Hoa Sơn Tái Khởi (Phần Mở Đầu)
-
Chapter 0
Đệ tử đời thứ 13 của Đại Hoa Sơn Phái.
Thiên Hạ Tam Đại Kiếm Tu – Mai Hoa Kiếm Tôn – Thanh Minh.
Người đã lấy đầu tên Cổ Kim Đệ Nhất Ma khiến cả Thiên Hạ rơi vào hỗn loạn – Thiên Ma và rồi chìm vào giấc ngủ thiên thu trên đỉnh Thập Vạn Đại Sơn.
Chuyển sinh sau 100 năm trong một cơ thể của một đứa trẻ.
Tuy nhiên…
Cái gì? Hoa Sơn suy tàn sao?
Ăn nói hồ đồ gì thế?
Nếu tiêu vong thì phải tái sinh nó chứ?
“Suy tàn? Có bổn tôn ở đây còn gì? Ai mà chịu chứ!”
Hoa mai rụng bất kỳ lúc nào.
Nhưng khi đông đi xuân đến, hoa mai lại nở rộ trên núi Hoa Sơn.
“Có điều, trước khi Hoa Sơn sống lại một lần nữa ta sẽ phá hủy nó! Dù có suy tàn thì cũng sẽ suy tàn một cách thích đáng!”
Cuộc đấu tranh để cứu sống Phái Hoa Sơn đã hoàn toàn lụi tàn của Mai Hoa Kiếm Tôn Thanh Minh bắt đầu.
(Tự)
“Chuyện này…”
Hai hàm răng cắn chặt vào nhau như muốn vỡ vụn.
Lực dồn vào nắm đấm siết chặt đến mức ngón tay bấm sâu vào lòng bàn tay làm dòng máu đỏ thẫm chảy ra.
Hắn không thể khống chế được cơ thể run rẩy của mình.
Cơn thịnh nộ dường như đã khiến mái tóc hắn trở nên bạc trắng.
Đỏ.
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Tất cả mọi thứ đều màu đỏ.
Hết thảy những thứ hắn nhìn thấy đều nhuốm một màu đỏ sẫm của máu.
Một ngày trước, nơi này tràn đầy màu xanh của cây cỏ. Vậy mà chỉ trong một ngày màu xanh ấy đã thấm đẫm màu đỏ của máu người.
Chết chóc.
Giờ đây nơi này ngập tràn cái chết.
Vì sao phải đổ nhiều máu đến như vậy?
Thanh Minh vươn tay nắm lấy lưỡi kiếm đang đâm vào vai mình. Rất nhanh lưỡi của Mai Hoa Kiếm đã được rút ra.
Cơ thể của hắn cũng không còn nguyên vẹn.
Tay trái hắn đứt lìa chỉ còn mỗi tay áo bay phấp phới, một bên chân thì bị chém làm đôi không thể cử động được. Nhưng nghiêm trọng hơn chính là lỗ thủng to bằng đầu một đứa trẻ trên bụng hắn.
Tuy vậy Thanh Minh không cảm nhận được một chút đau đớn nào.
Nỗi đau thể xác này chẳng là gì nếu so với nỗi đau tinh thần như muốn xé toạc ra thành từng mảnh.
“... Chưởng Môn sư huynh.”
Hiện ra trước mắt hắn là hình ảnh Chưởng Môn Nhân Hoa Sơn – Thanh Vấn đã biến thành một cái xác chết thê lương.
Có điều gì mà Chưởng Môn Nhân lại oan ức đến vậy, dù có chết cũng không thể nào nhắm mắt?
Không chỉ là Chưởng Môn Nhân.
“Sư đệ…”
Hình ảnh của Thanh Không chết, nơi thắt lưng bị chém làm đôi, nỗi đau in sâu vào mắt hắn.
“Các sư điệt.”
Tất cả đều đã chết.
Tất cả những thủ hộ giả cùng nhau lên núi, thề sẽ bảo vệ Võ Lâm và làm rạng danh Hoa Sơn đều đã một đi không trở lại.
Tất cả các sư điệt đã theo họ đến ngọn núi này.
Thanh Minh nghiến răng.
Một sự hy sinh cao cả. Một cái chết vô cùng vĩ đại và đầy nghĩa hiệp.
Nhưng ai dám ca tụng cái chết này?
Ai dám chứ!
Thanh Minh chầm chậm quay đầu.
Hắn trừng mắt nhìn kẻ đã tạo ra quang cảnh như thế này bằng tất cả sự căm phẫn của mình.
Ác ma từ thiên không.
Một con ác quỷ nhuốm máu thiên hạ, Giáo Chủ Ma Giáo.
Kẻ mà thế gian gọi Thiên Ma.
Ngay cả trong địa ngục khủng khiếp này, Thiên Ma vẫn vô cùng thanh thản. Hình ảnh hắn đứng yên giữa chốn thi sơn huyết hải gợi lên một cảm giác khó tả. Ngay cả Thanh Minh, người luôn vỗ ngực ghét hắn nhất thế gian, cũng cảm thấy điều đó.
Cơ mà, chữ thanh thản không còn thích hợp với hắn nữa.
Kẻ bị hàng chục thanh kiếm đâm xuyên qua cơ thể, ngay cả bụng cũng bị hai mũi giáo đâm vào. Vậy hai từ thanh thản liệu có còn phù hợp hay không.
Tất cả mọi người bỏ mạng chỉ để biến con quỷ kia trở thành bộ dạng như vậy.
Quyết Tử Đoàn tập hợp bởi hai mươi môn phái, bao gồm cả những tinh anh trong tinh anh của Cửu Phái Nhất Bang. Kết cục cuộc chiến của tất cả bọn họ và Thiên Ma lại là toàn quân bị diệt sạch.
Họ hài lòng chứ?
Họ có hài lòng với kết quả này để rồi nhắm mắt ra đi không?
Chắc hẳn là không.
Mà dù cho họ có hài lòng và hạnh phúc thì Thanh Minh cũng không thể. Tất cả những gì hắn có thể đó chính là kiềm chế lòng thù hận và nỗi phẫn uất đang sục sôi tựa như muốn thiêu đốt khắp cơ thể.
Khoảnh khắc đó.
Thiên Ma lẳng lặng mở mắt.
Đôi mắt trống rỗng trong suốt của hắn nhìn chằm chằm vào Thanh Minh.
Hắn chầm chậm mở lời.
“... Hoa Sơn.”
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Chữ đầu tiên mà hắn nói lại là Hoa Sơn.
Hoa Sơn.
Hai chữ ấy như họa tiết thêu trên ngực áo của Thanh Minh, ấy vậy mà lại phát ra từ miệng của con quỷ kia.
“Thật đáng tiếc, đệ tử của Hoa Sơn. Nếu ngươi có thể sống sót và rời khỏi đây, hẳn là cả đời sẽ tận hưởng sự vinh quang vì đã giết được ta.”
“... Ngươi câm miệng đi.”
“Ngươi có thể tự hài lòng rồi đấy. Nhờ sự giúp đỡ của rất nhiều người mà cuối cùng thanh kiếm của ngươi cũng chạm được đến ta. Với danh xưng Thiên Ma của ta, ta thừa nhận thanh kiếm của ngươi và Hoa Sơn là Thiên Hạ Đệ Nhất.”
“Câm miệng.”
Hắn thậm chí ghét cả cái tên Hoa Sơn phát ra từ miệng của tên chết tiệt ấy.
“Tiếc thật.”
Cho dù uy thế ấy có chạm đến trời xanh, cho dù được xem là một ma nhân nổi bật nhất cổ kim, thì hắn cũng không thể sống sót khi đan điền bị xuyên thủng và lục phủ ngũ tạng bị phá hủy.
Hồi quang phản chiếu.
Hình ảnh của Thiên Ma bây giờ không khác gì cuộc đấu tranh cuối cùng trước khi chấm dứt sinh mạng.
Nhưng tại sao? Tại sao một người sắp chết lại nhìn thanh thản đến như vậy? Thiên Ma là sự tồn tại bí ẩn mà hắn không thể hiểu được.
“Nếu ta có thêm được một ngày, ngươi sẽ biết thế nào là Thiên Ma chân chính. Nhưng đây có lẽ là số phận của ta.”
Thanh Minh dùng hết sức kéo lưỡi kiếm ra khỏi vai. Lưỡi kiếm sắc bén cắt sâu vào lòng bàn tay hắn, nhưng dù sao thế cũng tốt.
Một bước.
Rồi lại một bước.
Hướng đến kết cục của cuộc chiến kéo dài và khủng khiếp này, Thanh Minh khập khiễng tiến về phía Thiên Ma.
Ngay cả khi hắn nhìn thấy Thanh Minh đang bước đến, ánh mắt của Thiên Ma vẫn như cũ không hề biến sắc.
“Đệ tử của Hoa Sơn, ngươi hãy nhớ lấy. Đây chưa phải là kết thúc đâu. Ma sẽ quay trở lại. Đến lúc đó thiên hạ của Ma Đạo sẽ thực sự mở ra. Không kẻ nào có thể ngăn cản được Ma Đạo…”
Xoẹtttt!
Âm thanh vang vọng phá tan bầu không khí tĩnh lặng trên đỉnh núi.
Bộp.
Đầu Thiên Ma bị chém đứt lìa lăn xuống đất. Thanh Minh giẫm lên đầu Thiên Ma, kẻ vẫn đang còn nhìn hắn với ánh mắt trong suốt.
“Cuộc chiến này…”
Kết thúc rồi.
Thế gian sẽ ghi nhớ cuộc chiến này như chiến thắng của Quyết Tử Đoàn. Nhưng Thanh Minh biết một điều. Ở đây không có cái gọi là chiến thắng. Không có bất cứ người nào giành chiến thắng cả, không một ai.
Thanh Minh cuối cùng cũng mất sức và quỳ rạp xuống tại chỗ. Cái chết không thể tránh khỏi cũng đang chờ đợi hắn.
Thanh Minh ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.
Dù cho có đổ bao nhiêu máu, chết bao nhiêu người thì trời cao vẫn trong xanh như thế.
‘Hoa Sơn sẽ ra sao đây?’
Tất cả mọi người đến Thập Vạn Đại Sơn để giết Thiên Ma đều đã chết. Kể cả có còn người sống sót, họ cũng sẽ gánh chịu sự khủng hoảng bởi sự diệt vong này.
Tuy nhiên, không có môn phái nào chịu nhiều thiệt hại như Hoa Sơn.
“Chưởng Môn sư huynh… Đệ đã bảo rồi mà.”
Hắn đã bảo đừng cống hiến mọi thứ cho điều hiệp nghĩa.
Tất cả những người trụ cột của Hoa Sơn đều chôn thây ở nơi này.
Những người còn lại đều là những đứa trẻ không quyền không thế.
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Và cả…
Hối hận. Chỉ còn mỗi sự hối hận.
Có ý nghĩa không?
Máu mà Hoa Sơn đã đổ ở đây có ý nghĩa gì không?
“Đệ không biết nữa. Chưởng Môn sư huynh…”
Cơ thể của Thanh Minh chầm chậm ngã sang bên cạnh.
Trong ánh mắt khi hắn ngã xuống là hình ảnh một bộ võ phục trắng nhuốm màu máu đỏ và trên đó xuất hiện hoa mai năm cánh nở rộ.
Đó là cái chết của một võ giả.
Đến cuối cùng lại nhắm mắt xuôi tay ở nơi không ai dõi theo. Đây là cái chết của Hoa Sơn, những người đã sử dụng Mai Hoa Kiếm của mình làm bia mộ và vứt bỏ tính mạng của mình như cọng rơm.
“... Dù sao thì vẫn tốt hơn đệ.”
Hắn có thể khóc mà.
Thanh Minh đang vì bọn họ mà rơi lệ.
Ánh mắt đang dõi theo Chưởng Môn sư huynh Thanh Minh mờ dần đi.
‘Đệ xin lỗi, Chưởng Môn sư huynh.’
Nếu như hắn có thể nỗ lực hơn một chút thì có thể cứu sống ít nhất được một người đúng không?
Giá mà hắn nghe lời của sư phụ và sư huynh, đừng rời khỏi môn phái mà sống cuộc đời ngu xuẩn.
Liệu kết cục có khác đi không nếu hắn thật sự nhận được thanh kiếm của Hoa Sơn thay vì cái danh Hoa Sơn Kiếm Tôn?
Vô ích.
Vẫn là vô ích mà thôi.
Những gì còn sót lại chỉ là sự hối tiếc.
Và nỗi lo cho sư môn.
‘Hoa mai rụng bất kì khi nào.’
Nhưng khi đông đi xuân đến, hoa mai sẽ lại nở rộ.
‘Hoa Sơn.’
Ý thức của Thanh Minh dâng trở nên mơ hồ.
Đệ tử đời thứ 13 của Đại Hoa Sơn Phái.
Thiên Hạ Tam Đại Kiếm Tu.
Mai Hoa Kiếm Tôn – Thanh Minh.
Người đã lấy đầu tên Cổ Kim Đệ Nhất Ma khiến cả Thiên Hạ rơi vào hỗn loạn – Thiên Ma và rồi ngủ giấc ngủ thiên thu trên đỉnh Thập Vạn Đại Sơn.
Đó là một vài dòng chữ mà hắn để lại thế gian này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook