Hoắc Loạn Giang Hồ
-
Quyển 2 - Chương 102: Thừa tướng giận lắm
Một bóng đen cắt qua bình minh, đáp xuống hiên nhà, đến gần cửa phòng vội vàng gõ cửa, bên trong kẽo kẹt một tiếng cửa mở ra, quản gia trực đêm buồn ngủ nên không kiên nhẫn hỏi: “Trời vẫn còn tối, làm gì mà cuống quýt như thế?”
Ám vệ gõ cửa nói: “Lão Đại truyền tin, Hoàng thượng băng hà rồi.”
Quản gia rùng mình sực tỉnh, xoay người đi về phía phòng ngủ, chưa đến trước cửa phòng thì đã thấy cửa mở ra trước rồi. Trần Nhược Ngâm xõa tóc đứng ở bên trong, tẩm y màu trắng thuần mỏng mảnh, giống như một tên lệ quỷ hung tàn không ai dám chọc vào.
Lão ngủ không yên, nghe thấy tiếng động liền thức dậy, mí mắt lụp xụp: “Có tin gì?”
Quản gia cúi đầu: “Tướng gia, Hoàng thượng băng hà rồi.”
Người truyền tin là lão Đại của Đoàn Hồn Cửu Mãng, Trần Di, ở hoàng cung dẫn binh canh chừng cổng cung, là lúc trước Thái tử thay nhân lực đã cài vào. Trần Nhược Ngâm nghe xong, giống như nghe không rõ: “Ngươi vừa nói cái gì?”
Quản gia lặp lại: “Tướng gia, giờ Dần một khắc Hoàng thượng đã băng hà rồi.”
Trần Nhược Ngâm kéo dài câu “Ồ”, cuối cùng cảm thấy lạnh, rụt vai run rẩy, lão lẩm bẩm, Hoàng thượng băng hà rồi, vừa lẩm bẩm vừa quay vào trong, chập chà chập choạng cứ như đang bước trên đường núi gồ ghề.
“Tướng gia?” Quản gia gọi. Trần Nhược Ngâm không để ý, cứ như đang bị tẩu hỏa nhập ma vậy, quản gia vội vàng theo vào, chuẩn bị nước nóng khăn vải, triều phục, mũ quan, giống như mỗi một buổi sáng thời còn hoàng kim.
Bỗng nhiên chim chóc ngoài cửa ngân giọng lên, giống như đang khóc tang vậy.
Trần Nhược Ngâm run bắn lên hoàn hồn, lẩm bẩm: “Thiên tử băng hà, bổn tướng sao có thể không xuất hiện được chứ.” Lão từ từ mỉm cười, sau đó cởi mở nói, “Bổn tướng phải vào cung đưa tiễn Hoàng thượng.”
Tắm rửa thay đồ, sửa soạn xong, Trần Nhược Ngâm khua váy triều phục, lòng bàn tay đặt trên bạch hạc thêu ở hoành lan, nói: “Hoàng thượng, người cưỡi hạc về tây, đi thật đúng lúc quá.”
Lão nghiêm nghị uy phong rời khỏi phòng, trời đã sáng hẳn rồi, ánh mặt trời vàng rực, suốt những ngày qua đây là lần đầu tiên lão ngẩng đầu nhìn nó. Ám vệ đang đợi, bẩm báo: “Nghĩa phụ, xe ngựa đã chuẩn bị xong, có thể đi rồi.”
Trần Nhược Ngâm bước xuống thềm đi về phía trước, giẫm lên mặt đá lát hình đồng tiền và hoa sen ở đình viện, tự nhiên nói: “Đồng tiền thêm cả hoa sen, ngụ ý tiền bạc dồi dào, bổn tướng u sầu nhiều ngày, nhưng những ngày nở mặt nở mày vẫn còn đang chờ phía sau.”
Đi xuyên qua mấy thính đường, đến trước cổng phủ, Trần Nhược Ngâm sải bước qua ngưỡng cửa. Chiếc xe ngựa xa hoa đang đứng đợi ở đằng kia, một đội tùy tùng cũng hết sức hoành tráng, khí thế mạnh mẽ áp bức.
Trần Nhược Ngâm giẫm lên ghế bước lên xe, ngồi vào trong buồng xe, mở rộng cửa sổ quan sát phong cảnh ngoài phố. Bá tánh vẫn còn chưa biết quốc tang, đang còn bận rộn thu xếp kế hoạch trong ngày như bình thường.
Hai vệt bánh xe đè lên nhau, đèn lồng dát vàng treo lủng lẳng, đến cuối phố lớn, vừa rẽ ngang, xung quanh trở nên tĩnh mịch. Chừng nửa tách trà sau, phía trước có một xe ngựa đi đến, gấm bọc bên ngoài tạm thời đắp vải trắng, thụy thú khảm bảo thạch ở bốn góc cũng trùm lại, đến cả chiếc đèn lồng giống xe Trần Nhược Ngâm cũng đổi thành vải lụa trắng thông thường.
“Tướng gia…” Thân binh đánh xe nhận ra, nói, “Xe ngựa của Duệ Vương ở phía trước.”
Ngựa lớn bất ngờ xông về phía nhau, ngày càng tới gần, cuối cùng phải rẽ vào một con đường. đến giao lộ cùng lúc dừng lại, không ai nhường ai, cửa buồng xe dường như cũng đồng thời được đẩy ra.
Mạnh Đình Nguyên thò người ra, trước tiên là nhìn rõ chiếc xe ngựa uy phong lẫm liệt của Thừa tướng, sau đó nhìn rõ chiếc cẩm bào sang trọng của Trần Nhược Ngâm. Hắn hờ hững nói: “Thừa tướng, đã lâu không gặp, Thừa tướng gầy đi nhiều rồi.”
Trần Nhược Ngâm chắp tay hành lễ: “Đa tạ Duệ Vương quan tâm.” Lão tỏ vẻ đau lòng, “Bổn tướng nghỉ ngơi trong phủ nhưng vẫn luôn lo lắng cho Hoàng thượng, đáng tiếc trời không chiều lòng người…”
Mạnh Đình Nguyên lạnh lùng nhìn thái độ giả vờ kia, lười quanh co với lão ôn thần này. “Vậy mời Thừa tướng nhường đường…” Hắn nói, “Bổn vương vội tiến cung, không thể chậm trễ được.”
Trần Nhược Ngâm nói: “Bổn tướng sao dám tranh đường với Tam hoàng tử được, chỉ là Tam hoàng tử không biết đó thôi, hai con ngựa này của lão thần là ngựa Ô Sơn của Đột Quyết, rất khó thuần phục, chỉ biết tiến chứ không biết lùi.”
Chứng tỏ là không chịu nhường, còn nhắc đến Đột Quyết, nghiễm nhiên không sợ tội danh thông đồng với địch, Trần Nhược Ngâm ngông cuồng như thế, thấy Mạnh Đình Nguyên phẫn nộ đến biến sắc, càng đắc ý cản đường hơn.
Đột nhiên, một hạt châu bay ra, bắn trúng ngay mắt ngựa, nó lập tức rú lên, khiến cả thân xe lảo đảo. Trần Nhược Ngâm vịn vách xe, hoảng hốt nói: “Trong xe Duệ Vương giấu thích khách ư?!”
Vừa nói xong, không đợi thủ hạ rút kiếm thì Hoắc Lâm Phong đã chui ra từ buồng xe đối diện, dường như có ánh sáng bạc lóe lên, ngay tức thì, tiếng vó ngựa dừng lại, hai con ngựa đã đứt cổ ngã uỵch xuống đất.
Mũi kiếm nhỏ máu, lúc này Hoắc Lâm Phong mới ngẩng đầu: “Thừa tướng, lâu rồi không gặp.”
Mặt Trần Nhược Ngâm hết sức nham hiểm: “Hóa ra Hoắc tướng quân trốn trong buồng xe, vừa xuất hiện đã giết ngựa của bổn tướng, đạo lý gì đây?”
Hoắc Lâm Phong nói: “Ngựa Ô Sơn là giống ngựa hạ đẳng nhất của Đột Quyết, đến cả tù binh của quân ta cũng không cần, Thừa tướng là do chưa trải sự đời hay là do bị bọn man tặc lừa gạt?” Thu kiếm vào vỏ, “Bổn tướng quân ta có một tật xấu, nhìn thấy ngựa hạ đẳng là phải tế, nhìn thấy người ti tiện là phải giết.”
Trần Nhược Ngâm cười nhẹ một tiếng: “Sát nghiệt nặng quá dễ tổn thọ lắm, Định Bắc Hầu đã chết rồi, Hoắc tướng quân nhớ phải sống cho tốt đấy.”
Hoắc Lâm Phong trả lời: “Đương nhiên rồi.” Hắn cũng nở nụ cười, âm thầm đối chọi với đối phương, “Khi cha ta đi có nói với ta một bí mật, liên quan đến Thừa tướng đấy.”
Trần Nhược Ngâm cảm thấy Hoắc Lâm Phong đang gạt mình, chỉ đơn giản cho là đối phương đang muốn tranh cao thấp với mình thôi, nhưng nghĩ lại, Hoắc Chiêu hận lão đến tận xương tủy, trước khi bị lão hại chết không chừng thật sự đã bàn giao lại chuyện gì đó.
Lão nửa tin nửa ngờ: “Ồ? Bí mật gì thế?”
Hoắc Lâm Phong nói: “Cha ta nói Thừa tướng chưa từng lấy vợ, cũng không có con nối dõi, là vì…”
Không đợi Trần Nhược Ngâm nổi đóa, hắn liền nói: “Là vì Thừa tướng khi còn trẻ đã chọc phải một quả phụ, bị tri kỉ của quả phụ đó tìm tới cửa, cắt mất cái ‘đường con cháu’ kia rồi!”
Sắc mặt Trần Nhược Ngâm trắng bệch: “Hàm hồ… Ăn nói hàm hồ!”
Hoắc Lâm Phong nhảy lên xe: “Xem ra Thừa tướng cũng muốn đến hoàng cung, bổn tướng quân và Duệ Vương đi trước đây.” Nói xong, cướp lấy dây cương nhẹ nhàng phất đi, đánh xe rẽ vào con đường kia.
Cửa xe khép hờ, Mạnh Đình Nguyên ngồi bên trong dòm ra ngoài, nói: “Hoắc tướng quân, đa tạ tướng quân đã ra mặt vì bổn vương.”
Hoắc Lâm Phong thầm nhủ, sao tên này tự mình đa tình thế? Hắn không ừ hử gì mà làm thinh, Mạnh Đình Nguyên khẽ đẩy cửa ra, thấp giọng hỏi: “Trần Nhược Ngâm thật sự bị như thế à?”
Hoắc Lâm Phong “Ừm” bừa một tiếng, đến cả hoàng tử đương triều cũng dám dối gạt, Mạnh Đình Nguyên hình như rất tò mò, nói: “Thảo nào ông ta quyền thế ngợp trời lại ở một mình, người khiến ông ta đoạn tử tuyệt tôn là ai thế, ác thật.”
“Là một đồ tể.” Hoắc Lâm Phong đáp, “Giết lợn quen rồi.”
Mạnh Đình Nguyên không cầm lòng được, vịn khung cửa cười khúc khích, ẩn chứa cả sự trào phúng, Hoắc Lâm Phong quay đầu liếc một cái, đảo ngược tôn ti, nói: “Phụ hoàng của người mới vừa băng hà đấy, vậy mà còn cười được nữa.”
Nghe thế, nụ cười của Mạnh Đình Nguyên càng rạng rỡ hơn, một lúc lâu sau mới nén được cảm xúc, sau khi hắn điềm tĩnh lại, nói: “Từ nhỏ ta đã không được phụ hoàng coi trọng, việc học của ta luôn là tốt nhất, tưởng rằng chỉ cần xuất sắc hơn chút nữa thì sẽ có thể được phụ hoàng để mắt tới, ngờ đâu lại đổi thành tai họa diệt môn của ân sư.”
Năm đó hắn chưa tròn mười tuổi, sau lần đấy, không có Thái phó nào dám dạy dỗ hắn đàng hoàng, quan viên trong triều đều né tránh hắn, vừa trưởng thành đã nhận được mệnh lệnh chuyển ra ngoài cung ở, hắn không còn giống như một hoàng tử nữa, mà trái lại giống một tai họa hơn.
Hoắc Lâm Phong hỏi: “Người có căm hận không?”
Mạnh Đình Nguyên nghĩ một hồi, không đáp câu hỏi đó mà nói: “Ta được giải thoát rồi.”
Phía trước không xa, dáng hình hoàng cung dần dần trở nên rõ ràng, cổng cung khép chặt, kiêu vệ quân canh cổng được tăng thêm. Hoắc Lâm Phong và Mạnh Đình Nguyên đối mắt nhìn nhau, cưỡi nhanh đi tới.
Trong Duệ Vương phủ, hoa sơn trà ở góc vườn nở rất đúng lúc, ngoại trừ nơi này thì ở đâu cũng là một mảnh điêu tàn, Dung Lạc Vân và Lục Chuẩn đi dạo trong vườn, trên đường đi không biết đã ngắt bao nhiêu là cánh hoa rồi.
Lục Chuẩn nói: “Ông hoàng đế này sao nói chết là chết ngay thế, làm người ta trở tay không kịp luôn.”
Dung Lạc Vân hơi phiền não: “Chẳng lẽ phải dán hoàng bảng, chiếu viết Hoàng thượng sắp băng hà rồi thì mới được à?”
Lục Chuẩn cười khì, rạng rỡ như một chàng thiếu niên không biết sầu là gì, xoay người, từ phía sau rút ra hai cây loan đao, phấn khởi nói: “Nhị ca, đao pháp của đệ tiến bộ hơn nhiều rồi, đệ diễn cho huynh coi nhé?”
Dù sao cũng phải đợi tin tức, Dung Lạc Vân ngồi dưới mái hiên, ôm túi gấm thưởng thức. Lục Chuẩn tạo dáng, múa may trong vườn, hai thanh loan đao sáng như trăng lưỡi liềm, chém rụng hoa sơn trà, mùi thơm bay ngập tràn không gian.
Dung Lạc Vân nhìn chằm chằm không chớp mắt, biểu dương reo lên: “Đẹp! Thêm một chiêu Thập Tự Tỏa đi!”
Lục Chuẩn được cổ vũ, lập tức nhảy vọt lên, nhẹ nhàng vung đao trong bụi hoa, Dung Lạc Vân xem rất vui vẻ, phi thân bay tới, mũi giày chấm lên đầu cành sơn trà, dùng một tay xuất chiêu luận võ với Lục Chuẩn.
Không lâu sau thì tuyết rơi, hai người đánh đấm quyết liệt, mặt đỏ dưới màn tuyết trắng, không che giấu được nét rạng ngời đầy sức sống. Á! Lục Chuẩn thét lên một tiếng, cuộc giao đấu ngừng lại, ở khe hở cổ áo lông thỏ, bị cắm vào một nụ hoa chưa kịp nở.
Lấy sơn trà làm binh khí, đâm vào chỗ hiểm, cậu bất mãn nói: “Nhị ca, đệ thua rồi.”
Dung Lạc Vân nói: “Thua ta là chuyện bình thường, có gì mà phải bĩu môi.”
Lục Chuẩn biện giải: “Chẳng phải là đệ tiến bộ rồi sao!” Cậu đẩy Dung Lạc Vân ngồi lại trên hiên, gỡ hoa xuống, “Đao pháp này lợi hại thật, là Đại ca nghiên cứu cho đệ đó.”
Nhắc đến Đoạn Hoài Khác, Dung Lạc Vân thấy hơi nhớ Tây Càn Lĩnh rồi, y hỏi: “Đại ca không bao giờ thiên vị, giúp đệ nghiên cứu đao pháp, vậy huynh ấy giúp lão Tứ cái gì?”
Lục Chuẩn phanh hai chân ra: “Lão Tứ cái tên tiểu tử thối đó! Đệ ấy suốt ngày chạy đến quân doanh, đệ thấy đệ ấy á hả, thà làm một lính quèn trong quân đội cũng không muốn làm Tứ cung chủ của Bất Phàm Cung nữa.”
Ngược lại Dung Lạc Vân rất vui mừng: “Lão Tứ thích thì cứ mặc đệ ấy.”
Lục Chuẩn ghen tị nói: “Lúc trước lăn lộn giang hồ với Nhị ca, sau này mưu cầu công danh với Nhị tẩu, hừ…”
Dung Lạc Vân nghe không hiểu, sững sờ chốc lát mới hoàn hồn, Nhị tẩu… là chỉ Hoắc Lâm Phong sao?
Y ôm bụng cười sằng sặc, nếu chiêu cáo cho các đệ tử Bất Phàm Cung, tập hợp ở Mạc Thương Đài, cả đám có phải sẽ đồng loạt gọi Hoắc Lâm Phong là —— Phu nhân cung chủ?
Càng nghĩ càng không nhịn được, trong đầu y tưởng tượng ra cảnh Lục Chuẩn và Điêu Ngọc Lương đứng hai bên trái phải, nô đùa cùng Hoắc Lâm Phong, mỗi người một câu “Nhị tẩu”, Đoạn Hoài Khác thì quân tử hơn một chút, khách sáo gọi một tiếng “Nhị đệ muội”, đúng là buồn cười thật!
Cười nói đương lúc vui vẻ, tuyết rơi lớn hơn rồi, quản gia cầm ô tới tìm bọn họ, bảo bọn họ vào phòng cho ấm.
Dung Lạc Vân và Lục Chuẩn về trập viên, đi ngang một tiểu lầu, trong lầu truyền ra tiếng đàn đứt quãng, nghe rất ai oán. Dung Lạc Vân hỏi: “Ai đang đánh đàn trong đây vậy?”
Quản gia đáp: “Là Vương phi, có lẽ Hoàng thượng băng hà nên trong lòng Vương phi ưu sầu.”
Dung Lạc Vân yên lặng nghe một lúc, chỉ cảm thấy tiếng đàn ẩn giấu nét đau buồn, y chợt thấy kỳ quái, Duệ Vương nhiều năm không được Hoàng thượng sủng ái, tình phụ tử với Thành đế rất mỏng manh, không ngờ Vương phi lại đau khổ như thế.
Y không nghĩ nhiều, đón gió đón tuyết mà đi.
Hôm nay rất buồn chán, tuyết rơi ngày càng lớn, cũng không được ra ngoài, Dung Lạc Vân quyết định ở trong phòng đọc quyển “Nghiệt Kính”, thỉnh thoảng bày một thế cục, nghiền ngẫm kỳ môn thuật. Lục Chuẩn ôm Thái Bình nướng khoai lang, chỉ cặm cụi ăn, như thế cũng rất bình yên.
Đến tận chiều, Đỗ Tranh ở bên ngoài gọi: “Thiếu gia trở về rồi!”
Dung Lạc Vân dòm ra cửa sổ, thấy Hoắc Lâm Phong mới vừa tiến vào trong vườn, hai vai thấm tuyết lạnh, giống như ngày thắng trận từ đại mạc trở về vậy. Nhìn lâu cũng không thấy chán, lòng vẫn ngập tràn yêu thích, y vẫy tay: “Lão Tam, lại đây.”
Lục Chuẩn ghé tới, được thủ thỉ bên tai ra lệnh, cậu cười cười gật đầu, chạy bước nhỏ ra ngoài.
Hoắc Lâm Phong sải bước đi đến hiên nhà, dậm dậm chân, khi đang phủi đi hoa tuyết trên người, rèm cửa vén lên, Lục Chuẩn đi ra như đang đón tiếp hắn.
Lục Chuẩn nói: “Nhị tẩu, về rồi à.”
Hoắc Lâm Phong sững người: “… Cậu mới gọi gì đấy?”
Lục Chuẩn nói tiếp: “Nhị tẩu, Nhị ca đang ở trong phòng đợi tẩu đấy.”
Hoắc Lâm Phong ù ù cạc cạc chuyển hướng, thấy tên nhóc kia chuồn về phòng, hắn đi theo, đến phòng trong liền biết mình bị chơi xỏ, Lục Chuẩn bổ nhào đến bên chân Dung Lạc Vân, hai người cười sang sảng.
Hoàng đế băng hà, đang là quốc tang.
… Mà cảnh tượng trước mặt sao cứ như đang đón tết vậy.
Tác giả:
Tiểu Hoắc: Cạn lời
Ám vệ gõ cửa nói: “Lão Đại truyền tin, Hoàng thượng băng hà rồi.”
Quản gia rùng mình sực tỉnh, xoay người đi về phía phòng ngủ, chưa đến trước cửa phòng thì đã thấy cửa mở ra trước rồi. Trần Nhược Ngâm xõa tóc đứng ở bên trong, tẩm y màu trắng thuần mỏng mảnh, giống như một tên lệ quỷ hung tàn không ai dám chọc vào.
Lão ngủ không yên, nghe thấy tiếng động liền thức dậy, mí mắt lụp xụp: “Có tin gì?”
Quản gia cúi đầu: “Tướng gia, Hoàng thượng băng hà rồi.”
Người truyền tin là lão Đại của Đoàn Hồn Cửu Mãng, Trần Di, ở hoàng cung dẫn binh canh chừng cổng cung, là lúc trước Thái tử thay nhân lực đã cài vào. Trần Nhược Ngâm nghe xong, giống như nghe không rõ: “Ngươi vừa nói cái gì?”
Quản gia lặp lại: “Tướng gia, giờ Dần một khắc Hoàng thượng đã băng hà rồi.”
Trần Nhược Ngâm kéo dài câu “Ồ”, cuối cùng cảm thấy lạnh, rụt vai run rẩy, lão lẩm bẩm, Hoàng thượng băng hà rồi, vừa lẩm bẩm vừa quay vào trong, chập chà chập choạng cứ như đang bước trên đường núi gồ ghề.
“Tướng gia?” Quản gia gọi. Trần Nhược Ngâm không để ý, cứ như đang bị tẩu hỏa nhập ma vậy, quản gia vội vàng theo vào, chuẩn bị nước nóng khăn vải, triều phục, mũ quan, giống như mỗi một buổi sáng thời còn hoàng kim.
Bỗng nhiên chim chóc ngoài cửa ngân giọng lên, giống như đang khóc tang vậy.
Trần Nhược Ngâm run bắn lên hoàn hồn, lẩm bẩm: “Thiên tử băng hà, bổn tướng sao có thể không xuất hiện được chứ.” Lão từ từ mỉm cười, sau đó cởi mở nói, “Bổn tướng phải vào cung đưa tiễn Hoàng thượng.”
Tắm rửa thay đồ, sửa soạn xong, Trần Nhược Ngâm khua váy triều phục, lòng bàn tay đặt trên bạch hạc thêu ở hoành lan, nói: “Hoàng thượng, người cưỡi hạc về tây, đi thật đúng lúc quá.”
Lão nghiêm nghị uy phong rời khỏi phòng, trời đã sáng hẳn rồi, ánh mặt trời vàng rực, suốt những ngày qua đây là lần đầu tiên lão ngẩng đầu nhìn nó. Ám vệ đang đợi, bẩm báo: “Nghĩa phụ, xe ngựa đã chuẩn bị xong, có thể đi rồi.”
Trần Nhược Ngâm bước xuống thềm đi về phía trước, giẫm lên mặt đá lát hình đồng tiền và hoa sen ở đình viện, tự nhiên nói: “Đồng tiền thêm cả hoa sen, ngụ ý tiền bạc dồi dào, bổn tướng u sầu nhiều ngày, nhưng những ngày nở mặt nở mày vẫn còn đang chờ phía sau.”
Đi xuyên qua mấy thính đường, đến trước cổng phủ, Trần Nhược Ngâm sải bước qua ngưỡng cửa. Chiếc xe ngựa xa hoa đang đứng đợi ở đằng kia, một đội tùy tùng cũng hết sức hoành tráng, khí thế mạnh mẽ áp bức.
Trần Nhược Ngâm giẫm lên ghế bước lên xe, ngồi vào trong buồng xe, mở rộng cửa sổ quan sát phong cảnh ngoài phố. Bá tánh vẫn còn chưa biết quốc tang, đang còn bận rộn thu xếp kế hoạch trong ngày như bình thường.
Hai vệt bánh xe đè lên nhau, đèn lồng dát vàng treo lủng lẳng, đến cuối phố lớn, vừa rẽ ngang, xung quanh trở nên tĩnh mịch. Chừng nửa tách trà sau, phía trước có một xe ngựa đi đến, gấm bọc bên ngoài tạm thời đắp vải trắng, thụy thú khảm bảo thạch ở bốn góc cũng trùm lại, đến cả chiếc đèn lồng giống xe Trần Nhược Ngâm cũng đổi thành vải lụa trắng thông thường.
“Tướng gia…” Thân binh đánh xe nhận ra, nói, “Xe ngựa của Duệ Vương ở phía trước.”
Ngựa lớn bất ngờ xông về phía nhau, ngày càng tới gần, cuối cùng phải rẽ vào một con đường. đến giao lộ cùng lúc dừng lại, không ai nhường ai, cửa buồng xe dường như cũng đồng thời được đẩy ra.
Mạnh Đình Nguyên thò người ra, trước tiên là nhìn rõ chiếc xe ngựa uy phong lẫm liệt của Thừa tướng, sau đó nhìn rõ chiếc cẩm bào sang trọng của Trần Nhược Ngâm. Hắn hờ hững nói: “Thừa tướng, đã lâu không gặp, Thừa tướng gầy đi nhiều rồi.”
Trần Nhược Ngâm chắp tay hành lễ: “Đa tạ Duệ Vương quan tâm.” Lão tỏ vẻ đau lòng, “Bổn tướng nghỉ ngơi trong phủ nhưng vẫn luôn lo lắng cho Hoàng thượng, đáng tiếc trời không chiều lòng người…”
Mạnh Đình Nguyên lạnh lùng nhìn thái độ giả vờ kia, lười quanh co với lão ôn thần này. “Vậy mời Thừa tướng nhường đường…” Hắn nói, “Bổn vương vội tiến cung, không thể chậm trễ được.”
Trần Nhược Ngâm nói: “Bổn tướng sao dám tranh đường với Tam hoàng tử được, chỉ là Tam hoàng tử không biết đó thôi, hai con ngựa này của lão thần là ngựa Ô Sơn của Đột Quyết, rất khó thuần phục, chỉ biết tiến chứ không biết lùi.”
Chứng tỏ là không chịu nhường, còn nhắc đến Đột Quyết, nghiễm nhiên không sợ tội danh thông đồng với địch, Trần Nhược Ngâm ngông cuồng như thế, thấy Mạnh Đình Nguyên phẫn nộ đến biến sắc, càng đắc ý cản đường hơn.
Đột nhiên, một hạt châu bay ra, bắn trúng ngay mắt ngựa, nó lập tức rú lên, khiến cả thân xe lảo đảo. Trần Nhược Ngâm vịn vách xe, hoảng hốt nói: “Trong xe Duệ Vương giấu thích khách ư?!”
Vừa nói xong, không đợi thủ hạ rút kiếm thì Hoắc Lâm Phong đã chui ra từ buồng xe đối diện, dường như có ánh sáng bạc lóe lên, ngay tức thì, tiếng vó ngựa dừng lại, hai con ngựa đã đứt cổ ngã uỵch xuống đất.
Mũi kiếm nhỏ máu, lúc này Hoắc Lâm Phong mới ngẩng đầu: “Thừa tướng, lâu rồi không gặp.”
Mặt Trần Nhược Ngâm hết sức nham hiểm: “Hóa ra Hoắc tướng quân trốn trong buồng xe, vừa xuất hiện đã giết ngựa của bổn tướng, đạo lý gì đây?”
Hoắc Lâm Phong nói: “Ngựa Ô Sơn là giống ngựa hạ đẳng nhất của Đột Quyết, đến cả tù binh của quân ta cũng không cần, Thừa tướng là do chưa trải sự đời hay là do bị bọn man tặc lừa gạt?” Thu kiếm vào vỏ, “Bổn tướng quân ta có một tật xấu, nhìn thấy ngựa hạ đẳng là phải tế, nhìn thấy người ti tiện là phải giết.”
Trần Nhược Ngâm cười nhẹ một tiếng: “Sát nghiệt nặng quá dễ tổn thọ lắm, Định Bắc Hầu đã chết rồi, Hoắc tướng quân nhớ phải sống cho tốt đấy.”
Hoắc Lâm Phong trả lời: “Đương nhiên rồi.” Hắn cũng nở nụ cười, âm thầm đối chọi với đối phương, “Khi cha ta đi có nói với ta một bí mật, liên quan đến Thừa tướng đấy.”
Trần Nhược Ngâm cảm thấy Hoắc Lâm Phong đang gạt mình, chỉ đơn giản cho là đối phương đang muốn tranh cao thấp với mình thôi, nhưng nghĩ lại, Hoắc Chiêu hận lão đến tận xương tủy, trước khi bị lão hại chết không chừng thật sự đã bàn giao lại chuyện gì đó.
Lão nửa tin nửa ngờ: “Ồ? Bí mật gì thế?”
Hoắc Lâm Phong nói: “Cha ta nói Thừa tướng chưa từng lấy vợ, cũng không có con nối dõi, là vì…”
Không đợi Trần Nhược Ngâm nổi đóa, hắn liền nói: “Là vì Thừa tướng khi còn trẻ đã chọc phải một quả phụ, bị tri kỉ của quả phụ đó tìm tới cửa, cắt mất cái ‘đường con cháu’ kia rồi!”
Sắc mặt Trần Nhược Ngâm trắng bệch: “Hàm hồ… Ăn nói hàm hồ!”
Hoắc Lâm Phong nhảy lên xe: “Xem ra Thừa tướng cũng muốn đến hoàng cung, bổn tướng quân và Duệ Vương đi trước đây.” Nói xong, cướp lấy dây cương nhẹ nhàng phất đi, đánh xe rẽ vào con đường kia.
Cửa xe khép hờ, Mạnh Đình Nguyên ngồi bên trong dòm ra ngoài, nói: “Hoắc tướng quân, đa tạ tướng quân đã ra mặt vì bổn vương.”
Hoắc Lâm Phong thầm nhủ, sao tên này tự mình đa tình thế? Hắn không ừ hử gì mà làm thinh, Mạnh Đình Nguyên khẽ đẩy cửa ra, thấp giọng hỏi: “Trần Nhược Ngâm thật sự bị như thế à?”
Hoắc Lâm Phong “Ừm” bừa một tiếng, đến cả hoàng tử đương triều cũng dám dối gạt, Mạnh Đình Nguyên hình như rất tò mò, nói: “Thảo nào ông ta quyền thế ngợp trời lại ở một mình, người khiến ông ta đoạn tử tuyệt tôn là ai thế, ác thật.”
“Là một đồ tể.” Hoắc Lâm Phong đáp, “Giết lợn quen rồi.”
Mạnh Đình Nguyên không cầm lòng được, vịn khung cửa cười khúc khích, ẩn chứa cả sự trào phúng, Hoắc Lâm Phong quay đầu liếc một cái, đảo ngược tôn ti, nói: “Phụ hoàng của người mới vừa băng hà đấy, vậy mà còn cười được nữa.”
Nghe thế, nụ cười của Mạnh Đình Nguyên càng rạng rỡ hơn, một lúc lâu sau mới nén được cảm xúc, sau khi hắn điềm tĩnh lại, nói: “Từ nhỏ ta đã không được phụ hoàng coi trọng, việc học của ta luôn là tốt nhất, tưởng rằng chỉ cần xuất sắc hơn chút nữa thì sẽ có thể được phụ hoàng để mắt tới, ngờ đâu lại đổi thành tai họa diệt môn của ân sư.”
Năm đó hắn chưa tròn mười tuổi, sau lần đấy, không có Thái phó nào dám dạy dỗ hắn đàng hoàng, quan viên trong triều đều né tránh hắn, vừa trưởng thành đã nhận được mệnh lệnh chuyển ra ngoài cung ở, hắn không còn giống như một hoàng tử nữa, mà trái lại giống một tai họa hơn.
Hoắc Lâm Phong hỏi: “Người có căm hận không?”
Mạnh Đình Nguyên nghĩ một hồi, không đáp câu hỏi đó mà nói: “Ta được giải thoát rồi.”
Phía trước không xa, dáng hình hoàng cung dần dần trở nên rõ ràng, cổng cung khép chặt, kiêu vệ quân canh cổng được tăng thêm. Hoắc Lâm Phong và Mạnh Đình Nguyên đối mắt nhìn nhau, cưỡi nhanh đi tới.
Trong Duệ Vương phủ, hoa sơn trà ở góc vườn nở rất đúng lúc, ngoại trừ nơi này thì ở đâu cũng là một mảnh điêu tàn, Dung Lạc Vân và Lục Chuẩn đi dạo trong vườn, trên đường đi không biết đã ngắt bao nhiêu là cánh hoa rồi.
Lục Chuẩn nói: “Ông hoàng đế này sao nói chết là chết ngay thế, làm người ta trở tay không kịp luôn.”
Dung Lạc Vân hơi phiền não: “Chẳng lẽ phải dán hoàng bảng, chiếu viết Hoàng thượng sắp băng hà rồi thì mới được à?”
Lục Chuẩn cười khì, rạng rỡ như một chàng thiếu niên không biết sầu là gì, xoay người, từ phía sau rút ra hai cây loan đao, phấn khởi nói: “Nhị ca, đao pháp của đệ tiến bộ hơn nhiều rồi, đệ diễn cho huynh coi nhé?”
Dù sao cũng phải đợi tin tức, Dung Lạc Vân ngồi dưới mái hiên, ôm túi gấm thưởng thức. Lục Chuẩn tạo dáng, múa may trong vườn, hai thanh loan đao sáng như trăng lưỡi liềm, chém rụng hoa sơn trà, mùi thơm bay ngập tràn không gian.
Dung Lạc Vân nhìn chằm chằm không chớp mắt, biểu dương reo lên: “Đẹp! Thêm một chiêu Thập Tự Tỏa đi!”
Lục Chuẩn được cổ vũ, lập tức nhảy vọt lên, nhẹ nhàng vung đao trong bụi hoa, Dung Lạc Vân xem rất vui vẻ, phi thân bay tới, mũi giày chấm lên đầu cành sơn trà, dùng một tay xuất chiêu luận võ với Lục Chuẩn.
Không lâu sau thì tuyết rơi, hai người đánh đấm quyết liệt, mặt đỏ dưới màn tuyết trắng, không che giấu được nét rạng ngời đầy sức sống. Á! Lục Chuẩn thét lên một tiếng, cuộc giao đấu ngừng lại, ở khe hở cổ áo lông thỏ, bị cắm vào một nụ hoa chưa kịp nở.
Lấy sơn trà làm binh khí, đâm vào chỗ hiểm, cậu bất mãn nói: “Nhị ca, đệ thua rồi.”
Dung Lạc Vân nói: “Thua ta là chuyện bình thường, có gì mà phải bĩu môi.”
Lục Chuẩn biện giải: “Chẳng phải là đệ tiến bộ rồi sao!” Cậu đẩy Dung Lạc Vân ngồi lại trên hiên, gỡ hoa xuống, “Đao pháp này lợi hại thật, là Đại ca nghiên cứu cho đệ đó.”
Nhắc đến Đoạn Hoài Khác, Dung Lạc Vân thấy hơi nhớ Tây Càn Lĩnh rồi, y hỏi: “Đại ca không bao giờ thiên vị, giúp đệ nghiên cứu đao pháp, vậy huynh ấy giúp lão Tứ cái gì?”
Lục Chuẩn phanh hai chân ra: “Lão Tứ cái tên tiểu tử thối đó! Đệ ấy suốt ngày chạy đến quân doanh, đệ thấy đệ ấy á hả, thà làm một lính quèn trong quân đội cũng không muốn làm Tứ cung chủ của Bất Phàm Cung nữa.”
Ngược lại Dung Lạc Vân rất vui mừng: “Lão Tứ thích thì cứ mặc đệ ấy.”
Lục Chuẩn ghen tị nói: “Lúc trước lăn lộn giang hồ với Nhị ca, sau này mưu cầu công danh với Nhị tẩu, hừ…”
Dung Lạc Vân nghe không hiểu, sững sờ chốc lát mới hoàn hồn, Nhị tẩu… là chỉ Hoắc Lâm Phong sao?
Y ôm bụng cười sằng sặc, nếu chiêu cáo cho các đệ tử Bất Phàm Cung, tập hợp ở Mạc Thương Đài, cả đám có phải sẽ đồng loạt gọi Hoắc Lâm Phong là —— Phu nhân cung chủ?
Càng nghĩ càng không nhịn được, trong đầu y tưởng tượng ra cảnh Lục Chuẩn và Điêu Ngọc Lương đứng hai bên trái phải, nô đùa cùng Hoắc Lâm Phong, mỗi người một câu “Nhị tẩu”, Đoạn Hoài Khác thì quân tử hơn một chút, khách sáo gọi một tiếng “Nhị đệ muội”, đúng là buồn cười thật!
Cười nói đương lúc vui vẻ, tuyết rơi lớn hơn rồi, quản gia cầm ô tới tìm bọn họ, bảo bọn họ vào phòng cho ấm.
Dung Lạc Vân và Lục Chuẩn về trập viên, đi ngang một tiểu lầu, trong lầu truyền ra tiếng đàn đứt quãng, nghe rất ai oán. Dung Lạc Vân hỏi: “Ai đang đánh đàn trong đây vậy?”
Quản gia đáp: “Là Vương phi, có lẽ Hoàng thượng băng hà nên trong lòng Vương phi ưu sầu.”
Dung Lạc Vân yên lặng nghe một lúc, chỉ cảm thấy tiếng đàn ẩn giấu nét đau buồn, y chợt thấy kỳ quái, Duệ Vương nhiều năm không được Hoàng thượng sủng ái, tình phụ tử với Thành đế rất mỏng manh, không ngờ Vương phi lại đau khổ như thế.
Y không nghĩ nhiều, đón gió đón tuyết mà đi.
Hôm nay rất buồn chán, tuyết rơi ngày càng lớn, cũng không được ra ngoài, Dung Lạc Vân quyết định ở trong phòng đọc quyển “Nghiệt Kính”, thỉnh thoảng bày một thế cục, nghiền ngẫm kỳ môn thuật. Lục Chuẩn ôm Thái Bình nướng khoai lang, chỉ cặm cụi ăn, như thế cũng rất bình yên.
Đến tận chiều, Đỗ Tranh ở bên ngoài gọi: “Thiếu gia trở về rồi!”
Dung Lạc Vân dòm ra cửa sổ, thấy Hoắc Lâm Phong mới vừa tiến vào trong vườn, hai vai thấm tuyết lạnh, giống như ngày thắng trận từ đại mạc trở về vậy. Nhìn lâu cũng không thấy chán, lòng vẫn ngập tràn yêu thích, y vẫy tay: “Lão Tam, lại đây.”
Lục Chuẩn ghé tới, được thủ thỉ bên tai ra lệnh, cậu cười cười gật đầu, chạy bước nhỏ ra ngoài.
Hoắc Lâm Phong sải bước đi đến hiên nhà, dậm dậm chân, khi đang phủi đi hoa tuyết trên người, rèm cửa vén lên, Lục Chuẩn đi ra như đang đón tiếp hắn.
Lục Chuẩn nói: “Nhị tẩu, về rồi à.”
Hoắc Lâm Phong sững người: “… Cậu mới gọi gì đấy?”
Lục Chuẩn nói tiếp: “Nhị tẩu, Nhị ca đang ở trong phòng đợi tẩu đấy.”
Hoắc Lâm Phong ù ù cạc cạc chuyển hướng, thấy tên nhóc kia chuồn về phòng, hắn đi theo, đến phòng trong liền biết mình bị chơi xỏ, Lục Chuẩn bổ nhào đến bên chân Dung Lạc Vân, hai người cười sang sảng.
Hoàng đế băng hà, đang là quốc tang.
… Mà cảnh tượng trước mặt sao cứ như đang đón tết vậy.
Tác giả:
Tiểu Hoắc: Cạn lời
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook