Hoa Sơn Tái Khởi (Phần Mở Đầu)
-
Chapter 12 Suy tàn là điều không thể tránh khỏi đấy, cái lũ này. (2)
Chapter 12. Suy tàn là điều không thể tránh khỏi đấy, cái lũ này. (2)
“Ta thà chết còn hơn! Thà chết còn hơn!.”
Khuôn mặt của Thanh Minh hoàn toàn sụp đổ sau khi trở về Bạch Mai Quan.
Không có cái gì nên hồn cả.
Một tên phú gia dù có bại sản thì vẫn cầm cự được ít nhất ba năm. Nhưng dẫu sau Hoa Sơn cũng chống chọi được gần cả trăm năm rồi. Nếu đánh giá công bằng tình hình hiện tại thì Hoa Sơn không còn gì ngoài cái danh xưng này.
‘Nói cách khác ngay cả môn phái hạng ba trong thiên hạ cũng không bằng.’
Không có ngân lượng, các đệ tử luôn trong tình trạng thiếu thốn cái ăn cái mặc, lại còn đi truyền thụ mấy cái triết lý vô ích không ai hiểu.
Cái này không giống môn phái cấp thấp thì là gì! Là gì nữa hả?
Còn lại thì cũng không tệ. Đúng vậy, cũng không tệ lắm!
Nhưng mà!
‘Chúng bỏ xó Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp đâu rồi! Mấy tên ngu si đần độn này!’
Nếu việc truyền thụ không đúng. Thì quá trình tiếp thu võ công chỉ với kinh thư sẽ khó hơn hắn nghĩ.
Đầu tiên phải từng bước làm quen với võ công trong kinh thư sau đó chuyển sang Chú Hỏa Nhập Ma hoặc là tiếp tục giải mã ám số trong bí kíp, nhưng nếu vận động theo chiều hướng đó sẽ rất dễ xảy ra phản phệ làm suy thoái võ công, đây là tình trạng không hề lạ lẫm trên giang hồ.
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Nhưng mà hiện tại toàn bộ bí kíp võ công đã biến mất. Sao có thể xảy ra chuyện như vậy.
Cho dù thế hệ trước của Hoa Sơn đã tiêu vong nhưng bí kíp và lịch sử nhất định vẫn còn tồn tại chứ! Chắc chắn là nó đang nằm đâu đó thôi!
“Gừuuu!”
Thanh Minh gãi đầu.
“Rốt cuộc… phải bắt đầu từ đâu đây?”
Mọi chuyện phức tạp hơn hắn tưởng.
“Sư huynh. Ta còn có thể cứu nổi Hoa Sơn không?”
Thanh Minh ngẩng đầu lên trời, dường như sư huynh đang nhìn hắn cười.
“AAA”
‘Một lũ chết tiệt.’
“Trời ạ!”
Thanh Minh cầm một nắm đất ném lên trời, thở hổn hển và đi về phía Bạch Mai Quan.
“Ôi. Cái lưng của ta.”
Có lẽ phải luyện mã bộ nhiều quá nên lưng hắn đau hết lên.
Tiêu rồi, chỉ mới nói chuyện phiếm một chút đã bắt chạy mã bộ hết buổi rèn luyện. Nếu hắn còn sống ở cơ thể tiền kiếp thì chỉ với một cái ngoắc tay đã bắt tụi nhãi này chạy quanh chân núi Hoa Sơn rồi!
Nhưng mà tình ra thì việc đó còn đỡ hơn mã bộ ấy chứ.
‘Ta bắt đầu thấy khó chịu rồi đấy.’
Thanh Minh chép chép miệng.
Hắn biết việc trước tiên là phải rà soát lại tổng thể một lần xem Hoa Sơn hiện tại đang xoay vần như thế nào và phải lấp đắp từ đâu, nhưng càng tìm hiểu thì lại thấy con đường phía trước càng tăm tối.
Nếu như Thanh Minh vẫn còn giữ nguyên thân xác và địa vị của tiền kiếp và dịch chuyển đến đây thì mọi chuyện đã dễ dàng hơn. Chỉ cần cốc đầu tên tiểu tử Chưởng Môn Nhân và bắt nó làm theo ý mình là được.
Nhưng Thanh Minh hiện tại chỉ là đệ tử nhỏ nhất của đời thứ 3, lại còn xuất thân là ăn mày. Không những thế, trình võ công ở chỉ mức tầm thường.
Thử nghĩ xem có thể chuyển hoá Hoa Sơn ở thân phận này không?
“Phùuu.”
Nghĩ thôi đã thấy mệt rồi.
Tất nhiên vẫn có thể từ từ thay đổi. Nhưng tình cách của Thanh Minh không thể chịu đựng được sự chậm chạp đó. Nếu cứ tiếp tục lề mề như vậy thì hắn sẽ chết vì tức trước khi Hoa Sơn chuyển mình mất.
‘Nếu ta là pháp sư hay đại loại kiểu đấy thì chắc có thay đổi được gì đó nhanh hơn nhỉ’.
Những môn phái chú trọng vào truyền thụ võ công được truyền lại bởi các tổ sư được gọi là ‘Tông Phái Học’.
Nhưng Thanh Minh lại nghĩ khác.
Thiên hạ này vẫn đang không ngừng phát triển. Cho dù các tổ sư của các môn phái có năng lực xuất chúng đến mức nào thì những kẻ xuất thân tầm thường không phải kì tài võ công vẫn có thể vượt qua được bằng cách dành cả đời để nghiên cứu và tu luyện.
Nói cách khác, võ công không hề chững lại.
Ví dụ như bí truyền võ công của Thiếu Lâm là ‘Dịch Cân Kinh’ không hề được truyền lại toàn bộ như những gì tổ sư đã biên mà nó đã được hậu thế chỉnh sửa thiếu sót rồi mới phát triển mạnh mẽ trên thiên hạ.
Đúng vậy, sự phát triển…
Lũ tiểu tử hậu thế đang dần quên mất căn nguyên của sự phát triển mà chúng đang được hưởng.
Phải làm thế nào để tình thế không tệ hơn đây?
Thanh Minh thở dài.
Trước tiên…
Rọt rọt.
“...”
Thanh Minh nhìn xuống bụng mình.
“Chậc.”
Không biết có phải do từng sống với thân phận ăn xin trong một thời gian dài hay không mà cơ thể này có thể chịu đựng được đến giờ.
‘Nghĩ lại thì ta còn chưa ăn tối nữa.’
Mấy đứa trẻ khác sau khi rèn luyện xong thì đã được đi ăn tối rồi nhưng mà Thanh Minh bị phạt nên không được ăn.
Trước đây hay bây giờ thì vẫn phải nhịn ăn. Sau khi tập luyện xong mà không được ăn càng khiến Thanh Minh khó chịu hơn.
Thanh Minh ôm lấy bụng và đi vào Bạch Mai Quan. Trước tiên phải sắp xếp lại mọi việc hôm nay đã…
“Đến rồi kìa.”
Thanh Minh bước vào và ngước mắt lên trong sự chào đón ‘nhiệt tình’ dành cho hắn. Có vài đệ tử lớn đang ngồi vây quanh thính phòng khổng lồ.
“Này, tên người mới kia!”
Ánh mắt Thanh Minh trở không còn sức lực nhìn về phía bọn chúng.
“Ngươi quen hắn à?”
Tên tiểu tử vừa gọi chính là A Kiệt. Nhìn cái khuôn mặt xám xịt kìa thì có vẻ không phải chờ đợi hắn với ý đồ tốt rồi.
Thanh Minh thờ dài, vừa nhìn A Kiệt vừa mở miệng.
“Sao vậy, A Kiệt?”
Khuôn mặt đứa trẻ đó trong phút chốc đỏ bừng.
“Tên nhãi ngươi điên rồi sao! Gọi ta là Chiêu Kiệt! Và ta là sư huynh của ngươi…”
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Thanh Minh ngước mắt nhìn lên trần nhà cũ kĩ. Trông như sắp khóc đến nơi.
A. Bây giờ ta còn phải gọi mấy tên tiểu tử thối này là sư huynh nữa ư.
Còn cách nào khác bây giờ? Ngươi vốn dĩ biết trước điều này mà Thanh Minh.
“Vâng vâng. Chiêu Kiệt sư huynh. Có chuyện gì thế ạ?”
“Ngươi là đệ tử mới thì phải làm lễ ra mắt chứ.”
“Hả?”
“Đừng lo. chúng ta sẽ không làm quá đâu. Nhìn bộ dạng của ngươi nếu đánh mạnh tý chắc mất mạng luôn quá.”
Thanh Minh muốn cười bể bụng mất. Mấy tên nhãi này có vẻ thích thú kiểu này nhỉ.
A, hiểu rồi.
Cuộc sống đồng môn là vậy mà. Thông qua lễ ra mắt để tạo mối quan hệ và học hỏi lẫn nhau. Hầu như mấy đứa trẻ đang ngồi cười tủm tỉm quanh đây đều đã từng trải qua lễ ra mắt này rồi.
‘Mặc dù nhìn có vẻ hơi xấu xa đấy.’
Thanh Minh không phải bất mãn với lễ ra mắt gì đó nhưng hắn cảm thấy rất chướng mắt thái độ của bọn oắt này. Cái bộ dạng cười khúc khích khi người khác gặp họa này.
Tất nhiên, kiếp trước khi vừa nhập môn Thanh Minh cũng có một mặt khá suồng sã nhưng ít nhất không đến mức như mấy đứa này.
Hửm? Nhìn có vẻ giống triết lý dạy đời nhỉ?
Thì sao hả? Tuổi thật của hắn cũng đã bát tuần rồi đấy!
“Lễ ra mắt sao.”
Thanh Minh gật đầu. Trước tiên phải đáp ứng yêu cầu của bọn chúng đã.
Bụng hắn đang cuộn lại nhưng biết làm sao đây? Đây là một trong những cách để cứu Hoa Sơn.
“Được rồi. Ta phải làm gì đây?”
Chiêu Kiệt cười khẩy.
“Đại sư huynh.”
“Ừm.”
“Huynh sẽ làm chứ ạ?”
Đại sư huynh?
Thanh Minh quay đầu lại nhìn gã được gọi là đại sư huynh. Tên này nhìn cao hơn những đứa trẻ khác, chắc là lớn tuổi hơn.
Tên tiểu tử đó là một trong những đệ tử đời thứ 3 lâu đời nhất của Hoa Sơn.
“Cứ tự biết mà làm đi.”
“Vâng, đệ biết rồi.”
Việc sắp xếp lại thứ tự các đệ tử đã lướt qua tích tắc trong đầu Thanh Minh.
‘Tên tiểu tử cao to đó là đại sư huynh, nhưng người thực hiện mọi việc là Chiêu Kiệt.’
Đây là sự phân bổ ngấm ngầm thân phận giống với các đệ tử trước đây. Kiếp trước mặc dù Chưởng Môn sư huynh là đại sư huynh nhưng thực chất người làm mọi việc chính là Thanh Minh. Vị trí và thế lực của đại sư huynh không giống nhau…
Nếu vậy để xoay sở với tình huống hiện tại…
“Cởi ra đi.”
“... Hả?”
Thanh Minh nghệt mặt ra.
Hắn nghe nhầm à?
“Ta bảo cởi ra.”
“...”
Thanh Minh nhìn xung quanh. Đám trẻ đứng vòng quanh trong Bạch Mai Quan đang nhìn về phía hắn với vẻ mặt chờ xem kịch vui.
Cuối cùng ánh mắt hắn dừng lại ở Chiêu Kiệt.
“... Hình như ta không hiểu lắm… à không, đúng là không hiểu đấy.”
Thanh Minh buộc khóe miệng cong lên.
Đừng run rẩy.
Đừng nổi giận.
Nếu nổi giận với bọn xanh xao ốm nhom này, hắn sẽ chẳng khác gì bọn chúng cả.
“Cởi, cởi ra sao?”
“Ừm.”
Chiêu Kiệt cười một cách ác độc.
“Chẳng phải nam nhân với nhau làm vậy mới thân nhau hơn sao. Nào, thử cởi ra và nhảy múa xem. Nếu bị đánh thêm chút thì tình cảm giữa các huynh đệ mới bền chặt và sâu sắc được.”
Khóe miệng hắn đã giương cao tới tận mang tai rồi.
“Vân Chiếu.”
“Hửm?”
“Nghe cảm động quá đi.”
A, phát âm sai rồi.
Thanh Minh ho khan để thả lỏng cơ miệng một cách khó khăn.
“Cái đó…Vân Kiếm sư thúc tổ thì sao?”
“Buổi tối sư thúc tổ bận tu luyện rồi. Cho nên đừng có nghĩ đến việc sư thúc tổ sẽ giúp đỡ ngươi. Bây giờ ở đây chỉ có bọn ta thôi.”
“Thì ra là vậy.”
Thanh Minh từ từ gật đầu.
“Mà cho dù có sư thúc tổ thì nhãi con nhà ngươi cũng chỉ có thể bình an qua hôm nay. Từ nay phải sống ở đây với bọn ta, ngươi nghĩ mình trốn mãi được chắc?”
Đúng vậy. Sau này hắn phải sống ở đây.
Cảm ơn nhé.
Thanh Minh nghĩ sai rồi.
“Nghĩa là ở đây cũng không có các sư thúc tổ khác đúng không?”
“Tên tiểu tử này cứ lải nhải hoài vậy. Không được rồi. Trước tiên cứ đánh nó đi. Dù sao ta cũng gai mắt nó lắm rồi.”
Chiêu Kiệt đứng bật dậy rồi xông tới nắm lấy cổ áo Thanh Minh.
“Trước tiên ngươi phải bày tỏ sự tôn trọng đối với các sư huynh. Không phải ta ghét ngươi nên mới làm thế đâu. Nhưng nếu muốn dẫn dắt sư đệ lầm lỡ quay đầu thì phải dùng đến cây roi tình thương. Hiểu không?”
“Sư huynh.”
“Gì? Lại có lời muốn nói à?”
“Gồng sức lên cổ ngươi đi.”
“Hả?”
Ngay lúc đó, nắm đấm của Thanh Minh đã lao thẳng vào cằm Chiêu Kiệt.
Rầm!
Cùng với âm thanh vỡ vụn, thân thể của Chiêu Kiệt bay thẳng lên cao.
Ầm!
Rồi đập vào trần nhà cũ kĩ.
Đung đưa đung đưa.
Cơ thể của Chiêu Kiệt bị kẹt trên trần nhà rồi lúc lắc một cách yên lặng.
Bầu không khí cũng đột nhiên trở nên yên ắng. Lạ thường.
Mắt của các đệ tử đời thứ 3 đã trợn trừng đến mức lồi ra khi chứng kiến cảnh tượng đó.
“...”
“...”
Thanh Minh, người đã đấm Chiêu Kiệt mắc kẹt trên trần nhà xoay người lại và tiến đến cạnh cửa.
“Ngươi đi, đi đâu…”
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Thanh Minh cầm chốt khóa cửa lại với nụ cười rạng rỡ.
“Con người sống trên đời.”
“...”
“Luôn lo được lo mất rất nhiều thứ. Rốt cuộc, điều mà ta lo lắng nhất bắt nguồn từ đâu đây. Nhưng mà…”
Rắc. Rắc.
Thanh Minh nghiêng cổ trái phải phát ra hai tiếng giòn tan.
“Nhờ các ngươi mà suy nghĩ của ta được khai thông rồi. Đúng thế, trước tiên phải chấn chỉnh lại từ đây.”
Thanh Minh nhấc chân lên và đạp xuống cái ghế bên cạnh. Cái ghế lập tức vỡ ra thành từng mảnh. Hắn nắm lấy chân ghế còn lạnh lặn nhất trong số đó.
“Phùuu.”
Rồi nghiến răng nghiến lợi.
“Dù sao lão tử cũng là tổ sư của các ngươi đấy nên phải biết kính lão đắc thọ chứ.”
Hy vọng là mấy tiểu tử đó hiểu được.
Người bề trên…
“Các vị sư thúc tổ mà nghe được lời này chắc hoảng loạn lắm. Cho nên ta cấm các ngươi bép xép đấy. Đứa nào dám mách lẻo thì sẽ bị đánh gấp đôi.”
A….
Thì ra bọn ta không phải là người bề trên.
Tất nhiên rồi.
“Trước tiên bắt đầu đánh đi nào. Mấy tên sư huynh khốn kiếp này!”
Thanh Minh như phát điên lao vào đám đệ tử đời thứ ba của Hoa Sơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook