Hoa Sơn Tái Khởi (Phần Mở Đầu)
-
Chapter 24 Ngươi đến từ Tông Nam sao? (4)
Chapter 24. Ngươi đến từ Tông Nam sao? (4)
“Ư ư ư.”
Thanh Minh ngồi thụp xuống đất.
“... Ôi chết mất thôi.”
Đây không phải là việc dễ dàng. Dù là một khu vườn nhỏ nhưng nó vẫn nằm trên một ngọn núi. Việc lục soát một nơi như vậy không hề dễ dàng.
Hơn nữa, vì phải tránh tai mắt của các sư thúc tổ mà hắn phải lén lút như ăn trộm để làm.
‘Cái cơ thể chết tiệt này.’
Hắn vẫn chưa thích nghi hoàn toàn được cơ thể này. Trước đây, Thanh Minh dù có làm việc cực lực ba ngày ba đêm cũng không một tiếng than. Tuy nhiên, cơ thể yếu đuối này làm một chút lại thở hổn hển.
Khi hắn đi xuống Hoa Âm để truy vấn tên Lưu Tống Sơn cũng vậy. Việc hắn lên xuống núi còn mệt hơn cả việc xử lý đám hộ vệ kia.
Hơn nữa, đối với cơ thể hiện tại của hắn thì việc này không dễ dàng chút nào.
“Phù.”
Thanh Minh hít một hơi thật sâu, dồn chân khí vào tay và đào xuống đất.
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Đêm hôm khuya khoắt, hắn đang làm gì thế?
“Thì bởi, chết tiệt.”
Mật thất hẳn là ở dưới đây. Nhưng vấn đề là hắn không biết nó ở đâu dưới đó.
Chỉ có một cách. Chính là kiểm tra từng cái một.
Thanh Minh dồn sức bò dọc trên núi tìm khoảng trống. Nếu có khoảng trống dưới núi có nghĩa là mật thất ở đó.
Nói thì dễ.
Nói thì dễ nhưng mà…
“Như mò kim đáy bể.”
Thanh Minh thở dài.
Nếu là hắn của ngày xưa thì chỉ cần một cái búng tay đã bao trọn cả ngọn núi. Nhưng hiện tại, chân khí giới hạn của hắn chỉ bằng một ngón tay.
“Cha mẹ ơi! Chắc chết mất.”
Thêm vào đó, hắn không thể liên tục sử dụng nhiều chân khí như vậy. Đan điền của hắn còn quá nhỏ nên rất nhanh sẽ cạn kiệt. Mỗi lần như vậy hắn phải vận công lại rất lâu để có thể bù vào.
‘Nếu nó không tồn tại thì nãy giờ ta đang làm trò ngu ngốc thôi sao?’
Cơ thể hắn mệt mỏi nên hắn không thể giữ tâm trí mình thoát khỏi những suy nghĩ như vậy. Thanh Minh lắc đầu để xua đi sự hỗn loạn trong đầu.
Nơi nào có ý chí nơi đó có đường đi.
“Chắc chắn là có!”
Xét tính cách của Chưởng Môn sư huynh và mọi thứ khác, sổ sách phải được cất giữ ở nơi an toàn. Và nơi an toàn duy nhất chính là ở đây.
Nó giống như việc lùng sục sa mạc để tìm kim cương vậy. Tuy nhiên, việc này giống việc tìm kiếm một tảng đá trên bãi biển hơn. Có lý nào lại không tìm thấy!
Một lần nữa!
“Úi mẹ ơi!”
Một lần nữa!
“Chết mất thôi!”
Một lần nữa!
“Rỗng rỗng thì phải. Không phải chuyện của ta. Ui chao!”
Một lần...
Khoan, chờ chút.
“Rỗng sao?”
Thanh Minh mở to mắt. Hắn vắt kiệt chân khí của mình để xác nhận lại.
‘Thấy rồi!’
Hắn cảm thấy có gì đó khác biệt. Có một không gian trống ở bên dưới. Bởi vì nội lực còn yếu nên không thể xác định được không gian này là do ai đó tạo ra hay là do tự nhiên.
Tuy nhiên, hắn chắc chắn rằng ở đây có khoảng trống.
Vậy thì?
“Phụt!”
Thanh Minh nhổ nước bọt xuống đất và đứng dậy. Sau đó, hắn chộp lấy cái xẻng ở bên cạnh.
“Tận mắt thấy thì mới chắc chắn được!”
Bây giờ là cuộc chiến quyết liệt.
“Ư!”
Một nhát.
“Ư!”
Hai nhát.
“Ư!”
Ba nhát.
Hắn ngã nhào.
Thanh Minh rơi xuống hố. Bụi bẩn xộc vào miệng hắn nhưng giờ hắn không còn sức để nhổ nó ra nữa.
“Không xong rồi, không xong rồi!”
Cơ thể chết tiệt.
Hắn chỉ cần đào năm lần thôi là tay đã tê, chân đã run lẩy bẩy. Lưng hắn đau muốn gãy ra giống như bị một cao dao cắm thẳng vào đó.
Ai học võ công đều quen với đau khổ.
Tuy nhiên, nỗi đau do tu luyện vất vả và chấn thương nặng với nỗi đau khi lao động nặng nhọc là khác nhau. Thật không may, Thanh Minh không quen với cơn đau lao động.
Ngay cả khi hắn đã quen với cơn đau lao lao động thì đây cũng không phải là điều mà cơ thể một đứa trẻ nên làm.
“Phụt!”
Thanh Minh nhổ đất ra khỏi miệng và đảo mắt.
“Đến rồi. Xem ai mới là người chiến thắng này!”
Nhưng nếu hắn bỏ cuộc, không phải sẽ bôi xấu cái danh Mai Hoa Kiếm Tôn ư!
“Ôi chao!”
Thanh Minh bắt đầu đào mạnh hơn.
Nếu phía dưới có không gian, hắn nhất định sẽ đến được đó!
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Đào! Đào! Đào!
“Ôi chaaaa!”
Đào! Đào! Cạch!
“Ơ?”
Cạch?
Thanh Minh nhanh chóng hạ thấp tư thế. Sau đó hắn bắt đầu xới đất bằng cả hai tay. Sau khi đào đất vài lần, hắn cảm thấy có gì đó cứng cứng ở đầu ngón tay.
‘Gạch?’
Khuôn mặt Thanh Minh nhăn nhó. Trên tay hắn có cảm giác kỳ lạ và hắn có thể nhìn thấy một vết nứt ở giữa. Nó trông giống như một viên gạch.
Có thể đó là một dấu hiệu tốt cho thấy có thứ gì đó được xây bằng gạch dưới chân núi như thế này. Bởi vì nó có nghĩa là ai đó đã tạo ra một không gian nhân tạo.
Nhưng suy nghĩ của Thanh Minh thì khác.
Nếu đây là mật thất của Hoa Sơn thì nó sẽ không được bảo vệ một cách vụng về bằng tường và đá. Chắc chắn rằng khu vực xung quanh sẽ được canh gác chặt chẽ hơn một chút đề phòng trường hợp có người đột nhập.
Nhưng vì là gạch nên…
‘Trước tiên cứ đào cho xong đã.’
Thanh Minh cố gắng kìm nén sự thất vọng của mình. Hắn không thể chắc chắn điều gì cho đến khi hắn tận mắt nhìn thấy nó. Điều đầu tiên cần làm là kiểm tra bằng mắt.
Sột soạt.
Khi đào đất lên, người ta thấy những viên gạch tạo thành hoa văn rõ ràng. Bởi vì tu vi võ công của hắn còn thấp nên không thể nhìn rõ, nhưng chắc chắn là có thứ gì đó bên dưới.
‘Xem nào.’
Thanh Minh cẩn thận chộp lấy một viên gạch.
Nhiều năm trôi qua, những viên gạch đã gắn chặt với nhau. Hắn dùng lực kéo viên gạch nhưng vẫn cẩn thận để không làm vỡ nó.
Rung rinh.
Một viên gạch được kéo lên.
‘Được rồi!’
Thanh Minh cẩn thận rút viên gạch ra và đưa mặt vào cái lỗ do chính mình tạo ra.
‘Đây là…’
Thanh Minh nhìn xuống và hơi cau mày.
Không có gì bên dưới. Tất cả những gì hắn thấy là…
‘Không thể nào… A! Một hành lang à?’
Hắn siết chặt nắm đấm.
Không phải là tìm nhầm. Hắn đã tìm đúng chỗ, nhưng nó chỉ lệch sang bên cạnh một chút. Nơi hắn tìm thấy không phải là mật thất mà là con đường dẫn đến đó. Năng lực của hắn vẫn còn yếu nên không thể phân biệt chính xác đường dẫn và mật thất.
Nhưng tìm được hành lang đồng nghĩa với việc tìm được đường tới mật thất!
‘Tốt lắm!’
Khoảnh khắc Thanh Minh ngẩng đầu lên và cố gắng gỡ thêm những viên gạch….
Cộp! Cộp!
Hắn nghe thấy tiếng bước chân nặng nề ở phía dưới.
‘Ôi!’
Thanh Minh giật mình suýt hét lên. Có ai đó đang đi bộ qua hành lang này.
‘Chưởng Môn Nhân?’
Hắn ngửa đầu ra sau, vội vàng che lại viên gạch vừa lôi ra. Nhưng có một vấn đề lớn hơn.
‘Ôi thôi!’
Ánh sáng lọt qua những vết nứt được tạo ra khi những viên gạch được dỡ bỏ. Thanh Minh vội vàng che thân bằng gạch, và hạ thấp hơi thở của mình bằng Quy Tức Đại Pháp.
‘Sao lại là lúc này?’
Không biết chừng sẽ bị phát hiện. Chưởng Môn Nhân sẽ nói gì nếu biết hắn lục tung cả ngọn núi để đào bới và đến được đây?
Hắn tuyệt đối không thể bị phát hiện.
Cộp! Cộp!
Tiếng bước chân đi dọc hành lang tối ngày càng gần hơn. Một bước đi không nhanh không chậm.
Đúng là Chưởng Môn Nhân.
Hắn chỉ cần nhìn thấy hình ảnh xuất hiện trong bóng tối cũng có thể biết chắc chắn đó là Chưởng Môn Nhân.
May mắn thay, Chưởng Môn Nhân không cảm nhận được sự bất thường nên đã đi qua nơi Thanh Minh đang nhìn xuống. Nhưng hắn không có thời gian để thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì Chưởng Môn Nhân đã ngay lập tức dừng bước.
‘Bức tường đằng kia…?’
Khi mắt hắn trở nên quen với bóng tối, hình ảnh bên trong trông rõ ràng hơn. Có thể nhìn thấy bức tường lớn trước nơi Chưởng Môn Nhân dừng bước.
Không. Đó không phải tường.
Trông có vẻ như vậy nhưng đó không phải là một bức tường. Cuối hành lang dài chính là một cánh cửa. Chưởng Môn Nhân đứng yên nhìn nó.
‘Thì ra ông ấy biết chỗ này.’
Hắn cũng đoán điều này có thể xảy ra.
Những người khác có thể không có cách nào biết về sự tồn tại của mật thất mà ngay cả Thanh Minh cũng không biết, nhưng khả năng cao là chỉ có Chưởng Môn Nhân biết về nó. Chưởng Môn sư huynh có thể đã truyền nó cho Chưởng Môn Nhân tương lai để chuẩn bị cho trường hợp khẩn cấp, hoặc có thể ông ấy đã tình cờ phát hiện ra nó khi sống ở đây một thời gian.
Tuy nhiên, điều kỳ lạ là nếu ông ấy biết về sự tồn tại của mật thất thì tại sao Hoa Sơn lại trở nên như thế này?
Ở đây rõ ràng cất giữ sổ sách mà Chưởng Môn sư huynh đã làm và những bảo vật mà?
Ngay lúc đó.
Chưởng Môn Nhân lặng lẽ giơ tay và chạm vào bức tường, hay đúng hơn là cánh cửa. Giống như chạm vào cái gì đó quan trọng trong một khoảng thời gian.
‘Hắn đang làm gì thế?’
Đó là một động tác không có ý nghĩa cụ thể.
Tuy nhiên, sở dĩ hắn không chê bai nó đó là vì hắn cảm nhận được bầu không khí ở Chưởng Môn Nhân khác hơn thường ngày.
Khi mò mẫm mở cửa, ông ấy từ từ cúi đầu xuống và giữ nguyên tư thế đó một lúc.
Lúc này Thanh Minh mới nhận ra.
Không phải là ông ấy đang làm gì đó.
Mà là ông ấy không thể làm được gì cả.
Thanh Minh nhìn tấm lưng của ông ấy và vô thức cắn môi.
Nhỏ bé.
Và tiều tụy.
Lưng của Chưởng Môn Nhân Đại Hoa Sơn Phái luôn vững chãi và ấm áp. Nhưng bây giờ lưng ông ta cong như con đường làng bị thời gian bào mòn, nhìn ông ta thật tiều tụy.
Một tấm lưng mà không ai có thể nhìn thấy được. Vì không có ai ở đây nên hắn có thể nhìn thấy tấm lưng như vậy.
Hắn cảm thấy tấm lưng đang dựa vào tường của Chưởng Môn Nhân đang run rẩy từng chút một.
‘À…’
Có lẽ hắn hiểu rồi.
‘Thì ra là không mở được.’
Thanh Minh khẽ cắn môi.
Lưng ông ấy đang đau. Rất lạnh và đau.
Hoa Sơn đang sụp đổ.
Võ công suy tàn và tài sản giảm sút. Những người đòi nợ ngày càng trở nên hung dữ, lưỡi đao của kẻ thù ngày càng sắc bén.
Sẽ tuyệt vọng đến mức nào nếu phải một mình dẫn dắt Hoa Sơn trong tình huống như vậy?
Chưởng Môn Nhân phải đau khổ đến mức nào khi nhìn Hoa Sơn mà ông ấy đã cống hiến cả cuộc đời mình để sụp đổ nhưng lại không thể làm được gì?
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Tuy nhiên, ông ấy không thể nói chuyện đó với bất cứ ai. Bởi vì ông ấy là chỗ dựa của các đệ tử khác. Ông ấy không phải là người có thể đặt gánh nặng của mình lên họ.
Dù mọi thứ có sụp đổ thì ông ấy cũng phải vững vàng chống đỡ nơi này như một cái cây khổng lồ rễ rộng vươn sâu vào lòng đất.
Vì vậy…
Vì vậy, ông ấy mới một mình ở nơi như thế này để giải tỏa nỗi đau và nỗi buồn đó
Nắm lấy cánh cửa không mở ra được.
Thanh Minh nhìn vào bóng lưng Chưởng Môn Nhân. Hắn như muốn khắc sâu hình ảnh đó vào trong mắt mình.
Chưởng Môn Nhân đã nắm chặt cửa trong một thời gian dài và không di chuyển, yên lặng ngẩng đầu lên.
Ông ấy nhìn chằm chằm vào cửa và thở dài rồi quay người lại. Từ từ quay lại hành lang.
Thanh Minh nín thở cho đến khi Chưởng Môn Nhân hoàn toàn khuất bóng. Sau đó hắn nhấc viên gạch lên và nhảy xuống hành lang.
“Chậc…”
Cuối cùng hắn đã nhìn thấy một cảnh tượng mà hắn không muốn thấy.
‘Lỗi của ta lớn quá.’
Không chỉ vậy, sai lầm của những bậc tiền nhân cũng rất lớn. Tương lai của giang hồ tuy rất quan trọng nhưng tương lai của Hoa Sơn cũng quan trọng không kém. Mặc dù điều quan trọng là giải quyết cuộc khủng hoảng trước mắt nhưng họ cũng nên nghĩ đến những đứa trẻ sẽ bị bỏ lại phía sau.
“Bây giờ cũng không quá muộn.”
Nếu có lỗi, hắn có thể sửa. Kể từ bây giờ, Thanh Minh sẽ giúp họ lấy lại những năm tháng đã mất.
“Chà, vậy thì…”
Hắn quay đầu và nhìn về phía cánh cửa.
“Phải mở cánh cửa chết tiệt này ra trước.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook