Hoắc Tổng, Mời Tiếp Chiêu!
-
Chương 31: Là ai bắt nạt bạn gái của tôi
Niên Nhã Tuyền nhìn thấy sắc mặt do dự của thu ngân, nổi giận, "Tôi nói tính tiền, nghe không hiểu sao?" Đừng tưởng rằng cô không biết, thu ngân viên sau khi nhìn thấy Mục Quắc Quắc gọi viện binh mới bắt đầu do dự.
"Thưa quý cô, xin hãy chờ một lát! Hình như cô ấy.. gọi cho Phó tổng quản lí của Thượng Dương chúng tôi." Thu ngân khó xử nhìn hai người.
A? Thì ra là gọi cho Phó tổng quản lý, cô đây còn là Bà chủ của Thượng Dương đây, cô sợ ai?
Niên Nhã Tuyền đi đến trước mặt Mục Quắc Quắc, nhàn nhạt mở miệng, "Gần đây chạy đến phòng Giáo vụ mấy chuyến rồi? Tôi mặc kệ cô chạy mấy chuyến, mười chuyến hay mười một chuyến đều là tố cáo tôi! Cô biết đấy, chỉ là tôi lười vạch trần cô thôi, không có nghĩa là tôi sợ cô! Sao nào? Bình thường mặc kệ cô mãi, lần trước đánh cược lại nhường cô thắng, nếm đủ ngon ngọt, bắt nạt tôi cũng thành nghiện rồi sao? Bây giờ còn dám lên mặt lên mũi ở đây?"
Mục Quắc Quắc nghe cô nói những lời này, liền biến sắc, cô ta khẳng định biết rằng Niên Nhã Tuyền không sợ mình. Cái người Niên Nhã Tuyền này, từ nhỏ đến lớn, dường như cũng chưa từng sợ một ai!
"Chị nói nhăng nói cuội gì đấy! Tôi tố cáo chị lúc nào?" Mục Quắc Quắc dự định có chết cũng không thừa nhận, dù sao cô cũng không có chứng cứ.
Niên Nhã Tuyền nhìn bộ dáng khẩn trương của cô ta, cười khinh, biểu hiện cũng đã bán đứng chính mình rồi, còn không thừa nhận! Cô ta đây là đang muốn cứu vãn tình thế đến cùng sao? "Tôi nể mặt cô dượng, tôi hôm nay nói cho cô, thứ này tôi muốn, cô đi chọn cái khác, bằng không làm lớn chuyện lên ai cũng khó xử." Niên Nhã Tuyền ra dáng "bà chị đại" cà lơ phất phơ cảnh cáo, quả nhiên dọa Mục Quắc Quắc phát sợ.
Lâm Uyển Oánh và Trịnh Hiểu Kha nhìn dáng vẻ của Niên Nhã Tuyền, che miệng cười trộm, Niên Ca của các cô, nói năng thì chua ngoa nhưng tấm lòng thì như đậu hũ.
Mục Quắc Quắc này cũng nhờ may mắn được làm em họ của Niên Nhã Tuyền, bằng không Niên Nhã Tuyền đã sớm đánh cô ta đến cha mẹ cũng không nhận ra!
Mục Quắc Quắc bị chọc tức không hề nhẹ, "Niên Nhã Tuyền, chị dựa vào đâu chứ! Đừng cho là tôi không biết chị có bí mật gì! Người mua cho chị chiếc BMW chắc chắn là kim chủ của chị nhỉ? Làm sao? Chị cho rằng cái gã kim chủ không ai biết đến của chị có thể xứng với loại đồ vật cao cấp này sao?" Cô ta lớn tiếng nói vậy, chính là muốn cô bị mất mặt!
Gần đây chuyện Niên Nhã Tuyền được bao nuôi, được lưu truyền sôi sùng sục trong trường.
Giống như hộp quà trước mặt này đây, cũng chỉ có nhân sĩ thành công như A Vĩ mới xứng dùng đến trâm cài cổ và trâm cài ngực bằng Sapphire này!
Mục Quắc Quắc vừa nói xong, ánh mắt mọi người nhìn Niên Nhã Tuyền quả nhiên liền thay đổi.
Niên Nhã Tuyền một tay gõ nhẹ nhàng lên mặt bàn quầy thu ngân, tất cả mọi người bị khí thế của cô dọa cho đều im thin thít.
Một bóng người vọt tới trước mặt Mục Quắc Quắc, là Trịnh Hiểu Kha, trong mắt cô bắn ra lửa giận, "Rõ ràng là những việc mình làm không thể để lộ ra ngoài, còn dám nói xấu Nhã Tuyền của chúng tôi, cô có phải bị ngứa da không? Xin lỗi Nhã Tuyền mau lên!"
Mục Quắc Quắc đương nhiên biết Trịnh Hiểu Kha đang nói đến chuyện cô ta tạo tin đồn Niên Nhã Tuyền đồng tình luyến ái..
Đúng lúc Mục Quắc Quắc có muốn xuống đài cũng không được đây, một nam nhân mặc Âu phục mang giày da bước đến.
Nhìn thì có lẽ hơn ba mươi tuổi, gầy đến mức giống như cây gậy trúc, người này là gì của Mục Quắc Quắc đây? Mọi người đều đang suy đoán.
Chỉ là, Mục Quắc Quắc vốn dĩ đang xấu hổ, bỗng nhiên đổi sắc mặt. Chợt khóc lã chã nhào vào lòng ngực của nam nhân kia, "A Vĩ, bạn học Niên dọa em kìa!"
Má ơi! Cô dọa cô ta? Niên Nhã Tuyền đang nghĩ mọi người nhìn mình giống phần tử khủng bố đến vậy sao?
Người tên A Vĩ thương hương tiếc ngọc vỗ vỗ bả vai Mục Quắc Quắc, nhẹ giọng an ủi cô ta vài câu, rồi bước tới.
"Là ai bắt nạt bạn gái của tôi?" Hắn ta ra vẻ cáo mượn oai hùm nhìn thoáng qua tất cả mọi người trong tiệm, mấy người phục vụ viên lập tức lắc đầu.
Nghe người đàn ông lớn tuổi đó nói Mục Quắc Quắc là bạn gái của hắn ta, ba cô gái nhìn nhau, bạn trai già như thế sao, ít nhất cũng phải lớn hơn cô ta mười mấy tuổi!
Niên Nhã Tuyền sụp đổ vỗ vỗ trán của mình, cô trước giờ cũng không biết Mục Quắc Quắc có thể sa đọa đến bước đường này.
Nghĩ đến hình ảnh của cô và dượng sau khi biết chuyện này, cô cũng đau lòng theo.. Có điều, bây giờ cô không nghĩ là mình nên để ý đến cái lão già này, đối với chuyện của họ, cô nhất định phải đứng ra giải quyết. Nhưng mà bây giờ cô đang ra ngoài mua đồ, nên một lần nữa quay lại nói với thu ngân, "Tính tiền."
Lần này thu ngân trực tiếp im lặng, ngay cả thẻ cô đưa cũng không nhận, bởi vì người vừa tới đây thật đúng là Phó tổng quản lý cửa hàng của họ.
"A Vĩ, hộp kia là em nhìn trúng, vốn muốn làm quà sinh nhật tặng anh, em vừa đi đến nhà vệ sinh một chốc, thì lại bị bạn Niên cầm đi." Lưu A Vĩ nghe vậy, quà đắt như vậy lại là tặng cho mình, lập tức vui vẻ.
Còn Niên Nhã Tuyền thì thầm mắng một câu, What the h! "Sao lại gọi là lấy đi, cô vừa rồi đã nhìn trúng nó, trước khi đến phòng vệ sinh vì sao lại không mua đi, bây giờ tôi đã chọn rồi! Tôi đương nhiên phải tính tiền!"
Lưu A Vĩ lúc này mới chú ý đến Niên Nhã Tuyền, không nghĩ rằng cô còn đẹp hơn cả Mục Quắc Quắc, trong mắt xẹt qua một tia hèn mọn, sớm biết vậy vừa rồi sẽ không nhận cô gái kia là bạn gái của mình.
"Vị tiểu thư này, cô đưa cái bộ hộp này lại cho bạn gái tôi tính tiền, tôi giúp cô chọn lại món khác có được không?" Con mắt hắn tà mị đánh giá cô bé trước mắt từ trên xuống dưới, thanh thuần xinh đẹp như vậy, khẳng định là còn sạch sẽ.
Niên Nhã Tuyền cảm nhận được ánh mắt của hắn, phát nôn, càng thêm cự tuyệt dứt khoát, "Không được! Đằng nào đi nữa thì hôm nay tôi cũng nhất định sẽ mang cái hộp này đi!" Đối với loại tình huống này, ông trời có hạ phàm đến giải quyết cũng không làm gì được!
Bầu không khí trong lúc nhất thời trở nên giằng co, Lưu A Vĩ nhìn thoáng qua đôi mắt ửng đỏ của Mục Quắc Quắc, lại nhìn sang Niên Nhã Tuyền vẫn kiên trì tính tiền, "Vị tiểu thư này.."
Hắn ta định mở miệng thêm lần nữa, lần này lại bị Niên Nhã Tuyền trực tiếp cắt ngang, "Tôi nói là tính tiền cho tôi, không tính tiền thì coi chừng tôi đến quầy phục vụ khách hàng khiếu nại các cô!" Cô hung tợn trừng mắt nhìn cô nhân viên quầy thu ngân, cô ta bị dọa đến xém chút nữa thì nhận thẻ tính tiền.
Đối mặt với Niên Nhã Tuyền không thèm liếc mắt nhìn mình, Lưu A Vĩ thẹn quá hóa giận, "Hóa đơn này không được xuất, tôi là Phó tổng quản lý cửa hàng này, chuyện này do tôi quyết định!"
Phó tổng quản lý vẫn là nhờ có bố hắn bỏ ra số tiền rất lớn, mua chức vị cho hắn. Đây cửa hàng là dưới trướng Tập đoàn ZL, công việc làm ăn không phải tốt theo kiểu bình thường!
Niên Nhã Tuyền khinh thường nhìn thoáng qua lão già trước mặt, "Ông là Phó tổng quản lý thì ông giỏi lắm hay sao?" Cô đây là bà chủ của cả cái Thượng Dương này mà cô còn chưa lên tiếng nữa là?
Lần nữa bị khiêu khích, Lưu A Vĩ tức đến mức cả mặt đều biến dạng, hắn nhìn về phía thu ngân, "Để bạn gái tôi tính tiền!"
Mẹ nó! Mục Quắc Quắc thật sự là bạn gái của hắn sao? Gặp phải tình huống này hắn ta là một đại nam nhân còn không chịu trực tiếp tính tiền? Trịnh Hiểu Kha khinh bỉ liếc Lưu A Vĩ.
"Vâng, Lưu tổng!" Nhân viên thu ngân để thẻ của Niên Nhã Tuyền sang một bên, nhìn về phía Mục Quắc Quắc.
Mục Quắc Quắc lập tức hiểu ý, lấy cái ví từ trong túi, bước tới tính tiền.
Niên Nhã Tuyền tức thì sôi máu, ra sức đoạt lấy túi tiền từ tay của Mục Quắc Quắc, trực tiếp cho ném ra khỏi cửa hàng âu phục.
Mục Quắc Quắc khó có thể tin được nhìn Niên Nhã Tuyền sắc mặt cũng không tốt lắm, tái mặt hỏi, "Chị dựa vào cái gì ném ví tiền của tôi!"
Túi tiền bị ném ra ngoài, thu hút không ít người túm tụm lại xem trò.
"Thưa quý cô, xin hãy chờ một lát! Hình như cô ấy.. gọi cho Phó tổng quản lí của Thượng Dương chúng tôi." Thu ngân khó xử nhìn hai người.
A? Thì ra là gọi cho Phó tổng quản lý, cô đây còn là Bà chủ của Thượng Dương đây, cô sợ ai?
Niên Nhã Tuyền đi đến trước mặt Mục Quắc Quắc, nhàn nhạt mở miệng, "Gần đây chạy đến phòng Giáo vụ mấy chuyến rồi? Tôi mặc kệ cô chạy mấy chuyến, mười chuyến hay mười một chuyến đều là tố cáo tôi! Cô biết đấy, chỉ là tôi lười vạch trần cô thôi, không có nghĩa là tôi sợ cô! Sao nào? Bình thường mặc kệ cô mãi, lần trước đánh cược lại nhường cô thắng, nếm đủ ngon ngọt, bắt nạt tôi cũng thành nghiện rồi sao? Bây giờ còn dám lên mặt lên mũi ở đây?"
Mục Quắc Quắc nghe cô nói những lời này, liền biến sắc, cô ta khẳng định biết rằng Niên Nhã Tuyền không sợ mình. Cái người Niên Nhã Tuyền này, từ nhỏ đến lớn, dường như cũng chưa từng sợ một ai!
"Chị nói nhăng nói cuội gì đấy! Tôi tố cáo chị lúc nào?" Mục Quắc Quắc dự định có chết cũng không thừa nhận, dù sao cô cũng không có chứng cứ.
Niên Nhã Tuyền nhìn bộ dáng khẩn trương của cô ta, cười khinh, biểu hiện cũng đã bán đứng chính mình rồi, còn không thừa nhận! Cô ta đây là đang muốn cứu vãn tình thế đến cùng sao? "Tôi nể mặt cô dượng, tôi hôm nay nói cho cô, thứ này tôi muốn, cô đi chọn cái khác, bằng không làm lớn chuyện lên ai cũng khó xử." Niên Nhã Tuyền ra dáng "bà chị đại" cà lơ phất phơ cảnh cáo, quả nhiên dọa Mục Quắc Quắc phát sợ.
Lâm Uyển Oánh và Trịnh Hiểu Kha nhìn dáng vẻ của Niên Nhã Tuyền, che miệng cười trộm, Niên Ca của các cô, nói năng thì chua ngoa nhưng tấm lòng thì như đậu hũ.
Mục Quắc Quắc này cũng nhờ may mắn được làm em họ của Niên Nhã Tuyền, bằng không Niên Nhã Tuyền đã sớm đánh cô ta đến cha mẹ cũng không nhận ra!
Mục Quắc Quắc bị chọc tức không hề nhẹ, "Niên Nhã Tuyền, chị dựa vào đâu chứ! Đừng cho là tôi không biết chị có bí mật gì! Người mua cho chị chiếc BMW chắc chắn là kim chủ của chị nhỉ? Làm sao? Chị cho rằng cái gã kim chủ không ai biết đến của chị có thể xứng với loại đồ vật cao cấp này sao?" Cô ta lớn tiếng nói vậy, chính là muốn cô bị mất mặt!
Gần đây chuyện Niên Nhã Tuyền được bao nuôi, được lưu truyền sôi sùng sục trong trường.
Giống như hộp quà trước mặt này đây, cũng chỉ có nhân sĩ thành công như A Vĩ mới xứng dùng đến trâm cài cổ và trâm cài ngực bằng Sapphire này!
Mục Quắc Quắc vừa nói xong, ánh mắt mọi người nhìn Niên Nhã Tuyền quả nhiên liền thay đổi.
Niên Nhã Tuyền một tay gõ nhẹ nhàng lên mặt bàn quầy thu ngân, tất cả mọi người bị khí thế của cô dọa cho đều im thin thít.
Một bóng người vọt tới trước mặt Mục Quắc Quắc, là Trịnh Hiểu Kha, trong mắt cô bắn ra lửa giận, "Rõ ràng là những việc mình làm không thể để lộ ra ngoài, còn dám nói xấu Nhã Tuyền của chúng tôi, cô có phải bị ngứa da không? Xin lỗi Nhã Tuyền mau lên!"
Mục Quắc Quắc đương nhiên biết Trịnh Hiểu Kha đang nói đến chuyện cô ta tạo tin đồn Niên Nhã Tuyền đồng tình luyến ái..
Đúng lúc Mục Quắc Quắc có muốn xuống đài cũng không được đây, một nam nhân mặc Âu phục mang giày da bước đến.
Nhìn thì có lẽ hơn ba mươi tuổi, gầy đến mức giống như cây gậy trúc, người này là gì của Mục Quắc Quắc đây? Mọi người đều đang suy đoán.
Chỉ là, Mục Quắc Quắc vốn dĩ đang xấu hổ, bỗng nhiên đổi sắc mặt. Chợt khóc lã chã nhào vào lòng ngực của nam nhân kia, "A Vĩ, bạn học Niên dọa em kìa!"
Má ơi! Cô dọa cô ta? Niên Nhã Tuyền đang nghĩ mọi người nhìn mình giống phần tử khủng bố đến vậy sao?
Người tên A Vĩ thương hương tiếc ngọc vỗ vỗ bả vai Mục Quắc Quắc, nhẹ giọng an ủi cô ta vài câu, rồi bước tới.
"Là ai bắt nạt bạn gái của tôi?" Hắn ta ra vẻ cáo mượn oai hùm nhìn thoáng qua tất cả mọi người trong tiệm, mấy người phục vụ viên lập tức lắc đầu.
Nghe người đàn ông lớn tuổi đó nói Mục Quắc Quắc là bạn gái của hắn ta, ba cô gái nhìn nhau, bạn trai già như thế sao, ít nhất cũng phải lớn hơn cô ta mười mấy tuổi!
Niên Nhã Tuyền sụp đổ vỗ vỗ trán của mình, cô trước giờ cũng không biết Mục Quắc Quắc có thể sa đọa đến bước đường này.
Nghĩ đến hình ảnh của cô và dượng sau khi biết chuyện này, cô cũng đau lòng theo.. Có điều, bây giờ cô không nghĩ là mình nên để ý đến cái lão già này, đối với chuyện của họ, cô nhất định phải đứng ra giải quyết. Nhưng mà bây giờ cô đang ra ngoài mua đồ, nên một lần nữa quay lại nói với thu ngân, "Tính tiền."
Lần này thu ngân trực tiếp im lặng, ngay cả thẻ cô đưa cũng không nhận, bởi vì người vừa tới đây thật đúng là Phó tổng quản lý cửa hàng của họ.
"A Vĩ, hộp kia là em nhìn trúng, vốn muốn làm quà sinh nhật tặng anh, em vừa đi đến nhà vệ sinh một chốc, thì lại bị bạn Niên cầm đi." Lưu A Vĩ nghe vậy, quà đắt như vậy lại là tặng cho mình, lập tức vui vẻ.
Còn Niên Nhã Tuyền thì thầm mắng một câu, What the h! "Sao lại gọi là lấy đi, cô vừa rồi đã nhìn trúng nó, trước khi đến phòng vệ sinh vì sao lại không mua đi, bây giờ tôi đã chọn rồi! Tôi đương nhiên phải tính tiền!"
Lưu A Vĩ lúc này mới chú ý đến Niên Nhã Tuyền, không nghĩ rằng cô còn đẹp hơn cả Mục Quắc Quắc, trong mắt xẹt qua một tia hèn mọn, sớm biết vậy vừa rồi sẽ không nhận cô gái kia là bạn gái của mình.
"Vị tiểu thư này, cô đưa cái bộ hộp này lại cho bạn gái tôi tính tiền, tôi giúp cô chọn lại món khác có được không?" Con mắt hắn tà mị đánh giá cô bé trước mắt từ trên xuống dưới, thanh thuần xinh đẹp như vậy, khẳng định là còn sạch sẽ.
Niên Nhã Tuyền cảm nhận được ánh mắt của hắn, phát nôn, càng thêm cự tuyệt dứt khoát, "Không được! Đằng nào đi nữa thì hôm nay tôi cũng nhất định sẽ mang cái hộp này đi!" Đối với loại tình huống này, ông trời có hạ phàm đến giải quyết cũng không làm gì được!
Bầu không khí trong lúc nhất thời trở nên giằng co, Lưu A Vĩ nhìn thoáng qua đôi mắt ửng đỏ của Mục Quắc Quắc, lại nhìn sang Niên Nhã Tuyền vẫn kiên trì tính tiền, "Vị tiểu thư này.."
Hắn ta định mở miệng thêm lần nữa, lần này lại bị Niên Nhã Tuyền trực tiếp cắt ngang, "Tôi nói là tính tiền cho tôi, không tính tiền thì coi chừng tôi đến quầy phục vụ khách hàng khiếu nại các cô!" Cô hung tợn trừng mắt nhìn cô nhân viên quầy thu ngân, cô ta bị dọa đến xém chút nữa thì nhận thẻ tính tiền.
Đối mặt với Niên Nhã Tuyền không thèm liếc mắt nhìn mình, Lưu A Vĩ thẹn quá hóa giận, "Hóa đơn này không được xuất, tôi là Phó tổng quản lý cửa hàng này, chuyện này do tôi quyết định!"
Phó tổng quản lý vẫn là nhờ có bố hắn bỏ ra số tiền rất lớn, mua chức vị cho hắn. Đây cửa hàng là dưới trướng Tập đoàn ZL, công việc làm ăn không phải tốt theo kiểu bình thường!
Niên Nhã Tuyền khinh thường nhìn thoáng qua lão già trước mặt, "Ông là Phó tổng quản lý thì ông giỏi lắm hay sao?" Cô đây là bà chủ của cả cái Thượng Dương này mà cô còn chưa lên tiếng nữa là?
Lần nữa bị khiêu khích, Lưu A Vĩ tức đến mức cả mặt đều biến dạng, hắn nhìn về phía thu ngân, "Để bạn gái tôi tính tiền!"
Mẹ nó! Mục Quắc Quắc thật sự là bạn gái của hắn sao? Gặp phải tình huống này hắn ta là một đại nam nhân còn không chịu trực tiếp tính tiền? Trịnh Hiểu Kha khinh bỉ liếc Lưu A Vĩ.
"Vâng, Lưu tổng!" Nhân viên thu ngân để thẻ của Niên Nhã Tuyền sang một bên, nhìn về phía Mục Quắc Quắc.
Mục Quắc Quắc lập tức hiểu ý, lấy cái ví từ trong túi, bước tới tính tiền.
Niên Nhã Tuyền tức thì sôi máu, ra sức đoạt lấy túi tiền từ tay của Mục Quắc Quắc, trực tiếp cho ném ra khỏi cửa hàng âu phục.
Mục Quắc Quắc khó có thể tin được nhìn Niên Nhã Tuyền sắc mặt cũng không tốt lắm, tái mặt hỏi, "Chị dựa vào cái gì ném ví tiền của tôi!"
Túi tiền bị ném ra ngoài, thu hút không ít người túm tụm lại xem trò.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook