Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 83 - Ai bảo tỉ thí thế? Giờ ngươi chết chắc rồi.(2)

 

Tập 83. Ai bảo tỉ thí thế? Giờ ngươi chết chắc rồi.(2)

“Ta là sư thúc của con. Còn con là sư điệt của ta.”

“Rồi sao?”

“Phép lịch sự đối với sư thúc.”

‘Sư thúc cái con khỉ. Ma quỷ thì đúng hơn.’

Thanh Minh thở một hơi thật dài chứa đầy sự tức giận.

Chuyện không để lộ khí tức thì thôi cứ cho là vậy đi, vì giữa trung nguyên rộng lớn bao la như thế này, có một người mang trên mình thể chất đặc biệt cũng không có gì kỳ lạ.

Thực ra, việc cảm nhận được sự xuất hiện của người khác bằng khí tức vốn là chuyên môn của Thanh Minh nên khi cậu ta quyết tâm, tận dụng hết cả năm giác quan thì không đến mức không thể cảm nhận được khí tức của người khác.

Nhưng vấn đề thực sự nằm ở chỗ khác.

“Ơ, sao lại đi theo ta thế!”

“thế?”

“…..ạ.”

Thanh Minh cảm nhận được một nỗi buồn sâu sắc.

‘Các sư huynh mà thấy được bộ dạng của mình bây giờ chắc là sẽ khóc….à không. Chắc sẽ ôm bụng mà cười đến chết mất.’

Có khi lại còn hả hê vỗ tay cho đến khi gãy luôn hai cái tay mới thôi cũng không chừng. Vì tính chọc nguấy của bọn họ vốn còn ghê hơn thế nữa.

Phải dạ thưa một tiểu bối chưa đáng tuổi cháu nội của mình nữa, cuộc sống quả là vô thường. Sự hư vô của thế gian đã giáng một đòn thẳng vào người Thanh Minh khiến cậu ấy bừng tỉnh, cậu ấy chắc sắp có thể đắc đạo thành tiên rồi.

Giờ chỉ cần tiên giới chấp nhận cậu ta nữa thôi.

- Không ai nhận đệ đâu, tên tiểu tử.

A, bớt bớt hộ cái!

Thanh Minh thở một hơi thật dài rồi nhìn Lưu Lê Tuyết.

“Lại chuyện gì nữa đây! Sao suốt ngày cứ bám theo người khác thế!”

“Người khác thế?”

“…..người khác thế ạ.”

Cặp lông mày của Lưu Lê Tuyết nhướng lên tỏ vẻ không hài lòng.

Có vẻ như cô ta cố tình làm vẻ mặt giận dữ để dọa Thanh Minh nhưng trông thật đáng yêu.

‘Không phải ta già cả nên mới thấy cô ta đáng yêu đâu.’

Như những gì Chiêu Kiệt và tất cả các đệ tử đời thứ ba đã nói, cô ấy quả là rất đẹp. Giá như biểu cảm phong phú, gương mặt dịu dàng thì đây sẽ là một gương mặt thu hút mọi ánh nhìn của người khác, đẹp hơn bây giờ tận mấy lần.

Có như vậy thì cũng là lớp bên ngoài mà thôi.

Nhưng con người ấy mà, ai lại không để tâm đến vẻ bề ngoài. Trong quá khứ, chẳng phải vì Thanh Minh có vẻ ngoài thanh tú nên mới thu được nhiều lợi hay sao….

A, biết rồi! Đã bảo là biết rồi cơ mà!

“Thanh kiếm đó.”

Lưu Lê Tuyết nhìn Thanh Minh và nói.

“Thanh kiếm khiến hoa mai nở.”

“Sư thúc nói gì ta hiểu chết liền luôn đấy.”

Thanh Minh giả vờ giả vịt.

Nếu muốn giải thích thì cũng không có gì là không giải thích được cả, nhưng đâu nhất thiết phải làm như vậy. Mình lại ghét mấy thứ phiền phức nên thôi, giả điên là thượng sách.

“Không biết là sư thúc đã nhìn nhầm cái gì, nhưng ta không biết cái mà sư thúc vừa nói là gì cả, cho nên sư thúc đừng ở đây tốn công vô ích nữa……”

“Dạy cho ta đi.”

“Hãy quay về……Hả?

Thanh Minh khẽ mở to mắt.

“Sư thúc nói gì cơ ạ?”

“Dạy cho ta đi.”

Thanh Minh nhíu mày.

‘Lý do cô ta đi theo mình là vì muốn học cái này sao?’

Mình còn chắc nịch rằng cô ta sẽ vặn hỏi mình những câu như sao lại học thứ võ học không phải của Hoa Sơn, sao lại đi học tà thuật rồi gây phiền toái cho mình chứ. Không tưởng tưởng nổi là cô ta lại nói như vậy.

Rồi Thanh Minh bỗng thấy tò mò.

“Bộ sư thúc biết cái đó….Mà không. Ta không biết cái sư thúc vừa nói.”

Lưu Lê Tuyết nhẹ cắn môi.

“Ta sẽ nói với các sư thúc.”

“Sư thúc thích thì đi mà nói. Nếu sư thúc nghĩ rằng bọn họ sẽ tin lời sư thúc.”

“Ta cũng sẽ nói cho chưởng môn nhân nữa.”

“Vâng vâng. Sư thúc muốn làm gì thì làm đi ạ.”

Thanh Minh khịt mũi một cái rồi xua tay phẩy phẩy.

‘Nói cái gì nghe lọt tai chút đi.’

Một tên oắt con bước chân vào Hoa Sơn chưa đầy nửa năm mà có thể đi vài đường kiếm là khiến hoa mai nở đầy Liên Hoa Phong á?

Chắc là chưởng môn nhân sẽ nói ‘Hơ hơ. Tuyết nhi của chúng ta có vẻ như rất vất vả sau khi hoàn thành đợt bế quan nhỉ. Nay còn thấy cả ảo giác nữa. Ta sẽ tìm đại phu giỏi cho con.’ . Có khi chưởng môn nhân trói sư thúc lại rồi quăng thẳng vào y viện nào đấy cũng không chừng.

“Ta sẽ không nói cho ai biết cả, nên hãy dạy cho ta đi.”

“Ta bảo sư thúc là cứ nói tự nhiên đi mà. Ta không sao hết.”

Thanh Minh cười khẩy.

“Thôi sư thúc đi chỗ khác chơi đi, đừng có gây cản trở người khác tập luyện. Tại sư thúc mà có lần nào ta tập luyện được đâu.”

Đi dùm cái đi.

A đi đi mà! Cái thứ gì mà dai như đỉa đói!

Thanh Minh định dùng lời nói để công kích thêm nhưng lúc đó Lưu Lê Tuyết liếc nhìn Thanh Minh rồi mở lời.

“Con không dạy cho ta đúng không?”

“Này đằng ấy ơi.”

“Sao?”

“Đằng ấy là sư thúc, còn ta là sư điệt, sư điệt thì dạy được cái gì cho sư thúc cơ chứ? Chẳng phải người cần học là ta đây hay sao.”

“……..”

Lưu Lê Tuyết chột dạ.

‘Ồ, lý lẽ này xài được đây.’

Lần đầu gặp mặt, Lưu Lê Tuyết đã nhấn mạnh việc bản thân mình là sư thúc. Vì thế nên cái lý lẽ này mới…..

“Học hỏi thì làm gì phân biệt trên dưới.”

“…….”

Ơ, cái đám này rốt cuộc đã đi học tư tưởng Nho gia ở đâu về thế nhỉ! Bộ nguyên cả lỹ Bạch tử định chuyển hướng sang Nho giáo à? Sao lại phun ra mấy câu Nho giáo ở Đạo quán thiêng liêng thế này! Thái Thượng Lão Quân mà biết chắc sẽ sùi bọt mép mất!

“Cho nên hãy dạy cho ta đi.”

“Ơ hay, đã bảo ta không có gì để dạy cho sư thúc cả!”

Thanh Minh dứt khoát.

“Ta không biết là sư thúc đã nhìn thấy những gì, nhưng cái sư thúc thấy chắc chỉ là mơ thôi. Hoặc có thể là ảo giác. Còn không thì do sư thúc quá mệt mỏi nên mới bị hoa mắt nhìn nhầm. Ta thực sự không hiểu sư thúc đang nói cái gì luôn đấy. Cho nên mọi chuyện dừng ở đây được rồi, sư thúc hãy về đi.”

Lưu Lê Tuyết mở to mắt nhìn Thanh Minh sau câu nói quả quyết của cậu ấy.

“Không có đời nào ta lại nhìn nhầm được.”

“Ơ, thì là do sư thúc hoa mắt…….”

“Bởi vì trước đây ta cũng đã thấy qua rồi.”

“Chuyện trước đây ấy…….”

Mắt Thanh Minh bỗng trợn tròn.

“Hả?”

Khí thế của Thanh Minh hoàn toàn thay đổi. Và cậu ấy dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn Lưu Lê Tuyết.

Kiếm pháp khiến hoa mai nở.

Mai hoa kiếm pháp.

Có rất nhiều kiếm pháp mô phỏng hoa mai ở Hoa Sơn.

Tuy nhiên những loại kiếm pháp ấy chỉ đơn thuần mô phỏng hình dáng của hoa mai mà thôi, chỉ được vài loại kiếm pháp có thể khiến hoa mai nở.

Ngoại trừ một trong số đó, không có kiếm pháp nào được truyền thụ lại cho những đệ tử thông thường cả. Ít ra cũng phải ở hàng trưởng lão mới có thể học được. Cái đó lại còn chẳng phải là bí kíp mà chỉ được truyền thụ dưới dạng khẩu quyết.

Vào ngày hôm đó, tất cả các trưởng lão của Hoa Sơn đã chết ở đỉnh Thập Vạn Đại Sơn. Vì không có ai nghĩ đến chuyện tất cả đều bị tiêu diệt nên đến khẩu quyết cũng không để lại.

Nói vậy nghĩa là.

Nếu có ai đó có thể dùng kiếm để khiến hoa mai nở, thì người đó chỉ có thể đã học được nhị thập tứ thủ mai hoa kiếm pháp mà thôi.

Và nơi mà thứ kiếm pháp đó được truyền lại….

“Có liên quan gì đến phái Tông Nam nhỉ?”

Thanh Minh nói với vẻ có pha chút giận dữ, Lưu Lê Tuyết nghiêng đầu sang một bên.

“Tông Nam á?”

“……”

“Tông Nam gì cơ?”

Không phải sao ta?

Thanh Minh nhìn chằm chằm vào Lưu Lê Tuyết. Dù có nhìn kỹ thế nào đi nữa nhưng trên gương mặt của Lưu Lê Tuyết chỉ tràn ngập biểu cảm của việc hoàn toàn không biết gì. Nếu đây chỉ là sự diễn sâu của cô ta thì cô ta nên vứt kiếm sang một bên mà đi làm diễn viên kinh kịch thì hơn. Bởi vì trình này thì có thể công diễn được trước mặt hoàng đế chứ chả đùa.

Nhưng một người có chút hơi ngốc nghếch như Lưu Lê Tuyết có vẻ như không thể diễn một cách hoàn hảo đến cả biểu cảm của gương mặt được.

Thanh Minh như không còn chút sức sống nào, khí thế ban nãy cũng biến đâu mất tiêu.

‘Cũng phải thôi.’

Dù phía Tông Nam có thấy qua bí kíp thì không đời nào bọn họ lại có thể luyện được Mai hoa kiếm pháp một cách ra hồn. Bởi vì Mai hoa kiếm pháp là loại kiếm pháp có ý nghĩa đặc biệt khi được dùng chung với nội công của Hoa Sơn.

……Đừng có nói bọn khốn kiếp đó đã ăn cắp luôn cả nội công của Hoa Sơn đấy nhé?

Lý nào lại vậy?

Thanh Minh cười khẩy rồi xoay người lại ưỡn ngực lên hỏi.

“Trước đây đã thấy qua rồi á, sư thúc nói vậy nghĩa là sao nhỉ?”

Khuôn mặt của Lưu Lê Tuyết có chút ngẩn ra.

“Rất rất lâu rồi.”

Lưu Lê Tuyết ngước lên nhìn bầu trời tối đen như đang nhớ lại một ký ức nào đó của trước đây vậy, rồi cô ta lại mở lời với một gương mặt cương quyết.

“Dạy cho ta đi.”

“Thật sự là ta không biết rồi mà sao sư thúc nói mãi vậy.”

“Vậy sao?”

Lưu Lê Tuyết gật đầu.

‘Cuối cùng cũng chịu bỏ cuộc rồi sao ta?’

Vậy thì may quá….

“Vậy thì ta cũng không còn cách nào khác.”

“Vâng. Bây giờ sư thúc mới hiểu ra……”

Lạch cạch.

Lưu Lê Tuyết rút kiếm từ bên hông ra. Thanh Minh nhìn cảnh tượng đó bằng một nét mặt vô cùng hoảng hốt.

“Ơ, ơ sao tự nhiên rút kiếm ra làm gì thế kia!”

“Con không dạy cho ta đúng không?”

Ơ cái con điên này!

Người ta không dạy kiếm thuật cho thì rút kiếm ra là cớ làm sao? Rốt cuộc cái đám người ở phía trên đã làm gì mà lại đi nhận mấy cái thứ côn đồ này về làm đệ tử thế không biết?

“Ta chỉ nói là không dạy thôi mà, sao sư thúc lại rút cả kiếm ra thế ạ?”

“Bởi vì lời con nói rất đúng.”

“Dạ?”

“Ta là sư thúc, còn con là sư điệt.”

“……..”

“Vậy thì ta phải dạy cho con chứ.”

Lưu Lê Tuyết rút kiếm chĩa về phía Thanh Minh.

Thanh Minh vừa nhìn cảnh tượng đó vừa cười thỏa thuê.

‘Hèn gì cái đám Bạch tử không thân thiết với cô ta.’

Đương nhiên là vậy rồi. Bởi vì đầu óc nó có được bình thường đâu.

‘Đừng có nói vụ con ranh này ám ảnh cái mai hoa kiếm pháp đó vì nó đang cần hoa mai đó nha?’

Cài một nhành mai lên đầu thì cũng tiện cho việc phân biệt đâu là người điên, đâu là người bình thường, để người ta còn tránh, tốt cho người ta và cũng tốt cho mình nữa. 

“Ta đến đây.”

“Đến gì cơ! Thôi đừng đến!”

Nhưng làm gì có chuyện kẻ điên lại đi nghe lời Thanh Minh. Lưu Lê Tuyết chĩa kiếm theo một đường thẳng nhắm vào Thanh Minh,lao đến với một tốc độ thần tốc.

“Ầy!”

Thanh Minh nhanh chóng dùng thanh kiếm gỗ đỡ lấy thanh kiếm của Lưu Lê Tuyết đang bay đến rồi nhanh chóng thụt lùi về đằng sau.

“Ơ kìa! Sư thúc kiểu gì mà dùng kiếm thật xông vào đánh sư điệt thế hả!”

“Bởi vì con mạnh hơn ta.”

Ơ? Lời đó khá là chuẩn đấy!

Nhưng mà, cô ta dựa vào đâu mà nghĩ thế chứ?

Chắc chắn quá trình tư duy sai bét, nhưng lại nói đúng đáp án nên không thể chửi rủa gì trong cái tìn huống kỳ lạ này được.

Keng! Keng! Keng!

Đường kiếm của Lưu Lê Tuyết vẫn thoăn thoắt như những gì đã thấy trước đó. Và còn vô cùng trơn tru.

Lao vào một cách hung tợn rồi lại bẻ cong một cách nhẹ nhàng. Di chuyển tựa như bóng ma rồi lại nhẹ nhàng đâm tới.

Kiếm pháp của Hoa Sơn.

Thanh Minh đã nhìn thấy nhiều kiếm pháp sau khi quay trở lại Hoa Sơn. Các Thanh Tử thì đương nhiên đã được nhìn thấy kiếm pháp của Vân Kiếm, thỉnh thoảng cũng có cơ hội chiêm ngưỡng kiếm pháp của các trưởng lão.

Tuy nhiên, kiếm pháp mà Lưu Lê Tuyết đang múa trước mặt Thanh Minh là loại kiếm pháp đang chạm tới khởi nguồn của Hoa Sơn hơn bất kỳ kiếm pháp của ai.

Nếu chăm chú nhìn, sẽ có thể tạo ra chút cảm giác mơ hồ.

Sao lại như thế nhỉ?

Vì chí hướng của cô ta giống với của Hoa Sơn sao? Nếu không thì….

“Đỡ lấy!”

Lúc đó, kiếm của Lưu Lê Tuyết chĩa về phía khuôn mặt của Thanh Minh với tốc độ như một tia sáng.

Thanh Minh xoay đầu, tránh được mũi kiếm đó của cô ta.

Sượt.

Thanh Minh bị cắt đi mấy sợi tóc trước.

“Hiiiiiiic!”

Ơ, cái con điên này nó đâm thật á?

“Bộ sư thúc điên rồi à? Ta mà không tránh kịp là toi mạng rồi còn gì!”

“Không lý nào con lại không tránh được nhát kiếm đó.”

“Sao sư thúc lại tự tin với cái suy nghĩ đó thế hả!”

Không lẽ cái đầu con ranh này có vấn đề thật sao? Lối suy nghĩ chẳng được bình thường chút nào!

Hèn gì cái mặt thì xinh mà bằng hữu không có lấy một mống.

Nhưng Thanh Minh không có thời gian để xét nét về chuyện này.

Thanh kiếm của Lưu Lê Tuyết nhắm vào Thanh Minh càng ngày càng dữ tợn. Ừ thì chắc cũng ở cái mức có thể đấu một cách ung dung tự tại đấy.

Nhưng…..đó là trong trường hợp có thể tấn công lại được.

Lỡ vung kiếm lệch một phát thôi là Thanh Minh sẽ trở thành kẻ đồi bại dám đánh lại sư thúc ngay. Cho nên cậu ta chỉ đang vừa đỡ kiếm vừa trấn áp Lưu Lê Tuyết để bản thân mình khỏi bị thương.

Xoẹt!

“Định lấy mạng ta đó à, cái con ranh này!”

“Sư thúc!”

“Sư thúc gì mà định đi lấy mạng sư điệt của mình chứ! Bộ đầu sư thúc có vấn đề rồi à?”

Ây gù, hỡi các bậc tiền nhân. Hoa Sơn đã đến mức này rồi ư!

Thanh Minh thầm than thở, cặp lông mày của cậu ta bất chợt nhíu lại một lúc.

Không biết có phải do Lưu Lê Tuyết có thể thỏa sức tung ra những chiêu chí mạng hay không mà cô ta đang dần dần bị thanh kiếm chế ngự. Rồi sau đó mắt cô ta dần trở nên mông lung và thanh kiếm trượt khỏi quỹ đạo được định sẵn.

‘Hơ?’

Minh ngộ ra trong lúc đang đánh nhau sao?

‘Kiểu này thì không thể đem Chiêu Kiệt ra so được rồi.’

Nếu xét về tài năng về kiếm thì có khi là đệ nhất Hoa Sơn cũng không chừng.

‘Mà không.’

Thanh Minh chĩa thằng thanh kiếm gỗ của mình ra, đẩy nhẹ thanh kiếm đang đi theo quỹ đạo sai lệch ấy, hướng nó về đúng quỹ đạo vốn có.

Đây là giai đoạn rơi vào trạng thái vô ngã chi cảnh (quên luôn bản thân mình), đi tìm đường kiếm của riêng mình. Nếu là những người bình thường thì đã không dám can thiệp vào mà chỉ biết vội vàng rút lui. Bởi vì nếu động vào sai chỗ thì sự minh ngộ đó sẽ tan tành mây khói trong phút chốc, cũng có thể rơi vào trường hợp xấu nhất là tẩu hỏa nhập ma.

Khi đạt đến cảnh giới như Thanh Minh thì có thể dự đoán và nắm bắt được tất cả các đường kiếm, rồi chỉ dẫn nó đi theo một con đường đúng đắn.

‘Không phải bên đó đâu. Đúng rồi, ở đây. Không, không. Đã bảo ở đây rồi kia mà.’

Cạch. Cạch. Cạch.

Thanh Minh chĩa kiếm ra, động vào kiếm của Lưu Lê Tuyết và hướng nó đi theo một con đường đúng đắn. Người duy nhất có thể làm được việc này trong cảnh mỗi giây mỗi phút đều có thể mất mạng chỉ có thể là Thanh Minh……..

“Giờ ngươi đang làm gì thế hả! Cái tên này!”

Thanh Minh xoay đầu vì một sự can thiệp bất thình lình.

Bạch Thiên đầy tức giận, như mất hết lý trí lao nhanh như bay hướng về phía Thanh Minh.

A……..Cái tên này ở đâu chui ra vậy chứ!












 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương