Hoài Niệm
-
Quyển 2 - Chương 60
Là anh dùng hết mánh
khóe để kéo em đi cùng anh đến hết cuộc đời này, anh cũng chỉ muốn em đi cùng anh đến hết cuộc đời này mà thôi.
&&&(0-0)/&&&
Bệnh viện tư nhân mà mẹ Phùng nằm là sản nghiệp của Thịnh gia. Dựa vào mối quan hệ giữa Phùng Nhất Nhất và Tử Thời, mẹ Phùng vừa vào là đã được nằm phòng bệnh VIP. Sau đó, Trịnh Phiên Nhiên nhờ mối quan hệ của anh trai và Thịnh Thừa Quang, thăng cấp lên thành phòng VVIP. Nhưng, nếu phải nói đến quan hệ, thì mối quan hệ giữa Tạ Gia và Thịnh gia mới có lịch sử lâu đời, cho nên Tạ Gia Thụ chuyển thẳng mẹ Phùng đến phòng thường niên của Tạ gia trong bệnh viện.
Phòng bệnh là một căn phòng xa hoa, đầy đủ thiết bị, mẹ Phùng ở đó còn thoải mái hơn ở nhà. Sau khi cha Phùng ở đây hai đêm cũng không muốn về nhà nữa rồi.
Mà Phùng Nhất Phàm lại bị Tạ Gia Thụ quảng đi Hải Nam, thế nên tại Phùng gia giờ chỉ còn lại mỗi Phùng Nhất Nhất.
Tạ Gia Thụ lấy chiêu bài “con rể ở rể” ngủ lại một đêm, sau đó căn bản không thể phanh lại được… Thật ra, môi trường trong tiểu khu xưa cũ này chỉ bình thường có vậy, phòng thì cũ, thang máy cũng chẳng có, Phùng gia lại không có bồn tắm mát xa chạy bằng điện cùng phòng thay đồ, nhưng mà, nhưng mà ở đây có Phùng Nhất Nhất, vợ của anh!
Tạ Gia Thụ cứ đường hoàng vào ở trong Phùng gia. Trong nhà chỉ có hai người họ, cùng ra cùng vào, đúng là đôi vợ chồng trẻ trong tuần trăng mật.
Ví dụ như bây giờ, hai người tay trong tay đi dạo siêu thị, vừa tán gẫu vừa chọn đồ, ngọt ngào biết bao!
Đương nhiên, nếu Tạ Gia Thụ không buông lời bỡn cợt, thì cảnh tượng đó nhất định sẽ càng tuyệt đẹp hơn. Phùng Nhất Nhất dùng sức của ba bò chín trâu mới kéo được anh ra khỏi khu vật dụng vệ sinh phụ nữ. Cứ bước một bước, anh lại ngoảnh đầu lại ba lần, lưu luyến bịn rịn hỏi, “Bình thường em thích dùng chất liệu bông hay là bề mặt lưới thoáng khô xốp? Nhãn hàng màu phấn hồng kia đẹp quá, chúng ta mua thêm mấy bịch nữa nhé!”.
Phùng Nhất Nhất dữ dằn, “Anh phiền chết đi được! Đồ em dùng, em tự mua!”.
Anh vẫn không yên tâm mà hỏi tiếp, “Thế tháng này em đã dùng chứa? Bình thường kỳ sinh lý của em có chuẩn không? Ngày bao nhiêu hàng tháng thì tới… Á! Đau!”, bị nhéo đến gào khóc mới ngừng lải nhải.
Người này sở hữu cặp chân dài, diện mạo lại quá bắt mắt, xung quanh có rất nhiều cô gái vừa tò mò vừa thẹn thùng nhìn trộm anh, Phùng Nhất Nhất cản thấy lúc này bản thân như một bà mẹ dạ xoa, vội vàng buông tay rồi khoác lấy tay anh.
Nhưng gã Tạ Gia Thụ này, vết sẹo còn chưa đóng vảy đã quên cả đau đớn, ngọt ngào ôm cô chà chà rồi cọ cọ, tiếp tục dạo siêu thị. Bỗng nhiên, anh vênh mặt ưỡn ngực lấy một hộp siêu mỏng siêu lớn trên giá trưng bày đa dạng các loại “áo mưa”, cầm trong tay còn huơ huơ hỏi cô, “Có cả hương dâu tây nữa đấy, em có muốn thử không , em yêu?”.
“…Muốn thử anh tự đi mà thử!”.
Anh “ồ” một tiếng, lại cầm thêm một hộp lớn nữa, “Vậy anh thử cái này nhé! Anh thích hương bạc hà, mát lạnh sảng khoái”.
“…” Phùng Nhất Nhất quả thật là, quả thật là vô cùng muốn vứt anh ở đây, tự trở về nhà ngay lập tức.
Mắt thấy anh ném hai hộp vào trong xe hàng, bộ dạng nghiêm chỉnh đẩy xe về phía trước, cô đuổi theo nhỏ giọng hỏi, “Cái này…mua thật hả?”.
Tạ Gia Thụ nghiêng người thân mật hôn lên tóc cô, dịu dàng và chu đáo, “Cái anh lấy đều là siêu mỏng, sẽ không ảnh hưởng đến cảm giác của em đâu, yên tâm đi!”.
“…Anh đi thanh toán đi, em đợi anh ở bên ngoài.”
Mặc dù Tạ Gia Thụ bỡn cợt không nói chuyện nghiêm chỉnh, nhưng Phùng Nhất Nhất vẫn rất để tâm chuyện này. Đợi lúc về chỉ có hai người trên xe, Phùng Nhất Nhất nghiêm túc hỏi anh, “Gia Thụ, có phải hiện giờ anh không muốn có con không?”.
Tạ Gia Thụ vừa lái xe vừa tùy tiện “ưm” một tiếng.
Lòng Phùng Nhất Nhất có hơi lắng xuống, cũng có chút khó hiểu, “Nhưng trước kia chẳng phải anh còn nói… thế anh dự định bao giờ có?”.
Tạ Gia Thụ nhìn đường phía trước, giọng điệu nhẹ nhàng, nói, “Trước đó không phải là chúng ta tưởng mẹ em gì gì đó sao. Em tìm anh kết hôn chẳng phải là để bà yên tâm à? Lúc đó, chúng ta nói có con sớm, cũng là vì bà mà”.
Nhắc đến chuyện này, Phùng Nhất Nhất luôn cảm thấy có lỗi với anh, cô áy náy đưa tay ra sờ cánh tay cánh tay anh.
Ồ, cảm giác nơi bàn tay thật tuyệt.
Tạ Gia Thụ bỏ một tay ra nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, thỏa mãn khẽ thở dài một tiếng.
“Thật ra thì nuôi con nhỏ rất phiền phức… Sau khi nuôi nó trưởng thành cũng chưa chắc đã hiếu thuận với chúng ta”, xe được lái ra khỏi bãi đỗ xe trong tầng hầm, vẻ mặt anh trở nên khó đoán trong ánh đèn chớp nhoáng, “Nếu em cảm thấy cô đơn, chúng ta nuôi hai con chó không phải được rồi sao?”.
Lúc này, Phùng Nhất Nhất đang thầm đoán xem có phải tính khí trẻ con của Tạ Gia Thụ lại nổi lên rồi không, còn ghen với cả con? Cô dịu dàng khai thông tư tưởng cho anh, “Không được, dù gì thì chó không phải là người, nuôi con cũng không phải vì cô đơn. Anh nghĩ xem, một đứa nhỏ trên người mang dòng máu của hai chúng ta, lớn lên từng ngày bên cạnh chúng ta, chỗ này giống anh, chỗ kia giống em… tuyệt biết bao!”.
Tạ Gia Thụ không trả lời. Xe chạy hơi nhanh, anh có vẻ hết sức chăm chú vào con đường phía trước.
Một lúc lâu sau, tốc độ xe từ từ chậm lại, anh cũng như thở phào nhẹ nhõm, dùng giọng điệu chẳng hề để ý nói, “Thôi đi, chúng ta có nhiều tiền như thế, chỉ cần chúng ta sẵn lòng, lúc nào mà bên cạnh chẳng có náo nhiệt. Em sợ già không ai chăm sóc, sau này chúng ta sẽ cùng nhau sống trong viện dưỡng lão. Haizzz, phải nhân lúc chưa già xây cho em một viện dưỡng lão mới được, sau này chúng ta già rồi có thể vào đó sống”.
Phùng Nhất Nhất đang đắm chìm trong tưởng tượng sinh con ra con sẽ giống anh, lúc này bị lời nói của anh chọc cười, nói, “Thôi đi, ai biết được anh có sống với em đến bạc đầu hay không? Giờ anh không cho em sinh con, qua mười, hai mươi năm nữa, em “hoa tàn ít bướm” rồi, anh thoắt cái là có thể tìm một cô gái trẻ trung, em không có con, không còn tuổi xuân, không có gì hết, đến lúc đó em phải làm sao?”.
Tạ Gia Thụ thừa lúc đèn đỏ quay đầu nhìn cô, chau mày bất đắc dĩ thở dài, nói, “Trước khi kết hôn, thỏa thuận quy định rằng, nếu chúng ta ly hôn, em có thể đạt được một nửa trong tổng số tài sản của anh ngoài cổ phần Tập đoàn Trường Lạc. Bà Tạ, em có biết đó là bao nhiêu tiền không? Tài sản hơn trăm triệu mà bảo là không có gì hết? Lòng dạ em cũng tham quá rồi đấy!”.
Phùng Nhất Nhất ngẩn người một hồi mới bừng tỉnh, “Woa…”.
Cô đang bày tỏ cảm tưởng bỗng chốc được thăng cấp lên làm tỉ phú thì thấy Tạ Gia Thụ nói tiếp, “Hơn nữa, hiện giờ em đã hai mươi chín rồi, còn nói “hoa tàn ít bướm” gì nữa hả?”.
“…” Khuôn mặt Phùng Nhất Nhất bỗng xám xịt, “Tạ Gia Thụ, cái mồm của anh ngoài dùng để ăn cơm ra thì chỉ biết nói lời bỉ ổi thôi phải không?”
“Không, còn dùng để hôn, để cắn em nữa…”
“Cút!”
“Lăn lông lốc lăn lông lốc…”
Buổi tối, Phùng Nhất Nhất thu dọn xong nhà bếp trở về phòng thì Tạ Gia Thụ đã tắm rửa xong. Anh ngồi trên giường, xử lý thư điện tử, chiếc áo choàng tắm được thắt hờ, lộ ra vùng cơ ngực rắn chắc, đầu và chân vẫn ướt, anh cứ bắt chéo chân ngồi trên giường trải ga màu hồng của Phùng Nhất Nhất… Cô không thể nhìn thêm được nữa, cầm khăn khô ra lau chân và tóc cho anh.
Anh đang chăm chú vào màn hình máy tính, chiếc khăn che đi tầm nhìn nên anh liền đẩy ra, đầu lập tức bị cốc một cái, chỉ có thể miễn cưỡng nghểnh cổ để mặc cô xử lý.
Tóc của Tạ Gia Thụ rất chắc khỏe, bóng mượt, bộ dạng tóc bị xoa bù xù khiến anh trẻ ra mấy tuổi… Thật ra, người này ngoài những lúc mồm miệng bỉ ổi chán sống ra thì vẫn rất đáng yêu. Tóc đã khô một nửa, Phùng Nhất Nhất hài lòng hôn một cái vào má anh.
Đúng lúc này, có một bức thư điện tử được gửi đến, Phùng Nhất Nhất cách rất gần, nhìn thấy rất rõ, cột người gửi chợt lóe lên, là tên của Thẩm Hiên.
“Ớ?”, Phùng Nhất Nhất tò mò hỏi, “Anh và Thẩm Hiên vẫn liên lạc qua lại với nhau?”.
Tạ Gia Thụ không ngẩng đầu, nói, “Ừm…mời anh ta về tham dự hôn lễ của chúng ta”.
Phùng Nhất Nhất đang không biết bày tỏ thái độ gì thì anh bỗng gập máy tính lại, ném lên giường, quay người ôm lấy cô.
Phùng Nhất Nhất cười dịu dàng, ngón tay nghịc mái tóc đã gần khô của anh. Anh vùi mặt vào ngực cô, vừa lên tiếng, ngực cô đã nóng rực, “Vui không? Bât ngờ không?”.
Cô cố ý trả lời, “Ừm, rất vui, rất bất ngờ!”.
“Vậy có cần anh gọi cả Chu Tường đến không? Đặc biệt dành một bàn cho đội ngũ người yêu cũ của em?”.
Phùng Nhất Nhất cười nhéo tay anh. Cô hoàn toàn không dùng sức, nhưng Tạ Gia Thụ lại có vẻ rất đau, gào khóc đau đớn ôm lấy cái tay lăn lộn vào trong giường, còn đưa lưng về phía cô, vùi mặt vào trong chăn.
Phùng Nhất Nhất tưởng anh cố ý quậy phá, thuận tay vỗ vỗ mấy cái vào mông anh. Anh không lên tiếng, tay bắt lấy cổ tay cô, kéo cô lại rồi đè xuống dưới.
“Đừng…anh đợi một chút…em còn chưa tắm!”, Phùng Nhất Nhất đẩy người đang cực kỳ bức thiết ra, khẽ giọng nói.
Tạ Gia Thụ cứ vùi mặt vào cổ cô, lúc này dừng lại, anh vẫn duy trì tư thế ôm cô, thở phì phò bên tai cô…
Hai người thân mật bên nhau, luôn có thể nhạy bén phát giác ra chút cảm xúc gì đó của đối phương. Phùng Nhất Nhất vuốt ve lưng anh, dịu dàng nói, “Gia Thụ, có phải anh có chuyện gì không?”.
Hôm nay anh cứ là lạ.
Tạ Gia Thụ không nói gì, ra sức lắc đầu.
Bàn tay vỗ về lưng anh chuyển hướng lên trên, đan vào tóc anh, chậm rãi mát xa da đầu anh, nghe thấy tiếng anh thở khẽ thoải mái, cô hôn lên tai anh.
“Là bởi vì Thẩm Hiên sao? Thật ra, nếu anh thấy không thoải mái thì không cần mời anh ấy. Em nghĩ anh ấy cũng không muốn tham gia hôn lễ của chúng ta đâu.”
“Không phải bởi vì Thẩm Hiên”, Tạ Gia Thụ bỗng mở miệng, giọng nói khàn khàn.
“Thế thì vì sao?”, Phùng Nhất Nhất càng khẳng định anh có chuyện, cất giọng càng dịu dàng, “Anh nói cho em biết đi, bất kể là chuyện gì, em sẽ cùng anh chia sẻ, cùng anh gánh vác”.
Một hồi lâu sau anh mới trả lời, “Thật vậy sao?”.
“Ừm, thật!”.
“Anh không tin em. Em có chuyện gì là sẽ chạy trốn, sẽ rời xa anh”, giọng nói của anh có vẻ rầu rĩ , run rẩy, ấm ức đến cực điểm, “Anh không nói cho em biết đâu!”.
Tạ Gia Thụ hoang mang thế này khiến Phùng Nhất Nhất tan nát cõi lòng. Giờ phút này, cô hận không thể dâng hiến cả bản thân cho anh, chỉ cần khiến anh cảm thấy an tâm và ấm áp.
Cô có phần không quan tâm đến chuyện anh gặp phải là gì nữa rồi, giọng điệu khẽ khàng mà kiên định, “Chúng ta đã kết hôn rồi, chúng ta là vợ chồng rồi, Gia Thụ, hãy tin em, em xin thề”.
Tạ Gia Thụ động đậy, cuối cùng cũng từ trên người cô bò dậy, chống người nhìn cô. Mắt anh hơi đỏ, chỉ là hơi hơi, nhưng lại khiến cho người ta đau lòng, khiến người ta thương yêu vô cùng. Phùng Nhất Nhất không cầm lòng được mà đưa tay ta vuốt ve mặt anh.
Chàng trai đáng thương của em!
“Không phải là chuyện gì quá gay go. Thật ra anh đã quyết định rồi, vốn dĩ không muốn nói cho em”, giọng nói của em rất nhẹ, nhưng ánh mắt lại vô cùng cố chấp, “Nhưng như em đã nói, chúng ta là vợ chồng rồi, anh nên nói cho em, để em cùng anh đối mặt”.
“Ừm, anh nói đi!”, Phùng Nhất Nhất nhìn anh, dịu dàng nói.
Tạ Gia Thụ lắc đầu, còn cười với cô, “Giờ không nói cho em biết, mai anh sẽ nói cho em biết”.
Phùng Nhất Nhất túm cổ áo anh, nheo mắt, uy hiếp, “Tạ Gia Thụ, nếu anh cả gan đùa bỡn em, em sẽ không bỏ qua cho anh đâu!”.
Cô nghi ngờ anh cố ý làm trò, trong lòng Tạ Gia Thụ vừa đắng chát vừa cảm thấy được an ủi phần nào, cúi người trao cho cô một nụ hôn nồng nàn.
“Phùng Nhất Nhất”, lúc tách ra, anh nghiêm mặt nói với người bị hôn đến thở hổn hển dưới thân mình, “Em hãy nhớ lời em thề đấy. Nếu em dám không tuân thủ, anh cũng sẽ không bỏ qua cho em đâu!”.
Một đêm này, hiếm thấy Tạ Gia Thụ không khoe khoang “tiểu ma vương” của mình, chỉ ôm lấy Phùng Nhất Nhất từ phía sau rồi ngủ cả đêm. Giờ đã là tháng Ba, buổi tối không lạnh lắm, bị một người to tướng lại có thể phát nhiệt ôm vào lòng thế này, nhiệt độ quả thật là rất cao. Nửa đêm, Phùng Nhất Nhất bị nóng tỉnh giấc những mấy lần, cảm thấy cổ ươn ướt, nhưng chỉ khẽ đẩy anh. Anh cũng phát hiện ra, không chút lý lẽ nào túm cô trở lại, ôm chặt cô vào lòng rồi mới ngủ tiếp.
Ngày hôm sau, họ dùng cơm trưa ở vị trí gần cửa sổ. Cửa sổ được mở, gió xuân ấm áp khẽ lùa vào. Phùng Nhất Nhất ăn Cơm chiên dứa, buồn ngủ đến độ mí mắt cứ đánh lộn mãi.
Hôm nay, Tạ Gia Thụ lại hào hứng vô cùng, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, anh hoài niệm hỏi cô, “Em còn nhớ nơi này không?”.
“Nhớ chứ!”, Phùng Nhất Nhất uể oải híp mắt cười, “Trước kia, anh thường tới đây ăn, một tuần những mấy lần còn gì”.
Tạ Gia Thụ trừng mắt với cô, “Đó không phải là vì em nói Cơm chiên dứa ở đây ngon sao? Ngày ấy, anh lại ngại hỏi em thích ăn gì, em nói món ăn ở đây ngon, anh chỉ có thể dẫn em đến đây suốt. Hồi ấy, anh ăn đến độ bản thân muốn nôn ra rồi đấy!”.
Phùng Nhất Nhất phì cười, “Ông Tạ bỗng nhiên chân thành thổ lộ thế này, bà Tạ nổi hết da gà lên rồi!”.
“Phùng Nhất Nhất, em đứng cười. Anh luôn rất sợ mất em, thật đấy!”, Tạ Gia Thụ hoàn toàn không có ý đùa giỡn, nghiêm túc nhìn cô, nói, “Có lẽ em cảm thấy bản thân có lựa chọn khác để đi hết cuộc đời này, nhưng đối với anh mà nói, anh không có”.
Phùng Nhất Nhất nghe mà trái tim nhảy múa trong lồng ngực, nắm lấy bàn tay đang đặt trên bàn của anh, dịu dàng hỏi, “Gia Thụ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?Giờ anh nói cho em biết đi”.
Tạ Gia Thụ nhìn bàn tay nắm lấy nhau của họ, chậm rãi nói, “Em có nhớ tối qua em từng thề không?”.
“Ừm, bất kể là chuyện gì, em sẽ cùng anh đối mặt”, Phùng Nhất Nhất nói bằng giọng kiên định, “Chúng ta kết hôn rồi, chúng ta là vợ chồng”.
Dần dần, cổ họng Tạ Gia Thụ động đậy vài cái, sau đó anh bình tĩnh nói, “Kết quả kiểm tra sức khỏe trước khi kết hôn của chúng ta đã có rồi. Bác sĩ nói anh không thuộc nhóm máu RH âm tính, cho nên con của chúng ta chỉ cần khác nhóm máu em, rất có khả năng sẽ xảy ra tình trạng thai nhi tán huyết, người mẹ cũng có nguy cơ bị băng huyết lớn”.
Bàn tay Phùng Nhất Nhất đang nắm lấy tay anh lập tức buông lỏng.
Tạ Gia Thụ vội chộp lấy cổ tay cô.
“Vậy chứng tỏ điều gì? Em… không thể sinh con?”, giọng nói của cô trở nên rất gượng gạo.
“Không phải! Chỉ là anh không muốn mạo hiểm”, Tạ Gia Thụ khẽ lắc đầu, giải thích, “Nếu em mang thai, cái thai đầu tiên mà tán huyết, vậy thì sau này gần như cái thai nào cũng sẽ tán huyết. Hơn nữa, nhóm máu của em quá đặc biệt, không thể tùy tiện sinh con… quá nguy hiểm. Vậy nên, anh suy nghĩ kỹ rồi, tạm thời chúng ta không nên có con. Quả thực là anh chưa chuẩn bị tâm lý làm cha”.
Sau đó, anh nói gì Phùng Nhất Nhất đã không nghe rõ nữa. Cô đờ đẫn ngồi đó, ánh mắt vô hồn, mặt ngây dại, đầu óc ong ong… hệt như lúc tưởng mẹ Phùng mắc bệnh hiểm nghèo.
“Gia Thụ…”, cô không biết phải làm sao, chỉ khẽ giọng gọi anh.
“Anh đây!”, Tạ Gia Thụ giọng khẳng định trả lời cô.
“Sao có thể không có con chứ…”, Phùng Nhất Nhất lắc đầu, “Không được…”.
“Vậy em nghĩ cho anh, nghĩ cho anh đi. Nếu em có bất trắc gì, em muốn anh phải làm sao?”, Tạ Gia Thụ kiềm chế nói, “Chuyện này vốn anh không muốn nói cho em biết, nhưng em đã đồng ý với anh, muốn cùng anh đối mặt”.
Nói đến đây, anh ngừng lại, đợi ổn định cảm xúc mới nói tiếp, “Còn nữa, hiện giờ chỉ là chúng ta đơn phương lựa chọn, chứ không phải là em không thể sinh con. Bác sĩ cũng chỉ nói tình trạng của em rất đặc biệt, bải anh suy nghĩ cẩn thận. Anh đã gọi Thẩm Hiên về rồi. Anh cầu xin anh ta về rồi…Hiện nay, anh ta là bác sĩ có kinh nghiệm phong phú nhất trong việc xử lý các ca bệnh về nhóm máu RH âm tính trong và ngoài nước. Hồi đó, bệnh của Thịnh Tề Quang cũng là do anh ta tập hợp một đội bác sĩ, một tay điều trị khỏi. Nếu chúng ta muốn có con, bảo anh ta nghĩ cách! Bây giờ, y học phát triển, khoa học kỹ thuật tân tiến, thụ tinh trong ống nghiệm, mang thai hộ1… đều có thể”.
1Mang thai hộ: Là trường hợp sau khi thụ tinh trong ống nghiệm, nếu người mẹ vì lý do sức khỏe hay vì điều kiện nào đó mà không thể mang thai, phải ngờ đến người phụ nữ khác mang thai hoặc sinh đẻ.
Anh sẽ dốc toàn lực để em đạt được tâm nguyện, chỉ cần em đừng rời xa anh.
Anh nhắc đến Thẩm Hiên và Thịnh Tề Quang, Phùng Nhất Nhất bỗng có lòng tin!
Thịnh Tề Quang là con của cô Thịnh Thừa Quang, toàn bộ Thịnh gia đều thuộc nhóm máu RH âm tính. Còn Thẩm gia, từ đời cụ cố của Thẩm Hiên đã bắt đầu khám chữa bệnh cho Thịnh gia, nghiên cứu về nhóm máu RH âm tính gần như là truyền dạy qua nhiều thế hệ. Hồi đầu, bệnh của Thịnh Tề Quang đã tiêu tốn vô số vật lực, nhân lực, cuối cùng cũng đã được chữa khỏi. Tề Quang hiện đã là nhà thiết kế trang phục trẻ em nổi tiếng.
Năm đó, Phùng Nhất Nhất tận mắt chứng kiến Tề Quang đi châu Âu phẫu thuật, rồi khỏe mạnh trở về. Hồi ấy, cô còn thầm cảm khái, may mà Thịnh gia có tiền, ddooirlaij là cô mà mắc phải loại bệnh rắc rối thế này, chắc chắn là toi sớm rồi.
Hiện giờ, cô cũng không mắc bệnh mà! Hơn nữa, cô còn có Tạ Gia Thụ. Thịnh Thừa Quang đối với Tề Quang thế nào, Tạ Gia Thụ chỉ có làm tốt hơn nữa mà thôi.
Cô tin Tạ Gia Thụ.
Chỉ là nghĩ như vậy, lòng cô càng cảm thấy áy náy với anh nhiều hơn, “Gia Thụ, xin lỗi…”, cô đờ đẫn nói với anh.
Tạ Gia Thụ vẫn nhìn chằm vào ánh mắt bất động của cô, nét mặt nhẫn nại, nói, “Đừng có ăn nói linh tinh!”.
Phùng Nhất Nhất vẫn không kìm nén được mà chảy nước mắt. Anh đưa tay lau cho cô, khẽ giọng nói, “Sao em không trách anh rằng anh không thuộc nhóm máu RH âm tính hả? Nếu em và anh Thừa Quang sinh con, đã không có chuyện gì rồi”.
Lời này của anh quá khốn nạn, Phùng Nhất Nhất khóc, tức, tức đến độ chảy cả nước mũi… Tạ Gia Thụ chê bai đưa tay ra lau cho cô, rồi khẽ giọng nói tiếp, “Là anh dùng hết mánh khóe để kéo em đi cùng anh đến hết cuộc đời này, anh cũng chỉ muốn em đi cùng anh đến hết cuộc đời này mà thôi”.
&&&(0-0)/&&&
Bệnh viện tư nhân mà mẹ Phùng nằm là sản nghiệp của Thịnh gia. Dựa vào mối quan hệ giữa Phùng Nhất Nhất và Tử Thời, mẹ Phùng vừa vào là đã được nằm phòng bệnh VIP. Sau đó, Trịnh Phiên Nhiên nhờ mối quan hệ của anh trai và Thịnh Thừa Quang, thăng cấp lên thành phòng VVIP. Nhưng, nếu phải nói đến quan hệ, thì mối quan hệ giữa Tạ Gia và Thịnh gia mới có lịch sử lâu đời, cho nên Tạ Gia Thụ chuyển thẳng mẹ Phùng đến phòng thường niên của Tạ gia trong bệnh viện.
Phòng bệnh là một căn phòng xa hoa, đầy đủ thiết bị, mẹ Phùng ở đó còn thoải mái hơn ở nhà. Sau khi cha Phùng ở đây hai đêm cũng không muốn về nhà nữa rồi.
Mà Phùng Nhất Phàm lại bị Tạ Gia Thụ quảng đi Hải Nam, thế nên tại Phùng gia giờ chỉ còn lại mỗi Phùng Nhất Nhất.
Tạ Gia Thụ lấy chiêu bài “con rể ở rể” ngủ lại một đêm, sau đó căn bản không thể phanh lại được… Thật ra, môi trường trong tiểu khu xưa cũ này chỉ bình thường có vậy, phòng thì cũ, thang máy cũng chẳng có, Phùng gia lại không có bồn tắm mát xa chạy bằng điện cùng phòng thay đồ, nhưng mà, nhưng mà ở đây có Phùng Nhất Nhất, vợ của anh!
Tạ Gia Thụ cứ đường hoàng vào ở trong Phùng gia. Trong nhà chỉ có hai người họ, cùng ra cùng vào, đúng là đôi vợ chồng trẻ trong tuần trăng mật.
Ví dụ như bây giờ, hai người tay trong tay đi dạo siêu thị, vừa tán gẫu vừa chọn đồ, ngọt ngào biết bao!
Đương nhiên, nếu Tạ Gia Thụ không buông lời bỡn cợt, thì cảnh tượng đó nhất định sẽ càng tuyệt đẹp hơn. Phùng Nhất Nhất dùng sức của ba bò chín trâu mới kéo được anh ra khỏi khu vật dụng vệ sinh phụ nữ. Cứ bước một bước, anh lại ngoảnh đầu lại ba lần, lưu luyến bịn rịn hỏi, “Bình thường em thích dùng chất liệu bông hay là bề mặt lưới thoáng khô xốp? Nhãn hàng màu phấn hồng kia đẹp quá, chúng ta mua thêm mấy bịch nữa nhé!”.
Phùng Nhất Nhất dữ dằn, “Anh phiền chết đi được! Đồ em dùng, em tự mua!”.
Anh vẫn không yên tâm mà hỏi tiếp, “Thế tháng này em đã dùng chứa? Bình thường kỳ sinh lý của em có chuẩn không? Ngày bao nhiêu hàng tháng thì tới… Á! Đau!”, bị nhéo đến gào khóc mới ngừng lải nhải.
Người này sở hữu cặp chân dài, diện mạo lại quá bắt mắt, xung quanh có rất nhiều cô gái vừa tò mò vừa thẹn thùng nhìn trộm anh, Phùng Nhất Nhất cản thấy lúc này bản thân như một bà mẹ dạ xoa, vội vàng buông tay rồi khoác lấy tay anh.
Nhưng gã Tạ Gia Thụ này, vết sẹo còn chưa đóng vảy đã quên cả đau đớn, ngọt ngào ôm cô chà chà rồi cọ cọ, tiếp tục dạo siêu thị. Bỗng nhiên, anh vênh mặt ưỡn ngực lấy một hộp siêu mỏng siêu lớn trên giá trưng bày đa dạng các loại “áo mưa”, cầm trong tay còn huơ huơ hỏi cô, “Có cả hương dâu tây nữa đấy, em có muốn thử không , em yêu?”.
“…Muốn thử anh tự đi mà thử!”.
Anh “ồ” một tiếng, lại cầm thêm một hộp lớn nữa, “Vậy anh thử cái này nhé! Anh thích hương bạc hà, mát lạnh sảng khoái”.
“…” Phùng Nhất Nhất quả thật là, quả thật là vô cùng muốn vứt anh ở đây, tự trở về nhà ngay lập tức.
Mắt thấy anh ném hai hộp vào trong xe hàng, bộ dạng nghiêm chỉnh đẩy xe về phía trước, cô đuổi theo nhỏ giọng hỏi, “Cái này…mua thật hả?”.
Tạ Gia Thụ nghiêng người thân mật hôn lên tóc cô, dịu dàng và chu đáo, “Cái anh lấy đều là siêu mỏng, sẽ không ảnh hưởng đến cảm giác của em đâu, yên tâm đi!”.
“…Anh đi thanh toán đi, em đợi anh ở bên ngoài.”
Mặc dù Tạ Gia Thụ bỡn cợt không nói chuyện nghiêm chỉnh, nhưng Phùng Nhất Nhất vẫn rất để tâm chuyện này. Đợi lúc về chỉ có hai người trên xe, Phùng Nhất Nhất nghiêm túc hỏi anh, “Gia Thụ, có phải hiện giờ anh không muốn có con không?”.
Tạ Gia Thụ vừa lái xe vừa tùy tiện “ưm” một tiếng.
Lòng Phùng Nhất Nhất có hơi lắng xuống, cũng có chút khó hiểu, “Nhưng trước kia chẳng phải anh còn nói… thế anh dự định bao giờ có?”.
Tạ Gia Thụ nhìn đường phía trước, giọng điệu nhẹ nhàng, nói, “Trước đó không phải là chúng ta tưởng mẹ em gì gì đó sao. Em tìm anh kết hôn chẳng phải là để bà yên tâm à? Lúc đó, chúng ta nói có con sớm, cũng là vì bà mà”.
Nhắc đến chuyện này, Phùng Nhất Nhất luôn cảm thấy có lỗi với anh, cô áy náy đưa tay ra sờ cánh tay cánh tay anh.
Ồ, cảm giác nơi bàn tay thật tuyệt.
Tạ Gia Thụ bỏ một tay ra nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, thỏa mãn khẽ thở dài một tiếng.
“Thật ra thì nuôi con nhỏ rất phiền phức… Sau khi nuôi nó trưởng thành cũng chưa chắc đã hiếu thuận với chúng ta”, xe được lái ra khỏi bãi đỗ xe trong tầng hầm, vẻ mặt anh trở nên khó đoán trong ánh đèn chớp nhoáng, “Nếu em cảm thấy cô đơn, chúng ta nuôi hai con chó không phải được rồi sao?”.
Lúc này, Phùng Nhất Nhất đang thầm đoán xem có phải tính khí trẻ con của Tạ Gia Thụ lại nổi lên rồi không, còn ghen với cả con? Cô dịu dàng khai thông tư tưởng cho anh, “Không được, dù gì thì chó không phải là người, nuôi con cũng không phải vì cô đơn. Anh nghĩ xem, một đứa nhỏ trên người mang dòng máu của hai chúng ta, lớn lên từng ngày bên cạnh chúng ta, chỗ này giống anh, chỗ kia giống em… tuyệt biết bao!”.
Tạ Gia Thụ không trả lời. Xe chạy hơi nhanh, anh có vẻ hết sức chăm chú vào con đường phía trước.
Một lúc lâu sau, tốc độ xe từ từ chậm lại, anh cũng như thở phào nhẹ nhõm, dùng giọng điệu chẳng hề để ý nói, “Thôi đi, chúng ta có nhiều tiền như thế, chỉ cần chúng ta sẵn lòng, lúc nào mà bên cạnh chẳng có náo nhiệt. Em sợ già không ai chăm sóc, sau này chúng ta sẽ cùng nhau sống trong viện dưỡng lão. Haizzz, phải nhân lúc chưa già xây cho em một viện dưỡng lão mới được, sau này chúng ta già rồi có thể vào đó sống”.
Phùng Nhất Nhất đang đắm chìm trong tưởng tượng sinh con ra con sẽ giống anh, lúc này bị lời nói của anh chọc cười, nói, “Thôi đi, ai biết được anh có sống với em đến bạc đầu hay không? Giờ anh không cho em sinh con, qua mười, hai mươi năm nữa, em “hoa tàn ít bướm” rồi, anh thoắt cái là có thể tìm một cô gái trẻ trung, em không có con, không còn tuổi xuân, không có gì hết, đến lúc đó em phải làm sao?”.
Tạ Gia Thụ thừa lúc đèn đỏ quay đầu nhìn cô, chau mày bất đắc dĩ thở dài, nói, “Trước khi kết hôn, thỏa thuận quy định rằng, nếu chúng ta ly hôn, em có thể đạt được một nửa trong tổng số tài sản của anh ngoài cổ phần Tập đoàn Trường Lạc. Bà Tạ, em có biết đó là bao nhiêu tiền không? Tài sản hơn trăm triệu mà bảo là không có gì hết? Lòng dạ em cũng tham quá rồi đấy!”.
Phùng Nhất Nhất ngẩn người một hồi mới bừng tỉnh, “Woa…”.
Cô đang bày tỏ cảm tưởng bỗng chốc được thăng cấp lên làm tỉ phú thì thấy Tạ Gia Thụ nói tiếp, “Hơn nữa, hiện giờ em đã hai mươi chín rồi, còn nói “hoa tàn ít bướm” gì nữa hả?”.
“…” Khuôn mặt Phùng Nhất Nhất bỗng xám xịt, “Tạ Gia Thụ, cái mồm của anh ngoài dùng để ăn cơm ra thì chỉ biết nói lời bỉ ổi thôi phải không?”
“Không, còn dùng để hôn, để cắn em nữa…”
“Cút!”
“Lăn lông lốc lăn lông lốc…”
Buổi tối, Phùng Nhất Nhất thu dọn xong nhà bếp trở về phòng thì Tạ Gia Thụ đã tắm rửa xong. Anh ngồi trên giường, xử lý thư điện tử, chiếc áo choàng tắm được thắt hờ, lộ ra vùng cơ ngực rắn chắc, đầu và chân vẫn ướt, anh cứ bắt chéo chân ngồi trên giường trải ga màu hồng của Phùng Nhất Nhất… Cô không thể nhìn thêm được nữa, cầm khăn khô ra lau chân và tóc cho anh.
Anh đang chăm chú vào màn hình máy tính, chiếc khăn che đi tầm nhìn nên anh liền đẩy ra, đầu lập tức bị cốc một cái, chỉ có thể miễn cưỡng nghểnh cổ để mặc cô xử lý.
Tóc của Tạ Gia Thụ rất chắc khỏe, bóng mượt, bộ dạng tóc bị xoa bù xù khiến anh trẻ ra mấy tuổi… Thật ra, người này ngoài những lúc mồm miệng bỉ ổi chán sống ra thì vẫn rất đáng yêu. Tóc đã khô một nửa, Phùng Nhất Nhất hài lòng hôn một cái vào má anh.
Đúng lúc này, có một bức thư điện tử được gửi đến, Phùng Nhất Nhất cách rất gần, nhìn thấy rất rõ, cột người gửi chợt lóe lên, là tên của Thẩm Hiên.
“Ớ?”, Phùng Nhất Nhất tò mò hỏi, “Anh và Thẩm Hiên vẫn liên lạc qua lại với nhau?”.
Tạ Gia Thụ không ngẩng đầu, nói, “Ừm…mời anh ta về tham dự hôn lễ của chúng ta”.
Phùng Nhất Nhất đang không biết bày tỏ thái độ gì thì anh bỗng gập máy tính lại, ném lên giường, quay người ôm lấy cô.
Phùng Nhất Nhất cười dịu dàng, ngón tay nghịc mái tóc đã gần khô của anh. Anh vùi mặt vào ngực cô, vừa lên tiếng, ngực cô đã nóng rực, “Vui không? Bât ngờ không?”.
Cô cố ý trả lời, “Ừm, rất vui, rất bất ngờ!”.
“Vậy có cần anh gọi cả Chu Tường đến không? Đặc biệt dành một bàn cho đội ngũ người yêu cũ của em?”.
Phùng Nhất Nhất cười nhéo tay anh. Cô hoàn toàn không dùng sức, nhưng Tạ Gia Thụ lại có vẻ rất đau, gào khóc đau đớn ôm lấy cái tay lăn lộn vào trong giường, còn đưa lưng về phía cô, vùi mặt vào trong chăn.
Phùng Nhất Nhất tưởng anh cố ý quậy phá, thuận tay vỗ vỗ mấy cái vào mông anh. Anh không lên tiếng, tay bắt lấy cổ tay cô, kéo cô lại rồi đè xuống dưới.
“Đừng…anh đợi một chút…em còn chưa tắm!”, Phùng Nhất Nhất đẩy người đang cực kỳ bức thiết ra, khẽ giọng nói.
Tạ Gia Thụ cứ vùi mặt vào cổ cô, lúc này dừng lại, anh vẫn duy trì tư thế ôm cô, thở phì phò bên tai cô…
Hai người thân mật bên nhau, luôn có thể nhạy bén phát giác ra chút cảm xúc gì đó của đối phương. Phùng Nhất Nhất vuốt ve lưng anh, dịu dàng nói, “Gia Thụ, có phải anh có chuyện gì không?”.
Hôm nay anh cứ là lạ.
Tạ Gia Thụ không nói gì, ra sức lắc đầu.
Bàn tay vỗ về lưng anh chuyển hướng lên trên, đan vào tóc anh, chậm rãi mát xa da đầu anh, nghe thấy tiếng anh thở khẽ thoải mái, cô hôn lên tai anh.
“Là bởi vì Thẩm Hiên sao? Thật ra, nếu anh thấy không thoải mái thì không cần mời anh ấy. Em nghĩ anh ấy cũng không muốn tham gia hôn lễ của chúng ta đâu.”
“Không phải bởi vì Thẩm Hiên”, Tạ Gia Thụ bỗng mở miệng, giọng nói khàn khàn.
“Thế thì vì sao?”, Phùng Nhất Nhất càng khẳng định anh có chuyện, cất giọng càng dịu dàng, “Anh nói cho em biết đi, bất kể là chuyện gì, em sẽ cùng anh chia sẻ, cùng anh gánh vác”.
Một hồi lâu sau anh mới trả lời, “Thật vậy sao?”.
“Ừm, thật!”.
“Anh không tin em. Em có chuyện gì là sẽ chạy trốn, sẽ rời xa anh”, giọng nói của anh có vẻ rầu rĩ , run rẩy, ấm ức đến cực điểm, “Anh không nói cho em biết đâu!”.
Tạ Gia Thụ hoang mang thế này khiến Phùng Nhất Nhất tan nát cõi lòng. Giờ phút này, cô hận không thể dâng hiến cả bản thân cho anh, chỉ cần khiến anh cảm thấy an tâm và ấm áp.
Cô có phần không quan tâm đến chuyện anh gặp phải là gì nữa rồi, giọng điệu khẽ khàng mà kiên định, “Chúng ta đã kết hôn rồi, chúng ta là vợ chồng rồi, Gia Thụ, hãy tin em, em xin thề”.
Tạ Gia Thụ động đậy, cuối cùng cũng từ trên người cô bò dậy, chống người nhìn cô. Mắt anh hơi đỏ, chỉ là hơi hơi, nhưng lại khiến cho người ta đau lòng, khiến người ta thương yêu vô cùng. Phùng Nhất Nhất không cầm lòng được mà đưa tay ta vuốt ve mặt anh.
Chàng trai đáng thương của em!
“Không phải là chuyện gì quá gay go. Thật ra anh đã quyết định rồi, vốn dĩ không muốn nói cho em”, giọng nói của em rất nhẹ, nhưng ánh mắt lại vô cùng cố chấp, “Nhưng như em đã nói, chúng ta là vợ chồng rồi, anh nên nói cho em, để em cùng anh đối mặt”.
“Ừm, anh nói đi!”, Phùng Nhất Nhất nhìn anh, dịu dàng nói.
Tạ Gia Thụ lắc đầu, còn cười với cô, “Giờ không nói cho em biết, mai anh sẽ nói cho em biết”.
Phùng Nhất Nhất túm cổ áo anh, nheo mắt, uy hiếp, “Tạ Gia Thụ, nếu anh cả gan đùa bỡn em, em sẽ không bỏ qua cho anh đâu!”.
Cô nghi ngờ anh cố ý làm trò, trong lòng Tạ Gia Thụ vừa đắng chát vừa cảm thấy được an ủi phần nào, cúi người trao cho cô một nụ hôn nồng nàn.
“Phùng Nhất Nhất”, lúc tách ra, anh nghiêm mặt nói với người bị hôn đến thở hổn hển dưới thân mình, “Em hãy nhớ lời em thề đấy. Nếu em dám không tuân thủ, anh cũng sẽ không bỏ qua cho em đâu!”.
Một đêm này, hiếm thấy Tạ Gia Thụ không khoe khoang “tiểu ma vương” của mình, chỉ ôm lấy Phùng Nhất Nhất từ phía sau rồi ngủ cả đêm. Giờ đã là tháng Ba, buổi tối không lạnh lắm, bị một người to tướng lại có thể phát nhiệt ôm vào lòng thế này, nhiệt độ quả thật là rất cao. Nửa đêm, Phùng Nhất Nhất bị nóng tỉnh giấc những mấy lần, cảm thấy cổ ươn ướt, nhưng chỉ khẽ đẩy anh. Anh cũng phát hiện ra, không chút lý lẽ nào túm cô trở lại, ôm chặt cô vào lòng rồi mới ngủ tiếp.
Ngày hôm sau, họ dùng cơm trưa ở vị trí gần cửa sổ. Cửa sổ được mở, gió xuân ấm áp khẽ lùa vào. Phùng Nhất Nhất ăn Cơm chiên dứa, buồn ngủ đến độ mí mắt cứ đánh lộn mãi.
Hôm nay, Tạ Gia Thụ lại hào hứng vô cùng, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, anh hoài niệm hỏi cô, “Em còn nhớ nơi này không?”.
“Nhớ chứ!”, Phùng Nhất Nhất uể oải híp mắt cười, “Trước kia, anh thường tới đây ăn, một tuần những mấy lần còn gì”.
Tạ Gia Thụ trừng mắt với cô, “Đó không phải là vì em nói Cơm chiên dứa ở đây ngon sao? Ngày ấy, anh lại ngại hỏi em thích ăn gì, em nói món ăn ở đây ngon, anh chỉ có thể dẫn em đến đây suốt. Hồi ấy, anh ăn đến độ bản thân muốn nôn ra rồi đấy!”.
Phùng Nhất Nhất phì cười, “Ông Tạ bỗng nhiên chân thành thổ lộ thế này, bà Tạ nổi hết da gà lên rồi!”.
“Phùng Nhất Nhất, em đứng cười. Anh luôn rất sợ mất em, thật đấy!”, Tạ Gia Thụ hoàn toàn không có ý đùa giỡn, nghiêm túc nhìn cô, nói, “Có lẽ em cảm thấy bản thân có lựa chọn khác để đi hết cuộc đời này, nhưng đối với anh mà nói, anh không có”.
Phùng Nhất Nhất nghe mà trái tim nhảy múa trong lồng ngực, nắm lấy bàn tay đang đặt trên bàn của anh, dịu dàng hỏi, “Gia Thụ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?Giờ anh nói cho em biết đi”.
Tạ Gia Thụ nhìn bàn tay nắm lấy nhau của họ, chậm rãi nói, “Em có nhớ tối qua em từng thề không?”.
“Ừm, bất kể là chuyện gì, em sẽ cùng anh đối mặt”, Phùng Nhất Nhất nói bằng giọng kiên định, “Chúng ta kết hôn rồi, chúng ta là vợ chồng”.
Dần dần, cổ họng Tạ Gia Thụ động đậy vài cái, sau đó anh bình tĩnh nói, “Kết quả kiểm tra sức khỏe trước khi kết hôn của chúng ta đã có rồi. Bác sĩ nói anh không thuộc nhóm máu RH âm tính, cho nên con của chúng ta chỉ cần khác nhóm máu em, rất có khả năng sẽ xảy ra tình trạng thai nhi tán huyết, người mẹ cũng có nguy cơ bị băng huyết lớn”.
Bàn tay Phùng Nhất Nhất đang nắm lấy tay anh lập tức buông lỏng.
Tạ Gia Thụ vội chộp lấy cổ tay cô.
“Vậy chứng tỏ điều gì? Em… không thể sinh con?”, giọng nói của cô trở nên rất gượng gạo.
“Không phải! Chỉ là anh không muốn mạo hiểm”, Tạ Gia Thụ khẽ lắc đầu, giải thích, “Nếu em mang thai, cái thai đầu tiên mà tán huyết, vậy thì sau này gần như cái thai nào cũng sẽ tán huyết. Hơn nữa, nhóm máu của em quá đặc biệt, không thể tùy tiện sinh con… quá nguy hiểm. Vậy nên, anh suy nghĩ kỹ rồi, tạm thời chúng ta không nên có con. Quả thực là anh chưa chuẩn bị tâm lý làm cha”.
Sau đó, anh nói gì Phùng Nhất Nhất đã không nghe rõ nữa. Cô đờ đẫn ngồi đó, ánh mắt vô hồn, mặt ngây dại, đầu óc ong ong… hệt như lúc tưởng mẹ Phùng mắc bệnh hiểm nghèo.
“Gia Thụ…”, cô không biết phải làm sao, chỉ khẽ giọng gọi anh.
“Anh đây!”, Tạ Gia Thụ giọng khẳng định trả lời cô.
“Sao có thể không có con chứ…”, Phùng Nhất Nhất lắc đầu, “Không được…”.
“Vậy em nghĩ cho anh, nghĩ cho anh đi. Nếu em có bất trắc gì, em muốn anh phải làm sao?”, Tạ Gia Thụ kiềm chế nói, “Chuyện này vốn anh không muốn nói cho em biết, nhưng em đã đồng ý với anh, muốn cùng anh đối mặt”.
Nói đến đây, anh ngừng lại, đợi ổn định cảm xúc mới nói tiếp, “Còn nữa, hiện giờ chỉ là chúng ta đơn phương lựa chọn, chứ không phải là em không thể sinh con. Bác sĩ cũng chỉ nói tình trạng của em rất đặc biệt, bải anh suy nghĩ cẩn thận. Anh đã gọi Thẩm Hiên về rồi. Anh cầu xin anh ta về rồi…Hiện nay, anh ta là bác sĩ có kinh nghiệm phong phú nhất trong việc xử lý các ca bệnh về nhóm máu RH âm tính trong và ngoài nước. Hồi đó, bệnh của Thịnh Tề Quang cũng là do anh ta tập hợp một đội bác sĩ, một tay điều trị khỏi. Nếu chúng ta muốn có con, bảo anh ta nghĩ cách! Bây giờ, y học phát triển, khoa học kỹ thuật tân tiến, thụ tinh trong ống nghiệm, mang thai hộ1… đều có thể”.
1Mang thai hộ: Là trường hợp sau khi thụ tinh trong ống nghiệm, nếu người mẹ vì lý do sức khỏe hay vì điều kiện nào đó mà không thể mang thai, phải ngờ đến người phụ nữ khác mang thai hoặc sinh đẻ.
Anh sẽ dốc toàn lực để em đạt được tâm nguyện, chỉ cần em đừng rời xa anh.
Anh nhắc đến Thẩm Hiên và Thịnh Tề Quang, Phùng Nhất Nhất bỗng có lòng tin!
Thịnh Tề Quang là con của cô Thịnh Thừa Quang, toàn bộ Thịnh gia đều thuộc nhóm máu RH âm tính. Còn Thẩm gia, từ đời cụ cố của Thẩm Hiên đã bắt đầu khám chữa bệnh cho Thịnh gia, nghiên cứu về nhóm máu RH âm tính gần như là truyền dạy qua nhiều thế hệ. Hồi đầu, bệnh của Thịnh Tề Quang đã tiêu tốn vô số vật lực, nhân lực, cuối cùng cũng đã được chữa khỏi. Tề Quang hiện đã là nhà thiết kế trang phục trẻ em nổi tiếng.
Năm đó, Phùng Nhất Nhất tận mắt chứng kiến Tề Quang đi châu Âu phẫu thuật, rồi khỏe mạnh trở về. Hồi ấy, cô còn thầm cảm khái, may mà Thịnh gia có tiền, ddooirlaij là cô mà mắc phải loại bệnh rắc rối thế này, chắc chắn là toi sớm rồi.
Hiện giờ, cô cũng không mắc bệnh mà! Hơn nữa, cô còn có Tạ Gia Thụ. Thịnh Thừa Quang đối với Tề Quang thế nào, Tạ Gia Thụ chỉ có làm tốt hơn nữa mà thôi.
Cô tin Tạ Gia Thụ.
Chỉ là nghĩ như vậy, lòng cô càng cảm thấy áy náy với anh nhiều hơn, “Gia Thụ, xin lỗi…”, cô đờ đẫn nói với anh.
Tạ Gia Thụ vẫn nhìn chằm vào ánh mắt bất động của cô, nét mặt nhẫn nại, nói, “Đừng có ăn nói linh tinh!”.
Phùng Nhất Nhất vẫn không kìm nén được mà chảy nước mắt. Anh đưa tay lau cho cô, khẽ giọng nói, “Sao em không trách anh rằng anh không thuộc nhóm máu RH âm tính hả? Nếu em và anh Thừa Quang sinh con, đã không có chuyện gì rồi”.
Lời này của anh quá khốn nạn, Phùng Nhất Nhất khóc, tức, tức đến độ chảy cả nước mũi… Tạ Gia Thụ chê bai đưa tay ra lau cho cô, rồi khẽ giọng nói tiếp, “Là anh dùng hết mánh khóe để kéo em đi cùng anh đến hết cuộc đời này, anh cũng chỉ muốn em đi cùng anh đến hết cuộc đời này mà thôi”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook