Hoá Ra Tôi Là Omega
5: Muốn Dùng Tin Tức Tố Giáo Huấn Tôi Tôi Không Sợ!


Edit: Jena
Chưa beta
Chương 05: Muốn dùng tin tức tố giáo huấn tôi? Tôi, không, sợ!
Ở trong mắt Dư Hi Dương, ánh mắt kia của Tần Lãm phải nói là thâm tình cùng chân thành.
Nhưng sóng não của Tô Viễn hoàn toàn không cùng kênh với hắn.

Anh ấy có vẻ ngạc nhiên, "Thật sao? Tiểu Lãm, vậy thì cậu phải cố lên nha."
Tần Lãm : ...
Dư Hi Dương xem đến vui vẻ, Tần Lãm không phải vừa ám chỉ hắn có ý tứ với sư huynh sao? Này tương đương với thổ lộ bị từ chối!
Lâm Hâm Nhiên từ trong mê man kêu lên một tiếng "A", cậu ta không biết tâm tư của Tần Lãm, nhưng lại kinh ngạc Tần Lãm không phải đang gián tiếp nói rằng mình đã có chủ sao?
"Sư huynh! Đại thiếu gia, nếu thích thì theo đuổi đi!" Mạnh Dược so với đương sự còn kích động hơn.
Tần Lãm lạnh nhạt xua tay, coi như đáp lại Mạnh Dược.
Vừa mới nghe Tô Viễn nói xong, vẻ dịu dàng trong mắt Tần Lãm lập tức biến mất, nhắm mắt lại, vẻ mặt lạnh lùng như thường, tự nhiên sẽ không buông tha cho người xem đang vui sướng khi người khác gặp hoạ.
Hắn cười cười, không chút khách khí hỏi: "Dư Hi Dương, cậu cười cái gì mà vui vậy?" Dư Hi Dương người được xướng tên khó hiểu: Cậu không cười lộ rõ như vậy đi? Đã rất kìm nén mà!
Cậu không dám phản bác lại Tần Lãm, trực tiếp cắn một miếng dưa hấu trong tay, sợ sệt nói: "Tôi không có cười, dưa do sư huynh gửi đến thật ngọt, em thật cảm động, cảm ơn sư huynh!"
"Dưa ngọt", trái lại là một cái mỉa mai thầm kín, Dư Hi Dương rất hài lòng với năng lực phản ứng của mình.
Tần Lãm đánh giá thấp cậu, không ngờ cái miệng nhỏ nhắn của cậu lại có thể khá ma mãnh, hắn còn chưa kịp nói gì thì Tô Viễn đã lên tiếng rồi, "Cậu cứ thoải mái đi, tôi mua ở căn tin số 4, rất tươi mát."

Nhắc tới chủ đề đang nói, chỉ còn một mình Dư Hi Dương còn chưa trả lời, Tô Viễn nhân tiện hỏi cậu:" Tiểu Dư, còn cậu thì sao? Cậu đáng yêu như vậy, khẳng định có không ít người thích ha?"
"Đáng yêu?" Dư Hi Dương sững sờ lặp lại.
Cậu là một nam sinh viên đại học mười bảy tuổi, mười năm nay không ai khen cậu đáng yêu cả.
Từ này có phù hợp không?
Nhưng suy nghĩ khác, người khen cậu lại là sư huynh Tô Viễn, mà khi nhìn thấy sự nghi ngờ của cậu, anh ấy gật đầu chắc chắn đáp: "Đúng vậy."
Thái độ của anh ta đúng là chân tình, Dư Hi Dương đột nhiên hưng phấn, mà cậu cũng nửa tin nửa ngờ rằng hình như mình cũng có chút đáng yêu.
Dư Hi Dương cười khan nói: "Chuyện tốt như vậy làm gì đã đến lượt tôi? Trước giờ không có ai thích tôi, tôi cũng lười theo đuổi người khác."
Mạnh Dược mấy ngày nay cũng hiểu được cậu ở một mức độ nhất định, cho nên cậu ta nói: "Thích người ta còn không chịu tích cực? Cậu là một bầu trời lười biếng, gọi cậu là lười biếng nghe hay hơn."
Dư Hi Dương vừa muốn tỏ vẻ bất mãn với cậu ta, dư quang khoé mắt lại thấy được Tần Lãm đang chế giễu.

Đầu óc giật giật, quay đầu lại nói với Tô Viễn giọng điệu đùa giỡn: "Tiền bối, nếu không tôi đuổi theo cậu, cậu thật tốt, tôi nhất định không lười biếng."
Cậu chỉ là khí huyết dâng trào, muốn xem vẻ mặt Tần Lãm nổi giận.
Tần Lãm nguyên bản vẻ mặt không có biểu tình gì, khi nghe lời nói của cậu, mâu quang trong mắt tối sầm xuống, hắn nhìn Dư Hi Dương lạnh lùng, "Cậu có biết mình đang nói cái gì không?"
Tô Viễn không xem lời nói của Dư Hi Dương là thật, mắt thấy Tần Lãm giống như không qua cao hứng, Tô Viễn cũng chỉ cảm thấy được Tần Lãm không xem chính mình là người ngoài thôi.
Anh vừa vui mừng vừa đau đầu, nghĩ Tần Lãm không thể đùa giỡn thế này, chẳng trách mẹ Tần kêu anh đến thăm ký túc xá của Tần Lãm nhiều hơn, vì bà ấy sợ hắn không xử lý tốt được mối quan hệ với mọi người.
Anh vỗ nhẹ vào vai Tần Lãm, "Tiểu Dư nói đùa thôi." Anh bình tĩnh cùng bọn họ hoà giải.
Sau đó, năm người họ không nói chuyện bao lâu liền tách ra.
Dư Hi Dương không ngờ rằng lời nói vừa rồi thực sự khiến Tần Lãm khó chịu.

Ngay khi hai người vào phòng, Tần Lãm đi theo phía sau đã bình tĩnh khóa cửa lại.
Sau một ngày huấn luyện quân sự, Dư Hi Dương đã sớm mệt mỏi, chỉ muốn nhanh chóng đi ngủ nên không để ý tới sắc mặt của Tần Lãm.
Vừa định đi ngủ, Tần Lãm lạnh lùng cảnh cáo, "Tôi khuyên cậu không nên để ý tới Tô Viễn."
Dư Hi Dương đang buồn ngủ cảnh cáo như vậy, hầu hết cơn buồn ngủ đều biến mất.
Từ khi bắt đầu đi học, tên này đã bức bách cậu vừa công khai vừa bí mật, thật sự là không thể chịu nổi!
Ngay khi mông chạm vào giường, cậu bật khỏi giường, nhảy xuống đất, hét lên: "Cậu nói không được thì tôi sẽ không làm? Tại sao tôi phải nghe lời cậu? Tôi càng muốn!"
Lúc này Dư Hi Dương gần như tận lực kiềm chế cảm xúc của mình và giảm âm lượng hết mức có thể, dù sao đây cũng là chuyện cá nhân của họ và không nên ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của những người bạn cùng phòng khác.
Tần Lãm yên lặng nhìn biểu tình của cậu, thật sâu nhìn cậu, đột nhiên đi nhanh vài bước tới gần cậu, một tay nắm chặt cổ áo.

Tựa hồ ngại Dư Hi Dương so với hắn thấp hơn, nên đã thô bạo mà nâng cậu lên trên.
"Bởi vì tôi thích anh ấy, tôi muốn theo đuổi anh ấy.

Còn cậu," giọng nói của Tần Lãm dừng lại, nhìn lên nhìn xuống Dư Hi Dương lần nữa, giọng điệu không giấu được vẻ khinh thường, "Không thích hợp, cũng không xứng.

Cho nên, mời cậu đừng quấy rầy anh ấy."
Hắn không muốn liên lụy người khác, cố ý thấp giọng nói, trong mắt âm trầm nguy hiểm.
Hai người cách nhau rất gần, một người cúi đầu, người kia hơi ngẩng cổ, nếu bỏ qua nội dung cuộc nói chuyện, nhìn ra mơ hồ có chút thân mật.

Dư Hi Dương không quan tâm đến chuyện mơ hồ này, bị hành vi ác liệt của Tần Lãm làm tức giận đến mức núi lửa phun trào ngay tại chỗ, "Cậu thích anh ấy, tôi có thể nhìn thấy! Anh ấy không thích cậu, tôi cũng nhìn ra! Cậu muốn theo đuổi anh ấy, nghĩ cũng đẹp quá."
Cậu thở không ra hơi nói," Tôi không xứng? Cậu cũng không chịu nhìn xem, khi hai chúng ta so với nhau, tôi có thể ném cậu xa mười tám con phố! Tô Xa sư huynh tối nay khen tôi đáng yêu kìa, cậu nghe không hiểu tiếng người sao? Anh ấy khen tôi là một nam sinh đáng yêu, này chứng minh cho điều gì?"
Khi nói đến việc này, Dư Hi Dương còn làm như thật mà khoa tay múa chân ra hiệu khắp nơi cơ thể của cậu, "Có nghĩa là người đối xử tôi có hảo cảm! Lão tử là người gặp người thích! Sao có thể giống như cậu, khối băng cứng ngắc!"
Ha, còn có vần có điệu nữa chứ.

Dư Hi Dương cũng rất hài lòng với màn trình diễn của mình.
Đừng nhìn cậu thường ngày làm nũng, người lại gầy, nhìn không ra sức chiến đấu, còn nói hắn là tiểu thiếu gia được sủng ái, ông đây mà dỗi lên thì trời đất cũng không sợ.
Cậu lảm nhảm không biết bao nhiêu từ một lúc như đổ đậu, Tần Lãm khó mà bắt kịp tốc độ nói của cậu để hiểu ý cậu.
Tần Lãm không những không tức giận, nhất thời cảm thấy khá mới mẻ, không biết vì sao Dư Hi Dương lại thay đổi thành người khác, chẳng lẽ đây là bản tính của hắn?
Tiểu tiếu gia muốn trăng có trăng, muốn sao có sao sống tới mười tám, mười chín năm, chưa từng thấy ai dám quát tháo như thế này trước mặt hắn.
Khi Tần Lãm đang ngây người, Dư Hi Dương liền rút bàn tay to lớn của hắn ra và tự mình giải cứu.
Thấy hắn vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình, trong mắt mang theo suy tính, Dư Hi Dương đúng lý hợp tình ưỡn ngực, "Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa từng thấy qua trai đẹo tức giận sau!"
Sau khi nói xong còn ngại chưa đủ liền trừng mắt liếc hắn một cái, xoay người nằm kêb giường, trực tiếp coi Tần Lãm như không khí
Vừa nằm xuống, liền nghe thấy Tần Lãm đầy sát khi nói, "Cậu ..."
"Câm miệng!" Dư Dịch Dương không khách khí đánh gãy lời nói của hắn, "Có chuyện gì mai nói sau, tôi mệt!"
Nhân tiện đem chăn bông trùm lên đầu, ôm chặt lấy chính mình an ổn ngủ.
Tuy nhiên, trong không khí càng ngày càng có nhiều tin tức tố bay tới, cả căn phòng tràn ngập một mùi lạnh lẽo sạch sẽ, nếu cẩn thận cảm nhận sẽ có ảo giác có khí lạnh thổi tới.
Tin tức tố rất dễ bị kích thích bởi cảm xúc, có thể tưởng tượng được cậu làm cho Tần Lãm rất tức giận.
Hai người trong căn phòng nhỏ như vậy, tin tức tố của người kia mạnh mẽ độc đoán, tin tức tố giữa Alpha lại đấu đá nhau, chỉ cần Tần Lãm có tâm, Dư Hi Dương không một chút dễ chịu gì.
Dư Hi Dương đêm nay đã làm nhiều chuyện như vậy, cũng không sợ xé rách da mặt.

Cậu vò mẻ chẳng sợ nứt, gian nan mà đứng dậy, từ trên giường ngồi dậy, ngửa người dậy nhanh như lò xo, may mắn tầng trên của giường làm đủ cao để cậu khị bị đụng đầu.
"Muốn dùng tin tức tố giáo huấn tôi? Tôi, không, sợ!" Hắn khiêu khích nói, mũi ngửi ngửi, sau đó cẩn thận bình luận: "Mùi nước suối trên núi, ngửi rất thơm."
Không thấy Tần Lãm có phản ứng gì, cậu lại ngã xuống giường như không còn xương sống, kéo chăn bông, từ đầu đến chân tiếp tục đắp chăn cho mình.
Tần Lãm bật cười trước hành vi trẻ con của cậu.
Sau đó hắn nhận thấy một vấn đề khác, mùi mùi nước suối trên núi? Những người khác không thể nói chính xác tên mùi tin tức tố của hắn, họ chỉ nói một cách mơ hồ, giống như mùi nước biển hoặc nước suối.
Cậu vừa rồi còn nói, ngửi rất thơm? Nói trắng ra như vậy, đánh giá cao tin tức tố do cơ thể một người phát ra, không phải là thích nó sao?
Tần Lãm khẽ lắc đầu, tự giễu vì bị Dư Hi Dương trong lòng có thành kiến.

"Thưởng thức" là ý chỉ "thích", cũng giống như Dư Hi Dương đã nói rằng "đáng yêu" có nghĩa là "có hảo cảm".
Nếu lúc này đèn đã tắt, hình ảnh Dư Hi Dương trong tâm trí Tần Lãm nhu nhược không thể khi dễ coi như hoàn thành, nhưng Tần Lãm cố tình nhìn thấy được Dư Hi Dương run như cầy sấy trong chăn bông dưới ánh đèn, làm cho Tần Lãm bật cười., nhìn thấu cậu là đồ mạnh miệng - ngoài mạnh trong yếu.
Có quỷ mới biết rằng khi Dư Hi Dương nhắm mắt lại, như thế nào não bổ được cảnh bị tên họ Tần lôi ra khỏi giường và đập xuống đất một cách thô bạo? Có thể là bởi vì sức lực vừa rồi của Tần Lãm kéo hắn không nhẹ.
Tần Lãm đối với chăn bông run run lâm vào trầm tư, hắn biết tin tức tố của mình so với Alpha bình thường độc đoán hơn rất nhiều, Alpha yếu hơn sẽ cảm thấy không khỏe, bình thường hắn tận lực điều chỉnh tâm tình của mình, để cho hắn cũng đừng quá dao động cảm xúc, kẻo người khác sẽ bị ảnh hưởng.
Nhìn thấy Dư Hi Dương cái dạng này, Tần Lãm cảm thấy cậu hẳn vì kinh sợ, cũng nghĩ đến hẳn cậu sẽ không quấn quít Tô Viễn nữa.
Sợ Dư Hi Dương bị doạ ngất, hắn đi qua vỗ vỗ vào vị trí vai, "Cậu ..."
Hắn nhất thời có chút không được tự nhiên, giống như đứa trẻ mẫu giáo chạy tới an ủi người khác sau khi bắt nạt, "Đừng sợ, tối chỉ là có chút kích động, tôi sẽ không làm gì cậu, sách, đừng run, tôi đi ra ngoài một lát." Nói xong, hắn thật sự mở cửa và đi vào phòng khách.
Dư Hi Dương kéo chăn bông xuống, mạc danh kỳ diệu không giải thích được.
Tối nay bọn họ khó coi như vậy, cậu còn tưởng rằng sẽ chiến tranh lạnh ít nhất vài ngày, không ngờ Tần Lãm lại chủ động nói nhỏ nhẹ với hắn, xem như cấp mỗi người một bậc thang.
Dư Hi Dương ngửi thấy mùi tin tức tố còn lại trong phòng và tự nói: "Tôi không sợ tin tức tố của cậu."
Mùi này thực sự có tác dụng trấn an tinh thần, và cậu không phát hiện ra mình dễ ngủ hơn so với bình thường ...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương