Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 81 - Ai bảo tỉ thí thế? Giờ ngươi chết chắc rồi.(1)

 

 


Tập 81. Ai bảo tỉ thí thế? Giờ ngươi chết chắc rồi.(1)
“Sư thúc bảo ta đi lại trong bổn môn thì phải duỗi thẳng gối ra.”
“Còn ta thì phải được cho phép mới có thể đi uống nước.”
“A, khốn nạn thật. Đúng là lòng dạ hẹp hòi, giở trò bẩn thỉu mà.”
Các đệ tử đời thứ hai đã hành hạ bọn họ theo cách của riêng mình.
Mỗi khi tập luyện là lại chỉ trích bọn họ từ những chuyện vặt vãnh nhất, không những thế còn làm khó bọn họ trong cả sinh hoạt hằng ngày nữa.
Còn hôm nay thì ra chỉ thị bắt bọn họ lau chùi bên ngoài Bạch Mai Viện, không được để sót bất kỳ hạt bụi nào.
“Cứ thà đánh bọn mình còn hơn!”
Chiêu Kiệt nghiến răng giận dữ.
Bọn họ đã quen với việc bị hành hạ bằng nắm đấm, còn kiểu hành hạ này thì đúng là không thể nào thích ứng nổi.
“Ta không ngờ rằng con người của các sư thúc lại như vậy đấy.”
“Ta đã tôn kính bọn họ biết bao nhiêu!”
“Bọn họ cũng đâu có phải là mấy tên côn đồ đầu đường xó chợ, làm vậy mà coi được à?”
Nhuận Tông thở một hơi thật dài.
‘Làm gì có chuyện gì gọi là không được đâu chứ.’
Bọn họ không còn gì để nghi ngờ về chuyện các đệ tử đời thứ hai cố tình làm vậy để hành hạ bọn họ.  Bởi vì ác ý và điệu cười nhạo xuất hiện sau mỗi lời nói của các Bạch tử hiện lên quá sống động.
Tuy nhiên, dù các đệ tử đời thứ hai có làm vậy đi nữa thì cũng không thể nói rằng những hành vi đó là sai trái được. Bởi vì ngay từ đầu, tất cả những điều mà đệ tử đời thứ hai yêu cầu đều thuộc về khuôn phép của Hoa Sơn.
Nhưng tại sao chuyện đó lại có vấn đề ấy à?
‘Là vì khuôn phép đấy được định ra ít nhất cũng phải từ 200 năm trước rồi.’
Vốn dĩ những khuôn phép xưa cũ phải được điều chỉnh theo sự biến hóa của thời đại.
Nhưng khuôn phép của Hoa Sơn thì không được như thế.
Do đó, Hoa Sơn đã lựa chọn ngầm ngó lơ những khuôn phép không hợp với  thời đại đấy như một cách để khắc phục sự chênh lệch quá lớn về thời gian.
Tuy nhiên, các đệ tử đời thứ hai đã mang những khuôn phép này ra và bắt đầu kiểm soát các đệ tử đời thứ ba.
Nhưng ngoài chuyện đó ra, vấn đề lớn lớn nhất ở đây là, những thứ được gọi là khuôn phép đấy chẳng khác nào một cái móc xích, đeo vào tai thì trở thành khuyên tai, đeo vào mũi thì thành khuyên mũi.
“Cái quy định rằng đệ tử Hoa Sơn không được phép bỏ kiếm ra khỏi tay từ bao giờ lại đồng nghĩa với việc đi ngủ cũng phải cầm kiếm, đi ỉa cũng phải cầm kiếm cơ chứ!”
“……Còn bảo chúng ta lúc ăn cơm cũng phải cầm kiếm trên tay nữa đấy.”
“Lúc ngủ cũng phải cầm còn gì!”
“Nếu như dừng lại ở đó thôi thì ta cũng không nói làm gì. Câu đệ tử của Hoa Sơn phải luôn khắc cốt ghi tâm những lời dạy bảo của các bậc tiền nhân lại đồng nghĩa với việc phải học thuộc từ đầu chí cuối lịch sử của Hoa Sơn!”
“…..Mấy người bọn họ cũng có thuộc đâu mà bắt bọn mình học.”
“Chuẩn luôn!”
Các đệ tử đời thứ ba nghiến răng giận dữ.
Não người nào người nấy đều căng như dây đàn trước những điều lệ vô lý đến kỳ quặc của môn phái. Mỗi lần các đệ tử đời thứ hai rón rén tiến lại gần rồi soi mói là bọn họ cảm thấy bản thân như bị tổn thọ vài năm vậy.
“Ăn cũng không ngon! Ngủ cũng chả yên nổi nữa!”
“Bọn họ thấy chán thì tập hợp chúng ta lại. Một người mắc lỗi thì gọi hết cả đám đến để chửi mắng.”
“Giữa thanh thiên bạch nhật mà làm cái trò gì không biết!”
“Đại sư huynh! Không phải bằng mọi giá, chúng ta nên tìm cách thoát khỏi cảnh này hay sao ạ?”
Nhuận Tông thở dài.
“Ý đệ muốn ta phải làm gì cơ?”
“Việc này không phải là quá quắt sao ạ! Thực lòng mà nói, ai cũng biết rõ rằng bọn họ đang mặc nhiên hành hạ chúng ta, nhưng cái gì nó cũng một vừa hai phải thôi chứ.”
“Đúng đấy ạ! Những cái khác đệ có thể nhẫn nhịn được. Nhưng đệ không thể nhịn nổi chuyện bọn họ gây cản trở việc tập luyện của chúng ta nữa rồi! Nói gì đi nữa thì đây cũng là võ phái, bọn họ không nên gây cản trở việc tập luyện mới phải chứ!”
Các đệ tử đời thứ ba mắt đỏ ngầu vì tức giận.
Thực ra, trong suốt thời gian qua, các đệ tử đời thứ ba và các đệ tử đời thứ hai hầu như không có việc gì để phải chạm mặt nhau cả. Các đệ tử đời thứ hai đã rất bận rộn vì chuyện tập luyện của chính mình, còn chuyện chỉ dạy võ công cho các đệ tử đời thứ ba là trách nhiệm của Bạch Mai Viện, vì thế mà mỗi bên có cuộc sống riêng, nước sông không phạm nước giếng.
Cho dù là vậy đi nữa, trước giờ bọn họ vẫn xem các đệ tử đời thứ hai như một đối tượng để tôn sùng. Tuy nhiên, hành động ấu trĩ của bọn họ bây giờ khiến các đệ tử đời thứ ba cảm thấy như bị phản bội.
Nhuận Tông khẽ xoay đầu lại nhìn tên đầu xỏ đã gây ra tất cả mọi chuyện.
Sau khi quan sát sắc mặt của Thanh Minh – người đang thờ ơ tựa người vào ghế, Nhuận Tông cẩn trọng mở lời.
“Thanh Minh này.”
“Hửm?”
“…..Không phải chúng ta nên làm gì đó sao?”
“Làm gì cơ?”
“Chuyện các sư thúc ấy.”
Nhuận Tông thở dài.
Chẳng qua là không một ai nói thẳng ra thôi, chứ nguyên nhân khiến cho những việc này xảy ra không có ai là không biết cả.
Bây giờ các đệ tử đời thứ hai đang mong muốn các đệ tử đời thứ ba, đặc biệt là Thanh Minh phải cúi đầu khuất phục mình.
‘Tuy cách này khá ti tiện nhưng mà….’
Nhuận Tông phần nào hiểu được lập trường của bọn họ.
Thực ra, so với việc nói rằng các Bạch tử đã làm sai thì nói Thanh Minh làm sai nghe đúng hơn. Nói chính xác hơn nữa thì, không phải do hành động của Thanh Minh, mà sự tồn tại của cậu ta mới là thứ có vấn đề.
Nhuận Tông mà là Bạch tử thì cũng khó mà nhẫn nhịn một tên sư điệt vô phép vô tắc như Thanh Minh được.
Cho đến tận bây giờ, mối quan hệ của bọn họ với đệ tử đời thứ nhất và các vị trưởng lão không có vấn đề gì cả. Bởi vì Thanh Minh vẫn giữ một khoảng cách nhất định khi hành xử với những người đó. Không biết nội tâm của cậu ta thế nào nhưng bên ngoài có thể thấy rõ được sự tôn trọng của Thanh Minh dành cho các vị trưởng bối của sư môn.
Nhưng đối với Bạch tử thì lại khác.
Nhuận Tông đã thấy qua cách hành xử của Thanh Minh đối với các Bạch tử rồi còn gì.
“……Điều mà bọn họ mong muốn không phải rõ như ban ngày sao?”
“Rõ lắm à?”
Nhuận Tông lại thở dài lần nữa.
“Ta sẽ không bắt đệ phải sửa lại tính nết, à không, ta sẽ không bắt đệ phải khuất phục bọn họ. Đệ chỉ cần chiều lòng bọn họ một chút thôi thì bằng mọi giá, ta sẽ cố tìm cách giải quyết…….”
“Chiều lòng á?”
Mí mắt của Nhuận Tông run lẩy bẩy trước giọng nói của Thanh Minh.
Ái chà, huynh dùng sai từ rồi thì phải…..
Tuy nhiên, khác với dự đoán của Nhuận Tông, Thanh Minh đã không giãy nảy lên vì câu nói đó. Ngược lại, cậu ta chỉ nhìn Nhuận Tông bằng đôi mắt sáng long lanh rồi nói một cách hào hứng.
“Sư huynh, sư huynh!”
“Hửm?”
“Ta biết một cách giải quyết tốt hơn cái huynh nói đấy! Nếu dùng cách này thì sẽ có thể giải quyết được hết tất cả mọi chuyện!”
Nhìn khuôn mặt tươi rói vì quá phấn khích của Thanh Minh, Nhuận Tông dù chưa nghe được đó là cách gì mà đã đột ngột thấy bất an rồi, tuy nhiên trên cương vị là một đại sư huynh, cậu ta không thể nào không hỏi Thanh Minh được.
“…..Là cách gì cơ?”
“Còn cách gì nữa. Đương nhiên là phải nện hết cái đám sư thúc đó một trận rồi!”
Dứt lời, Thanh Minh đứng bật dậy một cách đáng sợ. Nhuận Tông giật bắn cả người, hét lên trong hoảng hốt.
“Bắt lại! Bắt nó lại mau! Nếu không bắt được nó thì chúng ta sẽ chết cả đám đấy! Bắt lại điiiiiiiiii!”
Các sư huynh, sư đệ khác dường như cũng đã cảm nhận được sự bất an như Nhuận Tông từ trước, tất cả đang ở thế phòng bị rồi đồng loạt bay vào giữ tay và chân của Thanh Minh. Trong lúc đó, Chiêu Kiệt dùng hết sức mình nhảy lên trên người Thanh Minh, đè cậu ta xuống đất.
“Ư a a a a a!”
“Đừng có buông ra đấy! Tuyệt đối không được buông nó ra!”
“Bỏ ra! Còn không mau bỏ ta ra.”
Cả đám đệ tử đời thứ ba liều mạng tóm chặt lấy Thanh Minh. Trong ánh mắt quyết sống chết của bọn họ hiện lên cùng một ý chí ‘Tuyệt đối không thể thả con chó điên này ra ngoài Bạch Mai Viện được.’
“Thanh Minh! Đệ hãy bình tĩnh lại đi, Thanh Minh!”
“Chúng ta sẽ tiêu đời hết đấy!”
“Nổi loạn thì cũng có giới hạn của nó chứ! Đánh lại sư thúc là sẽ bị trục xuất khỏi sư môn!”
Hai mắt của Thanh Minh đảo lia lịa.
“Ta biết rồi, ta sẽ không đánh bọn họ! Ta bảo sẽ không đánh mà! Ta sẽ đấm một cú vào mặt bọn họ! Ta chỉ đấm đúng một cú thôi!”
“Cái đó là đánh rồi chứ còn gì nữa, cái thằng điên này! Này này! Giữ nó cho chắc vào!”
“Cái tên này sức trâu hay sức người mà mạnh thế!”
“Ư ư ư!”
Thanh Minh vừa cố vặn vẹo vừa nghiến răng.
“Cái đám điên khùng này giờ đang làm cái trò gì thế, trò này cả trăm năm trước cũng không có ai làm nữa! Hay ta nổi điên lên rồi cho mấy người một trận!”
Đạo gia về căn bản là nơi theo đuổi sự tự nhiên. Nói cách khác, đạo gia là nơi không bị trói buộc bởi khuôn phép và giai cấp do xã hội tạo ta.
Trong quá khứ, khi Khổng tử đến chào hỏi Lão tử, Lão tử đã bảo Khổng tử đừng làm những hành động đó nữa, chẳng phải giai thoại đó vốn dĩ rất nổi tiếng hay sao?
Nhưng những tên được gọi là đệ tử của đạo gia lại đang giở thói dạy đời, thứ mà ở Nho gia cũng không tồn tại.
“Bình tĩnh đi, Thanh Minh! Đệ mà đánh các sư thúc là có chuyện lớn xảy ra thật đấy.”
“Tất cả công lao mà đệ gầy dựng từ trước đến nay có thể sẽ tan thành mây khói hết!”
“Đệ ở yên giúp ta đi mà! Năn nỉ đệ đấy!”
“Giờ có bỏ ra hay không đây? Ta cho các người một trận bây giờ!”
Các đệ tử đời thứ ba tạo thành tháp người khổng lồ đè Thanh Minh xuống. Nhưng mỗi khi Thanh Minh vặn vẹo là cái tháp khổng lồ đấy lại bắt đầu lung lay.
Nhuận Tông toát mồ hôi lạnh khi chứng kiến khung cảnh đó.
‘Cái tình huống gì thế này?’
Bạch Thiên là người mạnh nhất trong số các đệ tử đời thứ hai.
Trước khi Thanh Minh đến, vị trí đệ nhất kỳ tài của Hoa Sơn đương nhiên thuộc về Bạch Thiên, tất cả mọi người đều không một chút nghi ngờ về chuyện hắn ta đến một lúc nào đó sẽ trở thành đệ nhất cao thủ của Hoa Sơn.
Tài năng của Chiêu Kiệt không thua kém ai, nhưng rốt cuộc, thứ gọi là võ học đấy phải được tích lũy theo thời gian. Chiêu Kiệt khó mà có thể bắt kịp được một Bạch Thiên đã cầm kiếm sớm hơn mình đến tận mười năm.
Cứ cho là có thể đi thì đó cũng là chuyện của mấy chục năm sau.
Cấp bậc chính là vậy đấy. Dù có tài năng xuất chúng đi chăng nữa nhưng thời gian tích lũy khác nhau, võ công học được cũng khác nhau. Vì thế mà khoảng cách giữa các bậc là thứ khó có thể vượt qua được.
Nhưng tình huống xảy ra trước mắt Nhuận Tông bây giờ rốt cuộc là gì nhỉ.
Một đứa em út của Thanh tử gia nhập vào Hoa Sơn sau cùng giờ lại đang ngông cuồng đòi nện đại sư huynh của Bạch tử.
‘Vấn đề thật sự ở đây là, bất kỳ người nào ở đây cũng nghĩ rằng chuyện đó là hoàn toàn có thể.’
Nếu dùng lý trí để suy nghĩ thì sao?
Cũng chả biết nữa.
Dù Thanh Minh có mạnh nhưng có vẻ như sẽ không thể thắng được Bạch Thiên. Cứ cho rằng Thanh Minh đã biết võ công kể từ trước khi cậu ta mới chập chững biết đi đi, thì Bạch Thiên đã cầm kiếm trên tay trong một khoảng thời gian còn dài hơn vậy nữa.
Thêm vào đó, Bạch Thiên cũng không phải một người không có tài.
Sự cách biệt về tài năng thông thường sẽ không thể vượt qua sự cách biệt về năm tháng tu luyện. Giả sử có người nào đó là thiên tài có thể vượt qua được sự cách biệt này đi, thì thiên tài đó chắc chắn cũng phải cần thời gian để vượt qua được khoảng cách 10 năm tu luyện.
Luận về lý, thực sự nếu dùng lý trí để suy nghĩ thì chuyện Thanh Minh đánh thắng Bạch Thiên là một chuyện tuyệt đối không thể xảy ra.
‘Nhưng vấn đề ở đây là, ai cũng có linh cảm kỳ lạ rằng, nếu hai người bọn họ xông vào đánh nhau thì Bạch Thiên sư thúc sẽ là người chịu trận.’
Ngay từ đầu, những thứ chẳng hạn như thường thức hay lý trí đều không thể dùng cho Thanh Minh - con người đang đứng trước mặt bọn họ. Trong số những việc tên tiểu từ này gây ra từ trước đến nay, thử hỏi có chuyện gì thuộc về thường thức không?
“Thanh Minh.”
Nhuận Tông hít một hơi thật sâu rồi nói.
“Ta hiểu tâm trạng của đệ, nhưng bây giờ thì tuyệt đối không được.”
“Vì sao?”
“Không còn bao lâu nữa là đến Hoa Tông Chi Hội rồi.”
“Thì liên quan gì?”
“……Bạch Thiên sư thúc là người phải đại diện cho tất cả các đệ tử đời thứ hai của Hoa Sơn ở Hoa Tông Chi Hội. Lỡ như người đó bị đệ đánh cho rồi không thể xuất hiện ở Hoa Tông Chi Hội được thì đệ tính thế nào?”
“Ầy. Ta làm gì đánh đến mức đó chứ. Đánh đau nhưng không làm người khác bị thương là đặc trưng của ta còn gì. Huynh không biết à?”
“Huynh biết chứ.”
Biết rất rõ là đằng khác. Vì huynh đã bị đệ đánh cho không biết bao nhiêu lần cơ mà.
“Nhưng có như vậy cũng không được. Bạch Thiên sư thúc bị sư điệt của mình đánh thử xem. Liệu sư thúc có còn chút lòng tự tôn nào nữa không?”
“……”
“Chúng ta nhẫn nhịn thêm chút nữa thôi. Việc bị Bạch Thiên sư thúc bắt nạt dù gì cũng tốt hơn là bị lũ người Tông Nam coi thường kia mà.”
Thanh Minh cau có.
“Ta thấy cho bọn họ một trận thật sảng khoái thì vẫn tốt hơn cơ mà.”
“Hãy bỏ qua một lần này thôi, coi như là nể mặt huynh cũng được. Hoa Tông Chi Hội là một chuyện quan trọng. Huynh xin đệ đấy.”
“Hư ư ưm.”
Thanh Minh xoay đầu lại. Và nói bằng một giọng điệu có chút cứng nhắc.
“Giờ thì bỏ ra đi.”
Các sư huynh sư đệ nhìn sắc mặt của Nhuận Tông. Phải đợi đến khi Nhuận Tông gật đầu thì bọn họ mới dám buông Thanh Minh ra rồi thậm thụt lùi sang một bên. Thế nhưng bọn họ vẫn duy trì một khoảng cách nhất định để có thể bắt Thanh Minh lại ngay lập tức nếu cậu ấy có ý định chạy trốn.
 “Vậy tức là chỉ cần nhẫn nhịn đến lúc Hoa Tông Chi Hội kết thúc là được chứ gì?”
“…….Cũng không hẳn là chúng ta phải nhịn đến lúc đó…….”
“Huynh nói gì mà nghe mông lung thế! Nói chắc một câu đi nào!”
Nhuận Tông nhắm nghiền mắt. Và rồi cậu ta mở lời với ý định muốn dập tắt được ngọn lửa đang bùng lên trước mắt.
“Được rồi! Sẽ nhịn đến khi Hoa Tông Chi Hội kết thúc thôi!”
“Ta biết rồi.”
Thanh Minh gật đầu một cách thoải mái.
“Dù gì thì trong thời gian qua đại sư huynh cũng vất vả mà, yêu cầu nhỏ này thì ta phải đồng ý chứ.”
“….Thật là cảm động rớt nước mắt, cảm ơn đệ.”
“Sao huynh lại khóc?”
“À không. Không có gì.”
Cái này không phải là nước mắt đâu. Là mồ hôi của tâm hồn đấy, tên tiểu tử này.
“Nhưng mà lỡ như bên kia gây sự đòi đánh nhau trước thì sao?”
“…..làm gì có chuyện đó”
“Giả sử như có thì thế nào.”
Nhuận Tông hít một hơi.
“Vậy thì đệ thích làm gì thì làm. Vì đến mức đó thì huynh không biết phải làm gì nữa.”
“Thật sao?”
Khóe miệng của Thanh Minh khẽ nhích lên. Nhuận Tông sau khi nhìn thấy nụ cười đó của Thanh Minh thì trong lòng trở nên bất an vô cùng.

 

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương