Hoa Viên Phương Bắc
-
154: Cát
"Tiểu thư...!hay người...!gác lại vụ hạ độc này đi ạ...!Khương Tướng quân, hiện không ổn lắm ạ!"
"Hắn làm sao?"
Ta nheo mắt ngạc nhiên, bàn tay cầm nguyên gói thuốc xổ không có ý bỏ xuống hỏi ngược lại nàng.
Vừa về tới đã có chuyện, không phải là hắn đang giả vờ giả vịt gì đó chứ.
"Tiểu thư, ban nãy nô tỳ nghe ngóng được Thanh Y vệ trên đường về gặp phải bão cát, Khương Tướng quân đi đầu nên bị bão quét qua làm mắt bị thương đó ạ!".
Cẩn Y đứng đó huơ tay diễn tả loạn xạ, giọng gấp gáp giải thích.
"Bị thương ở mắt? Còn gì nữa không?".
Ta lặp lại vấn đề chính.
Sao tên này xui xẻo dữ vậy?
Về nhà tới nơi rồi còn gặp bão cát.
"Nô tỳ chỉ nghe đến đó thì vội về đây báo cho Tiểu thư, không rõ sau đó thế nào ạ! Tiểu thư, hay là chúng ta..."
"Đi qua đó xem sao!"
"Vâng!"
Ta vì tò mò nên cùng Cẩn Y đi ra khỏi thư phòng, trên tay là gói thuốc xổ quên bỏ lại, nhét tạm vào tay áo.
Nhưng vừa qua khỏi cửa, ta mới kịp nhận ra đây là lần đầu tiên ta sang địa bàn của hắn, chân cần rẽ vào đường nào chính mình cũng không biết, đành cho Cẩn Y đi trước chỉ dẫn.
"Là bên này ạ!"
Khắc sau, khi mà nàng và ta tìm tới được trước cổng căn tiểu viện Khương Hựu Thạc đang ở, nhìn thấy chung quanh đều trống trơn không có lấy một bóng người canh gác, cổng cũng mở toang hoác.
Vắng vẻ thế nhỉ?
Lại thấy Cẩn Y định bước tiếp, ta vội vàng kéo nàng dừng lại, còn mình ngóng đầu cẩn thận nhìn vào trong.
Loáng thoáng nghe được giọng của Thanh Tiêm, còn có cả tiếng mắng chửi quen thuộc của sư phụ, không biết là người đang cáu cái gì.
"Tiểu thư, sao chúng ta không vào hỏi thăm mà lại đứng ngoài này vậy ạ?".
Cẩn Y cúi đầu hỏi.
"Suỵt!"
Ta giơ ngón tay che miệng, bảo nàng giữ im lặng.
"Giờ mà cư nhiên xông thẳng vào đó thì giống nhiều chuyện lắm, ta không thể nào là một người nhiều chuyện được."
Huống hồ...
Huống hồ không có ai gọi ta đến, ta lại tự tiện vào trong làm gì.
Mắc công sư phụ lại hiểu lầm, nghĩ rằng giữa chúng ta có gì đó rồi đòi bàn tiếp hôn sự thì nguy hiểm biết bao nhiêu!
Ta vẫn nên đứng ngoài này thăm dò đã.
Ta đứng ngóng mãi, bực bội vì tầm mắt bị vướng bởi một tấm mành che khuất bên trong không thấy được gì cả.
"Ngươi nghe họ nói gì không?"
Cẩn Y vểnh tai cố nghe, rồi nàng lắc đầu.
"Không ạ!"
Xa quá, hình không thấy, tiếng cũng không, làm ta thật tình rất tò mò tình hình hiện tại của hắn.
Cát rơi vào mắt, ít nhiều hẳn là sẽ khó chịu lắm.
"Qua đây mau!"
Sư phụ ở trong được một lúc thì ra ngoài, ta nhác thấy bóng người quay đầu sau tấm mành bèn kéo Cẩn Y kịp nép vào một gốc cây to đùng kế bên để nấp đi, chờ cho sư phụ nhấc chân đi xa hơn mới bước ra thở phào.
"Tiểu thư, sao chúng ta lại phải trốn lão Thái y nữa ạ?"
Ta hơi bực, vẫn nén giọng không nói lớn.
"Ngươi nhỏ tiếng chút đi, nhỡ bị sư phụ phát hiện ta đang lấp ló ngoài này, mất mặt ta thì sao hả!
Ngươi...!làm ơn...!nghĩ cho ta chút đi chứ!"
"A...!vâng...!nô tỳ đã hiểu rồi!".
Cẩn Y gãi đầu mãi mới đáp, hy vọng là lần này nàng đã hiểu thật.
Ta hơi cọc.
"Hừ, đừng có hỏi nữa, đứng đây theo dõi là được rồi, hiểu chưa?"
"Vâng ạ!"
Đang bận giải thích cho Cẩn Y, ta quên mất mình còn một đối tượng đã bị bỏ lỡ.
Thanh Tiêm từ trong phòng mang theo một cái khay đựng bông băng đi ra, đụng phải ta và Cẩn Y đang lén lút nói chuyện bên ngoài.
Thanh Tiêm không ngại gọi luôn ta một tiếng.
"Tẫn Linh!"
"Tỷ...!tỷ tỷ!".
Ta quay đầu nhìn Thanh Tiêm lòng đầy hoảng loạn.
Tiêu rồi!
Bị bắt quả tang rồi!
Mặt ta lập tức đanh lại, như nhìn thấy trước mắt là bát canh sườn bò nóng hổi lần thứ ba trong tuần mà Cẩn Y bưng vào.
"Muội đi đâu giờ này? Đến thăm Tiểu Ngũ hả?".
Thanh Tiêm cẩn trọng bước lên trước một bước.
"Không phải đâu! Muội...!muội...!muội đi dạo, tập thể dục một chút ạ! Phải không Cẩn Y?".
Ta lắc đầu kịch liệt, lắp bắp huých vai Cẩn Y, nàng nhanh chóng hiểu ý liền gật đầu.
"Vâng ạ!"
Thanh Tiêm mỉm cười, nhìn ra sau lưng rồi lại nói.
"Gặp muội ở đây cũng thật may quá, nhờ muội trông Tiểu Ngũ giúp ta một lát, ta đi xem mấy binh sĩ khác thế nào nhé!"
"Vâng?".
Ta trố mắt.
Trông...!trông là trông cái gì?
Mà tại sao lại là ta trông chứ?
Thanh Tiêm thấy ta muốn từ chối lại từ tốn nói tiếp.
"Còn vài người khác đang bị thương, ta sợ một mình sư phụ sẽ không xuể.
Tiểu Ngũ thì đã đỡ hơn rồi, muội ngồi trông nó một lát thôi.
Nếu nó có thức dậy thì phiền muội giúp ta bôi thuốc cho nó với, ta để lọ thuốc trên bàn đầu giường đấy!
Cảm ơn muội nhiều nhé! Ta đi đây!"
"Tỷ...!tỷ tỷ..."
Ta còn chưa nói trọn vẹn một câu thì Thanh Tiêm cùng thị nữ của nàng đã bước đi mất tiêu, bỏ lại hai người là ta và Cẩn Y dưới bóng cây đang đứng trơ trọi.
"Tiểu thư, vậy...!giờ chúng ta...!có vào trong không ạ?".
Cẩn Y bắt đầu bấm bấm đốt tay nhìn ta, nghiêng đầu một bên đồng cảm hỏi.
Ta nhíu mày, nhìn bóng Thanh Tiêm từ xa xa mà ảo não.
"Chắc là...!có rồi!"
Nói xong, ta thở dài ra một hơi, ngậm đắng đi vào, nghĩ bụng chỉ ở lại một tí...!một tí thôi, chờ có người tới trông thay mình là được.
Chân nhấc trên đường ta bỗng dưng nghĩ tới.
Quái lạ, không phải hắn còn có Đại Trì sao? Tên kia đi đâu sao không thấy mặt mũi nhỉ?
"Hình như Đại Trì không có ở đây ạ!"
"Đáng lẽ tên đó phải là người trông Khương Hựu Thạc mới đúng!"
"Tiểu thư, có cần nô tỳ đi tìm người không ạ?"
"Đi đâu mà đi, ngươi liệu hồn mà đi theo ta, không được tự ý bỏ lại ta một mình với hắn, rõ chưa hả?"
"Vâng...!ạ!"
Ta và Cẩn Y bước vào trong, nhìn quanh một vòng đánh giá.
Trong phòng phảng phất một mùi hương từ gỗ, tương đối dễ ngửi.
Đồ đạc nội thất bày trí rất đơn giản, sàn nhà sạch sẽ, vật dụng cũng ngăn nắp đâu vào đấy.
Một vách ngăn bên trái đằng sau là giá sách lớn, vách ngăn còn lại bên phải là một bộ bàn ghế cũng chất đầy những cuộn sách.
Hóa ra hắn ta gộp thư phòng và phòng ngủ làm một.
Cũng là ý hay, tuy ta thấy kiểu này hơi ngột ngạt một chút.
Sách vở đầy xung quanh thế này, nếu là ta chắc chắn sẽ ngủ không được, phòng ngủ thì chỉ nên dùng để nghỉ ngơi.
"Tiểu thư!"
Cẩn Y khẽ gọi ta, chỉ tay sau tấm mành lớn nhất, lờ mờ hiện bóng một cái giường được đặt phía đó.
Ta từ từ đi ra sau tấm mành.
Khương Hựu Thạc nằm trên giường hai mắt nhắm nghiền, tóc tai và mặt mày đã được lau sạch, đắp qua nửa người bằng một cái chăn dày vừa.
Hắn thân trên mặc một cái áo lụa mỏng màu trắng, nhịp thở đôi lúc ngắt quãng làm lồng ngực hơi lộ ra ngoài.
Ta thấy có vẻ khó coi nên đã tiến lên kéo cái chăn, trùm kín lại.
Nào ngờ người trên giường đột nhiên mở miệng.
"Nóng!"
Ta nghe giọng hắn mà hết hồn, vì cứ đinh ninh là hắn còn đang ngủ cơ.
"Huynh...!tỉnh rồi hả?"
Hắn không đáp cũng không mở mắt, chỉ khó nhọc nuốt nước bọt gật đầu.
Ta đoán hắn có lẽ đang khát nên mới hỏi.
"Huynh muốn uống nước không?"
Hắn lại gật đầu cái nữa.
Ta đi lại cái bàn đầu giường, nhấc cái ấm nước lên, thấy nó đã cạn veo bèn chỉ cho Cẩn Y đi ra ngoài châm thêm.
"Đợi một lát nhé!".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook