Hoa Viên
Chương 8

Trình Giai nhất định là sinh khí.

Tính đi tính lại có bao nhiêu lâu đã không có trở lại nha, Nam Cung ôm cái đệm cuộn mình ở trên ghế sô pha. Một vòng, suốt bảy ngày, không có lấy một cuộc điện thoại hay một tin nhắn.

Muốn gặp hắn, thực sự rất nhớ hắn.

Nam Cung hít một hơi đứng lên, không chỉ một lần trách cứ chính mình vì sao lại nảy sinh lòng hiếu kỳ như vậy. Kỳ thật không phải là không biết Trình Giai ở nơi nào, trước kia có nghe Trình Giai nói đến phòng làm việc của hắn. Nhưng là, Nam Cung căn bản không có đủ dũng khí.

Phó mặc tất cả, bức bách chính mình không cần suy nghĩ quá nhiều để rồi lại làm hỏng chuyện. Lắc lắc đầu tưởng tượng cảnh gặp lại Trình Giai, nghĩ hết lần này đến lần khác. Mở miệng nói cái gì? Giải thích như thế nào? Làm sao bây giờ……

Vùi đầu càng sâu, Nam Cung hận mình hiện tại không thể tan ra mà biến mất luôn đi. Nhưng là thật sự rất muốn gặp hắn, nói không chừng là hắn ở đó chờ ta chủ động tới nhận sai, nhất định là như vậy! Trình Giai vốn dĩ da mặt mỏng, hoàn toàn không có khả năng hắn chịu hạ mình trở lại trước. Nam Cung một bên mắng chính mình như thế nào lại không nghĩ kĩ một chút, một bên quyết định chủ ý ra ngoài tìm Trình Giai.

Một tay cầm tờ giấy viết địa chỉ, một tay mang theo hoa quả và đồ ăn vặt, Nam Cung rốt cục tìm được cái công ty xa hoa của Trình Giai. Không nghĩ tới đúng là nó lại xa hoa như thế, Nam Cung căn bản lúc đầu tìm không thấy, nhiều công ty như vậy biết cái công ty kia đặt ở đâu để mà tìm. Bất đắc dĩ đành phải đi đại sảnh tiếp đãi hỏi chỗ. Không nghĩ tới cái phòng làm việc này lại muốn dọa chết người ta như vậy, hoàn toàn không phải là một cái phòng vẽ tranh như trong tưởng tượng, mà là một toà nhà 17 tầng.

Thật phức tạp……

Nam Cung giống như bước nhầm phải một cái mê cung, đầu óc choáng váng, cứ một phòng một trải trên cái hành lang chín khúc mười tám đoạn dài dằng dặc, giữa trưa người vốn lại càng ít. Có phòng nhân viên ngồi đó có vẻ im lặng phi thường, Nam Cung cũng không phải không biết xấu hổ mà đi vào quấy rầy họ, đành phải dựa vào cảm giác, dần dần đi sâu vào, hai bên cửa phòng đều đã đóng chặt, hoàn toàn không có bóng người.

Không có đường……

Đi mãi đã muốn đến cuối hành lang. Nam Cung nhụt chí tự trách mình vô dụng, vừa rồi thực nên dẹp bỏ sĩ diện mà mặt dày đi hỏi thăm một chút. Đang lúc cậu cáu tiết nổi giận với bản thân, một ít âm thanh vụn vặt lọt vào lỗ tai. Nam Cung lưu tâm lắng nghe mọi phía vừa thấy phát hiện cửa phòng tận trong cùng kia dường như là hờ hờ khép.

Có người! Nam Cung thiết nghĩ không thể bỏ qua cơ hội lần này, bước nhanh đi đến.

Xuyên thấu qua khe cửa, Nam Cung bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ hãi đến ngây người. Đôi môi vô sắc ra sức mấp máy, cổ họng gào thét nhưng không thể nào phát ra tiếng được, đầu óc “Oanh” một cái đến nổ tung. Nam Cung chỉ cảm thấy lúc này cả người mình run run, chỉ muốn quay đầu chạy thật nhanh.

Trình Giai, cùng một nam tử thanh tú đang ôm nhau…

Hôn môi.

Bọn họ hôn môi. Hoàn toàn không có ý thức đến Nam Cung ở ngoài cửa.

Giống như bị cái gì đè nặng vào người, Nam Cung không thể nào nhúc nhích nổi, đồng thời cũng vô pháp ngăn cản ánh mắt mình nhìn vào bọn họ. Bọn họ hôn nhau giống như giằng co đến cả một thế kỷ, thật lâu như thế khiến cho Nam Cung nghĩ rằng chính mình đã muốn hóa đá.

Cho đến khi ý thức của Nam Cung trở lại, bọn họ hiện tại vẫn còn tiếp tục. Nam Cung trong đầu trống rỗng chạy trối chết, một đường chạy thẳng về phía trước, cũng là tìm được thang máy để xuống lầu.

Cửa mở, Nam Cung bước nhanh vào, đi theo vào còn có hai cô gái trẻ tuổi.

“Ôi chao ôi chao, muốn hay không nghe chuyện hay ho?” Một cái cô gái thần thần bí bí.

“Có phải chuyện Sở Lạc cùng vị vẽ tranh minh họa kia?”

“Thật là, nguyên lai là biết rồi a.” Cô gái bĩu môi.

“Toàn công ty đều đồn đại lên rồi. Nghe nói bọn họ nhận thức thật lâu, ngươi nói bọn họ một người viết tiểu thuyết một người họa, lại đều là mỹ nhân, chậc chậc……”

“Này thật háo sắc, ngươi có biết hay không……” Cô gái kia vui vẻ cười cười đẩy đồng bạn một chút, tiếp tục đề tài.

Hai cô gái đó còn trò chuyện cái gì, Nam Cung đã hoàn toàn không nghe thấy nữa, nhận thức như đông cứng lại thành băng. Móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, chết lặng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương