Hoa Viên Phương Bắc
6: Súp Sườn Hầm Rau Củ


Xe ngựa của đại ca chạy trên đường rất êm, bên trong còn rất rộng, hai bên ghế có thể chứa thêm được năm sáu rương đồ lớn và có cả tủ mà vẫn ngồi thoải mái.

Ta thấy chúng bị khóa kĩ cũng không định chạm vào.

Chắc đây là đồ của đại ca, mỗi khi đi tuần định kì đều mang theo.
Thoáng chốc đã đến cổng phủ, cận vệ của đại ca mở cửa xe, hạ ghế bậc thang thấp cho ta bước xuống, đợi khi ta bước vào bên trong cổng rồi, họ mới thúc roi cho ngựa đi.
Ta biết vào giờ này mẫu thân lại đang trò chuyện cùng các phu nhân nhà khác tại gian chính, nên ta lẻn đi vào bằng cái ngõ nhỏ dẫn tới nhà bếp để về phòng, nhưng còn chưa tới bếp đã bị Lũy quản gia bắt gặp.
“Tiểu thư, Tiểu thư bị thương ở vai đã khỏi chưa?”
“Khỏi rồi, ta về phòng đây.”
“Tiểu thư đi cẩn thận!”
Lũy quản gia theo mẫu thân từ khi nào ta cũng không biết, chỉ là khi ta có nhận thức đã luôn thấy Lũy quản gia bên cạnh mẫu thân, bà ấy cũng rất tốt với ta, nhưng đôi khi ánh mắt bà ấy khiến ta cảm giác mình đang bị dò xét, mọi lúc mọi nơi.
Ta bước nhanh qua mặt Lũy quản gia, bước về phòng mình, định lấy tập sách ra viết chữ, dù sao mấy ngày này ta cũng không cần sang phủ quận chúa, cứu được nàng một mạng, nhà họ Dạ gửi cả núi quà sang cho ta, toàn là thuốc bổ từ khắp nơi, do mẫu thân nàng vừa về đã vội mang tới.

Dạ tổ phụ cũng biên thư cảm tạ ơn ta đã cứu đứa cháu gái quý giá, khuyên ta nghỉ dưỡng ở nhà cho kĩ lưỡng, còn biết ý thích của ta mà gửi cả mấy món trang sức sang.
Đáng tiếc, chúng đắt tiền nhưng kiểu dáng lại vô cùng khó đeo, mấy sợi dây đeo cổ này bằng vàng ròng, vừa dày vừa to sụ, đeo vào chỉ tổ làm ta nhấc đầu lên không nổi, cả mấy cái vòng tay cũng thế, hoa tai cũng to đùng, có vài dây ngọc bội cũng được nhưng màu sắc thì hơi lớn tuổi so với ta.
Chỉ xem qua một lượt, ta cũng cảm thấy chúng thật kinh khủng.

Chẳng lẽ, trong mắt của người lớn, những thứ này là đẹp nhất rồi sao, lòng ta tràn ngập niềm bất mãn.

Rốt cuộc, chẳng vừa ý cái nào trong một đống đồ này, ta vẫn thích chuỗi dây ngọc của Tứ công chúa tặng ta hơn.
Bày sách vở ra không viết được mấy trang, đã đến buổi trưa mất, ta lại thấy đói bụng, nên định gọi một hạ nhân gần đó nói nhà bếp chuẩn bị cơm sớm hơn thì một nô tỳ đã tiến vào nhanh chóng.
“Bẩm Tiểu thư, Tiểu thư chờ một chút, lát nữa nhà bếp làm cơm xong nô tỳ sẽ mang cơm lên ngay! Chắc khoảng một khắc nữa là được, bây giờ nô tỳ xin phép xuống nhà bếp chuẩn bị!”
Ta ngẩng ra, nô tỳ này coi vậy mà được đấy, nhưng làm sao cô ta biết ta đang đói mà dặn nhà bếp làm cơm, còn nữa, nhìn cô ta trông cũng khá là quen mắt.
“Khoan đã, cô ta chính là thị nữ mà mẫu thân cho ta vào hôm qua.”.

Ta chợt nhớ ra, trời ạ ta đã quên bén đi mất là mình mới thu nhận một thị nữ, có lẽ ở một mình mãi thành thói quen.
Một lát sau, quả thật cơm canh đã chuẩn bị xong đúng thời gian thị nữ vừa nói, có vẻ còn tốt hơn mọi ngày ở nhà ta thường ăn nữa.
Món nào cũng ngon, hôm nay còn có súp sườn hầm rau củ, mùi vị không tệ chút nào, ta ăn hết sạch bát súp, rất hài lòng.

Rau củ chín mềm, thịt hầm ngon ngọt, chỉ ăn với cơm thôi cũng đủ.
Ta cảm thấy thị nữ này cũng được việc, sau khi ăn xong liền gọi tới hỏi.
“Ngươi tên gì?”
“Bẩm Tiểu thư, nô tỳ không có cha mẹ, từ nhỏ đã được gọi một chữ Châu, Tiểu thư có thể gọi là Tiểu Châu giống như phu nhân ban cho nô tỳ ạ!”
Ta lặp lại tên thị nữ, cảm thấy không đúng chỗ nào đó, lại uống một ngụm trà, hỏi.
“Tiểu Châu, vậy ta hỏi ngươi, ngươi vào đây mấy hôm nay có nghe qua hạ nhân trong phủ nói gì về ta chưa?”

“Bẩm Tiểu thư, nô tỳ vào phủ được tròn hai ngày, gia quy và việc nội vụ phủ hiện đã nhớ nằm lòng, nô tỳ không có thời gian tán dóc với người khác ạ!”
Ta có chút mắc cười, nô tỳ này nói chuyện cứ như binh sĩ ở trong doanh trại vậy.
“Thật sao?”
“Bẩm Tiểu thư, những gì Tiểu Châu nói đều là sự thật, nói sai một chữ, Tiểu Châu tình nguyện đi chịu phạt ạ.”
Ta nói không sai mà, hở một tí là chịu phạt, hệt như lần ta vào doanh trại thăm phụ thân hồi trước, mấy tên binh sĩ mới không biết dám nói lời trêu chọc ta đều bị phụ thân cho lĩnh phạt, buồn cười lắm.
“Gì chứ, ta chỉ hỏi thôi, sao ngươi cứ đòi phạt vậy?”
“Bẩm Tiểu thư, là lỗi của nô tỳ, nô tỳ không cố ý ạ!”
“Lại nữa, lỗi gì của ngươi, xem ra, ngươi bị mẫu thân ta dạy dỗ đến ngốc rồi, còn mang sang tặng ngươi cho ta làm gì?”
“Bẩm Tiểu thư, nô tỳ…”
“Ngưng, không được nói về hai từ lỗi và phạt nữa!”
Ta nói xong, Tiểu Châu im lặng, đứng cúi đầu.
“Ta nói cho ngươi biết,
Ta là người khó ăn khó ở, ai động vào cũng có thể làm ta phát cáu ngay lập tức, một ngày ta ở nhà có thể bán mười mấy gia nô không tiếc tay, ta còn chúa ghét những kẻ ăn mặc quê mùa kệch cỡm và dung mạo xấu xí, ăn nói vô học, còn không bao giờ coi trọng bất kì ai dưới quyền của phụ thân ta, không bao giờ chịu chung bàn với những kẻ thấp kém hơn!
Ngươi, dám đến đây nhận ta làm chủ nhân, không sợ lúc nào đó ta bán ngươi đi sao?”
Tiểu Châu ban đầu còn rụt rè, bây giờ nghe xong liền ngẩng cổ lên, tự tin rành mạch đáp.

“Bẩm Tiểu thư, nô tỳ không sợ!”
Ta ngạc nhiên nhìn trân trân, bèn hỏi tiếp: “Vì sao không sợ?”
“Bẩm Tiểu thư, Tiểu Châu nghe xong đã nhớ, nô tỳ cũng hiểu được ý của người, nô tỳ tuyệt đối không phạm vào mấy điều khiến Tiểu thư tức giận, Tiểu Châu đi theo sau người không còn lo sợ gì nữa ạ!”
Ta thở phào bắt đầu chán ngán, nãy giờ cứ tìm một cái cớ đuổi đi cho xong nhưng chưa có nữa.
“Nhưng ta thấy ngươi có tất cả điều mà ta ghét mà, tên vừa xấu vừa quê, quần áo thì vừa xộc xệch, thị nữ của ta ít nhất phải gọn gàng và biết ăn mặc một chút mới được.
Ngươi có biết đọc và viết chữ không?”
Tiểu Châu nghe ta nói thì đứng ngẩng người lắc đầu, ta trong lòng tạm chấp nhận, một phần không muốn từ chối mẫu thân, một phần muốn thử xem nàng có thể làm được gì, dù sao chỉ một bữa cơm không khiến ta thay đổi nhanh được, nói tiếp.
“Từ nay, ta gọi ngươi là Cẩn Y, ngày mai ngươi theo ta đi may đồ mới, phải ra vẻ vào thì bọn chúng mới không coi thường ngươi, nếu ngươi bị coi thường cũng tức là ta bị coi thường, vì vậy, ngươi cũng phải chú trọng lời ăn tiếng nói,
Những gì cần học ngươi cũng nên học đi, còn nữa phải tự học cho biết chữ, ta ghét người vô học vô phép tắc, rõ chưa?”
Tiểu Châu, à không bây giờ nên gọi là Cẩn Y chứ, lại ngây người đứng ngớ ra bất động, rồi sau đó thể hiện một khuôn mặt đến nỗi ta cũng không phân biệt được là nàng ta đang khóc hay cười nữa.
Cẩn Y cứ cảm ơn mãi, không nói lời nào khác, làm ta hơi khó chịu một chút, đành cho nàng dọn cơm xuống, Cẩn Y nhanh nhẹn, lấy khăn tay quệt nước mắt, thu dọn bát đĩa bưng xuống, lúc đó, ta thấy hai cổ tay nàng có mấy vệt màu tím....

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương