Hỏa thần: Cửu Hà long xà (BẢN DỊCH)
Chapter 37 quyển 6: Đấu pháp Phân Long Hội

Tiết 2:

Lưu Hoành Thuận quá biết tính cách của Lõi Đời, cùng làm trong một Sở Cảnh sát nhiều năm, còn có thể không nhìn ra y là người thế nào hay sao? Tuy nói cũng là một tuần cảnh, thế nhưng từ trong xương lại chẳng giống  với người làm quan, vẫn luôn nhát gan sợ phiền phức, miệng lưỡi trơn tru, cả ngày Trương gia dài, Lý gia ngắn đi nói xấu sau lưng, nghe gió tưởng là mưa, cho một chày gỗ thì là châm, nói không chừng có một nửa lời đồn ở Thiên Tân Vệ là do miệng y truyền đi, luôn miệng nói cái gì mà tiểu quỷ phóng hỏa, cái này không phải nói lung tung sao – vì gì thế?

Lõi Đời nói việc này thiên chân vạn xác, có câu “Tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật”, lúc này đây chính y đã từng nhìn thấy, lập tức thêm mắm thêm muối vào chân tướng kể lại một lần. Năm nay y hơn năm mươi tuổi, cái ngoại hiệu Lõi Đời này đã theo y không dưới ba mươi năm, chỉ vì người này thích nhất chiếm lợi nhỏ, ra ngoài một chuyến tay không về nhà tính là chịu thiệt, bước đi chưa bao giờ ngẩng đầu, chỉ vì có thể nhặt tiền, mất một cái đồng bạc cũng có thể đuổi theo hơn hai dặm. Ỷ vào bộ đồ cảnh sát mà bắt chẹt của người này một cây hành, lấy của người kia nửa củ tỏi, y còn không giống như Trương Sí, Lý Xán, hai tiểu tử kia cũng đi ra ngoài moi tiền, nhưng lại chia người, chuyên tìm du côn vô lại, lưu manh xấc xược hạ thủ, mày ngang ngược tao còn ngang hơn mày, mày xấu xa tao còn xấu xa hơn, chưa từng xị mặt với Lưu Hoành Thuận lần nào. Lõi Đời lại khác một không ngang ngược, hai không cứng rắn, chỉ biết mỗi chiêu da mặt dày, ai ngang ngược y còn không dám làm gì, đi tìm người thành thật hạ thủ. Trước kia có câu nói như thế này “Không sợ không muốn sống, chỉ sợ không biết xấu hổ”, bỏ được cái da mặt, vậy thật sự có thể nói là vô địch thiên hạ. Chỉ cần có thể chiếm lợi, chuyện mất mặt xấu hổ gì y đều làm được, bảo y gọi tiếng cha cho cái vỏ bánh hành, y mở miệng gọi ngay, còn không cảm thấy chịu thiệt.

Mấy ngày trước, Lõi Đời không đi làm mà ở nhà, y ở trong một khu đại tạp viện* trong một con hẻm nhỏ ở đường Nam, trong nhà chỉ vợ chồng. Thấy sắp tới giờ cơm, bà vợ hỏi y buổi tối ăn gì? Lõi Đời bảo không cần phải vội, ra ngoài vòng vo một chuyến, trở về nói cho vợ y: “Mau đập tỏi, hôm nay ăn sủi cảo!” Hai vợ chồng sống chung lâu như vậy, nhấc cái mông thôi là biết muốn thả rắm gì rồi, Lõi Đời vừa nói vậy, vợ y đã hiểu ngay, thì ra là Lõi Đời có một thói quen, sắp tới giờ cơm phải ra cửa đi bộ, nhìn xem hàng xóm làm món gì, bánh ngô dưa muối thì thôi, nếu như nhà ai áp bánh nhào mì, hầm thịt, y sẽ tìm mọi cách để lấy được mấy miếng, nếu như gặp phải sủi cảo thì càng ghê gớm, tục ngữ nói “Ăn không ngon như sủi cảo, thoải mái không bằng nằm lăn quay”, không ăn được một bữa thì đúng là xin lỗi tổ tông. Xin ăn xin uống cũng phải có cách cả, ví dụ như thấy nhà này ăn sủi cảo, lúc băm nhân, nhào bột không thể đi vào, cán da bóp sủi cảo cũng không được, cho sủi cảo vào nồi rồi vẫn không được nốt, cần phải canh cho đúng thời cơ, chờ sủi cảo vừa ra nồi, nóng hôi hổi đặt lên trên bàn, Lõi Đời đẩy cửa đi vào. Nhà dân chúng bình thường không kín cổng cao tường, không có thứ đáng tiền gì, hàng xóm hương thân qua thăm nhà, chào hỏi ở cửa là vào nhà được, không phải chú trọng nhiều thứ, có hai nhà chơi thân, không chào hỏi cũng không có ai nói gì. Cũng không phải Lõi Đời biết bấm tay xem bói, y ngửi được mùi sủi cảo ra nồi, nghe được động tĩnh khi làm sủi cảo, không nghe được ngửi được cũng không sao, y còn biết xem ống khói, thấy ống khói nhà này bốc khói đen, đầy là vừa mới nhóm lửa, một lát sau bốc khói trắng, đây là bắt đầu nấu, bốc một lúc thì thấy khói tắt, nói rõ đã diệt lửa rồi, sủi cảo cũng nên nấu xong, đẩy của tiến vào nói một câu trước: “Úi dào, đúng dịp!” Cái gì gọi là đúng dịp? Ý là tôi còn chưa ăn cơm, lại đúng lúc các ông bà nấu sủi cảo xong, nhưng thật ra đã chờ ở bên ngoài hơn một giờ. Người ta thấy hàng xóm qua đây chơi, cúi đầu ngẩng đầu gặp nhau hoài, cũng không thể đuổi ra ngoài được, chỉ đành khách khí hai câu, kêu y ở lại cùng ăn sủi cảo. Lõi Đời nghe vậy không khách sáo, còn phải giả vờ giả vịt: “Không làm phiền đâu, nơi này của ông bà cũng không rộng lắm, tôi mang về ăn vậy.” Rồi múc đầy một đĩa sủi cảo mới nấu xong, bưng về nhà ăn chung với vợ, không chỉ đỡ thèm mà còn tiết kiệm được tiền cơm.

Dân chúng hồi ấy không dễ ăn một bữa sủi cảo, nhất là khu vực đường Nam, con hẻm, đại tạp viện nơi Lõi Đời ở, ở đây đều là người nghèo, bảo hôm nay cải thiện chút, làm bữa thịt xào cải trắng là tốt lắm rồi, đến hai thịt bỏ hai đồng mua thịt, được bao nhiêu đâu? Còn không nỡ dùng hết, xào chín chừa lại một nửa, một nửa kia thì thêm hơn nửa cải trắng xào một đĩa lớn, tương đương với ăn chay. Nếu không thì mua thêm ít lòng dê, nấu nhiều canh chút, nếu không thì ngâm ít miến, tới ít đậu hũ, đặt cải trắng lên hầm một nồi như vậy. Nhà có trẻ con không cho ăn trước, giữ lại chờ chồng về rồi mới lấy ra, đầu tiên là cho chồng ăn no, lúc này bọn nhỏ mới ngồi lên bàn xì xụp ăn, ngoài ra còn làm thêm ít mì, cháo vụn ngô, trời nóng thì nấu ít canh đậu xanh. Món chính thì ăn cái gì? Bình thường hay ăn bánh ngô, bánh bột ngô. Thỉnh thoảng chưng bánh bao thì cũng không nỡ chưng bột tinh, đều là bột màu, hoặc là nướng ít bánh bột, bên trong là bột bắp, bên ngoài da bột mì, ngoài ra còn băm chút hành thái, thêm chút ngũ vị hương, ăn như thế cũng đỡ đói đỡ thèm. Nếu nói phụ nữ trong nhà đau lòng chồng của mình, đi ra ngoài khổ cực một ngày mệt mỏi, thì chuẩn bị cho chút đồ nhắm, món nào rẻ thì làm. Không có tiền mua cả bình rượu, tới tiệm tạp hóa mua rượu lẻ, tới hai lượng, lại chuản bị một mâm củ lạc ngũ vị hương, Thiên Tân Vệ gọi thịt quả, xào kỹ lúc chưa bỏ vỏ, trước khi chồng trở về thì lột ra, đầy nhân, lựa ra đặt trong một cái bình nhỏ, lúc uống rượu đổ ra vài cái, nhỏ, xẹp thì cho con ăn, cuộc sống này cũng coi như là sống ổn. Cho nên ngoại trừ lúc sau Tết, hay trong nhà có chuyện tốt gì, hoặc là các ông kiếm được tiền thêm, mới bỏ được bao bữa sủi cảo ăn, người lớn trẻ con trong nhà đều ngóng trông bữa sủi cảo này cho đỡ thèm. Trong lúc ấy láng giềng thỉnh thoảng bắt kịp, ăn một hai lần thì còn được, Lõi Đời lại không chiếm đủ lợi, mặt dày đòi đông muốn tây, các nhà xung quanh cũng nhìn ra tính tình của y, lần một lần hai chứ không có lần ba lần bốn, Lõi Đời có tới cũng không cho y, đổi thành người khác thì đã bó tay, nhưng da mặt Lõi Đời dày cỡ nào? Chỉ cần có thể ăn được, cái gì cũng không quan tâm, người ta không khách khí với y không sao cả, đặt mông ngồi xuống, hai mắt nhìn chăm chăm khay trên bàn, đầu tiên là khen sủi cảo: “Chà! Sủi cảo này nhìn ngon thật, ông xem bề ngoài này, bột mì tinh số một à? Bao nhìn bóng loáng mướt mắt thiệt, bột tốt thì để một bên, ăn sủi cảo chủ yếu là xem nhân, tôi đoán ra được đấy nhé, thịt dê Tây Hồ, còn thả không ít dầu vừng, mới ra lò ông không nên ăn vội, trước tiên cần phải để lạnh, tại sao vậy chứ? Nóng miệng chứ sao!”

Nói lời này đúng là cố tình, sủi cảo nào có chuyện để lạnh ăn, nhất là sủi cảo thịt dê, nếu để lạnh thì dầu đông lại, khi ăn không còn đúng mùi nữa, nói thì nói thế nhưng nhất định đừng phản ứng y, nếu tiếp lời thì sẽ bị lừa, hàng xóm muốn nói một câu: “Sủi cảo cũng không phải thiết cao, lạnh làm sao ăn? Phải ăn nóng miệng nóng lòng.” Y hỏi cũng không hỏi, lập tức cầm lên một cái sủi cảo nhét vào trong miệng, nóng than: “Ầy, cùng các ông bà ăn sủi cảo có thêm kiến thức, tôi bảo sao ngày thường ăn sủi cao không đúng vị, thật đúng là ăn nóng ngon hơn, ừm, Nhị tẩu tử, chị cho tôi thêm tép tỏi đi.” Thấy đã ăn rồi, ai còn không thấy ngại bảo y nhổ ra? Cái miệng của Lõi Đời là luyện ra được, bất luận lạnh nóng mềm cứng thế nào, đều có thể nhét vào miệng hết, ăn xong rồi uống một bát canh sủi cảo lớn, đến cái “Nước dùng hóa nguyên thực”, cái này còn chưa xong đâu, đặt chén đũa lên bàn một cái, còn phải vừa xỉa răng vừa nói: “Sủi cảo Nhị tẩu tử bọc ăn ngon thiệt, vừa ăn ngon vừa dễ nhìn, cho vào nồi nấu thì như con vịt trắng vậy, cái bà rủi nhà tôi thì lại không làm được, đáng đời hôm nay bà ta phải chịu đói.” Hàng xóm nghĩ, dù sao Lõi Đời cũng không ăn ít, không kém mấy miếng sủi cảo, đựng một đĩa bảo y mang về. Lõi Đời mau nói: “Ui ui, sao mà thế được, ăn của ông bà uống của ông bà, sao còn mang về nhà được? Ông bà không cần như thế, mau mau ngồi xuống ăn, tôi tự mình tới, tôi tự mình tới…” Nói rồi nhận đĩa, gắp đầy bảy tám chục cái sủi cảo, bưng về vợ ăn không hết, sau nửa đêm y được thêm bữa khuya, cả nhà hàng xóm tổng cộng gói bao nhiêu miếng sủi cảo chứ? Chỉ ăn được nửa no, không đủ thì lấy thêm bánh ngô điền đầy bụng. Lõi Đời ngược lại ăn đến bụng no căng, miệng đầy dầu còn không nỡ lau, nằm dài trên giường vẫn còn ở liếm khóe miệng, chính là con hàng như vậy.

Vào một ngày khi sắp tới giờ cơm, Lõi Đời lại ra cửa đi bộ, nhìn thấy có hàng xóm băm thịt làm sủi cảo, trong lòng y vui vẻ, vội vàng chạy về phân phó vợ mau bóc tỏi, ăn sủi cảo phải nhân lúc nóng, chờ bưng trở về mới bóc tỏi, sủi cảo liền lạnh. Vợ y bóc tỏi ở trong phòng, y đi ra ngoài đòi sủi cảo, vốn tưởng rằng có thể đỡ thèm, không ngờ lúc này lại chịu thua, nhà hàng xóm cũng biết y nhất định sẽ tới, gói kỹ sủi cảo rồi thế mà không nấu, cùng ngày chỉ ăn bánh ngô dưa muối, sủi cảo để đến hôm sau Lõi Đời đi Sở Cảnh sát trực ban rồi mới nấu, thà rằng để lõm sủi cảo cũng chịu. Lõi Đời ở trước cửa nhà hàng xóm mãi đến nửa đêm, đói tới bụng trước dán lưng sau, lúc này rũ mày cụp mắt nhà, nói việc này cho vợ y nghe, trong miệng còn liene tục oán giận: “Người nhà này đúng là, gói sủi cảo xong mà còn không nỡ cho vào nồi, để cho một nhà già trẻ gặm bánh ngô, không sợ nghẹn chết à?” Vợ y khi không lọt vài củ tỏi, cũng đói bụng quá mức, bèn nói với Lõi Đời anh đừng oán trách nữa, mau lấy tiền đi ra ngoài mua hai cái bánh nướng đi. Lõi Đời vừa nghe nói phải bỏ tiền, lòng y đau như cắt, nước mắt suýt thì rơi xuống, nhanh chóng khuyên vợ y: “Tôi nói chứ bà này, chúng ta còn sống nổi nữa không? Tiền cũng không phải gió lớn thổi tới, tự mình bỏ tiền mua bánh nướng, còn có vương pháp sao? Bằng không cứ như vậy, ngày hôm nay bà cứ chắp vá vậy đã, ăn mấy củ tỏi mình bóc này, sáng sớm hôm sau tôi đi bờ sông tuần tra, tạm tìm người lấy hai chén cơm cháy về, đó là đồ tốt đấy, bánh hành đậu xanh cắt lát chân chính, tưới lên nước sốt, thêm rau hẹ, đậu hũ, thêm nhiều rau thơm, có xanh có đủ, tưới dầu cay lên, có câu nói sao ta? Muốn đỡ thèm, cay và mặn. Vừa ăn như vậy, vừa ghìm chết ba bà bà cũng không đau lòng.” Vợ y nghe lời này lại không chịu, tuy cơm cháy ngon, hưng cũng là nước xa khó chữa khát gần, đêm này phải sống ra sao? Nào có ăn tỏi như ăn cơm? Dù có vậy thật thì cũng không đỡ đói được. Lõi Đời còn nói: “Bà này, bà muốn thế nào? Giờ cũng đã tối khuya, ăn đầy bụng có khó chịu không? Hơn nữa, ăn xong bà nằm ngủ luôn, đồ nằm trong không thể tiêu hóa, sáng sớm sao còn ăn cơm cháy được? Bà nghe tôi, trên bàn có bình nước trà, mới uống ba ngày, chính là lúc có mùi vị, bà lấy tép tổi lớn, ăn xong nếm kĩ mùi, cắn chặt hàm răng dùng sức tóm lấy mùi kia, chắc chắn sẽ cảm nhận được mùi sủi cảo!”

Lõi Đời không nỡ nhóm lửa, múc ra nước lạnh từ vại nước đổ thẳng vào ấm trà, đổ xong thì đậy kĩ, cần phải ngâm một lát rồi mới uống được, khiến vợ y tức giận: “Nước lạnh pha trà còn ngâm một lát? Ông lừa quỷ à?” Vừa giận dỗi bê ấm tới, miệng đối miệng rót trà, đổ ào ào xuống bụng. Lõi Đời cũng đói bụng, mắt thấy vợ uống no nước, y cũng uống hai ấm, còn ăn hết tỏi đã bóc, ăn uống no đủ không dám bước đi đâu, hơi động tí là cái bụng cứ lắc lư.

Hai vợ chồng già mỗi người uống một bụng nước lạnh, nằm trên giường chui ổ chăn, ăn cơm nhiều còn khó chịu, uống nước nhiều rồi cũng vậy, đêm này đi lên Ii xuống rồi cũng như nhau, tại sao thế? Vì uống nhiều nước nên đi tiểu đêm. Những năm ấy trong nhà dân chúng ở đại tạp viện trong hẻm không có nhà xí, thùng nước tiểu được đặt trong phòng, các nhà đều giống nhau. Hai vợ chồng Lõi Đời uống một bụng nước lạnh, ông đứng dậy tôi nằm xuống, ông nằm xuống tôi đứng lên, không đến sau nửa đêm thùng nước tiểu tử đã đầy. Lõi Đời bất đắc dĩ đứng dậy, đi ra cửa đổ thùng nước tiểu tử. Ngoài phòng trăng sáng sao thưa, y còn buồn ngủ, vừa đói bụng vừa buồn ngủ, lười đi tới ngoài cửa đại tạp viện, muốn tiện tay đổ trước cửa nhà hàng xóm bọc sủi cảo không chịu nấu mà phải gặm bánh ngô kia, khiến nhà kia thấy ghê tởm, còn chưa đi được mấy bước, chợt thấy hai mắt tỏa sáng, chỉ thấy một đoàn ma trơi xuyên cửa vào sân!

*Đại tạp viện: Khu nhà tứ hợp viện nghèo có nhiều thế hệ cùng chung sống.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương