Không đến ba tháng, cửa hàng thời trang Trịnh Thị đông như toàn thành mưa bão, ai ai cũng biết. Ngay cả các phu nhân, tiểu thư nhà quan lại trong triều đình cũng đều đến mua sắm, danh tiếng ngày càng bay xa. Mười cô gái dưới sự huấn luyện của Vũ Phi cũng đều có thể tự mình làm mọi việc. Việc kinh doanh của của hàng thời trang cũng đi vào quỹ đạo, không còn làm Vũ Phi nhọc tâm nữa, lợi nhuận cũng tương đối dồi dào. Bản thân ngoài việc thiết kế các mẫu trang phục mới trên giấy ra thì lại là cắt tỉa hoa cỏ, cuộc sống cũng được coi là thoải mái.

Sau khi Vũ Phi ra đi, Thạnh Hạo ngoài lúc lên triều là tỉnh táo như thường, thời gian còn lại đều lấy rượu làm bạn, cũng không sủng ái phi tử nào khác, ngay cả Vạn Yên Nhiên mang thai bảy tháng cũng chẳng gặp được hoàng thượng.

Hồi tưởng lại lúc Vũ Phi nhăn nhó, lúc Vũ Phi cười, hổi tưởng lại từng chút một lúc họ ở bên nhau, lòng chàng đau như có hàng vạn con kiến đốt. Phi Nhi, Phi Nhi, những ngày qua nàng sống có tốt không? Nàng vẫn cương quyết không trở về sao? Vẫn không tha thứ cho sai lầm vô tâm của ta sao?

Đến nước Tinh Thần ba tháng rồi, Việc khinh doanh cửa hàng thời trang làm cô có thu nhập mười vạn lạng bạc, cuối cùng Vũ Phi đã được di truyền tài năng tốt đẹp từ cha cô, tư tưởng nhìn xa trông rộng cũng được sinh ra.

Tự cổ chí kim cách kiếm tiền nhiều nhất: đánh bạc, thuốc phiện. Thuốc phiện hại người, mở sòng bạc cũng khá phiền phức, vậy thì mở một nơi giải trí đi.

Mặc lên người đồ nam nhân, đến nơi buổi tối náo nhiệt phồn hoa nhất, chọn một nhà hàng có tên khí phách nhất; “Nghênh Xuân Lầu” bước vào, tuy nhà hàng vừa to vừa khí phách, nhưng kinh doanh lại không phát đạt, Lão Bảo Tử thấy có khách đến, lập tức mặt mày như đón gió xuân đến.

“Vị công tử này, lần đầu tiên đến Nghênh Xuân Lầu của chúng tôi phải không, các cô nương ở chỗ chúng tôi a, đảm bảo ngài sẽ hài lòng.”

“Ở đây có thật như bà nói không?”

“Đương nhiên a, đây là tâm huyết của cả đời lão thân a, đã lao vào lên trên rồi.”

“Chỗ bà tuy trang hoàng rất hào hoa khí phách, nhưng kinh doanh lại chẳng ra sao cả.”

“Ồ, vị công tử này, tôi nói nè, ngài đến tìm cô nương để vui vẻ hay là đến kiếm chuyện a?”

“Ta không tìm cô nương, cũng không phải đến để kiếm chuyện, nói thẳng với bà vậy, ta muốn mua lại Nghênh Xuân Lầu này, giá ba vạn lạng.

Ba vạn lạng, không phải tai nghe nhầm đấy chứ, Nghênh Xuân Lầu này lúc mua về, sửa chữa, mua các cô nương, cũng chưa đến một vạn lạng, bây giờ lại có người bỏ ra ba vạn lạng để mua Nghênh Xuân Lầu.

“Công tử, ngài nói đùa rồi?”

“Trong việc kinh doanh mua bán, ta chưa bao giờ nói đùa.” Nói rồi lấy ra ba vạn lạng vứt lên bàn.

“Vậy còn các cô nương ở đây?”

“Những người ở đây bằng lòng ở lại thì ở lại, tiền kiếm được ta bảy bọn họ ba, những người muốn đi thì đem theo khế ước bán thân đi, ta một xu cũng không cho.”

“Công tử xin đợi một lát.” Nói rồi cong đít chạy lên lầu, một lúc sau bê ra một chiếc hộp nhỏ.

“Công tử, đây cà khế ước bán thân của các cô nương, khế ước nhà của Nghênh Xuân Lầu, đều ở đây cả.”

“Ma ma, ngân phiếu này đều là của bà, nếu bà bằng lòng ở lại, lương mỗi tháng là ba trăm lạng, cuối năm còn có tiền thưởng.”

“Công tử, ngài yên tâm, lão thân nhất định tận tâm tận lực.” Nói rồi cười hê hê ôm ngân phiếu vào lòng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương