Hóa Ra Em Rất Yêu Anh
-
Chương 46: Gái Già Xem Mắt (5)
Tang Vô Yên đưa Tiểu Kiệt đến trung tâm trẻ em còn mình chạy đến đài phát thanh.
Cô phụ trách thực hiện một talk show tâm lý, thực ra những người gọi đến đường dây nóng là để hỏi về tình yêu.
Tình yêu.
Cô cũng không hiểu nổi.
Cuộc gọi đầu tiên tối nay là một cô gái, vừa nức nở vừa kể chuyện tình của mình. Tang Vô Yên không còn cách nào khác là chèn một bản nhạc để xoa dịu tâm trạng của cô gái.
Cô gái cho biết mình và bạn trai là bạn học thời đại học, hiện tại họ chưa đầy một năm nữa tốt nghiệp,gặp phải trong thực tế nhiều loại trở ngại trong tình yêu.
Tang Vô Yên không thể làm gì khác ngoài nói vài câu an ủi cô ấy, điều duy nhất cô có thể làm là để cô ấy nói rõ và chăm chú lắng nghe. Nói chuyện có thể giúp mọi người tìm thấy một lối thoát cho tâm hồn của họ. Ví dụ, cô thích nói với Trình Nhân.
Lúc này, Tô Niệm Khâm vừa ra khỏi TORO chuẩn bị quay trở lại khách sạn. Tiểu Tần đã trễ một lúc, trả lời điện thoại.
Tô Niệm Khâm tình cờ dành thời gian đứng bên ngoài xe và hút thuốc.
Lúc này, một giọng nói gọi anh: "Tô tiên sinh?"
Tô Niệm Khâm nghe thấy giọng nói đó ngẩng đầu lên.
"Tôi là Ngụy Hạo. Không biết Tô tiên sinh còn nhớ không?"
“Nhớ.”Tô Niệm Khâm đưa tay ra bắt tay với anh ấy, Ngụy Hạo đầu tiên sửng sốt một chút, sau đó lập tức đưa tay ra.
"Hiện tại tôi đang làm việc ở TORO, mấy ngày trước tôi có nhìn thấy anh ở công ty, người quá nhiều nên tôi không có cơ hội chào hỏi anh."
"Ừ." Tô Niệm Khâm không lạnh không nhạt gật đầu một cái.
Ý thức được thái độ của Tô Niệm Khâm, Ngụy Hạo không thể làm gì khác hơn ngoài đem những lời muốn nói trong lòng thu lại, nói khách sáo mấy câu rồi xoay người từ biệt. Đi được vài bước, anh ấy lại không chịu nổi nữa, quay đầu lại nói: "Tô tiên sinh, mấy năm nay Vô Yên sống không tốt, không biết anh có biết không."
Cô sống không tốt, anh làm sao không biết.
Tất cả, anh đều biết.
Hôm đó, cô tức giận rời khỏi bệnh viện. Anh liền buồn phiền không chịu nổi, nhưng ngay khi đó tin tức đến từ bệnh viện rằng đã tìm thấy lá gan phù hợp với bố anh, nó sẽ được gửi từ đó ngay lập tức, lập tức phải phẫu thuật.
Ca phẫu thuật kéo dài hơn mười tiếng đồng hồ, khi anh lấy lại sức làm thế nào cũng không tìm được Tang Vô Yên.
Cô không trả lời điện thoại.
Anh về nhà tìm cô, đến chỗ của cô và Trình Nhân tìm cô, thậm chí còn đến đài phát thanh tìm cô, anh nghĩ đến bất cứ nơi nào cô có thể xuất hiện đều kêu Dư Tiểu Lộ đi cùng anh. tìm kiếm cô nhiều lần. Anh sợ nếu không chú ý sẽ bỏ lỡ Tang Vô Yên, anh cũng lo tình trạng của bố sẽ xấu đi sau ca mổ. Nửa đêm đến, không thể đếm được mình đã chạy bao nhiêu nơi.
Trời đã gần sáng mà vẫn không tìm thấy.
Dư Tiểu Lộ có chút mất kiên nhẫn với anh: "Niệm Khâm - Vô Yên không còn là một đứa trẻ nữa. Cô ấy đã ở đây bốn năm sẽ không bị lạc. Cô ấy giận cậu, cố tình không muốn gặp cậu, tránh mặt cậu. Cậu lo lắng có ích lợi gì, hiện tại biết hối hận, lúc đó tại sao lại lại làm cô ấy giận bỏ đi?”
Anh đứng ở dưới lầu nhà Tang Vô Yên, rất lâu không lên tiếng. Bệnh viện gọi lại, nói rằng tình hình có chút bất thường, thúc giục Tô Niệm Khâm quay lại.
Khi trời hửng sáng, khi anh trở lại, anh gặp Tang Vô Yên ở cửa.
Cô hỏi anh, "Trên thế giới này Dư Vi Lan quan trọng hơn hay là em?"
Đối mặt với câu hỏi bất ngờ này, Tô Niệm Khâm sững sờ. Anh biết hôm qua cô nhìn thấy anh và Dư Vi Lan thân mật, trong lòng anh hốt hoảng không biết phải làm sao, không dám nhìn vào mắt cô, vì vậy anh cố ý hỏi cô: “Em hỏi một câu hỏi ngu ngốc như vậy có thấy thú vị không?
Không nghĩ đến đổi lấy là một câu nói quyết tuyệt hơn kia của cô. Một giây đó, anh dường như quên cả thở. Rốt cuộc bọn học vẫn đi đến bước này sao?
Tô Niệm Khâm đứng trước xe hồi lâu không trả lời câu hỏi của Ngụy Hạo, đứng một lúc lâu anh cũng quên nói với Ngụy Hạo điều gì, im lặng quay trở lại xe.
Sau đó, anh mới biết rằng bố của Tang Vô Yên đã qua đời vào đêm hôm đó. Sau đó, anh không dám, cũng không có tư cách xuất hiện ở thế giới của Tang Vô Yên. Anh là một người mù, một người mù chỉ biết tổn thương người khác.
Bố của trợ lý Tần không phải là một ví dụ sống sao?
Anh không có khả năng mang lại hạnh phúc cho cô.
Nhưng anh nhớ cô như vậy, hơn một ngàn ngày đêm trong ba năm, không có một ngày nào anh không nhớ tới quá khứ của bọn họ. Loại khát vọng này theo thời gian trôi qua càng ngày càng mãnh liệt, anh thậm chí không dám chắc một ngày nào đó những cảm xúc này có tích tụ đến mức nghiền nát mình hay không.
Nhưng Tang Vô Yên dường như đã thực sự quên anh vậy.
Vì vậy, đôi khi anh không nhịn được hận cô. Anh nhớ kỹ tất cả những chuyện này như vậy, cô làm sao có thể quên mất, còn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra đi xem mắt, đi kết hôn, thậm chí còn vô tâm nói với anh: “Tô Niệm Khâm, anh nhìn không quá tệ."
Chết tiệt!
Trên đường trở về, Tiểu Tần phát hiện Tô Niệm Khâm đang dựa vào ghế và nheo mắt, tâm trạng không được tốt.
Lái xe Tiểu Chu cũng nhận thấy bầu không khí có chút ngột ngạt nên nói: "Tô tiên sinh, anh có muốn nghe chút nhạc không?"
Tô Niệm Khâm khoát tay.
"Chu sư phụ, ở đây có đài phát thanh nào?" Tiểu Tần hỏi.
Tiểu Chu là tài xế tạm thời do chi nhánh chuẩn bị cho Tô Niệm Khâm, người thành phố B.
Tiểu Chu liếc nhìn đồng hồ và nói: “Giờ này có chương trình trò chuyện khá hay, tôi hay nghe.” Sau đó, anh ấy bật radio và tìm đài đó.
Đột nhiên, anh nghe thấy một giọng nói hoài niệm trong xe qua đài phát thanh: "Vậy xin vui lòng chuyển sang cuộc gọi thứ hai của chúng tôi hôm nay." Đó là giọng nói của Tang Vô Yên.
Tài xế tìm một chủ đề và nói: "Người dẫn chương trình này đôi khi nói chuyện thực sự rất dễ thương."
Tô Niệm Khâm ngồi thẳng dậy, giơ tay lên, lắm dấu với tài xế đừng lên tiếng, dọc đường đi toàn bộ sự chăm chú nghe tiết mục cuối cùng, một chữ cũng không bỏ sót.
Tang Vô Yên tan sở về nhà, nằm trên ghế sofa, sững sờ nhìn đồng hồ. Đột nhiên lấy chiếc bật lửa trong túi xách ra.
Đây là chiếc bật lửa màu xanh hải quân đơn giản nhất mà Tô Niệm Khâm đã ném ở đó vào ngày hôm đó.
Hai thứ cộng lại. Đây là hai thứ duy nhất mà Tô Niệm Khâm để lại cho cô để nhớ lại, một là bị cưỡng đoạt, còn một là do chính anh quên lấy. Cô đã ở bên Tô Niệm Khâm nửa năm, anh không tặng cho cô bất cứ thứ gì.
Trong sách nói rằng phụ nữ vật chất.
Thực ra không phải vật chất mà từ đó mới thấy được tấm lòng của người đàn ông. Anh một chút cũng không quan tâm đến cô.
Lần đầu tiên cô nhìn thấy anh hút thuốc, trước đây Tô Niệm Khâm là người tránh xa mọi thói quen xấu, thậm chí không thức khuya. Vì đã mất đi đôi mắt nên anh rất trân trọng sức khỏe của mình. Giờ thấy anh thành thạo châm thuốc, xung quanh khói mù lượn lờ, cô lại thấy thật đau lòng.
Anh đang hoàn toàn hủy hoại chính mình.
Nghĩ xong lại nhòn chiếc đồng hồ kia, mình lại đeo một món đồ chơi vô cùng đáng tiền rất lâu, còn thường xuyên quên ở nhà vệ sinh.
“Đồ đắt tiền như vậy, chờ ngày nào chúng ta không có tiên ăn cơm, liền đem đổi lấy tiền.” Trình Nhân từ trong phòng đi ra, nói.
"Làm sao mình có thể ở chung với một người phụ nữ yêu tiền như cậu." Tang Vô Yên thở dài.
"Không có cách nào đâu, ai bảo cậu đi theo mình, giống như thiếu mình cậu sống không nổi nữa vậy." Trình Nhân cảm khái thở dài.
“Mình có nên trả lại cho anh ấy không?”
“Vậy thật là tốt, cậu lại có thể quang minh chính đại gặp anh ấy một lần.” Trình Nhân trêu chọc.
Tang Vô yên không nói.
“Vô Yên, cậu vẫn thích anh ấy?” Trình Nhân hỏi.
“Không biết.”
“Cậu không biết cậu còn nhặt bật lửa người ta ném đi làm gì?” Trình Nhân gãi đúng chỗ ngứa.
"Mình... " Tang Vô Yên không biết nói gì.
“Vô Yên,” Trình Nhân nhìn cô, “Nhiều năm như vậy, cậu tìm được người hợp với tâm ý cậu hơn anh ấy sao?”
“Chỉ là chưa gặp được thôi, có lẽ sắp sửa xuất hiện rồi.” Tang Vô Yên nhàn nhạt nói.
Cô phụ trách thực hiện một talk show tâm lý, thực ra những người gọi đến đường dây nóng là để hỏi về tình yêu.
Tình yêu.
Cô cũng không hiểu nổi.
Cuộc gọi đầu tiên tối nay là một cô gái, vừa nức nở vừa kể chuyện tình của mình. Tang Vô Yên không còn cách nào khác là chèn một bản nhạc để xoa dịu tâm trạng của cô gái.
Cô gái cho biết mình và bạn trai là bạn học thời đại học, hiện tại họ chưa đầy một năm nữa tốt nghiệp,gặp phải trong thực tế nhiều loại trở ngại trong tình yêu.
Tang Vô Yên không thể làm gì khác ngoài nói vài câu an ủi cô ấy, điều duy nhất cô có thể làm là để cô ấy nói rõ và chăm chú lắng nghe. Nói chuyện có thể giúp mọi người tìm thấy một lối thoát cho tâm hồn của họ. Ví dụ, cô thích nói với Trình Nhân.
Lúc này, Tô Niệm Khâm vừa ra khỏi TORO chuẩn bị quay trở lại khách sạn. Tiểu Tần đã trễ một lúc, trả lời điện thoại.
Tô Niệm Khâm tình cờ dành thời gian đứng bên ngoài xe và hút thuốc.
Lúc này, một giọng nói gọi anh: "Tô tiên sinh?"
Tô Niệm Khâm nghe thấy giọng nói đó ngẩng đầu lên.
"Tôi là Ngụy Hạo. Không biết Tô tiên sinh còn nhớ không?"
“Nhớ.”Tô Niệm Khâm đưa tay ra bắt tay với anh ấy, Ngụy Hạo đầu tiên sửng sốt một chút, sau đó lập tức đưa tay ra.
"Hiện tại tôi đang làm việc ở TORO, mấy ngày trước tôi có nhìn thấy anh ở công ty, người quá nhiều nên tôi không có cơ hội chào hỏi anh."
"Ừ." Tô Niệm Khâm không lạnh không nhạt gật đầu một cái.
Ý thức được thái độ của Tô Niệm Khâm, Ngụy Hạo không thể làm gì khác hơn ngoài đem những lời muốn nói trong lòng thu lại, nói khách sáo mấy câu rồi xoay người từ biệt. Đi được vài bước, anh ấy lại không chịu nổi nữa, quay đầu lại nói: "Tô tiên sinh, mấy năm nay Vô Yên sống không tốt, không biết anh có biết không."
Cô sống không tốt, anh làm sao không biết.
Tất cả, anh đều biết.
Hôm đó, cô tức giận rời khỏi bệnh viện. Anh liền buồn phiền không chịu nổi, nhưng ngay khi đó tin tức đến từ bệnh viện rằng đã tìm thấy lá gan phù hợp với bố anh, nó sẽ được gửi từ đó ngay lập tức, lập tức phải phẫu thuật.
Ca phẫu thuật kéo dài hơn mười tiếng đồng hồ, khi anh lấy lại sức làm thế nào cũng không tìm được Tang Vô Yên.
Cô không trả lời điện thoại.
Anh về nhà tìm cô, đến chỗ của cô và Trình Nhân tìm cô, thậm chí còn đến đài phát thanh tìm cô, anh nghĩ đến bất cứ nơi nào cô có thể xuất hiện đều kêu Dư Tiểu Lộ đi cùng anh. tìm kiếm cô nhiều lần. Anh sợ nếu không chú ý sẽ bỏ lỡ Tang Vô Yên, anh cũng lo tình trạng của bố sẽ xấu đi sau ca mổ. Nửa đêm đến, không thể đếm được mình đã chạy bao nhiêu nơi.
Trời đã gần sáng mà vẫn không tìm thấy.
Dư Tiểu Lộ có chút mất kiên nhẫn với anh: "Niệm Khâm - Vô Yên không còn là một đứa trẻ nữa. Cô ấy đã ở đây bốn năm sẽ không bị lạc. Cô ấy giận cậu, cố tình không muốn gặp cậu, tránh mặt cậu. Cậu lo lắng có ích lợi gì, hiện tại biết hối hận, lúc đó tại sao lại lại làm cô ấy giận bỏ đi?”
Anh đứng ở dưới lầu nhà Tang Vô Yên, rất lâu không lên tiếng. Bệnh viện gọi lại, nói rằng tình hình có chút bất thường, thúc giục Tô Niệm Khâm quay lại.
Khi trời hửng sáng, khi anh trở lại, anh gặp Tang Vô Yên ở cửa.
Cô hỏi anh, "Trên thế giới này Dư Vi Lan quan trọng hơn hay là em?"
Đối mặt với câu hỏi bất ngờ này, Tô Niệm Khâm sững sờ. Anh biết hôm qua cô nhìn thấy anh và Dư Vi Lan thân mật, trong lòng anh hốt hoảng không biết phải làm sao, không dám nhìn vào mắt cô, vì vậy anh cố ý hỏi cô: “Em hỏi một câu hỏi ngu ngốc như vậy có thấy thú vị không?
Không nghĩ đến đổi lấy là một câu nói quyết tuyệt hơn kia của cô. Một giây đó, anh dường như quên cả thở. Rốt cuộc bọn học vẫn đi đến bước này sao?
Tô Niệm Khâm đứng trước xe hồi lâu không trả lời câu hỏi của Ngụy Hạo, đứng một lúc lâu anh cũng quên nói với Ngụy Hạo điều gì, im lặng quay trở lại xe.
Sau đó, anh mới biết rằng bố của Tang Vô Yên đã qua đời vào đêm hôm đó. Sau đó, anh không dám, cũng không có tư cách xuất hiện ở thế giới của Tang Vô Yên. Anh là một người mù, một người mù chỉ biết tổn thương người khác.
Bố của trợ lý Tần không phải là một ví dụ sống sao?
Anh không có khả năng mang lại hạnh phúc cho cô.
Nhưng anh nhớ cô như vậy, hơn một ngàn ngày đêm trong ba năm, không có một ngày nào anh không nhớ tới quá khứ của bọn họ. Loại khát vọng này theo thời gian trôi qua càng ngày càng mãnh liệt, anh thậm chí không dám chắc một ngày nào đó những cảm xúc này có tích tụ đến mức nghiền nát mình hay không.
Nhưng Tang Vô Yên dường như đã thực sự quên anh vậy.
Vì vậy, đôi khi anh không nhịn được hận cô. Anh nhớ kỹ tất cả những chuyện này như vậy, cô làm sao có thể quên mất, còn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra đi xem mắt, đi kết hôn, thậm chí còn vô tâm nói với anh: “Tô Niệm Khâm, anh nhìn không quá tệ."
Chết tiệt!
Trên đường trở về, Tiểu Tần phát hiện Tô Niệm Khâm đang dựa vào ghế và nheo mắt, tâm trạng không được tốt.
Lái xe Tiểu Chu cũng nhận thấy bầu không khí có chút ngột ngạt nên nói: "Tô tiên sinh, anh có muốn nghe chút nhạc không?"
Tô Niệm Khâm khoát tay.
"Chu sư phụ, ở đây có đài phát thanh nào?" Tiểu Tần hỏi.
Tiểu Chu là tài xế tạm thời do chi nhánh chuẩn bị cho Tô Niệm Khâm, người thành phố B.
Tiểu Chu liếc nhìn đồng hồ và nói: “Giờ này có chương trình trò chuyện khá hay, tôi hay nghe.” Sau đó, anh ấy bật radio và tìm đài đó.
Đột nhiên, anh nghe thấy một giọng nói hoài niệm trong xe qua đài phát thanh: "Vậy xin vui lòng chuyển sang cuộc gọi thứ hai của chúng tôi hôm nay." Đó là giọng nói của Tang Vô Yên.
Tài xế tìm một chủ đề và nói: "Người dẫn chương trình này đôi khi nói chuyện thực sự rất dễ thương."
Tô Niệm Khâm ngồi thẳng dậy, giơ tay lên, lắm dấu với tài xế đừng lên tiếng, dọc đường đi toàn bộ sự chăm chú nghe tiết mục cuối cùng, một chữ cũng không bỏ sót.
Tang Vô Yên tan sở về nhà, nằm trên ghế sofa, sững sờ nhìn đồng hồ. Đột nhiên lấy chiếc bật lửa trong túi xách ra.
Đây là chiếc bật lửa màu xanh hải quân đơn giản nhất mà Tô Niệm Khâm đã ném ở đó vào ngày hôm đó.
Hai thứ cộng lại. Đây là hai thứ duy nhất mà Tô Niệm Khâm để lại cho cô để nhớ lại, một là bị cưỡng đoạt, còn một là do chính anh quên lấy. Cô đã ở bên Tô Niệm Khâm nửa năm, anh không tặng cho cô bất cứ thứ gì.
Trong sách nói rằng phụ nữ vật chất.
Thực ra không phải vật chất mà từ đó mới thấy được tấm lòng của người đàn ông. Anh một chút cũng không quan tâm đến cô.
Lần đầu tiên cô nhìn thấy anh hút thuốc, trước đây Tô Niệm Khâm là người tránh xa mọi thói quen xấu, thậm chí không thức khuya. Vì đã mất đi đôi mắt nên anh rất trân trọng sức khỏe của mình. Giờ thấy anh thành thạo châm thuốc, xung quanh khói mù lượn lờ, cô lại thấy thật đau lòng.
Anh đang hoàn toàn hủy hoại chính mình.
Nghĩ xong lại nhòn chiếc đồng hồ kia, mình lại đeo một món đồ chơi vô cùng đáng tiền rất lâu, còn thường xuyên quên ở nhà vệ sinh.
“Đồ đắt tiền như vậy, chờ ngày nào chúng ta không có tiên ăn cơm, liền đem đổi lấy tiền.” Trình Nhân từ trong phòng đi ra, nói.
"Làm sao mình có thể ở chung với một người phụ nữ yêu tiền như cậu." Tang Vô Yên thở dài.
"Không có cách nào đâu, ai bảo cậu đi theo mình, giống như thiếu mình cậu sống không nổi nữa vậy." Trình Nhân cảm khái thở dài.
“Mình có nên trả lại cho anh ấy không?”
“Vậy thật là tốt, cậu lại có thể quang minh chính đại gặp anh ấy một lần.” Trình Nhân trêu chọc.
Tang Vô yên không nói.
“Vô Yên, cậu vẫn thích anh ấy?” Trình Nhân hỏi.
“Không biết.”
“Cậu không biết cậu còn nhặt bật lửa người ta ném đi làm gì?” Trình Nhân gãi đúng chỗ ngứa.
"Mình... " Tang Vô Yên không biết nói gì.
“Vô Yên,” Trình Nhân nhìn cô, “Nhiều năm như vậy, cậu tìm được người hợp với tâm ý cậu hơn anh ấy sao?”
“Chỉ là chưa gặp được thôi, có lẽ sắp sửa xuất hiện rồi.” Tang Vô Yên nhàn nhạt nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook