Hoa Thị Chiêu Nguyệt
-
Chương 28: Đêm
Edit: Sun520 – DĐLQĐ
Mùa thu tháng chín năm Quang Hi thứ hai mươi ba Đại ca Hoa Mộ Dao Hoa Mộ Sâm rốt cuộc đã đính hôn, đối tượng đính hôn chính là Lý Mộng Nhiên người có mấy lần duyên phận với nàng ở Thược Dược yến.
Phụ thân của Lý Mộng Nhiên là Hộ bộ thượng thư, chịu trách nhiệm về thu chi tài chính của Đại Lương Quốc,áianhưng c Thành thị xem trọng tự nhiên sẽ không là quyền thế nhà họ, theo địa vị của Hoa phủ, căn bản cũng không cần dùng hôn sự của Hoa Mộ Sâm để lôi kéo ai, đơn giản là Thành thị chỉ coi trọng sự đoan trang của Lý Mộng Nhiên, mặc dù có chút tính tình của nữ hài tử, nhưng sau khi gả đến sẽ dạy dỗ nàng thật tốt là được.
Tháng ba năm Quang Hi thứ hai mươi bốn, Đoan Vương Minh Thừa Húc đại hôn, thú đích ấu nữ Doãn Dĩnh của Binh Bộ Thượng Thư.
Ngày đại hôn đó, Tam hoàng tử Minh Thừa Cảnh và Tứ hoàng tử Minh Thừa Hiển cũng đặc biệt vui mừng, bởi vì đại hôn này sẽ đại biểu một tín hiệu, bày tỏ vị Đoan Vương cũng trở thành Duệ vương kế tiếp, là người thứ hai bị loại bỏ ra khỏi vị trí thái tử.
Dĩ nhiên, đối với hai người Duệ Vương và Đoan Vương mà nói, đây không phải là như vậy, tuy nói đại hôn cũng không có tư cách tranh đoạt? Cũng chỉ là trong phủ chăm sóc kĩ một nữ nhân mà thôi, về phần chánh phi, vậy thì như thế nào, có thể sống bao lâu còn khó nói được.
Đêm đó, Đoan Vương uống đến say mèm, mà Doãn Dĩnh đã sớm dự liệu được cuộc sống của mình sau khi đại hôn, nàng cũng không giống như Duệ vương phi Âu tĩnh ngốc nghếch hi vọng lấy được thương yêu của Vương gia, chỉ cần hắn có thể đủ tôn trọng mình, đến ngày đó, cho dù nàng tự xin xuống dưới đều có thể làm được.
Tháng sáu năm Quang Hi năm thứ hai mươi bốn, Trân Nguyệt công chúa xuất giá, gả cho Vũ An Hầu thế tử.
Buổi tối trước ngày xuất giá, Trân Nguyệt công chúa cố ý gọi Hoa Mộ Dao vào trong cung làm bạn với mình, lần đầu tiên trong đời hai người ngủ ở trên một cái giường, tâm sự nói chuyện.
"Biểu tỷ, tỷ có thấy vị Vũ An Hầu thế tử chưa vậy ạ?"
Trân Nguyệt công chúa gật đầu một cái: "Xa xa nhìn thấy qua một lần."
"Vậy...... Dáng vẻ hắn thế nào vậy ạ?" Hoa Mộ Dao tò mò hỏi.
Trân Nguyệt công chúa cười điểm điểm cái trán của nàng: "Muội nha đầu này, dáng vẻ nam nhân như thế nào cũng không quan trọng."
"Làm sao biết chứ?" Hoa Mộ Dao lập tức phản bác: "Dáng dấp biểu tỷ xinh đẹp như vậy, nếu dáng dấp vị Thế tử kia không đứng đắn không xứng với biểu tỷ thì làm thế nào đây? Lại nói đây chính là muốn xem cả đời, dĩ nhiên là đẹp mắt mới có thể nhìn thoải mái."
Nghe Hoa Mộ Dao nói lời kỳ lạ, Trân Nguyệt công chúa nghĩ tới mấy tháng trước nhìn từ xa như vậy, mặc dù không thấy quá rõ ràng diện mạo, nhưng nhìn từ thân hình đến phong thái, cũng không tính là quá kém.
Nhìn vẻ mặt tiểu hoa si của Hoa Mộ Dao, nàng nghĩ đến mấy vị hoàng huynh hoàng đệ, mấy người hoàng gia cũng không tệ lắm, dáng vẻ mỗi một người đều long chương phượng tư, nhưng nếu quả như thật chỉ một từ lớn lên mà nói, nàng tuyệt đối phải giúp đỡ Tam đệ của mình chống lại những người khác.
"Muội cảm thấy mấy vị hoàng huynh hoàng đệ của tỷ, dáng vẻ của ai là đẹp mắt nhất?"
Hoa Mộ Dao nhíu mày một cái, trước mắt hiện lên một người lại chính là Duệ vương Minh Thừa Huy, thân thể giật mình, vội vàng xoá hình ảnh hắn ra khỏi đầu, chắc chắn là hậu quả của nửa đêm gần đây người này luôn xuất hiện trong phòng mình.
Duệ vương không phải là người đẹp mắt nhất trong các huynh đệ, nhưng có lẽ là nhìn đã lâu, Hoa Mộ Dao lại mờ mờ ảo ảo mà cảm thấy dáng vẻ đó cũng là rất tốt.
"Nếu quả như thật chỉ nhìn dáng vẻ, dĩ nhiên Tam hoàng tử là đẹp nhất."
Trân Nguyệt công chúa nghe vậy, âm thầm hơi cong môi một cái, giống như lơ đãng nhắc tới: "Tỷ nhớ được muội đã từng nói về sau lập gia đình nhất định phải gả một đẹp mắt nhất, phải hay không?"
Nhất thời trên mặt Hoa Mộ Dao xuất hiện mấy phần xấu hổ, ấp úng nói: "Cũng không nhất định phải đẹp mắt nhất, thấy thuận mắt là được."
Đang lúc này, đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
"Ai đó?" Trân Nguyệt công chúa mang theo mấy phần nghi ngờ hỏi.
"...... Là đệ."
"Cảnh nhi?" Trân Nguyệt công chúa mặt lộ vẻ kinh ngạc: "Làm sao đệ đến trễ như thế này?"
"Đệ có lời muốn nói với tỷ."
Trân Nguyệt công chúa trầm ngâm chốc lát, mới nói: "Đệ chờ một chút."
Hoa Mộ Dao vừa cầm áo khoác mặc xong, vừa không vui nói: "Tại sao buổi tối khuya Tam hoàng tử mới đến, thật là đáng ghét."
Trân Nguyệt công chúa giúp nàng cầm quần áo sửa sang xong, trấn an nói: "Trước hết muội đợi ở bên trong, tỷ đi ra ngoài nghe hắn nói gì."
Sau khi mở cửa, vẻ mặt Minh Thừa Cảnh nghiêm túc đứng ở cửa, khiến Trân Nguyệt công chúa cũng không khỏi nghiêm túc, sau khi vào phòng, nàng mới hỏi: "Đã trễ thế này, có lời gì so không nói lúc ban ngày?"
Minh Thừa Cảnh nhìn tỷ tỷ từ nhỏ đã che chở cho hắn, hôm nay lại vì lòng riêng của hắn mà không thể không gả cho một người nàng không thương, trong lòng tràn đầy tự trách cùng áy náy.
"Tỷ...... Đều là đệ, tất cả đều là lỗi của đệ, nếu như không phải là vì đệ, tỷ và Vu đại ca......"
"Tam đệ!" Trân Nguyệt công chúa hét to, ngăn cản lời nói kế tiếp của hắn: "...... Những lời này đệ không nên nói, đệ có biết ngày đó nghe được lời nói kia của đệ, mẫu phi vui mừng biết bao nhiêu, nàng vẫn luôn mong đợi một ngày này, mong đợi đệ có thể có phần tâm tư này, về phần tỷ cùng hắn, cho dù không có chuyện này, chúng ta cũng tuyệt đối không có khả năng, đệ không phải cần phải cảm thấy áy náy làm gì."
Minh Thừa Cảnh nắm quả đấm một cái: "Tỷ, nếu như, nếu như tên tiểu tử kia dám có lỗi với tỷ...tỷ nhất định phải nói với đệ, đệ nhất định sẽ dạy dỗ hắn."
Nhìn đệ đệ xưa nay chỉ biết đọc sách viết chữ nói như thế, sau đó nhìn lại cánh tay bắp chân nhỏ của hắn, trên mặt lộ ra nụ cười, nhưng vẫn không đành lòng đả kích hắn: "Được, chỉ cần hắn dám có lỗi với tỷ...tỷ sẽ để cho đệ đi dạy dỗ hắn."
Minh Thừa Cảnh nhìn ra được trên mặt Trân Nguyệt công chúa là ý tứ qua loa lấy lệ, hắn cũng biết cho dù thật sự bị uất ức gì, nàng cũng tuyệt đối chỉ biết tự mình một người chịu đựng, căn bản không có nói cho hắn biết.
"Tỷ, tỷ đừng gả cho, đệ không làm, đệ không muốn cái vị trí kia nữa." Đầu óc Minh Thừa Cảnh nóng lên, đột nhiên nói ra lời này.
Mặt Trân Nguyệt công chúa biến sắc, nhỏ giọng khiển trách: "Nói lung tung gì đấy, đây có thể nói tính coi như xong chuyện tình ư, ngày mai sẽ phải đại hôn, không phải là tỷ không thể gả, nếu như đệ thật sự yêu thương tỷ, hãy hứa với tỷ, nhất định phải nghe lời của mẫu phi, nhất định phải đi tranh, chỉ có chờ đến lúc đệ đứng ở trên vị trí kia, đệ mới có bản lãnh bảo vệ được tỷ, hiểu chưa?"
Minh Thừa Cảnh từ từ nắm chặt tay phải, nặng nề gật đầu một cái, ngay lúc này, hắn lại có một lý do phải đi tranh, đó chính là bảo vệ người nhà của mình, cho đến không còn có người có thể ép buộc họ đi làm chuyện không thích.
"Bây giờ Đào nhi đang bên trong, đệ có nói chuyện với muội ấy hay không?"
Nghe Trân Nguyệt công chúa nói lời này, Minh Thừa Cảnh kinh ngạc ngẩng đầu lên: "Trễ như thế, không tốt lắm đâu?"
"Có cái gì không tốt, đệ đã có tâm tư kia, có một số việc nhất định cần thiết phải chủ động một chút, mặc dù từ quan hệ đi lên mà nói thì hai người là gần gũi nhất, nhưng dù sao hàng năm Duệ Vương và Đoan Vương đã từng tặng qua đến Nghiêm Trữ, năm đó đệ vẫn còn nhỏ, mặc dù mẫu thân cũng đưa đi, nhưng cuối cùng không có nhiều liên quan với đệ, nếu như đệ do dự như vậy nữa, diiendaanlêquuyddoon chính là để cho bọn họ đoạt trước rồi."
Khi Minh Thừa Cảnh đang do dự ở bên ngoài, Trân Nguyệt công chúa đã đi vào gọi Hoa Mộ Dao.
Hoa Mộ Dao chóng mặt đi theo Trân Nguyệt công chúa ra ngoài, còn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đấy.
"Đệ đệ của tỷ chui vào ngõ cụt, cảm thấy sau đại hôn tỷ nhất định sẽ chịu uất ức, cho dù tỷ nói thế nào đệ ấy đều không nghe, muội giúp tỷ khuyên đệ ấy một chút." Trân Nguyệt công chúa trực tiếp ấn người trên cái ghế ở bên cạnh Minh Thừa Cảnh.
Hoa Mộ Dao cảm thấy vị Tam hoàng tử này thật sự là không tốt lắm, chủ yếu là lần đó Trân Nguyệt công chúa mang nàng từ Đại Trường công chúa phủ chuồn êm đi ra ngoài, trên xe hắn nói lời đó thật sự là để cho nàng không thoải mái.
Hai người ngồi ở chỗ đó, cúi gằm đầu, ai cũng không nhìn ai, ai cũng không nói chuyện, tình hình lập tức lúng túng.
Trân Nguyệt công chúa thấy thế, vội vàng nói: "Đào nhi cũng đừng lo lắng cái gì, Cảnh nhi cũng là biểu ca của muội, muội giúp tỷ khuyên đệ ấy một chút, ngộ nhỡ ngày mai lúc đại hôn đệ ấy nháo lên, đừng nói đến lúc đó Thế tử thật sự có ngăn cách với tỷ, chính là phụ hoàng nơi đó, chỉ sợ cũng sẽ xử phạt đệ ấy, nói không chừng còn sẽ dính líu đến mẫu phi."
Trên mặt Hoa Mộ Dao quả thật toát ra mấy phần do dự, suy nghĩ một chút nói: "Tam hoàng tử yên tâm, muội sẽ khiến nhị ca của muội nhìn chằm chằm Vũ An Hầu thế tử, chỉ cần hắn có một chút lỗi với biểu tỷ, muội nhất định sẽ khiến nhị ca trừng trị hắn."
Trân Nguyệt công chúa sau khi nghe, đầu đầy vạch đen, thế nào hai người kia há mồm ngậm miệng đều là dọn dẹp, có thể nói Hoa Mộ Diễm là thiên tài về võ học, trước đây không lâu một lần lên tỷ võ, hắn dám đoạt đầu tiên, được hoàng thượng khen ngợi rất nhiều, trực tiếp được đề thăng làm từ Ngũ phẩm ngự tiền tứ đẳng thị vệ, trình độ nhảy như vậy, thật khiến người khác đầy ganh tị.
Nếu như là hắn ra tay, mặc dù Vũ An Hầu thế tử cũng đi võ đường, nhưng kết quả cũng có thể nghĩ, nàng còn không muốn thủ tiết sớm như vậy.
"Ta nghe nói võ công của Nhị ca muội rất lợi hại." Minh Thừa Cảnh hiển nhiên đối với cái đề tài này thấy hứng thú.
Trên mặt Hoa Mộ Dao lộ ra ánh mắt tự hào: "Đó là dĩ nhiên, nhị ca của muội chính là đánh bại Kinh Thành Vô Địch Thủ, dọn dẹp một Vũ An Hầu thế tử tuyệt đối không bằng lời suông."
Minh Thừa Cảnh do dự một chút, mở miệng có chút xấu hổ: "Vậy...... Vậy có thể để cho nhị ca của muội dạy huynh một chút hay không? Huynh cũng muốn học võ."
Hoa Mộ Dao suy nghĩ một chút, Trân Nguyệt công chúa bên cạnh vội vàng mở miệng: "Cảnh nhi nghĩ như thế nào học võ? Đệ không phải là không thích nhất là luyện võ sao?"
"Đệ muốn tập võ ít nhất có thể đủ rèn luyện thân thể, hơn nữa nếu quả như thật...... Đệ ít nhất cũng có thể có năng lực tự vệ mà."
Trân Nguyệt công chúa suy nghĩ một chút, cũng có lý, vị trí kia ngồi không tốt, nếu muốn ngồi lên cái vị trí kia có thể nói là khó khăn nặng nề, mấy người kia đều không phải là đèn đã cạn dầu, nói không chừng sẽ gây ra chuyện ám sát, Cảnh nhi có thể có chút năng lực tự vệ cũng tốt.
"Nếu là như vậy, cái kia phải làm phiền đến hai biểu đệ rồi, không biết Đào nhi có thể nói với hai biểu đệ hay không?"
Vẻ mặt Hoa Mộ Dao do dự, tiếp theo con ngươi xoay tròn, lộ ra nụ cười giảo hoạt: "Cũng không phải không thể, nhưng mà....."
"Nhưng sao?" Minh Thừa Cảnh vội vàng hỏi.
"Chẳng qua muội cũng muốn học, huynh phải thuyết phục nhị ca để cho muội cùng theo học."
"Cái gì?" Trân Nguyệt công chúa mặt kinh ngạc: "Đào nhi học chuyện này để làm gì?"
"Làm nữ hiệp, trừ bạo giúp kẻ yếu, muội vẫn luôn cầu nhị ca dạy muội, nhưng nói gì mẫu thân cũng không đồng ý, nói nữ hài tử không thể học những thứ này." Hoa Mộ Dao uất ức nói.
"Nếu di không đồng ý, vậy chúng ta lại càng không có cách nào." Trân Nguyệt công chúa bất đắc dĩ nói.
"Có thể như vậy." Ánh mắt Hoa mộ Dao sáng lên: "Muội khiến nhị ca dạy Tam hoàng tử, nhân cơ hội này muội sẽ len lén đi theo học, như vậy mẫu thân cũng sẽ không biết nha."
Minh Thừa Cảnh nhìn đôi mắt nàng tỏa sáng, giống như chiếu vào nội tâm của mình, đốt người như vậy, trong khoảng thời gian ngắn ngây ngẩn cả người, căn bản cũng không có nghe nàng đang nói cái gì.
Trân Nguyệt công chúa nhìn thấy dáng diiendaanlêquuyddoon vẻ đệ đệ mình ngây ngốc, trong lòng buồn cười, lại mang theo mấy phần lòng chua xót: "Chuyện này...... Được rồi."
Dĩ nhiên Trân Nguyệt công chúa không phải đơn thuần bởi vì Hoa Mộ Dao khẩn cầu mà đồng ý, quan trọng hơn là nàng nghĩ thời gian dài hai người chung đụng, nói không chừng sẽ có chuyện bất ngờ xảy ra.
Khoé miệng Hoa Mộ Dao cong cong, rất là vui mừng, Minh Thừa Cảnh cũng bị nàng lây, trên mặt cũng mỉm cười, có lẽ vào lúc này, vận mệnh đã đi theo một hướng mà khó nắm bắt được.
Mùa thu tháng chín năm Quang Hi thứ hai mươi ba Đại ca Hoa Mộ Dao Hoa Mộ Sâm rốt cuộc đã đính hôn, đối tượng đính hôn chính là Lý Mộng Nhiên người có mấy lần duyên phận với nàng ở Thược Dược yến.
Phụ thân của Lý Mộng Nhiên là Hộ bộ thượng thư, chịu trách nhiệm về thu chi tài chính của Đại Lương Quốc,áianhưng c Thành thị xem trọng tự nhiên sẽ không là quyền thế nhà họ, theo địa vị của Hoa phủ, căn bản cũng không cần dùng hôn sự của Hoa Mộ Sâm để lôi kéo ai, đơn giản là Thành thị chỉ coi trọng sự đoan trang của Lý Mộng Nhiên, mặc dù có chút tính tình của nữ hài tử, nhưng sau khi gả đến sẽ dạy dỗ nàng thật tốt là được.
Tháng ba năm Quang Hi thứ hai mươi bốn, Đoan Vương Minh Thừa Húc đại hôn, thú đích ấu nữ Doãn Dĩnh của Binh Bộ Thượng Thư.
Ngày đại hôn đó, Tam hoàng tử Minh Thừa Cảnh và Tứ hoàng tử Minh Thừa Hiển cũng đặc biệt vui mừng, bởi vì đại hôn này sẽ đại biểu một tín hiệu, bày tỏ vị Đoan Vương cũng trở thành Duệ vương kế tiếp, là người thứ hai bị loại bỏ ra khỏi vị trí thái tử.
Dĩ nhiên, đối với hai người Duệ Vương và Đoan Vương mà nói, đây không phải là như vậy, tuy nói đại hôn cũng không có tư cách tranh đoạt? Cũng chỉ là trong phủ chăm sóc kĩ một nữ nhân mà thôi, về phần chánh phi, vậy thì như thế nào, có thể sống bao lâu còn khó nói được.
Đêm đó, Đoan Vương uống đến say mèm, mà Doãn Dĩnh đã sớm dự liệu được cuộc sống của mình sau khi đại hôn, nàng cũng không giống như Duệ vương phi Âu tĩnh ngốc nghếch hi vọng lấy được thương yêu của Vương gia, chỉ cần hắn có thể đủ tôn trọng mình, đến ngày đó, cho dù nàng tự xin xuống dưới đều có thể làm được.
Tháng sáu năm Quang Hi năm thứ hai mươi bốn, Trân Nguyệt công chúa xuất giá, gả cho Vũ An Hầu thế tử.
Buổi tối trước ngày xuất giá, Trân Nguyệt công chúa cố ý gọi Hoa Mộ Dao vào trong cung làm bạn với mình, lần đầu tiên trong đời hai người ngủ ở trên một cái giường, tâm sự nói chuyện.
"Biểu tỷ, tỷ có thấy vị Vũ An Hầu thế tử chưa vậy ạ?"
Trân Nguyệt công chúa gật đầu một cái: "Xa xa nhìn thấy qua một lần."
"Vậy...... Dáng vẻ hắn thế nào vậy ạ?" Hoa Mộ Dao tò mò hỏi.
Trân Nguyệt công chúa cười điểm điểm cái trán của nàng: "Muội nha đầu này, dáng vẻ nam nhân như thế nào cũng không quan trọng."
"Làm sao biết chứ?" Hoa Mộ Dao lập tức phản bác: "Dáng dấp biểu tỷ xinh đẹp như vậy, nếu dáng dấp vị Thế tử kia không đứng đắn không xứng với biểu tỷ thì làm thế nào đây? Lại nói đây chính là muốn xem cả đời, dĩ nhiên là đẹp mắt mới có thể nhìn thoải mái."
Nghe Hoa Mộ Dao nói lời kỳ lạ, Trân Nguyệt công chúa nghĩ tới mấy tháng trước nhìn từ xa như vậy, mặc dù không thấy quá rõ ràng diện mạo, nhưng nhìn từ thân hình đến phong thái, cũng không tính là quá kém.
Nhìn vẻ mặt tiểu hoa si của Hoa Mộ Dao, nàng nghĩ đến mấy vị hoàng huynh hoàng đệ, mấy người hoàng gia cũng không tệ lắm, dáng vẻ mỗi một người đều long chương phượng tư, nhưng nếu quả như thật chỉ một từ lớn lên mà nói, nàng tuyệt đối phải giúp đỡ Tam đệ của mình chống lại những người khác.
"Muội cảm thấy mấy vị hoàng huynh hoàng đệ của tỷ, dáng vẻ của ai là đẹp mắt nhất?"
Hoa Mộ Dao nhíu mày một cái, trước mắt hiện lên một người lại chính là Duệ vương Minh Thừa Huy, thân thể giật mình, vội vàng xoá hình ảnh hắn ra khỏi đầu, chắc chắn là hậu quả của nửa đêm gần đây người này luôn xuất hiện trong phòng mình.
Duệ vương không phải là người đẹp mắt nhất trong các huynh đệ, nhưng có lẽ là nhìn đã lâu, Hoa Mộ Dao lại mờ mờ ảo ảo mà cảm thấy dáng vẻ đó cũng là rất tốt.
"Nếu quả như thật chỉ nhìn dáng vẻ, dĩ nhiên Tam hoàng tử là đẹp nhất."
Trân Nguyệt công chúa nghe vậy, âm thầm hơi cong môi một cái, giống như lơ đãng nhắc tới: "Tỷ nhớ được muội đã từng nói về sau lập gia đình nhất định phải gả một đẹp mắt nhất, phải hay không?"
Nhất thời trên mặt Hoa Mộ Dao xuất hiện mấy phần xấu hổ, ấp úng nói: "Cũng không nhất định phải đẹp mắt nhất, thấy thuận mắt là được."
Đang lúc này, đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
"Ai đó?" Trân Nguyệt công chúa mang theo mấy phần nghi ngờ hỏi.
"...... Là đệ."
"Cảnh nhi?" Trân Nguyệt công chúa mặt lộ vẻ kinh ngạc: "Làm sao đệ đến trễ như thế này?"
"Đệ có lời muốn nói với tỷ."
Trân Nguyệt công chúa trầm ngâm chốc lát, mới nói: "Đệ chờ một chút."
Hoa Mộ Dao vừa cầm áo khoác mặc xong, vừa không vui nói: "Tại sao buổi tối khuya Tam hoàng tử mới đến, thật là đáng ghét."
Trân Nguyệt công chúa giúp nàng cầm quần áo sửa sang xong, trấn an nói: "Trước hết muội đợi ở bên trong, tỷ đi ra ngoài nghe hắn nói gì."
Sau khi mở cửa, vẻ mặt Minh Thừa Cảnh nghiêm túc đứng ở cửa, khiến Trân Nguyệt công chúa cũng không khỏi nghiêm túc, sau khi vào phòng, nàng mới hỏi: "Đã trễ thế này, có lời gì so không nói lúc ban ngày?"
Minh Thừa Cảnh nhìn tỷ tỷ từ nhỏ đã che chở cho hắn, hôm nay lại vì lòng riêng của hắn mà không thể không gả cho một người nàng không thương, trong lòng tràn đầy tự trách cùng áy náy.
"Tỷ...... Đều là đệ, tất cả đều là lỗi của đệ, nếu như không phải là vì đệ, tỷ và Vu đại ca......"
"Tam đệ!" Trân Nguyệt công chúa hét to, ngăn cản lời nói kế tiếp của hắn: "...... Những lời này đệ không nên nói, đệ có biết ngày đó nghe được lời nói kia của đệ, mẫu phi vui mừng biết bao nhiêu, nàng vẫn luôn mong đợi một ngày này, mong đợi đệ có thể có phần tâm tư này, về phần tỷ cùng hắn, cho dù không có chuyện này, chúng ta cũng tuyệt đối không có khả năng, đệ không phải cần phải cảm thấy áy náy làm gì."
Minh Thừa Cảnh nắm quả đấm một cái: "Tỷ, nếu như, nếu như tên tiểu tử kia dám có lỗi với tỷ...tỷ nhất định phải nói với đệ, đệ nhất định sẽ dạy dỗ hắn."
Nhìn đệ đệ xưa nay chỉ biết đọc sách viết chữ nói như thế, sau đó nhìn lại cánh tay bắp chân nhỏ của hắn, trên mặt lộ ra nụ cười, nhưng vẫn không đành lòng đả kích hắn: "Được, chỉ cần hắn dám có lỗi với tỷ...tỷ sẽ để cho đệ đi dạy dỗ hắn."
Minh Thừa Cảnh nhìn ra được trên mặt Trân Nguyệt công chúa là ý tứ qua loa lấy lệ, hắn cũng biết cho dù thật sự bị uất ức gì, nàng cũng tuyệt đối chỉ biết tự mình một người chịu đựng, căn bản không có nói cho hắn biết.
"Tỷ, tỷ đừng gả cho, đệ không làm, đệ không muốn cái vị trí kia nữa." Đầu óc Minh Thừa Cảnh nóng lên, đột nhiên nói ra lời này.
Mặt Trân Nguyệt công chúa biến sắc, nhỏ giọng khiển trách: "Nói lung tung gì đấy, đây có thể nói tính coi như xong chuyện tình ư, ngày mai sẽ phải đại hôn, không phải là tỷ không thể gả, nếu như đệ thật sự yêu thương tỷ, hãy hứa với tỷ, nhất định phải nghe lời của mẫu phi, nhất định phải đi tranh, chỉ có chờ đến lúc đệ đứng ở trên vị trí kia, đệ mới có bản lãnh bảo vệ được tỷ, hiểu chưa?"
Minh Thừa Cảnh từ từ nắm chặt tay phải, nặng nề gật đầu một cái, ngay lúc này, hắn lại có một lý do phải đi tranh, đó chính là bảo vệ người nhà của mình, cho đến không còn có người có thể ép buộc họ đi làm chuyện không thích.
"Bây giờ Đào nhi đang bên trong, đệ có nói chuyện với muội ấy hay không?"
Nghe Trân Nguyệt công chúa nói lời này, Minh Thừa Cảnh kinh ngạc ngẩng đầu lên: "Trễ như thế, không tốt lắm đâu?"
"Có cái gì không tốt, đệ đã có tâm tư kia, có một số việc nhất định cần thiết phải chủ động một chút, mặc dù từ quan hệ đi lên mà nói thì hai người là gần gũi nhất, nhưng dù sao hàng năm Duệ Vương và Đoan Vương đã từng tặng qua đến Nghiêm Trữ, năm đó đệ vẫn còn nhỏ, mặc dù mẫu thân cũng đưa đi, nhưng cuối cùng không có nhiều liên quan với đệ, nếu như đệ do dự như vậy nữa, diiendaanlêquuyddoon chính là để cho bọn họ đoạt trước rồi."
Khi Minh Thừa Cảnh đang do dự ở bên ngoài, Trân Nguyệt công chúa đã đi vào gọi Hoa Mộ Dao.
Hoa Mộ Dao chóng mặt đi theo Trân Nguyệt công chúa ra ngoài, còn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đấy.
"Đệ đệ của tỷ chui vào ngõ cụt, cảm thấy sau đại hôn tỷ nhất định sẽ chịu uất ức, cho dù tỷ nói thế nào đệ ấy đều không nghe, muội giúp tỷ khuyên đệ ấy một chút." Trân Nguyệt công chúa trực tiếp ấn người trên cái ghế ở bên cạnh Minh Thừa Cảnh.
Hoa Mộ Dao cảm thấy vị Tam hoàng tử này thật sự là không tốt lắm, chủ yếu là lần đó Trân Nguyệt công chúa mang nàng từ Đại Trường công chúa phủ chuồn êm đi ra ngoài, trên xe hắn nói lời đó thật sự là để cho nàng không thoải mái.
Hai người ngồi ở chỗ đó, cúi gằm đầu, ai cũng không nhìn ai, ai cũng không nói chuyện, tình hình lập tức lúng túng.
Trân Nguyệt công chúa thấy thế, vội vàng nói: "Đào nhi cũng đừng lo lắng cái gì, Cảnh nhi cũng là biểu ca của muội, muội giúp tỷ khuyên đệ ấy một chút, ngộ nhỡ ngày mai lúc đại hôn đệ ấy nháo lên, đừng nói đến lúc đó Thế tử thật sự có ngăn cách với tỷ, chính là phụ hoàng nơi đó, chỉ sợ cũng sẽ xử phạt đệ ấy, nói không chừng còn sẽ dính líu đến mẫu phi."
Trên mặt Hoa Mộ Dao quả thật toát ra mấy phần do dự, suy nghĩ một chút nói: "Tam hoàng tử yên tâm, muội sẽ khiến nhị ca của muội nhìn chằm chằm Vũ An Hầu thế tử, chỉ cần hắn có một chút lỗi với biểu tỷ, muội nhất định sẽ khiến nhị ca trừng trị hắn."
Trân Nguyệt công chúa sau khi nghe, đầu đầy vạch đen, thế nào hai người kia há mồm ngậm miệng đều là dọn dẹp, có thể nói Hoa Mộ Diễm là thiên tài về võ học, trước đây không lâu một lần lên tỷ võ, hắn dám đoạt đầu tiên, được hoàng thượng khen ngợi rất nhiều, trực tiếp được đề thăng làm từ Ngũ phẩm ngự tiền tứ đẳng thị vệ, trình độ nhảy như vậy, thật khiến người khác đầy ganh tị.
Nếu như là hắn ra tay, mặc dù Vũ An Hầu thế tử cũng đi võ đường, nhưng kết quả cũng có thể nghĩ, nàng còn không muốn thủ tiết sớm như vậy.
"Ta nghe nói võ công của Nhị ca muội rất lợi hại." Minh Thừa Cảnh hiển nhiên đối với cái đề tài này thấy hứng thú.
Trên mặt Hoa Mộ Dao lộ ra ánh mắt tự hào: "Đó là dĩ nhiên, nhị ca của muội chính là đánh bại Kinh Thành Vô Địch Thủ, dọn dẹp một Vũ An Hầu thế tử tuyệt đối không bằng lời suông."
Minh Thừa Cảnh do dự một chút, mở miệng có chút xấu hổ: "Vậy...... Vậy có thể để cho nhị ca của muội dạy huynh một chút hay không? Huynh cũng muốn học võ."
Hoa Mộ Dao suy nghĩ một chút, Trân Nguyệt công chúa bên cạnh vội vàng mở miệng: "Cảnh nhi nghĩ như thế nào học võ? Đệ không phải là không thích nhất là luyện võ sao?"
"Đệ muốn tập võ ít nhất có thể đủ rèn luyện thân thể, hơn nữa nếu quả như thật...... Đệ ít nhất cũng có thể có năng lực tự vệ mà."
Trân Nguyệt công chúa suy nghĩ một chút, cũng có lý, vị trí kia ngồi không tốt, nếu muốn ngồi lên cái vị trí kia có thể nói là khó khăn nặng nề, mấy người kia đều không phải là đèn đã cạn dầu, nói không chừng sẽ gây ra chuyện ám sát, Cảnh nhi có thể có chút năng lực tự vệ cũng tốt.
"Nếu là như vậy, cái kia phải làm phiền đến hai biểu đệ rồi, không biết Đào nhi có thể nói với hai biểu đệ hay không?"
Vẻ mặt Hoa Mộ Dao do dự, tiếp theo con ngươi xoay tròn, lộ ra nụ cười giảo hoạt: "Cũng không phải không thể, nhưng mà....."
"Nhưng sao?" Minh Thừa Cảnh vội vàng hỏi.
"Chẳng qua muội cũng muốn học, huynh phải thuyết phục nhị ca để cho muội cùng theo học."
"Cái gì?" Trân Nguyệt công chúa mặt kinh ngạc: "Đào nhi học chuyện này để làm gì?"
"Làm nữ hiệp, trừ bạo giúp kẻ yếu, muội vẫn luôn cầu nhị ca dạy muội, nhưng nói gì mẫu thân cũng không đồng ý, nói nữ hài tử không thể học những thứ này." Hoa Mộ Dao uất ức nói.
"Nếu di không đồng ý, vậy chúng ta lại càng không có cách nào." Trân Nguyệt công chúa bất đắc dĩ nói.
"Có thể như vậy." Ánh mắt Hoa mộ Dao sáng lên: "Muội khiến nhị ca dạy Tam hoàng tử, nhân cơ hội này muội sẽ len lén đi theo học, như vậy mẫu thân cũng sẽ không biết nha."
Minh Thừa Cảnh nhìn đôi mắt nàng tỏa sáng, giống như chiếu vào nội tâm của mình, đốt người như vậy, trong khoảng thời gian ngắn ngây ngẩn cả người, căn bản cũng không có nghe nàng đang nói cái gì.
Trân Nguyệt công chúa nhìn thấy dáng diiendaanlêquuyddoon vẻ đệ đệ mình ngây ngốc, trong lòng buồn cười, lại mang theo mấy phần lòng chua xót: "Chuyện này...... Được rồi."
Dĩ nhiên Trân Nguyệt công chúa không phải đơn thuần bởi vì Hoa Mộ Dao khẩn cầu mà đồng ý, quan trọng hơn là nàng nghĩ thời gian dài hai người chung đụng, nói không chừng sẽ có chuyện bất ngờ xảy ra.
Khoé miệng Hoa Mộ Dao cong cong, rất là vui mừng, Minh Thừa Cảnh cũng bị nàng lây, trên mặt cũng mỉm cười, có lẽ vào lúc này, vận mệnh đã đi theo một hướng mà khó nắm bắt được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook