Hoắc Loạn Giang Hồ
-
Quyển 1 - Chương 5: Âm thầm quan sát
Hoắc Lâm Phong chợt phì cười, giống như là nhịn không được vậy. Loan Đao thì không sai, dù sao hắn ta cũng dùng một cặp loan đao hẳn hoi, nhưng mà phía trước còn tô vẽ thêm hai từ “Ngọc Diện”, có cảm giác như mèo khen mèo dài đuôi vậy.
Còn nữa, “tiểu thần tài” ý vị sâu xa kia là thế nào? Làm giàu bất thành à?
Mãi cho đến khi cả chuỗi danh hiệu chấm dứt mới đến cái tên cha sinh mẹ đẻ, hắn thầm nghĩ, người giang hồ đều phô trương thanh thế như vậy sao? Như nam nhi của Hoắc gia đây này, hai quân giằng co xuất binh, chỉ cần báo danh tính là đã có thể khiến đối phương kinh sợ, chẳng cần cái gì mà Thiết Diện Hàn Kiếm Hoắc Kinh Hải, Tuấn Liễm Thần Kiếm Hoắc Lâm Phong.
Hắn vừa cười nhạo vừa “núp trong vỏ ốc” giữa những tán lá cây dùng đan điền để nén âm thanh, thản nhiên xem cuộc chiến.
Dưới bóng cây, Lục Chuẩn biểu diễn xong thì nhấc mạnh tay lên, đặt cặp loan đao lên hai đầu vai, trông hơi khôi hài, nhưng lại lộ ra khí thế cường đạo không vừa mắt. “Ôi! Bảo vệ xe ngựa gắt thế.” Hắn nở nụ cười tươi rói, nhảy nhót tung tăng, “Chắc hẳn ngân lượng và châu báu không hề ít, ta thật muốn mở mang tầm mắt đấy.”
Thủ lĩnh nhóm kiêu vệ quát: “Đây là quan binh từ Trường An tới, ta là kiêu vệ quân của triều đình, há lại để cho ngươi làm càn!” Mười chín người đang tản ra nhanh chóng hợp lại, xếp thành trận, chuẩn bị nghênh chiến.
Lục Chuẩn mỉa mai: “Lão tử đâu có mù, chẳng lẽ không nhìn ra áo quan giày quan của lũ các người sao?” Nói xong bước tới ba bước, cách kiêu vệ quân vỏn vẹn một cánh tay, “Nghe đây, kiêu vệ quân từ Trường An tới thì sao? Cho dù là thiên binh thiên tướng hạ phàm cũng phải cung phụng cho tiểu thần tài ta. Đường này ta mở, cây này ta trồng, không có chuyện thích đi là đi.”
Lời còn chưa dứt hẳn, Lục Chuẩn đã vung đao ra, một đám kiêu vệ tay chân luống cuống. Hoắc Lâm Phong vốn đang đánh giá tỉ mỉ Lục Chuẩn, lúc này thì nheo mắt đánh giá đội binh kia, bỗng nhiên cảm thấy hết sức khinh thường.
Đánh trận giả không nằm ngoài công và thủ, thế trận tốt có thể phá được kỵ binh tinh nhuệ, cũng có thể chế ngự nghìn quân. Còn thế trận của đám kiêu vệ trước mắt hắn đây, không then chốt, không ổn định, thuộc loại hạ đẳng đến tột bậc. Hoắc Lâm Phong khinh thường nghĩ, nếu binh sĩ trong triều đều có tố chất như thế này, cũng khó trách hoàng đế kiêng dè nghìn quân Tái Bắc của hắn.
Lá xanh bay tán loạn, Lục Chuẩn lẫn vào trong đám lá tăng thêm một màu xanh ngọc, thanh loan đao nhanh nhạy đến mức trông như một vệt ảnh hình cung. Đội quân bị phá, đám kiêu vệ tan tác, xoẹt một tiếng, bộ quan phục màu xanh sẫm bị cắt đứt ở thắt lưng, áo lót trắng bị nhuộm thành áo lót đỏ, một tên kiêu vệ bị loan đao của Lục Chuẩn rạch bụng, đến cả tiếng thét cũng tắc ở trong miệng.
Chiêu này rất hung ác, mà Lục Chuẩn lại rất thích, xoay một vòng chém hết bảy, tám người.
Hoắc Lâm Phong vẫn lẳng lặng ngồi quan sát, lát sau, một con chim sẻ đậu xuống cành cây, lông màu tro mắt hạt đậu, ngậm một con sâu xanh. Hắn vừa cúi xuống nhìn trận thế gió thổi cỏ lay giữa đám binh lính và tên thổ phỉ, vừa xoay mặt sang nhìn con chim sẻ kia gặm nhấm con sâu, cứ lặp lại như thế vài lần, kiêu vệ quân chỉ còn lại ba người.
“Xem như ba tên nhà ngươi tốt số.” Lớp áo ngoài màu xanh lơ của Lục Chuẩn loang lổ vết máu, giống như là những đóa mai đỏ trổ bông, “Còn ta, phải nghỉ mệt, trong lúc này cho các ngươi suy nghĩ lời trăn trối.”
Ba tên kiêu vệ nhìn nhau, thấy không có phần thắng, dưới tình huống cấp bách rốt cuộc cũng nhớ ra…
Hoắc Lâm Phong thấy thế, niết mạnh bụng con chim xong mới buông tay, nó kêu chiêm chiếp những tiếng sợ hãi, vùng vẫy thoát ra núp dưới tàng cây. Ba từ “Hoắc tướng quân” vừa ra khỏi miệng thì bị ngắt ngay cổ họng, lúc này Lục Chuẩn đã hết kiên nhẫn, cặp loan đao lại nhấc lên.
Vừa quay gót, trên cổ hai tên kiêu vệ vừa mới lạnh băng liền nóng rẫy, một đường màu đỏ từ từ xuất hiện, máu từ từ nhỏ ra. Lục Chuẩn cúi xuống cười ngại ngùng, đao kẹp dưới nách, búng tay một cái, cổ hai tên kiêu vệ tứa máu tung tóe, mất đi hơi thở.
Người còn lại cuối cùng bị dọa ngã lăn ra, ngẩng mặt lên: “Cứu với, Hoắc ——”
Lục Chuẩn giơ tay lên hạ đao xuống, thỏa mãn nói: “Ồ, chết sạch rồi.”
Hai mươi tên kiêu vệ sẽ mãi ở vùng đất này, nhưng cũng đã từ biệt thế gian này rồi.
Lục Chuẩn thu đao lại rồi giắt sau hông, nhảy lên xe ngựa tìm kiếm vàng bạc châu báu đáng tiền. “Chà chà, không hổ từ Trường An tới.” Gã rút ra một tấm vải gấm, gom lại tất cả những thứ quý giá đi, giấu trong ngực căng phồng.
Vừa đi, ở bụi cây thấp đằng xa có tiếng sột soạt khiến gã phải dừng lại.
Hoắc Lâm Phong nhìn theo, ở phía xa, Đỗ Tranh núp phía sau, sợ đến nỗi run cầm cập. Đồ ngốc tử! Hắn thầm mắng, nhưng đã chuẩn bị sẵn sàng phi thân xuống cứu mạng. Nhưng không ngờ, tên tiểu thần tài khoan khoái nói: “Đại nhân đừng sợ, ta mệt rồi! Hôm nay tha cho đại nhân một mạng, hôm sau phi ngựa đi nhậm chức, có duyên gặp lại!” Nói xong nghênh ngang rời khỏi.
Trong rừng dần yên tĩnh trở lại, cả người Đỗ Tranh “đựng” một túi đầy nước mà bò ra, sợ đến nỗi tè ra quần, đến bám lên càng xe. “Thiếu, thiếu…” Cậu hoảng hốt nhìn xung quanh, “Thiếu gia, người đang ở đâu vậy…”
Hoắc Lâm Phong nhảy xuống, cực kỳ khát, lấy túi da trâu ra hốc mấy ngụm nước rồi lau vết nước bên miệng, phân phó: “Xem thử còn dư lại bao nhiêu lộ phí…”
Đỗ Tranh đi kiểm tra thì phát hiện không còn một xu nào, khóc không ra nước mắt. Bỗng nhiên chuyển từ bi sang hỉ, vội chui xuống gầm xe, lấy quan ấn và công văn ở bên dưới ra. Thứ quan trọng hơn cả tài sản đều không bị mất, đến Tây Càn Lĩnh nhập phủ tiếp nhận binh lính, không có lộ phí cũng không sao!
Hoắc Lâm Phong không biểu đạt đồng ý hay không, lấy một cái áo mềm mại trong tay nải ra, nhúng nước, đưa cho Đỗ Tranh: “Lau mặt cho bọn họ đi.”
Đỗ Tranh sửng sốt: “Đám kiêu vệ này sao?”
Hoắc Lâm Phong khẽ “Ừm” một tiếng, rút Quyết Minh kiếm ra, chặt đi một đám cỏ dại, xắn tay áo lên tự đào đất. Hai mươi kiêu vệ quân hắn không cứu, triều đình nghi kỵ hắn, hắn đoạn tuyệt với đội quân sẽ không dùng tới này, đương nhiên là cuối cùng vẫn do số mệnh mà thôi, nguyện cho họ nhập thổ sớm ngày độ kiếp luân hồi.
Đỗ Tranh ngồi xổm giữa đám thi thể, nước đem tới đều không uống, dùng hết để lau mặt. Cậu lén nhìn, chủ tử mím môi ra sức đào đất, thấy không dễ chịu chút nào. “Thiếu gia, tôi hiểu ra rồi.” Cậu khẽ than thở, “Lần này cũng giống như khi đồ sát dân trong thành, những sinh mạng nhỏ bé chết oan uổng là chuyện nhỏ, chuyện lớn là kế lâu dài, là thời thế ép buộc.”
Năm cậu được Hoắc Lâm Phong cứu mạng, người Đột Quyết giết cả thôn xóm cậu, chỉ để lại vài người trẻ tuổi bắt về làm nô dịch. Sinh mạng đúng là thứ quý giá nhất, nhưng thật ra, có lúc nó còn rẻ tiền hơn cả rơm rác.
Hoắc Lâm Phong bị người ta chọc trúng tâm tư, phiền muộn nói: “Nói nhiều quá, làm việc của ngươi đi.”
Đợi đào huyệt xong, hai mươi kiêu vệ quân lần lượt được chôn cất, trên mộ được đóng vào một cành cây. Hai chủ tớ bỏ lại xe tiếp tục lên đường, chỉ cưỡi ngựa mà đi. Đỗ Tranh bỗng nhiên hiếu kỳ: “Thiếu gia, tên tiểu thần tài kia giúp người diệt trừ đám kiêu vệ, nhưng mà sau đó tại sao người lại không xuất hiện?”
Hoắc Lâm Phong nói: “Ta còn chưa tới đặt chân tới Tây Càn Lĩnh mà hắn đã biết là tân quan sắp nhậm chức.” Chứng tỏ Lục Chuẩn đang ngụ tại Tây Càn Lĩnh, vả lại còn nắm bắt tin tức rất nhanh nhạy, mà hắn thì lạ nước lạ cái, sao dám bất cẩn trổ tài khoe khoang?
Binh thư có viết: Biết người biết ta.
Hoắc Lâm Phong dắt cương, xa xa trông thấy cổng thành Tây Càn Lĩnh, mái ngói đã cũ. Hắn chinh chiến nhiều năm, lần này xem như là tu tâm dưỡng tính, trước tiên thăm dò thử xem hình dạng mù mờ của “giang hồ” là thế nào.
—— Nhập thành.
Núi Lãnh Tang, phong cảnh sinh vật không có một thứ nào là không đẹp mê người, ở trong Tây Càn Lĩnh lại tăng thêm một chút khói lửa nhân gian. Bàn đá xanh trơn nhẵn trông thì lạnh giá, nhưng hai ba đứa nhỏ tóc để chỏm đứng trên đó vui đùa lại trở nên ấm áp hơn. Sông Trường Hà chảy qua, những chiếc thuyền gỗ mun dập dìu sóng vỗ, ven bờ có mấy người phụ nữ vừa giặt quần áo vừa hàn huyên chuyện trò, ông lão đang quạt mái chèo nghe thấy cũng cười theo.
Từng cảnh từng vật trong thành rơi vào đáy mắt, Hoắc Lâm Phong cưỡi ngựa im lặng nhìn ngắm xung quanh, thấy Đỗ Tranh tỏ vẻ ngây ngô. “Thiếu gia, hí hí.” Đỗ Tranh cười trông như một thằng khờ, “Những tưởng chỉ là nơi khỉ ho cò gáy, không ngờ lại phồn hoa như vậy.”
Còn không phải sao, nhà san sát thành từng dãy, nhà cao cửa rộng, đến một khách điếm, hai người tạm dừng chân.
Trên người không một xu dính túi nhưng lại mạnh dạn thuê một phòng hảo hạng, cửa sổ chạm trổ hoa văn, chăn gấm gối tròn, hai bên bàn trang điểm đặt hai cây đèn cầy màu đỏ. Hoắc Lâm Phong tháo thắt lưng cởi y phục, lững thững đi ra sau bình phong: “Ngốc tử, lấy nước cho ta tắm.”
Bôn ba hơn ngàn dặm, cách Tái Bắc đã xa đến mức không thể nhìn thấy nữa rồi, ngâm bồn nước ấm, rửa sạch bụi bặm cả một quãng đường vừa qua. Hoắc Lâm Phong dựa lưng vào thành bồn, mặt đắp khăn, thoải mái đến độ thiếp ngủ.
Hôm sau, hắn mặc một bộ thường phục màu trắng đơn giản, mang giày vào, không đeo kiếm, phe phẩy một cây quạt giấy hình sơn thủy xuống phố. Phố lớn náo nhiệt, mỗi người mỗi màu sắc khác nhau, đến cuối phố mới lững thững đi vào trong ngõ nhỏ, thỉnh thoảng bắt gặp vài ba phường đánh bạc ngầm, cảm thấy khá thú vị.
Hoắc Lâm Phong cuối cùng cũng đến được thành Nam, quân doanh nằm ở đây, bên ngoài treo cờ, vải cờ nhuốm một lớp cáu bẩn. Trong quân doanh, cỏ mọc um tùm không ai cắt, binh khí thì treo ngả nghiêng, giữa ban ngày mà không thấy ai thao luyện.
Tiếng cười nói lọt vào tai, nhìn vọng ra đằng xa, sòng bạc trong trướng đương lúc hăng say, các tướng sĩ đang hô “cược tài cược xỉu”.
Hắn giận dữ, thậm chí còn bị kích thích, chỉ nói giang hồ ác bá khó diệt trừ, thử hỏi dựa vào cái đám vô tích sự này, thì có thể làm được chuyện gì?! Hắn tức tối rời đi, trước khi đi còn phẩy quạt giấy ra, một luồng khí vận từ cổ tay bay ào ra.
Một người trong trướng kêu lên thảm thiết, cánh tay đã bong da tróc thịt, trên bàn đánh bạc, chén xúc xắc vỡ toang, một cây quạt giấy xương trúc đậy lên hai viên xúc xắc. Người xung quanh hốt hoảng bỏ chạy, bốn phía trống hoác, một làn gió nhẹ thoảng qua.
Hoắc tướng quân như ngọn gió ấy đã đi xa rồi, đi về hướng đông, trong đầu đang suy tính ngày sau làm sao để trừng trị bọn thủ hạ này. Bất tri bất giác đã đi xa bảy, tám dặm, dừng bước ngước lên, mơ hồ trông thấy dưới chân núi Lãnh Tang có một bức tường đá rất cao.
Rừng rậm bao phủ, hư hư thực thực, con đường phía trước vó ngựa chồng lên nhau tạo thành một con rãnh nhỏ. Cổng lại rất lớn, tường đồng vách sắt, trông rất nghiêm trang, ở phía trên viết ba chữ nặng trịch —— Bất Phàm Cung.
Hoắc Lâm Phong đứng nhìn một lúc rồi mới rời đi, hắn thầm nghĩ, có lẽ nào đây chính là sào huyệt của bọn “giang hồ ác bá” trong truyền thuyết? Đã tới nơi này rồi, hắn phải đi kế thứ mười ba trong ba mươi sáu kế, cẩn thận tiếp cận, chớ đánh rắn động cỏ.
Hoắc tướng quân mặc thường phục vi hành Tây Càn Lĩnh, khi về khách điếm thì chân trời đã ngả bóng chiều tà. Mặt mày tuấn tú, đuôi ngựa cột cao, tạm thời cởi bỏ vẻ lẫm liệt của một võ tướng, mềm mỏng đi một chút, đúng như một chàng công tử chơi bời lêu lổng không chịu về nhà.
Dùng cơm xong, thay y phục, vứt áo bào lên giường, đêm đã khuya, gió thổi hiu hiu, cuốn sách trong tay đã quăn góc. Hắn nhẹ nhàng vuốt lên, giống như đang đối đãi với tâm can bảo bối, cúi đầu nhìn bìa sách, cái tên “Nghiệt Kính” rất mạnh mẽ, vậy mà người viết ra nó “Đường Trinh” lại rất trầm tính.
Cuốn sách này viết về thuật phá trận, vô cùng tài tình, Hoắc Chiêu đọc cuốn sách này nhiều năm, lần nào đọc cũng xúc động. Trước khi hai cha con chia tay, Hoắc Chiêu đã đưa cuốn sách này cho Hoắc Lâm Phong, bi thương nghĩ, nếu như Hoắc Lâm Phong cả đời này đã không còn duyên phận với chiến trường, vậy thì cuốn “Nghiệt Kính” này có thể giúp an ủi phần nào.
Trang sách mở ra, tấm thiệp trắng thoang thoảng mùi thơm ấy nằm yên tĩnh bên trong, Hoắc Lâm Phong cầm lên, mấp máy môi, khẽ đọc mấy hàng chữ nhỏ ở trên. Đêm mưa, tặng con trai, ngón tay hắn áp lên mặt sau, khi đặt xuống, cũng chỉ nhìn thấy một ít vết máu.
Mười bảy năm rồi, vết máu vốn đỏ tươi cũng đã biến thành màu đen, xóa nhòa cái tên phía sau “con trai”.
Hoắc Lâm Phong chợt nghĩ, đứa con nhỏ của Đường Trinh chắc là đã độ kiếp luân hồi rồi. Ân oán khó mà tính toán được, dù sao thì cái thân sát nghiệt của hắn không sạch sẽ, sau khi chết chắc chắn sẽ xuống địa ngục…
Nhưng hắn không ngại dâng hiến âm đức (*) của mình, để cầu nguyện cho đứa nhỏ kiếp sau sống được yên vui.
(*) âm đức: những việc tốt mà âm thầm làm
Còn nữa, “tiểu thần tài” ý vị sâu xa kia là thế nào? Làm giàu bất thành à?
Mãi cho đến khi cả chuỗi danh hiệu chấm dứt mới đến cái tên cha sinh mẹ đẻ, hắn thầm nghĩ, người giang hồ đều phô trương thanh thế như vậy sao? Như nam nhi của Hoắc gia đây này, hai quân giằng co xuất binh, chỉ cần báo danh tính là đã có thể khiến đối phương kinh sợ, chẳng cần cái gì mà Thiết Diện Hàn Kiếm Hoắc Kinh Hải, Tuấn Liễm Thần Kiếm Hoắc Lâm Phong.
Hắn vừa cười nhạo vừa “núp trong vỏ ốc” giữa những tán lá cây dùng đan điền để nén âm thanh, thản nhiên xem cuộc chiến.
Dưới bóng cây, Lục Chuẩn biểu diễn xong thì nhấc mạnh tay lên, đặt cặp loan đao lên hai đầu vai, trông hơi khôi hài, nhưng lại lộ ra khí thế cường đạo không vừa mắt. “Ôi! Bảo vệ xe ngựa gắt thế.” Hắn nở nụ cười tươi rói, nhảy nhót tung tăng, “Chắc hẳn ngân lượng và châu báu không hề ít, ta thật muốn mở mang tầm mắt đấy.”
Thủ lĩnh nhóm kiêu vệ quát: “Đây là quan binh từ Trường An tới, ta là kiêu vệ quân của triều đình, há lại để cho ngươi làm càn!” Mười chín người đang tản ra nhanh chóng hợp lại, xếp thành trận, chuẩn bị nghênh chiến.
Lục Chuẩn mỉa mai: “Lão tử đâu có mù, chẳng lẽ không nhìn ra áo quan giày quan của lũ các người sao?” Nói xong bước tới ba bước, cách kiêu vệ quân vỏn vẹn một cánh tay, “Nghe đây, kiêu vệ quân từ Trường An tới thì sao? Cho dù là thiên binh thiên tướng hạ phàm cũng phải cung phụng cho tiểu thần tài ta. Đường này ta mở, cây này ta trồng, không có chuyện thích đi là đi.”
Lời còn chưa dứt hẳn, Lục Chuẩn đã vung đao ra, một đám kiêu vệ tay chân luống cuống. Hoắc Lâm Phong vốn đang đánh giá tỉ mỉ Lục Chuẩn, lúc này thì nheo mắt đánh giá đội binh kia, bỗng nhiên cảm thấy hết sức khinh thường.
Đánh trận giả không nằm ngoài công và thủ, thế trận tốt có thể phá được kỵ binh tinh nhuệ, cũng có thể chế ngự nghìn quân. Còn thế trận của đám kiêu vệ trước mắt hắn đây, không then chốt, không ổn định, thuộc loại hạ đẳng đến tột bậc. Hoắc Lâm Phong khinh thường nghĩ, nếu binh sĩ trong triều đều có tố chất như thế này, cũng khó trách hoàng đế kiêng dè nghìn quân Tái Bắc của hắn.
Lá xanh bay tán loạn, Lục Chuẩn lẫn vào trong đám lá tăng thêm một màu xanh ngọc, thanh loan đao nhanh nhạy đến mức trông như một vệt ảnh hình cung. Đội quân bị phá, đám kiêu vệ tan tác, xoẹt một tiếng, bộ quan phục màu xanh sẫm bị cắt đứt ở thắt lưng, áo lót trắng bị nhuộm thành áo lót đỏ, một tên kiêu vệ bị loan đao của Lục Chuẩn rạch bụng, đến cả tiếng thét cũng tắc ở trong miệng.
Chiêu này rất hung ác, mà Lục Chuẩn lại rất thích, xoay một vòng chém hết bảy, tám người.
Hoắc Lâm Phong vẫn lẳng lặng ngồi quan sát, lát sau, một con chim sẻ đậu xuống cành cây, lông màu tro mắt hạt đậu, ngậm một con sâu xanh. Hắn vừa cúi xuống nhìn trận thế gió thổi cỏ lay giữa đám binh lính và tên thổ phỉ, vừa xoay mặt sang nhìn con chim sẻ kia gặm nhấm con sâu, cứ lặp lại như thế vài lần, kiêu vệ quân chỉ còn lại ba người.
“Xem như ba tên nhà ngươi tốt số.” Lớp áo ngoài màu xanh lơ của Lục Chuẩn loang lổ vết máu, giống như là những đóa mai đỏ trổ bông, “Còn ta, phải nghỉ mệt, trong lúc này cho các ngươi suy nghĩ lời trăn trối.”
Ba tên kiêu vệ nhìn nhau, thấy không có phần thắng, dưới tình huống cấp bách rốt cuộc cũng nhớ ra…
Hoắc Lâm Phong thấy thế, niết mạnh bụng con chim xong mới buông tay, nó kêu chiêm chiếp những tiếng sợ hãi, vùng vẫy thoát ra núp dưới tàng cây. Ba từ “Hoắc tướng quân” vừa ra khỏi miệng thì bị ngắt ngay cổ họng, lúc này Lục Chuẩn đã hết kiên nhẫn, cặp loan đao lại nhấc lên.
Vừa quay gót, trên cổ hai tên kiêu vệ vừa mới lạnh băng liền nóng rẫy, một đường màu đỏ từ từ xuất hiện, máu từ từ nhỏ ra. Lục Chuẩn cúi xuống cười ngại ngùng, đao kẹp dưới nách, búng tay một cái, cổ hai tên kiêu vệ tứa máu tung tóe, mất đi hơi thở.
Người còn lại cuối cùng bị dọa ngã lăn ra, ngẩng mặt lên: “Cứu với, Hoắc ——”
Lục Chuẩn giơ tay lên hạ đao xuống, thỏa mãn nói: “Ồ, chết sạch rồi.”
Hai mươi tên kiêu vệ sẽ mãi ở vùng đất này, nhưng cũng đã từ biệt thế gian này rồi.
Lục Chuẩn thu đao lại rồi giắt sau hông, nhảy lên xe ngựa tìm kiếm vàng bạc châu báu đáng tiền. “Chà chà, không hổ từ Trường An tới.” Gã rút ra một tấm vải gấm, gom lại tất cả những thứ quý giá đi, giấu trong ngực căng phồng.
Vừa đi, ở bụi cây thấp đằng xa có tiếng sột soạt khiến gã phải dừng lại.
Hoắc Lâm Phong nhìn theo, ở phía xa, Đỗ Tranh núp phía sau, sợ đến nỗi run cầm cập. Đồ ngốc tử! Hắn thầm mắng, nhưng đã chuẩn bị sẵn sàng phi thân xuống cứu mạng. Nhưng không ngờ, tên tiểu thần tài khoan khoái nói: “Đại nhân đừng sợ, ta mệt rồi! Hôm nay tha cho đại nhân một mạng, hôm sau phi ngựa đi nhậm chức, có duyên gặp lại!” Nói xong nghênh ngang rời khỏi.
Trong rừng dần yên tĩnh trở lại, cả người Đỗ Tranh “đựng” một túi đầy nước mà bò ra, sợ đến nỗi tè ra quần, đến bám lên càng xe. “Thiếu, thiếu…” Cậu hoảng hốt nhìn xung quanh, “Thiếu gia, người đang ở đâu vậy…”
Hoắc Lâm Phong nhảy xuống, cực kỳ khát, lấy túi da trâu ra hốc mấy ngụm nước rồi lau vết nước bên miệng, phân phó: “Xem thử còn dư lại bao nhiêu lộ phí…”
Đỗ Tranh đi kiểm tra thì phát hiện không còn một xu nào, khóc không ra nước mắt. Bỗng nhiên chuyển từ bi sang hỉ, vội chui xuống gầm xe, lấy quan ấn và công văn ở bên dưới ra. Thứ quan trọng hơn cả tài sản đều không bị mất, đến Tây Càn Lĩnh nhập phủ tiếp nhận binh lính, không có lộ phí cũng không sao!
Hoắc Lâm Phong không biểu đạt đồng ý hay không, lấy một cái áo mềm mại trong tay nải ra, nhúng nước, đưa cho Đỗ Tranh: “Lau mặt cho bọn họ đi.”
Đỗ Tranh sửng sốt: “Đám kiêu vệ này sao?”
Hoắc Lâm Phong khẽ “Ừm” một tiếng, rút Quyết Minh kiếm ra, chặt đi một đám cỏ dại, xắn tay áo lên tự đào đất. Hai mươi kiêu vệ quân hắn không cứu, triều đình nghi kỵ hắn, hắn đoạn tuyệt với đội quân sẽ không dùng tới này, đương nhiên là cuối cùng vẫn do số mệnh mà thôi, nguyện cho họ nhập thổ sớm ngày độ kiếp luân hồi.
Đỗ Tranh ngồi xổm giữa đám thi thể, nước đem tới đều không uống, dùng hết để lau mặt. Cậu lén nhìn, chủ tử mím môi ra sức đào đất, thấy không dễ chịu chút nào. “Thiếu gia, tôi hiểu ra rồi.” Cậu khẽ than thở, “Lần này cũng giống như khi đồ sát dân trong thành, những sinh mạng nhỏ bé chết oan uổng là chuyện nhỏ, chuyện lớn là kế lâu dài, là thời thế ép buộc.”
Năm cậu được Hoắc Lâm Phong cứu mạng, người Đột Quyết giết cả thôn xóm cậu, chỉ để lại vài người trẻ tuổi bắt về làm nô dịch. Sinh mạng đúng là thứ quý giá nhất, nhưng thật ra, có lúc nó còn rẻ tiền hơn cả rơm rác.
Hoắc Lâm Phong bị người ta chọc trúng tâm tư, phiền muộn nói: “Nói nhiều quá, làm việc của ngươi đi.”
Đợi đào huyệt xong, hai mươi kiêu vệ quân lần lượt được chôn cất, trên mộ được đóng vào một cành cây. Hai chủ tớ bỏ lại xe tiếp tục lên đường, chỉ cưỡi ngựa mà đi. Đỗ Tranh bỗng nhiên hiếu kỳ: “Thiếu gia, tên tiểu thần tài kia giúp người diệt trừ đám kiêu vệ, nhưng mà sau đó tại sao người lại không xuất hiện?”
Hoắc Lâm Phong nói: “Ta còn chưa tới đặt chân tới Tây Càn Lĩnh mà hắn đã biết là tân quan sắp nhậm chức.” Chứng tỏ Lục Chuẩn đang ngụ tại Tây Càn Lĩnh, vả lại còn nắm bắt tin tức rất nhanh nhạy, mà hắn thì lạ nước lạ cái, sao dám bất cẩn trổ tài khoe khoang?
Binh thư có viết: Biết người biết ta.
Hoắc Lâm Phong dắt cương, xa xa trông thấy cổng thành Tây Càn Lĩnh, mái ngói đã cũ. Hắn chinh chiến nhiều năm, lần này xem như là tu tâm dưỡng tính, trước tiên thăm dò thử xem hình dạng mù mờ của “giang hồ” là thế nào.
—— Nhập thành.
Núi Lãnh Tang, phong cảnh sinh vật không có một thứ nào là không đẹp mê người, ở trong Tây Càn Lĩnh lại tăng thêm một chút khói lửa nhân gian. Bàn đá xanh trơn nhẵn trông thì lạnh giá, nhưng hai ba đứa nhỏ tóc để chỏm đứng trên đó vui đùa lại trở nên ấm áp hơn. Sông Trường Hà chảy qua, những chiếc thuyền gỗ mun dập dìu sóng vỗ, ven bờ có mấy người phụ nữ vừa giặt quần áo vừa hàn huyên chuyện trò, ông lão đang quạt mái chèo nghe thấy cũng cười theo.
Từng cảnh từng vật trong thành rơi vào đáy mắt, Hoắc Lâm Phong cưỡi ngựa im lặng nhìn ngắm xung quanh, thấy Đỗ Tranh tỏ vẻ ngây ngô. “Thiếu gia, hí hí.” Đỗ Tranh cười trông như một thằng khờ, “Những tưởng chỉ là nơi khỉ ho cò gáy, không ngờ lại phồn hoa như vậy.”
Còn không phải sao, nhà san sát thành từng dãy, nhà cao cửa rộng, đến một khách điếm, hai người tạm dừng chân.
Trên người không một xu dính túi nhưng lại mạnh dạn thuê một phòng hảo hạng, cửa sổ chạm trổ hoa văn, chăn gấm gối tròn, hai bên bàn trang điểm đặt hai cây đèn cầy màu đỏ. Hoắc Lâm Phong tháo thắt lưng cởi y phục, lững thững đi ra sau bình phong: “Ngốc tử, lấy nước cho ta tắm.”
Bôn ba hơn ngàn dặm, cách Tái Bắc đã xa đến mức không thể nhìn thấy nữa rồi, ngâm bồn nước ấm, rửa sạch bụi bặm cả một quãng đường vừa qua. Hoắc Lâm Phong dựa lưng vào thành bồn, mặt đắp khăn, thoải mái đến độ thiếp ngủ.
Hôm sau, hắn mặc một bộ thường phục màu trắng đơn giản, mang giày vào, không đeo kiếm, phe phẩy một cây quạt giấy hình sơn thủy xuống phố. Phố lớn náo nhiệt, mỗi người mỗi màu sắc khác nhau, đến cuối phố mới lững thững đi vào trong ngõ nhỏ, thỉnh thoảng bắt gặp vài ba phường đánh bạc ngầm, cảm thấy khá thú vị.
Hoắc Lâm Phong cuối cùng cũng đến được thành Nam, quân doanh nằm ở đây, bên ngoài treo cờ, vải cờ nhuốm một lớp cáu bẩn. Trong quân doanh, cỏ mọc um tùm không ai cắt, binh khí thì treo ngả nghiêng, giữa ban ngày mà không thấy ai thao luyện.
Tiếng cười nói lọt vào tai, nhìn vọng ra đằng xa, sòng bạc trong trướng đương lúc hăng say, các tướng sĩ đang hô “cược tài cược xỉu”.
Hắn giận dữ, thậm chí còn bị kích thích, chỉ nói giang hồ ác bá khó diệt trừ, thử hỏi dựa vào cái đám vô tích sự này, thì có thể làm được chuyện gì?! Hắn tức tối rời đi, trước khi đi còn phẩy quạt giấy ra, một luồng khí vận từ cổ tay bay ào ra.
Một người trong trướng kêu lên thảm thiết, cánh tay đã bong da tróc thịt, trên bàn đánh bạc, chén xúc xắc vỡ toang, một cây quạt giấy xương trúc đậy lên hai viên xúc xắc. Người xung quanh hốt hoảng bỏ chạy, bốn phía trống hoác, một làn gió nhẹ thoảng qua.
Hoắc tướng quân như ngọn gió ấy đã đi xa rồi, đi về hướng đông, trong đầu đang suy tính ngày sau làm sao để trừng trị bọn thủ hạ này. Bất tri bất giác đã đi xa bảy, tám dặm, dừng bước ngước lên, mơ hồ trông thấy dưới chân núi Lãnh Tang có một bức tường đá rất cao.
Rừng rậm bao phủ, hư hư thực thực, con đường phía trước vó ngựa chồng lên nhau tạo thành một con rãnh nhỏ. Cổng lại rất lớn, tường đồng vách sắt, trông rất nghiêm trang, ở phía trên viết ba chữ nặng trịch —— Bất Phàm Cung.
Hoắc Lâm Phong đứng nhìn một lúc rồi mới rời đi, hắn thầm nghĩ, có lẽ nào đây chính là sào huyệt của bọn “giang hồ ác bá” trong truyền thuyết? Đã tới nơi này rồi, hắn phải đi kế thứ mười ba trong ba mươi sáu kế, cẩn thận tiếp cận, chớ đánh rắn động cỏ.
Hoắc tướng quân mặc thường phục vi hành Tây Càn Lĩnh, khi về khách điếm thì chân trời đã ngả bóng chiều tà. Mặt mày tuấn tú, đuôi ngựa cột cao, tạm thời cởi bỏ vẻ lẫm liệt của một võ tướng, mềm mỏng đi một chút, đúng như một chàng công tử chơi bời lêu lổng không chịu về nhà.
Dùng cơm xong, thay y phục, vứt áo bào lên giường, đêm đã khuya, gió thổi hiu hiu, cuốn sách trong tay đã quăn góc. Hắn nhẹ nhàng vuốt lên, giống như đang đối đãi với tâm can bảo bối, cúi đầu nhìn bìa sách, cái tên “Nghiệt Kính” rất mạnh mẽ, vậy mà người viết ra nó “Đường Trinh” lại rất trầm tính.
Cuốn sách này viết về thuật phá trận, vô cùng tài tình, Hoắc Chiêu đọc cuốn sách này nhiều năm, lần nào đọc cũng xúc động. Trước khi hai cha con chia tay, Hoắc Chiêu đã đưa cuốn sách này cho Hoắc Lâm Phong, bi thương nghĩ, nếu như Hoắc Lâm Phong cả đời này đã không còn duyên phận với chiến trường, vậy thì cuốn “Nghiệt Kính” này có thể giúp an ủi phần nào.
Trang sách mở ra, tấm thiệp trắng thoang thoảng mùi thơm ấy nằm yên tĩnh bên trong, Hoắc Lâm Phong cầm lên, mấp máy môi, khẽ đọc mấy hàng chữ nhỏ ở trên. Đêm mưa, tặng con trai, ngón tay hắn áp lên mặt sau, khi đặt xuống, cũng chỉ nhìn thấy một ít vết máu.
Mười bảy năm rồi, vết máu vốn đỏ tươi cũng đã biến thành màu đen, xóa nhòa cái tên phía sau “con trai”.
Hoắc Lâm Phong chợt nghĩ, đứa con nhỏ của Đường Trinh chắc là đã độ kiếp luân hồi rồi. Ân oán khó mà tính toán được, dù sao thì cái thân sát nghiệt của hắn không sạch sẽ, sau khi chết chắc chắn sẽ xuống địa ngục…
Nhưng hắn không ngại dâng hiến âm đức (*) của mình, để cầu nguyện cho đứa nhỏ kiếp sau sống được yên vui.
(*) âm đức: những việc tốt mà âm thầm làm
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook