Hoa Sơn Tái Khởi (Phần Mở Đầu)
-
Chapter 35 Tên khốn nhà ngươi là người của Tông Nam ư? (5)
Chapter 35. Tên khốn nhà ngươi là người của Tông Nam ư? (5)
Hắn không phải coi thường đối thủ.
Mặc dù sức mạnh của Cung Vấn Liên không quá nổi trội trên giang hồ nhưng thái độ của hắn ta không hề thua kém họ. Những người đi theo con đường võ đạo không bao giờ được đánh giá thấp kẻ thù của mình. Ngay cả một con hổ cũng cố gắng hết sức để bắt một con thỏ.
Hơn nữa, hắn ta không thể lơ đễnh sau khi chứng kiến Thanh Minh đánh bại đám hộ vệ của mình.
Nhưng mà…
Có điều gì đó hơi lạ.
Nhìn đi.
Toẹt.
Khi Cung Vấn Liên cố gắng tấn công bằng nắm đấm của mình, trước khi nó có thể vượt qua ngực hắn ta, nó đã bị chặn lại. Hơn nữa, nó đã bị chặn chỉ bằng vỏ kiếm.
Tên cướp liên tục chặn mọi chuyển động, vặn vẹo mà không tấn công, như thể đang chơi đùa với Cung Vấn Liên.
"Ặc!"
Hắn ta có thể cảm nhận rõ ràng nội lực.
"Tên khốn kiếp này!"
Hắn đánh người bằng kỹ năng Hồi Tuyến Thoái, nhưng khi nhìn lại thì hắn đã không còn ở đó nữa.
"Chậm chạp quá."
"Hộc!"
Cung Vấn Liên giật mình trước giọng nói phát ra từ phía sau và vung nắm đấm ra sau.
Nhưng lần này cũng tương tự.
Ặc!
"Ộc!"
Nội lực được lưu thông từ đan điền và khuếch đại qua thắt lưng và ngực của hắn. Nắm đấm của hắn biến thành vũ khí cuồng nộ. Nhưng điều gì sẽ xảy ra khi những vũ khí như vậy bị chặn trước khi giải phóng năng lượng?
Đùng!
Âm thanh của thứ gì đó phát nổ bên trong cơ thể Cung Vấn Liên. Đồng thời, xương bả vai của hắn ta sưng lên.
Mặc dù không thể nhìn thấy bằng mắt nhưng chắc chắn cơ vai đã bị rách.
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
"Á!"
Điều tương tự cứ lặp đi lặp lại.
"Ư ư ư!"
Hắn dùng hết công lực và đá vào hắc y nhân. Tuy nhiên, hắc y nhân không hề có dấu hiệu né tránh. Hắn chỉ lùi lại một bước như thể bị con ruồi bay vào làm phiền.
Bàn chân của Cung Vấn Liên lướt qua ngực hắc y nhân. Bộ quần áo của hắn bay lên dưới áp lực của gió, nhưng nó không thể chạm vào bất kỳ sợi lông nào trên cơ thể hắc y nhân.
'Cái quái gì thế này?'
Cung Vấn Liên mất bình tĩnh.
Hắn nhanh quá sao?
Không phải.
Vậy thì hắn quá mạnh ư?
Cũng không phải.
Hắc y nhân không nhanh cũng không mạnh. Đánh giá từ vẻ ngoài của hắn, Cung Vấn Liên chắc chắn có thể đối phó với mười tên như vậy cùng một lúc.
Nhưng bây giờ, hắn ta thậm chí còn không thể chạm vào gấu quần của hắc y nhân. Giống như một đệ tử trẻ đang đối phó với sư phụ của mình, hắn ta đã thử đủ mọi cách nhưng không có tác dụng.
Bây giờ hãy nhìn thử đi.
Giống như nhìn thấy một con yêu tinh vậy.
Rõ ràng là hắn ta đang giao đấu với con người nhưng hoàn toàn không có cảm giác đang đối mặt với ai đó. Rõ ràng là nhìn thấy nhưng thậm chí không thể chạm, có cố gắng thế nào cũng không thể gây sát thương lên hắn.
Thà rằng hắn đi chuyển chớp nhoáng để Cung Vấn Liên có thể biết giới hạn và thực lực của mình mà rút lui. Nhưng hắn chỉ tránh ở một khoảng cách rất ngắn nên trong lòng hắn như muốn nổ tung.
'Tên này là quái vật.'
Nếu chỉ là né tránh thì hắn ta sẽ không căng thẳng như thế này. Nhưng võ công của tên cướp không phải là tất cả.
'Hắn ta đang đọc chuyển động của ta.'
Trước khi hắn ta ra quyền, hắn ta đã xác định được nơi giáng xuống. Nội lực đáng lẽ dùng để tấn công nhưng lại bị tên kia chặn lại và đẩy ngược vào trong.
Khác với lấy nhu chế cương của Võ Đang. Đây là sự kết hợp giữa tiến và nhanh.
Cung Vấn Liên thậm chí không thể tưởng tượng được tên hắc y nhân này có thể mạnh đến mức nào.
‘Ta đã sai ngay từ đầu rồi.'
Ngay từ đầu hắn ta đã không thể đoán trước được con quái vật này. Nếu biết có quái vật như vậy tồn tại ở Hoa Sơn, hắn ta sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy.
Tuy nhiên…
"Ư ư ư."
Hắc y nhân đang né đòn tấn công của Cung Vấn Liên, bỗng ôm lấy eo và cúi người xuống.
"Ôi trời. Cái thân xác chết tiệt này. Nó đau quá. Đau quá.”
"..."
Hắc y nhân thở hổn hển và vỗ nhẹ vào lưng.
… Con quái vật này có chút vụng về.
Một cao thủ như thế đang thở hổn hển vì kiệt sức với những động tác này sao?
Thật vô lý.
Nhưng thực tế điều đó đã xảy ra.
Ngực hắc y nhân phập phồng không ngừng. Phần miệng của chiếc mặt nạ đang dần trở nên ướt đẫm theo hơi thở. Và khuôn mặt lộ ra ở giữa chiếc mặt nạ và lưng hắn cũng ướt đẫm mồ hôi.
Không phải ai nhìn vào cũng biết hắn sắp ngất xỉu sao?
Trong lúc đó, tên cướp đang né tránh mọi đòn tấn công, khiến hắn càng điên cuồng hơn
"Ư ư ư."
Tên hắc y nhân lại thẳng lưng lên như cũ.
"Chậc. Ta muốn chơi với ngươi thêm một chút, nhưng ta không thể. Ta cũng đã không còn sức nữa rồi."
Khuôn mặt của Cung Vấn Liên trở nên căng thẳng.
Tách trà mất một khoảng thời gian cũng đã nguội lạnh, nhưng cuối cùng, hắn ta thậm chí còn không nắm được gấu quần áo của hắc y nhân. Chẳng phải Cung Vấn Liên tự tin rằng nếu hắn ta có thể tung toàn lực của mình thì sẽ chỉ có một số người ở Hoa Sơn có thể đánh bại hắn ta sao?
Tuy nhiên, hắn thực sự đang bị một ông già mà mình chưa từng gặp mặt chế nhạo.
"Tại sao trong khoảng thời gian kia một người như các hạ lại chưa bao giờ ra mặt?"
"Ngươi không cần phải biết."
Thanh Minh vung thanh kiếm và bắt lại nó.
“Mấy người có cái mỏ giảo hoạt luôn bị ảo tưởng sức mạnh thì phải. Ngươi hỏi thì ta phải trả lời chắc?"
"..."
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
"Người hỏi phải là ta mới đúng. Ngươi chỉ là một Lâu Chủ của tửu lâu nhưng võ công lại khá mạnh. Làm sao một người có võ công như thế lại kiếm sống bằng một tửu lâu nhỏ ở Hoa Âm chứ?"
"Có quy định nào không cho người có võ công cao điều hành tửu lâu sao?"
“Nhưng đó lại là một câu chuyện khác khi Lâu Chủ của một tửu lầu có võ công cao mà tham tiền đến mức lừa cả một môn phái. Với tu vi võ công của ngươi, có rất nhiều cách tốt hơn để kiếm tiền. Ngươi hiểu ý ta chứ?"
Đôi môi trong chiếc mặt nạ của Thanh Minh cong lên.
"Ngươi đang nói gì…"
"À à. Được rồi."
Thanh Minh ngắt lời Cung Vấn Liên.
“Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi, dù sao thì ngươi cũng sẽ không nói cho ta biết. Ta không có âm mưu hay hành vi sai trái gì ở đây. Cũng không nhận lệnh từ ai cả. Tất cả mọi chuyện là đều xuất phát từ riêng cá nhân ta mà thôi. Đó có phải là điều ngươi định nói không?”
"... Đúng, đúng vậy."
"Hầy. Biết ngay mà."
Thanh Minh gật đầu thật mạnh.
"Bình thường ai cũng nói vậy. Thật không may, những người nói những điều như vậy không bao giờ thú nhận một cách dễ dàng ngay từ đầu. Thành thật mà nói, mặc dù tội lỗi của ngươi rất lớn nhưng ta không cảm thấy cần phải hủy hoại ngươi để lấy thông tin. Vì khi ta xẻ da lóc thịt thì những lời ấy tự nhiên sẽ tuôn ra thôi, nhưng làm vậy thì sẽ nảy sinh ra rất nhiều vấn đề."
Thanh Minh gật đầu một mình.
"Được rồi, vấn đề là đây. Ngươi có biết ta phải làm gì khi những chuyện như thế này xảy ra không?"
"... Làm sao ta biết được.'
"Đánh."
Cung Vấn Liên mở to mắt.
"Hả?"
"Ta nói là đánh."
"..."
Thanh Minh nghiêng đầu vài lần và đi về phía Cung Vấn Liên.
"Dù sao thì ngươi cũng sẽ không nói ra và trong lòng ta cũng sẽ cảm thấy bứt rứt. Vì vậy mà chúng ta cứ thỏa hiệp với nhau là được. Ngươi tuyệt đối đừng có nói ra. Bởi vì dù ngươi có không nói thì việc đánh ngươi cũng đủ làm ta hài lòng."
"..."
"Nếu ngươi đổi ý giữa chừng và muốn nói chuyện, chỉ cần giơ tay và nói. Nhưng tốt hơn là ngươi nên suy nghĩ nhanh đi. Bởi vì ngươi không thể lấy lại tiền cho một trận đòn mà ngươi đã nhận đâu."
"Ép người quá đáng!"
"À, đúng vậy. Ép người là sở trường của ta. Ta đến đây."
Thanh Minh nhanh chóng lao về phía Cung Vấn Liên.
Nhìn thấy Thanh Minh nhanh chóng thu hẹp khoảng cách, Cung Vấn Liên bất giác lùi lại phía sau.
Hắc y nhân không tỏa ra bất kỳ khí thế áp đảo nào. Thanh kiếm trong tay hắn cũng không chút đáng sợ. Ngay cả cách hắn chạy cũng có cảm giác như sẽ vấp ngã bất cứ lúc nào, nhưng Cung Vấn Liên rất ngạc nhiên và lùi về sau.
Tất nhiên, tốc độ rút lui của hắn ta không thể nhanh hơn tốc độ Thanh Minh lao đến.
Thanh kiếm vẫn còn nằm trong vỏ kiếm của Thanh Minh nhanh chóng nhắm vào đầu gối trái của Cung Vấn Liên. Nhận thấy không thể tránh được, hắn ta cố gắng dùng tay chặn đầu gối của mình.
Rắc!
Ngay sau đó, thanh kiếm của Thanh Minh giáng xuống vai Cung Vấn Liên.
"Á!"
Một âm thanh lớn không biết từ đâu phát ra.
'Vai ư?'
Rõ ràng là nhắm vào chân, vậy tại sao vai hắn ta lại bị trúng đòn?
Nhưng hắn ta không có nhiều thời gian để nghĩ về điều đó. Thanh kiếm giáng vào vai của Cung Vấn Liên, hiện giờ đang nhắm vào đầu hắn ta
Lần này, hắn ta có thể xác định rõ ràng góc độ chính xác nên dùng hai tay ôm lấy đầu mình.
Bốp!
Trước mắt hắn ta thoáng chốc mờ đi.
Thế giới chuyển sang màu đen và sau đó dần dần trở lại màu sắc của nó. Cùng lúc đó, hắn ta nghẹt thở và cổ như muốn gãy.
"Áaa!"
Thanh kiếm của Thanh Minh đã đâm vào cổ họng hắn ta. Vì lưỡi kiếm vẫn còn trong vỏ nên nó không cắt vào cổ họng. Nhưng thanh kiếm chẳng khác gì cục sắt đã đâm vào cổ. Đau đớn biết bao nhiêu?
Nước mắt của hắn trào ra, toàn thân run rẩy.
Xoạt! Xoạt!
Trong lúc đó, thanh kiếm của Thanh Minh chém xuống.
Vai, đầu, thắt lưng.
Bây giờ, hắn vung kiếm như thể đang đánh một con chó hoang.
Điều đáng kinh ngạc là mặc dù Thanh Minh vung kiếm một cách bừa bãi như vậy, nhưng Cung Vấn Liên vẫn chưa thể tránh được dù chỉ một lần. Nếu hắn ta vặn vai sẽ bị đập vào lưng dưới, nếu hắn ta lùi lại thì sẽ bị đập vào đầu.
Cung Vấn Liên rất nhanh trở nên hỗn loạn, sợ hãi lùi về sau.
"Chết, chết…"
Nỗi sợ tử vong bắt đầu thống trị tâm trí hắn ta.
Khoảnh khắc Cung Vấn Liên mở mắt và nhìn về phía trước, đôi mắt của hắn ta và Thanh Minh chạm nhau.
Và vào lúc đó, Cung Vấn Liên đã nhận ra.
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Khoảnh khắc Cung Vấn Liên nhìn thấy đôi mắt vô cảm của Thanh Minh, hắn ta đã hiểu.
Trong đời, hắn ta đã từng nhìn thấy đôi mắt như vậy vài lần. Và tất cả những người có đôi mắt như thế đều có một điểm chung.
Quỷ Sát Nhân.
Cung Vấn Liên không biết danh tính của hắn, nhưng rõ ràng là hắn đã giết chết vô số người. Đây là một người coi việc đánh chết Cung Vấn Liên như bắt một con ruồi bay ngang qua.
Ngay khi hắn quyết định rút kiếm ra khỏi vỏ, đầu của Cung Vấn Liên chắc chắn sẽ rơi.
'Không, không!'
Hắn ta không muốn chết. Ít nhất hắn ta không muốn chết ở đây!
Sau đó, Thanh Minh bắt đầu rút kiếm ra khỏi vỏ. Ngay sau đó, hắn tấn công vào đầu Cung Vấn Liên với tốc độ nhanh chưa từng thấy trước đây.
"Aaaa!"
Bàn tay của Cung Vấn Liên tỏa ra lam quang. Sau đó hướng về phía Thanh Minh đang vung kiếm và bắn ra như một tia chớp.
Ầm!
Cung Vấn Liên vẫn giữ nguyên tư thế đó với cánh tay duỗi thẳng ra trong sự bàng hoàng.
"..."
Không có.
Thanh Minh không đứng ở nơi hắn vốn dĩ phải ở đó. Cung Vấn Liên đột nhiên tỉnh lại, vội vàng nhìn lên và thấy Thanh Minh đã ở đằng xa, chống chân, thọc thanh kiếm vào vỏ.
Thanh Minh nói.
"Thái Ất Thần Thủ?"
"..."
"Tên khốn nhà ngươi?"
Khoảnh khắc Cung Vấn Liên nhận ra sai lầm của mình, sắc mặt của hắn ta trở nên trắng bệch.
"Là người của Tông Nam ư?"
Khuôn mặt của Thanh Minh nhanh chóng trở nên méo mó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook