Hoắc Loạn Giang Hồ
-
Quyển 1 - Chương 22: A di đà phật
Tôi Mệnh Chưởng quả đúng là hiểm ác, dấu tay để lại cũng khiến cho người ta khiếp đảm.
Đỏ thẫm gần như tím, sưng phồng lên, ở giữa vằn vện tơ máu, hằn lên làn da trắng bóc của Dung Lạc Vân trông vô cùng gai mắt. Bàn tay Hoắc Lâm Phong đè lên dấu tay kia, từng luồng nhiệt và năng lượng được truyền vào trong cơ thể, chiến đấu cùng những cơn đau nhức trong thân thể y.
Dung Lạc Vân ngồi xếp bằng, ngửa ra sau loạng choạng như sắp ngã, đuôi tóc gãi lên mu bàn tay của người ta.
Vì để phân tán sự chú ý khỏi cơn đau, nên cố ép bản thân nghĩ đến những chuyện khác.
Nếu Hoắc Lâm Phong không đến tìm mình, thì bây giờ mình rơi vào tình trạng như thế nào đây? Nếu như tốt, bị khoét mắt rồi bỏ trốn mất dạng, nếu như xấu, thì thật sự sẽ như lời Trần Miên nói, chết không có chỗ chôn.
Y lại nghĩ, Hoắc Lâm Phong vốn đang nghỉ ngơi, sao lại chạy đến cứu y? Hình như lúc nãy leo núi có nhắc tới, Hoắc Lâm Phong ở Triều Mộ Lâu nghe tỷ tỷ nói. Nghĩ như thế, y xoay mặt sang khẽ hỏi: “Huynh đến Triều Mộ Lâu tìm tâm can bảo bối của huynh sao?”
Hoắc Lâm Phong đang hết sức chú tâm, đột nhiên khựng lại. “Hả, à phải…” Hắn nhọc lòng nghĩ, tâm can kia tên gì ấy nhỉ, nghĩ mãi chưa ra kết quả đành phải nói dối, “Đã lâu không gặp tâm can của tôi, không khỏi tương tư.”
Dung Lạc Vân nghe thấy thầm nhủ, tặng quạt lụa, tâm sự tình tứ, mình đã phá hỏng ngày thơ ý đẹp của người ta rồi.
Hoắc Lâm Phong gồng vai và lưng, lớp da thịt dưới tay từ từ ấm lên, tiết ra mồ hôi nhưng không biết là của ai. Đã qua giờ Dậu rồi, mặt trời đã lặn mất, những chú chim mệt mỏi cả ngày đã quay về tổ chưa cất tiếng hót, trong núi chỉ còn lại sự yên tĩnh.
Hắn sợ Dung Lạc Vân lại tiếp tục hàn huyên mấy chuyện phong nguyệt, nên đề nghị trước: “Cung chủ, nhắm mắt lại ngủ một giấc đi.”
Dung Lạc Vân ngoan ngoãn nhắm mắt lại, không cách nào cuộn mình khom vai, lúc mơ màng gần ngủ thì bỗng nhiên nhận thấy ở giữa lưng chợt nóng hầm hập ẩm ướt. Y chợt bừng tỉnh, dấu tay sau lưng rất nóng, như than cháy vậy, còn cảm giác được có chất dịch nóng hổi tiết ra.
Hoắc Lâm Phong nói: “Đừng sợ, ép máu tụ ra cung chủ sẽ thoải mái hơn.”
Quả thật rất đau đớn, Dung Lạc Vân cắn chặt môi dưới nhịn tiếng rên rỉ, máu ứ nóng ran ở sau lưng chảy thuận theo sống lưng thành dòng, xuống đến eo, ướt luôn chiếc quần nhỏ duy nhất trên người. Y vừa đau đớn vừa khó chịu, sợ lát nữa bị chế giễu nên chủ động thẳng thắn: “Đỗ Trọng, quần của ta ướt rồi.”
Một khoảng lặng như tờ, y đoán đối phương đang cười mình.
Ai mà ngờ, Hoắc Lâm Phong do dự một lúc rồi nói: “… Không phải bảo tôi đi giặt đấy chứ?”
Lau bàn quét nhà thì còn có thể chấp nhận, trải giường cũng cắn răng mà làm, nhưng giặt y phục là chuyện của nha hoàn hoán y (giặt đồ), hắn có chết cũng không làm. Trong phòng lại bắt đầu trở nên yên tĩnh, Dung Lạc Vân mơ màng không đáp, nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân lại gần.
Là một nhóm, tiếng ma sát vừa nhanh vừa vội, mỗi bước chân cũng rất nhẹ.
“Đỗ Trọng?” Dung Lạc Vân vội vàng gọi đối phương.
“Suỵt.” Hoắc Lâm Phong cũng nghe thấy. Hai người nín thở im lặng, nghe những tiếng bước chân kia ngày càng gần, đã tới bên ngoài thiền viện rồi, ngay cả tiếng hô hấp ồm ồm cũng có thể nghe thấy. Lục đục xông vào, bước loạn xạ ở ngoài cửa, lát sau, cửa phòng bị tông cái “rầm”.
Mười mấy cái mõm đồng loạt lên tiếng: “Gâu! Gâu gâu! Gâu gâu gâu!”
Hoắc Lâm Phong không nhịn được mà chửi: “Mẹ kiếp…” Vậy mà là một bầy chó hoang.
Bình thường thiền viện không có ai ở, đến đêm lũ chó hoang trong núi chui vào ngủ, lúc này ngửi được hơi người nên sủa không ngừng. Qua một hồi làm loạn, bầy chó ở ngoài cửa cùng bầu bạn, từ giờ Tuất đến giờ Hợi.
Tròn bốn canh giờ, Hoắc Lâm Phong vẫn còn đang trị thương cho Dung Lạc Vân.
Từ giờ Dậu đến giờ Sửu, hắn dường như đã hoàn trả được cho đối phương rồi.
Truyền công lực xong, Hoắc Lâm Phong xuống giường đốt một ngọn nến, ánh sáng leo lét rọi ra ngoài cửa lại khiến đám chó hoang sủa ầm lên. Dung Lạc Vân nằm trên giường mệt mỏi nói: “Đỗ Trọng, đừng làm ồn nữa.”
Gương mặt anh tuấn của Hoắc Lâm Phong sa sầm lại, vòng về bên giường, nhịn một bụng đầy những câu tàn nhẫn mà không cách nào phát tiết. Trước mắt là giường đệm cũ rích, thanh sam bích bào nhuộm máu nằm tán loạn, Dung Lạc Vân nằm đè lên chiếc áo lót trong trắng như tuyết, vì đau đớn mà thở hổn hển, lại vẫn ngước mặt lên nhìn hắn chòng chọc.
Đây là một con mèo bệnh ốm yếu, không thể trách hắn làm chó dữ hung ác được.
Ngồi xuống giường, hắn lau vết máu trên lưng Dung Lạc Vân, không nhẹ cũng không nặng, trái lại còn nhuộm đỏ hai mảng xương bả vai. Dung Lạc Vân la đau: “Nhẹ thôi, huynh làm ta đau đấy.”
Cao quý quá nhỉ, hắn hừ lạnh một tiếng, nhưng tay lại lau nhẹ bớt. Lau đến eo và chỗ sâu hơn, Dung Lạc Vân ngứa quá nên cứ xoay xoay mông. Hắn dời tầm mắt cứng nhắc nói: “Đưa tay cho tôi.”
Tay trái của Dung Lạc Vân đã mất cảm giác, không đưa ra được, đành phải xoay người nhích tới gần Hoắc Lâm Phong hơn một chút. Đúng lúc này, tóc đuôi ngựa phía sau bỗng dưng bung xõa ra, rũ xuống lưng.
Y ngửi ngửi, hỏi: “Ngày mai huynh có thể gội đầu cho ta không?”
Hoắc Lâm Phong không muốn làm việc: “Không bẩn, rất thơm rồi.”
Dung Lạc Vân nói: “Sau khi hồi cung sẽ tăng thêm nguyệt ngân (lương tháng) cho huynh.”
Hoắc Lâm Phong cười giễu: “Tiền tài chỉ là vật ngoài thân.”
Dung Lạc Vân cũng hết cách, cúi gằm mặt, thỏa hiệp: “Vậy huynh buộc lại cho ta đi, ta không làm được.” Đầu vai bị bàn tay to túm lại, vuốt dọc theo cánh tay, xác nhận xương cốt không gãy. Đợi Hoắc Lâm Phong quấn băng tay cho y, y lí nhí nói: “Nếu tay không bị thương sẽ không cần làm phiền đến huynh, thật ra ta cũng muốn tự rửa mặt gội đầu cho mình, nhưng chẳng thể làm nổi.”
Bộ dạng đáng thương đúng là khiến người ta nhói lòng, là giả vờ hay là thật thì cũng đều khiến Hoắc Lâm Phong chịu thua. “Sáng mai tôi gội cho cung chủ, cũng không cần cung chủ tăng nguyệt ngân.” Hắn đỡ Dung Lạc Vân nằm xuống, đắp chăn cho y, “Cung chủ, ngủ đi.”
Dung Lạc Vân hỏi: “Còn huynh thì sao?”
Hoắc Lâm Phong lót đệm cói xuống đất, ngồi dựa vào giường.
Dung Lạc Vân trằn trọc một lúc, nhúc nhích tới gần, lấy chăn đắp cho mình một nửa, nửa còn lại phủ xuống đắp cho Hoắc Lâm Phong. Cả thể xác và tinh thần của y đều lao lực quá độ, nhắm mắt một cái là thiếp đi ngay, không biết rằng sau khi ngủ say Hoắc Lâm Phong lại đắp hết chăn cho y.
Lúc trước đi đánh giặc, khi giá rét trong trướng chẳng có than nóng, khi nóng bức thì khôi giáp chẳng bao giờ rời thân.
Hoắc Lâm Phong khoanh tay nhắm mắt lại, chút cực khổ này chẳng đáng gì cả.
Cả hai đều vô cùng mệt nhọc, một người bị trọng thương cần tĩnh dưỡng, một người thì nội lực hao tổn nguyên khí tổn thương. Trời sáng, bầy chó hoang quay vào trong núi chơi đùa, bọn họ vẫn nằm ngủ yên ắng.
Một lúc lâu sau, chăn trên giường rơi xuống, Dung Lạc Vân thò một chân ra ngoài.
Xoay người tiếp xúc với không khí hiu hiu lạnh, y nghi hoặc mở mắt, bàn vuông, bát gốm thô, cửa sổ tàn tạ… đây không phải là Vô Danh Cư, mà là thiền viện trên đỉnh núi. Vừa cúi đầu, bờ vai rộng, gáy thon gọn, mái tóc đen, là Hoắc Lâm Phong đang dựa vào giường mà ngủ.
Lúc này có người gõ cửa, Hoắc Lâm Phong chợt tỉnh giấc.
Tiểu hòa thượng đem tới hai bộ tăng y đã được giặt sạch, còn có một quyển kinh thư để giết thời gian. Hoắc Lâm Phong nói cảm tạ, duỗi eo quay vào trong phòng, lầm bầm ngồi xuống bên giường.
Hắn nhẩm đếm đã qua ba canh giờ rồi, quay phắt lại: “Cung chủ ——“
Hắn lập tức khựng lại, hắn và đối phương mặt đối mặt gần trong gang tấc. Mí mắt Dung Lạc Vân run run, dường như hắn có thể nhìn thấy bản thân mình trong mắt đối phương, hắn rõ ràng đang ngồi bên giường, thế mà cứ như đang tựa đầu lên vai người ta vậy.
Hàng lông mi tinh xảo, đôi môi vì yếu sức mà trắng bệch, hắn nhìn y, y cũng nhìn hắn.
Dung Lạc Vân lặng lẽ nắm góc chân, ngượng ngùng hỏi: “Chuyện gì?”
Hoắc Lâm Phong hoàn hồn: “Đã qua ba canh giờ kể từ lúc trị thương, tôi cần phải kiểm tra tâm mạch cho cung chủ.”
Hắn đứng đây giữ vai Dung Lạc Vân, đặt y nằm thẳng, cúi người xuống vói tay vào trong chăn ấm. Sau đó hắn mò tới lồng ngực Dung Lạc Vân, dùng lòng bàn tay áp lên, vết chai sần cọ xát lên da thịt y.
Lồng ngực nhấp nhô phập phồng, nhịp tim đập nhanh, hai tay Dung Lạc Vân đặt bên tai, dường như có thể nghe thấy tiếng “thình thịch thình thịch”.
Hoắc Lâm Phong khẽ ấn tay xuống, đầu ngón tay cọ qua điểm lồi trên ngực Dung Lạc Vân, khiến hắn chợt đứng hình. Ngước mắt lên nhìn đối phương, hắn vừa tỏ ra hờ hững lại vô cùng hư hỏng hỏi: “Đụng vào chỗ đó rồi hửm?”
Toàn thân Dung Lạc Vân cứng đờ, bàn tay nóng ấm nhưng thô ráp như một cái lạc thiết (bàn ủi), khiến da thịt y căng cứng. Y ngoảnh đầu đi, nhìn chòng chọc vào bức tường bám đầy bụi bẩn, lồng ngực nóng ran, mặt thì đỏ lựng.
Kiểm tra xong, Hoắc Lâm Phong rút tay về, đã không còn đáng ngại nữa, nhưng để hồi phục như ban đầu thì cần chút thời gian. Hắn ung dung xoay người đi, xách thùng ra con suối sau thiền viện múc nước, hôm qua đã hứa rồi, phải rửa mặt gội đầu cho người ta.
Khi đã nhận công việc của nha hoàn, lúc làm cũng rất thuận buồm xuôi gió.
Hoắc Lâm Phong đun nước nóng xong mang vào phòng, nhúng ướt khăn vải, đặt một cái ghế nhỏ bên cạnh thùng nước. Dung Lạc Vân gắng gượng xuống giường, đợi Hoắc Lâm Phong đi khỏi mới cởi đồ, ngồi xổm bên thùng nước vốc nước rửa mặt.
Chỉ dùng tay phải nên động tác rất chậm.
Hoắc Lâm Phong đứng dựa lưng ngoài cửa, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, tâm hắn muốn tĩnh mà tiếng nước róc rách bên trong không cho phép.
Trong viện có mười bảy phiến lá rụng, chim bay đi bay về tổng cộng sáu lần, gió tây tới, mây dạt về đông. Hắn quan sát tám phương ghi nhớ từng chuyện vụn vặt xung quanh mình, khi phiến lá thứ mười tám rơi xuống cũng là lúc tiếng nước trong phòng ngừng lại.
Tiếng quần áo sột soạt còn giày vò người ta hơn cả tiếng nước.
Hắn không nên quay mặt lại, nhưng đã quay lại rồi, thấy bức tường loang lổ. Nên dừng lại thôi, nhưng hắn đã xoay đầu thêm chút nữa, nhìn đám rêu phong ở góc tường. Cụp mắt xuống rồi xoay thêm chút nữa, hông cũng xoay theo, giương mắt rình trộm qua khe cửa.
Dưới ánh nắng tự nhiên, một tấm lưng trắng như ngọc hơi cong xuống, dấu tay bên trên đã nhạt đi bớt rồi, bị mái tóc đen nhánh che khuất. Dung Lạc Vân mặc chiếc tăng khố màu lam sẫm, đang vất vả mặc chiếc tăng y màu xanh xám, một bên vai cứ đang run rẩy.
Một hồi sau, y bất đắc dĩ hô: “Đỗ Trọng, huynh có ở đó không?”
Hoắc Lâm Phong nhìn rõ hết thảy, mà giả ngốc: “Có chuyện gì thế cung chủ?”
Dung Lạc Vân cầu cứu: “Tới giúp ta một chút đi.”
Hoắc Lâm Phong đẩy cửa đi vòng đến trước mặt đối phương, một tay giữ cổ tay trái, tay còn lại nhấc ống tay áo trống rỗng lên. Khép vạt áo lại, cúi đầu thắt dây buộc, thò tay ôm lấy eo, kéo kéo lưng quần của Dung Lạc Vân lên.
Hắn lấy ra hai chiếc tất vải, im lặng chỉ chỉ mép giường.
Dung Lạc Vân ngồi hạ chân xuống, Hoắc Lâm Phong ngồi xổm nâng gót chân y lên, mang tất vải vào. Dung Lạc Vân cúi đầu nhìn đối phương, mặt ngày càng đỏ hơn nữa, khiến đầu óc y choáng váng.
Mà càng choáng váng hơn nữa là Hoắc Lâm Phong đứng dậy chìa lòng bàn tay về phía y.
Dung Lạc Vân chuyển sang nhìn ngước lên: “Cái gì…”
Hoắc Lâm Phong nói: “Tay.”
Dung Lạc Vân hoang mang, mặt Dung Lạc Vân đỏ ửng, như một ấm thuốc được đun lên, không chừng khi mở miệng sẽ còn phát ra tiếng “ê a” (*). Y đưa tay ra được Hoắc Lâm Phong dìu lên, bước chậm ra ngoài, đi qua ngưỡng cửa bước ra sân.
(*) bạn nào từng đun nước bằng ấm nhôm hay inox thì sẽ biết là khi nước sôi thì còi ở nắp ấm sẽ vang lên tiếng kêu
Trong sân đặt một chậu nước nóng, hai cái ghế con, Hoắc Lâm Phong định gội đầu cho y.
Không biết đã có bao nhiêu phiến lá rụng, chim bay đi bay về không ngừng nghỉ, Dung Lạc Vân ngồi khom người, rũ mái tóc đen tuyền xuống. Nước ấm giội xuống tạo ra những gợn sóng nhỏ, thấy tê dại quanh người, cái “ấm thuốc” này của y và nước nóng cùng nhau bốc khói.
Tay trái Hoắc Lâm Phong cầm gáo, tay phải xoa xoa mái đầu ướt sũng. Mái tóc đen này từng phất qua mặt hắn, bây giờ xoa vào mới biết được xúc cảm, mềm mại, trơn mượt, tựa như một sợi dây lụa.
Gội xong, Dung Lạc Vân quấn khăn vải thấm nước, tìm chuyện để nói: “Huynh biết chải đầu không?”
Hoắc Lâm Phong đang lau tay: “Cung chủ, đừng được voi đòi tiên.”
Tiểu hòa thượng đưa tăng y lại tới nữa rồi, thở hồng hộc mang tới hai bát cơm chay. Đã lâu chưa nhìn thấy “ba nghìn mối phiền não”, nên cậu xung phong nhận việc búi tóc cho Dung Lạc Vân, các tục gia đệ tử đều búi như vậy.
(*) ba nghìn mối phiền não: là mái tóc á, ý là bảo hòa thượng trọc lâu quá giờ mới được thấy tóc nên dui lắm :)))
Tiểu hòa thượng vừa đi, Hoắc Lâm Phong bưng bát cơm chay lên, do dự không biết có cần phải bón cho “đại hiệp cụt tay” này không. Dung Lạc Vân nhìn chằm chằm bát cơm, rau xanh đậu hũ, không dầu không mỡ, nhịn không được nói lí nhí: “Đỗ Trọng, ta muốn ăn thịt.”
Hoắc Lâm Phong rầu gần chết, hắn thấy mấy công chúa trong cung ở Trường An cũng không khó hầu hạ như vậy. Mấu chốt là khi Dung Lạc Vân nói câu này ra, con sâu tham ăn trong người hắn trỗi dậy, hắn cũng muốn nếm chút đồ mặn.
Một canh giờ sau, ống khói lượn lờ khói bếp.
Thiền viện tĩnh mịch, Dung Lạc Vân đọc thầm kinh thư xin Bồ Tát khoan dung, Hoắc Lâm Phong kiếm đồ ăn dân dã từ sau núi, đứng trước bếp lò nào xào nào nướng. Đợi da cháy thịt chín, hai người đóng kín cửa náu mình trong căn bếp nhỏ ăn vụng.
Ghế con đặt đối diện nhau, mỗi người cầm một cái đùi thỏ, gặm đến nỗi miệng chảy dầu nhễ nhại.
Tay phải Dung Lạc Vân cầm thịt, tay trái tàn phế rồi, môi mỏng bóng dầu. Cắn một miếng quên hết ưu sầu, đang nhai nhồm nhoàm thích thú, bỗng có một giọt dầu từ khóe miệng y chảy xuống, vương ở trên cằm.
Lúc này Hoắc Lâm Phong giương mắt lên, len lén liếc tới, vươn tay ra. Bàn tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, ngón tay làm khăn, quệt mạnh lên lớp da mỏng thịt mềm kia, lau đi giọt dầu sắp rơi xuống.
Thu tay về, hắn “chậc” một tiếng, rồi mút lấy ngón tay.
Dung Lạc Vân cứng đờ cả người, khung cảnh kiều diễm ở Triều Mộ Lâu hiện lên trước mắt. Quan khách uống rượu cố ý làm vương rượu trên miệng, mỹ nhân dùng ngón tay thon dài của mình lau đi rồi mút vào miệng, sau đó, môi kề mặt, một trận “cắp ngọc trộm hương” liền diễn ra.
Y lúng túng cúi đầu, đầu óc cũng kêu ong ong, tim cũng mụ mị.
Tay chân không biết nên để đâu, âm thầm nhìn đùi thỏ niệm “A di đà phật”.
Đỏ thẫm gần như tím, sưng phồng lên, ở giữa vằn vện tơ máu, hằn lên làn da trắng bóc của Dung Lạc Vân trông vô cùng gai mắt. Bàn tay Hoắc Lâm Phong đè lên dấu tay kia, từng luồng nhiệt và năng lượng được truyền vào trong cơ thể, chiến đấu cùng những cơn đau nhức trong thân thể y.
Dung Lạc Vân ngồi xếp bằng, ngửa ra sau loạng choạng như sắp ngã, đuôi tóc gãi lên mu bàn tay của người ta.
Vì để phân tán sự chú ý khỏi cơn đau, nên cố ép bản thân nghĩ đến những chuyện khác.
Nếu Hoắc Lâm Phong không đến tìm mình, thì bây giờ mình rơi vào tình trạng như thế nào đây? Nếu như tốt, bị khoét mắt rồi bỏ trốn mất dạng, nếu như xấu, thì thật sự sẽ như lời Trần Miên nói, chết không có chỗ chôn.
Y lại nghĩ, Hoắc Lâm Phong vốn đang nghỉ ngơi, sao lại chạy đến cứu y? Hình như lúc nãy leo núi có nhắc tới, Hoắc Lâm Phong ở Triều Mộ Lâu nghe tỷ tỷ nói. Nghĩ như thế, y xoay mặt sang khẽ hỏi: “Huynh đến Triều Mộ Lâu tìm tâm can bảo bối của huynh sao?”
Hoắc Lâm Phong đang hết sức chú tâm, đột nhiên khựng lại. “Hả, à phải…” Hắn nhọc lòng nghĩ, tâm can kia tên gì ấy nhỉ, nghĩ mãi chưa ra kết quả đành phải nói dối, “Đã lâu không gặp tâm can của tôi, không khỏi tương tư.”
Dung Lạc Vân nghe thấy thầm nhủ, tặng quạt lụa, tâm sự tình tứ, mình đã phá hỏng ngày thơ ý đẹp của người ta rồi.
Hoắc Lâm Phong gồng vai và lưng, lớp da thịt dưới tay từ từ ấm lên, tiết ra mồ hôi nhưng không biết là của ai. Đã qua giờ Dậu rồi, mặt trời đã lặn mất, những chú chim mệt mỏi cả ngày đã quay về tổ chưa cất tiếng hót, trong núi chỉ còn lại sự yên tĩnh.
Hắn sợ Dung Lạc Vân lại tiếp tục hàn huyên mấy chuyện phong nguyệt, nên đề nghị trước: “Cung chủ, nhắm mắt lại ngủ một giấc đi.”
Dung Lạc Vân ngoan ngoãn nhắm mắt lại, không cách nào cuộn mình khom vai, lúc mơ màng gần ngủ thì bỗng nhiên nhận thấy ở giữa lưng chợt nóng hầm hập ẩm ướt. Y chợt bừng tỉnh, dấu tay sau lưng rất nóng, như than cháy vậy, còn cảm giác được có chất dịch nóng hổi tiết ra.
Hoắc Lâm Phong nói: “Đừng sợ, ép máu tụ ra cung chủ sẽ thoải mái hơn.”
Quả thật rất đau đớn, Dung Lạc Vân cắn chặt môi dưới nhịn tiếng rên rỉ, máu ứ nóng ran ở sau lưng chảy thuận theo sống lưng thành dòng, xuống đến eo, ướt luôn chiếc quần nhỏ duy nhất trên người. Y vừa đau đớn vừa khó chịu, sợ lát nữa bị chế giễu nên chủ động thẳng thắn: “Đỗ Trọng, quần của ta ướt rồi.”
Một khoảng lặng như tờ, y đoán đối phương đang cười mình.
Ai mà ngờ, Hoắc Lâm Phong do dự một lúc rồi nói: “… Không phải bảo tôi đi giặt đấy chứ?”
Lau bàn quét nhà thì còn có thể chấp nhận, trải giường cũng cắn răng mà làm, nhưng giặt y phục là chuyện của nha hoàn hoán y (giặt đồ), hắn có chết cũng không làm. Trong phòng lại bắt đầu trở nên yên tĩnh, Dung Lạc Vân mơ màng không đáp, nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân lại gần.
Là một nhóm, tiếng ma sát vừa nhanh vừa vội, mỗi bước chân cũng rất nhẹ.
“Đỗ Trọng?” Dung Lạc Vân vội vàng gọi đối phương.
“Suỵt.” Hoắc Lâm Phong cũng nghe thấy. Hai người nín thở im lặng, nghe những tiếng bước chân kia ngày càng gần, đã tới bên ngoài thiền viện rồi, ngay cả tiếng hô hấp ồm ồm cũng có thể nghe thấy. Lục đục xông vào, bước loạn xạ ở ngoài cửa, lát sau, cửa phòng bị tông cái “rầm”.
Mười mấy cái mõm đồng loạt lên tiếng: “Gâu! Gâu gâu! Gâu gâu gâu!”
Hoắc Lâm Phong không nhịn được mà chửi: “Mẹ kiếp…” Vậy mà là một bầy chó hoang.
Bình thường thiền viện không có ai ở, đến đêm lũ chó hoang trong núi chui vào ngủ, lúc này ngửi được hơi người nên sủa không ngừng. Qua một hồi làm loạn, bầy chó ở ngoài cửa cùng bầu bạn, từ giờ Tuất đến giờ Hợi.
Tròn bốn canh giờ, Hoắc Lâm Phong vẫn còn đang trị thương cho Dung Lạc Vân.
Từ giờ Dậu đến giờ Sửu, hắn dường như đã hoàn trả được cho đối phương rồi.
Truyền công lực xong, Hoắc Lâm Phong xuống giường đốt một ngọn nến, ánh sáng leo lét rọi ra ngoài cửa lại khiến đám chó hoang sủa ầm lên. Dung Lạc Vân nằm trên giường mệt mỏi nói: “Đỗ Trọng, đừng làm ồn nữa.”
Gương mặt anh tuấn của Hoắc Lâm Phong sa sầm lại, vòng về bên giường, nhịn một bụng đầy những câu tàn nhẫn mà không cách nào phát tiết. Trước mắt là giường đệm cũ rích, thanh sam bích bào nhuộm máu nằm tán loạn, Dung Lạc Vân nằm đè lên chiếc áo lót trong trắng như tuyết, vì đau đớn mà thở hổn hển, lại vẫn ngước mặt lên nhìn hắn chòng chọc.
Đây là một con mèo bệnh ốm yếu, không thể trách hắn làm chó dữ hung ác được.
Ngồi xuống giường, hắn lau vết máu trên lưng Dung Lạc Vân, không nhẹ cũng không nặng, trái lại còn nhuộm đỏ hai mảng xương bả vai. Dung Lạc Vân la đau: “Nhẹ thôi, huynh làm ta đau đấy.”
Cao quý quá nhỉ, hắn hừ lạnh một tiếng, nhưng tay lại lau nhẹ bớt. Lau đến eo và chỗ sâu hơn, Dung Lạc Vân ngứa quá nên cứ xoay xoay mông. Hắn dời tầm mắt cứng nhắc nói: “Đưa tay cho tôi.”
Tay trái của Dung Lạc Vân đã mất cảm giác, không đưa ra được, đành phải xoay người nhích tới gần Hoắc Lâm Phong hơn một chút. Đúng lúc này, tóc đuôi ngựa phía sau bỗng dưng bung xõa ra, rũ xuống lưng.
Y ngửi ngửi, hỏi: “Ngày mai huynh có thể gội đầu cho ta không?”
Hoắc Lâm Phong không muốn làm việc: “Không bẩn, rất thơm rồi.”
Dung Lạc Vân nói: “Sau khi hồi cung sẽ tăng thêm nguyệt ngân (lương tháng) cho huynh.”
Hoắc Lâm Phong cười giễu: “Tiền tài chỉ là vật ngoài thân.”
Dung Lạc Vân cũng hết cách, cúi gằm mặt, thỏa hiệp: “Vậy huynh buộc lại cho ta đi, ta không làm được.” Đầu vai bị bàn tay to túm lại, vuốt dọc theo cánh tay, xác nhận xương cốt không gãy. Đợi Hoắc Lâm Phong quấn băng tay cho y, y lí nhí nói: “Nếu tay không bị thương sẽ không cần làm phiền đến huynh, thật ra ta cũng muốn tự rửa mặt gội đầu cho mình, nhưng chẳng thể làm nổi.”
Bộ dạng đáng thương đúng là khiến người ta nhói lòng, là giả vờ hay là thật thì cũng đều khiến Hoắc Lâm Phong chịu thua. “Sáng mai tôi gội cho cung chủ, cũng không cần cung chủ tăng nguyệt ngân.” Hắn đỡ Dung Lạc Vân nằm xuống, đắp chăn cho y, “Cung chủ, ngủ đi.”
Dung Lạc Vân hỏi: “Còn huynh thì sao?”
Hoắc Lâm Phong lót đệm cói xuống đất, ngồi dựa vào giường.
Dung Lạc Vân trằn trọc một lúc, nhúc nhích tới gần, lấy chăn đắp cho mình một nửa, nửa còn lại phủ xuống đắp cho Hoắc Lâm Phong. Cả thể xác và tinh thần của y đều lao lực quá độ, nhắm mắt một cái là thiếp đi ngay, không biết rằng sau khi ngủ say Hoắc Lâm Phong lại đắp hết chăn cho y.
Lúc trước đi đánh giặc, khi giá rét trong trướng chẳng có than nóng, khi nóng bức thì khôi giáp chẳng bao giờ rời thân.
Hoắc Lâm Phong khoanh tay nhắm mắt lại, chút cực khổ này chẳng đáng gì cả.
Cả hai đều vô cùng mệt nhọc, một người bị trọng thương cần tĩnh dưỡng, một người thì nội lực hao tổn nguyên khí tổn thương. Trời sáng, bầy chó hoang quay vào trong núi chơi đùa, bọn họ vẫn nằm ngủ yên ắng.
Một lúc lâu sau, chăn trên giường rơi xuống, Dung Lạc Vân thò một chân ra ngoài.
Xoay người tiếp xúc với không khí hiu hiu lạnh, y nghi hoặc mở mắt, bàn vuông, bát gốm thô, cửa sổ tàn tạ… đây không phải là Vô Danh Cư, mà là thiền viện trên đỉnh núi. Vừa cúi đầu, bờ vai rộng, gáy thon gọn, mái tóc đen, là Hoắc Lâm Phong đang dựa vào giường mà ngủ.
Lúc này có người gõ cửa, Hoắc Lâm Phong chợt tỉnh giấc.
Tiểu hòa thượng đem tới hai bộ tăng y đã được giặt sạch, còn có một quyển kinh thư để giết thời gian. Hoắc Lâm Phong nói cảm tạ, duỗi eo quay vào trong phòng, lầm bầm ngồi xuống bên giường.
Hắn nhẩm đếm đã qua ba canh giờ rồi, quay phắt lại: “Cung chủ ——“
Hắn lập tức khựng lại, hắn và đối phương mặt đối mặt gần trong gang tấc. Mí mắt Dung Lạc Vân run run, dường như hắn có thể nhìn thấy bản thân mình trong mắt đối phương, hắn rõ ràng đang ngồi bên giường, thế mà cứ như đang tựa đầu lên vai người ta vậy.
Hàng lông mi tinh xảo, đôi môi vì yếu sức mà trắng bệch, hắn nhìn y, y cũng nhìn hắn.
Dung Lạc Vân lặng lẽ nắm góc chân, ngượng ngùng hỏi: “Chuyện gì?”
Hoắc Lâm Phong hoàn hồn: “Đã qua ba canh giờ kể từ lúc trị thương, tôi cần phải kiểm tra tâm mạch cho cung chủ.”
Hắn đứng đây giữ vai Dung Lạc Vân, đặt y nằm thẳng, cúi người xuống vói tay vào trong chăn ấm. Sau đó hắn mò tới lồng ngực Dung Lạc Vân, dùng lòng bàn tay áp lên, vết chai sần cọ xát lên da thịt y.
Lồng ngực nhấp nhô phập phồng, nhịp tim đập nhanh, hai tay Dung Lạc Vân đặt bên tai, dường như có thể nghe thấy tiếng “thình thịch thình thịch”.
Hoắc Lâm Phong khẽ ấn tay xuống, đầu ngón tay cọ qua điểm lồi trên ngực Dung Lạc Vân, khiến hắn chợt đứng hình. Ngước mắt lên nhìn đối phương, hắn vừa tỏ ra hờ hững lại vô cùng hư hỏng hỏi: “Đụng vào chỗ đó rồi hửm?”
Toàn thân Dung Lạc Vân cứng đờ, bàn tay nóng ấm nhưng thô ráp như một cái lạc thiết (bàn ủi), khiến da thịt y căng cứng. Y ngoảnh đầu đi, nhìn chòng chọc vào bức tường bám đầy bụi bẩn, lồng ngực nóng ran, mặt thì đỏ lựng.
Kiểm tra xong, Hoắc Lâm Phong rút tay về, đã không còn đáng ngại nữa, nhưng để hồi phục như ban đầu thì cần chút thời gian. Hắn ung dung xoay người đi, xách thùng ra con suối sau thiền viện múc nước, hôm qua đã hứa rồi, phải rửa mặt gội đầu cho người ta.
Khi đã nhận công việc của nha hoàn, lúc làm cũng rất thuận buồm xuôi gió.
Hoắc Lâm Phong đun nước nóng xong mang vào phòng, nhúng ướt khăn vải, đặt một cái ghế nhỏ bên cạnh thùng nước. Dung Lạc Vân gắng gượng xuống giường, đợi Hoắc Lâm Phong đi khỏi mới cởi đồ, ngồi xổm bên thùng nước vốc nước rửa mặt.
Chỉ dùng tay phải nên động tác rất chậm.
Hoắc Lâm Phong đứng dựa lưng ngoài cửa, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, tâm hắn muốn tĩnh mà tiếng nước róc rách bên trong không cho phép.
Trong viện có mười bảy phiến lá rụng, chim bay đi bay về tổng cộng sáu lần, gió tây tới, mây dạt về đông. Hắn quan sát tám phương ghi nhớ từng chuyện vụn vặt xung quanh mình, khi phiến lá thứ mười tám rơi xuống cũng là lúc tiếng nước trong phòng ngừng lại.
Tiếng quần áo sột soạt còn giày vò người ta hơn cả tiếng nước.
Hắn không nên quay mặt lại, nhưng đã quay lại rồi, thấy bức tường loang lổ. Nên dừng lại thôi, nhưng hắn đã xoay đầu thêm chút nữa, nhìn đám rêu phong ở góc tường. Cụp mắt xuống rồi xoay thêm chút nữa, hông cũng xoay theo, giương mắt rình trộm qua khe cửa.
Dưới ánh nắng tự nhiên, một tấm lưng trắng như ngọc hơi cong xuống, dấu tay bên trên đã nhạt đi bớt rồi, bị mái tóc đen nhánh che khuất. Dung Lạc Vân mặc chiếc tăng khố màu lam sẫm, đang vất vả mặc chiếc tăng y màu xanh xám, một bên vai cứ đang run rẩy.
Một hồi sau, y bất đắc dĩ hô: “Đỗ Trọng, huynh có ở đó không?”
Hoắc Lâm Phong nhìn rõ hết thảy, mà giả ngốc: “Có chuyện gì thế cung chủ?”
Dung Lạc Vân cầu cứu: “Tới giúp ta một chút đi.”
Hoắc Lâm Phong đẩy cửa đi vòng đến trước mặt đối phương, một tay giữ cổ tay trái, tay còn lại nhấc ống tay áo trống rỗng lên. Khép vạt áo lại, cúi đầu thắt dây buộc, thò tay ôm lấy eo, kéo kéo lưng quần của Dung Lạc Vân lên.
Hắn lấy ra hai chiếc tất vải, im lặng chỉ chỉ mép giường.
Dung Lạc Vân ngồi hạ chân xuống, Hoắc Lâm Phong ngồi xổm nâng gót chân y lên, mang tất vải vào. Dung Lạc Vân cúi đầu nhìn đối phương, mặt ngày càng đỏ hơn nữa, khiến đầu óc y choáng váng.
Mà càng choáng váng hơn nữa là Hoắc Lâm Phong đứng dậy chìa lòng bàn tay về phía y.
Dung Lạc Vân chuyển sang nhìn ngước lên: “Cái gì…”
Hoắc Lâm Phong nói: “Tay.”
Dung Lạc Vân hoang mang, mặt Dung Lạc Vân đỏ ửng, như một ấm thuốc được đun lên, không chừng khi mở miệng sẽ còn phát ra tiếng “ê a” (*). Y đưa tay ra được Hoắc Lâm Phong dìu lên, bước chậm ra ngoài, đi qua ngưỡng cửa bước ra sân.
(*) bạn nào từng đun nước bằng ấm nhôm hay inox thì sẽ biết là khi nước sôi thì còi ở nắp ấm sẽ vang lên tiếng kêu
Trong sân đặt một chậu nước nóng, hai cái ghế con, Hoắc Lâm Phong định gội đầu cho y.
Không biết đã có bao nhiêu phiến lá rụng, chim bay đi bay về không ngừng nghỉ, Dung Lạc Vân ngồi khom người, rũ mái tóc đen tuyền xuống. Nước ấm giội xuống tạo ra những gợn sóng nhỏ, thấy tê dại quanh người, cái “ấm thuốc” này của y và nước nóng cùng nhau bốc khói.
Tay trái Hoắc Lâm Phong cầm gáo, tay phải xoa xoa mái đầu ướt sũng. Mái tóc đen này từng phất qua mặt hắn, bây giờ xoa vào mới biết được xúc cảm, mềm mại, trơn mượt, tựa như một sợi dây lụa.
Gội xong, Dung Lạc Vân quấn khăn vải thấm nước, tìm chuyện để nói: “Huynh biết chải đầu không?”
Hoắc Lâm Phong đang lau tay: “Cung chủ, đừng được voi đòi tiên.”
Tiểu hòa thượng đưa tăng y lại tới nữa rồi, thở hồng hộc mang tới hai bát cơm chay. Đã lâu chưa nhìn thấy “ba nghìn mối phiền não”, nên cậu xung phong nhận việc búi tóc cho Dung Lạc Vân, các tục gia đệ tử đều búi như vậy.
(*) ba nghìn mối phiền não: là mái tóc á, ý là bảo hòa thượng trọc lâu quá giờ mới được thấy tóc nên dui lắm :)))
Tiểu hòa thượng vừa đi, Hoắc Lâm Phong bưng bát cơm chay lên, do dự không biết có cần phải bón cho “đại hiệp cụt tay” này không. Dung Lạc Vân nhìn chằm chằm bát cơm, rau xanh đậu hũ, không dầu không mỡ, nhịn không được nói lí nhí: “Đỗ Trọng, ta muốn ăn thịt.”
Hoắc Lâm Phong rầu gần chết, hắn thấy mấy công chúa trong cung ở Trường An cũng không khó hầu hạ như vậy. Mấu chốt là khi Dung Lạc Vân nói câu này ra, con sâu tham ăn trong người hắn trỗi dậy, hắn cũng muốn nếm chút đồ mặn.
Một canh giờ sau, ống khói lượn lờ khói bếp.
Thiền viện tĩnh mịch, Dung Lạc Vân đọc thầm kinh thư xin Bồ Tát khoan dung, Hoắc Lâm Phong kiếm đồ ăn dân dã từ sau núi, đứng trước bếp lò nào xào nào nướng. Đợi da cháy thịt chín, hai người đóng kín cửa náu mình trong căn bếp nhỏ ăn vụng.
Ghế con đặt đối diện nhau, mỗi người cầm một cái đùi thỏ, gặm đến nỗi miệng chảy dầu nhễ nhại.
Tay phải Dung Lạc Vân cầm thịt, tay trái tàn phế rồi, môi mỏng bóng dầu. Cắn một miếng quên hết ưu sầu, đang nhai nhồm nhoàm thích thú, bỗng có một giọt dầu từ khóe miệng y chảy xuống, vương ở trên cằm.
Lúc này Hoắc Lâm Phong giương mắt lên, len lén liếc tới, vươn tay ra. Bàn tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, ngón tay làm khăn, quệt mạnh lên lớp da mỏng thịt mềm kia, lau đi giọt dầu sắp rơi xuống.
Thu tay về, hắn “chậc” một tiếng, rồi mút lấy ngón tay.
Dung Lạc Vân cứng đờ cả người, khung cảnh kiều diễm ở Triều Mộ Lâu hiện lên trước mắt. Quan khách uống rượu cố ý làm vương rượu trên miệng, mỹ nhân dùng ngón tay thon dài của mình lau đi rồi mút vào miệng, sau đó, môi kề mặt, một trận “cắp ngọc trộm hương” liền diễn ra.
Y lúng túng cúi đầu, đầu óc cũng kêu ong ong, tim cũng mụ mị.
Tay chân không biết nên để đâu, âm thầm nhìn đùi thỏ niệm “A di đà phật”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook