Hoặc Hương Người
C1: Chương 1. Nửa Tiếng.



Lúc Uông Sở Lương từ phòng tắm đi ra, Lương Hiệt chỉ mặc một chiếc quần ở nhà màu xanh đậm, đang đứng ở phòng khách uống nước.


"Không về không được sao?" Lương Hiệt cau mày nhìn anh "Dù sao thì con anh cũng lớn như vậy rồi."

"Không được." Uông Sở Lương thoải mái cởi áo choàng tắm dài ra vứt ở sô pha, trần như nhộng đứng ở đó, uống một ngụm nước mà Lương Hiệt đưa, sau đó khom lưng nhặt quần áo bị vứt trên sàn.

Lương Hiệt đánh giá người đàn ông trước mặt này, hơn ba mươi tuổi nhưng làn da lại đẹp như thuở mới đôi mươi.

Cơ thể trắng nõn, ẩm ướt, trên lưng còn lưu lại hai vệt đỏ.

Hắn dùng ngón tay chọc vào hai vết đỏ "Đau không?"

"Không sao."

Đó là lúc hai người vừa mới làm tình vừa rồi, trên ban công thoáng đãng phía sau, lưng của Uông Sở Lương bị đặt lên song sắt lan can, vừa bị đâm vừa cọ xát, không đau mới là lạ.

Nhưng Lương Hiệt lại không nói thêm lời nào, đứng ở đó nhìn người này mặc xong quần áo.

"Không cần đưa anh về ?"


Uông Sở Lương ngước mắt nhìn hắn, ở trong lòng mắng một câu không có lương tâm, nhưng ngoài mặt vẫn cười, nói "Không cần, anh ra tiểu khu khoảng tầm 5km là có trạm tàu điện ngầm, chắc là vẫn có thể kịp chuyến cuối cùng."

Lương Hiệt nghe anh nói câu này xong tức đến trợn mắt "Chờ đó, em đưa anh về."

Nhìn Lương Hiệt không cam lòng vào phòng thay quần áo, Uông Sở Lương lén cười.

Hai người duy trì mối quan hệ kì cục này đã ba năm, người yêu chắc chắn là không phải, còn tình nhân, cũng chưa chắc.

Uông Sở Lương vẫn luôn biết Lương Hiệt có người trong lòng, anh còn biết người đó là ai, song anh lại chẳng thèm để ý, anh có dự tính riêng của mình.

Mặc xong quần áo, Uông Sở Lương ngồi ngay ngắn trên sô pha, nơi này anh đã tới không biết bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần đến đều mang bộ dáng câu nệ.

Nhưng anh cũng không phải thật sự câu nệ gì, chỉ là đang giả vờ để cho Lương Hiệt xem thôi.

Lương Hiệt thích dáng vẻ thẹn thùng câu nệ này của anh, thi thoảng lúc làm tình bày ra vẻ mặt này cho hắn xem, có thể làm Lương Hiệt cứng.

Uông Sở Lương chưa bao giờ vội vã muốn cái gì, anh thích cùng đối phương vần nhau như thế này hơn.

"Được rồi, đi thôi. " Lương Hiệt đã thay quần áo xong.

Ngày thường thì là tinh anh xã hội, bây giờ thì lại ăn mặc tùy ý, một chiếc áo thun với quần đùi, tới cửa thay đôi dép lê bằng dép kẹp, xoay chìa khóa xe, dẫn Uông Sở Lương đến gara xe trong bóng đêm.

"Em nói nè, anh thiệt là não tàn" Lương Hiệt nói "Con anh lớn vậy rồi, cũng không tới mức này chứ?"

Uông Sở Lương đi phía sau hắn cười, chẳng nói chẳng rằng.

Lương Hiệt không vui mà quay đầu liếc anh một cái "Được rồi, anh đừng cười, anh cười em lại muốn làm anh."

Hai người ngồi trên xe, Uông Sở Lương nói : "Thằng bé lên cấp ba rồi, anh phải chú ý nó nhiều hơn một chút."

"Anh đối xử với cậu ấy cũng xem như là tận tình tận nghĩa. "Lương Hiệt không tình nguyện mà nói " Cha em đối với em còn không được như vậy."

Uông Sở Lương cúi đầu cười "Chờ Uông Thịnh thi đậu đại học, anh mỗi ngày đều sẽ tới tìm em."

Anh nói xong, động tác của Lương Hiệt bỗng dưng ngưng trệ.

Uông Sở Lương nhìn hắn, thận trọng hỏi "Làm sao? Không muốn à?"


Lương Hiệt ho nhẹ một tiếng, dường như có chút xấu hổ, nói "Không phải."

Hắn lái xe ra ngoài "Em chỉ nghĩ là hai người chúng ta đè nhau cũng không tới mức mỗi ngày."

Uông Sở Lương quay đầu nhìn cảnh vật bên ngoài, trong lòng nín cười, chờ ý cười hoàn toàn biến mất, mới quay đầu lại nhìn Lương Hiệt với đôi mắt bi thương " Anh hiểu, em sợ có một ngày người kia đột ngột trở về."

Uông Sở Lương nói "Chúng ta chỉ là giải quyết nhu cầu , em xem anh là thế thân, anh xem em như người giúp anh giải quyết chuyện giường chiếu, anh sẽ không làm phiền em."

"....Này, tại sao anh lại nhắc đến chuyện này? Em không cố ý." Lương Hiệt nói " Em chỉ nghĩ rằng phương tiện giao thông ở đây không tiện lắm. Hai ta có giờ làm việc khác nhau, anh lại không thể lái xe. Mỗi ngày nếu em ở đây, đi ra ngoài rồi lại quay về chẳng phải phiền phức lắm sao."

Uông Sở Lương cười khẩy trong lòng : Nhảm nhí, ai thèm tin em chứ?

"Ừm, anh hiểu rồi." Mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, ngoài mặt Uông Sở Lương đều thể hiện tính tình vừa mềm mại vừa dễ thẹn thùng.

Chiếc xe từ từ lái ra ngoài tiểu khu, Uông Sở Lương đột nhiên nói "Uông Thịnh giờ này chắc là ngủ rồi."

Lương Hiệt không hiểu anh muốn nói gì.

"Ngày mai anh đi công tác, tuần sau mới về."

Lương Hiệt nhấn chân ga, rẽ vào một con đường nhỏ không bị giám sát ở tiểu khu.

Ngay khi chiếc xe ngừng lại, Uông Sở Lương cởi dây an toàn, quay người sang.

Lương Hiệt mỉm cười "Còn muốn? Ban nãy sao không nói?"


"Quên mất chuyến công tác lần này." Uông Sở Lương duỗi tay vào ống quần đùi rộng thùng thình của Lương Hiệt, nắm lấy vật cứng rắn kia "Nửa tiếng có thể xong không? Anh sợ Uông Thịnh nửa đêm thức giấc lại phát hiện anh không có ở nhà."

"Nửa tiếng?" Lương Hiệt đã cởi nút áo sơ mi của Uông Sở Lương, dùng đầu lưỡi liếm đầu vú lúc nãy vừa bị cắn "Xem thường ai đây?"

Có dầu bôi trơn trước đây Uông Sở Lương đặt ở trong xe, phía trước mới vừa cương đã làm một lần, bây giờ đi vào rất dễ dàng.

Hai người ở trên xe gắt gao ôm nhau, Uông Sở Lương xoay eo trong không gian nhỏ hẹp.

Lương Hiệt thích thú với sự chủ động của anh, hắn dán vào tai anh, hỏi "Con trai anh có biết anh cùng với đàn ông làm như thế này không, hửm?"












Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương