôn cả hắn và Vĩnh Cơ vào, Vĩnh Cơ hãy còn không hiểu Tiểu Yến Tử nói câu chuột cùng một ổ kia là có ý gì, Phúc Khang An đứng ở ngoài nhếch khóe miệng cười nhạt, “Lời này của Hoàn Châu cách cách thật buồn cười, ta đây không biết Tri Họa tỷ tỷ là phúc tấn mà không thể lưu lại Ngũ a ca Vĩnh Kỳ trong phòng một đêm sao?”
“Cái gì, rõ ràng là nữ nhân ác độc này hãm hại Vĩnh Kỳ.”
“Hãm hại? Ta lần đầu tiên nghe thấy chuyện phúc tấn mang đứa nhỏ để hãm hại cha nó a, Hoàn Châu cách cách trí tưởng tượng thật tốt, Phúc Khang An ta bội phục.”
“Ngươi!”
“Phúc Khang An, ngươi không cần nói nữa.” Mắt thấy Tiểu Yến Tử ánh mắt đỏ lên, tóc dựng đứng, là báo hiệu bão muốn nổi a, Vĩnh Cơ đã có kinh nghiệm thăm dò kéo kéo tay áo Phúc Khang An, “Tiểu Yến Tử tỷ tỷ nổi giận rồi.”
“Nàng tức giận, ta không tức giận sao? Ngươi không có nghe thấy nàng nói chúng ta là rắn chuột cùng một ổ a.” Phúc Khang An hận không thể đánh một cái vào đầu tiểu hài tử, nào có đạo lý nào bị người mắng mà không đáp trả đâu, hơn nữa Hoàn Châu cách cách còn mắng một cách vô lý nữa.
Vĩnh Cơ bỗng nhiên tỉnh ngộ, vỗ đầu, mắt sáng long lanh nhìn về phía Phúc Khang An, “Nguyên lai Tiểu Yến Tử tỷ tỷ nói là rắn chuột cùng một ổ a, làm thế nào lại nói thành chuột cùng một ổ.”
“…”
“Phốc!” Tri Họa đứng một bên bật cười, Phúc Khang An quay đầu lại ảo não trừng mắt nhìn nàng, nàng nhanh tay dùng quạt che miệng, “Các ngươi cứ việc tiếp tục.”
Tiếp tục cái mao á, Phúc Khang An chỉ cảm thấy như bị đả kích, hung hăng véo má khuôn mặt tròn tròn của tiểu hài tử, “Quên đi, không nói nữa.”
Vĩnh Cơ chớp chớp mắt gật đầu, chỉ là hai người bọn họ muốn nhân nhượng ngươi cho đỡ phiền phức, nhưng có người lại không muốn, đem người chắn trước mặt hai người bọn họ, Tiểu Yến Tử chùi mũi, đem chiếc roi bên hông vung lên đánh xuống mặt đất, “Không được đi! Ngày hôm nay không có nói rõ ràng mọi chuyện ai cũng không được đi!”
Tính tình cậu ấm của Phúc Khang An cũng bắt đầu nổi lên, xắn xắn tay áo, ngửa mặt khinh bỉ nhìn về phía Tiểu Yến Tử, khinh thường cười khẩy nói, “Hanh, bất quá chỉ là một sườn phúc tấn mà thôi, chặn đường đương triều a ca cũng không phải là đúng quy cách đi?”
Sườn phúc tấn là nghịch lân của Tiểu Yến Tử, trong Cảnh Dương cung kiêng kị nhất là một từ sườn phúc tấn này, Vĩnh Kỳ bởi để ý đến Tiểu Yến Tử, đã sớm hạ lệnh cấm khẩu, lúc này lại bị Phúc Khang An nói trắng ra, Tiểu Yến Tử nhất thời lửa giận ngút trời, không nói hai lời hướng roi đến phía Phúc Khang An mà đánh.
Phúc Khang An lôi kéo Vĩnh Cơ nhanh chóng lui đi, lôi ra chủy thủ bên người, trong hậu cung không được phép mang theo vũ khí, roi của Tiểu Yến Tử và chủy thủ của hắn đều là do Hoàng Thượng ân ái mà ra.
“Phúc Khang An.” Vĩnh Cơ sợ hãi kêu lên một tiếng, nó vừa rồi là bị Phúc Khang An lôi kéo mới tránh được một roi của Tiểu Yến Tử, nó không muốn lặp lại chiến trận nơi này.
Quay lại cười cười trấn an tiểu hài tử, Phúc Khang An liền quay đầu lại, “Yên tâm, cho dù chết ta cũng sẽ không để ngươi bị thương.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook