Hoạ Trung Hoan
-
Chương 12
Bản thân ta đang giận Ôn Diễn, nhưng con người Ôn Diễn này cũng quả thật có bản lĩnh, khi hắn đưa ta chén trà Bích Loa Xuân ngon lành thì cơn giận của ta liền tiêu tan ba phần. Sau khi uống xong chén Bích Loa Xuân đó, ngọn lửa giận lại tiêu mất ba phần nữa.
Lúc này Ôn Diễn có vẻ rất hăng hái, sai A Man đem ngũ huyền cầm của hắn đến, hắn đặt ngũ huyền cầm lên trên đùi, đầu ngón tay khẽ gẩy, tiếng đàn liền vang lên. Nụ cười của hắn hàm chứa sự dịu dàng, nói với ta: “Công chúa muốn nghe khúc gì?”
Ta tùy theo Ôn Diễn, Ôn Diễn trầm ngâm suy nghĩ một lúc, sau đó mười ngón tay bắt đầu múa trên dây đàn, tiếng đàn như nước chảy dưới tay hắn dần dần tuôn ra.
Bốn phần tức giận trong ta dưới khúc nhạc nước chạy mây trôi kia đã biến mất không thấy tăm hơi.
Ta rất ngưỡng mộ những nam tử tinh thông cầm kỳ thi họa, Ôn Diễn vừa có tay phà trà ngon, lại vừa còn có tay gãy đàn hay đến nỗi trên trời dưới đất đều thán phục, bất kể thế nào ta cũng không thể giận hắn được.
Ôn Diễn đàn xong một khúc, ta không khỏi tán thưởng: “Một khúc này của quốc sư, quả nhiên có thể so với tiếng trời.”
Ôn Diễn cười, “Công chúa khen quá rồi.”
Ta bỗng nhiên cảm thấy trúc xanh này, trời xanh này, mây trắng này, đều không sánh nổi với nụ cười của Ôn Diễn. Lúc này ta đã hiểu vì sao trong lịch sử lại có chuyện quân vương nguyện ý xung phong xâm chiếm các nước chư hầu để giành lấy nụ cười mỹ nhân.
Ta giật mình ngây ngốc nhìn Ôn Diễn, trong chốc lát đúng là khó có thể định thần từ nụ cười của hắn.
Cho đến khi xung quanh đều im lặng, tất cả mọi người đang nhìn ta thì ta mới lấy lại tinh thần, ta vô cùng ngượng ngùng, bỗng nhiên thấy gã Ôn Diễn này quả thật là kẻ gây họa.
Khi rời khỏi Thúy Minh sơn trang, ta gặp được Minh Hàn trang chủ. Minh Hàn tới là để đưa tiễn Ôn Diễn.
Ta nghe nói Minh Hàn tuổi đã hơn năm mươi, nhưng hôm nay nhìn thì tương đối trẻ, giống như mới ngoài ba mươi vậy. Nhưng để cho ta kinh ngạc nhất chính là thái độ của Minh Hàn đối với Ôn Diễn. Tuy là trước đó A Man đã nói Ôn Diễn là khách quý của Minh Hàn, nhưng bất kể thế nào thì ta có cảm giác là Minh Hàn đối với Ôn Diễn dường như có chút gì đó kính sợ.
Thậm chí khi Minh Hàn nhìn thấy công chúa giá thật hàng thật ta đây, hắn cũng chỉ gật đầu làm lễ mà thôi, trong mắt còn có cái ngạo khí của người giang hồ. Bởi vì do Minh Tú Vương, người hoàng gia chúng ta xưa
nay đối với người trong giang hồ đều rất là khách khí, cho nên sự vô lễ của Minh Hàn ta cũng không tính toán. Bây giờ ta chỉ muốn biết được thân phận của Ôn Diễn.
Ta nhìn Ôn Diễn đang ngồi trên xe lăn, ta nói với hắn: “Quốc sư lên xe ngựa của ta đi, ta có vài lời muốn nói với quốc sư.”
Ôn Diễn không từ chối.
Ta lại nhìn chân Ôn Diễn, đang định hỏi hắn sẽ lên xe ngựa như thế nào thì A Man đã ôm lấy Ôn Diễn, chỉ trong chớp mắt, Ôn Diễn đã ngồi vào trong xe ngựa.
Ta giẫm lên thềm đá bước lên xe ngựa, Liễu Dự cùng Vân Vũ cũng đi lên theo.
A Man còn đem một chiếc xe lăn khác đến đặt lên xe ngựa, chỉ nghe Ôn Diễn nói: “Công chúa, đi theo A Man có thể đến tiểu xá của thần.” Sau khi nghe xong, ta cũng bảo thế với phu xe.
Ta đợi ở Thúy Minh sơn trang ước chừng khoảng hai canh giờ, mặt trời đã lên cao, hong khô đường núi lầy lội, thế nên xe ngựa đi cũng đỡ hơn nhiều. Bốn người ngồi trong xe ngựa, may mà xe ngựa của ta khá là rộng, mặc dù ngồi hai người cũng không có cảm giác chật chội.
Thần sắc Ôn Diễn vẫn như cũ, còn Liễu Dự thì chẳng biết ra sao, mắt nhìn Ôn Diễn chằm chằm không chớp.
Ta mở miệng hỏi: “Liễu Dự, sao ngươi cứ nhìn quốc sư thế.”
Liễu Dự nghiêm túc trả lời ta: “Nương tử cứ nhìn quốc sư chăm chú, ta cũng muốn nhìn quốc sư xem trên người có điểm nào hấp dẫn nương tử.”
Ta nhanh chóng đưa mắt nhìn Ôn Diễn, rồi sau đó cười khan vài tiếng.
Ta khẽ ho, mở miệng nói: “Xem ra quốc sư với Minh Hàn trang chủ rất là thân thuộc, hay quốc sư đã từng là người trong giang hồ?”
Ôn Diễn nói: “Cũng không được tính như thế, chẳng qua là thần hiểu biết đôi chút về Kinh Dịch thuật, mấy năm trước tình cờ gặp được Minh Hàn trang chủ, đúng lúc giúp ông ấy giải quyết mấy chuyện phức tạp.”
Ta vừa định hỏi là chuyện phức tạp gì thì nhớ lại câu “thiên cơ bất khả lộ” của Ôn Diễn. Ta lập tức đem những lời định nói ra nuốt xuống bụng. Nhưng ta chỉ nhịn được một lát, sau đó lại hỏi: “Quốc sư là người nơi nào?”
Ôn Diễn nói: “Người Vũ Lăng.”
Người Vũ Lăng… dường như ở Võ Lăng chưa thấy xuất hiện một nhân vật đột phá nào họ Ôn cả.
Ta lại hỏi: “Sao quốc sư lại đến kinh thành?”
Ôn Diễn cười nói: “Sớm nghe nói kinh thành phồn hoa, liền muốn đến xem thế nào thôi.”
Lúc này đây ta thấy Ôn Diễn phối hợp như thế thì trong lòng lấy làm vui vẻ, lại hỏi tiếp: “Quốc sư năm nay bao nhiêu niên kỷ rồi1?”
(1 bao nhiêu niên kỷ: lời nói tôn kính dùng để hỏi tuổi người khác)
Không ngờ rằng Ôn Diễn lại sửng sốt, một lúc sau hắn mới trả lời ta: “Hai mươi có bảy.” [là 27 tuổi đó]
Ta thầm nghĩ Ôn Diễn này thật kỳ quái, không ngờ tuổi tác đã cao thế rồi, ta lại hỏi: “Còn vợ?” Vấn đề này là ta hỏi thay Thừa Văn, nếu Thừa Văn thật không quan tâm đến thế tục muốn ở với Ôn Diễn, thế thì thê thiếp của Ôn Diễn phải xử lí gọn gàng một phen. Có điều nhìn tuổi Ôn Diễn, tướng mạo này, có lẽ thê thiếp trong nhà đủ một đại đội.
Không ngờ Ôn Diễn đáp: “Ta chưa lấy vợ.”
“Thế còn thị thiếp?”
Ôn Diễn quang minh chính đại nói: “Ta không gần nữ sắc.”
Lời này vừa nói ra, Liễu Dự lập tức mở to hai mắt. Vân Vũ vì đã theo ta từ lâu, sắc mặt vẫn như cũ không thay đổi. Lúc này ta vô cùng bình tĩnh. Kỳ thật không gần nữ sắc coi như là bệnh khó nói ra, Ôn Diễn lại quang minh chính đại cho ta hay, chẳng lẽ là muốn chứng minh hắn đối với đệ đệ ta là thành tâm?
Lúc này trong xe ngựa im lặng hẳn, ta cười khan một tiếng, để Vân Vũ lấy đồ lót dạ ra, đặt xuống án kỷ trong xe ngựa, ta cười nói với Ôn Diễn: “Quốc sư, mấy đồ lót dạ này đều là do đầu bếp trong phủ ta làm, mùi vị rất không tệ. Ngươi nếm thử đi.”
Ôn Diễn thuận theo ý ta ăn một miếng bánh điểm tâm.
Ta nói với Ôn Diễn: “Mùi vị thế nào?”
Ôn Diễn gật đầu, “Không tệ, chẳng qua mùi vị hình như có gì đó là lạ.”
Ta cười nói: “Đầu bếp trong phủ ta rất thích làm ra một vài món điểm tâm kỳ quái, món điểm tâm vừa rồi quốc sư ăn tên là Khai Hoa, chính là bã đường với thịt thái trộn thành.”
Ta vừa dứt lời, sắc mặt Ôn Diễn lập tức biến đổi.
Ta đang vô cùng kinh ngạc thì Ôn Diễn vội vàng cầm mấy chén trà trên án kỷ lên, đổ hết vào miệng. Ta hỏi: “Quốc sư, món điểm tâm này có vấn đề gì sao?”
Sắc mặt Ôn Diễn hơi tái đi, nhưng hắn vẫn mềm mỏng trả lời ta như trước: “Có thể là do ăn không quen.”
Sau đó Ôn Diễn một mực giữ im lặng, ta nghĩ do Ôn Diễn say xe nên cũng không mở miệng làm phiền hắn. Sau khi xe ngựa dừng lại, Vân Vũ đỡ ta giẫm lên thềm đá bước xuống xe.
A Man lên xe ngựa ôm Ôn Diễn xuống.
Ta đang định tán dương một chút về phong cảnh nơi đây thì Ôn Diễn lại đưa lưng về phía ta bắt đầu nôn mửa. Ta chưa bao giờ thấy có người nào say xe ngựa lại say đến mức này, lập tức cũng không biết nên làm gì.
Chờ cho sau khi Ôn Diễn nôn xong, hắn nghiêng đầu sang chỗ khác nhẹ nhàng nói với ta: “Đã để công chúa chê cười rồi.”
Lời còn chưa dứt, A Man tức giận nhìn ta một cách độc địa, “Công chúa điện hạ, công tử nhà ta không ăn đồ mặn, ăn một chút thì sẽ nôn ra ngay.”
Hai chữ “đừng ngại” vừa đến cổ họng thì bị bóp nát.
Vân Vũ bắt bẻ: “Công chúa nhà ta là có ý tốt, trước đó cũng không biết công tử nhà ngươi không ăn đồ mặn!”
Do vừa mới nôn xong nên sắc mặt Ôn Diễn có vài phần tái nhợt, hắn thấp giọng mắng A Man một tiếng, ta thấy vậy thì cũng biết Ôn Diễn chẳng để ý đến việc ta đã để cho hắn ăn những thứ không nên ăn, thế nên cũng ra vẻ khẽ mắng Vân Vũ một câu.
Ôn Diễn lại ngồi lên xe lăn, hắn nghiêm mặt nói: “Trong rừng cây có cơ quan, xin công chúa hãy đi theo sát.”
Trong rừng cây còn có cơ quan? Ta sửng sốt, Ôn Diễn giải thích: “Trước kia tự dưng rảnh rỗi nổi hứng liền bài trí mấy cơ quan, một vì do thích thú, hai là đề phòng trộm cướp.”
Ta nghe xong không khỏi nhìn Ôn Diễn mấy lần. Ta vốn tưởng rằng bản lĩnh lớn nhất của Ôn Diễn chỉ là khuôn mặt kia, nhưng nhìn chuyện hôm nay, nói hắn học rộng tài cao cũng không đủ.
Lúc này, A Man đẩy Ôn Diễn đi vào trong rừng cây.
Ta hơi suy nghĩ một chút rồi cũng bước theo. Rừng cây không lớn, nhưng đi lại có chút khó khăn. Cũng chẳng biết A Man đi vòng vèo mấy đã vòng nữa, ta đi đến nỗi choáng váng, Liễu Dự thì luôn đi sát phía sau ta.
Hắn nhỏ giọng nói với ta: “Nương tử cứ yên tâm, cho dù nàng bất cẩn đạp phải cơ quan nào thì ta cũng sẽ che chở cho nàng.”
Ta nhìn hắn một cái, thầm nghĩ với cái thân hình gầy yếu đó, ai che chở ai còn chẳng biết. Vân Vũ cũng nhỏ giọng nói: “Công chúa yên tâm, em cũng sẽ bảo vệ tốt cho người với phò mã gia.”
So với dáng vẻ lo lắng của bọn họ, ngược lại ta có phần ung dung tự tại hơn. Tuy nói trong rừng có cơ quan, nhưng có Ôn Diễn ở đây, ta không sợ. Chắc Ôn Diễn cũng sẽ không để công chúa ta đây gặp nguy hiểm đâu.
Lúc này Ôn Diễn nghiêng đầu nhìn ta với Liễu Dự, không biết có phải ảo giác hay không, rõ ràng ta thấy trong mắt hắn có một tia vui mừng. Ta đang nghi ngờ ánh mắt của mình thì đột nhiên trước mắt rộng rãi hẳn.
Một suối nước chảy róc rách, một căn nhà gỗ đơn giản, bên hàng rào tre mọc mấy đóa cúc dại, hàn hoa dưới tườngmọc từng bụi, mặc dù không tú mỹ thanh lệ như Thúy Minh sơn trang, cũng không rầm rộ phô trương như hoàng cung, nhưng lại có một sự nhã trí thanh tao khác thường.
Không thể không nói, Ôn Diễn quả thật là một người rất biết thưởng thức.
Ta bước vào căn nhà gỗ của Ôn Diễn, trong căn nhà bài biện cực kỳ đơn giản, nhưng cũng có được sự tinh xảo hiếm có, ta chỉ mới vừa đặt chân vào trong đã bị bức tranh treo trên tường hấp dẫn.
Trong bức tranh chính là cảnh núi Vu Ngọc ở phía tây biên giới Đại Vinh, chỉ với mấy nét sổ bút đơn giản, đã đem toàn bộ cảnh núi Vu Ngọc bày ra, bức tranh vẽ trông rất giống, khiến ta trong nháy mắt có cảm giác ở trước mắt chính là tòa Vu Ngọc đồ sộ khí thế đó.
Ta khen thật lòng: “Cảnh trong bức tranh này thật là đẹp.”
A Man nói: “Tranh của công tử nhà ta trên thế gian này không có người so sánh được đâu!”
Ta hơi sững sờ, hỏi: “Là quốc sư vẽ sao?”
A Man ưỡn ngực nói: “Bức tranh trước đây đưa cho công chúa điện hạ cũng chính là do công tử nhà ta vẽ.”
Quả thật là học rộng tài cao!
Ôn Diễn có vẻ ngoài như thế, tài năng như thế, tính tình như thế… Nếu là kẻ địch, hẳn cũng không phải là một việc tốt. Ta suy đi nghĩ lại, trong lòng lét lút tính toán.
Ta tỉnh bơ đưa mắt nhìn Ôn Diễn, rồi lại nhìn Liễu Dự.
Cuối cùng ta híp mắt cười nói với Ôn Diễn: “Khả năng vẽ tranh của quốc sư thật lợi hại, ta chính là bội phục nhất những người giống như quốc sư đây. Mấy năm trước ta học vẽ tranh thì thường không được như ý mình, bây giờ khó đi đâu tìm được người lợi hại như quốc sư đây, không bằng quốc sư chiều theo ý ta, nhận làm tiên sinh của ta đi.”
Màu mắt Ôn Diễn vẫn như trước, vẫn dịu dàng ôn hòa, hắn nói: “Được.”
Hắn nói như thế thật khiến ta sửng sốt. Nhưng ta rất nhanh thích ứng được, ta lại cười vái Ôn Diễn một cái.
“Ôn tiên sinh, đệ tử có lễ."
Lúc này Ôn Diễn có vẻ rất hăng hái, sai A Man đem ngũ huyền cầm của hắn đến, hắn đặt ngũ huyền cầm lên trên đùi, đầu ngón tay khẽ gẩy, tiếng đàn liền vang lên. Nụ cười của hắn hàm chứa sự dịu dàng, nói với ta: “Công chúa muốn nghe khúc gì?”
Ta tùy theo Ôn Diễn, Ôn Diễn trầm ngâm suy nghĩ một lúc, sau đó mười ngón tay bắt đầu múa trên dây đàn, tiếng đàn như nước chảy dưới tay hắn dần dần tuôn ra.
Bốn phần tức giận trong ta dưới khúc nhạc nước chạy mây trôi kia đã biến mất không thấy tăm hơi.
Ta rất ngưỡng mộ những nam tử tinh thông cầm kỳ thi họa, Ôn Diễn vừa có tay phà trà ngon, lại vừa còn có tay gãy đàn hay đến nỗi trên trời dưới đất đều thán phục, bất kể thế nào ta cũng không thể giận hắn được.
Ôn Diễn đàn xong một khúc, ta không khỏi tán thưởng: “Một khúc này của quốc sư, quả nhiên có thể so với tiếng trời.”
Ôn Diễn cười, “Công chúa khen quá rồi.”
Ta bỗng nhiên cảm thấy trúc xanh này, trời xanh này, mây trắng này, đều không sánh nổi với nụ cười của Ôn Diễn. Lúc này ta đã hiểu vì sao trong lịch sử lại có chuyện quân vương nguyện ý xung phong xâm chiếm các nước chư hầu để giành lấy nụ cười mỹ nhân.
Ta giật mình ngây ngốc nhìn Ôn Diễn, trong chốc lát đúng là khó có thể định thần từ nụ cười của hắn.
Cho đến khi xung quanh đều im lặng, tất cả mọi người đang nhìn ta thì ta mới lấy lại tinh thần, ta vô cùng ngượng ngùng, bỗng nhiên thấy gã Ôn Diễn này quả thật là kẻ gây họa.
Khi rời khỏi Thúy Minh sơn trang, ta gặp được Minh Hàn trang chủ. Minh Hàn tới là để đưa tiễn Ôn Diễn.
Ta nghe nói Minh Hàn tuổi đã hơn năm mươi, nhưng hôm nay nhìn thì tương đối trẻ, giống như mới ngoài ba mươi vậy. Nhưng để cho ta kinh ngạc nhất chính là thái độ của Minh Hàn đối với Ôn Diễn. Tuy là trước đó A Man đã nói Ôn Diễn là khách quý của Minh Hàn, nhưng bất kể thế nào thì ta có cảm giác là Minh Hàn đối với Ôn Diễn dường như có chút gì đó kính sợ.
Thậm chí khi Minh Hàn nhìn thấy công chúa giá thật hàng thật ta đây, hắn cũng chỉ gật đầu làm lễ mà thôi, trong mắt còn có cái ngạo khí của người giang hồ. Bởi vì do Minh Tú Vương, người hoàng gia chúng ta xưa
nay đối với người trong giang hồ đều rất là khách khí, cho nên sự vô lễ của Minh Hàn ta cũng không tính toán. Bây giờ ta chỉ muốn biết được thân phận của Ôn Diễn.
Ta nhìn Ôn Diễn đang ngồi trên xe lăn, ta nói với hắn: “Quốc sư lên xe ngựa của ta đi, ta có vài lời muốn nói với quốc sư.”
Ôn Diễn không từ chối.
Ta lại nhìn chân Ôn Diễn, đang định hỏi hắn sẽ lên xe ngựa như thế nào thì A Man đã ôm lấy Ôn Diễn, chỉ trong chớp mắt, Ôn Diễn đã ngồi vào trong xe ngựa.
Ta giẫm lên thềm đá bước lên xe ngựa, Liễu Dự cùng Vân Vũ cũng đi lên theo.
A Man còn đem một chiếc xe lăn khác đến đặt lên xe ngựa, chỉ nghe Ôn Diễn nói: “Công chúa, đi theo A Man có thể đến tiểu xá của thần.” Sau khi nghe xong, ta cũng bảo thế với phu xe.
Ta đợi ở Thúy Minh sơn trang ước chừng khoảng hai canh giờ, mặt trời đã lên cao, hong khô đường núi lầy lội, thế nên xe ngựa đi cũng đỡ hơn nhiều. Bốn người ngồi trong xe ngựa, may mà xe ngựa của ta khá là rộng, mặc dù ngồi hai người cũng không có cảm giác chật chội.
Thần sắc Ôn Diễn vẫn như cũ, còn Liễu Dự thì chẳng biết ra sao, mắt nhìn Ôn Diễn chằm chằm không chớp.
Ta mở miệng hỏi: “Liễu Dự, sao ngươi cứ nhìn quốc sư thế.”
Liễu Dự nghiêm túc trả lời ta: “Nương tử cứ nhìn quốc sư chăm chú, ta cũng muốn nhìn quốc sư xem trên người có điểm nào hấp dẫn nương tử.”
Ta nhanh chóng đưa mắt nhìn Ôn Diễn, rồi sau đó cười khan vài tiếng.
Ta khẽ ho, mở miệng nói: “Xem ra quốc sư với Minh Hàn trang chủ rất là thân thuộc, hay quốc sư đã từng là người trong giang hồ?”
Ôn Diễn nói: “Cũng không được tính như thế, chẳng qua là thần hiểu biết đôi chút về Kinh Dịch thuật, mấy năm trước tình cờ gặp được Minh Hàn trang chủ, đúng lúc giúp ông ấy giải quyết mấy chuyện phức tạp.”
Ta vừa định hỏi là chuyện phức tạp gì thì nhớ lại câu “thiên cơ bất khả lộ” của Ôn Diễn. Ta lập tức đem những lời định nói ra nuốt xuống bụng. Nhưng ta chỉ nhịn được một lát, sau đó lại hỏi: “Quốc sư là người nơi nào?”
Ôn Diễn nói: “Người Vũ Lăng.”
Người Vũ Lăng… dường như ở Võ Lăng chưa thấy xuất hiện một nhân vật đột phá nào họ Ôn cả.
Ta lại hỏi: “Sao quốc sư lại đến kinh thành?”
Ôn Diễn cười nói: “Sớm nghe nói kinh thành phồn hoa, liền muốn đến xem thế nào thôi.”
Lúc này đây ta thấy Ôn Diễn phối hợp như thế thì trong lòng lấy làm vui vẻ, lại hỏi tiếp: “Quốc sư năm nay bao nhiêu niên kỷ rồi1?”
(1 bao nhiêu niên kỷ: lời nói tôn kính dùng để hỏi tuổi người khác)
Không ngờ rằng Ôn Diễn lại sửng sốt, một lúc sau hắn mới trả lời ta: “Hai mươi có bảy.” [là 27 tuổi đó]
Ta thầm nghĩ Ôn Diễn này thật kỳ quái, không ngờ tuổi tác đã cao thế rồi, ta lại hỏi: “Còn vợ?” Vấn đề này là ta hỏi thay Thừa Văn, nếu Thừa Văn thật không quan tâm đến thế tục muốn ở với Ôn Diễn, thế thì thê thiếp của Ôn Diễn phải xử lí gọn gàng một phen. Có điều nhìn tuổi Ôn Diễn, tướng mạo này, có lẽ thê thiếp trong nhà đủ một đại đội.
Không ngờ Ôn Diễn đáp: “Ta chưa lấy vợ.”
“Thế còn thị thiếp?”
Ôn Diễn quang minh chính đại nói: “Ta không gần nữ sắc.”
Lời này vừa nói ra, Liễu Dự lập tức mở to hai mắt. Vân Vũ vì đã theo ta từ lâu, sắc mặt vẫn như cũ không thay đổi. Lúc này ta vô cùng bình tĩnh. Kỳ thật không gần nữ sắc coi như là bệnh khó nói ra, Ôn Diễn lại quang minh chính đại cho ta hay, chẳng lẽ là muốn chứng minh hắn đối với đệ đệ ta là thành tâm?
Lúc này trong xe ngựa im lặng hẳn, ta cười khan một tiếng, để Vân Vũ lấy đồ lót dạ ra, đặt xuống án kỷ trong xe ngựa, ta cười nói với Ôn Diễn: “Quốc sư, mấy đồ lót dạ này đều là do đầu bếp trong phủ ta làm, mùi vị rất không tệ. Ngươi nếm thử đi.”
Ôn Diễn thuận theo ý ta ăn một miếng bánh điểm tâm.
Ta nói với Ôn Diễn: “Mùi vị thế nào?”
Ôn Diễn gật đầu, “Không tệ, chẳng qua mùi vị hình như có gì đó là lạ.”
Ta cười nói: “Đầu bếp trong phủ ta rất thích làm ra một vài món điểm tâm kỳ quái, món điểm tâm vừa rồi quốc sư ăn tên là Khai Hoa, chính là bã đường với thịt thái trộn thành.”
Ta vừa dứt lời, sắc mặt Ôn Diễn lập tức biến đổi.
Ta đang vô cùng kinh ngạc thì Ôn Diễn vội vàng cầm mấy chén trà trên án kỷ lên, đổ hết vào miệng. Ta hỏi: “Quốc sư, món điểm tâm này có vấn đề gì sao?”
Sắc mặt Ôn Diễn hơi tái đi, nhưng hắn vẫn mềm mỏng trả lời ta như trước: “Có thể là do ăn không quen.”
Sau đó Ôn Diễn một mực giữ im lặng, ta nghĩ do Ôn Diễn say xe nên cũng không mở miệng làm phiền hắn. Sau khi xe ngựa dừng lại, Vân Vũ đỡ ta giẫm lên thềm đá bước xuống xe.
A Man lên xe ngựa ôm Ôn Diễn xuống.
Ta đang định tán dương một chút về phong cảnh nơi đây thì Ôn Diễn lại đưa lưng về phía ta bắt đầu nôn mửa. Ta chưa bao giờ thấy có người nào say xe ngựa lại say đến mức này, lập tức cũng không biết nên làm gì.
Chờ cho sau khi Ôn Diễn nôn xong, hắn nghiêng đầu sang chỗ khác nhẹ nhàng nói với ta: “Đã để công chúa chê cười rồi.”
Lời còn chưa dứt, A Man tức giận nhìn ta một cách độc địa, “Công chúa điện hạ, công tử nhà ta không ăn đồ mặn, ăn một chút thì sẽ nôn ra ngay.”
Hai chữ “đừng ngại” vừa đến cổ họng thì bị bóp nát.
Vân Vũ bắt bẻ: “Công chúa nhà ta là có ý tốt, trước đó cũng không biết công tử nhà ngươi không ăn đồ mặn!”
Do vừa mới nôn xong nên sắc mặt Ôn Diễn có vài phần tái nhợt, hắn thấp giọng mắng A Man một tiếng, ta thấy vậy thì cũng biết Ôn Diễn chẳng để ý đến việc ta đã để cho hắn ăn những thứ không nên ăn, thế nên cũng ra vẻ khẽ mắng Vân Vũ một câu.
Ôn Diễn lại ngồi lên xe lăn, hắn nghiêm mặt nói: “Trong rừng cây có cơ quan, xin công chúa hãy đi theo sát.”
Trong rừng cây còn có cơ quan? Ta sửng sốt, Ôn Diễn giải thích: “Trước kia tự dưng rảnh rỗi nổi hứng liền bài trí mấy cơ quan, một vì do thích thú, hai là đề phòng trộm cướp.”
Ta nghe xong không khỏi nhìn Ôn Diễn mấy lần. Ta vốn tưởng rằng bản lĩnh lớn nhất của Ôn Diễn chỉ là khuôn mặt kia, nhưng nhìn chuyện hôm nay, nói hắn học rộng tài cao cũng không đủ.
Lúc này, A Man đẩy Ôn Diễn đi vào trong rừng cây.
Ta hơi suy nghĩ một chút rồi cũng bước theo. Rừng cây không lớn, nhưng đi lại có chút khó khăn. Cũng chẳng biết A Man đi vòng vèo mấy đã vòng nữa, ta đi đến nỗi choáng váng, Liễu Dự thì luôn đi sát phía sau ta.
Hắn nhỏ giọng nói với ta: “Nương tử cứ yên tâm, cho dù nàng bất cẩn đạp phải cơ quan nào thì ta cũng sẽ che chở cho nàng.”
Ta nhìn hắn một cái, thầm nghĩ với cái thân hình gầy yếu đó, ai che chở ai còn chẳng biết. Vân Vũ cũng nhỏ giọng nói: “Công chúa yên tâm, em cũng sẽ bảo vệ tốt cho người với phò mã gia.”
So với dáng vẻ lo lắng của bọn họ, ngược lại ta có phần ung dung tự tại hơn. Tuy nói trong rừng có cơ quan, nhưng có Ôn Diễn ở đây, ta không sợ. Chắc Ôn Diễn cũng sẽ không để công chúa ta đây gặp nguy hiểm đâu.
Lúc này Ôn Diễn nghiêng đầu nhìn ta với Liễu Dự, không biết có phải ảo giác hay không, rõ ràng ta thấy trong mắt hắn có một tia vui mừng. Ta đang nghi ngờ ánh mắt của mình thì đột nhiên trước mắt rộng rãi hẳn.
Một suối nước chảy róc rách, một căn nhà gỗ đơn giản, bên hàng rào tre mọc mấy đóa cúc dại, hàn hoa dưới tườngmọc từng bụi, mặc dù không tú mỹ thanh lệ như Thúy Minh sơn trang, cũng không rầm rộ phô trương như hoàng cung, nhưng lại có một sự nhã trí thanh tao khác thường.
Không thể không nói, Ôn Diễn quả thật là một người rất biết thưởng thức.
Ta bước vào căn nhà gỗ của Ôn Diễn, trong căn nhà bài biện cực kỳ đơn giản, nhưng cũng có được sự tinh xảo hiếm có, ta chỉ mới vừa đặt chân vào trong đã bị bức tranh treo trên tường hấp dẫn.
Trong bức tranh chính là cảnh núi Vu Ngọc ở phía tây biên giới Đại Vinh, chỉ với mấy nét sổ bút đơn giản, đã đem toàn bộ cảnh núi Vu Ngọc bày ra, bức tranh vẽ trông rất giống, khiến ta trong nháy mắt có cảm giác ở trước mắt chính là tòa Vu Ngọc đồ sộ khí thế đó.
Ta khen thật lòng: “Cảnh trong bức tranh này thật là đẹp.”
A Man nói: “Tranh của công tử nhà ta trên thế gian này không có người so sánh được đâu!”
Ta hơi sững sờ, hỏi: “Là quốc sư vẽ sao?”
A Man ưỡn ngực nói: “Bức tranh trước đây đưa cho công chúa điện hạ cũng chính là do công tử nhà ta vẽ.”
Quả thật là học rộng tài cao!
Ôn Diễn có vẻ ngoài như thế, tài năng như thế, tính tình như thế… Nếu là kẻ địch, hẳn cũng không phải là một việc tốt. Ta suy đi nghĩ lại, trong lòng lét lút tính toán.
Ta tỉnh bơ đưa mắt nhìn Ôn Diễn, rồi lại nhìn Liễu Dự.
Cuối cùng ta híp mắt cười nói với Ôn Diễn: “Khả năng vẽ tranh của quốc sư thật lợi hại, ta chính là bội phục nhất những người giống như quốc sư đây. Mấy năm trước ta học vẽ tranh thì thường không được như ý mình, bây giờ khó đi đâu tìm được người lợi hại như quốc sư đây, không bằng quốc sư chiều theo ý ta, nhận làm tiên sinh của ta đi.”
Màu mắt Ôn Diễn vẫn như trước, vẫn dịu dàng ôn hòa, hắn nói: “Được.”
Hắn nói như thế thật khiến ta sửng sốt. Nhưng ta rất nhanh thích ứng được, ta lại cười vái Ôn Diễn một cái.
“Ôn tiên sinh, đệ tử có lễ."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook