Hoa Sơn Tái Khởi (Phần Mở Đầu)
Chapter 18 Hoa Sơn suy tàn là vì ta sao? (3)

Chapter 18. Hoa Sơn suy tàn là vì ta sao? (3)


 

"Trước tiên là hai người đã được cứu rồi"

Thanh Minh thoải mái nằm ngửa nhìn từ trên mái hiên xuống. Bên cạnh hắn còn đặt cả cơm nắm.

‘Không phải ta quá nhân từ rồi sao.’

Nếu bây giờ hắn vào nhà ăn, các sư huynh sẽ không thể ăn uống yên ổn vì phải để ý ánh mắt của Thanh Minh. Ít nhất cũng phải để cho bọn họ ăn cơm thoải mái. Đó không phải là đạo lý làm người ư?

Thanh Minh vỗ bụng và thở dài.

'Bắt đầu ồn ào hơn rồi'

Vốn dĩ hắn định im lặng dò xét trong một thời gian đã rồi mới bắt đầu lên kế hoạch hành động. Nhưng lũ tiểu tử này không những nhổ lông của con hổ đang ngủ mà còn dám nhét xiên lửa vào miệng nó.

Cho nên không còn cách nào khác mà? Trên đời này có những thứ chịu đựng được nhưng cũng có những thứ không thể chịu đựng.

"Chuyện đã qua thì không còn cách nào khác."

Dù vậy cũng may mắn vì Vân Kiếm vẫn là người biết nói đạo lý. Thanh Minh chỉ mới thử dò xét tâm tư thì hắn ta đã hiểu ngay và ủng hộ hắn. Nhờ vậy mà mọi chuyện được giải quyết dễ dàng hơn hắn nghĩ.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)


 

Tất nhiên, Thanh Minh cũng đã chuẩn bị thêm các phương án dự phòng khi có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, nhưng nếu vậy thì vẫn sẽ phiền phức hơn nhiều.

'Thông minh hơn ta nghĩ.’

Được đấy.

"… Thông minh? "

Rõ ràng lời này là Thanh Minh dành cho Vân Kiếm. Nhưng nếu tính về danh phận thực sự thì Vân Kiếm chỉ là sư điệt của sư điệt của hắn. Việc sử dụng từ ‘thông minh’ đối với sư thúc tổ thì quả thật là một sự bất kính, nhưng nếu đổi lại là sư điệt của sư điệt thì đây chẳng phải là một lời khen sao?

"Ồ, phức tạp nhỉ."

Có lẽ phải sống thêm một thời gian nữa thì Thanh Minh mới sắp xếp lại mối quan hệ này được. Lập trường của hắn trong Hoa Sơn vẫn chưa được giải quyết rõ ràng.

Cứ vậy đi…

"Hai tên tiểu tử đó chắc chắn cũng rất thông minh."

Ánh mắt của Thanh Minh hướng về phía Nhuận Tông và Chiêu Kiệt đang đi vào nhà ăn.

Lúc nào cũng vậy, trong một đám người thì nhất định sẽ xuất hiện một vài người nổi bật trong số đó. Theo linh cảm của Thanh Minh, hai tên đó có thể trở thành trụ cột trong số các đệ tử đời thứ ba của Hoa Sơn.

"Chúng cũng rất có chính kiến."

Khá đáng khen nhỉ. Bình thường bị hành xác như vậy cũng không hề kêu ca hay bất bình, tính ra không phải vẫn rất có ý chí sao? Ngay cả Thanh Minh cũng không thể không cảm thán.

Đặc biệt là Chiêu Kiệt.

Chỉ tính đến việc hắn ta có thể bỏ qua hận thù với kẻ đã đánh mình và chịu nhìn nhận tình hình một cách công tư như vậy đã rất đáng nể rồi. Thậm chí Chiêu Kiệt còn là một trong những người tin tưởng rằng nếu chịu làm theo Thanh Minh thì có thể trở nên mạnh mẽ hơn, chuyện này thật đáng kinh ngạc. Thanh Minh còn nghĩ nếu hắn có tiền thì nhất định sẽ thưởng cho hắn ta.

‘Nếu biết cách nuôi dạy thì sau này nhất định sẽ trở thành người hữu dụng.’

Thanh Minh mỉm cười và cắn miếng một miếng cơm nắm.

Lũ tiểu tử đó cứ bỏ qua một bên đã, điều quan trọng hơn cả chính là Thanh Minh.

'Trước tiên ta phải rèn luyện cho cơ thể rắn rỏi hơn đã.’

Nền tảng đã được xây dựng đại khái lại rồi. Con đường phải đi vẫn còn dài nhưng có thể nói là đã vượt qua đoạn nguy hiểm nhất. Vì vậy, bây giờ việc trước mắt là phải học võ công một cách nghiêm túc.

Vậy điều gì là cần thiết nhất vào thời điểm này?

Đó chính là một cơ thể cứng cỏi như sắt thép.

Hắn mang theo rất nhiều kinh nghiệm và trọng sinh với cơ thể của một đứa trẻ, không phải là có thể mạnh mẽ hơn bằng việc thiền định hay luyện kiếm sao?

Làm gì có chuyện đó.

"Võ công luôn lấy chính trực làm trọng."

Lý thuyết là lý thuyết, hiện thực là hiện thực. Cho dù ngươi có biết võ công cao siêu đến đâu, nhưng nếu không thể thực hành thì cũng không thể phát huy được hết sức mạnh của mình.

Việc tu luyện nội công không thể cứ dùng đầu là được. Nhất định phải rèn luyện bằng cách khiến cho cơ thể đổ mồ hôi.

Điều cần thiết nhất để thực hiện điều đó chính là sức mạnh của gân cốt.

Chẳng phải kiếm pháp của Hoa Sơn rất sắc bén và hoa lệ sao?

Nói cách khác, một thanh kiếm ẩn chứa nội lực phải vung theo mọi hướng chỉ bằng cổ tay. Hoa lệ được sinh ra từ kiếm chứ không phải là người luyện kiếm.

Để hoa mai có thể nở đẹp và rực rỡ, cần phải có một bộ rễ vững chắc. Trong võ công, rễ chính là thể xác con người.

'Không thể chỉ nhìn những gì bản thân muốn xem.’

Thế gian đã từng bị thu hút bởi thanh kiếm hoa lệ của Hoa Sơn. Nhưng họ lại không nhìn thấy được ý nghĩa đằng sau rằng người cầm kiếm của Hoa Sơn không chỉ vung kiếm để giết chóc.

‘A, chết tiệt! Làm gì mà phức tạp vậy? Cứ đâm chết đi không được sao?’

‘Trước khi kết liễu kẻ khác sao cứ phải xoay kiếm ba lần vậy chứ! Chắc gãy cổ tay mất thôi!’

Ta thấy hai cái chân của thiên nga xinh đẹp bơi lội thong thả trên làn nước nhưng cứ một hồi đôi cánh của nó lại vỗ đập liên tục. Nếu kiếm pháp hoa lệ của Hoa Sơn là cơ thể của thiên nga thì thân thể người vung kiếm chính là đôi chân.

Vì vậy, nhất định phải rèn luyện liên tục.

Những đứa trẻ kia chỉ cần tiếp thu được bốn phần tu luyện mà Thanh Minh muốn truyền thụ thì khoảng 3 năm sau là có trở thành những Hậu Khởi Chi Tú sở hữu thân thể mạnh nhất trong thiên hạ.

Vào khoảng thời gian đó, Hoa Sơn không phải là môn phái có cách sử dụng kiếm hoa lệ nhất thiên hạ mà còn có thể trở thành môn phái hùng mạnh ngang ngửa Thiếu Lâm.

Thanh Minh cười khẩy và đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

'Bây giờ vấn đề lại chuyển đến những người bề trên nữa.’

Nếu là lũ tiểu tử này thì hắn có thể nắm quyền kiểm soát nhanh chóng, nhưng bây giờ Thanh Minh vẫn chưa nghĩ ra cách để xoay chuyển tâm ý của những người đứng đầu Hoa Sơn hiện tại. Vì vậy, hắn  nhất định phải khiến cho bản thân mạnh mẽ hơn.

Nghĩ đến Vân Kiếm, Thanh Minh lại thở dài.

'Tư chất cũng không tệ.’

Nếu nhìn vào khí thế, hắn có thể cảm nhận được sự nỗ lực chăm chỉ của của Vân Kiếm trong thời gian qua.

Việc một người không được truyền thụ võ công đúng nghĩa lại có thể đạt được đến trình độ như vậy không phải là việc dễ dàng. Trước khi quá muộn, nếu có thể cho Vân Kiếm học kiếm thuật đúng cách thì chắc chắn hắn ta sẽ trở thành một nhân tài tràn đầy khí phách.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)


 

'Nhưng làm sao có thể thực hiện được việc này đây.’

Thanh Minh gãi đầu.

Khó xử quá.

Thanh Minh ước gì có thể trực tiếp dạy cho hắn ta, nhưng nếu làm như vậy thì sẽ gây náo loạn. Thanh Minh hoàn toàn không có tự tin để gánh vác hậu quả. Vậy nên chuyện này thực sự không thể để lộ ra. Cái này.

'Hừm'

Thanh Minh lại gãi đầu.

Cứ nghĩ rằng đầu óc của mình không tệ, nhưng đây không phải là vấn đề mà có thể kiểm soát nên rất khó để tìm ra câu trả lời.

‘Trước tiên cứ thử xem đã nhỉ?’

Trước tiên cần nắm bắt chính xác tình hình rồi đi tới đâu hay tới đó vậy.

Phải xác nhận lại xem võ công thực chiến là gì. Và Hoa Sơn đang đi theo hướng võ công như thế nào.

* * *

Chiêu Kiệt nuốt nước bọt khi nhìn thấy Thanh Minh ngồi vắt chéo chân trước mắt.

'Hình như ta suy nghĩ sai rồi thì phải không?’

Trở nên mạnh mẽ hơn? Huấn luyện?

Tất cả đều tốt. Thấy rất tốt.

Nhưng để làm được điều đó, Thanh Minh phải tiếp tục sống với một đám tiểu tử này.

'Liệu ta có thể chịu đựng được không đây?'

Càng nghĩ càng có cảm giác có gì đó không ổn.

"Chuyện là…"

“Vâng.”

"Không cần dùng kính ngữ đâu, sư huynh."

"… Ừm. "

"Ta vừa nói ‘chuyện là’ đúng không? "

“Vâng.”

"Đã bảo là không cần dùng kính ngữ mà.”

"Vâng."

Thanh Minh cau mày khi nhìn thấy những gì Chiêu Kiệt viết.

"Thật sự chỉ có nhiêu đây thôi sao?"

"Chỉ có vậy thôi… ạ”

"Ta đã nói sư huynh không dùng kính ngữ… thôi, cứ làm theo ý mình đi."

Nếu quen rồi thì sẽ tự biết mà nói trống không thôi. Bây giờ điều đó không quan trọng.

Thanh Minh chống tay lên cằm nhìn vào tờ giấy chưa khô mực.

"Vì vậy, đây là tất cả những gì về võ công mà Hoa Sơn đang truyền thụ đúng không?"

Chiêu Kiệt gật đầu mà không nói lời nào.

“Ha, điên mất thôi.”

"..."

Thanh Minh nằm bò xuống ghế. Như mọi khi, Chiêu Kiệt không thể nào đoán được lý do tại sao lại làm như vậy.

'Sao hắn ta lại như vậy nhỉ?'

Đột nhiên, bảo Chiêu Kiệt viết tất cả các kiến thức võ công mà các đệ tử Hoa Sơn đang được học, nhưng khi nhìn vào danh sách đã ghi thì thở dài thườn thượt.

“Thực sự hết rồi sao?”

Sau đó cứ lặp lại một câu hỏi giống nhau.

'Nhìn sao cũng thấy không được tỉnh táo.'

Sư thúc tổ đã làm như vậy. Người nói để trở nên mạnh mẽ thì chúng ta phải biết cách bỏ đi một vài thứ.

Nhưng mà cho dù có bỏ đi thì cũng không phải là bỏ quá nhiều thứ rồi sao? Có vẻ như thực sự chỉ tới đây thôi…

“Sư huynh.”

"Hả?"

"Ngoài cái này ra thì không còn cái nào khác à? Không phải có vài chỗ sư huynh không được biết đến sao?”

"Đúng là có vài thứ ta không được phép đọc, nhưng xem qua thì không sao. Đây là tất cả rồi."

"… Không."

Ánh mắt của Thanh Minh lại lướt qua danh sách.

Thực ra đã đoán được một phần nào đó về tình hình của Hoa Sơn khi nghe nói Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp biến mất và các đệ tử chỉ học được chưa tới một nửa võ công như có như không. Nhưng không nghĩ mọi chuyện lại nghiêm trọng tới mức này.

"Không, gì mà chưa tới một nửa chứ?"

Nếu phải chọn thì sẽ chọn ra những kiếm pháp quan trọng.

Là ai có khả năng làm ra việc này khiến Hoa Sơn có nguy cơ suy vong chứ?

"Vậy bây giờ các đệ tử đời thứ ba đang được học Thái Ất Mê Ly Kiếm và Phục Hổ Thanh Dương Kiếm sao?"

“Theo ta biết thì là như vậy.”

"… Thật là không tưởng tượng nổi mà.”

Thanh Minh gãi đầu.

'Tình huống này còn nghiêm trọng hơn ta nghĩ nhiều'

Không được rồi.

Tất nhiên, sự thật là con người quan trọng hơn võ công. Nhưng không phải cái đó cũng có mức độ thôi sao? Ví dụ như khi kẻ thù tấn công bằng kiếm thật đã được rèn luyện bài bản, thì ít nhất bên chúng ta vẫn phải biết đối ứng dù chỉ cầm cành cây hay kiếm giả chứ.

Đó là mức độ ít nhất. Tối thiểu thôi.

Nhưng mà, thậm chí Thái Ất Mê Ly Kiếm và Phục Hổ Thanh Dương Kiếm còn không đạt đến mức tối thiểu đó theo tiêu chuẩn của Thanh Minh.

‘Đây chỉ là trường hợp xấu nhất mà ta nghĩ tới thôi đó.’

Hoa Sơn đâu phải tới mức độ này. Càng nghĩ Thanh Minh càng bị đả kích.

Hắn đang cố gắng kiềm chế sự nóng nảy đang sôi sùng sục trong người, nhưng đột nhiên Chiêu Kiệt mở miệng.

"Ta nghe nói…"

"Hửm?"

Chưa hỏi mà đã bắt đầu rồi kìa.

"Trước đây khi bị bọn Ma Giáo tấn công, có một đám cháy đã xảy ra ở Tàng Thư Các."

"… Tàng Thư Các từng có cháy hả? À, không, Ma Giáo từng kéo đến đây sao?"

Sao lũ Ma Giáo lại xông vào Hoa Sơn? Không phải sau khi Thiên Ma chết đã phân tán tán loạn cả rồi sao?

Trước khi trả lời, Chiêu Kiệt đã đưa ra một câu hỏi khác.

"Đệ có biết về Mai Hoa Kiếm Tôn không?"

“Biết.”

Biết rất rõ là đằng khác. Đó chính là ta mà. Chẳng lẽ ta lại không biết bản thân mình.

"Theo như lời của các sư thúc tổ thì vị Mai Hoa Kiếm Tôn đó đã góp công trong việc giết chết Thiên Ma."

"… Góp công sao?'

Chính ta là người đã đã chém đầu tên đó đấy? Góp công cái gì?

Khuôn mặt của Thanh Minh hơi nóng lên. Sao lại dám hạ thấp công lao mà ta đã đạt được bằng cách vứt bỏ cả tính mạng như thế chứ!

“Nhưng mà. Ta cũng không rõ nữa”

"Sao sư huynh có thể không biết chứ, tên tiểu tử khốn kiếp này! Chính Mai Hoa Kiếm Tôn đã chém đầu Thiên Ma đấy!"

“Hả? Ai nói vậy?”

"Còn hỏi ai nói thế hả! Đó là tất cả…"

Hở?

Đầu của Thanh Minh hơi nghiêng sang một bên.

'Nào, chờ chút'

"Lời này sao có thể chắc chắn chứ, dù sao những người của phái Hoa Sơn tham gia vào trận chiến đó đã chết hết cả rồi. Cho nên là không ai biết Thiên Ma đã chết như thế nào cả.”

"……."

Đúng vậy. Tất cả đều chết cả rồi. Thanh Minh là người cuối cùng sống sót và chính tay chém đầu Thiên Ma.

Vì vậy không có ai nhìn thấy… Đúng rồi, chưa từng có ai nhìn thấy cả.

Đúng vậy.

Thanh Minh tỉnh ngộ.

'Không, vậy thì...….'

Nghĩa là việc các huynh đệ của ta vì danh dự của Hoa Sơn mà đã phải bỏ mạng, nhưng điều đó lại không được ai công nhận sao?

Sao lại có thể như vậy?

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)


 

"Lúc đó Thiên Ma đã bị tiêu diệt ngay trên đỉnh Thập Vạn Đại Sơn, và những tiểu yêu ma quỷ quái là tàn dư của hắn phát điên náo loạn chạy xuống chân núi. Cho dù đã thiệt hại gần như toàn bộ nhân lực nhưng vẫn quyết tâm tấn công vào Hoa Sơn và đốt cháy hết mọi thứ."

"……."

Mồ hôi lạnh bắt đầu chảy toàn thân Thanh Minh.

Tuy nhiên, Chiêu Kiệt vẫn không thể nhận ra sự bất thường của Thanh Minh và vẫn bình tĩnh nói.

"Các sư thúc tổ nói rằng cũng không biết tại sao lại như vậy. Dù sao cũng không biết có thù oán gì.”

"Ơ… Ừm, đó là……."

Không biết tại sao lại như vậy ư. Hình như ta biết đó.

“Hô hô.”

Nếu tổng hợp lại những lời này.

Vụ cháy của Hoa Sơn.

'Là tại ta hả?'

Hả?

Tại ta sao?

"Hahahahaha.”

"Sao tự nhiên đệ lại cười?”

"Hahahahahahaha."

Ôi, cuộc đời của ta thật là.

Ha ha, ha ha ha.

 


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương