Mắt Âu Lan mở to hết cỡ, miệng cũng há hốc kinh ngạc, hình như anh ta rời phụ nữ lâu ngày quá nên não bị xoắn rồi.

Sao tự dưng lại lịch sự vậy chứ? Cô khẽ rùng mình một cái.
- Liệu mai trời có bão không vậy?
Hải Phong thấy mặt cô ngây ra, câu hỏi ngốc nghếch nhưng lại mang hàm ý mỉa mai.

Vì sao anh phải lịch sự trên mức cần thiết vậy nhỉ? Không còn là mình nữa hay sao ấy...!mình không phải vậy.
- Ý tôi không phải vậy? Tôi muốn cô thực hành hôn không nhỡ quên thì sao?
- Tôi đầu heo thật nhưng làm sao mà....
Những từ cuối bị nuốt lại giữa môi hai người.

Nhất thời mắt cô cứ mở trừng trừng, hắn xin phép nhưng cô chưa đồng ý mà, sao đã lại hôn rồi.
- Mới có mấy ngày đã quên sao? Có cần học lại không?
- Đây mới đúng là bộ mặt của anh chứ hồi nãy thật không giống gì cả.
- Làm đi, coi như tôi là khách hàng của cô.

Thời hạn sắp đến rồi đấy.
Âu Lan rùng mình như gặp phải cơn gió độc.

Đúng là thời hạn sắp hết rồi, cô phải nhanh nhanh mà chuồn thôi.
- Tôi nhớ rồi không cần phải hôn nữa.
- Vừa nãy cô cho tôi thấy rằng cô chẳng nhớ gì cả.
- Chẳng qua là...tôi bất ngờ thôi.
- Vậy thì thực hành lại chứng minh cho tôi xem.
Nhìn thấy mặt anh ta đã trở về với cái dáng vẻ kiêu ngạo, trơ trẽn, biến thái rồi nên Âu Lan thở phào nhẹ nhõm.


Tốt hơn là anh ta cứ như này đi, cô sẽ thấy dễ chịu hơn.
Khẽ di chuyển lại gần, bá vai lên cổ anh cúi xuống, từ từ nhắm mắt chạm lên môi anh.

Nhưng lần này thấy có sự ngượng ngùng, cô không tập trung nổi, đầu óc cứ lơ lửng mà tim thì cứ đập thình thịch như bị lên cơn.
Hải Phong hài lòng, anh giữ lấy gáy Âu Lan, mút lấy hai cánh môi đang run run rồi lách miệng cô ra mà xâm phạm vào trong, dây dưa thích thú.

Từ từ hạ Âu Lan nằm xuống giường, bàn tay hư hỏng luồn vào trong chiếc áo ngủ, xoa nắn eo mềm mềm rồi di chuyển lên trên, chạm tới ngực đang phập phồng thở theo nhịp.
Âu Lan giật mình, giữ lấy tay anh ta, muốn rời khỏi môi người bên trên nhưng lại bị giữ chặt.

Nụ hôn trở nên mạnh bạo hơn, cô hoàn toàn trở thành bị động, anh cắn mút lấy môi cô không cho ngừng lại, lưỡi cứ quấn lấy đầu lưỡi cô mà vần vò.

Bàn tay anh xoa nắn, những ngón tay cứ đung đưa trên đầu ngực khiến cô nóng ran người.
- Tôi...!không thở....
Hải Phong buộc phải thả môi cô ra, định trườn xuống nhưng bị cô đẩy ra.
- Tôi nghĩ chúng ta nên dừng lại được rồi.
- Cô không muốn lên giường với tôi sao? Chẳng phải cô bảo tìm người đẹp trai bán lần đầu.

Tôi không đủ đẹp hả?
- Không phải như vậy? Chỉ là tôi không muốn cùng anh...
- Một tỉ cho đêm nay, sau này mỗi lần lên giường tôi đều trả cô tiền đến khi đủ nợ, nếu cô không muốn tiếp tục có thể rời khỏi đây.
Âu Lan hít thở nặng nhọc.
- Không, tôi không muốn làm chuyện này với anh.

Dù sao anh cũng không thích tôi thì sao phải miễn cưỡng chứ? Mà anh đang ăn kiêng phụ nữ cơ mà...
- Tôi vẫn lên giường với người mình không thích nên thêm cô cũng có sao đâu.

Hình như tôi không cần phải ăn kiêng nữa rồi.

Âu Lan tự dưng để ý, hình như đúng là....!phần thân dưới anh ta có chuyển biến rồi.

Ôi chết cô rồi...nếu hôm nay nhất định anh ta đòi mua cô thì sao.
- Anh nên kiêng thêm đi thì hơn, không nhỡ chưa khỏi thì...
- Cô có muốn kiểm tra không? Hay tôi cho cô thực hành những gì đã học nhé!
Tay cô bị túm lấy kéo xuống, Âu Lan giật mạnh ra sợ hãi.
- Không cần, tôi không muốn...!anh buông tôi ra đi.
- Không muốn thật chứ? Thật sự cô sợ bán mình cho tôi đến thế sao?
Âu Lan không biết trả lời thế nào? Nhưng cô chưa sẵn sàng, cô sợ...!cô không dám tiến xa hơn nữa.

Cô đã có cách ra khỏi đây an toàn mà không phải bán thân cho ai cả.

Còn cả tương lai phía trước, cô còn phải lấy chồng nữa nên không thể quan hệ với anh ta được.
- Tôi không muốn bán cho anh.
- Một tỉ đấy...!diễn viên, siêu mẫu cũng không có cái giá đấy đâu.
- Anh nghĩ tôi ham tiền đến thế à?
- Thế cô quên mục đích mình ở đây rồi sao?
- Không quên nhưng không muốn bán cho anh.
Hải Phong muốn phát điên, con heo quay này nó ngang đến độ cua còn phải lùi bước.

Chẳng lẽ anh lại cứ đè nó ra mà thịt rồi muốn đến đâu thì đến.

Nhưng...!anh lại không nỡ.
Chán nản, anh thả Âu Lan ra nằm vật xuống giường, mắt nhìn xuống dưới thầm an ủi "Thôi mày mới khỏe, ăn kiêng tiếp đi cho khỏe hẳn rồi tính."
- Anh về phòng mình đi cho tôi ngủ.

- Cô không muốn suy nghĩ lại à?
- Không
Hải Phong muốn nhảy dựng lên, bổ não cô ra xem có gì mà ngang ngược đến thế? Đằng nào chả bán thân thì bán cho anh giá hời thế còn gì? Nhưng sao nó lại tuyệt tình đến vậy, chẳng lẽ ôm hôn anh suốt ngày mà nó không có ham muốn sao? Chẳng lẽ, nó bị làm sao về sinh lí rồi.
- Hôm nay tôi ngủ ở đây.
- Hả? Anh điên rồi à? Về phòng đi, tôi không muốn ngủ cùng anh.
- Kệ cô, nhà tôi nên tôi muốn ngủ ở đâu là quyền của tôi chứ?
Nói rồi, anh ung dung lên giường nằm, vớ lấy con cá sấu bông của cô mà ôm lấy, nhắm mắt ngủ.
- Ông chủ ơi, tôi cắn rơm cắn cỏ lạy anh...!anh về phòng ngủ đi mà.
- Cô không có nhu cầu làm tình với tôi thì sao phải sợ.

Hay là cô muốn nhưng làm cao, cô sợ nằm cạnh sẽ không kiềm chế được.
Âu Lan á khẩu, cô cầm gối ném mạnh vào mặt anh, gằn lên tức giận.
- Cái đồ biến thái nhà anh...!anh tưởng tôi giống anh chắc.

Được muốn ngủ thì ngủ, tôi chả sợ.

Anh mà động vào tôi mất 10 tỉ...!đồ thần kinh.
- Mắng chủ nợ đấy à?
- Đấy không phải là mắng, là ca kịch tí thôi.
Âu Lan lóp ngóp xuống giường, lôi thêm chăn, gối ôm chặn giữa rồi nằm xuống nửa giường còn lại.

Cô sẽ chờ hắn ngủ say rồi đạp xuống đất cho chết.
Vậy nhưng, hắn chưa ngủ thì cô đã thở đều đều, ngủ mất dạng còn đâu.

Tay chân bắt đầu khua loạn xạ, đạp cả gối ôm ra rồi gác lên người bên cạnh.
- Con heo quay đã ngủ rồi đấy hả?
Hải Phong càu nhàu nhưng lại nói rất nhỏ như sợ cô thức giấc.

Anh cứ vừa nhắm mắt thiu thiu ngủ thì lại bị tay hay chân cô đập bụp một cái đau điếng.
- Sao ngủ cô cũng xấu vậy hả?
Nói rồi, anh kéo cô lại gần, ôm chặt, quặp chặt lấy tay chân không cho giẫy nữa để được ngủ.


Mà cái sự gần gũi này khiến anh không dễ chịu chút nào...!tự đọc thần chú kiềm chế, đếm cừu đến cả nghìn con mà mắt vẫn thao láo không ngủ nổi.
Ôm trong lòng cái gối ôm vừa mềm vừa mịn, mùi hương man mát, ngọt ngào từ heo quay không giống những cô gái dát lên người toàn hương nước hoa sực nức, ngực mềm mềm cọ cọ khiến thân dưới anh liên tục phản ứng...nhưng biết làm sao bây giờ.

Anh không muốn ép buộc Âu Lan, sao tự dưng anh lại thấy mình nhân hậu có thừa như vậy nhỉ?
Sợ heo quay tỉnh giấc nên anh đành cố tiết chế cảm xúc của mình, hít thở sâu cố nhắm mắt ngủ.

Nghĩ đến Nam Phương thì nhếch miệng cười "Cậu cứ bên cạnh tán tỉnh ban ngày đi còn ban đêm tôi sẽ ôm cô ấy ngủ đến khi biến cô ấy thành người của tôi thì cậu hết cơ hội."
Khi thức giấc, nhìn đồng hồ đã hơn 6 giờ, Âu Lan giật mình thức giấc.

Người bên cạnh đã không thấy đâu, chăn gối được gấp gọn gàng, sờ tay cũng không thấy còn ấm chắc hắn đã dậy lâu rồi.
Chạy xuống phòng tập, cô đứng tựa cửa nhìn vào trong, hình như đã lâu rồi cô không nhìn Hải Phong tập hay nói đúng hơn là hai người không tập cùng nhau nữa.
- Đứng đấy làm gì không vào tập à hay còn đợi Nam Phương.
- Không có, tại thấy anh đang tập nên không muốn làm phiền thôi.
- Tôi xong rồi, vào tập đi.
Nói rồi Hải Phong vắt khăn lên vai, cầm chai nước khoáng rời đi.

Âu Lan gọi giật lại.
- Anh không muốn kiểm tra xem tôi có chăm chỉ tập không à?
- Tùy cô thôi, tập thì tập không muốn tập thì thôi.
Nhìn theo bóng Hải Phong đi mất, Âu Lan lại thấy hụt hẫng.

Không phải do hôm qua cô nói mà anh không còn quan tâm đến cô nữa đấy chứ? Hay là giận vì cô không muốn bán thân cho anh ta...!sao càng lúc chủ nợ càng khó hiểu vậy nhỉ? Chắc do anh ta thiếu hơi nữ nhân nên trong người mới khó ở như vậy.

Lắc lắc cái đầu rỗng, cô vỗ vỗ liên hồi " Mặc kệ anh ta, sao mình lại quan tâm vậy làm gì chứ?"
- Có muốn tôi ngồi giám sát không?
Âu Lan quay ra, nhìn thấy anh ta tay cầm gậy nhịp nhịp xuống đất thì gật gật đầu lia lịa.

Lần đầu tiên trong đời, thấy anh ta dạy mình cô lại vui đến thế?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương