Đêm đó, trước khi chuẩn bị đi ngủ, xảy ra một chuyện không lớn cũng không nhỏ, nguyên nhân là tiểu Hổ nói dự định mùa thu năm nay sẽ dự thi.

Li Du là người đầu tiên phản đổi, Tô Thần cũng thấy tiểu Hổ tuổi còn hơi nhỏ.

Hiện tại tiểu Hổ đã quyết định, mặc cho hai người tận tình khuyên bảo cũng muốn đi thi.

Không còn biện pháp nào hai người chỉ có thể quyết định Li Du có chút công phu cùng tiểu Hổ lên đường trước.

Như vậy, Tô Kỳ lại không muốn, hắn cho rằng một mình Tô Thần ở lại đây không an toàn, vì vậy dự định kêu Tô Cửu phái người tới bảo hộ y.

Mà Tô Thần đương nhiên không muốn, vì vậy lại xảy ra tranh chấp.

Sau khi được tiểu Hổ cùng Li Du khuyên nhủ, cuối cùng cũng có thể thỏa hiệp, Tô Kỳ phái hai người tới bảo hộ Tô Thần, Tô Thần mỗi tháng đều phải viết thư báo bình an.

Náo loạn cả một đêm, bốn người mới trở về phòng nghỉ ngơi.

Tô Thần về phòng mình, Tô Kỳ theo phía sau, vì không vừa lòng Tô Kỳ vừa rồi cứ cố chấp, y một câu cũng không nói cùng hắn.

Thay quần áo, thổi đèn đi ngủ.

Tô Kỳ nằm bên người chần chờ một lát, sau đó rón rén mà cầm tay Tô Thần: “Ngươi sinh khí?”

Y cười khổ: “Ngươi cảm thấy thế nào?”

“Ta cảm thấy ngươi sinh khí.”

“Ta chỉ là một người dạy học bình thường, ngươi hà tất phải lãng phí nhân thủ, hơn nữa, ta cũng không tính cùng giang hồ có quan hệ gì.” Tô Thần thở dài.

“Không phải lãng phí nhân thủ.” Tô Kỳ nghiêm túc nói, “Vả lại không từ mà biệt, chuyện ta tới đây không ai biết được, thế nhưng nếu có người biết, ngươi có hiểu được ngươi nguy hiểm bao nhiêu không? Hiện tại tình thế loạn lạc như thế này, ngươi không có công phu, vậy lại càng thêm nguy hiểm rồi.”

Hiếm thấy ngươi này dùng tư duy bình thường lo lắng một vấn đề như vậy, tuy rằng sẽ mang đến phiền toái rất lớn, những vẫn miễn cưỡng tiếp thu a.

Tô Thần nghĩ như vậy, khẽ cười nói: “Cảm ơn.”

“Ngươi biết ta làm chuyện không cần ngươi nói lời cảm tạ.” Tô Kỳ nhẹ giọng.

Tô Thần chỉ cười, không nói gì.

“Trước đây, chúng ta ở cùng nửa năm, mỗi tháng ta nói muốn bế quan một lần, ngươi cũng không phát hiện bất cứ dị thường nào, sau lại ở Trường Nhạc cung mấy tháng, ngươi đã nhận ra ta trúng độc.” Qua một hồi lâu Tô Kỳ nói như vậy.

“Ân.” Đại khái, dần dần chú ý tới người này a, cho nên mới có thể phát giác ra.

“…Ta sáng sớm ngày mai muốn đi.” Tô Kỳ cũng không muốn nói tiếp chuyện kia, đột nhiên đổi đề tài.

“Tô Tam tới đón ngươi?”

“Phải.”

Sau đó trầm mặc một chút, Tô Thần nói: “…Ngươi…nói lúc rảnh rỗi sẽ đến đây a?”

Tô Kỳ lặng đi một chút, sau đó nói mang theo chút tiếu ý: “Ân, sẽ đến.”

Tô Thần hối hận, chính mình vừa rồi sao lại hỏi ngu như vậy, ngâm miệng không nói gì nữa.

“…Ta thật không muốn ly khai ngươi.” Thanh âm Tô Kỳ trong đêm vắng vẻ nghe có phần tịch mịch, “Nếu có thể, ta hi vọng khắc khắc đều ở bên cạnh ngươi.”

Tô Thần nóng mặt, “Nếu như có thể thấy thường xuyên chẳng phải là sẽ chán ghét?”

“Cho dù cái gì cũng không làm, có thể nhìn thấy cũng tốt.” Tô Kỳ thấp giọng nói. “Có thể chạm vào người ngươi, ta cảm thấy thời gian dường như trôi rất nhanh.”

Tô Thần lặng lẽ cong lên khóe môi.

“Nhưng mà, ngươi có cuộc sống của mình, ta không thể miễn cưỡng ngươi.” Tô Thần vui vẻ nói: “Ta thích nhìn khuôn mặt tươi cười tự do tự tại của ngươi.”

“…Ân.” Quan thật lâu, Tô Thần mới đáp.

Người này nói lại nói ra như vậy, chỉ sợ ta định trước không thể tự tại rồi, cho dù là tự do sinh sống giữa mọi người, trong lòng cũng sẽ mang mong nhớ.

“…Ngươi có thể đến thăm ta không?” Tô Kỳ nhẹ giọng hỏi, “Tuy rằng ngươi không thích Trường Nhạc cung, thế nhưng thỉnh thoảng đến thăm ta, có thể chứ?”

Suy nghĩ một lát, Tô Thần đáp: “Ân, tốt.”

“Ngươi đáp ứng?” Khẩu khí Tô Kỳ có chút kinh ngạc.

“Đúng, ta nói được.”

“Vậy ngươi có đến không?”

“Đáp ứng ngươi rồi, ta sẽ đi.”

“Hảo.” Tô Kỳ nhẹ giọng nởi nụ cười, “Ta cũng không thể ôm ngươi một cái được sao?”

“Không thể, không còn sớm, nên ngủ.” Tô Thần đỏ mặt kiên quyết cự tuyệt.

“Ai…” Tô Kỳ thất vọng mà thở dài, cầm chặt tay Tô Thần thêm chút nữa để đền bù tiếc nuối của mình.

Lần đầu tiên nhìn thấy người này thì hoàn toàn không nghĩ đến sẽ có một ngày chính mình cùng hắn thân mật như vậy, ngủ chung trên một giường, hai tay không rời.

Vận mệnh, thực sự không thể bắt lấy, sau này còn có thể thế nào?

Y mỉm cười nhắm mắt lại, ngủ thật say.

Thật sự là trong lòng hơi hơi chờ mong…

Sáng sớm hôm sau, bên người đã không còn ai.

Tô Thần có chút mất mát mà xoa chăn bên cạnh, sau đó đứng dậy.

Dược cùng giấy viết cho Tô Kỳ trên bàn hôm qua đã không còn, đương nhiên, quần áo Tô Kỳ cũng không thấy nữa.

Ngươi này đi dứt khoát như vậy, cũng không nói vớt ta một tiếng.

Y lắc đầu, rửa mặt như mọi ngày, ra ngoài mua bữa sáng.

Trong bữa sáng, nói Li Du tiểu Hổ chuyện Tô Kỳ rời đi, bỏ đồ ăn trên bàn, nhưng hai người kia còn chưa đụng đến, lại nhìn y chằm chằm.

Buông bánh bột ngô trong tay ra, không rõ ràng mà nhìn bọn họ: “…Nhìn ta làm gì?”

“…Ngươi sẽ không khóc đi.” Li Du dè dặt nói.

“Ta thoạt nhìn giồng người đang muốn khóc sao?” Tô Thần buồn cười mà hỏi ngược.

“Bởi vì ngươi cùng Tô tiên sinh tình cảm rất tốt…” Li Du thầm thì, “Hơn nữa người hình dạng thoạt nhìn rất vô dụng, nhưng kì thực rất thích cậy mạnh.”

“…Cái gì gọi là thoạt nhìn rất vô dụng!” Tô Thần dùng chiếc đũa gõ đầu Li Du. “Ta cùng Tô tiên sinh chỉ là bằng hữu bình thường.”

“Ít hù ta đi, Tô tiên sinh tuy rằng ở tại nhà chúng ta, nhưng chỉ có lời ngươi nói hắn mới chú ý nghe, ta với tiểu Hổ căn bản còn không thèm nhìn đến.” Li Du ôm đầu, cắm một miếng bánh ngô, chọt chọt tiểu Hổ: “Này, ngươi nói gì đi.”

Tiểu Hổ ngây người nói: “Tiên sinh…” chỉ chỉ cổ Tô Thần.

“A?” Tô Thần không hiểu vì sao tiểu Hổ nhìn mình cứng ngắc như vậy, hoang mang mà quay đầu.

“A…” cái này Li Du cũng kinh hô, chỉ vào cổ của y nói không ra lời.

Tô Thần nhìn hai người trước mặt cử động sững sờ, cũng lười nói, trược tiếp đến cái gương nhìn xem trên cổ rút cuộc có vật gì.

Này vừa nhìn thất, nhất thời từ lỗ tai cho đến bàn chân đỏ lên.

Là mấy dấu vết hồng hồng tím tím, mười phần rõ ràng là dấu cắn.

Y hiện tại thống hận chính mình không soi gương trước, tùy tiện chải đầu một cái liền ra khỏi nhà.

Tỉ mỉ nhớ lại ánh mắt của hàng xóm láng giềng mờ ám, Tô Thần càng ngày càng phiền muộn.

Li Du cười đến quỷ dị, chậm rãi đi qua: “Thần Thần, hiện tại còn nói các ngươi chỉ là bằng hữu bình thường, sợ rằng không thể nào nói nổi rồi a.”

Tô Thần khó xử, trong lòng phẫn hận mà rống giận: Tô Kỳ, ngươi tên hỗn đản a a a a!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương