Hoặc Tâm
Chapter 6: Bồi Tố Trần thả đèn

 

Chờ đến bờ sông, bọn họ liền sai hạ nhân liền đi mua đèn.

 

Mua đèn xong trở về, Khương Kỳ Ngân lệnh Nguyệt Quân đi mua chút đồ ăn, Trúc Khúc cũng đi theo.

 

Bên bờ sông chỉ còn lại Giang Tố Trần và các vị chủ tử, gió đêm hơi lạnh. Hôm nay Giang Tố Trần lại mặc váy hơi mỏng manh, nàng chà xát bàn tay lạnh lẽo ở một bên chờ. Khương Kỳ Hành đi tới, cho nàng một cái đèn sông.

 

Giang Tố Trần không dám nhận, nhìn về phía Diệp tiểu thư xin giúp đỡ, Diệp tiểu thư lại chớp chớp mắt để cho nàng nhận lấy. Nàng đành phải nhận lấy.

 

"Tết Trung Nguyên là lễ tế tổ và tưởng nhớ thân nhân, đèn này cho ngươi." Khương Kỳ Hành nói một phen khiến hốc mắt Giang Tố Trần đỏ lên, mấy ngày nay mình luôn nghĩ đến vấn đề ấm no cùng cuộc sống sau này, cũng chưa từng dám nhớ tới cha mẹ cùng người nhà.

 

Khương Kỳ Hành dứt lời liền đi đến bên Diệp Uyển Thần, hai người ngồi xổm xuống bên kia đặt đèn sông nói chuyện, ánh nến mơ hồ chiếu rọi khuôn mặt bọn họ, nhìn ngược lại là nữ mạo nam tài, rất xứng đôi.

 

Giang Tố Trần cảm thấy cảm giác ngứa ngáy trong lòng này càng sâu, cho dù nàng còn nhỏ, lúc này cũng biết mình ước chừng là tâm duyệt Khương đại công tử. Chỉ là nàng ái mộ cũng là không đáng giá, đặt ở đáy lòng là tốt rồi.

 

Nàng cũng ngồi xổm xuống, dùng hỏa chiêu tử đốt nến nhưng mãi vẫn không đốt được. Một bàn tay tái nhợt đến mức có thể nhìn ra mạch máu xanh dưới da tiếp lấy hỏa chiêu tử, dễ dàng thắp nến trên đèn sông.

 

Giang Tố Trần quay đầu, liền thấy Khương Kỳ Ngân mặt mày ôn hòa, nàng hơi đỏ mặt nói cảm ơn. Khương Kỳ Ngân lớn lên trắng trẻo, thân hình lại thon dài mảnh khảnh, thoạt nhìn nam sinh nữ tướng, có vẻ đẹp âm nhu. Đại khái là những người chưa từng đọc sách đều tràn ngập hải điêu đối với người có văn hóa. Giang Tố Trần cảm thấy Khương Kỳ Hạnh công tử này giống như thần tiên trên thiên cung.

 

"Ngươi có sợ ta không?" Khương Kỳ Ngân thấp giọng nói, giống như hàm chứa chút ủy khuất.

 

"Ta nào  dám, chỉ là công tử quá mức xinh đẹp..." Giang Tố Trần lắp bắp, ngay cả chính mình nói cái gì cũng không biết.

 

"Giang cô nương mới là người đẹp nhất trong số những người ta từng gặp." Hắn nghiêm túc nhìn vào đôi mắt hạnh của nàng.

 

"Công tử…Lời này của công tử làm ta xấu hổ. " Giang Tố Trần ánh mắt phiêu hốt, không dám nhìn hắn. Lời này nếu là từ trong miệng nam tử khác nói ra, đại khái chính là trò đùa của công tử ăn chơi giải trí phù phiếm, chỉ là từ miệng vị Khương nhị công tử cũng không giống khinh thường.

 

Khương Kỳ Ngân thất vọng nói: "Khương mỗ bất quá chỉ là tàn phế, miệng nói cuồng ngôn đường đột cô nương. ”

 

Giang Tố Trần nào thấy được hắn tự ti xấu hổ, nói: "Một chút cũng không đường đột, Khương nhị công tử ngươi là người rất tốt. ”

 

"Cực tốt sao? Vậy ta và ca ca, ai tốt hơn? "Khương Kỳ Ngân cười tủm tỉm được một tấc tiến một thước.

 

Giang Tố Trần sợ hãi, giống như bị nhìn thấu tâm tư của tiểu nữ nhi. Vừa lúc Nguyệt Quân cùng Trúc Khúc cầm thức ăn đến, nàng liền đứng dậy nghênh đón.

 

Chỉ để lại Khương Kỳ Ngân ở lại tại chỗ, nhìn đèn sông trôi nổi trên mặt sông, ánh mắt âm lãnh.

 

Đến khi đêm khuya vắng vẻ, người đi đường vội vã về nhà.

 

Sau khi Diệp Uyển Thần và hai vị thiếu gia Khương gia nói lời tạm biệt cũng lên xe ngựa nhà mình, Giang Tố Trần cũng phá lệ ngồi vào trong xe ngựa, ngồi cạnh đại tiểu thư. Còn chưa ngồi vững, Diệp Uyển Thần liền hưng phấn hỏi: "Tố Trần, ngươi cảm thấy là người sai vặt nào tốt hơn? ”

 

"Trúc khúc có vẻ ổn trọng, Nguyệt Quân nhìn hình như còn tương đối nhỏ." Giang Tố Trần ngoan ngoãn trả lời.

 

"Trúc khúc… Là người sai vặt của Khương Kỳ Hành sao? " Quả nhiên, bọn họ làm hạ nhân có bao nhiêu người có thể nhớ rõ đây? 

 

Cho dù Trúc Khúc cùng Khương đại thiếu gia tới Diệp phủ nhiều lần, Diệp tiểu thư chỉ sợ không nhớ rõ hắn là ai.

 

Giang Tố Trần cắn môi lại mở miệng: "Muội muội chỉ muốn bồi tỷ tỷ nhiều hơn... Còn không muốn gả cho người ta nhanh như vậy! ”

 

Đây là lần đầu tiên Giang Tố Trần tự xưng là muội muội, chính là mang theo ý tứ năn nỉ. Diệp Uyển Thần nghĩ người sai vặt Khương gia quả thật nhìn vẫn còn nhỏ tuổi, Tố Trần cũng vừa mới cập kê, hôn nhân đại sự có thể trước không vội. Liền đáp ứng Giang Tố Trần trước không đem nàng gả ra ngoài.

 

Các thiếu gia trong xe ngựa Khương gia kia cũng đang thấp giọng nói chuyện với nhau.

 

Khương Kỳ Hành hỏi: "Ngươi cảm thấy Tố Trần sẽ coi trọng ai? ”

 

"Trèo cao." Khương Kỳ Ngân không nóng không lạnh nói.

 

"Trèo cao? Mặc dù nàng ấy là một nữ tử nông thôn chưa đọc sách, nàng ấy vẫn rất ngoan ngoãn. Ta nghĩ rằng Trúc Khúc khá là thích hợp. ”

 

"Ý ta là, người sai vặt nhà chúng ta cưới Giang cô nương, là trèo cao nàng." Khương Kỳ Ngân vén rèm lên, nhìn ánh trăng bên ngoài, còn nghĩ tới Giang Tố Trần tối nay ăn mặc giống như mỹ nhân từ nguyệt cung. Vừa nghĩ đến hắn nhịn không được cười thành tiếng.

 

Khương Kỳ Hành không hiểu sao đệ đệ lại đột nhiên cười ra tiếng, cũng không biết hắn đang cười cái gì. Từ sau khi đệ đệ ngã bị thương ở chân, cả người đều như không có tinh thần gì, hôm nay hình như vui vẻ hơn rất nhiều. Mặc dù người ngoài đề cập đến đệ đệ của mình, luôn luôn nói hắn là người tao nhã, trông giống như Phan An, nhưng hắn cảm thấy đó là đệ đệ đeo mặt nạ.

 

Tính tình ban đầu của Khương Kỳ Ngân cũng không ôn hòa. Ngay cả bây giờ, cũng chưa bao giờ ôn hòa.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương