Sau khi Mục Vân Kiêu rời đi, nàng vốn đã định nghe lời hắn ngoan ngoãn ở yên trong lều, nhưng nàng ngồi ở trong lều được một chút thì nàng cảm thấy ngột ngạt và nhàm chán nên đã ra ngoài đi dạo.
Tính cách nàng lại thích yên tĩnh một mình, không muốn bị người khám dòm ngó nên nàng đã đi đến một góc nọ để hóng gió, ngắm bầu trời xanh thẳm cao vun vút.
Đột nhiên, nàng nhìn thấy ở dưới chân có một bông hoa dại, nàng khom người xuống định hái thì...
"Bốp!"
Trước khi ngất đi nàng đã có cảm giác như ai đã dùng một vật gì đó đập vào đầu nàng nhưng nàng lại dần mất đi ý thức, không nhìn rõ được mặt của người kia, chỉ biết, đó là một nam nhân.
...
Khi Vệ Hàn đi loanh quanh trong rừng để xem xem có gì bất thường không thì dọc đường đi hắn ta nhìn thấy có nhiều loài hoa sặc sỡ nên đã hái một ít về, định tặng cho Phương Nghi.
Anh cầm bó hoa trên tay, vui vẻ đi tìm nàng nhưng nàng không có ở trong lều.

Hắn ta đi thêm một vòng thì loáng thoáng nhìn thấy có một nam nhân đang bế một nữ nhân.


Hắn ta nhìn thấy rất rõ ràng, đó là Phương Nghi.
Tên nam nhân kia bế nàng vào một căn lều, sau khi bước ra lại trùng hợp có một tỳ nữ bước đến, lén lén lút lút đút ngân lượng vào tay nam nhân kia.
"Đó không phải là ỳ nữ thân cận của Chu Khanh Ưu sao?" Vệ Hàn lẩm bẩm, linh cảm mách bảo cho hắn ta biết nàng đang gặp nguy hiểm mà kẻ đứng chủ mưu ở đằng sau là Chu Khanh Ưu.
Sau khi bọn rời đi hết, Vệ Hàn mới xuất đầu lộ diện, hắn ta dòm trước, ngó sau, cẩn thận bước vào căn lều kia.
Vừa bước vào trong, một mùi kì lạ đã vờn quanh mũi khiến hắn khó chịu bịt mũi lại rồi lại tiếp tục đề phòng bước vào trong.
Căn lều này không quá lớn nhưng lại có đủ tiện nghi, còn có giường, trên giường lại Phương Nghi đang bất tỉnh, bên cạnh còn có một nam nhân khác, có vẻ như là một tên chăn ngựa.
Lúc này Vệ Hàn mới phát giác ra mùi kì lạ lúc nãy là gì.

Xuân dược.

Thủ đoạn không mới nhưng nếu thành công thì Phương Nghi không chỉ mất hết mặt mũi, bị người người chế nhạo mà thậm chí còn bị mất mạng.

Nếu ai đó nói vào thêm vài câu thì Mục Vân Kiêu cũng không thể bảo vệ được nàng.
Vệ Hàn nghiến răng lo lắng, hắn ta bế nàng ra khỏi căn lều đầy mùi mê hoặc đó rồi đưa nàng đến lều của Mục Vân Kiêu
Hắn ta vừa đặt nàng xuống giường thì nàng đã mở mắt.
"Phương Nghi, không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?" Hắn không yên tâm nên hỏi nàng.

"Đầu...!có hơi đau." Giọng nói nàng có chút run rẩy: "Nóng...!cơ thể...!khó chịu."
Không đúng, hắn ta cảm thấy có gì đó không đúng, đôi mắt nàng mơ hồ, hơi thở có chút gấp gáp, gương mặt đỏ ửng.
"Chết tiệt! Sao thứ quái quỷ đó lại mạnh như vậy?"
"Nóng...!nóng..."

Vệ Hàn nắm chặt lấy hai tay đang cố cởi y phục của nàng và nghiêm túc nói: "Phương Nghi, bình tĩnh lại.

Ngươi có nhận ra ta là ai không?"
"Vệ Hàn, ta biết huynh là Vệ Hàn.

Chỉ là...!cơ thể ta...!lạ lắm.

Rất khó chịu." Nàng rưng rưng nước mắt, cảm thấy vô cùng xấu hổ, nàng cũng không muốn bị như vậy.
Nhìn thấy Phương Nghi vặn vẹo khó chịu, hắn cũng không đành lòng, dù sao hắn cũng là nam nhân, dù sao hắn cũng có thất tình lục dục.

Chỉ là hắn không muốn lợi dụng Phương Nghi, hơn nữa hắn hiểu rõ hơn ai hết, trong lòng nàng có ai.

Đối với bạch nguyệt quang, chỉ có thể nhìn, chỉ có thể vươn tay ra nhưng sẽ không bao giờ chạm vào được.
"Phương Nghi, chịu đau một chút." Vệ Hàn rút thanh kiếm ra, chém vào tay nàng một nàng một nháy, không nông cũng không sâu nhưng đủ đau để nàng tỉnh táo lại.
"Á! Đau."

"Đã đỡ hơn chưa?"
Nàng gật đầu.
"Được rồi, để ta băng bó lại cho ngươi.

Sau đó thì ngủ một giấc đi, đừng suy nghĩ nhiều."
Nghe giọng Vệ Hàn nói cứ như là hắn biết người hãm hại nàng là ai nhưng nàng lại mệt mỏi mà ngủ thiếp đi mất khi chưa kịp hỏi gì.
Sau khi đã băng vó xong cho nàng, hắn bước ra khỏi lều với đôi mắt bừng bừng sát khí, thanh kiếm được hắn siết chặt đến nổi có thể thấy rõ gân tay.

Dù sao cũng là tùy tùng của Mục Vân Kiêu, theo hắn làm việc bao nhiêu năm và được hắn tin tưởng thì ít nhiều Vệ Hàn cũng có tính cách giống hắn.

Một khi ra tay, chỉ có tàn nhẫn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương