Thấy lời nói của mình làm Tiêu Vũ Phi kích động, lại càng thêm đắc ý: “Ta còn có một chuyện chưa nói với ngươi, đợi sau khi ngươi chết, ta sẽ cho Thành Hạo uống dị vong tán, để chàng quên hết tất cả, cùng ta sống một cuộc sống thần tiên, không còn bất cứ việc gì có thể làm phiền đến cuộc sống của chúng ta nữa, cái gì mà triều đình, hậu cung, đều cho xuống mồ hết. Ngươi không biết canh di vong là gì phải không, ta nói cho ngươi biết, sau khi uống, chàng sẽ như một tên đần độn, không có tư duy của mình, ngươi bảo chàng làm gì, chàng sẽ làm như thế, không bao giờ nổi giận, sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời của ta.” Nói xong cười điên loạn.

“Ngươi không thể làm như vậy, sao ngươi có thể đối xửa với Thành Hạo như thế, sao có thể biến Thành Hạo thành một phế nhân, ngươi quá ích kỉ, nếu ngươi yêu anh ấy thì sẽ không làm tổn hại đến anh ấy, dù sao anh ấy cũng là cha của con ngươi, sao ngươi có thể nhẫn tâm?”

“Ta ích kỉ, không, trong thiên hạ ích kỉ nhất là các ngươi, Thành Hạo ích kỉ yêu ngươi, không thèm nhìn ta đến một lần, phụ thân ta ích kỉ vì quyền lợi mà ngay cả con gái ruột cũng không để ý, đem ta tặng cho đồng minh hưởng thụ, con, con không phải là của Thành Hạo, là của tên khốn đó. Nhưng hắn đã đồng ý chỉ cần ta sinh con trai, sẽ thả ta và Thành Hạo đi.”

“Cô muốn làm gì, cô muốn giúp chúng lập mưu cướp ngôi sao? Chẳng lẽ ngươi không quan tâm đên muôn dân bách tính trong thiên hạ sao?”

“Ta không quan tâm được nhiều như thế, ta chỉ cần Thành Hạo, ngươi có biết ta yêu chàng sâu đậm nhường nào không? Năm ta sáu tuổi, lần đầu tiên gặp chàng ta đã thề rằng sẽ lấy chàng, cầm kì thi họa đều vì chàng mà luyện, con nhà người ta đều trưởng thành trong sự vui chơi hạnh phúc, còn ta luyện tập đến mức đầu ngón tay chảy máu, tất cả những điều này đều là để khiến Thành Hạo yêu ta, nhưng tất cả lại bị ngươi àm đổ vỡ hết, Tiêu Vũ Phi, mạng ngươi lớn, huyết chú lần đó không lấy được mạng ngươi, hôm nay ta muốn ngươi nhất định phải chết, chút hết tất cả hận thù trong lòng ta với ngươi.”

Con dao găm hung hãn đâm vào ngực Vũ Phi, máu tươi chảy ra, dần dần mất đi ý thức, trong lòng chỉ muốn nói với Thành Hạo lời xin lỗi, một lần nữa nói yêu anh, nhưng không còn cơ hội nữa rồi.

“Thạnh Hạo, chỉ cần ngươi giao bản đồ kho báu ra, ta sẽ để ngươi chết thoải mái một chút, nếu không thì không những các ngươi phải chết rất đau đớn, ngay cả người đàn bà ngươi yêu cũng sẽ phải chết.” Tên che mặt nhìn Thạnh Hạo, trong mắt đầy ắp sự hận thù vô hạn.

“Ngươi dám, nếu ngươi dám động vào một sợi tóc của nàng, ta sẽ băm vằm ngươi thành trăm mảnh.”

“Ha ha ha, cho dù hôm nay ngươi không giao ra, thì ngươi cũng không còn cơ hội sống đến tối nay đâu. Ta cũng sẽ lấy lại tất cả vốn dĩ thuộc về ta.”

Nói rồi vung kiếm đến cổ Thạnh Hạo.

“Dừng tay, ngươi đã đồng ý không gây thương hại cho Hạo ca ca rồi, sao ngươi lại nuốt lời? Nếu ngươi dám động vào chàng, ta sẽ chết trước mặt ngươi.” Lúc này Vạn Yên Nhiên từ một cánh cửa đá khác bước ra.

“Ngươi thực sự cho rằng phân tán rải rác đống gân cốt này thì có thể bao vây được bọn ta sao?” Một tiếng nói khác lạnh nhạt cất lên.

Không biết từ lúc nào, một thanh kiếm đã vung tới lưng người đeo mặt nạ.

“Ngươi thực sự cho rằng chuyện của các người trời đất không biết sao? Nếu không phải Thành Hạo niệm giao tình với anh em ngươi, ngươi đã đầu lìa khỏi cổ từ lâu rồi.” Lời nói của Duệ Ngữ làm người đeo mặt nạ run lên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương