Tôi bắt đầu đi học lại bình thường.

Có nghĩa là thay vì chỉ đến lớp và nằm ngủ, tôi chú ý vào bài giảng, ghi chép đầy đủ và làm bài tập về nhà như trước đây.

Tôi lấy chiếc lọ đựng rất nhiều con hạc giấy nhỏ trong ngăn bàn ra và nhìn không chớp mắt.

Nó đã ở trong ngăn bàn của tôi được mấy ngày rồi, tôi tưởng lớp buổi chiều để quên và cứ mặc kệ chuyện đó.

Nhưng nhiều ngày trôi qua, chiếc lọ vẫn chưa biến mất, dù cho đội trực nhật vẫn luôn dọn dẹp những cái hộc bàn.

Cứ như nó vô hình với tất cả mọi người và chỉ hiện diện trước mặt tôi vậy.

Xoay những cánh hạc giữa hai lòng bàn tay, tôi nhìn thấy một mẩu giấy nhỏ được cuộn lại và buộc cẩn thận trên cổ chiếc lọ, bằng một sợi dây kim tuyến mảnh màu vàng.
"Gửi Thiên,
Nghe nói khi có đủ 1000 con hạc giấy
thì điều ước sẽ thành sự thật.
Sớm vui vẻ lại nhé!"​
Một tuần sau đêm sinh nhật, tôi cùng ba sang nhà bà nội để dọn dẹp lại cái sân.

Đường xá ở khu đó chuẩn bị mở rộng nên mỗi nhà đều phải thụt vào một ít.

Phần đất quy hoạch vượt qua gốc cây khế, và chúng tôi phải chặt nó đi.

Từng nhánh cây rơi xuống, rồi cả thân cây nằm rạp giữa khoảng sân, để lộ ra từng vòng tròn nhỏ trên cái gốc trơ trọi ấy.

Tôi ngồi trên một tảng đá, ăn những quả khế cuối cùng của cái cây và nhìn mọi thứ trước mắt.

Lại một phần ký ức trong tôi lại bị xóa đi.

Nắng hoàng hôn chạm vào gương mặt, tôi hơi nheo mắt lại nhìn vầng mặt trời, đỏ ngầu như con ngươi của vũ trụ, và vũ trụ cũng đang nhìn tôi, một hạt bụi bé nhỏ của thế giới này.


Đối với tôi, bình minh và hoàng hôn là những khoảnh khắc đẹp đẽ nhất trong cuộc đời này, nhưng cả hai đều đã không còn như trước nữa rồi.
Một cơn gió nhẹ lướt qua, ném một hạt bụi khác vào trong đôi mắt đang chăm chú của tôi, sau đó lại vội vàng chạy theo những đám mây ở phía cuối chân trời.

Tôi dụi nhẹ trên mi mắt, lấy trong túi áo ra một tấm ảnh cũ.

Tôi nhìn kỹ những chi tiết đã bị bong tróc đi ít nhiều trên lớp giấy ảnh, chồng lên đó những đường nét đã rất nhạt màu trong ký ức của mình.

Trong đầu tôi hiện lên một nụ cười hồn nhiên, và tôi cười lại với đứa nhóc ấy.

Một mùa hè nữa sắp đến, và cái cảm giác không trọn vẹn đã bắt đầu xuất hiện trở lại, trong từng hơi thở của tôi.
Tôi chợt thấy con Thy đi ngang qua trước mắt, và nó cũng thấy tôi.
- Thiên - Nó dừng lại bên hàng rào và gọi.
- Có chuyện gì vậy? - Tôi đứng dậy và hỏi.
- Nhà Thiên ở đây à?
- Không phải - Tôi nói - Là nhà bà nội mình.
- Mình vào một chút được không?
Tôi mở cổng cho con Thy và ngồi xuống bên cạnh cái gốc cây.
- Bà nội Thiên có nhà không? - Nó chỉ vào trong nhà.
- Không, - Tôi khều một trái khế trong đám cành lá ngổn ngang trên mặt đất và nói - Bà mình mất lâu rồi.
- Xin lỗi.

- Nó cũng hái một trái khế rồi ngồi xuống bên cạnh tôi, đếm từng vòng tuổi của cái gốc cây tội nghiệp.
- Có gì đâu mà phải xin lỗi, - Tôi cắn hết nửa trái khế, nhai ngấu nghiến và nhìn nó - Ăn đi, ngon lắm đó.
- Ừ, - Nó gật đầu, cắn một miếng nhỏ trên trái khế - Ngon thật.
- Đây là một trong những thứ mình thích nhất - Tôi nhìn nửa trái khế còn lại trong tay và nói - Tiếc là sau này không còn ăn được nữa.

Lúc nhỏ, ngày nào mình cũng trèo lên cây khế ngồi, nhiều lúc ngủ quên trên cây luôn.

- Tôi cười nhạt - Giờ thì nó chỉ còn là một cái gốc trơ trọi, mà ngày mai cũng sẽ bị mình đào lên.
- Thiên có thể trồng lại một cái cây khác mà.
- Mình không biết nữa, cái đó phải hỏi ba mình, nếu muốn trồng thì phải có người chăm sóc mới được, mấy cây con dễ chết lắm.
- Ừ, - Nó lại cắn một miếng khế nữa - Mình cũng không biết nhiều về mấy cái cây.

- Mình cũng không biết nhiều, chỉ thỉnh thoảng nghe ba nói về cách chăm sóc chúng, trong những lúc ông say, còn lúc tỉnh thì ông lại chẳng nói được gì.

- tôi đưa cho nó chai nước và nói - Thy uống nước không?
- Cảm ơn.
Nó cầm lấy chai nước rồi ngửa đầu uống một ngụm, sau đó hướng ánh mắt vào tay tôi:
- Cho mình xem được không?
Tôi đưa cho nó bức ảnh trên tay mình và nhận lại chai nước.
- Cái này của Thiên à? - Con Thy hỏi.
- Không - Tôi nốc một ngụm nước - Của một đứa bạn lúc nhỏ tặng mình.

Lâu rồi mình cũng không gặp lại nó nữa.
- Thiên có vẻ quý bức ảnh này nhỉ - Nó đưa lại cho tôi và nói - Lâu như vậy rồi mà vẫn còn giữ lại.
- Thực ra thì mình vứt nó trong xó hơn chục năm rồi, - Tôi nhét bức ảnh vào túi áo - Sáng nay dọn dẹp đống quần áo hồi nhỏ còn sót lại trong tủ của bà nội mới thấy.
- Ra vậy.

- Con Thy mỉm cười rồi vén mái tóc phủ trên trán qua một bên - Thiên không nhớ mình sao? Chúng mình đã gặp nhau từ trước khi học chung lớp với nhau rồi.
Trong khoảnh khắc, tôi thấy có chút quen thuộc nơi gương mặt ấy, nhưng lại không nhớ rõ là gì.
- Bốn năm trước Thiên bị một tai nạn rất nặng đúng không?
- Sao Thy biết?
- Mình là đứa con gái đó mà.
- À, hèn chi, nhìn Thy cứ quen quen mà lại không nhớ đã gặp ở đâu.
- Hôm đó trời cũng tối mà.
- Đúng là tối thật, mà Thy làm gì ở đó thế?
- Mình không nhớ nữa - Nó ngẩng lên, hít sâu một hơi rồi lại cúi xuống nhìn cái gốc cây - Hôm đó mình với ba mình cãi nhau, rồi ông đánh mình một cái đau điếng.

Đó là lần đầu tiên mình bị ba đánh, mình buồn lắm, vừa khóc vừa chạy ra đường, rồi cứ thế bước đi.

Mình đã thấy chiếc xe đó, nhưng mình không biết có nên tránh không, và trong lúc suy nghĩ thì nó đã tới rất gần rồi.

May mà Thiên ở gần đó.


Mình có đến bệnh viện thăm Thiên mấy lần, nhưng lúc đó Thiên vẫn chưa tỉnh.

Mình định đợi Thiên tỉnh lại để cảm ơn, nhưng ông nội mình mất, mình phải theo ba vào Đồng Nai để chịu tang ông và ở lại đó suốt cả mùa hè.
- Sao Thy không nói sớm hơn, biết đâu..
- Không cần đâu - Nó ngắt lời tôi - Mình nghĩ có nói ra hay không thì cũng không được gì.
- Đúng là không cần thật.

- Tôi khều một trái khế, chùi vào tay áo rồi đưa cho nó, rồi cũng lấy một trái khác cho mình - Vậy sao giờ Thy lại nói?
Trông thấy điệu bộ của tôi, nó khẽ cười rồi nhìn về phía hoàng hôn:
- Bây giờ khác.
- Ừ.

- Tôi gật đầu, cũng không hỏi thêm nữa.
- Xin lỗi về mùa hè năm ấy nhé.
- Có gì đâu, chuyện nên làm mà.
- Cảm ơn.
Chúng tôi ngồi ăn những trái khế với nhau.

Cho tới khi chỉ còn lại một tia nắng cuối cùng của ngày dài, con Thy từ biệt tôi rồi ra về.

Trước khi đi, nó nhìn tôi và nở một nụ cười như muốn thắp lên lại ánh sáng nơi cuối chân trời ấy, rồi biến mất dưới bóng chiều hoàng hôn, để lại tôi đứng đó với những nỗi suy tư của mình.
Những ngày thi sắp đến, nhưng tôi lại ít khi ở nhà để ôn tập.

Chẳng biết từ khi nào mà xóm tôi lại nhiều con nít đến thế, và chúng làm ồn suốt ngày.

Hai vách tường chỉ cách nhau có hai bước chân của con hẻm nhỏ, giống như một hệ thống cộng hưởng làm cho tiếng nô đùa của bọn trẻ càng to hơn.

Nhưng đó chưa phải là tất cả.

Đứa con gái lớn của anh Nhân đã vào lớp Một, nó cũng học ngôi trường Tiểu Học trước đây của tôi, thế là anh ấy gửi nó sang ở nhà bà nội cho tiện.

Ban đầu thì anh Hai tôi gửi nó vào buổi sáng, rồi đến đón về vào buổi chiều.

Nhưng sau đó, con bé nói thích ở nhà bà nội hơn vì ở đây có nhiều bạn.

Kết quả là nó ở nhà tôi cả tuần và chỉ được đón về vào Chủ Nhật.


Con bé rất thương bà nội nó, đi học về là lại kể chuyện trên lớp cho bà nghe, học được bài hát mới cũng hát cho bà, hay có cây kẹo ngon cũng mời bà ăn trước.

Không biết nó học ở đâu mấy chiêu nịnh nọt này hòng xin bà mua kem cho nó, nhưng cả nhà ai cũng vui vẻ.

Đã lâu lắm rồi trong nhà mới lại có tiếng cười đùa của con nít như vậy.
Tuy nhiên, cái miệng líu lo của con bé làm tôi không thể nào tập trung học bài được.

Nó cứ chạy theo tôi hỏi hết cái này đến cái kia, khi thì bắt tôi giải bài tập, lúc thì nhờ tôi gọt trái cây, khi thì lại đòi mở hoạt hình cho nó xem.

Có lần, mấy chị trong xóm nói cho con bé biết tên ở nhà của tôi là Bo, và tôi sẽ thích nếu được gọi như vậy.

Thế là ngày nào tôi cũng phải nghe cái giọng léo nhéo của nó gọi chú Bo thế này, chú Bo thế nọ đến đau cả đầu.

Có lần, tôi gắt gỏng với nó vì đang học mà cứ bị làm phiền.

Đôi mắt của nó cứ thế mở to nhìn tôi, tròn xoe và ngân ngấn nước làm tôi mủi lòng, nhưng tôi cũng mặc kệ và đuổi nó đi.

Lúc nghe được mấy chị giải thích rằng: "Chú Bo" nói lái lại là "chó bu" rồi cười ngặt nghẽo, nó đến xin lỗi tôi và không bao giờ gọi như vậy nữa.

Nó cứ tưởng tôi giận vì chuyện tên gọi.
Thật may mắn là tôi không phải làm công việc trông trẻ này quá lâu.

Ba tôi trở về nhà và thay tôi làm điều đó.

Đất rẫy nhà tôi ông đã cho thuê gần hết, chỉ để lại mấy cây xoài nên cũng không có nhiều việc để làm.

Dù sao thì ông cũng đã có tuổi, mà công việc của ông thì chẳng phải nhẹ nhàng gì.

Tôi giao con bé lại cho ông nội nó, thu gom sách vở rồi chạy ra chỗ con Maxi để học bài.
Tôi lấy một cái giẻ lau lau sơ qua bậc thềm chỗ con chó đang nằm rồi lấy tờ đề cương và cuốn vở bài tập ra.

Con Maxi thấy tôi nghiêm túc như vậy cũng trở nên ngoan ngoãn.

Nó nằm im nhìn tôi học bài, đôi lúc lại ngáp ngắn ngáp dài một cái..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương