Hỏa thần: Cửu Hà long xà (BẢN DỊCH)
Chapter 59 Quyển 10: Lửa đốt cửa sông Tam Xá (hạ)

Tiết 2:

Lúc này cửa sông Tam Xá mây đen đầy trời, sấm rền cuồn cuộn, đang ấp ủ một cơn mưa lớn, dân chúng xung quanh lại chen thành người ta tấp nập, tranh nhau xem thuyền đồng và pháp cổ, rất sợ bỏ qua trận náo nhiệt một năm mới có một lần này. Lưu Hoành Thuận và Đỗ Đại Bưu leo lên thuyền bé của cảnh sát trên nước Ngũ Hà, ngẩng đầu nhìn lên thấy thuyền rồng đã đến giữa sông. Trên thuyền đội pháp cổ thật dốc sức, đàn ông cường tráng giống như nhau, đầu quấn khăn đỏ, đeo đánh xích bạc, người đầy cơ bắp sáng bóng, mọi người bày ra trận thế nhị long xuất thủy ở hai bên khoang tàu, pháp cổ đánh vang động trời, xen lẫn với tiếng sấm liên tục trên bầu trời, nối liền trời đất, thanh thế to lớn, phảng phất thiên binh thiên tướng cũng tới trợ trận. Người vây xem vỗ tay tán thưởng trợ uy liên tục, người khác không nhìn ra có gì không đúng, Lưu Hoành Thuận lại phát giác ra sự khác thường, thuyền đồng qua cửa sông Tam Xá một năm một lần, bao nhiêu năm qua đều như nhau, quá trình cũng tương tự nhau, bang hội Thượng Hạ lưỡng hà phân ra thắng bại ở trên đài trước, phe bại phất cờ rồng, thuyền rồng xa xa nhìn thấy cờ hiệu, sẽ dẫn thuyền đồng tiến vào cửa sông Tam Xá. Lẽ ra trên đoạn đường đi qua, trên thuyền rồng gõ pháp cổ, vẫn luôn mang đội tàu vào kênh đào Bắc hoặc kênh đào Nam, dọc đường không được bỏ tế phẩm xuống, thế nhưng thuyền rồng năm nay lại khác với năm ngoái, vừa lái vào cửa sông Tam Xá liền hạ neo, không tiến lên nữa, thế nhưng thuyền dừng trống không ngừng, tiếng pháp cổ ngày càng dồn dập, ngày càng gấp gáp, ngày càng nhanh. Chủ hội giả trang thành Long Vương Gia đứng ở đầu thuyền, cử chỉ quỷ dị, lại tựa như đang chỉ huy thiên quân vạn mã giữa sông, Phân Long Hội hai mươi lăm tháng năm trời giáng mưa to, mực nước các con sông trong dâng lên, mặt sông rộng hơn trước rất nhiều, chỉ thấy nước sông cuồn cuộn, dòng đục không dứt, trong nước loáng thoáng dâng lên luồng hắc khí.

Lại nói lúc này, thuyền đồng lớn đi theo phía sau chậm rãi lái vào cửa sông, áp sóng phân thủy từ thuyền rồng bên cạnh đi qua, nhưng mà không đi vào kênh đào Bắc, cũng không đi vào kênh đào Nam, đầu thuyền xông thẳng về hướng của thành Thiên Tân. Bang chúng Thượng Hạ lưỡng hà, lưu manh của sáu ổ côn đồ, cảnh sát duy trì trị an, dân chúng vây xem đều mờ mịt, có phải người trên thuyền đồng đã uống nhiều nên không nhìn thấy cờ lệnh không? Thượng Hà bang phất cờ lệnh làm cho thuyền đồng vào kênh đào Bắc, tại sao lại chạy xuống phía dưới thế?

Kể đến đây, tôi phải nói chút về địa thế của cửa sông Tam Xá, cuối Cửu Hà đúng là chỉ vùng này, Cửu Hà chỉ là cách gọi chung, chủ yếu có năm con sông, vì vậy cảnh sát đường thủy Thiên Tân gọi là đội cảnh sát trên nước Ngũ Hà, Cục tuần cảnh gọi là Tổng cục tuần cảnh Ngũ Hà Bát Hương, giả sử cộng thêm một ít nhánh sông tương đối nhỏ, trên thực tế cũng không chỉ có mỗi chín dòng. Những con sông hoặc lớn hoặc nhỏ ấy đều nhập vào kênh đào Bắc. Kênh đào Bắc sẽ giao nhau với kênh đào Nam, chỗ này gọi là cửa sông Tam Xá, cũng là Cửu Long quy nhất theo địa thế phong thủy. Địa thế của Thiên Tân Vệ bắc cao nam thấp, nước sông đầu nguồn toàn chảy vào biển từ nơi này, sau đó lại trải qua nhiều lần cắt sông, đổi dòng, vị trí cửa sông dời về Bắc, hai nước Lộ, Vệ mất đi tác dụng của kênh đào, đường sông còn bảo lưu cho đến này sớm đã không còn quy mô như ngày xưa. Mà vào thời đấy, mặt nước cửa sông Tam Xá vô cùng rộng, nơi chia nhánh cũng không chỉ có mỗi ba con sông, phía dưới còn có một cái sông xả lũ. Thành Thiên Tân ở vào cuối Cửu Hà, từ xưa đã có tỷ lệ xảy ra lũ lụt cao, một khi trời liên tục mưa, mực nước cửa sông Tam Xá dâng lên, rất dễ dàng xảy ra lũ lụt, vì thế đào ra sông xả lũ. Cuối nhà Thanh trước đây, có một rãnh sâu lưu lại vì lấy đất đốt gạch nung trong thời kỳ xưa, dài chừng bảy dặm, thời xưa gọi lò Trần gia, hoặc là rãnh Trần gia, tương liên với kênh đào Bắc, vẫn được coi thành sông xả lũ. Càng về sau nước bùn càng tích sâu, người giẫm ngựa đạp bánh xe nghiền, bụi bặm tro bếp cái gì cũng đảo vào trong, lâu ngày biến thành đất bằng phẳng, sinh ra rất nhiều hộ gia đình. Quan phủ không thể không đào ra một con sông xả lũ khác, vì tránh cho lại bị lấp đầy, đường sông được đào rất sâu, mặt sông lại không rộng lắm, thuyền lớn không qua được, chỉ dùng cho việc xả lũ, ở trên xây một cây cầu cống, mở ra là cống, khép lại chính là cầu.

Lưu Hoành Thuận ngồi trên thuyền bé nhìn lên thấy thuyền đồng lớn đổi hướng ở cửa sông Tam Xá, đi thẳng đến sông xả lũ, lập tức vô cùng kinh hãi, đầu liên tục mồ hôi lạnh, thuyền đồng lớn như vậy, tại sao lại đi vào sông xả lũ? Một khi đâm phải cầu cống, làm bế tắc sông xả lũ, vậy thì nước sẽ ngập thành Thiên Tân!

Thiên Tân Vệ nơi cuối Cửu Hà, nằm hơn nửa phía sau sông Đại Cô, một khi lũ lụt nơi đầu nguồn, thuận theo mấy con sông chảy đến thành Thiên Tân, dân chúng chịu khổ cực bởi nó, bình quân hơn một năm có một lần thủy tai, chưa từng được bình yên. Năm ngoái trong kỳ nước lên còn từng bị lũ lụt một lần, nước sông của cửa sông Tam Xá đột nhiên tăng vọt, hồng thủy sâu đủ một người, mênh mông vô bờ, thương dân nhao nhao chạy nạn. Đường cái phố Nam, đường cái Vinh Nghiệp nhiều chỗ phòng ốc sụp đổ, không ít cư dân dùng thuyền dời đi gia sản, qua hơn nửa tháng lũ lụt mới rút. Nếu như thuyền đồng lớn làm bế tắc sông xả lũ, dân chúng thành Thiên Tân lại phải tao ương.

Người bang hội lưỡng hà cũng nhìn ra tình huống nguy cấp, đứng ở trên đài cao liều mạng phất cờ rồng, nhưng thuyền đồng lớn vẫn không thay đổi phương hướng, đi thẳng đến sông xả lũ. Trước đấy tôi có nói, trên thuyền đồng lớn chở đầy đá đồng, nước ăn sâu, đổi hướng rất chậm chạp, mà giờ có đổi thì cũng không kịp nữa. Người chèo thuyền bên trên dường như tai vạ đến nơi, liên tiếp nhảy xuống sông. Đến lúc này dân chúng xem náo nhiệt chen lấn ở cửa sông Tam Xá cũng đã hiểu ra, không biết vì sao thuyền đồng lớn đánh về phía sông xả lũ, nếu đụng phải cầu cống, lũ lụt sẽ nháy mắt dâng lên khắp nơi, đa số người sống bên sông đều biết bơi, thế nhưng hồng thủy giống như mãnh thú, người bị cuốn vào hồng thủy, dù bơi tốt đến đâu cũng vô dụng. Đoàn người lập tức rối loạn, chen lấn nhau chạy tứ phía, bang chúng tranh đấu với nhau, lưu manh sáu ổ cũng đều bất chấp mặt mũi, bình thường cong eo quần tụt, bước đi lung lay, lúc này chạy còn nhanh hơn thỏ, ngã xuống không dậy nổi, thì chỉ có thể mặc cho người ta giẫm đạp, trong lúc nhất thời loạn thành một đoàn, tiếng kêu cha gọi mẹ liên tiếp vang lên.

Lưu Hoành Thuận vừa thấy tình hình không đúng, bằng thuyền bé của đội cảnh sát trên nước Ngũ Hà, cho dù thế nào cũng không đỡ nổi thuyền đồng lớn. Lại thấy chủ hội trên thuyền rồng làm như không thấy cảnh tượng loạn lạc này, chỉ lo vung kiếm niệm chú, chắc là người này tác quái, bèn đưa tay chỉ một cái, để Đỗ Đại Bưu dùng thần lực nơi cánh tay rẽ nước. Binh theo quân lệnh cỏ theo gió, Lưu Hoành Thuận lên tiếng, Đỗ Đại Bưu không dám thờ ơ, vung mạnh hai tay chèo thuyền bé của đội cảnh sát Ngũ Hà giống như mũi tên rời cung, chớp mắt đã tới gần thuyền rồng. Lưu Hoành Thuận không đợi thuyền bé ổn định đã nhảy lên đầu thuyền, đi thẳng tới chủ hội vung kiếm làm phép. Anh ta ra tay như điện, lập tức kéo xuống mặt nạ của “Long Vương Gia”, chỉ thấy trên khuôn mặt già nua lột da huyết gân trải rộng của đối phương, nơi trán có một đường thẳng, trong đó mọc ra một cục thịt.

“Long Vương Gia” bận điều động pháp cổ, không ngờ đối phương lại tới nhanh như thế, không cần nói tên báo họ, vừa thấy người tới mặc đồ quan, thần uy lẫm lẫm, giống như Hỏa Đức Chân Quân hạ giới, cũng biết là tuần quan Phi mao thối Lưu Hoành Thuận của Sở Cảnh sát Miếu Hỏa Thần cửa sông Tam Xá đến, lập tức hung tợn nói: “Lưu Hoành Thuận, ngươi năm lần bảy lượt phá hỏng đại sự của ta, giết người của ta, hôm nay oan gia ngõ hẹp, vừa lúc làm kết thúc!”

Lưu Hoành Thuận nghe vậy không cần hỏi cũng biết, “Long Vương Gia” trên đầu thuyền chính là Hỗn Nguyên lão tổ, một đám bàng môn tả đạo giả thần giả quỷ ở thành Thiên Tân, độc hại bách tính, đều do người này ở sau lưng giật dây, lúc này đây giết chủ hội Hải Lão Ngũ của miếu Long Vương Cửu Hà, giả trang thành “Long Vương Gia” ở cửa sông Tam Xá làm loạn, không biết dùng tà pháp, dẫn thuyền đồng lớn đánh về phía sông xả lũ, thành Thiên Tân xảy ra lũ lụt, đối với bàng môn tả đạo có chỗ tốt gì? Lưu Hoành Thuận nhất thời không nghĩ ra, thế nhưng cũng biết bắn người trước cần bắn ngựa, bắt giặc phải bắt vua trước, Hỗn Nguyên lão tổ ngươi chẳng qua chỉ là, nếu như giống như lúc trước trốn tránh ở thâm sơn cùng cốc, chưa chắc chính phủ đã tìm được ngươi, nhưng nếu dám đến thành Thiên Tân làm loạn, lại là ở trước miếu Hỏa Thần cửa sông Tam Xá, nếu không bắt sống được ngươi, ta cũng không ăn chén cơm của đội Truy nã nữa. Lưu Hoành Thuận nghĩ tới đây, đang định tiến lên bắt Hỗn Nguyên lão tổ, lại phát hiện hai đùi của mình bị người ta bắt lấy, cũng không phải là một hai cái tay, ít nhất cũng phải mấy chục cái, mấy bàn tay này cũng không lớn, lạnh như băng ướt dầm dề, quay đầu nhìn lại thì thất kinh, thế mà lại có rất nhiều tiểu quỷ đi lên từ giữa sông, ăn mặc giống như đồng nam đồng nữ, trong hốc mắt chỉ là hai cái lỗ thủng đen, tranh nhau xông lên thuyền rồng như thủy triều, đứng sau Lưu Hoành Thuận ôm chân giữ eo, liều mạng kéo anh ta xuống sông!

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương