Hoa Thần Nguyệt Tịch
-
Chương 49
Gần nơi ở của Ảnh phi vẫn đông người. Hai người một trước một sau chậm rãi đi.
Tuy rằng đã tìm hiểu nguyên nhân rõ ràng, nhưng Tô Thần không như Tô Tịch dự liệu quay trở về tìm Tô Kỳ, lại hỏi Tô Tịch: “Tô Thập ở đâu, chắc ngươi biết a.”
Tô Tịch lặng đi một chút, sau đó lại không nói gì cả.
“Mang ta đi tìm hắn.”
“Không nên.” Tô Tịch rốt cuộc quay đầu lại, không suy nghĩ liền cự tuyệt, “Ngươi đi tìm hắn làm chì, hắn hại ngươi chưa đủ thảm sao?”
“Đậy vốn không phải là mong muốn của hắn.” Tô Thần bất đắc dĩ thở dài, “Lúc đầu hắn chỉ mong có thể bảo hộ ta.”
Tô Tịch cười nhạt: “Ngươi không cần nói, ta sẽ không cho ngươi biết, ta sẽ khiến hắn ở đây sống trong thống khổ bù lại những thương tổn ngươi đã từng trải qua.”
“Tiểu Tịch!” Tô Thần cau mày.
“Ta hận hắn.” con mắt trong suốt của Tô Tịch tram ngập hận ý, “Bởi vì sự ngu xuẩn của hắn không rõ ràng thế sự của hắn, Thần Thần lại bị khổ như vậy, chúng ta mỗi người đều muốn bảo hộ Thần Thần, cái tên ngu xuẩn kia cư nhiên lại hại thành như vậy.”
“…Hắn là thân nhân của ngươi.” Tô Thần thở dài, “Là cậu của chúng ta.”
Tô Tịch cười nhạt, “Vậy thì sao? Huyết thống nói lên điều gì? Cùng ta lớn lên là Thần Thần, không phải hắn.”
“Ta muốn gặp hắn.” Tô Kỳ võ công cao đã thành ra như vậy, không nghĩ Tô Thập, võ công hắn không có áp lực thâm hậu như Tô kỳ, nhất định càng khó chịu hơn.
“Không có khả năng.” Tô Tịch quay đầu bước đi.
“Ta hỏi Tô Kỳ là được rồi.” Tô Thần nhẹ giọng.
Tô Tịch dừng cước bộ, sau đó thở mạnh, cau mày: “Ngươi cũng tốt quá rồi a!”
Tô Thần lắc đầu, cười: “Đó là bởi vì, hắn là cậu của chúng ta.”
“Đủ rồi.” Tô Tịch sốt ruột mà phất tay, “Ta mặc kệ nhưng thứ ấy, ta không thừa nhận hắn.”
“Cho dù chúng ta không thừa nhận, cũng không thể thay đổi gì.” Tô Thần mỉm cười, “Hắn là thân nhân còn sót lại của chúng ta.” Tuy rằng Tô Kỳ chưa nói, thế nhưng bằng vào tác phong hành sự gọn gàng sạch sẽ của Trường Nhạc cung, khẳng định gia tộc Lục Lý chỉ còn mình Tô Thập sống sót. Y rõ ràng đây là hác ám chính trị, nếu không đành long người chết sẽ càng nhiều, thương hại nhân từ không thể áp dụng vào chính trị, cho nên, y cái gì cũng không thể làm.
“Trọng điểm là nửa câu sau a.” Tô Tịch tức giận trừng mắt nhìn y.
Tô Thần cười khổ.
“Thế giới này sao lại có người như ngươi vậy, Thần Thần.” Thanh âm Tô Tịch hơi thấp xuống, “Nhưng là đại khái cũng bởi vì ngươi như vậy, ta với hắn mới có thể bị thương hấp dẫn a, chúng ta đều hi vọng ngươi đối với chúng ta cứ ôn nhu như thế, thế nhưng đôi khi lại bị ôn nhu của ngươi làm cho tức chết…” Cười cười, “Cũng có thể là, chúng ta chỉ hi vọng ôn nhu của người chỉ dành cho mình mình.”
Nghe được khẩu khí thỏa hiệp của Tô Tịch, Tô Thần cười: “Ngươi nguyện ý nói cho ta biết rồi?”
“…Ân, ta cùng ngươi đi.” Tô Tịch bất đắc dĩ thở dài, “Ngươi a, tuy rằng bình thường như thế, nhưng một khi quyết định chuyện gì thực sự là có dung đến tám chin trâu cũng không kéo lại được.”
Khẩu khí Tô Tịch dung túng, khiến Tô Thần lòng đầy cảm động – nếu không phải coi trọng y, sao có thể vì y mà nhượng bộ nhiều như vậy?
Sân nơi Tô Thập ở cùng Ảnh phi hoàn toàn khác nhau, sang sủa như ban ngày, mọi noi đều có dạ minh châu cực đại, đá lót sân trăng nhợt như tuyết.
Tô Tịch gõ cửa.
Cửa mỏ, nhô đầu ra là một thiếu nữ thanh tú chừng mười sáu mười bảy tuổi, nhìn thấy Tô Tịch, kinh hoảng mà nói: “Thập tiên sinh thân thể khó chịu, nghỉ ngơi rồi, mời ngài lần sau lại đến.”
Tô Tịch này, nhất định là đến đây gây phiên phức không ít, nếu không sao đến mức người ta vừa nhìn thấy nàng thì khẩn trương như vậy. Tô Thần đứng dưới mái hiên âm trầm nghĩ.
“Hôm nay không phải ta tìm hắn, là thiếu chủ.” Tô Tịch bĩu môi nhìn Tô Thần dưới mái hiên.
“A…” tiểu nha đầu kinh ngạc, chợt quỳ xuống, “Bái kiến thiếu chủ.”
Tô Thần chậm rãi từ bóng râm đi ra: “Không cần đa lễ.” minh châu chiếu lên thân thể đơn bạc của y thoạt nhìn như sắp biến thành trong suốt, “Tô Thập khó chịu?”
“Vâng, hiện tại còn chưa tỉnh.”
“…Có thể vào xem hắn không?” Quả nhiên so với Tô Kỳ còn nghiêm trọng hơn.
“A?” tiểu cô nương ngây ngốc một chút, sau đó vội vã gật đầu, “Ta lập tức gọi Thập tiên sinh tỉnh.”
“Không cần.” Tô Thần lắc đầu, “Ta nhìn qua một lúc lập tức sẽ rời đi.”
Nhưng mà, Thập tiên sinh rất muốn gặp thiếu chủ a.
Tiểu cô nương trong long nghĩ vậy, lại không dám mở lời.
“Dẫn đường.” Tô Tịch hướng nàng dương dương tự đắc.
“Vâng.”
Viện Tô Thập ở thoạt nhìn thực lớn, nhưng lại rất ít người, ngoài tiểu nha đầu này thì chưa thấy qua người nào khác.
Trong sân vô cùng trống trải, không có cây cối gì, ngay cả sương phòng cũng giống như một góc sân, được ánh sang chiếu sang trưng.
Phi thường an tĩnh, an tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân ba người, Tô Thần nhịn không được hỏi: “Không có ai chăm sóc hắn sao?” đừng nói Tô Kỳ đem toàn bộ người ở đây rút về rồi, ngay cả dạ minh châu lớn như vậy còn cấp cho hắn làm bong đèn, ta không tin cơ sở vật chất ở Trường Nhạc cung lại hà khắc với hắn vậy.
“Thập tiên sinh chuyện gì cũng tự mình làm.” Tiểu cô nương cúi đầu, “…Hơn hai năm trước thì…”
Hơn hai năm trước…
Chính là lúc sự kiện kia phát sinh a.
“Thì ngươi đến ở cùng Tô Thập?” Tô Thần đánh giá quanh sân.
Tuy rằng so với tiểu viện của Ảnh phi lớn hơn nhiều, nhưng lại vô cùng vắng vẻ.
“Nô tỳ ở bên ngoài viện, một mình Thập tiên sinh ở trong chủ viện.”
Hai bên sân đúng là còn có một phòng nho nhỏ, là chỗ ở của hài tử này a? Tuy rằng khoảng cách gần, nhưng đi lại đây cũng không nhanh a.
Cuối cùng cũng tới trước một cánh cửa, tiểu cô nương dừng bước.
“Tới rồi?”
“…Thiếu chủ tuy rằng nô tỳ không biết nên nói thế nào, nhưng Thập tiên sinh thực sự rất thống khổ, xin ngàu đừng…trách cứ hắn nữa?” Tiểu cô nương đột nhiên không ngừng nghỉ mà nói một hơi dài.
“A?” Tô Thần không phản ứng kịp.
“Được a, cư nhiên biết được cầu tình trước mặt Thần Thần cho hắn.” Tô Tịch cười nhạt, cũng thấy ra tay như thế nào, chỉ nghe thấy ‘ba’ một tiếng vang lên, tiểu nha đầu kia che mặt, cúi đầu, lạnh run.
“Tiểu Tịch.” Tô Thần kéo nàng, “Ngươi làm gì a!” Cau mày răn dạy.
“Nàng không phải là chạy đến trước mặt ngươi thả chó đánh rắm, ta thế nào không thể giáo huấn nàng?” Tô Tịch hừ lạnh, “Cũng không ngẫm xem mình thân phận gì, có tư cách nói với ngươi những lời này.”
“Ngươi câm miệng!” Tô Thần trừng mắt liếc nàng, dung khẩu khí nghiêm khắc hiếm thấy quát lớn.
Tô Tịch lặng đi một chút, đang muốn giả bộ thương cảm, đã thấy Tô Thần nhìn mình chằm chằm, vậy nên mếu miệng, ủy khuất mà im lặng.
“Ngươi…” Tô Thần nhìn tiểu cô nương vì mình mà bị Tô Tịch đánh đang run rẩy.
“Vâng, vâng…” nàng run rẩy ngẩng đầu, mắt nhìn Tô Thần, sau đó ‘phịch’ một tiếng quỳ xuống, liều mạng dập đầu : “Thiếu chủ thiếu chủm xin tha tội nô tỳ vô lễ, việc này không lien quan đến Thập tiên sinh, là nô tỳ tự ý, thiếu chủ trách tội nô tỳ thế nào cũng được, xin chớ trách tội Thập tiên sinh, hắn cái gì cũng không biết, thiếu chủ thiếu chủ…” Cuối cùng ngã sấp trên mặt đất nức nở.
“Ta không tức giận.” Tô Thần cười khổ.
Tiểu cô nương ngừng nói, cố nén khóc, quỳ rạp trên mặt đất run nhẹ.
“…Tô Thập đối với ngươi tốt lắm sao? Vì sao bảo vệ hắn?”
“Thập tiên sinh tuy rằng hại thiếu chủ, nhưng hắn kì thực là người tốt, nô tỳ chăm sóc hắn lâu như vậy, hắn chưa từng loạn, giận chó đánh mèo nô tỳ, nô tỳ đích thực không chịu nổi Thập tiên sinh càng ngày càng gầy gò, Thập tiên sinh tuy rằng không hay nói, kì thực là một người vô cùng tốt, mỗi lần nô tỳ bị thương đều là Thập tiên sinh bôi thuốc cho nô tỳ, Thập tiên sinh đúng là không cố ý, chuyện kia phát sinh là vì Thập tiên sinh quá dễ dàng tin người, xin thiếu chủ thiếu chủ…” Nhất thời bị hỏi, nàng lại liều mạng mà nói.
“Ta đã biết.” Tô Thần thở dài: “Ngươi có thể trả lời ta mấy vấn đề không?”
Thiếu nữ thân thể run lên: “A, vâng.”
“Ngươi tên là gì?”
“A?” nàng ngây người, lăng lăng mà ngẩng lên khuôn mặt đẫm lệ.
“Nhìn cái gì, tên!” Tô Tịch tức giận rống lên.
“Tiểu Tịch.” Tô Thần thực đau đầu, vốn tưởng vừa rồi tức giận đã dọa nàng sợ, ai biết vẫn là như thế.
Tiểu Tịch trừng mắt liếc cô gái kia, quay đầu đi.
“Nô tỳ gọi là Mộc Liên” [còn gọi là Phù Dung nhưng ta thích tên này hơn nha~] tiểu nha đầu bị tiếng Tô Tịch rống làm giật mình mà trả lời.
“Tên rất hay.” Tô Thần cười cười, “Mộc Liên khi còn nhỏ trưởng thành rất chậm, sau đó dần dần càng nhanh phát triển, đến khi khai hoa, hoa rất đẹp, rất thơm.”
Mộc Liên ngây ngốc nhìn y.
“Tô Thập là người như thế nào?” Y đột nhiên hỏi.
“Ách, là một người ngây thơ đơn thuần, là người tốt…” Mộc Liên lăng lăng mà trả lời y.
“Rất dễ bị lừa?” Tô Thần cười.
Mộc Liên không lên tiếng, nhưng không phủ nhận, chỉ là nhẹ nhàng gật đầu.
“…Ngươi rất coi trọng hắn?”
“A? Y! Không, không phải, thiếu chủ, nô tỳ không dám, không dám.” Mộc Liên sợ đến úp sấp người xuống dập đầu.
“Được người thích là chuyện tốt, hắn biết sẽ vui vẻ.” Tô Thần nhẹ giọng, sau đó còn đưa mắt nhìn Tô Tịch đang hờn dỗi.
Tô Tịch dung khóe mắt liếc nhìn y, sau đó lại nghiêng đầu đi, cúi đầu, mơ hồ nhìn thấy khóe môi cong cong.
Tô Thần cũng không nhịn được mỉm cười. “Ngươi nói hắn rất dễ bị lừa, như vậy thì để ý hắn để hắn … không bị lừa nữa.”
“A?”
Lâu rồi chưa nói nhiều như vậy, y cảm thấy hơi mệt, nên khe khẽ kêu Tô Tịch, “Tiểu Tịch.” Ý bảo nàng giải thích.
Tô Tịch không tình nguyện mà bước đến: “Tô Thập kia không có đầu óc, không có người bày thì sẽ không biết làm ra cái chuyện ngu xuẩn gì, thế nhưng ngươi hiện tại ở bên hắn, chỉ them phiền, sinh hoạt trong quá khứ của hắn rất trống trải, nếu không ai chăm lo, không chừng lần sau còn tự giết chính mình,” nói đến đây, đưa mắt nhìn Tô Thần.
Tô Thần cười nhẹ nhìn nàng, không hổ là tiểu Tịch, ta muốn nói gì đều hiểu rõ. Hơn nữa dù nói khó nghe, nhưng lời này cũng chỉ rõ trước kia không phải là sai lầm của Tô Thập, đại khái đối với hắn cũng không còn địch ý nhiều như trước đây.
“Nếu như ngươi hi vọng hắn tiếp tục không có ý thức mà sống như vậy, thì không còn gì để nói, ngươi hi vọng hắn thống khổ suốt đời sao?” Từ trên cao đem ánh mắt nhìn xuống Mộc Liên.
“Đương nhiên nô tỳ không mong!”Có lẽ là bị khí thế của Tô Tịch ảnh hưởng Mộc Liên dù vẫn quỳ trên mặt đất nhưng tay nắm chặt, thần khí cũng cương quyết.
“Vậy phải trở nên lợi hại hơn.” Tô Tịch nhìn nàng, cong lên khóe môi, “Đầu tiên, đem thân phận nô tỳ này xóa bỏ, thân phận thấp như vậy tuyệt không ai coi trọng.” liếc mắt nhìn Tô Thần, “Ta cũng cũng không giống như vậy, đem cái loại không có tự tôn để vào mắt.”
Tô Thần lưu ý giọng nói của nảng, mỉm cười nhìn Tô Tịch.
“Nhưng mà…” quy củ của Trường Nhạc cung đều như vậy a.
“Đừng nói với ta Tô Thập ngay cả một chút quyền lực nho nhỏ ngoại lệ dành cho thị nữ cũng không có.” Tô Tịch lãnh khốc nói.
Nhưng mà ta thế nào yêu cầu Thập tiên sinh cho ta ngoại lệ a…
Mộc Liên khó xử, vẻ mặt đáng yêu nhìn Tô Tịch.
“Còn lại phải dung đầu óc của ngươi a.” Tô Tịch lạnh băng mà nói, “Đừng có chuyện gì cũng cầu xin người khác, nếu chính mình cần bảo vệ cái gì, phải tự giác ngộ, nếu không cho dù một nửa cũng không chiếm được.”
Tô Thần bên cạnh nhìn thấy, đột nhiên cảm giác, Tô Tịch của ta, giống như nữ vương…
“Đi vào.” Tô Tịch tức giận đẩy cửa, “Lãng phí thời gian của ta.”
“Đợi chút.” Tô Thần vội vã bịt mũi, kín đáo đưa cho Tô Tịch một viên dược hoàn: “Hắn hạ độc.”
Tô Tịch vội vã nuốt vào, sau đó nói thầm: “Ngay cả gian phòng của mình cũng hạ độc, thần kinh a.” Phía sau Mộc Liên phản ứng không kịp, thiếu chút nữa bị khí độc làm cho ngạt thở, Tô Thần cho nàng một viên dược hoàn ăn vào.
Tô Thần cũng ăn giải dược, chậm rãi hướng bên giường che rèm đi đến không quên phân phó Mộc Liên: “Đi chuẩn bị trà nước.”
“Vâng.” Không biết có phải áo giác không, Mộc Liên đã không còn bộ dáng khúm núm như trước.
Sa trước bạch sắc hơi hơi phất phơ, trên giường một người nằm ngủ không hề an ổn.
Tóc dài màu trắng bao quang khuôn mặt gầy gò nhợt nhạt, ngũ quan cùng Tô Tịch có phần tương tự, lại thiếu đi vài phần phiêu dật xuất trần.
Làn mi hơi hơi nhăn lại khiến người nhìn thấy nhịn không được muốn an ủi xua đi u sầu.
Cách một màn sa trướng, Tô Thần đứng bên giường, quan sát mặt Tô Thập, nhẹ giọng: “Hắn là vì chuyện của ta, một đêm đầu liền bạc trắng như vậy sao?”
“Đó là do hắn tự tìm.” Tô Tịch tức giận.
“Mỗi lần nhìn đến mặt hắn ta đều cảm thấy rất giống tiểu Tịch, ngươi xem hắn với ngươi thực sự rất giống.”
Tô Tịch trầm mặc, quét qua gương mặt người nằm trên giường.
Lát sau, Tô Tịch mới oán giận nói thầm: “Thần Thần ngu ngốc, ngươi quá tốt rồi!”
Tô Thần chỉ cười.
“…Ngươi không hận hắn sao? Ta hận hắn vô cùng. Tin tưởng cung chủ nhất định lại càng hận hắn.” Tô Tịch thấp giọng.
Tô Thần chưa kịp trả lời, người trên giường đang hôn mê liền liều mạng giãy dụa, đầu đầy mồ hôi lạng mà rên rỉ, khuôn mặt vô cùng khổ sở.
Tô Thần bước lên nhìn bị Tô Tịch ngăn cản.
“Cẩn thận hắn lại đang diễn trò gì.” Tô Tịch cảnh cáo.
“Sao lại như vậy, ngươi xem hắn khó chịu thế.” Tô Thần không tự giác mà cất cao thanh âm.
Người trên giường đột nhiên kêu lên: “Thần Thần. Thần Thần…”
Tô Thần cùng Tô Tịch giật mình, yên lặng nghe.
Nhìn kỹ, Tô Thập hai mắt vẫn nhắm, dường như là ác mộng, cho nên vừa rồi mới phát ra thanh âm.
“Xin lỗi, Thần Thần…” Đột nhiên, từ đôi mắt nhắm chặt hai dòng nước mắt trong suốt chảy ra, “Xin lỗi, xin lỗi…”
Tô Thần ngây dại.
“Tỷ tỷ, xin lỗi, xin lỗi, ta…” Tô Thập vẫn nói mơ trong cơn ác mộng.
Tô Tịch liếc nhìn Tô Thần, thở dài: “Ngươi không cần trả lời, ta biết hiện tại ngươi chính là không hận nổi.”
Tô Thần xoay mặt hướng Tô Tịch mỉm cười: “Có các ngươi thay ta hận, ta không cần phí…tâm tình này nữa, làm cho ngươi lo lắng rồi, Tiểu Tịch.” Thấy Tô Thập như vậy, thực sự như lời Tô Tịch nói, làm thế nào có thể hận nổi?
Tô Tịch trừng mắt, sau đó mới cười: “Thần Thần a, chính là như vậy, ta nếu không thích, ngươi nói một câu lại làm ta vui vẻ rồi.”
“Hiện tại, chúng ta trở về đi.” Tô Thần cười, “Ta hiện tại muốn lập tức trở về.” nhìn thấy Tô Thập cho rằng sẽ nhớ đến hồi ức không đẹp kia, lại không ngờ trái tim mình lại tha thứ hắn rồi.
Là bởi vì long ta đang có chuyện tốt sao? Cho nên hiện tại thực sự rất muốn lập tức nhìn thấy người kia, làm cái gì cũng không quan trọng nữa, quan trọng là…nhìn thấy người kia.
Tô Tịch rất không vui mà nói: “Lập tức a!” Kéo dài thanh âm.
Tô Thần có chút xấu hổ mà cười.
“Đúng là không vừa mắt.” Tô Tịch khẽ khúc khích. “Đi thôi.”
Tuy rằng đã tìm hiểu nguyên nhân rõ ràng, nhưng Tô Thần không như Tô Tịch dự liệu quay trở về tìm Tô Kỳ, lại hỏi Tô Tịch: “Tô Thập ở đâu, chắc ngươi biết a.”
Tô Tịch lặng đi một chút, sau đó lại không nói gì cả.
“Mang ta đi tìm hắn.”
“Không nên.” Tô Tịch rốt cuộc quay đầu lại, không suy nghĩ liền cự tuyệt, “Ngươi đi tìm hắn làm chì, hắn hại ngươi chưa đủ thảm sao?”
“Đậy vốn không phải là mong muốn của hắn.” Tô Thần bất đắc dĩ thở dài, “Lúc đầu hắn chỉ mong có thể bảo hộ ta.”
Tô Tịch cười nhạt: “Ngươi không cần nói, ta sẽ không cho ngươi biết, ta sẽ khiến hắn ở đây sống trong thống khổ bù lại những thương tổn ngươi đã từng trải qua.”
“Tiểu Tịch!” Tô Thần cau mày.
“Ta hận hắn.” con mắt trong suốt của Tô Tịch tram ngập hận ý, “Bởi vì sự ngu xuẩn của hắn không rõ ràng thế sự của hắn, Thần Thần lại bị khổ như vậy, chúng ta mỗi người đều muốn bảo hộ Thần Thần, cái tên ngu xuẩn kia cư nhiên lại hại thành như vậy.”
“…Hắn là thân nhân của ngươi.” Tô Thần thở dài, “Là cậu của chúng ta.”
Tô Tịch cười nhạt, “Vậy thì sao? Huyết thống nói lên điều gì? Cùng ta lớn lên là Thần Thần, không phải hắn.”
“Ta muốn gặp hắn.” Tô Kỳ võ công cao đã thành ra như vậy, không nghĩ Tô Thập, võ công hắn không có áp lực thâm hậu như Tô kỳ, nhất định càng khó chịu hơn.
“Không có khả năng.” Tô Tịch quay đầu bước đi.
“Ta hỏi Tô Kỳ là được rồi.” Tô Thần nhẹ giọng.
Tô Tịch dừng cước bộ, sau đó thở mạnh, cau mày: “Ngươi cũng tốt quá rồi a!”
Tô Thần lắc đầu, cười: “Đó là bởi vì, hắn là cậu của chúng ta.”
“Đủ rồi.” Tô Tịch sốt ruột mà phất tay, “Ta mặc kệ nhưng thứ ấy, ta không thừa nhận hắn.”
“Cho dù chúng ta không thừa nhận, cũng không thể thay đổi gì.” Tô Thần mỉm cười, “Hắn là thân nhân còn sót lại của chúng ta.” Tuy rằng Tô Kỳ chưa nói, thế nhưng bằng vào tác phong hành sự gọn gàng sạch sẽ của Trường Nhạc cung, khẳng định gia tộc Lục Lý chỉ còn mình Tô Thập sống sót. Y rõ ràng đây là hác ám chính trị, nếu không đành long người chết sẽ càng nhiều, thương hại nhân từ không thể áp dụng vào chính trị, cho nên, y cái gì cũng không thể làm.
“Trọng điểm là nửa câu sau a.” Tô Tịch tức giận trừng mắt nhìn y.
Tô Thần cười khổ.
“Thế giới này sao lại có người như ngươi vậy, Thần Thần.” Thanh âm Tô Tịch hơi thấp xuống, “Nhưng là đại khái cũng bởi vì ngươi như vậy, ta với hắn mới có thể bị thương hấp dẫn a, chúng ta đều hi vọng ngươi đối với chúng ta cứ ôn nhu như thế, thế nhưng đôi khi lại bị ôn nhu của ngươi làm cho tức chết…” Cười cười, “Cũng có thể là, chúng ta chỉ hi vọng ôn nhu của người chỉ dành cho mình mình.”
Nghe được khẩu khí thỏa hiệp của Tô Tịch, Tô Thần cười: “Ngươi nguyện ý nói cho ta biết rồi?”
“…Ân, ta cùng ngươi đi.” Tô Tịch bất đắc dĩ thở dài, “Ngươi a, tuy rằng bình thường như thế, nhưng một khi quyết định chuyện gì thực sự là có dung đến tám chin trâu cũng không kéo lại được.”
Khẩu khí Tô Tịch dung túng, khiến Tô Thần lòng đầy cảm động – nếu không phải coi trọng y, sao có thể vì y mà nhượng bộ nhiều như vậy?
Sân nơi Tô Thập ở cùng Ảnh phi hoàn toàn khác nhau, sang sủa như ban ngày, mọi noi đều có dạ minh châu cực đại, đá lót sân trăng nhợt như tuyết.
Tô Tịch gõ cửa.
Cửa mỏ, nhô đầu ra là một thiếu nữ thanh tú chừng mười sáu mười bảy tuổi, nhìn thấy Tô Tịch, kinh hoảng mà nói: “Thập tiên sinh thân thể khó chịu, nghỉ ngơi rồi, mời ngài lần sau lại đến.”
Tô Tịch này, nhất định là đến đây gây phiên phức không ít, nếu không sao đến mức người ta vừa nhìn thấy nàng thì khẩn trương như vậy. Tô Thần đứng dưới mái hiên âm trầm nghĩ.
“Hôm nay không phải ta tìm hắn, là thiếu chủ.” Tô Tịch bĩu môi nhìn Tô Thần dưới mái hiên.
“A…” tiểu nha đầu kinh ngạc, chợt quỳ xuống, “Bái kiến thiếu chủ.”
Tô Thần chậm rãi từ bóng râm đi ra: “Không cần đa lễ.” minh châu chiếu lên thân thể đơn bạc của y thoạt nhìn như sắp biến thành trong suốt, “Tô Thập khó chịu?”
“Vâng, hiện tại còn chưa tỉnh.”
“…Có thể vào xem hắn không?” Quả nhiên so với Tô Kỳ còn nghiêm trọng hơn.
“A?” tiểu cô nương ngây ngốc một chút, sau đó vội vã gật đầu, “Ta lập tức gọi Thập tiên sinh tỉnh.”
“Không cần.” Tô Thần lắc đầu, “Ta nhìn qua một lúc lập tức sẽ rời đi.”
Nhưng mà, Thập tiên sinh rất muốn gặp thiếu chủ a.
Tiểu cô nương trong long nghĩ vậy, lại không dám mở lời.
“Dẫn đường.” Tô Tịch hướng nàng dương dương tự đắc.
“Vâng.”
Viện Tô Thập ở thoạt nhìn thực lớn, nhưng lại rất ít người, ngoài tiểu nha đầu này thì chưa thấy qua người nào khác.
Trong sân vô cùng trống trải, không có cây cối gì, ngay cả sương phòng cũng giống như một góc sân, được ánh sang chiếu sang trưng.
Phi thường an tĩnh, an tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân ba người, Tô Thần nhịn không được hỏi: “Không có ai chăm sóc hắn sao?” đừng nói Tô Kỳ đem toàn bộ người ở đây rút về rồi, ngay cả dạ minh châu lớn như vậy còn cấp cho hắn làm bong đèn, ta không tin cơ sở vật chất ở Trường Nhạc cung lại hà khắc với hắn vậy.
“Thập tiên sinh chuyện gì cũng tự mình làm.” Tiểu cô nương cúi đầu, “…Hơn hai năm trước thì…”
Hơn hai năm trước…
Chính là lúc sự kiện kia phát sinh a.
“Thì ngươi đến ở cùng Tô Thập?” Tô Thần đánh giá quanh sân.
Tuy rằng so với tiểu viện của Ảnh phi lớn hơn nhiều, nhưng lại vô cùng vắng vẻ.
“Nô tỳ ở bên ngoài viện, một mình Thập tiên sinh ở trong chủ viện.”
Hai bên sân đúng là còn có một phòng nho nhỏ, là chỗ ở của hài tử này a? Tuy rằng khoảng cách gần, nhưng đi lại đây cũng không nhanh a.
Cuối cùng cũng tới trước một cánh cửa, tiểu cô nương dừng bước.
“Tới rồi?”
“…Thiếu chủ tuy rằng nô tỳ không biết nên nói thế nào, nhưng Thập tiên sinh thực sự rất thống khổ, xin ngàu đừng…trách cứ hắn nữa?” Tiểu cô nương đột nhiên không ngừng nghỉ mà nói một hơi dài.
“A?” Tô Thần không phản ứng kịp.
“Được a, cư nhiên biết được cầu tình trước mặt Thần Thần cho hắn.” Tô Tịch cười nhạt, cũng thấy ra tay như thế nào, chỉ nghe thấy ‘ba’ một tiếng vang lên, tiểu nha đầu kia che mặt, cúi đầu, lạnh run.
“Tiểu Tịch.” Tô Thần kéo nàng, “Ngươi làm gì a!” Cau mày răn dạy.
“Nàng không phải là chạy đến trước mặt ngươi thả chó đánh rắm, ta thế nào không thể giáo huấn nàng?” Tô Tịch hừ lạnh, “Cũng không ngẫm xem mình thân phận gì, có tư cách nói với ngươi những lời này.”
“Ngươi câm miệng!” Tô Thần trừng mắt liếc nàng, dung khẩu khí nghiêm khắc hiếm thấy quát lớn.
Tô Tịch lặng đi một chút, đang muốn giả bộ thương cảm, đã thấy Tô Thần nhìn mình chằm chằm, vậy nên mếu miệng, ủy khuất mà im lặng.
“Ngươi…” Tô Thần nhìn tiểu cô nương vì mình mà bị Tô Tịch đánh đang run rẩy.
“Vâng, vâng…” nàng run rẩy ngẩng đầu, mắt nhìn Tô Thần, sau đó ‘phịch’ một tiếng quỳ xuống, liều mạng dập đầu : “Thiếu chủ thiếu chủm xin tha tội nô tỳ vô lễ, việc này không lien quan đến Thập tiên sinh, là nô tỳ tự ý, thiếu chủ trách tội nô tỳ thế nào cũng được, xin chớ trách tội Thập tiên sinh, hắn cái gì cũng không biết, thiếu chủ thiếu chủ…” Cuối cùng ngã sấp trên mặt đất nức nở.
“Ta không tức giận.” Tô Thần cười khổ.
Tiểu cô nương ngừng nói, cố nén khóc, quỳ rạp trên mặt đất run nhẹ.
“…Tô Thập đối với ngươi tốt lắm sao? Vì sao bảo vệ hắn?”
“Thập tiên sinh tuy rằng hại thiếu chủ, nhưng hắn kì thực là người tốt, nô tỳ chăm sóc hắn lâu như vậy, hắn chưa từng loạn, giận chó đánh mèo nô tỳ, nô tỳ đích thực không chịu nổi Thập tiên sinh càng ngày càng gầy gò, Thập tiên sinh tuy rằng không hay nói, kì thực là một người vô cùng tốt, mỗi lần nô tỳ bị thương đều là Thập tiên sinh bôi thuốc cho nô tỳ, Thập tiên sinh đúng là không cố ý, chuyện kia phát sinh là vì Thập tiên sinh quá dễ dàng tin người, xin thiếu chủ thiếu chủ…” Nhất thời bị hỏi, nàng lại liều mạng mà nói.
“Ta đã biết.” Tô Thần thở dài: “Ngươi có thể trả lời ta mấy vấn đề không?”
Thiếu nữ thân thể run lên: “A, vâng.”
“Ngươi tên là gì?”
“A?” nàng ngây người, lăng lăng mà ngẩng lên khuôn mặt đẫm lệ.
“Nhìn cái gì, tên!” Tô Tịch tức giận rống lên.
“Tiểu Tịch.” Tô Thần thực đau đầu, vốn tưởng vừa rồi tức giận đã dọa nàng sợ, ai biết vẫn là như thế.
Tiểu Tịch trừng mắt liếc cô gái kia, quay đầu đi.
“Nô tỳ gọi là Mộc Liên” [còn gọi là Phù Dung nhưng ta thích tên này hơn nha~] tiểu nha đầu bị tiếng Tô Tịch rống làm giật mình mà trả lời.
“Tên rất hay.” Tô Thần cười cười, “Mộc Liên khi còn nhỏ trưởng thành rất chậm, sau đó dần dần càng nhanh phát triển, đến khi khai hoa, hoa rất đẹp, rất thơm.”
Mộc Liên ngây ngốc nhìn y.
“Tô Thập là người như thế nào?” Y đột nhiên hỏi.
“Ách, là một người ngây thơ đơn thuần, là người tốt…” Mộc Liên lăng lăng mà trả lời y.
“Rất dễ bị lừa?” Tô Thần cười.
Mộc Liên không lên tiếng, nhưng không phủ nhận, chỉ là nhẹ nhàng gật đầu.
“…Ngươi rất coi trọng hắn?”
“A? Y! Không, không phải, thiếu chủ, nô tỳ không dám, không dám.” Mộc Liên sợ đến úp sấp người xuống dập đầu.
“Được người thích là chuyện tốt, hắn biết sẽ vui vẻ.” Tô Thần nhẹ giọng, sau đó còn đưa mắt nhìn Tô Tịch đang hờn dỗi.
Tô Tịch dung khóe mắt liếc nhìn y, sau đó lại nghiêng đầu đi, cúi đầu, mơ hồ nhìn thấy khóe môi cong cong.
Tô Thần cũng không nhịn được mỉm cười. “Ngươi nói hắn rất dễ bị lừa, như vậy thì để ý hắn để hắn … không bị lừa nữa.”
“A?”
Lâu rồi chưa nói nhiều như vậy, y cảm thấy hơi mệt, nên khe khẽ kêu Tô Tịch, “Tiểu Tịch.” Ý bảo nàng giải thích.
Tô Tịch không tình nguyện mà bước đến: “Tô Thập kia không có đầu óc, không có người bày thì sẽ không biết làm ra cái chuyện ngu xuẩn gì, thế nhưng ngươi hiện tại ở bên hắn, chỉ them phiền, sinh hoạt trong quá khứ của hắn rất trống trải, nếu không ai chăm lo, không chừng lần sau còn tự giết chính mình,” nói đến đây, đưa mắt nhìn Tô Thần.
Tô Thần cười nhẹ nhìn nàng, không hổ là tiểu Tịch, ta muốn nói gì đều hiểu rõ. Hơn nữa dù nói khó nghe, nhưng lời này cũng chỉ rõ trước kia không phải là sai lầm của Tô Thập, đại khái đối với hắn cũng không còn địch ý nhiều như trước đây.
“Nếu như ngươi hi vọng hắn tiếp tục không có ý thức mà sống như vậy, thì không còn gì để nói, ngươi hi vọng hắn thống khổ suốt đời sao?” Từ trên cao đem ánh mắt nhìn xuống Mộc Liên.
“Đương nhiên nô tỳ không mong!”Có lẽ là bị khí thế của Tô Tịch ảnh hưởng Mộc Liên dù vẫn quỳ trên mặt đất nhưng tay nắm chặt, thần khí cũng cương quyết.
“Vậy phải trở nên lợi hại hơn.” Tô Tịch nhìn nàng, cong lên khóe môi, “Đầu tiên, đem thân phận nô tỳ này xóa bỏ, thân phận thấp như vậy tuyệt không ai coi trọng.” liếc mắt nhìn Tô Thần, “Ta cũng cũng không giống như vậy, đem cái loại không có tự tôn để vào mắt.”
Tô Thần lưu ý giọng nói của nảng, mỉm cười nhìn Tô Tịch.
“Nhưng mà…” quy củ của Trường Nhạc cung đều như vậy a.
“Đừng nói với ta Tô Thập ngay cả một chút quyền lực nho nhỏ ngoại lệ dành cho thị nữ cũng không có.” Tô Tịch lãnh khốc nói.
Nhưng mà ta thế nào yêu cầu Thập tiên sinh cho ta ngoại lệ a…
Mộc Liên khó xử, vẻ mặt đáng yêu nhìn Tô Tịch.
“Còn lại phải dung đầu óc của ngươi a.” Tô Tịch lạnh băng mà nói, “Đừng có chuyện gì cũng cầu xin người khác, nếu chính mình cần bảo vệ cái gì, phải tự giác ngộ, nếu không cho dù một nửa cũng không chiếm được.”
Tô Thần bên cạnh nhìn thấy, đột nhiên cảm giác, Tô Tịch của ta, giống như nữ vương…
“Đi vào.” Tô Tịch tức giận đẩy cửa, “Lãng phí thời gian của ta.”
“Đợi chút.” Tô Thần vội vã bịt mũi, kín đáo đưa cho Tô Tịch một viên dược hoàn: “Hắn hạ độc.”
Tô Tịch vội vã nuốt vào, sau đó nói thầm: “Ngay cả gian phòng của mình cũng hạ độc, thần kinh a.” Phía sau Mộc Liên phản ứng không kịp, thiếu chút nữa bị khí độc làm cho ngạt thở, Tô Thần cho nàng một viên dược hoàn ăn vào.
Tô Thần cũng ăn giải dược, chậm rãi hướng bên giường che rèm đi đến không quên phân phó Mộc Liên: “Đi chuẩn bị trà nước.”
“Vâng.” Không biết có phải áo giác không, Mộc Liên đã không còn bộ dáng khúm núm như trước.
Sa trước bạch sắc hơi hơi phất phơ, trên giường một người nằm ngủ không hề an ổn.
Tóc dài màu trắng bao quang khuôn mặt gầy gò nhợt nhạt, ngũ quan cùng Tô Tịch có phần tương tự, lại thiếu đi vài phần phiêu dật xuất trần.
Làn mi hơi hơi nhăn lại khiến người nhìn thấy nhịn không được muốn an ủi xua đi u sầu.
Cách một màn sa trướng, Tô Thần đứng bên giường, quan sát mặt Tô Thập, nhẹ giọng: “Hắn là vì chuyện của ta, một đêm đầu liền bạc trắng như vậy sao?”
“Đó là do hắn tự tìm.” Tô Tịch tức giận.
“Mỗi lần nhìn đến mặt hắn ta đều cảm thấy rất giống tiểu Tịch, ngươi xem hắn với ngươi thực sự rất giống.”
Tô Tịch trầm mặc, quét qua gương mặt người nằm trên giường.
Lát sau, Tô Tịch mới oán giận nói thầm: “Thần Thần ngu ngốc, ngươi quá tốt rồi!”
Tô Thần chỉ cười.
“…Ngươi không hận hắn sao? Ta hận hắn vô cùng. Tin tưởng cung chủ nhất định lại càng hận hắn.” Tô Tịch thấp giọng.
Tô Thần chưa kịp trả lời, người trên giường đang hôn mê liền liều mạng giãy dụa, đầu đầy mồ hôi lạng mà rên rỉ, khuôn mặt vô cùng khổ sở.
Tô Thần bước lên nhìn bị Tô Tịch ngăn cản.
“Cẩn thận hắn lại đang diễn trò gì.” Tô Tịch cảnh cáo.
“Sao lại như vậy, ngươi xem hắn khó chịu thế.” Tô Thần không tự giác mà cất cao thanh âm.
Người trên giường đột nhiên kêu lên: “Thần Thần. Thần Thần…”
Tô Thần cùng Tô Tịch giật mình, yên lặng nghe.
Nhìn kỹ, Tô Thập hai mắt vẫn nhắm, dường như là ác mộng, cho nên vừa rồi mới phát ra thanh âm.
“Xin lỗi, Thần Thần…” Đột nhiên, từ đôi mắt nhắm chặt hai dòng nước mắt trong suốt chảy ra, “Xin lỗi, xin lỗi…”
Tô Thần ngây dại.
“Tỷ tỷ, xin lỗi, xin lỗi, ta…” Tô Thập vẫn nói mơ trong cơn ác mộng.
Tô Tịch liếc nhìn Tô Thần, thở dài: “Ngươi không cần trả lời, ta biết hiện tại ngươi chính là không hận nổi.”
Tô Thần xoay mặt hướng Tô Tịch mỉm cười: “Có các ngươi thay ta hận, ta không cần phí…tâm tình này nữa, làm cho ngươi lo lắng rồi, Tiểu Tịch.” Thấy Tô Thập như vậy, thực sự như lời Tô Tịch nói, làm thế nào có thể hận nổi?
Tô Tịch trừng mắt, sau đó mới cười: “Thần Thần a, chính là như vậy, ta nếu không thích, ngươi nói một câu lại làm ta vui vẻ rồi.”
“Hiện tại, chúng ta trở về đi.” Tô Thần cười, “Ta hiện tại muốn lập tức trở về.” nhìn thấy Tô Thập cho rằng sẽ nhớ đến hồi ức không đẹp kia, lại không ngờ trái tim mình lại tha thứ hắn rồi.
Là bởi vì long ta đang có chuyện tốt sao? Cho nên hiện tại thực sự rất muốn lập tức nhìn thấy người kia, làm cái gì cũng không quan trọng nữa, quan trọng là…nhìn thấy người kia.
Tô Tịch rất không vui mà nói: “Lập tức a!” Kéo dài thanh âm.
Tô Thần có chút xấu hổ mà cười.
“Đúng là không vừa mắt.” Tô Tịch khẽ khúc khích. “Đi thôi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook