Hoạ Trung Hoan
-
Chương 6
Dọc đường đi, ánh mắt của Liễu Dự không hề rời khỏi ta, nhìn rất chuyên chú. Ta bị nhìn đến mất tử nhiên, nếu không phải do trước đó Ôn Diễn lấy lòng ta, dâng lên vật mà ta mong muốn bấy lâu, lúc này nhất định ta sẽ không để cho hắn nhìn một cách càn rỡ như vậy đâu.
Ta nhịn suốt đường đi, cuối cùng cũng đến cửa cung.
Liễu Dự cứ nhìn ta mãi không thôi, ta cứ thế làm lơ trước ánh mắt hắn, trực tiếp giẫm lên thềm đá bước xuống xe. Ta đi chưa được mấy bước, âm thanh của Liễu Dự đã truyền đến.
“Nương tử, ta ở đây chờ nàng.”
Ta không hề quay đầu lại, chẳng chút lưu luyến đi thẳng vào cung. Lúc Vân Vũ đỡ ta đi, nàng nhăn mặt nói: “Công chúa, lúc nãy người không thấy vẻ mặt của phò mã gia đâu, thật sự là rất đáng thương. Ánh mắt đáng thương kia cứ tha thiết nhìn theo bóng lưng của công chúa. Nếu vừa nãy công chúa chịu xoay người lại, chắc chắn phò mã gia sẽ vui đến nỗi không cần dùng cơm đâu.”
Kỳ thật ta chẳng biết vì sao Vân Vũ cứ làm mối cho ta với Liễu Dự, rõ ràng Vân Vũ cũng chỉ quen Liễu Dự có một ngày mà thôi. Ta suy nghĩ, rồi đem vấn đề này nói ra.
Hai mắt Vân Vũ lóe sáng, nàng nói: “Công chúa, đây là chuyện dĩ nhiên rồi. Người nghĩ đi, phò mã gia là do em gieo xuống, là do em cẩn thận chăm sóc mới có thể chui từ dưới đất lên. Tình cảm này không khác gì mười tháng hoài thai. Bây giờ, ở phương diện nào đó mà nói, phò mã gia cũng xem như là con của em. Trong thiên hạ này, có người nào làm mẹ mà không hi vọng con mình được hạnh phúc?” Cuối cùng, Vân Vũ còn đưa tay ra lau khóe mắt. “Công chúa là cô nương tốt nhất trong thiên hạ, còn phò mã gia cũng là nam tử tốt nhất trong thiên hạ, hai người đều là người mà em quý nhất, thử hỏi em không hi vọng hai người hạnh phúc còn mong ai hạnh phúc được đây?”
Ta không nói gì, gần đây nha đầu này càng lúc càng có suy nghĩ cổ quái.
Ta nói, “Vân Vũ, ta không phải là do em gieo ra.”
Vân Vũ gật đầu nói: “Công chúa, phò mã gia cũng là thích người thật lòng.”
Mắt thấy càng lúc càng đến gần cung điện của Thừa Văn, ta nói: “Đợi ở trước mặt bệ hạ, nhớ đừng có trái phò mã gia phải phò mã gia, mấy ngày nay bệ hạ đã đủ ưu sầu rồi, ta không muốn bệ hạ lại vì ta mà rước thêm chuyện phiền não.”
Vân Vũ lập tức che dấu toàn bộ thần sắc, “Vâng, công chúa.”
Ta vừa lòng gật đầu. Tuy nói ngày thường Vân Vũ có chút điên khùng, nhưng nô bộc trong phủ quá mức lặng lẽ, có Vân Vũ sôi nổi như vật cũng không tệ, vả lại Vân Vũ cũng biết chừng mực, ở trong cung nàng tuyệt đối là một cô nương giữ bổn phận tốt.
Lúc này kém một khắc mới đến giờ mão bốn khắc, dựa theo thói quen ngày thường của Thừa Văn, cứ đúng giờ mão là đệ ấy lại dậy rửa mặt, rồi sau đó đọc sách nửa canh giờ. Đến giờ mão bốn khắc mới bắt đầu dùng bữa sáng, ăn sáng xong, đệ ấy lại vào điện Thừa Càn lên triều sớm.
Vân Vũ đỡ ta đi, lúc ta vào vừa đúng giờ mão bốn khắc, Thừa Văn đã bắt đầu ăn sáng. Hôm nay ta tiến cung không hề báo trước cho Thừa Văn, lúc này đây đệ ấy nhìn thấy ta thì có vẻ kinh ngạc.
Mấy cung nhân hầu hạ Thừa Văn cũng rất có mắt, ta còn chưa nói gì bọn họ đã sắp thêm bát đũa cho ta, sau đó im lặng cùng Vân Vũ lui ra ngoài. Mỗi lần ta tiến cung dùng bữa với Thừa Văn đều không thích có người ở ngoài.
Ta ngồi xuống, Thừa Văn hỏi: “A tỷ, sao hôm nay đột nhiên lại vào cung?”
Ta cười nói: “Lâu rồi không gặp đệ, muốn vào cung thăm đệ, thuận tiện hỏi đệ mấy việc.”
Thừa Văn múc cho ta một bát cháo lá sen, hỏi: “A tỷ muốn hỏi sự tình của Cảnh Nhuận?”
Ta ngẩn người, một lúc sau mới kịp phản ứng Cảnh Nhuận là ai. Ta không khỏi kinh hãi, chỉ trong vòng một tháng, Thừa Văn với Ôn Diễn đã thân mật đến mức gọi tên tự rồi sao? Ta vô cùng đau lòng nói: “Thừa Văn, đây là lần đầu ta thấy đệ dùng người quả quyết như vậy…”
Thừa Văn cười híp mắt nói: “Người như Cảnh Nhuận, trăm năm khó gặp.”
Trăm năm khó gặp, cũng không cần cất nhắc như thế… Chức vị quốc sư, bao nhiêu người ở trong triều giành giật nhau cả nửa đời mới có được. Còn Ôn Diễn chỉ là một người xem mệnh cho Thừa Văn, lại dễ dàng có được chức vị này.
Khi xưa có mỹ sắc ngộ quốc, ta thật không ngờ là ngày nay lại có nam sắc ngộ quân! Còn vị quân vương kia, chính là a đệ thân nhất của ta!
Ta tiếp tục đau lòng nói: “Thừa Văn, đệ cũng biết…”
Ta còn chưa nói xong, Thừa Văn đã ngắt lời ta, đệ ấy vẫn là bộ dáng cười tủm tỉm như cũ, “A tỷ, tỷ nếm thử xem món cháo này vị thế nào?”
Ta nhìn đệ ấy, đành phải cúi đầu húp vài ngụm cháo lá sen.
“Ừm, vị không tệ.”
Thừa Văn cười nói: “A tỷ, tỷ nên biết thứ tỷ vừa ăn không phải cháo…”
Ta sững sờ.
Đệ ấy bảp: “Thứ tỷ ăn chính là tĩnh tâm.”
Ta lại sững sờ.
Thừa Văn nói: “Bây giờ tính khí a tỷ nóng nảy, có một số việc bất luận đệ nói thế nào, a tỷ chắc chắn sẽ không tin đệ. Đã là như thế, còn chẳng bằng ăn vài miếng cháo lá sen, cháo này cực kỳ nhạt, mùi vị lại không quá đậm, hơn nữa còn bỏ thêm thảo dược an thần, sau khi a tỷ ăn, có thể cảm giác trong đầu bình tĩnh rất nhiều.”
Ta bình tĩnh chậm rãi nếm vài thìa cháo, vị quả nhiên rất tốt. Ta đặt bát cháo xuống, đưa mắt nhìn Thừa Văn, đệ ấy thanh thản ăn bánh bao hấp.Ta hiểu tính tình của a đệ mình nhất, nếu đệ ấy đã không muốn nói thì thế gian này cũng chẳng có ai khiến đệ ấy mở miệng được, trước kia có lẽ còn có Quán Quán ở bên người giúp khuyên dỗ, nhưng hôm nay Quán Quán đã trở thành một vết thương trong lòng Thừa Văn, thế nên lại càng không có người có thể cạy mở miệng đệ ấy được.
Nghĩ đến Quán Quán, lại nghĩ đến những ngày tháng trước kia ba người chúng ta ở trong cung, trong lòng ta khó tránh khỏi có chút đa cảm.
Thấy ta im lặng, Thừa Văn đột nhiên nói: “Nghe nói mấy ngày trước a tỷ đã đuổi mấy gã trai trong phủ đi rồi?”
Ta gật đầu, “Sau khi hòa ly với Yến Thanh, ta nghĩ nên có một cuộc sống mới. Trai bao cũng chỉ là quá khứ, nhìn thấy bọn họ ta sẽ nhớ đến những chuyện trước kia, thế nên để bọn họ xuất phủ.”
“Cũng tốt.” Thừa Văn gác đũa xuống, bưng chén trà lên chậm rãi nhấm nháp rồi nói: “A tỷ có định khi nào sẽ tìm một phò mã không? Trong triều không ít nam nhi tuấn lãng, a tỷ có thích ai không?”
Ta không khỏi bật cười: “Cho dù ta có thích, chỉ e bọn họ không muốn.”
Thừa Văn thản nhiên nói: “Có không thích thì cứ để đệ ra thánh chỉ, chắc chắn sẽ khiến a tỷ người vừa lòng đẹp ý.”
Ta ăn một chiếc bánh bao hấp,mới miễn cưỡng nói: “Cũng không cần thiết đâu, trong triều chẳng có ai để ta thích.”
Thừa Văn lại nói: “Ồ? Trong triều cũng không quan trọng, nam nhi của Đại Vinh đến hàng vạn người, chắc chắn sẽ trúng ý a tỷ. Nếu a tỷ muốn thì để đệ bảo bên lễ bộ chọn một nam tử vừa tuổi, khoảng đầu tháng sáu đưa thì đưa vào kinh.”
Ta nói: “Thừa Văn đệ mà làm hư thế, nhất định sẽ bị người ta trêu cười.”
Thừa Văn nhíu mày nói: “Ai dám chê cười? A tỷ của trẫm tất nhiên phải xứng với nam tử tốt nhất thế gian này. Nếu không phải lần trước a tỷ khuyên đệ, gã Yến Thanh kia bây giờ đâu có thể tiêu dao vui vẻ như thế, quan tước của hắn chẳng biết đã bị lấy xuống khi nào rồi.”
Ta cảm thấy vô cùng may mắn, cuộc đời này sinh ra ở nơi hoàng thất, vốn nên bất đắc dĩ mấy phần, nhưng may mà gặp được một đệ đệ cưng chiều ta như thế. Ta thầm nghĩ: thôi thôi, cho dù Thừa Văn thật sự lưu luyến sắc đẹp của Ôn Diễn, dù thật sự muốn đoạn tụ với hắn, ta cũng không nên can thiệp. Đệ ấy đã đối đãi với ta như thế, ta tất nhiên cũng phải ủng hộ đệ.
Ta mỉm cười nói: “Không cần phải tốn công tốn sức như thế, bây giờ tỷ không muốn tìm phò mã, chuyện tình cảm, có lẽ… đệ cũng biết đấy. Đợi ba năm sau hẵng tính.”
“Cũng tốt, a tỷ thích thế nào thì theo thế ấy, chỉ cần a tỷ biết, bất kể là thế nào, mọi chuyện đều có hoàng đệ đây.”
“Ừm.”
Sau đó bọn ta ngồi nói chuyện một lát, cho đến lúc sắp vào triều mới dừng lại. Thừa Văn sửa lại chuẩn bị ngồi lên ngữ liễn đến điện Thừa Càn thì ta chợt nhớ ra một việc, vội vàng gọi Thừa Văn lại.
“À, lần trước là Ôn Diễn xem gì cho đệ?”
Thừa Văn dừng lại, đệ ấy chậm rãi xoay người nhìn ta, hạ giọng nói: “A tỷ, thiên cơ bất khả tiết lộ.”
Da mặt ta giật giật mấy cái.
Lúc ra khỏi cung, ta cứ liên tục nghiến răng nghiến lợi.
Cái kẻ Ôn Diễn này, thật sự là…
Hồng thủy!
Hồng thủy!
Đại hồng thủy!
A đệ ta từ sau khi tiếp xúc với Ôn Diễn thì cứ làm ra vẻ thần toán tử. Cái gì mà thiên cơ bất khả lộ chứ, ta thấy chính là đoạn tụ bất khả tiết lộ thì có!
Ta nhịn suốt đường đi, cuối cùng cũng đến cửa cung.
Liễu Dự cứ nhìn ta mãi không thôi, ta cứ thế làm lơ trước ánh mắt hắn, trực tiếp giẫm lên thềm đá bước xuống xe. Ta đi chưa được mấy bước, âm thanh của Liễu Dự đã truyền đến.
“Nương tử, ta ở đây chờ nàng.”
Ta không hề quay đầu lại, chẳng chút lưu luyến đi thẳng vào cung. Lúc Vân Vũ đỡ ta đi, nàng nhăn mặt nói: “Công chúa, lúc nãy người không thấy vẻ mặt của phò mã gia đâu, thật sự là rất đáng thương. Ánh mắt đáng thương kia cứ tha thiết nhìn theo bóng lưng của công chúa. Nếu vừa nãy công chúa chịu xoay người lại, chắc chắn phò mã gia sẽ vui đến nỗi không cần dùng cơm đâu.”
Kỳ thật ta chẳng biết vì sao Vân Vũ cứ làm mối cho ta với Liễu Dự, rõ ràng Vân Vũ cũng chỉ quen Liễu Dự có một ngày mà thôi. Ta suy nghĩ, rồi đem vấn đề này nói ra.
Hai mắt Vân Vũ lóe sáng, nàng nói: “Công chúa, đây là chuyện dĩ nhiên rồi. Người nghĩ đi, phò mã gia là do em gieo xuống, là do em cẩn thận chăm sóc mới có thể chui từ dưới đất lên. Tình cảm này không khác gì mười tháng hoài thai. Bây giờ, ở phương diện nào đó mà nói, phò mã gia cũng xem như là con của em. Trong thiên hạ này, có người nào làm mẹ mà không hi vọng con mình được hạnh phúc?” Cuối cùng, Vân Vũ còn đưa tay ra lau khóe mắt. “Công chúa là cô nương tốt nhất trong thiên hạ, còn phò mã gia cũng là nam tử tốt nhất trong thiên hạ, hai người đều là người mà em quý nhất, thử hỏi em không hi vọng hai người hạnh phúc còn mong ai hạnh phúc được đây?”
Ta không nói gì, gần đây nha đầu này càng lúc càng có suy nghĩ cổ quái.
Ta nói, “Vân Vũ, ta không phải là do em gieo ra.”
Vân Vũ gật đầu nói: “Công chúa, phò mã gia cũng là thích người thật lòng.”
Mắt thấy càng lúc càng đến gần cung điện của Thừa Văn, ta nói: “Đợi ở trước mặt bệ hạ, nhớ đừng có trái phò mã gia phải phò mã gia, mấy ngày nay bệ hạ đã đủ ưu sầu rồi, ta không muốn bệ hạ lại vì ta mà rước thêm chuyện phiền não.”
Vân Vũ lập tức che dấu toàn bộ thần sắc, “Vâng, công chúa.”
Ta vừa lòng gật đầu. Tuy nói ngày thường Vân Vũ có chút điên khùng, nhưng nô bộc trong phủ quá mức lặng lẽ, có Vân Vũ sôi nổi như vật cũng không tệ, vả lại Vân Vũ cũng biết chừng mực, ở trong cung nàng tuyệt đối là một cô nương giữ bổn phận tốt.
Lúc này kém một khắc mới đến giờ mão bốn khắc, dựa theo thói quen ngày thường của Thừa Văn, cứ đúng giờ mão là đệ ấy lại dậy rửa mặt, rồi sau đó đọc sách nửa canh giờ. Đến giờ mão bốn khắc mới bắt đầu dùng bữa sáng, ăn sáng xong, đệ ấy lại vào điện Thừa Càn lên triều sớm.
Vân Vũ đỡ ta đi, lúc ta vào vừa đúng giờ mão bốn khắc, Thừa Văn đã bắt đầu ăn sáng. Hôm nay ta tiến cung không hề báo trước cho Thừa Văn, lúc này đây đệ ấy nhìn thấy ta thì có vẻ kinh ngạc.
Mấy cung nhân hầu hạ Thừa Văn cũng rất có mắt, ta còn chưa nói gì bọn họ đã sắp thêm bát đũa cho ta, sau đó im lặng cùng Vân Vũ lui ra ngoài. Mỗi lần ta tiến cung dùng bữa với Thừa Văn đều không thích có người ở ngoài.
Ta ngồi xuống, Thừa Văn hỏi: “A tỷ, sao hôm nay đột nhiên lại vào cung?”
Ta cười nói: “Lâu rồi không gặp đệ, muốn vào cung thăm đệ, thuận tiện hỏi đệ mấy việc.”
Thừa Văn múc cho ta một bát cháo lá sen, hỏi: “A tỷ muốn hỏi sự tình của Cảnh Nhuận?”
Ta ngẩn người, một lúc sau mới kịp phản ứng Cảnh Nhuận là ai. Ta không khỏi kinh hãi, chỉ trong vòng một tháng, Thừa Văn với Ôn Diễn đã thân mật đến mức gọi tên tự rồi sao? Ta vô cùng đau lòng nói: “Thừa Văn, đây là lần đầu ta thấy đệ dùng người quả quyết như vậy…”
Thừa Văn cười híp mắt nói: “Người như Cảnh Nhuận, trăm năm khó gặp.”
Trăm năm khó gặp, cũng không cần cất nhắc như thế… Chức vị quốc sư, bao nhiêu người ở trong triều giành giật nhau cả nửa đời mới có được. Còn Ôn Diễn chỉ là một người xem mệnh cho Thừa Văn, lại dễ dàng có được chức vị này.
Khi xưa có mỹ sắc ngộ quốc, ta thật không ngờ là ngày nay lại có nam sắc ngộ quân! Còn vị quân vương kia, chính là a đệ thân nhất của ta!
Ta tiếp tục đau lòng nói: “Thừa Văn, đệ cũng biết…”
Ta còn chưa nói xong, Thừa Văn đã ngắt lời ta, đệ ấy vẫn là bộ dáng cười tủm tỉm như cũ, “A tỷ, tỷ nếm thử xem món cháo này vị thế nào?”
Ta nhìn đệ ấy, đành phải cúi đầu húp vài ngụm cháo lá sen.
“Ừm, vị không tệ.”
Thừa Văn cười nói: “A tỷ, tỷ nên biết thứ tỷ vừa ăn không phải cháo…”
Ta sững sờ.
Đệ ấy bảp: “Thứ tỷ ăn chính là tĩnh tâm.”
Ta lại sững sờ.
Thừa Văn nói: “Bây giờ tính khí a tỷ nóng nảy, có một số việc bất luận đệ nói thế nào, a tỷ chắc chắn sẽ không tin đệ. Đã là như thế, còn chẳng bằng ăn vài miếng cháo lá sen, cháo này cực kỳ nhạt, mùi vị lại không quá đậm, hơn nữa còn bỏ thêm thảo dược an thần, sau khi a tỷ ăn, có thể cảm giác trong đầu bình tĩnh rất nhiều.”
Ta bình tĩnh chậm rãi nếm vài thìa cháo, vị quả nhiên rất tốt. Ta đặt bát cháo xuống, đưa mắt nhìn Thừa Văn, đệ ấy thanh thản ăn bánh bao hấp.Ta hiểu tính tình của a đệ mình nhất, nếu đệ ấy đã không muốn nói thì thế gian này cũng chẳng có ai khiến đệ ấy mở miệng được, trước kia có lẽ còn có Quán Quán ở bên người giúp khuyên dỗ, nhưng hôm nay Quán Quán đã trở thành một vết thương trong lòng Thừa Văn, thế nên lại càng không có người có thể cạy mở miệng đệ ấy được.
Nghĩ đến Quán Quán, lại nghĩ đến những ngày tháng trước kia ba người chúng ta ở trong cung, trong lòng ta khó tránh khỏi có chút đa cảm.
Thấy ta im lặng, Thừa Văn đột nhiên nói: “Nghe nói mấy ngày trước a tỷ đã đuổi mấy gã trai trong phủ đi rồi?”
Ta gật đầu, “Sau khi hòa ly với Yến Thanh, ta nghĩ nên có một cuộc sống mới. Trai bao cũng chỉ là quá khứ, nhìn thấy bọn họ ta sẽ nhớ đến những chuyện trước kia, thế nên để bọn họ xuất phủ.”
“Cũng tốt.” Thừa Văn gác đũa xuống, bưng chén trà lên chậm rãi nhấm nháp rồi nói: “A tỷ có định khi nào sẽ tìm một phò mã không? Trong triều không ít nam nhi tuấn lãng, a tỷ có thích ai không?”
Ta không khỏi bật cười: “Cho dù ta có thích, chỉ e bọn họ không muốn.”
Thừa Văn thản nhiên nói: “Có không thích thì cứ để đệ ra thánh chỉ, chắc chắn sẽ khiến a tỷ người vừa lòng đẹp ý.”
Ta ăn một chiếc bánh bao hấp,mới miễn cưỡng nói: “Cũng không cần thiết đâu, trong triều chẳng có ai để ta thích.”
Thừa Văn lại nói: “Ồ? Trong triều cũng không quan trọng, nam nhi của Đại Vinh đến hàng vạn người, chắc chắn sẽ trúng ý a tỷ. Nếu a tỷ muốn thì để đệ bảo bên lễ bộ chọn một nam tử vừa tuổi, khoảng đầu tháng sáu đưa thì đưa vào kinh.”
Ta nói: “Thừa Văn đệ mà làm hư thế, nhất định sẽ bị người ta trêu cười.”
Thừa Văn nhíu mày nói: “Ai dám chê cười? A tỷ của trẫm tất nhiên phải xứng với nam tử tốt nhất thế gian này. Nếu không phải lần trước a tỷ khuyên đệ, gã Yến Thanh kia bây giờ đâu có thể tiêu dao vui vẻ như thế, quan tước của hắn chẳng biết đã bị lấy xuống khi nào rồi.”
Ta cảm thấy vô cùng may mắn, cuộc đời này sinh ra ở nơi hoàng thất, vốn nên bất đắc dĩ mấy phần, nhưng may mà gặp được một đệ đệ cưng chiều ta như thế. Ta thầm nghĩ: thôi thôi, cho dù Thừa Văn thật sự lưu luyến sắc đẹp của Ôn Diễn, dù thật sự muốn đoạn tụ với hắn, ta cũng không nên can thiệp. Đệ ấy đã đối đãi với ta như thế, ta tất nhiên cũng phải ủng hộ đệ.
Ta mỉm cười nói: “Không cần phải tốn công tốn sức như thế, bây giờ tỷ không muốn tìm phò mã, chuyện tình cảm, có lẽ… đệ cũng biết đấy. Đợi ba năm sau hẵng tính.”
“Cũng tốt, a tỷ thích thế nào thì theo thế ấy, chỉ cần a tỷ biết, bất kể là thế nào, mọi chuyện đều có hoàng đệ đây.”
“Ừm.”
Sau đó bọn ta ngồi nói chuyện một lát, cho đến lúc sắp vào triều mới dừng lại. Thừa Văn sửa lại chuẩn bị ngồi lên ngữ liễn đến điện Thừa Càn thì ta chợt nhớ ra một việc, vội vàng gọi Thừa Văn lại.
“À, lần trước là Ôn Diễn xem gì cho đệ?”
Thừa Văn dừng lại, đệ ấy chậm rãi xoay người nhìn ta, hạ giọng nói: “A tỷ, thiên cơ bất khả tiết lộ.”
Da mặt ta giật giật mấy cái.
Lúc ra khỏi cung, ta cứ liên tục nghiến răng nghiến lợi.
Cái kẻ Ôn Diễn này, thật sự là…
Hồng thủy!
Hồng thủy!
Đại hồng thủy!
A đệ ta từ sau khi tiếp xúc với Ôn Diễn thì cứ làm ra vẻ thần toán tử. Cái gì mà thiên cơ bất khả lộ chứ, ta thấy chính là đoạn tụ bất khả tiết lộ thì có!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook