Hóa Ra Tôi Là Mỹ Cường Thảm
Chương 14: Nói suông mà thôi, cậu sẽ không tưởng là thật đâu nhỉ?

Người từng làm người mẫu, có lẽ sẽ không quá mức ngượng ngùng khi phải thay đồ trước mặt người đồng giới.

Cũng trùng hợp Tịch Dã ở tiểu thế giới này đã từng làm người mẫu.

Mắt thấy đầu ngón tay ký chủ đã ở trên cúc áo, 1101 liền nhập vai thành đại khuê nữ hoa cúc (1) kêu lên: [Cậu làm gì vậy?!]

Tịch Dã: [...Mát xa?]

1101: [Nhân loại không có chế độ riêng tư sao? Thật muốn quăng một lớp mosaic cho cậu ta quá.]

[Hay cậu giúp tôi đổi một món đạo cụ đi? Tôi lập tức bảo cậu ta đi ngay.] Giọng điệu y hệt tra nam, Tịch Dã thuận tay kéo áo sơ mi xuống một độ cao thích hợp.

1101: Tái kiến, cáo từ. truyen bac chien

Thuốc ngủ cũng phải bỏ tiền mua chứ bộ? Người nào đó lại không chịu kiếm tích phân, mọi khoản trợ cấp của từng thế giới đều phải dùng tiết kiệm.

"Shh." Hệ thống trong tiềm thức vừa ngừng lại, cơ bắp đau nhức được một chiếc khăn nóng hầm hập phủ lên, Tịch Dã bị nóng nên run lên, vô thức co người lại.

Thiếu niên ở phía sau lập tức duỗi tay, đè lại bờ vai của y: "Đừng trốn."

Rất nhiều thời điểm, luôn là Tịch Dã đóng vai tiền bối, chẳng hạn như lần giành phòng nghỉ lúc trước, hay lần trang điểm rồi đưa hợp đồng, nhưng cũng có rất nhiều thời điểm, thân phận của hai người bọn họ như là trao đổi cho nhau, Cố Tông nhỏ tuổi hơn ngược lại khiến người cảm thấy ổn trọng.

Tịch Dã tuy không quay lại, nhưng vẫn có thể phác họa ở trong đầu vẻ mặt nghiêm túc của đối phương.

"Xoa bóp gân cốt có thể sẽ hơi đau." Sau khi liên tục thay đổi khăn nóng vài lần, Cố Tông đổ một chút tinh dầu vào lòng bàn tay, xoa xoa, thăm dò đắp lên phần giao giữa vai và cổ của thanh niên: "Là nơi này sao?"

Tịch Dã ừ một tiếng.

Làn da quanh năm không thấy ánh mặt trời lộ ra một chút, bởi vì nóng mà có hơi sắc đỏ, loang ra những mảng hồng nhàn nhạt, Tịch Dã sớm đã phát hiện, chỉ khi bản thân tinh thần mỏi mệt tiếp xúc với Cố Tông mới có thể đi vào giấc ngủ, còn những lúc khác, cho dù là da thịt đụng nhau, y vẫn có thể giữ cho mình tỉnh táo.

Ví dụ như hiện tại, sau khi ngủ đủ giấc trong xe, Tịch Dã nhíu mày, có thể cảm nhận rõ ràng phần cơ cứng ngắc quanh vai và cổ được Cố Tông xoa bóp chậm rãi có hơi đau, nhưng khi cơn đau qua đi lại là cảm giác khoan khoái dễ chịu.

Khi y còn bé đã từng học múa, thoạt nhìn tuy có vẻ lười biếng, không có hình thể, nhưng nếu đánh giá kỹ, dáng đi đứng hay dáng ngồi đều là cảnh đẹp ý vui, sống lưng rất thẳng, có hơi hõm lại, gần đây có vẻ y hơi gầy đi, áo sơ mi trông có hơi rộng.

Điều này khó cho Cố Tông.

Trong khi mát xa không thể cứ nhìn chằm chằm vào vào cái chậu sứ đáng ghét đó được, trái tim hắn thình thịch đập loạn xạ, tầm mắt không biết nên đặt ở đâu, tựa như có thể nghe được tiếng máu đang chảy trong huyết quản.

Dù vậy, bàn tay hắn vẫn rất có quy củ, những nơi không nên chạm thì sẽ không chạm, ngược lại thì Tịch Dã, người thoải mái thừa nhận mình thích đàn ông, còn thường thường mà nói ra mấy câu yêu cầu:

"Chỗ đó."

"...Nhẹ chút."

"Đau."

Đến khi cái cổ cứng đờ của Tịch Dã không còn khó chịu nữa, trên trán Cố Tông đã rịn ra một tầng mồ hôi, do làn da của thanh niên quá mỏng, cho dù hắn đã cố khống chế lực đạo, sau cổ đối phương vẫn để lại vài vết hằn nhợt nhạt.

Nỗ lực thu hồi tầm mắt, hắn nói: "Được rồi."

Lời vừa nói ra, Cố Tông mới ý thực được thanh âm của chính mình khàn đến mức nào, hắn vội vàng đứng dậy, cầm lấy chậu sứ bên cạnh: "Em đi lấy thêm nước để chườm nóng."

Tịch Dã: Gấp như vậy, vội về nhà sao?

[Cũng không phải, nhìn đồng hồ thì đã gần nửa đêm rồi, ai bảo cậu ngủ ở trong xe bảo mẫu lâu như vậy,] 1101 do dự nói, [tôi nói nè Tịch Dã, cậu thật sự không định để cậu ta ở lại đây...]

"Xoảng."

Giây tiếp theo, trong phòng tắm truyền ra một tiếng vỡ giòn tan.

Tịch Dã ngồi xếp bằng trên sô pha quá lâu, đi dép vào lảo đảo một chút mới đứng vững được, vừa mở cửa phòng tắm, y liền thấy ống quần, dép, tất của Cố Tông đã đều ướt sũng.

Bên cạnh là những mảnh vỡ của chiếc chậu xanh ngọc, thấy y vào cửa, trên mặt thiếu niên hiện lên một tia hoảng loạn mắt thường có thể thấy được, hắn vội vàng xin lỗi, cúi người định nhặt mảnh vỡ: "Em xin lỗi."

Đáp lại hắn là giọng nói âm lượng cao của thanh niên: "Đừng cử động."

"..." Bàn tay đang vươn ra của Cố Tông ngừng lại giữa không trung.



Hắn bỗng nhiên có hơi hối hận, hối hận vừa rồi chính mình bị yêu ma ám ảnh.

Nhưng mà, trước khi Cố Tông kịp nghĩ ra nên nói gì để cứu vãn, cánh tay hắn đã bị người nắm lấy, kéo hắn tới bên bồn rửa mặt.

"Cậu không có cảm giác đau à? Đỏ hết lên rồi." Vội vàng vặn nước lạnh, Tịch Dã vẻ mặt nghiêm túc, "Trong nhà cũng không phải không có chổi, còn cần phải dùng đến tay của cậu đi nhặt à?"

Cố Tông ngơ ngẩn: "Nhưng đó là quà tiền bối Tiết tặng cho anh..."

"Cậu ta tặng thì làm sao? Bộ nó dát vàng hả? Hay phải cung phụng nó hả? Vỡ thì vỡ thôi, toái toái bình an (2)," vẫn không cảm thấy một cái chậu hoa không sử dụng đến có bao nhiêu quan trọng, Tịch Dã đã chắc chắn rằng tay Cố Tông chỉ là bị đỏ lên, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, "Cậu sao vậy? Bao nhiêu tuổi rồi mà còn để bị bỏng nước sôi?"

___ Y thường ngày rất kiệm lời, nhưng lúc này lại nói liên tục, cứ như những hạt đậu được đổ ra khỏi ống tre vậy, hết hạt này đến hạt khác.

Cố Tông trong lòng ấm áp: "Em bị phân tâm."

Khi kịp định thần lại thì nước đã tràn ra khỏi chậu, hắn theo bản năng buông lỏng tay.

Thật ra vào lúc chậu sứ trượt khỏi tay, hắn hoàn toàn có thể nhịn đau bắt lấy nó, nhưng chính trong khoảnh khắc đó, Cố Tông do dự.

Hắn cũng không rõ rốt cuộc mình đang nghĩ gì, có lẽ là ghen tị? Ghen tị với việc Tiết Minh Lãng và Tịch Dã ngày càng thân thiết, ghen tị với ngôi nhà này gần như không hề có dấu vết sinh hoạt, nhưng lại chứa đồ vật của "người ngoài."

"Bỏ đi, thay quần áo ướt trước đã," ra hiệu Cố Tông ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ chờ đợi, Tịch Dã bất đắc dĩ nói, "Tôi đi xem thử có cái quần nào cậu mặc được không."

Từ khi xuyên qua tám thế giới cho đến nay, đây là lần thứ hai 1101 nhìn thấy ký chủ nhà nó tràn đầy năng lượng như vậy.

Lần đầu tiên là khi đối phương cầm ván đi lướt sóng. _Truyện chỉ đăng duy nhất tại wattpad @chomchomngonnhut, các trang khác đều là reup_

Cửa phòng tắm khép hờ, Cố Tông nhìn thấy khóe miệng mình trong gương đang nhếch lên, giây tiếp theo lại nghe thấy tiếng chuông cửa lanh lảnh kêu vang.

"Reng reng."

Tịch Dã đang chuẩn bị đi vào phòng ngủ cũng sửng sốt.

Vào giờ này, chẳng lẽ là Chu Minh? Hay là công ty của Cố Tông tới đòi người?

[Đáng tiếc, cả hai đều không phải,] nhanh chóng xông ra giám sát ngoài cửa, 1101 hào phóng chia sẻ tầm nhìn với ký chủ, [Reng reng reng, Tiết Minh Lãng, bất ngờ chưa?]

Tịch Dã cuối cùng cũng nhớ ra, ngoài Chu Minh và trợ lý sinh hoạt, nguyên chủ còn tự mình đưa Tiết Minh Lãng đến đăng ký ở chỗ bảo vệ.

Y không muốn mở cửa, nhưng ý của tiếng chuông đinh tai nhức óc kia chính là nếu không mở thì sẽ không buông tha, thậm chí còn trở nên dồn dập hơn, để tránh bị hàng xóm lầu trên lầu dưới khiếu nại, lỡ đụng phải Tiết Minh Lãng, rồi dẫn tới một loạt tình tiết cẩu huyết, Tịch Dã giẫm dép lê, lạnh mặt đẩy cửa ra một khe nhỏ: "Có chuyện gì?"

Khe cửa nhỏ rất nhanh đã bị một bàn tay lớn mở tung ra.

"Cậu dẫn Cố Tông về nhà?" Giọng điệu hệt như đang đi bắt gian, Tiết Minh Lãng vừa dứt lời, đã nhìn thấy đôi giày thể thao ở dưới chân Tịch Dã rõ ràng là lớn hơn hai cỡ.

Dưới ánh đèn ấm áp, mọi thứ dường như không cần lời giải đáp.

Lấy sức lực ra so hẳn là không lại đối phương, thanh niên tóc đen không hề nhẫn nại dứt khoát buông tay, hơi ngả người ra sau, dựa vào tường ở huyền quan: "Ừ, thì sao?"

Thì sao?

Lúc trước không phải cậu đã nói, căn chung cư này chỉ có mình tôi là có thể tùy ý ra vào à?

Câu chất vấn nghẹn lại trong cổ họng, Tiết Minh Lãng muốn nổi giận nhưng lại không có tư cách, hắn cảm thấy mình nhất định là bị điên rồi, nên mới có thể vì một bài đăng Weibo "Tịch Dã và Cố Tông rời đi cùng một xe" mà bỏ qua buổi tiệc tối cùng với Tô Thanh Duyệt, giữa chừng rời khỏi, vô cùng lo lắng mà lái xe tới chỗ này để xác nhận.

"À, mật mã."

Nguyên chủ bị cốt truyện thao túng nên đã nói quá nhiều lời ngon tiếng ngọt, Tịch Dã suy nghĩ kỹ rồi mới nhớ ra: "Đúng là tôi đã đổi rồi, dù sao trong lúc quay chương trình đã bị ghi lại, phải thật cẩn thận."

Không chờ biểu tình của Tiết Minh Lãng dịu đi, y lại cười: "Những lời trước đây... Cảm xúc nhất thời, nói suông mà thôi, cậu sẽ không tưởng là thật đâu nhỉ?

Không có ai trả lời.

Đèn ở huyền quang và hành lang đồng thời tắt, Tiết Minh Lãng đứng ở trong bóng tối, hô hấp có hơi dồn dập.

"Rất xin lỗi vì đã gây rắc rối cho cậu và cậu Tô," Khi thanh niên mở miệng lần nữa, đèn lại sáng lên, Tiết Minh Lãng cuối cùng cũng chú ý đến cổ áo lỏng lẻo của đối phương, cùng những vết đỏ ái muội bên gáy, "Sau này cậu đi Dương quan đạo của cậu, tôi đi cầu độc mộc của tôi, vui vẻ cả làng..."



Dấu vết kia thật sự quá chói mắt, cho nên trong khoảnh khắc Tịch Dã cúi người định đóng cửa lại, Tiết Minh Lãng đã nắm chặt lấy tay đối phương: "Tịch Dã, cậu cứ không thể tách rời khỏi đàn ông như vậy sao?"

"Cố Tông có thể cho cậu ích lợi gì?"

Lời vừa ra khỏi miệng, Tiết Minh Lãng liền hối hận.

Ban đầu hắn nghĩ Tịch Dã sẽ vùng ra, sau đó cho hắn một cái tát thật mạnh, nhưng Tịch Dã không làm thế.

Đối phương chỉ nhướng mắt, lẳng lặng mà nhìn hắn: "Đúng rồi đấy, xào CP, kiếm tiền, không thanh cao được như thầy Tiết đâu."

"Bồi rượu, bán rẻ tiếng cười, hít mây nhả khói, bộ cậu chưa từng thấy qua bao giờ sao? Trốn tránh tôi lâu như vậy, rốt cuộc bây giờ mới chịu nói ra à?" Khóe môi hơi cong lên, Tịch Dã nói: "Tiết Minh Lãng, nhìn cậu nghẹn mà tôi phát sợ."

Bàn tay đang nắm chặt cổ tay trái của y liền buông ra.

"Nhìn thấy người mình thích giãy dụa trong cơn ác mộng lại không đưa tay cứu, mà lại tránh ra xa sợ người ta bẩn," bốn mắt nhìn nhau, thanh niên tóc đen gằn từng chữ một, "Tiết Minh Lãng, cái gọi là thích của cậu thật quá rẻ tiền." (đúng goy é, bán 3 đồng một đống hong ai thèm mua luôn mà ¯_( ͡° ͜ʖ ͡°)_/¯)

"Hay là nói, ở trong mắt cậu, Tịch Dã chính là một kẻ chỉ biết đắm mình trụy lạc."

Đột nhiên bị đối tượng mình từng thầm mến chỉ trích như vậy, Tiết Minh Lãng không hề nghĩ ngợi mà phản bác: "Cậu lầm..."

"Vậy sao?" Lấy điện thoại ra, đầu ngón tay Tịch Dã nhẹ trượt một cái, dưới hai hàng mi là đôi mắt hắc bạch phân minh, kiên định thẳng tắp, "Vậy chắc là cậu không ngại chụp chung với tôi một tấm đăng Weibo đâu nhỉ?"

Theo bản năng, Tiết Minh Lãng giơ tay che ống kính.

"Cậu thấy rồi đó."

Hiểu rõ mà nhún nhún vai, thanh niên tóc đen xoay chuyển cổ tay, lộ ra màn hình hoàn toàn chưa mở khóa: "Nếu đổi thành thời điểm vừa mới gặp lại, cậu hẳn là sẽ rất tình nguyện đi."

Ước gì có thể khoe với cả thế giới mình đã bắt được bạch nguyệt quang rồi.

Rầm.

Không quan tâm đến khuôn mặt đỏ bừng lên của công chính, cửa phòng bị dùng sức đóng sầm lại.

"Đồ thần kinh." Không có khả năng lý giải được tình yêu cao thượng nóng bỏng dưới ngòi bút tác giả, Tịch Dã chỉ biết, nếu có thể sống trong sạch, không ai lại muốn làm cả người mình tanh tưởi.

Nếu Tiết Minh Lãng coi thường y, thì đừng lại đến chủ động trêu chọc, nếu không không phải rẻ tiền thì là cái gì?

Nếu không phải trước đó đối phương mang ý tứ hỏi han ân cần ôn nhu, lại phát tín hiệu ái muội rồi đột ngột rút lui, cho dù ý thức của thế giới có cường đại cỡ nào, cũng không thể không có logic mà biến đổi bộ não của nguyên chủ thành điên cuồng yêu đương được.

Rõ ràng một mình y vẫn có thể sống tốt.

Qua mấy chục giây, hoặc là vài phút, mắt mèo ngoài hành lang không có một tiếng động, xung quanh vô cùng yên tĩnh, giống như các tiểu thế giới khác trong quá khứ, ngoại trừ 1101, sẽ không ai chịu đồng cảm với nhân vật phản diện tâm địa tàn ác, tự hỏi vì sao y lại nổi điên.

Sẽ càng không có ai giống như bạn bè, người thân của vai chính, hay như cách công thụ chính đối xử với nhau mà đau lòng cho y, dỗ dành y, hiểu cho y.

Đột nhiên cảm thấy tất cả ánh đèn trong phòng khách, phòng tắm lẫn phòng ngủ đều có hơi chói mắt, Tịch Dã cúi đầu, dựa vào tường chậm rãi trượt xuống, ẩn mình vào bóng tối ở huyền quan.

Thật nhạt nhẽo.

Đến khi nào cốt truyện của thế giới này có thể kết thúc.

Đang lúc y nghiêm túc tìm hiểu phân đoạn tử vong của mình trong nguyên tác, Tịch Dã đột nhiên nghe được một loạt tiếng bước chân bình bịch bình bịch.

Xém chút nữa đã quên Cố Tông vẫn còn ở trong nhà mình, y vừa định lấy lại tinh thần rồi tiễn khách, liền thấy những ngọn đèn đang sáng đột nhiên tắt trong nháy mắt.

"A, công tắc nguồn điện hình như hỏng rồi." Dưới ánh trăng sáng, thiếu niên ngữ khí vô tội xắn cao ống quần, thật cẩn thận băng qua sàn nhà sạch sẽ, khom lưng xuống, một mảng lạnh lẽo mông lung áp vào gương mặt y:

"Thầy Tịch."

"Uống rượu không?"

Chú thích:

(1) vào thời cổ đại, phụ nữ chưa chồng của người Hán khi ăn mặc thích "dán hoa vàng", họ dùng màu vàng để vẽ các loại hoa văn trên trán hoặc trên mặt và má; Đồng thời, "hoa vàng" chỉ hoa cúc. Bởi vì hoa cúc có khả năng chống băng giá và giá lạnh, chúng thường được sử dụng như một phép ẩn dụ cho sự chính trực về mặt đạo đức. Vì vậy, thêm chữ "hoa vàng" trước mặt cô gái có nghĩa là cô gái chưa lấy chồng và còn giữ được sự trong trắng.

(2) toái (suì碎: vỡ, bể) đồng âm với tuế (suì岁: năm, tuổi), khi đồ bị bể thì nói toái toái bình an để an ủi người, đồng âm với tuế tuế bình an. Trong dịp Tết, khi đập đồ, mn sẽ nói tuế tuế bình an (năm nào cũng bình an) để không mang điềm xấu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương