Hóa Ra Tôi Lại Giàu Đến Vậy
-
127: Lời Mời Đến Bữa Tiệc Rượu Không Bình Thường
Sự trả thù lần này của nhà họ Tiền, có thể nói là mất cả chì lẫn chài, tập đoàn Đỉnh Hòa nhân cơ hội thu mua một số lượng lớn cổ phần phân tán của những cổ đông trong tập đoàn Tiền Thị, có khoảng 30%, lại thêm 25% cổ phần Tiền Ni Na chuyển nhượng sau cùng.
Nói cách khác, hiện nay tập đoàn Đỉnh Hòa nắm giữ 55% cổ phần của tập đoàn Tiền Thị, tương đương với cổ đông lớn nhất.
Hơn nữa cùng với sự ra đi của Tiền Ni Na, khiến cho tập đoàn Tiền Thị từ một trong tứ đại hào môn của thành phố Thanh Thủy, nhanh chóng rớt xuống thành một tập đoàn quy thuộc vào tập đoàn Đỉnh Hòa.
Mà phát sóng trực tiếp Phi Ngư của Tiền Ni Na, Vương Thành dựa theo giao ước đưa nó tách ra thành một công ty độc lập, trước tiên giải trí Hằng Phong ném vào một trăm triệu, chiếm 70% cổ phần, sau đó sẽ tiếp tục thêm vào chín trăm triệu, nâng đỡ trọng điểm, xem như là phát triển nghiệp vụ của giải trí Hằng Phong.
Hai cha con Tiền Minh, lần này đã hoàn toàn thành thật rồi! Bây giờ bọn họ đều phải nhìn sắc mặt của tập đoàn Đỉnh Hòa, bằng không thì đoán chừng ngay cả vị trí chủ tịch cũng khó giữ được, đây coi như là cho bọn họ một chút dạy dỗ đi!!
“Bây giờ cuối cùng cũng đã thanh tịnh rồi.” Vương Thành ngồi ở trên ghế sofa trong biệt thự của Tiêu Mộc Nghiên, dùng di động lướt xem tin tức địa phương, chỉ thấy phía trên đưa tin chuyện tập đoàn Đỉnh Hòa thu mua 55% cổ phần của tập đoàn Tiền Thị.
Mà chuyện này cũng khiến cho người ở thành phố Thanh Thủy cảm nhận được sự khủng bố của tập đoàn Đỉnh Hòa, lúc này mới có mấy ngày, tập đoàn Tiền Thị một trong tứ đại hào môn của thành phố Thanh Thủy đã suy bại trở thành tập đoàn quy thuộc tập đoàn Đỉnh Hòa, thật là khiến người ta thổn thức không thôi.
Nhất thời ở thành phố Thanh Thủy không còn có ai dám thăm dò ranh giới cuối cùng của tập đoàn Đỉnh Hòa nữa.
“Vương Thành, mấy ngày nữa tôi phải đi rồi, đây là vé vào cửa buổi hòa nhạc ở thành phố Bạch Vân vào ba tháng sau của tôi, anh rảnh có thể tới xem một chút.” Tiêu Mộc Nghiên mặc váy ngủ màu trắng, váy chỉ tới đầu gối, lộ ra hai chiếc đùi trắng nõn khơi gợi ánh mắt của người khác.
Chỉ thấy cô ấy chậm rãi đi tới trước mặt của Vương Thành, sau đó đưa một tấm vé vào cửa buổi hòa nhạc trong tay tới trước mặt của anh.
“Em phải đi rồi ư??” Vương Thành có chút ngoài ý muốn, lúc này mới cất điện thoại rồi xoay đầu qua, vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt đẹp như tiên nữ của Tiêu Mộc Nghiên, có hơi ngượng ngờ, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, hóa ra cũng đã sống cùng với cô ấy gần một tháng rồi.
Thế nhưng chuyện hủy hôn còn chưa hỏi ra miệng, nếu còn không hỏi nữa thì sẽ không có cơ hội!
Vương Thành suy nghĩ một chút, chỉ có thể dùng một người bạn không có thật để thăm dò cách nhìn về chuyện từ hôn đối với Tiêu Mộc Nghiên, nhanh chóng dò hỏi Tiêu Mộc Nghiên.
“Mộc Nghiên, tôi có một người anh em, muốn từ hôn với vị hôn thê của cậu ấy, em cảm thấy vị hôn thê của cậu ấy có thể đồng ý không?”
Sau khi Vương Thành dừng lại một chút, tiếp theo bổ sung nói: “Hai người bọn họ là được định hôn ước trong bụng mẹ từ nhỏ, lúc sinh ra đời là xác định hôn ước rồi, nhưng mà sau khi lớn lên thì cơ bản chưa từng gặp nhau, hoàn toàn không có tình cảm.”
“Anh em của anh muốn hủy hôn??” Tiêu Mộc Nghiên nghiêng đầu suy nghĩ một lát rồi nói: “Như vậy không ổn đâu? Nếu là do quyết định của cha mẹ, vậy thì hẳn phải chấp thuận nghe và làm theo.”
“Nhưng mà, bây giờ người anh em của tôi đã có bạn gái rồi, hơn nữa tình cảm của bọn họ cũng rất tốt.” Vương Thành có chút nóng nãy nói.
“Vậy như thế thì càng không ổn! Nếu biết đã có hôn ước rồi, còn đi qua lại với người phụ nữ khác, đây không phải là hành động của người đàn ông cặn bã à? Nếu để cho tôi biết, tôi nhất định sẽ cho tên đàn ông cặn bã này đẹp mặt.” Tiêu Mộc Nghiên dường như rất căm ghét loại hành vi này, vé vào cửa buổi hòa nhạc ở trong tay cũng bị cô ấy nhanh chóng bóp nhăn nhúm.
Vương Thành cảm thấy chán nản, không ngờ Tiêu Mộc Nghiên lại không đồng ý chuyện từ hôn, may mà không trực tiếp hỏi, bằng không thì sẽ có kết cục không tốt rồi.
“Tôi cũng chỉ nói thôi, em đừng coi là thực, đợi lát nữa tôi sẽ đi khuyên người anh em này của tôi đừng hủy hôn.” Sau khi Vương Thành nuốt nước miếng một cái thì cười xấu hổ, che giấu chuyện này đi, trong lòng lại âm thầm thở dài, chỉ có thể kéo dài chuyện này trước rồi!
Mấy ngày cuối cùng Tiêu Mộc Nghiên ở tại thành phố Thanh Thủy, Vương Thành vốn định sẽ dẫn cô ấy ra ngoài chơi một chút, không nghĩ tới có một người khách không mời mà tới lại đến quấy rầy bọn họ.
Chuông cửa bên ngoài biệt thự vang lên, Vương Thành vốn muốn đi mở cửa, lại bị Tiêu Mộc Nghiên đang ăn sáng ngăn cản lại.
“Để tôi đi mở đi, có thể là Thi Vũ tới rồi.” Tiêu Mộc Nghiên nói xong thì nuốt miếng trứng chiên trong miệng xuống, vội vàng đứng lên đi mở cửa, có thể thấy Thi Vũ ở trong miệng Tiêu Mộc Nghiên mà nói là một người rất quan trọng với cô ấy.
Sau khi mở cửa, quả nhiên Tiêu Mộc Nghiên nhìn thấy một thiếu nữ xinh đẹp trẻ tuổi duyên dáng yêu kiều, khuôn mặt rất là ngọt ngào thanh thuần, mái tóc đen nhánh tùy ý xã ở đầu vai, tóc mái ngang trrán càng tăng thêm sự đáng yêu, trên đầu còn cài một món trang sức nơ bướm màu trắng.
Gương mặt thanh thuần ngọt ngào, cho người ta cảm giác một loại mối tình đầu, mặc một chiếc váy ngắn xếp ly màu hồng, phía dưới là cặp đùi mịn màng trắng nõn, được bao bọc bởi chiếc tất chân màu trắng, khiến người khác suy nghĩ viễn vong.
Đây hoàn toàn xem là nữ thần ngọt ngào.
“Thi Vũ, em tới rồi, mau vào đi!” Sau khi Tiêu Mộc Nghiên nhìn thấy Từ Thi Vũ đến, rất là vui vẻ, còn giúp cô ta xách vali vào.
“Chị họ, đã lâu không gặp, chị càng ngày càng đẹp nha!” Miệng Từ Thi Vũ rất ngọt, lúc nói chuyện, người đã đi vào trong biệt thự, tò mò quan sát.
Nhưng mà ánh mắt của cô ta quét qua, rất nhanh đã phát hiện trong biệt thự còn có sự tồn tại của người đàn ông Vương Thành này, đánh giá trên dưới quần áo giá rẻ trên người anh, ánh mắt lóe lên vẻ khinh bỉ.
“Chị họ, đây là nam giúp việc mà chị mới thuê à?”
“Nam, nam giúp việc???” Vương Thành nghe thấy con nhóc này thế mà lại bảo anh là nam giúp việc, có hơi cạn lời.
“Đừng có nói lung tung, anh ấy là người dẫn đường cũng là fan cứng của chị ở thành phố Thanh Thủy, sau này em ở đây, muốn đi chơi ở đâu thì tìm anh ấy là được rồi! Ăn nhậu chơi bời anh ấy đều biết.
Đúng rồi, lần này em lén tới đây, định ở lại chỗ này của chị mấy ngày?”
Tiêu Mộc Nghiên không nhịn được mà ân cần hỏi han.
“Lần này em cũng không phải là lén đi ra ngoài, em đã giao hẹn đàng hoàng với lão Từ nhà em rồi, cho em thời gian một năm, để cho em muốn làm gì thì làm, nếu như em làm ra thành tích, sau này em sẽ làm gì kệ em, nhưng nếu không làm ra được thành tích, vậy thì phải ngoan ngoãn trở về tập đoàn của ông ấy đi làm.” Từ Thi Vũ đặt mông ngồi trên ghế sofa, sau đó cảm thấy miệng có hơi khát, liền sai Vương Thành nói: “Ê, lấy giúp tôi một ly nước tới, tôi khác rồi.”
Cô ta vẫn đúng là coi Vương Thành thành nam giúp việc để mà sai khiến.
“Cô có tay không biết tự đi rót nước à!” Vương Thành nhíu mày một cái, tính đại tiểu thư của Từ Thi Vũ này cũng thật là lớn, xem ra trước kia những người đàn ông gặp cô ta, đoán chừng đều là hầu hạ cô ta, có đòi hỏi gì cũng thỏa mãn hết thảy, lúc này mới dẫn tới tính cách bốc đồng điêu ngoa này của cô ta.
“Anh, anh.
Hay cho anh, ê?” Từ Thi Vũ có hơi tức giận, người đàn ông này thế mà lại lờ đi vẻ ngoài ngọt ngào của mình, trước kia những người đàn ông gặp cô ta, đều dính sát trắng trợn lấy lòng cô ta.
Nào giống như người đàn ông chết tiệt trước mặt này, lại dám quở trách cô ta.
“Tôi tên là Vương Thành, đừng có ê này ê nọ, còn dám nói linh tinh, có tin tôi đánh cô hay không.” Vương Thành giơ nắm đấm lên hù dọa cô ta, nói.
“Anh, anh, anh bắt nạt tôi.
Chị họ, mau đuổi anh ta ra ngoài, em không muốn nhìn thấy người đàn ông chết tiệt này nữa.” Từ Thi Vũ rất tức giận, không nghĩ tới cô ta đường đường là cô ba của nhà họ Từ, thế mà lại bị một thằng nghèo mặc quần áo giá rẻ ức hiếp, điều này khiến cô ta làm sao có thể nhẫn nhịn được.
“Được rồi, được rồi, đừng làm ầm lên nữa.” Tiêu Mộc Nghiên vội vàng rót một ly nước cho Từ Thi Vũ, dỗ dành cô ta một chút, sau đó lái qua chuyện khác.
“Đúng rồi, lần này em tới đây định làm cái gì, muốn chị giúp em không?”
“Em muốn làm đại minh tinh giống như chị, như vậy trở về lão Từ cũng sẽ không quản em nữa.” Từ Thi Vũ oán hận liếc Vương Thành một cái, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Tiêu Mộc Nghiên, lúc nói chuyện, trong mắt mang theo vẻ mong đợi và ao ước.
“Em muốn làm linh tinh?? Em biết ca hát hay là đóng phim??” Tiêu Mộc Nghiên trở nên đau đầu, cô nhóc này thực sự là nghĩ tới cái gì thì muốn làm cái đó.
Từ Thi Vũ lắc đầu, tỏ vẻ hai cái này đều không biết, nhưng mà rất nhanh cô ta lại nói.
“Không biết ca hát đóng phim, em có thể nhận chương trình giải trí nha! Lần này không phải chị tham gia quý hai của show “Cuộc sống hoang dã” sao? Sau khi tin tức được thả ra, chủ đề Microblogging cao xếp thứ nhất, đến lúc đó chờ chương trình phát sóng, tỷ lệ người xem chắc chắn sẽ rất phổ biến.”
Nói đến đây, Từ Thi Vũ đột nhiên trở nên đáng thương, lấy lòng nói với Tiêu Mộc Nghiên.
“Chị họ, chị nói với người chế tác chương trình, thêm em vào mùa mới của “Cuộc sống hoang dã” nhé.”
Nghe đến đó, v không nhịn được mà há to miệng, biểu cảm kinh ngạc.
Hóa ra là sau khi cô nhóc này nhìn thấy tin tức hot cô gia nhập liên minh “Cuộc sống hoang dã” quý hai, cho nên đặc biệt chạy tới muốn ké danh tiếng, để cầu một đêm thành danh.
“Muốn tham gia quý hai của “Cuộc sống hoang dã”, vậy thì em cũng tìm nhầm người rồi, người mà em cần chính là anh ấy.” Tiêu Mộc Nghiên nói xong thì dùng ngón tay chỉ về phíaVương Thành.
Từ Thi Vũ thuận theo ngón tay của Tiêu Mộc Nghiên, nhìn thấy Vương Thành mặc quần áo giá rẻ, lập tức hơi há cái miệng nhỏ, không dám tin mà hỏi.
“Muốn tham gia quý hai của “Cuộc sống hoang dã”, liên quan gì đến anh ta? Một tên nghèo, nghĩ anh ta có bối cảnh gì, có thể mong chờ cái gì từ anh ta??”
“Vậy thì em nghĩ sai rồi, anh ấy chính là người chế tác của “Cuộc sống hoang dã”, quản lý bộ phận chế tác của giải trí Hằng Phong.
Bà cô của tôi ơi, tư tưởng của em trưởng thành một chút đi!” Tiêu Mộc Nghiên không nhịn được mà lắc đầu nói.
“Anh ta, anh ta, anh ta chính là người chế tác của “Cuộc sống hoang dã”??” Lần này Từ Thi Vũ trợn tròn mắt, mới vừa rồi còn cãi nhau với anh một trận mà, còn coi anh là nam giúp việc mà sai bảo anh rót nước, bây giờ thì tốt rồi, lần này nhất định hỏng rồi!
Bây giờ mới đi có một ngày, chẳng lẽ cứ như vậy mà cuốn gói trở về? Nếu thật như vậy, chẳng phải là sẽ bị lão Từ và anh chị của cô ta chê cười đến chết rồi ư??
Từ Thi Vũ cắn cắn cái răng nhỏ, vì ước mơ làm đại linh tinh, cô ta xem như không thèm đếm xỉa tới bất cứ điều gì nữa, yếu ớt đi tới trước mặt Vương Thành nói xin lỗi.
“Vương Thành, vừa nãy tôi xin lỗi, anh cũng đừng để bụng nhé.”
Từ Thi Vũ xin lỗi khiến Tiêu Mộc Nghiên nhìn đến trợn mắt ngoác mồm, con bé này thế mà lại cũng sẽ biết xin lỗi?
“Tôi khát rồi, đi rót cho tôi cốc nước.” Khóe miệng Vương Thành nhếch lên, một cô nhóc, còn dám mạnh miệng với anh, nhìn xem tôi dạy dỗ cô thế nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook