Hỏa thần: Cửu Hà long xà (BẢN DỊCH)
-
Chapter 46 quyển 7: Trương Mù đi âm
Tiết 5:
Lưu Hoành Thuận dựa theo chỉ điểm của Trương Mù, tay xách đèn lồng giấy đi dọc đường Âm Dương trở về, nào biết Ma Cổ Đạo bày ra liên hoàn trận trên con đường này, khiến anh ta từng bước gặp tai, khắp nơi gặp hiểm. Tịnh Nhai Vương kể chuyện, Thập Tam Đao cạo đầu, Hoa Cẩu Hùng thét đồng nát,… những kỳ nhân phố phường bình thường giấu kín thật sâu lần lượt hiện nguyên hình, cầm pháp bảo tới diệt đèn lồng trong tay Lưu Hoành Thuận. Phi mao thối Lưu Hoành Thuận dựa vào sự gan dạ sáng suốt, thu thập mấy tên bàng môn tả đạo ấy, mắt thấy sắp tới Sở Cảnh sát Miếu Hỏa Thần, phía trước lại có một người phụ nữ xinh đẹp xuất hiện, trên dưới ba mươi tuổi, mặc bộ đồ tang, tai đeo một đồng tiền cổ, trong lỗ tiền có một sợi dây, trên mặt không son phấn, để mặt mộc nhưng dáng dấp đẹp đẽ, đúng là: Mặt không phấn lại tự trong, môi không son lại tự đỏ, tóc đen búi khéo sau đầu, dây trắng quấn trọn búi tóc; trên người mặc bộ đồ hiếu, lụa trắng khăn lau ở bên hông, trung y trắng cột lấy dây trắng, kim liên ba tấc vải trắng che. Người xưa nói nếu muốn đẹp thì mặc đồ hiếu, người phụ nữ này rất xinh đẹp, ưu sầu tiến lên trước mấy bước chặn đường Lưu Hoành Thuận.
Lưu Hoành Thuận liếc mắt quan sát, người này anh ta cũng quan, là nhất quái trong “Thất Tuyệt Bát Quái” của Cửu Hà hạ sao – “Thạch Quả Phụ”, lấy nghề khóc tang xung quanh sinh sống. Trong thời xưa có nghề cho phụ nữ chuyên ăn đồ trắng, nói trắng ra chỉ là một chữ -- khóc. Trước đây có câu thế này “có tiền khó mua linh tiền hiếu”, rất nhiều nhà giàu bất nhân làm tang lễ, lại không có ai nguyện ý tới cửa phúng váng, láng giềng xung quanh gần đấy đều đang bận rộn ăn mì hỉ ở nhà, mà đúng dịp hậu nhân trong tộc không hiếu thuận, chỉ lo tới chuyện chia gia sản, trong đầu đầy toan tính, ai còn nghĩ tới việc khóc nữa? Làm tang lễ mà ngay cả một người khóc tang cũng không có, thì lộ vẻ con cháu bất hiếu, khiến người ngoài cười chê, chả nhà cũng mất mặt, bèn chuyên môn mướn người tới khóc, bao rượu bao cơm, tiền cũng cho không ít, nhưng mà phải khóc phải gào được, cam nguyện trả sức. Thạch Quả Phụ làm nghề này lại đứng đầu, người ăn chén cơm này đa số là bà thím, bốn năm mươi tuổi, trong nhà nghèo cũng không có gì kiêng kỵ, đến tang lễ của người ta vừa khóc vừa la, om sòm vô cùng, nhưng mà chỉ có sấm mà không có mưa, con mắt vẫn liếc lên bàn, khi nào thấy thịt kho tàu lên bàn thì bật dậy cầm hai miếng, vừa ăn thịt vừa khóc tiếp, nói ngắn lại là bỏ cái mặt mo đi, cái gì cũng không quan tâm, dù sao bụng no là được, tiền cũng tới tay. Thạch Quả Phụ lại khác, hơn ba mươi tuổi khuôn mặt xinh đẹp, không cười thì thôi, cười lên hai má lúm đồng tiền, từ lúc chồng chết, thì chưa bao giờ cởi bộ đồ tang này, không biết thì tưởng là trinh tiết liệt nữ, khiến người nhìn mà thấy thương, người khác khóc tang là thành quần kết đội, bảy tám bà thím xúm lại, quỳ gối linh tiền khóc trời sụp đất nứt. Thạch Quả Phụ làm việc này, trước giờ lại toàn đơn thương độc mã, đến chủ nhà làm tang lễ, quỳ trước linh tiền, một không gào hai không gọi, hai hàng lệ nóng rơi xuống, lê hoa đái vũ, bi thương thê lương, khóc không lớn tiếng nhưng lại khiến người khác chú ý, dù là La Hán làm bằng sát cũng phải để cô móc lệ ra. Hiếu tử trong tộc cho tiền, cô còn có thể cùng túc trực bên linh cữu, trông coi trông coi rồi trông được một ổ chăn.
Lưu Hoành Thuận vừa nhìn thấy mặt là Thạch Quả Phụ, lúc đó trong lòng bắt đầu chán ngán, dung mạo của cô đẹp hơn ba vị trước thật, nhưng bà chị này cũng không phải hàng tốt gì, nhớ lúc đó khi chồng cô ta còn sống, hai vợ chồng làm chuyện xấu, chuyên làm buôn bán “chuyển phòng”, cái gì gọi là chuyển phòng? Lại nói đúng là quá thất đức mà, thông thường cái việc này đều là hai vợ chồng làm, ông chồng ở bên ngoài giao bằng bạn hữu, chuyên môn kết giao một ít người có tiền, cũng không phải đặc biệt có tiền, thì cũng là thiếu đông gia của bát đại gia người ta, đại chưởng quỹ cũng không ham muốn làm bạn với dân đen vậy lắm, tối đa là một ít viên chức nhỏ, môi giới nhỏ, ít nhiều vẫn có hai ba tên dư tiền rảnh rỗi không biết nên xài thế nào. Thạch Quả Phụ ở nhà bày cục, cái cục này cũng không giống với tụ bạc chia hoa hồng ở bên ngoài, tới nhà chơi đùa không lấy tiền, đều là láng giềng xung quanh, nên đánh bàn trò chuyện giết thời gian, Trương gia dài Lý gia ngắn ba con cóc năm con mắt, không có chuyện gì không nói được. Không có đại cô nương nào nào tới chỗ này, tất cả đều là bà thím, còn có tiểu tức phụ gả cho ông chủ. Cũng không chơi đa dạng như tụ bảo, mấy dạng như mạt chược, thiên cửu, ở đây đều không có, phụ nữ ở Thiên Tân Vệ chỉ thích chơi một trò tên là “đấu thập hồ”, là một loại bài, trên bài đều vẽ nhân vật Thủy Hử. Dì Ba bắt mợ Sáu, mợ Sáu tìm thím Hai, ai mà có con, thì để đứa lớn trông đứa nhỏ, mình thì ở đây chơi bài cho tới trưa. Bởi vì trong quá khứ, phụ nữ quản gia sống qua ngày, đàn ông đi ra ngoài kiếm tiền, vừa đi là đi một ngày, buổi trưa ăn đỡ cơm thừa hôm trước dư lại, đến tối mới nấu cơm, cho nên nói cả ngày đều nhàn rỗi không có chuyện gì làm. Chồng Thạch Quả Phụ ở bên ngoài kết giao không ít bằng hữu, lấy dài bù ngắn mang về một người cũng cùng đánh bài ở đây, đánh bài là giả, thật ra là không có ý tốt, vừa đánh bài hai mắt vừa lơ mơ, nhìn thấy một cô vợ nhỏ trong đấy không sai, tuổi tác cũng không lớn, hai mươi bốn hai mươi lăm, hồi đấy kết hôn tương đối sớm, đây là một thiếu phụ trẻ tuổi. Tên kia hơn ba mươi, lúc chơi bài liếc mắt nhìn trúng, bèn nói với vợ chồng Thạch Quả Phụ để bọn họ giúp đỡ toàn cục. Thạch Quả Phụ biết ăn nói hai mắt cũng linh hoạt, mắt thấy đã tới giờ cơm, người khác đều trở về ăn cơm, để lại tên kia cùng cô vợ nhỏ không cho đi, ở lại ăn miếng cơm, kêu lên hai món đồ ăn, làm nóng hai bầu rượu, ăn một uống hai, mà tất cả đều là tên kia bỏ tiền, ngay sau đó buổi chiều lại cùng nhau chơi bài, chồng cô vợ nhỏ trong nhà, buổi tối không ra ngoài được, nhưng mà ban ngày thì không có chuyện gì, thường xuyên qua lại quen biết nhau hơn, tới lúc đấy, Thạch Quả Phụ bắt đầu nói bóng nói gió, cứ nói anh này tốt, biết kiếm tiền thế nào, giỏi đoán ý người ta ra sao, lại biết thương người kiểu gì, làm tới làm đi, lại đặt hai người này vào một chỗ. Tên kia vì có thể chiếm tiện nghi mà bỏ ra một đống tiền, hôm nay mua cho một cái hoa cài, ngày mai mua cho chút son phấn, thường xuyên như vậy, hai người ra bên ngoài tìm một quán trọ, mà thời ấy phố Nam cũng có mấy quán trọ chui, điều kiện không coi là quá tốt, nhưng mà có thể thuê phòng theo giờ, xong việc rồi ăn cơm, hai người từ đấy thông đồng thành gian, nhưng cũng phải tốn không ít tiền. Thời xưa chuyên có người làm như vậy, thích câu dẫn mấy cô gái đàng hoàng, cô nương lầu xanh ghi giá công khai y không đi, một là ngại bẩn, hai cũng sợ bị người nhìn thấy mất thể diện. Lại nói hai vợ chồng Thạch Quả Phụ không không xây cầu dắt mối cho hai người họ ạ? Trên đời này nào có chuyện dễ dàng như thế, kiếm không hề ít tí nào, hay có câu tay đạo kinh ba phần mập, tên kia mà tốn một trăm đồng tiền trên người cô vợ nhỏ, thì hai vợ chồng Thạch Quả Phụ có thể kiếm được ba bốn mươi, giúp truyền lời, đưa cái đồ, chỉ điểm cho hai người này, sau khi chuyện thành công còn phải lại ghim bữa cóc, “ghim cóc” theo lời Thiên Tân chính là khiến người ta mời khách, tiệm ăn lớn, phòng tắm lớn, rạp hát lớn nhún nhảy ăn uống chơi đùa. Cũng thật sự có gian phu dâm phụ đồng thời ném gia nghiệp, bỏ vợ con chạy mất, người trong tộc tìm đến Thạch Quả Phụ phân rõ phải trái cũng không có tác dụng gì, đến chỗ cô ta chơi bài không cần một đồng tiền nào, còn mời nước, mời thuốc hầu hạ, người ta mất tích thì liên quan gì tới cô, khiến người ta trơ mắt nhìn nói không nên lời, đi báo cảnh cũng chẳng nói được gì. Thời xưa có câu “Thà hủy mười căn miếu, không phá một mối hôn”, bạn nói vợ chồng Thạch Quả Phụ làm việc này quá thất đức. Sau này vì thế mà xảy ra mạng người, chính phủ phái ra đội Truy nã bắt sống chồng Thạch Quả Phụ, ăn một viên đạn của Trần Mắt Thẹo ở trên Mỹ Nhân Đài, từ nay về sau Thạch Quả Phụ hận người đội Truy nã thấu xương.
Chúng ta hãy quay lại chủ đề chính, lại nói Thạch Quả Phụ khóc tang thấy Lưu Hoành Thuận trên đường Âm Dương, lập tức quỳ rạp xuống, một câu cũng không nói nên lời, hai mắt rưng rưng, mặt đầy thê lương, tay cô ả nâng một cái khay, trong khay là chiếc quan tài giấy, xung quanh có rất nhiều tiền giấy, ở đầu quan tài có dong một cây đèn trường minh, quan tài giấy nhỏ, cây đèn cũng nhỏ, ngọn lửa trên đèn còn chưa to bằng hạt đậu.
Lưu Hoành Thuận vừa nhìn là hiểu: “Bàng môn tả đạo bái quan tài giấy là ả ta, Thạch Quả Phụ cúi đầu bái hai rồi bái ba, bái một ngày ta vẫn chưa chết, yêu pháp phản phệ lên người, đèn của ả cũng sắp tắt nốt.
Chỉ thấy sắc mặc Thạch Quả Phụ trắng bệch, khóc lóc thê thảm, quỳ rạp kể lể với Lưu Hoành Thuận: “Lưu gia, không sợ anh chê cười tôi, hay có câu là người trong giang hồ, phải là người nghèo khổ, chồng tôi chết sớm, bỏ xuống một mình tôi, sở dĩ vào Ma Cổ Đạo, cuối cùng cũng là vì miếng cơm manh áo, là vì mạng sống cả. Mà nay chết trên tay anh, mạng tôi cũng không uổng. Anh chính là tuần quan của Sở Cảnh sát Miếu Hỏa Thần, Phi mao thối của đội Truy nã, một cô gái yếu đuối như tôi sao lại là đối thủ của anh được, có bản lĩnh thật thì thổi tắt đèn trong tay anh rồi tới bắt tôi đi!”
Lưu Hoành Thuận rất rõ ràng chuyện Thạch Quả Phụ làm, không khỏi sinh lòng chán ghét, thầm nghĩ ả ta đúng là không biết xấu hổ, làm sao mà đi lừa người như vậy? Rõ ràng là cô bái không chết tôi nên tự rước họa vào thân, bây giờ lại trả đũa! Có điều Lưu Hoành Thuận là ai? Thạch Quả Phụ không nói gì thì thôi, lại nói anh ta không dám làm, thì anh ta cũng không phải Hỏa Thần Gia trấn thủ cửa sông Tam Xá nữa, tính như lửa nóng, ý như gió bay, chính là tính tình như vậy, lúc ấy cơn tức nổi lên, giơ tay nâng đèn lồng giấy lên thổi tắt ngọn nến, lại hỏi Thạch Quả Phụ: “Tắt đèn cô thì sao?”
Thạch Quả Phụ không ngờ tới Lưu Hoành Thuận thổi tắt đèn lồng, mà vẫn còn chưa chết, cứ trợn mắt há hốc mồm, bàn tay nâng đèn lung lay nhoáng lên, hóa thành một luồng khói xanh. Một cơn gió âm đi qua, Thạch Quả Phụ kể cả Quan Tài Giấy cũng đều biến mất.
Lưu Hoành Thuận nhấc đèn lồng lên nhìn, ngọn nến tắt mà sáng lại, anh ta cũng không biết tại sao, cất bước đi tới cửa Sở Cảnh sát Miếu Hỏa Thần, cái này đúng là “Giữ được mạng trong ngàn cơn sóng, vách núi trăm thước mới chuyển thân”, treo đèn lồng về chỗ cũ, chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, thấy mình đang ở trong nhà, như vừa nằm mơ một giấc, cũng không biết có phải là thật không. Trương Sí, Lý Xán, Đỗ Đại Bưu, Lõi Đời đang ở bên cạnh kêu khổ, thấy Lưu Hoành Thuận sống lại, đều là vừa mừng vừa sợ, vội xông tới mồm năm miệng mười hỏi han. Lưu Hoành Thuận vừa mới đứng dậy, thì có một vật rơi ra khỏi người hắn, nhặt lên phân biệt ở trong tay, hình như là một tờ phiếu phê của quan phủ, trước đây khi phá án sẽ có hỏa ký* làm bằng chứng, cũng tương tự với loại kia, thế nhưng lại không giống lắm, giống như quan ấn Thành Hoàng. Lưu Hoành Thuận chợt bừng tỉnh, thì ra lúc Trương Mù đẩy anh ta, thì có đặt lệnh đi âm sai ở trên người anh ta, cho nên đèn lồng giấy không giết chết được anh.
Ma Cổ Đạo vì diệt trừ Lưu Hoành Thuận, muốn dùng pháp bảo Quan Tài Giấy bái chết anh ta, thứ nhất mạng Lưu Hoành Thuận chưa đến đường cùng, thứ hai có Trương Mù đi âm tương trợ, tuy rằng sinh hồn xuất khiếu, đi một vòng trên đường Âm Dương, nhưng lại không chỉ không chết mà còn thu thập được yêu nhân “Hoa Cẩu Hùng thét đồng nát, Thạch Quả Phụ khóc tang, Tịnh Nhai Vương kể chuyện, Thập Tam Đao cạo đầu” liên quan tới Ma Cổ Đạo. Sáng sớm hôm sau, tìm được thi thể bốn người này bên cạnh cửa sông Tam Xá, đừng thấy mấy vị này hoặc chiếm nhất tuyệt, hoặc xưng nhất quái, nổi tiếng ở Cửu Hà hạ sao, nhưng cũng chỉ là hạng đi giang hồ kiếm miếng cơm ăn, thuộc về người nằm tầng chót nhất trong xã hội. Nằm lăn ra như vậy trong thành Thiên Tân rất nhiều, ngày nào mà không chết mười người tám người, chính phủ quản không được, mặc kệ đội Đài mai quấn chiếu, rồi kéo đi ném ở nghĩa địa đầu Tây, không đợi bầu trời tối đen đã đút chó hoang. Nhưng mà Lưu Hoành Thuận lại nghe nói, đội Đài mai vừa ném thi thể của “Hoa Cẩu Hùng, Thạch Quả Phụ, Tịnh Nhai Vương, Thập Tam Đao”, thì Lý Lão Đạo đã dùng xe đẩy đẩy đi, kể từ đó, Lý Lão Đạo liên tiếp thu được tám cái tử thi, rốt cuộc là như lời ông ta nói, chôn ở dưới Bạch Cốt Tháp trấn áp tai hoạ, hay là có mưu đồ khác, tới đoạn sau chuyện sẽ báo.
Không đợi Lưu Hoành Thuận đi tìm Lý Lão Đạo hỏi cho rõ, Lý Lão Đạo đã tới tìm anh ta, cất bước vào cửa, miệng tụng đạo hiệu: “Vô Lượng Thiên Tôn, Lưu gia đại nạn không chết, tất có hạnh phúc cuối đời, cũng là ngài có mánh khoé thông thiên, siêu phàm tuyệt luân, Ma Cổ Đạo liên tục chết mất tám người trên người anh, những kẻ gian ấy đương nhiên không phải là đối thủ của ngươi. Nhưng mà có câu thường nói rất hay, bắn người trước phải bắn ngựa, bắt giặc trước phải bắt vua, theo như cái nhìn hạn hẹp của bần đạo, đã tới lúc tróc nã Hỗn Nguyên lão tổ rồi, diệt trừ mầm tai hoạ này, mấy kẻ gian còn lại không đủ thành họa, chẳng qua để tróc nã Hỗn Nguyên lão tổ Ma Cổ Đạo, còn phải mời một vị cao nhân tương trợ mới được! Không cần Lưu gia ngài ra mặt, ta đã mời cao nhân tới cho ngài!” Nói ngoắc tay với cửa, từ bên ngoài một người dáo dác thò đầu tiến vào. Lưu Hoành Thuận vừa nhìn thấy mặt, suýt thì tức bay màu, vị cao nhân này là ai vậy? Lại chính là Tôn Tiểu Thúi đào mồ quật mả!
*Hỏa ký: Một loại thẻ ký quan phủ trước đây dùng để bắt truyền phạm nhân.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook