Hoắc Tổng, Mời Tiếp Chiêu!
-
Chương 75: Tới đây chào chị dâu
Hoắc Lăng Trầm dẫn theo Niên Nhã Tuyền đi về phía trước mấy bước, đến trước mặt hai người họ, người đàn ông hiếm khi cùng người khác nói chuyện vui vẻ, nhẹ giọng nhàng phản bác Tống Từ, "Lúc Khải Hàng cầu hôn cô ngay trước mặt chúng tôi, chúng tôi cũng bị cẩu lương của mấy người nhồi nhét cho đầy miệng."
Nhắc lại đoạn hồi ức lãng mạn ấy, Tống Từ cười híp cả mắt, Lục Khải Hàng ôn hòa mỉm cười. Sau đó hai người nhìn nhau cười một tiếng, trong ánh mắt tràn đầy sự ngọt ngào.
Niên Nhã Tuyền ghen tị nhìn một đôi nam thanh nữ tú trước mặt, đây là đôi tình nhân ân ái nhất từ trước tới giờ cô từng gặp.
Cảm xúc trong mắt cô không thoát khỏi con mắt sắc lịm của Hoắc lăng Trầm, tay anh đang cầm tay cô hơi xiết chặt lại. Niên Nhã Tuyền, từ hôm nay trở đi, Hoắc lăng Trầm tôi sẽ không để cho em phải ghen tị với bất kỳ kẻ nào..
Chỉ có điều cũng không đợi Lục Khải Hàng nói chuyện, phía sau bọn họ lại truyền tới một giọng nam ngả ngớn, "Yoo~Đây không phải là tổng giám đốc Hoắc và hiệu trưởng Lục sao? Nghe danh hai vị quý nhân đã lâu!"
Niên Nhã Tuyền ngước nhìn lại nơi phát ra âm thanh, cách đó không xa có hai người đàn ông đang đứng đấy, mặc âu phục một đen một trắng.
Người đàn ông mặc âu phục trắng, cũng là người đàn ông vừa cất tiếng nói, cô quen, anh trai của Hàn Huệ Minh, chỉ là không thân mà thôi.
Người đàn ông mặc tây trang màu đen Niên Nhã Tuyền cũng thấy khá quen, cô nhớ là đã thấy trên TV một lần rồi, hình như là thượng tá gì đó. Có điều, người thật dường như còn đẹp trai hơn nhiều so với trên TV, vừa mất tập trung, Niên Nhã Tuyền liền phạm hoa si* nhìn nhiều thêm một chút.
*Phạm hoa si: Mê sắc nam/nữ
Cô cũng không ngờ rằng lại có thể gặp được bọn họ ở đây, Niên Nhã Tuyền càng thêm giật mình, hôm nay rốt cục là sinh nhật của ai, lại khiến cho toàn bộ tứ đại quý công tử Việt Thành đều phải đại giá quang lâm?
Hoắc lăng Trầm ôm chặt cô gái đang đắm chìm trước nhan sắc của Lê Cảnh Sâm vào lòng, mặt không đổi sắc nói với Lê Cảnh Sâm, "Lại đây gọi chị dâu đi!"
Lê cảnh sâm, "..."
Trong bốn người họ anh ta là người nhỏ nhất, anh ta cũng đã chuẩn bị sẵn sàng một ngày nào đó sẽ xuất hiện thêm ba người chị dâu nữa. Tống Từ coi như không sao, dù sao cũng đã hai mươi tám tuổi rồi, còn lớn hắn hai tuổi, gọi một tiếng chị dâu cũng không lỗ.
Thế nhưng Niên Nhã Tuyền này, nếu như hắn nhớ không lầm.. Mới có hai mưới mốt tuổi nhỉ!
Cả đám người đều đang chờ Lê Cảnh Sâm gọi một tiếng chị dâu, Lê Cảnh Sâm cũng không phụ sự chờ đợi của mọi người, đi đến trước mặt Niên Nhã Tuyền, bỗng nhiên đứng thẳng người, chào theo tiêu chuẩn quân đội, "Chị dâu, xin chào, tôi là Lê Cảnh Sâm."
Lê Cảnh Sâm dù cho có mặc âu phục nhưng lại chào theo nghi thức quân đội, cũng không có một chút cảm giác không hài hòa nào, ngược lại có thêm mấy phần mị lực đặc biệt.
Niên Nhã Tuyền bị giọng nói vang dội của người đàn ông đó làm cho giật nảy mình, cô điều cũng may là cô phản ứng nhanh, đáp lại đối phương một cái cúi chào miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, "Xin chào Lê thủ trưởng, tôi là Niên Nhã Tuyền, có cơ hội chúng ta cùng mài giũa nhé."
Một câu nói thực sự đơn giản, lại khiến cho sắc mặt nhìn Niên Nhã Tuyền của Lê Cảnh Sâm khẽ biến.
Đã từng, cũng có một cô gái giống như Niên Nhã Tuyền vậy, nụ cười xán lạn âm thanh thanh thúy nói với hắn, "Xin chào Lê thủ trưởng, tôi là Cảnh Ly, là hàng xóm mới của ngài, thời gian sau này xin chỉ giáo nhiều hơn."
Nếu như nhìn kỹ lại, Niên Nhã Tuyền cười lên cũng có chút tương tự với cô ấy..
Thế nhưng, cô bé kia lại hất hắn ra, chạy đi đính hôn cùng với một người đàn ông khác..
Niên Nhã Tuyền dù sao cũng không tham gia quân ngũ, cúi chào chưa tới hai phút, cả cánh tay đều mỏi rồi, mà Lê Cảnh Sâm vẫn còn đứng thẳng nhìn cô chằm chằm, một chút phản ứng cũng không có.
Bầu không khí trong nháy mắt có chút kỳ quái, nhưng Niên Nhã Tuyền lại không nói lên được là có chỗ nào kỳ lạ.
Dù sao một giây sau cô liền bị Hoắc Lăng Trầm kéo trở về trong ngực, rồi lại đưa ra phía sau lưng, cắt đứt ánh mắt của Lê Cảnh Sâm, sắc mặt có chút khó coi nói với Lê Cảnh Sâm, "Cô ấy không phải là cô gái kia."
Mấy chữ đơn giản, kéo Lê Cảnh Sâm đang trong cỗ mơ hồ ra ngoài.
Bình tĩnh thu hồi lại quân lễ* của mình, lui lại một bước, sửa sang lại áo khoác âu phục. Hàn Tiêu vội vàng hòa giải, ôm lại bả vai của Lê Cảnh Sâm, "Đi thôi đi thôi, mau vào đi, Anh San chắc hẳn là đã chờ sốt ruột rồi."
*Quân lễ: Lễ nghi trong quân đội
Sắc mặt Lê Cảnh Sâm có chút khó coi trừng mắt liếc Hàn Tiêu, "Đừng đụng vào tôi, đường đường là hai người đàn ông thân mật như vậy làm cái gì?"
Hàn tiêu, "..."
"Phụt.." Niên Nhã Tuyền buồn cười, trốn ở bên cạnh Hoắc Lăng Trầm cười trộm.
Hoắc Lăng Trầm liếc sang cô gái bên cạnh, "Buồn cười lắm sao?"
Niên Nhã Tuyền gật đầu, "Ừm, hai người bọn họ thật thú vị."
Hàn Tiêu nghe vậy liền buông Lê Cảnh Sâm ra, chạy đến bên phía Niên Nhã Tuyền, "Aiya, cô xem tôi có đáng thương không, ngày nào cũng bị Lê Cảnh Sâm ghét bỏ. Phu nữ trên đời này nhiều đến vậy, cô cho rằng tôi sẽ thích hắn ta ư? Tôi thấy Lê Cảnh Sâm ở trong bộ đội bị nghẹn điên rồi, mắt nhìn ai cũng không bình thường."
Hàn Tiêu và Hàn Huệ Minh không hổ là hai anh em, tính cách cũng giống nhau như đúc, nhìn thấy Hàn Tiêu, phảng phất như nhìn thấy Hàn Huệ Minh, khiến Niên Nhã Tuyền rất có cảm giác thân thiết. Cô cũng không khách khí gật đầu, "Anh sẽ không thích anh ta, tôi biết anh với Hàn Huệ Minh giống nhau như đúc, là một hoa công tử lưu luyến trong muôn hoa."
Hàn Tiêu há hốc mồm, gãi gãi mái tóc ngắn màu vàng, "Được thôi, như vậy so với đồng tính luyến ái thì còn tốt chán."
Đi được không tới hai phút, ngay lúc Niên Nhã Tuyền và Hàn Tiêu trò chuyện đến lúc cao trào, một cô gái mặc lễ phục công chúa xanh nhạt xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Cô gái đó xách lễ phục lên từ đằng xa chạy đến, tóc dài đen nhánh tung bay theo gió. Trên mặt mang theo nụ cười xán lạn, dưới chân là đôi giày thủy tinh cao gót cùng màu năm centimet.
Tới gần, mới nhìn thấy rõ gương mặt của cô, đôi mắt hạnh màu lam, đôi môi tô son đỏ thắm khẽ nhếch mép.
Niên Nhã Tuyền không khỏi tán thưởng trong lòng, thật sự là một tiểu mỹ nữ thập phần có linh khí!
Lam Anh San thở hổn hển ôm lấy Hàn Tiêu_người cách cô gần nhất, "Chào chú Tiêu ạ!"
Hàn Tiêu vuốt vuốt đầu cô bé, "Sinh nhật vui vẻ, Tiểu Anh San." Hắn phất phất tay, trợ lý đứng cách đó không xa lập tức đem quà sinh nhật hắn chuẩn bị đến.
Lam Anh San cười ngọt ngào, "Cảm ơn chú Tiêu ạ."
"Tiểu Anh San, sinh nhật vui vẻ, đây là quà thím và Khải Hàng chuẩn bị để tặng cháu." Tống Từ chủ động đưa quà cô và Lục Khải Hàng chuẩn bị cho Lam Anh San.
Lam Anh San vui vẻ nói cảm ơn, "Cảm ơn chú Khải Hàng." Sau một giây, cô ta nhón chân đặt lên gương mặt của Lục Khải Hàng một nụ hôn.
Sau đó mới là Tống Từ, "Cảm ơn thím ạ."
Niên Nhã Tuyền có chút kinh ngạc, quan hệ giữa Lam Anh San này và Lục Khải Hàng, tốt đến vậy sao? Thậm chí không để ý đến chị Tống Từ đang có mặt ở đây, vậy mà cũng hôn được.
Không chỉ như vậy, sau khi chào hỏi với Lê Cảnh Sâm xong, cô ta đi đến mặt trước Hoắc Lăng Trầm, rất tự nhiên khoát lên khuỷu tay của Hoắc lăng Trầm, giống như đang nũng nịu nói, "Chú Lăng Trầm, hòn đảo chú tặng cháu cháu vô cùng vô cùng thích, cháu rất vui!"
Niên Nhã Tuyền chấn kinh, cô nhịn không được lại đánh giá hòn đảo này một phen.
Hòn đảo này tối thiểu nhất cũng phải hơn trăm triệu nhỉ, Hoắc Lăng Trầm có tiền thật, thế mà xem như quà tặng cho người ta.
Hoắc Lăng Trầm dường như tâm tình cũng rất tốt, cười khẽ gật đầu với cô ta, sau đó giới thiệu hai cô gái với nhau, "Anh San, đây là Niên Nhã Tuyền, thím của cháu, sau này gặp nhau nhớ kỹ phải gọi là thím. Tuyền tuyền, đây là Lam Anh San."
Lam Anh San tựa như đến lúc này mới nhìn thấy Niên Nhã Tuyền, kinh ngạc nói, "Chú Lăng Trầm, chú có bạn gái hồi nào vậy, sao cháu không biết!"
Hoắc Lăng Trầm giải thích, "Cô ấy không phải là bạn gái của chú, mà là bà xã của chú, chú và thím đã kết hôn rồi."
Niên Nhã Tuyền nở nụ cười, duỗi tay phải của mình ra, "Xin chào, Tiểu Anh San, thím là Niên Nhã Tuyền, sinh nhật vui vẻ!"
Nhắc lại đoạn hồi ức lãng mạn ấy, Tống Từ cười híp cả mắt, Lục Khải Hàng ôn hòa mỉm cười. Sau đó hai người nhìn nhau cười một tiếng, trong ánh mắt tràn đầy sự ngọt ngào.
Niên Nhã Tuyền ghen tị nhìn một đôi nam thanh nữ tú trước mặt, đây là đôi tình nhân ân ái nhất từ trước tới giờ cô từng gặp.
Cảm xúc trong mắt cô không thoát khỏi con mắt sắc lịm của Hoắc lăng Trầm, tay anh đang cầm tay cô hơi xiết chặt lại. Niên Nhã Tuyền, từ hôm nay trở đi, Hoắc lăng Trầm tôi sẽ không để cho em phải ghen tị với bất kỳ kẻ nào..
Chỉ có điều cũng không đợi Lục Khải Hàng nói chuyện, phía sau bọn họ lại truyền tới một giọng nam ngả ngớn, "Yoo~Đây không phải là tổng giám đốc Hoắc và hiệu trưởng Lục sao? Nghe danh hai vị quý nhân đã lâu!"
Niên Nhã Tuyền ngước nhìn lại nơi phát ra âm thanh, cách đó không xa có hai người đàn ông đang đứng đấy, mặc âu phục một đen một trắng.
Người đàn ông mặc âu phục trắng, cũng là người đàn ông vừa cất tiếng nói, cô quen, anh trai của Hàn Huệ Minh, chỉ là không thân mà thôi.
Người đàn ông mặc tây trang màu đen Niên Nhã Tuyền cũng thấy khá quen, cô nhớ là đã thấy trên TV một lần rồi, hình như là thượng tá gì đó. Có điều, người thật dường như còn đẹp trai hơn nhiều so với trên TV, vừa mất tập trung, Niên Nhã Tuyền liền phạm hoa si* nhìn nhiều thêm một chút.
*Phạm hoa si: Mê sắc nam/nữ
Cô cũng không ngờ rằng lại có thể gặp được bọn họ ở đây, Niên Nhã Tuyền càng thêm giật mình, hôm nay rốt cục là sinh nhật của ai, lại khiến cho toàn bộ tứ đại quý công tử Việt Thành đều phải đại giá quang lâm?
Hoắc lăng Trầm ôm chặt cô gái đang đắm chìm trước nhan sắc của Lê Cảnh Sâm vào lòng, mặt không đổi sắc nói với Lê Cảnh Sâm, "Lại đây gọi chị dâu đi!"
Lê cảnh sâm, "..."
Trong bốn người họ anh ta là người nhỏ nhất, anh ta cũng đã chuẩn bị sẵn sàng một ngày nào đó sẽ xuất hiện thêm ba người chị dâu nữa. Tống Từ coi như không sao, dù sao cũng đã hai mươi tám tuổi rồi, còn lớn hắn hai tuổi, gọi một tiếng chị dâu cũng không lỗ.
Thế nhưng Niên Nhã Tuyền này, nếu như hắn nhớ không lầm.. Mới có hai mưới mốt tuổi nhỉ!
Cả đám người đều đang chờ Lê Cảnh Sâm gọi một tiếng chị dâu, Lê Cảnh Sâm cũng không phụ sự chờ đợi của mọi người, đi đến trước mặt Niên Nhã Tuyền, bỗng nhiên đứng thẳng người, chào theo tiêu chuẩn quân đội, "Chị dâu, xin chào, tôi là Lê Cảnh Sâm."
Lê Cảnh Sâm dù cho có mặc âu phục nhưng lại chào theo nghi thức quân đội, cũng không có một chút cảm giác không hài hòa nào, ngược lại có thêm mấy phần mị lực đặc biệt.
Niên Nhã Tuyền bị giọng nói vang dội của người đàn ông đó làm cho giật nảy mình, cô điều cũng may là cô phản ứng nhanh, đáp lại đối phương một cái cúi chào miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, "Xin chào Lê thủ trưởng, tôi là Niên Nhã Tuyền, có cơ hội chúng ta cùng mài giũa nhé."
Một câu nói thực sự đơn giản, lại khiến cho sắc mặt nhìn Niên Nhã Tuyền của Lê Cảnh Sâm khẽ biến.
Đã từng, cũng có một cô gái giống như Niên Nhã Tuyền vậy, nụ cười xán lạn âm thanh thanh thúy nói với hắn, "Xin chào Lê thủ trưởng, tôi là Cảnh Ly, là hàng xóm mới của ngài, thời gian sau này xin chỉ giáo nhiều hơn."
Nếu như nhìn kỹ lại, Niên Nhã Tuyền cười lên cũng có chút tương tự với cô ấy..
Thế nhưng, cô bé kia lại hất hắn ra, chạy đi đính hôn cùng với một người đàn ông khác..
Niên Nhã Tuyền dù sao cũng không tham gia quân ngũ, cúi chào chưa tới hai phút, cả cánh tay đều mỏi rồi, mà Lê Cảnh Sâm vẫn còn đứng thẳng nhìn cô chằm chằm, một chút phản ứng cũng không có.
Bầu không khí trong nháy mắt có chút kỳ quái, nhưng Niên Nhã Tuyền lại không nói lên được là có chỗ nào kỳ lạ.
Dù sao một giây sau cô liền bị Hoắc Lăng Trầm kéo trở về trong ngực, rồi lại đưa ra phía sau lưng, cắt đứt ánh mắt của Lê Cảnh Sâm, sắc mặt có chút khó coi nói với Lê Cảnh Sâm, "Cô ấy không phải là cô gái kia."
Mấy chữ đơn giản, kéo Lê Cảnh Sâm đang trong cỗ mơ hồ ra ngoài.
Bình tĩnh thu hồi lại quân lễ* của mình, lui lại một bước, sửa sang lại áo khoác âu phục. Hàn Tiêu vội vàng hòa giải, ôm lại bả vai của Lê Cảnh Sâm, "Đi thôi đi thôi, mau vào đi, Anh San chắc hẳn là đã chờ sốt ruột rồi."
*Quân lễ: Lễ nghi trong quân đội
Sắc mặt Lê Cảnh Sâm có chút khó coi trừng mắt liếc Hàn Tiêu, "Đừng đụng vào tôi, đường đường là hai người đàn ông thân mật như vậy làm cái gì?"
Hàn tiêu, "..."
"Phụt.." Niên Nhã Tuyền buồn cười, trốn ở bên cạnh Hoắc Lăng Trầm cười trộm.
Hoắc Lăng Trầm liếc sang cô gái bên cạnh, "Buồn cười lắm sao?"
Niên Nhã Tuyền gật đầu, "Ừm, hai người bọn họ thật thú vị."
Hàn Tiêu nghe vậy liền buông Lê Cảnh Sâm ra, chạy đến bên phía Niên Nhã Tuyền, "Aiya, cô xem tôi có đáng thương không, ngày nào cũng bị Lê Cảnh Sâm ghét bỏ. Phu nữ trên đời này nhiều đến vậy, cô cho rằng tôi sẽ thích hắn ta ư? Tôi thấy Lê Cảnh Sâm ở trong bộ đội bị nghẹn điên rồi, mắt nhìn ai cũng không bình thường."
Hàn Tiêu và Hàn Huệ Minh không hổ là hai anh em, tính cách cũng giống nhau như đúc, nhìn thấy Hàn Tiêu, phảng phất như nhìn thấy Hàn Huệ Minh, khiến Niên Nhã Tuyền rất có cảm giác thân thiết. Cô cũng không khách khí gật đầu, "Anh sẽ không thích anh ta, tôi biết anh với Hàn Huệ Minh giống nhau như đúc, là một hoa công tử lưu luyến trong muôn hoa."
Hàn Tiêu há hốc mồm, gãi gãi mái tóc ngắn màu vàng, "Được thôi, như vậy so với đồng tính luyến ái thì còn tốt chán."
Đi được không tới hai phút, ngay lúc Niên Nhã Tuyền và Hàn Tiêu trò chuyện đến lúc cao trào, một cô gái mặc lễ phục công chúa xanh nhạt xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Cô gái đó xách lễ phục lên từ đằng xa chạy đến, tóc dài đen nhánh tung bay theo gió. Trên mặt mang theo nụ cười xán lạn, dưới chân là đôi giày thủy tinh cao gót cùng màu năm centimet.
Tới gần, mới nhìn thấy rõ gương mặt của cô, đôi mắt hạnh màu lam, đôi môi tô son đỏ thắm khẽ nhếch mép.
Niên Nhã Tuyền không khỏi tán thưởng trong lòng, thật sự là một tiểu mỹ nữ thập phần có linh khí!
Lam Anh San thở hổn hển ôm lấy Hàn Tiêu_người cách cô gần nhất, "Chào chú Tiêu ạ!"
Hàn Tiêu vuốt vuốt đầu cô bé, "Sinh nhật vui vẻ, Tiểu Anh San." Hắn phất phất tay, trợ lý đứng cách đó không xa lập tức đem quà sinh nhật hắn chuẩn bị đến.
Lam Anh San cười ngọt ngào, "Cảm ơn chú Tiêu ạ."
"Tiểu Anh San, sinh nhật vui vẻ, đây là quà thím và Khải Hàng chuẩn bị để tặng cháu." Tống Từ chủ động đưa quà cô và Lục Khải Hàng chuẩn bị cho Lam Anh San.
Lam Anh San vui vẻ nói cảm ơn, "Cảm ơn chú Khải Hàng." Sau một giây, cô ta nhón chân đặt lên gương mặt của Lục Khải Hàng một nụ hôn.
Sau đó mới là Tống Từ, "Cảm ơn thím ạ."
Niên Nhã Tuyền có chút kinh ngạc, quan hệ giữa Lam Anh San này và Lục Khải Hàng, tốt đến vậy sao? Thậm chí không để ý đến chị Tống Từ đang có mặt ở đây, vậy mà cũng hôn được.
Không chỉ như vậy, sau khi chào hỏi với Lê Cảnh Sâm xong, cô ta đi đến mặt trước Hoắc Lăng Trầm, rất tự nhiên khoát lên khuỷu tay của Hoắc lăng Trầm, giống như đang nũng nịu nói, "Chú Lăng Trầm, hòn đảo chú tặng cháu cháu vô cùng vô cùng thích, cháu rất vui!"
Niên Nhã Tuyền chấn kinh, cô nhịn không được lại đánh giá hòn đảo này một phen.
Hòn đảo này tối thiểu nhất cũng phải hơn trăm triệu nhỉ, Hoắc Lăng Trầm có tiền thật, thế mà xem như quà tặng cho người ta.
Hoắc Lăng Trầm dường như tâm tình cũng rất tốt, cười khẽ gật đầu với cô ta, sau đó giới thiệu hai cô gái với nhau, "Anh San, đây là Niên Nhã Tuyền, thím của cháu, sau này gặp nhau nhớ kỹ phải gọi là thím. Tuyền tuyền, đây là Lam Anh San."
Lam Anh San tựa như đến lúc này mới nhìn thấy Niên Nhã Tuyền, kinh ngạc nói, "Chú Lăng Trầm, chú có bạn gái hồi nào vậy, sao cháu không biết!"
Hoắc Lăng Trầm giải thích, "Cô ấy không phải là bạn gái của chú, mà là bà xã của chú, chú và thím đã kết hôn rồi."
Niên Nhã Tuyền nở nụ cười, duỗi tay phải của mình ra, "Xin chào, Tiểu Anh San, thím là Niên Nhã Tuyền, sinh nhật vui vẻ!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook