Trong màn ảnh, thư ký trường quay giơ bảng, Tào Vĩnh Lượng hô: “Action.”

Tấm bảng ghi tên cảnh quay được đưa lên, sau đó nhanh chóng rời khỏi ống kính. Chỉ thấy trong màn ảnh, thác nước chảy xuống tạo thành những cơn sóng trên mặt hồ, bên hồ là tảng đá nhỏ, tảng đá có màu xanh lục của cỏ và màu xanh biếc của cây thường xanh.

Một trận gió thổi tới, bụi cỏ và cây cối đều hơi lay động. Cô gái bên hồ mỉm cười thẹn thùng, tay vớt nước lên không trung.

“Chàng đến rồi?” Thanh âm cô gái mang theo ý vui mừng.

Tào Vĩnh Lượng nhìn màn hình, cảm thấy hài lòng gật đầu. Cảm giác của đoạn này Nguyễn Thanh nắm bắt rất tốt, tình yêu đối với nam chính biểu đạt rất rõ. Vốn ban đầu còn lo lắng Nguyễn Thanh không làm được, xem ra cảnh nay có thể một lần là qua rồi.

Ngoại trừ việc Nguyễn Thanh phải tỏ vẻ thẹn thùng thì cảnh này không có gì là khó cả.

Một người khác lọt vào ống kính, Mạc Trọng Đan đứng trong bụi cỏ, vẻ mặt lạnh lùng thờ ơ. Không hề có sự kinh ngạc, cũng không bất ngờ, chỉ có thờ ơ…

Tào Vĩnh Lượng: “…..” Thôi được! Cũng có thể hiểu, dù sao cô gái này cũng đã từng làm nam chính tổn thương sâu đậm.

Nguyễn Thanh không nghe được động tĩnh phía sau, cô đột nhiên nháy mắt, sau đó quay đầu nhìn về phía người đàn ông cao lớn đang đứng ở đầu đường, cao lớn uy mãnh, ôn nhu đa tình.

“Diệp huynh.” Nguyễn Thanh dịu dàng gọi một tiếng, nở nụ cười mê hoặc.

Mạc Trọng Đan hít vào một hơi, sau đó chuẩn bị lời thoại, anh đi từng bước đến bên hồ, nhìn cô gái bên dưới. Thật lâu sau, khi Tào Vĩnh Lượng nghĩ rằng anh đã quên lời thoại thì Mạc Trọng Đan lại mở miệng.

Anh hỏi với tư cách là Ân Diệp: “Tìm ta làm gì?”

Nguyễn Thanh nghe xong, trên mặt đột nhiên nở nụ cười xán lạn, cô duỗi tay bắt lấy cẳng chân Ân Diệp.

Nguyễn Thanh chỉ cảm thấy cẳng chân Mạc Trọng Đan đang căng ra, cô cũng không nghĩ nhiều, dựa theo kịch bản ôm lấy bắp chăn anh leo lên bờ.

Khi ra khỏi hồ nước, không khí lạnh từ bốn phía vọt tới. Nguyễn Thanh lạnh đến mức thiếu chút nữa nhảy cẫng lên, nhưng lần này không quay xong phải quay thêm một lần nữa, Nguyễn Thanh chỉ đành giống một con rắn bám vào Mạc Trọng Đan để đứng lên.

Cô dán lên cơ thể Mạc Trọng Đan, ngẩng đầu nhìn anh, sau đó nói: “Diệp huynh, chàng không nhớ ta sao?”

Mạc Trọng Đan cúi đầu nhìn cô, vẻ mặt hiện lên nét cười nhạo. Nguyễn Thanh đột nhiên nhón chân hôn anh, đôi môi vừa mềm lại vừa ngọt, dòng điện như truyền khắp tứ chi của anh.

Anh không thể hóa thân thành nhân vật, anh là Mạc Trọng Đan, anh yêu cô.

Trong giây phút cô hôn anh, ký ức anh trân quý như mãnh thú thoát ra khỏi gông xiềng.

Trong căn phòng tối, cô mặc váy múa, hát thâm tình trước mặt anh: “Bỗng nhiên nghe thấy kim cổ vang họa giác thanh chấn, kích thích ta xé trời môn chí khí ngút trời. Nhớ năm đó đào hoa lập tức uy phong lẫm lẫm, địch huyết phi tiên thạch lựu quần. Có sinh ngày trách đương tẫn, ta kiếm có thể chắn trăm vạn binh.”

“Mục Quế Anh* thống soái!”

(*Mục Quế Anh (穆桂英), một số bản dịch dịch nhầm thành Mộc Quế Anh, là một nhân vật hư cấu trong các giai thoại về Dương gia tướng. Theo đó, bà được mô tả là một nữ tướng dũng cảm, kiên quyết và trung thành, được xem là hình tượng của một người phụ nữ kiên định trong văn hóa Trung Hoa. Theo wikipediea.)

Cô hát đến đây, còn quay đầu nhìn về phía anh, cười hỏi: “Còn sợ không?”

Mạc Trọng Đan không nhớ nổi cảm giác lúc đó, vô số đêm, vô số giấc mộng, cô hát “Mục Quế Anh thống soái”, ánh đèn trên đầu thắp sáng thế giới của cô, chỉ có anh ở nơi u tối.

Cô nhẹ nhàng hỏi: “Cậu còn sợ không?” Khi ấy Mạc Trọng Đan liền cảm thấy thế giới sáng của cô đã chiếu về phía mình, làm mình cũng có ánh sáng.

“Cắt!”

Giọng nói của Tào Vĩnh Lượng phá vỡ ký ức của anh, làm anh đột nhiên hoàn hồn, giơ tay đẩy Nguyễn Thanh ra. Sau đó nhìn mọi vật xung quanh, xung quanh yên tĩnh đến lạ.

Tào Vĩnh Lượng dùng ánh mắt phức tạp nhìn Mạc Trọng Đan: “Mạc ảnh đế, vẻ mặt nên… lạnh lùng hơn chút nữa.”

Mạc Trọng Đan: “…..”

Lại Bác Vũ ôm đầu ngồi xổm xuống……

Sau đó, Tào Vĩnh Lượng lại nhìn về phía Nguyễn Thanh nói: “Nguyễn Thanh à! Hôn xong thì phải tách ra, hôn lâu quá.”

Nguyễn Thanh mặt vô tội: “Hả? Nhưng mà…. Không phải là Ân Diệp đẩy tôi ra sao?”

Tào Vĩnh Lượng nhìn Mạc Trọng Đan, sau đó ho hai tiếng hỏi: “Cậu không đẩy hả?”

Mạc Trọng Đan: “….”

Cảnh quay đầu tiên, thành công chết trong nước.

Tào Vĩnh Lượng: “…..” Bộ cảnh này khó lắm sao?

***

Cảnh đầu tiên không qua, chuyện này nhanh chóng truyền đến phòng nghỉ của Tân Văn Nhụy.

Tân Văn Nhụy ném điện thoại lên bàn, cười lạnh: “Quả nhiên là cô ta.”

Người đại diện Triệu Nhạc không quá tin tưởng: “Chuyện này…. không thể nào!”

Tân Văn Nhụy lại cầm di dộng, đưa hình ngày hôm qua cô chụp cho Triệu Nhạc xem: “Anh ấy đưa coca cho cô ta? Chỉ đưa mỗi coca? Cảnh đầu tiên dễ như vậy mà còn không qua được, điều đó chứng tỏ cái gì? Trái tim anh ấy đang rối loạn.”

Triệu Nhạc nhìn ảnh chụp xong vẫn không dám tin: “Nếu đúng là vậy, tại sao bây giờ anh ta mới ra tay?”

Lấy thân phận của anh, theo đuổi Nguyễn Thanh thật sự không có vấn đề gì cả.

Tân Văn Nhụy nhíu mày, đây cũng là chỗ cô không hiểu nổi. Cô theo đuổi Mạc Trọng Đan bao nhiêu năm? Cô theo đuổi anh vào giới nghệ sĩ, đuổi theo anh làm ảnh hậu.

Nhưng mà, Mạc Trọng Đan không thèm quay lại nhìn cô. Mỗi năm đến Lễ Tình Nhân anh đều đúng giờ phát Weibo, cô đã sớm hoài nghi trong lòng anh có người khác, nhưng bất kể điều tra từ phương diện nào cũng không tìm được người này.

Ngoại trừ cô, bên cạnh anh không có scandal với cô gái nào, rốt cuộc là có người phụ nữ đó thật không?! Tân Văn Nhụy vẫn luôn ôm thái độ hoài nghi, mãi đến khi bức ảnh này được tung ra.

Tất cả đều rõ ràng, nguyên nhân anh đột nhiên đẩy lùi lịch trình, nguyên nhân anh đột nhiên nhận bộ phim này.

Ngày hôm qua, anh có scandal đầu tiên với cô gái cùng đoàn phim.

Hôm nay, ngay cảnh diễn đầu tiên với cô ta, anh đã phát huy thất thường?

Làm gì có nhiều chuyện trùng hợp như vậy chứ?

Bàn tay Tân Văn Nhụy siết chặt lấy điện thoại. Mạc Trọng Đan, em thích anh 10 năm. Anh đối xử với em như vậy sao?

***

“Ông trời ơi! Cậu đang làm gì thế?” Lại Bác Vũ đi loanh quanh trong phòng nghỉ, mà Mạc Trọng Đan vẫn như cũ bất động.

Lại Bác Vũ nhìn dáng vẻ hết chỗ nói nổi của anh: “…. Cậu không lo lắng chút nào sao?

Mạc Trọng Đan thở dài nói: “Có thể trách tôi à?”

Lại Bác Vũ: “Chẳng lẽ trách tôi?”

Ánh mắt Mạc Trọng Đan nhìn anh ta vẫn lạnh lùng vô tình như cũ: “Tôi yêu thầm cô ấy ba năm.”

Lại Bác Vũ: “……” Đúng là rất tàn nhẫn, nhưng mà……

Anh ta nói: “Nhưng cũng không thể không qua cảnh này được? Cô ấy hôn cậu, cậu phải đẩy ra, chỉ đơn giản như vậy thôi. Đến tôi cũng có thể làm được!!!”

Mạc Trọng Đan lại lần nữa ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu kín nhìn anh ta, thật lâu sau mới thốt ra câu: “Nhưng anh không yêu thầm cô ấy.”

Lại Bác Vũ: “……” Ha, cậu nói đúng lắm.

Thật ra Mạc Trọng Đan cũng không muốn kéo dài, bởi vì nếu không qua, Nguyễn Thanh sẽ phải xuống nước. Nhưng mà…. có vài dục vọng bị áp chế quá lâu, một khi thả ra sẽ rất khó khống chế.

Cửa phòng nghỉ bị gõ vang, ngoài cửa là phó đạo diễn Tưởng Học Khôn. Anh ta cười hỏi: “Mạc ảnh đế, nghỉ ngơi thế nào rồi? Có thể tiếp tục không?”

Ánh mắt Mạc Trọng Đan tức khắc lạnh đi hai phân, trong lòng Tưởng Học Khôn rơi lộp bộp: “Nếu không…. Cậu cứ từ từ nhé?”

“Xin lỗi.” Lại Bác Vũ tiến lên cười: “Hôm nay cậu ta không khỏe, bây giờ cả người còn đờ đẫn.”

“Không sao.” Mạc Trọng Đan cướp lời: “Tiếp tục quay đi!”

Nguyễn Thanh còn ở bên hồ, anh có thể nhập diễn, anh có thể, anh bắt buộc phải làm được.

Tưởng Học Khôn lập tức cười nói: “Được, được, mời.”

Vì thế, Mạc Trọng Đan liền đi theo Tưởng Học Khôn về đoàn phim. Thấy Mạc Trọng Đan trở về, mọi người lại nhìn sang. Ánh mắt không biết dùng từ ngữ nào để nói hết, dù sao đây cũng là cảnh mọi người nghĩ có thể một lần là qua.

Nhưng Mạc ảnh đế lại NG tận 3 lần đó!

Đừng thấy 3 lần là rất ít, chủ yếu toàn bị NG vì những lý do không sao hiểu được.

Mạc Trọng Đan nhanh chóng bước vào ống kính, anh liếc mắt đã nhìn thấy Nguyễn Thanh ngồi trong lều, cô đã thay một bộ trang phục khác, bên ngoài là áo khoác màu xanh quân đội, trong tay cầm chén nước trà, từng chút làm ấm cơ thể mình.

Trong mắt Mạc Trọng Đan, Nguyễn Thanh ngồi đó giống như tỏa ra ánh hào quang của Phật.

Mạc Trọng Đan: Xong rồi, kính** hình như lại dày hơn rồi.

(**Nguyên văn là lọc kính, đây là ngôn ngữ mạng, ý nói trong mắt fans, thần tượng của mình luôn luôn tốt, họ sẽ tự lọc ra những khuyết điểm của thần tượng.)

____

Vậy là đã rõ, anh Mạc yêu thầm chị Nguyễn ba năm, mãi bây giờ mới dám theo đuổi. Nhưng căn bản người ta lại là fan CP của anh, chèo thuyền anh với người khác….

Hmm, tưởng tượng đến ngày anh biết sự thật chắc sẽ sốc lắm

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương