Hoa Tư Dẫn
-
Chương 40
Những ngón tay thon dài của Mộ Ngôn từ từ gập cái quạt giấy, giọng nói từ trên đầu tôi vọng xuống: "Sao? Nhận tội nhanh thế, nói mau, sai ở đâu?".
Tôi cúi đầu càng thấp: "Diễn không giỏi bằng chàng...".
Mộ Ngôn trầm mặc một lát: "... Nhìn nhận rất sâu sắc".
Tôi cười nhạt, nhích lại gần, dè dặt nhìn chàng, thử nắm tay áo chàng: "Vừa rồi là em nói bừa, chàng đừng giận, em không nên chạy ra đây chơi bóng, em nên ở trong sân chơi đàn, hoặc ngồi bờ ao cho cá ăn, nhưng anh ta nhất định kéo em đi". Nói xong lừ mắt nhìn Quân Vỹ, anh ta hiểu ý, cười gật đầu: "Đúng, là tôi rủ A Phất đến đây".
Tôi nghiêng đầu, phát hiện quả nhiên không phải do ánh sáng, ngạc nhiên hỏi Quân Vỹ: "Sắc mặt huynh sao trắng thế". Vừa nói vừa đến gần để nhìn anh ta, bị Mộ Ngôn nắm tay kéo lại.
Quân Vỹ còn chưa mở miệng, cô gái áo vàng được Bách Lý Tấn ca ngợi là quốc sắc thiên hương lại ngây thơ nói thật: "Bất luận thế nào con gái đều không thể đá bóng với đàn ông, ở nước chúng tôi, con gái như thế sau này sẽ không có đàn ông nào muốn lấy".
Nói xong tự cảm thấy lỡ lời, nhún vai lè lưỡi, liếc sang tôi lại bổ sung một câu, "Dù gì, là con gái cũng không nên tùy tiện ở bên đàn ông, mặc dù tôi từ nhỏ lớn lên ở chốn dân dã, cũng chưa bao giờ chơi với con trai".
Tôi căng thẳng hỏi: "Cô và Mộ Ngôn có cùng một nước không?".
Cô ta lắc đầu, "Không, tôi là người nước Đường".
Tôi vỗ ngực thở phào, vỗ xong vẫn chưa thấy yên tâm, ngẩng đầu hỏi Mộ Ngôn: "Ở nước chàng có phong tục đó không? Vậy em thường xuyên chơi đùa với Quân Vỹ có phải là rất không hay? Nhưng Quân Vỹ là sư huynh của em...". Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn
Mộ Ngôn cười ngắt lời: "Mộ Nghi cũng thích chơi bóng, không thích các trò chơi khác, thường rủ hộ vệ của ta cùng chơi. Trần quốc không có phong tục như Đường quốc".
Tôi thở phào, lại đắn đo: "Nếu vậy, em không sai, tại sao phải nhận lỗi?".
Mộ Ngôn thong thả phe phảy quạt, nhìn tôi tán đồng: "Em cứ thử được nước lấn tới xem".
Vừa nói xong, trận bóng lại bắt đầu, ba chúng tôi quả nhiên bị loại khỏi sân, nhân lúc mọi người tập trung xem bóng, tôi nén cười xích lại gần Mộ Ngôn: "Được nước lấn tới có phải là thế này không?".
Chàng ngây người, bật cười, giơ tay kéo tôi vào lòng chàng, tự nhiên như hái một bông hoa, cúi đầu khẽ cười: "Đúng, chính là như thế".
Cô gái áo vàng đúng lúc ngoái đầu, mặt hớn hở: "Mộ ca ca". Chợt tròn mắt nhìn chúng tôi, im bặt, có lẽ là Đường quốc của họ đầu óc quá bảo thủ, tôi chun mũi làm mặt xấu với cô ta, cô ta cắn môi, hừ một tiếng ngoảnh mặt đi.
Đoán là cô ta định hỏi Mộ Ngôn về cách chơi bóng, Bách Lý Tấn lại bảo cô ta và Mộ Ngôn rất xứng đôi, khiến tôi rất khó chịu, nắm tay Mộ Ngôn khẽ hỏi: "Một cô gái ngay chơi bóng cũng không biết là người không có văn hóa đúng không?". Mộ Ngôn xoa đầu tôi, cười cười lắc đầu: "Em nói thế nào thì là như thế".
Cô gái cùng đến với Mộ Ngôn nghe nói tên là Doãn Đường, là con gái một người bạn thâm giao của Mộ gia, hai người gặp nhau ở Cô Trúc sơn, vì cô ta muốn lên núi ngắm hoa phật tang, nên chàng để cô ta cùng đi. Vốn tưởng hết mùa hoa phật tang mới được gặp lại Mộ Ngôn, mặc dù sớm hơn lời hẹn, nhưng không phải chàng đến đón tôi, chỉ là dừng lại nghỉ mấy ngày trên đường đi nước Triệu, tôi cảm thấy hơi buồn, nhưng nghĩ tới lần gặp này là được thêm ngoài dự kiến, nên đổi buồn thành vui.
Chàng định đến nước Triệu, thực ra là chàng đi đường vòng đến đây, cho dù muốn gặp Công Nghi Phỉ thương lượng chuyện quan trọng, nhưng đâu phải không có chim bồ câu đưa thư. Nghĩ tới đó lòng lại rưng rưng ngọt ngào.
Mộ Ngôn rõ ràng bận hơn trước nhiều, buổi sáng cùng tôi xem bóng một lúc, sau bữa trưa lại đóng cửa mật đàm với Công Nghi Phỉ, mãi đến bữa tối vẫn chưa thấy bóng dáng, tôi nghĩ, trước khi đi ngủ sẽ tìm chàng, lựa chọn đúng lúc chàng sắp quay lại, đang định đi ra, lại sực nhớ một vấn đề vô cùng khẩn cấp... chàng ở phòng nào? Muộn thế này một cô gái lang thang đi dò hỏi, thật không tiện chút nào, đành buồn bã khép cửa sổ chuẩn bị đi ngủ.
Cộc, cộc, cộc, đang định tắt đèn, chợt có ba tiếng gõ vào cánh cửa sổ, viên giao châu trong ngực tôi cơ hồ nảy lên. Tôi vội ra mở, nhưng cánh cửa sổ chưa đóng chặt, tự bật ra, Mộ Ngôn tay ôm mấy cuốn sách nhảy qua cửa sổ vào phòng, ném mấy cuốn sách lên bàn, ngồi lên chiếc ghế hoa lê giơ tay vẫy tôi: "Lại đây".
Tôi trố mắt đi đến ngồi đối diện chàng, ngoái nhìn cửa sổ, lại nhìn chàng: "Tại sao cửa chính không đi lại nhảy qua cửa sổ?".
Chàng dùng một cái kim bạc dài khêu to bấc đèn, mắt cười lấp láy nhìn tôi: "Bí mật hẹn hò có ai đi cửa chính bao giờ".
Tôi cắn phải lưỡi: "Chàng đến là để bí mật hẹn hò với em? Nhưng... nhưng em không biết nên hẹn hò thế nào, chưa ai dạy em".
Vai chàng hơi rung, tôi sốt ruột hỏi: "Có phải chàng thấy em quá ấu trĩ? Nếu biết sớm em đã đi hỏi Quân Vỹ, xem các cô gái bí mật hẹn hò thế nào, tuy em không biết nhưng em có thể học".
Ngọn đèn sáng hơn một chút, chàng đứng lên, để cái kim bạc xuống bàn tôi mới phát hiện, thì ra người ta đang cười, chân tay tôi luống cuống không biết để vào đâu, chàng vẫn cười, tôi vừa giận dỗi lườm chàng vừa nghĩ, đây chính là người của lòng tôi, chàng cười thật đẹp, chờ chàng cười đủ, lại giơ tay vuốt lông mày tôi, hỏi như chưa có chuyện gì xảy ra: "Sao lại cau mày, gặp tôi không vui sao?".
Tôi ngoảnh mặt đi: "Nhưng chàng cười em".
Chàng bật cười ngồi trở lại ghế, tay chống đầu: "Sao tôi có thể cười em, nếu em biết hết những chuyện đó tôi mới không vui".
Tôi hoài nghi: "Thật không? Vậy hôm nay chàng đến để dạy em?".
Chàng lắc đầu: "Tôi đã hai mươi mấy tuổi, lần đầu nghe nói dạy hẹn hò". Nói đoạn nhấc ấm trà tự rót cho mình: "À, sáng nay em đang định nhận lỗi với tôi thì bị ngắt lời, thế nào, bây giờ nghĩ ra mình sai ở đâu chưa?".
Tôi đứng dậy rời khỏi ghế: "Em rửa mặt đi ngủ đây...". Bị chàng kéo lại: "Vẫn chưa nghĩ ra ư?".
Thực ra hết trận cầu tôi đã nghĩ, lúc tôi trốn sau lưng Quân Vỹ, người đi qua lúc đó nhất định không phải Mộ Ngôn, chàng không thể đi nhanh như vậy, hơn nữa có Doãn Đường đi cùng, thế nào cũng phải nghe thấy hai tiếng bước chân. Nếu vậy, tôi vừa nhìn chàng đã trốn mất, nhất định chàng đã nhìn thấy, nhất định chàng đang nói chuyện này, nhưng nên giải thích thế nào? Giải thích thế nào để mình khỏi ngượng...
Quả nhiên chàng hỏi: "Nhìn thấy tôi sao lại trốn?".
Cúi đầu đứng trước ghế chàng ngồi, vừa ngước lên lại bắt gặp ánh mắt chàng, tôi cố cãi: "Không...".
Ngón tay chàng gõ nhẹ lên thành ghế, mắt cười cười: "Vậy để tôi đoán nhé". Làm ra vẻ suy nghĩ, mắt liếc nhìn tôi: "Là bởi vì gặp lại tôi mà chưa kịp đeo trang sức đẹp nhất, mặc y phục đẹp nhất, để cho tôi phải lóa mắt, đúng không?".
Tôi kinh ngạc: "Sao chàng...". Vừa nói đến đó lại nghĩ, nếu thừa nhận như vậy thì quá mất mặt, vội nói chữa: "... à không!".
Mắt chàng như có ngàn ánh sao, lát sau kéo tôi vào lòng: "Không trang điểm cũng không sao, còn rất nhiều thời gian, em có thể từ từ trang điểm cho tôi ngắm".
Tôi gục lên vai chàng, sụt sịt lắc đầu: "Chàng không được nhìn thấy em lúc em đẹp nhất, khi em mười bảy tuổi mặt không có vết sẹo này, ngay phụ thân cũng nói em là đứa con gái đẹp nhất của ông, nếu lúc đó chàng nhìn thấy em có phải tốt biết bao, nếu chàng...". Nhưng không thể nữa rồi.
Chuyện đó luôn khiến tôi đau lòng, tôi lau nước mắt, ôm chặt cổ chàng, nói ra câu định nói lúc gặp chàng: "Em rất nhớ chàng".
Chàng yên lặng, ôm tôi chặt hơn, hơi thở ngay bên tai, đây là thời khắc tôi mong mỏi nhất, ngẩng đầu nhìn thấy ánh đèn vàng nhạt, giống như điểm sáng hy vọng duy nhất trong đêm lạnh mênh mông, trên bức tường in bóng hai người áp sát vào nhau, nếu thời gian dừng lại, ước gì thời gian dừng lại, không có chia ly, không có đau buồn.
Nửa đêm về sáng, một trận mưa lớn đổ trên núi, sáng sớm ra không khí trong lành mát rượi, Mộ Ngôn đến ăn sáng cùng tôi. Còn mang theo một con gà rán cho Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng vui sướng ngoáy đuôi rối rít, bày tỏ sự thích thú đặc biệt đối với người cha mới, xem ra trong thời gian ngắn sẽ không xảy ra mâu thuẫn gì.
Thu dọn xong xuôi, chúng tôi cùng đi ra ngoài, đến cổng nhìn thấy cô gái áo vàng Doãn Đường đang chạy vội đến, đứng trước chúng tôi, tay chống eo thở dốc, đôi mắt cong ngây thơ nhìn Mộ Ngôn: "Mộ ca ca, hôm nay ca đưa Đường Đường đi ngắm hoa được không? Cô Trúc sơn đường núi quanh co, Đường Đường đi một mình e bị lạc".
Tôi hỏi: "Sao có thể bị lạc, Công Nghi Phỉ đã lát một con đường đá lên núi để ngắm hoa phật tang, cô cứ men theo đường lát đá mà đi, đi hết thì quay lại, không lo bị lạc".
Doãn Đường cắn môi, ý chừng muốn nói lại thôi.
Tôi vừa đẩy Mộ Ngôn đi làm việc của chàng, vừa thân mật, khẳng khái nói: "Mộ ca ca của cô buổi sáng còn bận chính sự, Quân tỷ tỷ của cô vừa may đang rỗi, nếu Doãn cô nương không chê, Quân tỷ tỷ sẽ đưa cô đi ngắm cảnh thưởng hoa ~".
Thấy Mộ Ngôn gật đầu như sắp bỏ đi, Doãn Đường vội trợn mắt nhìn tôi: "Nếu tôi không muốn đi với cô thì sao, tôi không muốn đi con đường đó thì sao?".
Cô ta chưa dứt lời, Mộ Ngôn đã bị tôi đẩy ra xa, chầm chậm nhìn về phía tôi, e ngại cười cười đi khỏi, tôi quay người nghiêm mặt nhìn Doãn Đường, gật đầu: "Được, dù sao tôi cũng chỉ buột miệng nói vậy, cô không thích thì thôi". Nói xong nhón gót đi thẳng.
Doãn Đường chần chừ một lát, giậm chân: "Cô quay lại ngay!".
Tôi vẫn bước nhanh, vẫy tay: "Cô đến đây".
Tôi quả thực muốn đi dạo, cũng quả thực không ưa cô gái tên Doãn Đường này, suốt ngày cô ta nhìn Mộ Ngôn với ánh mắt lạ lùng, tôi không đánh cô ta một trận là tử tế lắm rồi, nhưng tôi còn kiềm chế chủ yếu là bởi vì không biết nếu đánh thật liệu có thắng. Lúc này là cơ hội tốt, tôi dự định vẫn nên dùng cách làm của người văn minh, nghĩa là vừa ngắm hoa vừa giảng đạo lý cho cô ta.
Hai bên đường bạt ngàn hoa và cây xanh, sau cơn mưa hoa càng tươi thắm, cây xanh càng xanh ngắt ẩn hiện trong màn sương, lãng đãng như tiên cảnh. Tôi đang suy nghĩ nên mở đầu thế nào, Doãn Đường phía sau đã lên tiếng, bàn tay đẹp lộ ra dưới ống tay áo màu vàng, ngắt một bông phật tang vừa nở: "Cô đã nghe chuyện kể về hoa phật tang chưa?".
Tôi ngẩng đầu: "Sao?". Cô ta hơi ngước mắt, nhìn bông hoa trong tay: "Chuyện kể rằng, một công tử thế gia yêu cô hầu của mình, bị cha chàng phát hiện, thiếu gia lập tức được cử đi làm việc ở xa, ngay buổi tối hôm thiếu gia rời đi, cô gái bị ném xuống chiếc giếng cạn ở hậu viên. Họ nói với thiếu gia cô gái ốm chết, không lâu sau, thiếu gia cưới một tiểu thư môn đăng hộ đối. Đêm tân hôn, từ trong giếng cạn ở hậu viên mọc ra một cây hoa rất to, nở một bông hoa dị thường, đó là hoa phật tang. Cô đã nghe thấy tiếng gió thổi qua cây phật tang chưa, giống như tiếng khóc của cô gái".
Tôi dừng bước: "Cô muốn nói gì?".
Cô ta nhìn tôi, quay đầu đi, giọng cố trang nghiêm nhưng vẫn mang nét ngây thơ: "Có thể cô sẽ cảm thấy tôi rất đáng ghét, nhưng bất luận cô ghét hay không tôi đều muốn nói, giống như câu chuyện hoa phật tang, người đời không thể dung thứ tình yêu không môn đăng hộ đối, nhất định sẽ xảy bi kịch".
Cô ta mím môi, ngước nhìn tôi, "Từ thượng cổ đến nay đều như thế, cô và Mộ ca ca cũng vậy. Cô không xứng với Mộ ca ca".
Cạnh con đường đá có tiếng nước chảy róc rách, ánh nắng sớm xiên qua tán lá nhảy nhót trên mặt đường lát đá xanh. Thực ra tôi cũng biết mình không xứng với Mộ Ngôn. Không phải là khoảng cách về thân phận, mà là khoảng cách giữa sống và chết, suy cho cùng tôi chỉ là xác chết sống nhờ viên giao châu, một tồn tại trái quy luật tự nhiên, còn chàng vẫn là người sống đàng hoàng.
Nhưng lòng biết là một chuyện, bị người khác nói ra thực sự khó nhẫn nhịn, nhưng càng những lúc như vậy càng phải bình tĩnh. Tôi trấn tĩnh nhìn cô ta, thong thả nói: "Chàng nói chàng thích tôi, chỉ cần chàng thích là chúng tôi tương xứng".
Doãn Đường hơi xúc động: "Đó là bởi vì cô không biết Mộ ca ca xuất sắc thế nào". Cô ta đỏ mặt, "Mộ ca ca xuất sắc như vậy, nhất định chỉ có một công chúa cũng xuất sắc như thế mới xứng với chàng. Mà công chúa đó thế gian chỉ có một, đó là Quỳnh Hoa tỷ tỷ của tôi".
Tôi kinh ngạc nhìn cô: "Tỷ tỷ của cô là Đường quốc Quỳnh Hoa công chúa? Vậy cô là...".
Cô ta cũng sững ra, như sực nhớ vừa rồi lỡ miệng làm lộ thân phận, cắn môi hồi lâu, đột nhiên ngẩng đầu: "Chắc cô cũng đoán ra, tôi là Dục Đường, công chúa út của Đường quốc".
Cô dừng lại, "Cái đó cũng chẳng có gì ghê gớm, tôi không muốn dùng phân phận để ép cô, nhưng vương tỷ của tôi từ nhỏ đã thích Mộ ca ca, tôi không lớn lên trong vương thất không biết Mộ ca ca thế nào, còn thấy lạ vì sở thích của vương tỷ, nhưng tháng trước Đường quốc gặp nạn, Mộ ca ca...".
Nói đến đây mặt cô ta bỗng ửng đỏ, cô ta phẫn nộ nhìn tôi, "Nói với cô những chuyện đó cũng chẳng ích gì, cô chỉ cần biết, vì bản thân chàng, Mộ ca ca sẽ biết nên thành thân với ai thì tốt. Cô không giống chúng tôi, không biết thân ở ngôi cao, hôn nhân tượng trưng cho cái gì, cô chẳng giúp gì cho chàng, gia tộc chàng cũng không cho phép chàng lấy cô, những cô gái như cô trong thiên hạ không thiếu, nhưng Đường quốc Quỳnh Hoa công chúa thiên hạ chỉ có một. Bất luận thế nào kết cục cũng là chia ly, tại sao không chấm dứt sớm đi? Cô cũng muốn có kết cục như hoa phật tang sao?".
Lời cô ta thực ra rất có lý, tôi vốn định nhân buổi đẹp trời hoa nở chim ca, tâm trạng mọi người đều tốt, thuyết phục cô ta không ngờ cuối cùng lại thành ra tôi bị cô ta thuyết phục.
Trở thành Quân Phất đã lâu, dường như gần quên mất, hôn nhân chốn vương thất đa phần bị bóp méo, mọi người đều cho rằng hôn nhân nhất định phải đổi được cái gì.
Mặc dù tôi không phản đối liên hôn vương thất vì lợi ích quốc gia, giống như Thẩm Ngạn và Tống Ngưng năm xưa, nhưng thầm nghĩ, một quân vương có trách nhiệm không nên dựa vào hy sinh hôn nhân để đổi lấy lợi ích quốc gia, liên hôn là thủ đoạn chính trị không cần thiết.
Giá trị của công chúa, vương tử lẽ nào chỉ có thế, yêu cầu của quốc gia đối với họ cao hơn thế nhiều, mọi người có thể nỗ lực theo hướng khác.
Nhưng những lời đó cho dù nói ra cũng không thuyết phục được vị công chúa này, tôi nghĩ thực ra cô ta nói đạo lý lớn lao với tôi, chẳng qua là bởi vì cô ta thích Mộ Ngôn, không tiện nói ra, nên mượn cớ môn đăng hộ đối, nhất định mượn danh nghĩa tỷ tỷ của cô ta.
Cô ta nhìn tôi hỏi: "Sao không trả lời, cô đang nghĩ gì?".
Tôi cười: "Tôi đang nghĩ, một cô gái như tôi quả thật rất nhiều, không có gì đặc biệt, Quỳnh Hoa công chúa của Đường quốc quả thật chỉ có một. Nhưng trên đại lục này không chỉ có một công chúa".
Tôi biết nói thế nhất định cô ta sẽ nổi giận, quả nhiên cô ta nổi giận, nghiến răng kèn kẹt hồi lâu, cười khẩy: "Ngoài Văn Xương công chúa Diệp Trăn của Vệ quốc đã tuẫn tiết, đại lục này tuy nhiều công chúa nhưng ai có thể túc trí đa mưu sánh bằng vương tỷ tôi? Nếu cô từng nghe danh Quỳnh Hoa công chúa thì chắc biết Đường quốc coi vương tỷ như viên minh châu, nếu vì cô mà khiến Đường quốc công chúa phải chịu nhục, chính là khiến quốc thể Đường quốc chịu nhục, Đường quốc quyết không cam lòng, quan hệ Đường - Trần nhất định xấu đi, một trận ác chiến là khó tránh. Còn cô không những không thể giúp Mộ ca ca, trái lại khiến chàng rơi vào khốn cảnh, cô không áy náy sao?".
Tôi cảm thấy kinh ngạc, cô gái trước mặt đích thực là quốc sắc thiên hương, cho dù nóng giận trong giọng nói cũng có vẻ rất ngây thơ, nhưng lời nói ra lại không giống công chúa một nước chút nào, không biết cả ngày cô ta nghĩ gì.
Tôi quay đầu đứng thẳng nhìn cô ta: "Vương tỷ của cô quý là bởi thân phận công chúa, nhưng có biết thế nào là công chúa không, thân là do phụ mẫu sinh ra, nhưng nuôi dưỡng nên người là muôn dân thiên hạ. Một cuộc chiến tranh phải trả giá bằng tính mệnh muôn dân, lẽ nào có thể khinh suất phát động? Con dân thiên hạ hiến dâng tính mệnh là để bảo vệ mỗi tấc quốc thổ dưới chân chứ không phải vì tình yêu của một cô công chúa ngu ngốc. Tôi chưa bao giờ thấy một cuộc chiến tranh ấu trĩ như thế, cũng chưa từng thấy một công chúa khiến mẫu quốc xấu hổ như thế".
Cô ta sững người nhìn tôi, lát sau cơ hồ suýt khóc: "Cô có tư cách gì nói tôi như thế, tôi phải đi tìm Mộ ca ca, xem có thật chàng bằng lòng vì cô mà làm xấu đi quan hệ với Đường quốc chúng tôi. Thực ra sao chàng có thể thích cô, ngay đến thân phận thực sự của mình chàng cũng không cho cô biết".
Đột nhiên cảm thấy có thứ gì trào ra cổ họng, vẫn cố nói "Im miệng" nhưng thứ đó đã tràn ra miệng, tôi sững người nhìn máu phun trên mặt đất, nhưng không ngăn được chất đó trào ứ trong cổ họng, vừa há miệng máu lại phun đỏ đất. Dục Đường kinh hoàng trố mắt, tôi lau miệng, nói sẵng: "Chưa bao giờ nhìn thấy máu sao. Không được nói gì với Mộ Ngôn". Lời chưa dứt đã ngã lăn ra và ngất đi.
Đối với tôi tất cả chỉ trong chớp mắt, khoảnh khắc lúc mất đi ý thức tôi đã hiểu đang xảy ra chuyện gì. Khi xuống núi, Quân sư phụ đã dặn tôi, viên giao châu kế mệnh cứ mười tháng sẽ có ba ngày trập phục, trong ba ngày đó mọi pháp lực đều bị thu hồi, lúc đó tôi hoàn toàn giống một người đã chết, phải đề phòng kẻo bị người ta đem chôn.
Tính ra viên giao châu đã ở trong người tôi vừa tròn mười tháng, tôi lại quên mất chuyện này, khi ý thức vừa khôi phục, tôi kinh hãi nghĩ, liệu người ta có cho tôi vào quan tài đóng chặt chuẩn bị đem chôn.
Đó là dự đoán tình huống xấu nhất, nhưng không ngờ vừa mở mắt, lại thấy đang nằm trong tay Mộ Ngôn. Tôi đã sợ cứng người, nhìn đôi mắt nhắm nghiền của chàng, hàng mi hơi khép, khuôn mặt nhìn nghiêng trắng lạnh, trông chàng lúc này cũng giống một người chết.
Lát sau, tôi run run lay chàng, nghe thấy giọng mình khản đặc không ra tiếng, se sẽ như gió lùa qua tán lá: "Mộ Ngôn, chàng sao thế?".
Vừa nói xong, bàn tay kia đã bị nắm chặt, tôi còn đang thấp thỏm lo âu đã thấy chàng mở mắt, dưới ánh đèn vàng vọt, đôi mắt lặng như mặt hồ của chàng lóe sáng: "Cuối cùng em đã tỉnh rồi? Hay là…". Chàng ngừng lại, "... ta vẫn đang mơ?".
Tôi không hiểu gì, nhìn đôi mắt chàng vừa lóe sáng lại tối sẫm mông lung, đột nhiên hiểu ra, gắng mỉm cười nhưng không cười được.
Tôi đã quên một việc quan trọng, không nói trước để chàng yên tâm, chàng nhất định tưởng tôi đã chết.
Ngực tắc nghẹn, tôi ngây người nhìn chàng, khuôn mặt kề sát lại mỗi lúc càng nhòa đi, tôi giơ tay lau nước mắt, còn chưa kịp lau, nước mắt đã trào ra rơi xuống môi chàng.
Chàng sững người, ánh sáng đã trở về trong mắt chàng, dùng tay lau nước mắt trên má tôi, rất lâu, rất lâu, lâu đến mức đủ thời gian cho một hạt nảy mầm: "A Phất, em tỉnh rồi?". Giọng chàng như nói thầm.
Tôi bám lấy cánh tay giơ ra lau nước mắt cho tôi, cắn môi hỏi chàng: "Em làm chàng sợ phải không?".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook