Hỏa thần: Cửu Hà long xà (BẢN DỊCH)
-
Chapter 51 Quyển 8: Tôn Tiểu Thúi dưới Sơn Đông
Tiết 5:
Lò đầu Nam nằm giữa Bạch Cốt Tháp và Như Ý Am, trong thời xưa nó là lò nung gạch thành, bởi vì gạch nung chồng chất, khiến cho địa thế vùng này khá cao, có xảy ra lũ lụt cũng không ngập được, mặc dù trời mới mua, lỗ thủng trong mộ vẫn không dính giọt nước nào, tử thi không đầu còn chưa mục hết, lại thêm tiết trời u ám mưa rơi liên miên, lúc này mới không bị chó hoang đào đi ăn. Trong thời binh hoang mã loạn, ở cửa thành nào không treo mấy cái đầu người? Cũng không phải Tôn Tiểu Thúi chưa thấy qua, y cũng không sợ người chết, trước đấy tôi có nói, người bắt nạt y toàn là người sống, người y có thể bắt nạt chỉ có người chết, huống hồ còn là một cái không đầu, đang muốn chửi ầm lên trút cơn giận, chợt nghe có người nói ở phía sau: “Nửa đêm canh ba lật thi đảo xương, lá gan cũng không nhỏ nhỉ!”
Lần này lại khiến Tôn Tiểu Thúi sợ hãi, cho rằng lại có cảnh sát tuần đêm tới, nhảy dựng lên thật cao đặt mông ngồi xuống đất. Chỉ thấy cỏ loạn rẽ ra, một lão đạo đi ra, khuôn mặt xanh xám như người chết. Tôn Tiểu Thúi nhận ra người này, đây là Lý Lão Đạo đang nhặt xác chôn xương ở Bạch Cốt Tháp, mới thở phào một hơi: “Lý đạo gia, ông đừng ngậm máu phun người chứ, người chết này không phải do tôi đào lên, là tôi lôi ra ngoài!”
Lý Lão Đạo nói: “Không phải đều giống nhau sao?” Tôn Tiểu Thúi sợ Lý Lão Đạo đổ oan cho y, mau chóng nói một lần tiền căn hậu quả, cầu ông cầu bà, xin Lý Lão Đạo đừng đi báo quan. Lý Lão Đạo nghe xong thì gật đầu, lúc này mới nói cho Tôn Tiểu Thúi: “Bần đạo trông thấy dưới Bạch Cốt Tháp chín luồng kim quang đuổi một luồng hắc khí, vì vậy tới đây kiểm tra, hẳn là người này bị chết oan, nên dẫn ngươi đến đó, chắc chắn có điều cầu.”
Tôn Tiểu Thúi vừa nghe là quỷ, y ngược lại không sợ nữa, quỷ đáng sợ hơn nữa cũng không thể bằng quan sai hung thần ác sát được, không cho là đúng nói: “Hắn ta oan tôi không oan chắc? Tôn Tiểu Thúi phóng thí làm vỡ gót chân, uống miếng nước lạnh cũng tê răng, ngày ấy thật vất vả mới ăn được chén mì nóng, tay còn chưa cầm chắc thì đã bị đổ ngược ra hết, trên rốn nổi lên ba vết bỏng rộp, trên đời này chuyện xui xẻo đều dính vào tôi hết, tôi có gọi oan không? Lại nói tôi chẳng biết tên quỷ này, hắn ta tìm tôi làm cái gì?”
Lý Lão Đạo ngồi xổm xuống nhìn người chết, rồi nói với Tôn Tiểu Thúi: “Ngươi có biết Bao Long Đồ chậu biết nói, Lưu gù gặp gió xoáy không? Theo như bần đạo thấy, còn quỷ này tới tìm ngươi để giải oan thay hắn ta.”
Tôn Tiểu Thúi nói: “Lý đạo gia, cũng không phải ông không biết, tôi chỉ là một tên ăn thúi, là người sống thì đều có thể bắt nạt tôi, tôi còn không biết tìm ai tố khổ đâu, sao có bản lĩnh giải oan báo thù cho hắn ta chứ? Con quỷ này rớt đầu mất mắt, tới tìm tôi thì được có tác dụng gì chứ?”
Lý Lão Đạo khoát tay: “Cũng không phải, chín luồng kim qunag trên người ngươi không phải tầm thường.”
Tôn Tiểu Thúi sửng sốt, trên người tôi lấy đâu ra kim quang? Sờ trên sờ dưới, trên người chỉ có chín miếng tiền yếm thắng, móc ra được từ dưới một mồ tổ tiên ở Sơn Đông rồi đưa cho Trương Tam thái gia, sau đõ dẫn dắt một đám thợ săn tiêu diệt ổ hồ ly trên gò lương thực nghìn năm, tiền âm yếm thắng lại rơi xuống trên tay y, chín miếng này là tiền cũng không phải tiền, người sống không thu tiền của người chết, y lại không nỡ ném đi, thế là cứ nhét ở trên người.
Lý Lão Đạo nói: “Chín đồng tiền yếm thắng là tà vật, mạng của ngươi hẹp, đặt ở trên người chỉ biết chọc phải tai hoạ.”
Tôn Tiểu Thúi vừa nghĩ thì thấy đúng thật, tiền âm cản người, trách không được cứ gặp xui, nói cái gì cũng phải ném nó đi.
Lý Lão Đạo nói: “Chậm đã, ngươi đi báo án trước, để phá được vụ án này không thể thiếu chín đồng tiền yếm thắng được, làm thành việc này, không chỉ là một việc âm công, còn cầm được tiền thưởng nữa.”
Cách Bạch Cốt Tháp đầu Tây gần nhất là Sở Cảnh sát hồ chứa nước, Tôn Tiểu Thúi mới bị tuần cảnh hồ chứa nước moi tiền, y cũng không muốn đi chỗ đấy báo quan. Lý Lão Đạo nói vụ án không đầu không phải chuyện thường, phải tìm Lưu Hoành Thuận Miếu Hỏa Thần, Tôn Tiểu Thúi cũng có ý thế, huyền án như thế nhất định phải tìm Lưu Hoành Thuận mới được, y giao chín đồng tiền yếm thắng cho Lý Lão Đạo, nói thế nào cũng không mang trên người nữa. Ban đêm hôm ấy, y còn phải đi làm chuyện giả trang tiểu quỷ nữa, dù sao người chết không chạy được, bèn tạm thời đẩy lại vào trong lỗ mộ, hôm sau Lý Lão Đạo dẫn y đi Sở Cảnh sát Miếu Hỏa Thần báo án.
Tôn Tiểu Thúi nước miếng tung bay, khoác lác chuyện xảy ra ở Sơn Đông, nói đến chỗ đắc ý còn phải làm ra mấy động tác, dù mọi người đã tránh trái tránh phải, nhưng vẫn bị y phun không ít nước bọt. Lưu Hoành Thuận đã hiểu, ít nhất hơn phân nửa là tiểu tử này khoe khoang loạn trạm, tự dát vàng lên mặt mình, kỳ lạ thế nào thì khoác lác thế ấy, chứ với cái thân thể nhỏ bé của y, khoan hãy nói hồ ly già bên trong gò lương thực ngàn năm, như vậy còn không đủ cho hai con chuột gặm một bữa, đừng nói gì đến ác quỷ đòi mạng người nữa, đa phần là tiểu tử này phát ít tài từ việc đào nấm mồ ở Sơn Đông, còn tham tiền tiện tay cầm tiền yếm thắng người ta đặt bên dưới quan tài về. Việc này không cần cho là thật, y nói như vậy, bạn nghe thì nghe thôi, chẳng qua Tôn Tiểu Thúi báo án mạng, Lưu Hoành Thuận làm ở đội Truy nã thành Thiên Tân, Bạch Cốt Tháp đầu Tây xảy ra nhân mạng, anh ta cũng không thể bỏ mặc, bèn ra lệnh Lõi Đời ở lại Sở Cảnh sát Miếu Hỏa Thần, mang theo Trương Sí, Lý Xán, Đỗ Đại Bưu, theo y đi tới nghĩa địa gần Bạch Cốt Tháp, nhìn thấy đúng là có tử thi không đầu Tôn Tiểu Thúi nói i. Lưu Hoành Thuận chưa từng làm việc khám nghiệm tử thi, nhưng làm trong này lâu, ít nhiều gì cũng nhìn ra được chút đầu mối, vết tích trên cổ thi thể cũng không phải do đao chém rìu chặt, hình như bị dã thú gì cắn rớt đầu, xung quanh thành Thiên Tân một không có núi cao, hai không có rừng rậm, từ trước đến nay không có mãnh thú ra ngoài, cùng lắm có vài con chó hoang, nhưng làm gì có con nào miệng lớn như thế? Lịa nhìn thi thể trần như nhộng, bị bao bởi một cái vải rách, không quần áo giày dép, hai bên sườn bụng mỗi bên có ba vệt đỏ, là ấn ký có từ lúc còn là bào thai, nhìn như ba gợn nước. Lưu Hoành Thuận nhớ kỹ trong thành Thiên Tân có một người như thế, dưới hai xương sườn cũng có vết tích tương đồng – ông từ Hải Lão Ngũ của miếu Long Vương Cửu Hà. Hải Lão Ngũ là một người mê rượu, sau khi uống nhiều thích khoác lác nói bậy, gặp người thì nói ông ta không chỉ làm ông từ ở miếu Long Vương Cửu Hà, còn thay Long Vương Gia chưởng quản Thủy tộc Cửu Hà ở đây, vết đỏ trên bụng chính là bằng chứng, khoác lác thôi còn chưa xong, phải vén áo lên cho mọi người nhìn, vì vậy mọi người đều biết.
Thiên Tân Vệ tam giáo cửu lưu, đất rộng nhiều người, có am quan chùa miếu, Thần Phật được thờ cúng tự quản riêng phần mình, dân chúng cầu cái gì đến miếu đó, miếu Long Vương Cửu Hà ở Ổ Bùn, đó là một địa danh, ở trên khúc quanh Hải Hà phía Đông thành Thiên Tân, trong miếu thờ cúng chín vị Long Vương Gia với hình thái khác nhau, đỏ, cam, vàng, lục, thanh, lam, tím, màu mặt gì cũng có, mặc mãng bào, trong mũi thòi ra hai cái râu rồng, dưới chân hoặc là đạp một con rùa già, hoặc là đạp một con ếch, bình thường tượng trong miếu đều là tượng gỗ, duy chỉ có Long Vương Gia trong miếu Long Vương Cửu Hà dùng khuôn cây mây, bên ngoài dán lên vải thô, miêu tả pháp thân ở bên cạnh, bởi vì Long Vương Gia là Thần Đạo trong nước, bùn khô sẽ thành đất, đất có thể che nước, phạm vào kiêng kỵ. Chín vị Long Vương Gia trong miếu chia nhau quản lý nước Cửu Hà, phù hộ những người dựa sông ăn cơm lúc đi thuyền gió êm sóng lặng, không bị lật thuyền, ngoài ra còn phải quản cả việc làm mưa. Mỗi lần khô hạn, mọi người sẽ mang tượng thần của chín vị trong miếu ra, gõ đánh đi khắp hang cùng ngõ hẻm nâng đèn nhang, phía sau tượng thần có người giả trang binh tướng tôm, còn có người đi giơ đèn, vừa đi vừa xin thương hộ hai bên đường tiền hương. Một đường chiêng trống vang trời đưa đến Ngọc Hoàng Các, nói là Long Vương Gia muốn thương thảo cách làm mưa với Ngọc Hoàng Đại Đế, thời hạn ba ngày, ngày đầu gọi tiễn mặt trời, ngày thứ ba gọi tiếp mặt trời, trong vòng ba ngày dân gian phải tổ chức tế tự lễ mừng để cầu cam lâm rơi xuống. Ông từ Hải Lão Ngũ không phải tăng không phải đạo, không tông không phái, tự xưng đều thuộc tam giáo, ngoại trừ xử lý chuyện trong miếu ra, thì còn quản lý “Pháp Cổ Hội Cửu Hà” nữa. Lúc đó tất cả Pháp Cổ Hội lớn nhỏ trong thành Thiên Tân tổng cộng bốn mươi chín nhà, trong đó có bốn mươi tám nhà là dân gian tự phát thành lập, lúc rảnh rỗi luyện tập, nơi nào mời thì đi làm chuyến pháp cổ, có thể đi ra ngoài kiếm ăn. Pháp Cổ Hội Cửu Hà lấy Hải Lão Ngũ dẫn đầu lại là của nhà nước, chuyên làm pháp hội trên đường sông, ví dụ như “Tế tự Long Vương, trấn phục thủy hoạn” vân vân, tuy rằng làm việc cho quan phủ, quan phủ có thể không bỏ ra phần tiền ấy, ban đầu lập hạ quy củ, bốn mươi tám nhà khác kiếm tiền cũng phải cho bọn họ một phần. Chẳng qua Hải Lão Ngũ này chưởng quản miếu Long Vương Cửu Hà, lại còn quản lý Pháp Cổ Đội, được người khắp nơi tôn sùng, không nghe nói có kẻ địch nào đó, ai sẽ xuống tay với ông ta? Đầu người có lẽ bị dã thú cắn, nhưng dã thú sẽ không lấy hết quần áo của người chết, lại lấy vải rách bao lấy nhét vào lỗ thủng của mộ phần. Đội Truy nã không phụ trách phá án, bình thường là chính phủ mở phiếu phê, bọn họ đi truy hung bắt tặc, đây là việc của đội Truy nã. Lưu Hoành Thuận tìm được thi thể không đầu, lại không thể tự tiện chủ trương, phân phó Trương Sí, Lý Xán đi Sở Cảnh sát hồ chứa nước ngoài Tây Môn tìm người, án này nên do Sở Cảnh sát trong khu vực đăng báo chính phủ. Hai người họ nói cho Lưu Hoành Thuận, báo lên cũng vô dụng, cảnh sát của chính phủ đều không ở đây, bởi vì cửa sông Tam Xá xảy ra chuyện lớn!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook