Nội dung tiết học này nhanh chóng lan truyền khắp Hogwarts, tất cả mọi người không nghĩ tới cửa đầu tiên của cuộc thi Tam pháp thuật là muốn quán quân đối mặt với rồng lửa hung tợn, lời ghen tị, soi mói liền biến mất. Nhóm phù thủy nhỏ có ý muốn đăng ký ở Chiếc Cốc Lửa, mơ mình thành quán quân đều bình tĩnh lại tự hỏi, nếu mình đối mặt với rồng lửa thì sao? Nhất là các thiếu niên ngày đó thấy tận mắt tại tiết Chăm sóc Sinh vật Huyền bí, càng không dám tưởng tượng.

“Họ không thể như thế! Tại sao họ có thể để một học trò còn chưa tốt nghiệp đối mặt rồng lớn chứ?” Hermione gấp gáp đến độ xoay quanh, cũng không kiêng kị Ron ở đây, “Harry, cậu có thể nhờ thầy Evans nghĩ cách thay đổi hạng mục không? Đây quả thật là nhiệm vụ không thể hoàn thành!”

Ron vốn vui sướng khi người gặp họa, nhưng chẳng biết tại sao vừa nghĩ tới con rồng oai phong đó cậu liền không cười nổi, cậu ghét Malfoy, điều đó không sai, nhưng chưa từng nghĩ qua sẽ nhìn cậu ta đi tìm chết, loại cảm giác này giống như biết trước cái chết của tên đó mà phải mở to mắt thưởng thức tên đó bị rồng xé thành mảnh nhỏ vậy.

Harry trầm mặc không nói, nếu lúc đó Evans nói đúng, Chiếc Cốc Lửa chọn mình, vậy người sắp đối mặt rồng lửa là mình. Thực lực của Malfoy cậu biết rõ nhất nhưng mà, mấy ngày nay họ luôn nghĩ tất cả mọi cách đánh bại nhau đối phương trong lớp phụ đạo đánh nhau, cuối cùng đều lưỡng bại câu thương, không phải cậu không thừa nhận thực mình và cậu ta tương đương nhau, lấy thực lực như thế có thể đối mặt một con rồng sao? Đương nhiên đáp án là không rồi. Malfoy không thể, cậu cũng không thể, chỉ sợ nếu là Snape cũng khó toàn thây trở ra.

Hermione không để ý không có người trả lời, cô bé tự bày tỏ nỗi sợ hãi của mình, “Nghĩ lại, cửa đầu tiên là đối mặt rồng, cửa thứ hai, cửa thứ ba sẽ như thế nào? Đây là thi đấu sao? Không phải là cho quán quân đi chịu chết à!”

“Không thể nói vậy, trò Granger.” Tiếng nói trong trẻo vang lên sau lưng ba người, họ quay đầu lại, mới phát hiện đó là giáo sư Evans đã đem lại sự rung động thật lớn. Thanh niên dùng ánh mắt ý bảo hai người bên cạnh họ, thì ra giọng của Hermione đã thu hút một ít học trò trên hành lang.

Nữ phù thủy đỏ mặt đè thấp giọng, “Giáo sư, hạng mục này thật sự không phù hợp với thực lực quán quân đâu ạ!”

“Trò không nên nghĩ nó quá phức tạp.” Nụ cười thanh niên không thay đổi, “Vật lộn với rồng lửa, phải có phù thủy chuyên thuần hóa rồng mới có thể khống chế nó, cho nên đây không phải nội dung trận đấu, khảo nghiệm ở cửa đầu tiên chính là can đảm và sự nhanh trí của quán quân. Trò thật thông minh, trò Hermione, nhưng đừng để quan tâm che mắt trí tuệ của trò, trò cần phải tỉnh táo lại – thầy nghe nói, đó đều là rồng cái đang ấp trứng.” Anh có ẩn ý nói.

Như thanh niên nói, nữ phù thủy thông minh sau khi bình tĩnh bắt đầu suy nghĩ cẩn thận, đang định mở miệng, lại nhìn thấy anh lắc đầu, lướt qua họ rời đi. Hermione buồn rầu nói nhỏ, “Dù như vậy cũng rất nguy hiểm nha…”

“Có ý gì?” Ron gấp gáp hỏi.

Phát hiện tóc đỏ sáp tới, nữ vương Gryffindor hất đầu, “Ai cần cậu lo!”

“Bụp!” Một gia tinh đột ngột xuất hiện cắt ngang khả năng khắc khẩu, “Cậu Harry, giáo sư Snape thông báo cấm túc hai ngày tới của cậu bị hủy.”

“Cái gì?” Harry sửng sốt, cho đến khi nó lặp lại một lần, cậu mới lấy lại tinh thần, “Vậy thầy ấy có nhờ bạn thông báo cho Malfoy không?”

“Không có, thưa cậu.” Gia tinh sau khi hoàn thành nhiệm vụ của mình, liền biến mất.

Thầy hủy phụ đạo, vì chuyên tâm giúp Malfoy tìm cách đối phó rồng sao? Harry nhíu mày, khó nén ghen tị trong lòng, dù cách cửa đầu tiên chỉ có hai ngày, tại sao Snape muốn dạy Malfoy một mình? Chẳng lẽ ổng sợ cậu nói phương pháp của ổng ra ngoài sao? Đây rõ ràng là không tin tưởng cậu à? Đáng chết! Nếu mình trở thành quán quân thì…

“Tốt quá Harry! Rốt cuộc cậu không cần chịu tra tấn của lão dơi già rồi!” Ron thật lòng vui vẻ vì bạn tốt, đáng tiếc cậu không phát hiện đối với bạn tốt của cậu mà nói, đây căn bản không phải một chuyện đáng vui vẻ gì.

Hermione nguýt cậu một cái, có chút tái nhợt giải thích, “Harry, có lẽ giáo sư Snape cho rằng trận đấu sắp đến, các quán quân cần nghĩ ngơi.” Chẳng lẽ Harry sinh ra tình cảm với giáo sư? Cũng thật không dễ thực hiện nha… Dáng vẻ giáo sư hoàn toàn thờ ơ, Harry nhất định sẽ chịu thiệt, không được, cô nên nghĩ lại biện pháp…

“Dumbledore, đây là sao? Tại sao Hogwarts có giáo sư tiết lộ đề thi?! Công tác giữ bí mật của các ông như thế nào vậy?” Barty giận dữ vỗ bàn trong phòng hiệu trưởng.

“Xin hãy bình tĩnh, bộ trưởng.” Dumbledore nhẹ nhàng trả lời, “Chúng tôi vẫn giữ bí mật như ông nói, trong số giáo sư biết rồng chỉ có Hagrid, giáo sư Evans cũng không cảm kích, nhưng thầy ấy đồng thời cũng là giáo sư lớp Chăm sóc Sinh vật Huyền bí, nên cảm thấy rất hứng thú với sinh vật huyền bí, mỗi tiết sẽ tìm một vài sinh vật trong Rừng Cấm làm ví dụ thực tế, trong lúc vô tình thầy ấy phát hiện trong trường xuất hiện ba con rồng, tất nhiên sẽ muốn sắp xếp học trò mở mang kiến thức – nếu ngay từ đầu ông đưa ra lệnh cấm, thì sẽ không xuất hiện vấn đề này.”

“Không công bằng đối với hai người khác!” Giọng của Barty đã không còn sắc bén như vừa rồi, ông đã đồng ý giữ bí mật đề thi.

Mặt Karkaroff lạnh lẽo không nói theo. Vì không để thêm phiền phức cho Hagrid, bà Beauxbatons Maxime cũng không định truy cứu, “Nếu việc đã xảy ra, bây giờ ba quán quân cũng đã biết đề thi, xem như đứng chung điểm xuất phát, hai ngày nữa là cửa đầu tiên của trận đấu, hiện tại không thể đổi lại đúng không?”

“Đổi? Sao lại đổi?” Đại khái Barty gào mệt rồi, rốt cuộc âm lượng khôi phục bình thường, “Nhưng khó khăn lần này phải tăng lên! Trứng vàng phải ở trong tay quán quân một phút đồng mồ mới tính qua cửa!”

Dumbledore nhíu mày lại, nên biết dưới sự bảo vệ của rồng cái cướp trứng vàng không phải là khó khăn nhất, khó khăn nhất là tránh thoát đuổi giết của rồng mẹ, “Barty…”

“Không cần nói nữa! Một phút đồng hồ thôi mà!” Thân là người phụ trách cuộc thi Tam pháp thuật, Bộ trưởng Bộ Pháp thuật quốc tế liếm liếm khóe miệng, “Dumbledore, chắc cụ nên nghiêm khắc trừng phạt vị giáo sư kia.”

Dumbledore hơi hơi nheo mắt lại.

Nhóm giám khảo cất bước, hai vị khách bước ra từ một gian phòng khác.

“Potter, nhìn chuyện tốt em làm kìa.” SNAPE vui sướng khi người gặp họa trêu chọc người yêu của mình.

HARRY không để ý đến y, nhưng nhìn hiệu trưởng đang suy nghĩ, “Albus, đã xác nhận Barty là Bartemius cải trang? Rốt cuộc Voldemort muốn làm gì…”

“Tất nhiên, hắn muốn ép thầy lên sân khấu.” Dumbledore dùng đũa phép rút ra sợi ký ức vừa rồi, để vào Chậu Tưởng Kí.

“Xì.” SNAPE vô cùng hiểu rõ bạn đời khinh thường hừ, “Hiển nhiên hắn không biết, một con rồng căn bản không thể uy hiếp Potter đầu óc toàn cơ bắp.”

“Anh đừng nói như em sẽ trực tiếp xông lên vật lộn với rồng vậy chứ?”

“Xin lỗi? Ta nghĩ em chính là cái tên ngu ngốc sử dụng đũa phép như kiếm.”

“Hai vị!” Dumbledore cao giọng cắt ngang trận đấu võ mồm dường như vô tận này, “Tôi nghĩ hai người có thể về trước.”

Gần như HARRY bị đuổi ra khỏi phòng hiệu trưởng đứng trên hành lang buồn bực phát hiện, thật ra họ hẳn nên dùng lò sưởi mà đi. “Quả nhiên ngu ngốc.” SNAPE đánh giá như vậy, kết quả bị đối phương cắn miệng. Dưới tình huống này rất khó quay lại, chẳng qua cũng may nơi này cách Phòng Yêu Cầu rất gần, họ có thời gian cả đêm tiếp tục thảo luận sâu về đề tài này.



Harry có một giấc mơ thật kích thích, trong mơ cậu cố gắng gặm cắn Snape, để lại một dấu vết đo đỏ, thậm chí cắn ra chút máu, như muốn lưu dấu vết của mình lên đối phương… Sáng sớm, khi cậu tỉnh táo lại cảm thấy thân dưới lạnh lẽo dinh dính, cậu mờ mịt trừng đỉnh đầu, đây là dục vọng độc chiếm sao?

Harry rửa mặt xong, cùng bạn thân đến đại sảnh dùng cơm. Hôm nay đại sảnh rất náo nhiệt ồn ào, tất cả mọi người đều đang châu đầu ghé tai, cậu cho rằng mọi người còn đang thảo luận tiết học ngày hôm qua.

Ron vô ý đảo qua Nhật báo Tiên tri trong tay Seamus, lập tức kêu to lên, “Harry mau nhìn! Evans và Snape đang hôn nhau?”

“A?” Tay Harry run lên rớt dĩa ăn, phản ứng đầu tiên của cậu là nhìn về phía bàn giáo sư, hai người kia cũng không ở đó, sau đó nhìn quanh toàn bộ đại sảnh, cũng không có, “Cậu nói bậy bạ gì đó?” Cuối cùng cậu cũng nhìn tờ báo, đó là một bức ảnh chiếm một phần tư mặt báo, vô cùng rõ ràng, Evans và Snape đang hôn nhau? “Không!” Cậu đoạt lấy tờ báo, cẩn thận nhìn kỹ, liền nhẹ nhàng thở ra, “Không phải Snape, là ngài Prince.”

“Rõ ràng là Snape mà!” Ron nhìn trái nhìn phải không nhìn ra điểm nào khác biệt, “Chẳng lẽ hình dạng của Prince và Snape giống nhau như đúc?”

“Ừ, y dùng thuốc Đa dịch biến thành hình dạng của Snape.” Harry không yên lòng giải thích, một bên nhanh chóng đọc nội dung trên báo, trên đó viết vì Evans tiết lộ đề thi, khó khăn của trận đấu sẽ gia tăng, hình trên là cảnh giáo sư độc dược an ủi Evans.

“Chúng tôi không hiểu, vì sự cố này tạo ra một đôi tình nhân, hay là giáo sư độc dược nhân cơ hội áp chế giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám? Theo một học trò không muốn tiết lộ danh tính của Snape, giáo sư DADA của họ nhu nhược thiện lương, giáo sư độc dược là người khủng bố có khuynh hướng SM. Nhưng tại sao hai người lại như vậy? Không phải là người sau cưỡng ép người trước? Nhật báo Tiên tri sẽ tiến hành theo dõi và đưa tin điều tra sâu hơn. (phóng viên: Rita Skeeter)”

“Thật là nói năng bậy bạ!” Harry ném tờ báo trên tay, “Người này căn bản không phải Snape!”

“Vậy cậu nói xem tại sao Prince muốn dùng thuốc Đa dịch?” Ron khó hiểu hỏi.

Harry ngây ngẩn cả người, đúng vậy, tại sao?

“Ầm!” Hermione bên cạnh hung hăng đập tờ báo trên bàn, “Sao cô ấy biết nội dung chúng ta nói chuyện chứ? Chuyện này thật không có khả năng!”

“Sao vậy?” Lại là mụ Rita kia đưa tin nhảm nhí về cô ấy và Malfoy à? Harry tò mò ghé sát qua, nhìn tờ thứ hai, ”Nữ phù thủy thông minh nhất Gryffindor vì quá quan tâm hoàng tử Slytherin gần như phát điên? – Đương nhiên khi biết cửa đầu tiên của cuộc thi Tam pháp thuật, cô Hermione Granger bạn gái quán quân Draco Malfoy suýt chút nữa chạy đi tìm giám khảo cuộc thi yêu cầu thay đổi nội dung thi đấu, cũng may giáo sư Evans kịp thời ngăn cản cô, mờ mịt nói với cô thật ra nhiệm vụ đơn giản hơn tưởng tượng của cô nhiều, nhưng cô vẫn không khỏi lo lắng nói, dù vậy vẫn rất nguy hiểm. Có thể thấy cô đã bị tình yêu che mắt…”

“À, hôm đó rất nhiều trên hành lang nghe được…” Harry trả lời đúng trọng tâm.

“Mình chỉ nói đúng câu này.” Ngón tay Hermione chỉ ngay dưới dòng “Dù vậy vẫn rất nguy hiểm. Mình dám khẳng định chỉ có vài người mấy cậu nghe thấy giọng của mình. Hơn nữa xem góc độ bức ảnh kia, tuyệt đối người phụ nữ này chụp trong phạm vi tầm mắt của Evans, nhưng họ không có phản ứng nào – Harry, áo tàng hình còn ở chỗ cậu không?”

“Áo tàng hình không phải vạn năng.” Harry gần như phản xạ có điều kiện, nên biết vì để cậu hiểu rõ điểm này, Snape đã từng yêu cầu cậu dùng áo tàng hình phối hợp huấn luyện, cặp mắt đen sâu thẳm kia luôn có thể dùng thời gian ngắn nhất bắt được hành động của cậu, có một lần chuyện đó làm cậu nghĩ là mình đang mặc quần áo bình thường.

“Vậy thì lạ thật… Rốt cuộc bà ta dùng cách gì…”

– Hết chương 30 –

Tiểu kịch trường:

Khiêm tốn không nổi.(Tôi rất ngạc nhiên, có người nhớ hệ liệt này á? Không nhớ mời trở lại phần tác giả nói chuyện chương 7, 9…)

Trước tỉnh lược nói trọng điểm:

“Harry, miệng cậu rút gân à?” Daniel ngồi trên bàn dày Gryffindor nhéo nhéo má Harry, ai nha, cảm xúc thật tốt! Không đợi cậu tiếp tục, bỗng dưng thấy lạnh cả người, đột nhiên cậu sợ run rút tay về, nhìn về phía bàn giáo sư, chỉ thấy một vị giáo sư áo đen đen mặt hung tợn trừng cậu. Toàn thân Daniel cứng ngắc huých bạn tốt, “Harry, cậu biết thầy ấy bị gì không?”

“Hửm?” Harry đắm chìm trong suy đoán Hogwarts sắp loạn đến khủng bố lấy lại tinh thần, “A, đó là Severus Snape, giáo sư độc dược. Hôm qua cậu còn nói hâm mộ thầy mà.” Kẻ Được Chọn 11 tuổi nháy mắt mấy cái lấy lòng với người đàn ông mặc đồ đen, người kia cho cậu một ánh mắt như đao “Tối nay ta sẽ xử lý em”.

“Là thầy ấy á!” Đôi mắt Daniel lòe lòe sáng, quá hâm mộ mà không để ý thấy tầm mắt chứa sát khí của giáo sư độc dược – từ buổi nói chuyện phiếm hôm qua, Harry biết cậu ta không chỉ ngưỡng mộ Kẻ Được Chọn, mà còn ngưỡng mộ toàn bộ anh hùng chiến tranh của giới pháp thuật, Daniel còn chuẩn bị một quyển bút ký riêng biệt, thề phải có chữ ký của mỗi anh hùng chiến tranh. “Mình đi về một chuyện nhé!” Daniel đẩy hai món ăn chưa chạm tới ra, hừng hực chạy về phía phòng ngủ.

Cậu ta sẽ không đi lấy quyển bút kí để Severus kí tên chứ…?

“Ui da!” Giờ đây khóe miệng Harry thật sự rút gân.

Nhóm nhân viên mới khiêm tốn. (nhị)

“Giáo sư Snape! Làm ơn ký tên cho con đi!” Hai mắt Daniel tỏa sáng, đang cầm bản bút kí chặn đường đi của Snape.

“Chiếm lối đi công cộng, Gryffindor trừ mười điểm.” Giáo sư độc dược không dừng lại chút nào, trực tiếp lướt qua người cậu ta.

Ai ngờ Daniel không hề nghĩ ngợi nắm áo chùng đen của anh lại, “Xin thầy mà, ký tên thôi!”

“Vô lễ với giáo sư, Gryffindor trừ mười điểm.”

“Chỉ cần thầy có thể kí tên cho con, dù trừ sạch điểm con cũng không quan tâm!”

Cậu xác định mình sẽ không thành kẻ thù chung của Gryffindor chứ? Harry vẻ mặt rối rắm rụt cổ, nét mặt những người vây xem không ngừng thay đổi vặn vẹo.

Snape đen mặt nhìn về phía Harry, “Trò Evans, vì trò không ngăn bạn học trái nội quy đúng lúc, đêm nay cấm túc!” Người đàn ông áo đen vung lên rớt tay Daniel ra, đi nhanh trên hành lang.

Nè nè, chuyện đó với em có quan hệ gì? Harry yên lặng kêu thảm, bắt đầu nhanh chóng tự hỏi đêm nay làm sao lấy lòng người yêu không được tự nhiên của mình.

“Harry! Đêm nay làm ơn xin chữ kí giáo sư Snape dùm mình nha!” Daniel kích động nhét bút kí vào tay Harry, “Chính là tờ này! Nếu có thể nhờ giáo sư viết lên “Tặng Daniel Reyker” …Harry cậu có đang nghe không?”

Harry hốt hoảng gật đầu, “Ừ, được rồi, mình biết rồi, tốt nhất dùng miệng làm trước một lần, như vậy anh ấy sẽ ít gây sức ép phía sau một chút.”

“Harry? Cậu đang nói gì? Harry??”

“Hả? Mình nói gì à?” Như tỉnh táo lại ngụy thiếu niên buồn rầu nhíu mày, “Cậu nói xem anh ấy có khuynh hướng luyến đồng hay không? Dùng thân thể có thể làm anh ấy ‘yêu’ càng hưng phấn hay không?”

“Cậu đang nói gì thế? Harry! Cậu sao vậy Harry?” Daniel bắt đầu dùng sức lắc cậu, suýt chút nữa đem bữa sáng trong bụng cậu lắc ra.

“Mình nói chúng mình lên lớp thôi!” Cuối cùng Harry ý thức được mình nói lộ hết nhờ vào ưu thế da mặt dày bên tai thoáng phiếm đỏ, như che dấu lôi đối phương chạy đến nhà kính học Thảo dược học.

Nhóm học trò năm nhất vì không biết cấu trúc lâu đài, đều kết bạn đi chung, nên khi Harry và Daniel tới nhà kính vẫn chưa thấy học trò.

“Ô, kia là giáo sư của chúng ta sao?” Daniel chỉ xuyên qua một số thực vật hình thù kỳ quái bóng dáng cường tráng của một kẻ đang sửa chữa gì.

“Không, bà Sprout là một nữ phù thủy lùn béo ục ịch.” (Eileen: ước gì ta được như cô ấy) Harry có chút chần chờ nhìn người đội nón, tuyệt đối lần này cậu không nhận nhầm!

“Harry?” Người nọ phát hiện họ ngẩng đầu, phản xạ mở miệng sau đó nhanh chóng kéo thấp vành nón ấp úng giải thích, “Mình… mình đến chăm sóc giúp ít hoa cỏ… Thả lỏng thả lỏng…”

Nhưng một lời này đã đủ để Daniel nghe thấy, “Harry, hai người quen nhau à?”

“Đúng vậy…” Có chủ cửa hàng đùa dai nổi tiếng đến làm công giúp Filch, thân là bậc thầy thảo dược học trẻ tuổi nhất không đi tạo giống cây mới mà chạy đến nhà kính tưới hoa trồng cỏ tất nhiên cũng không kỳ lạ, chẳng qua… “Các cậu tới mấy người?”

“Còn có ai à?” Neville mờ mịt mở to hai mắt, như một con hải ly ngốc.

Harry vô lực vỗ trán, được rồi, cậu hỏi sai người, “Không có gì, cậu tiếp tục đi…”

Daniel tò mò kéo tay cậu, “Ai vậy?”

“Một bậc thầy thảo dược học.” Harry trả lời thành thật.

“Nói dối! Bậc thầy thảo dược học sao lại tới đây giúp giáo sư chứ?” Daniel khinh bỉ nói, “Đây rõ ràng là người làm vườn chứ gì?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương