Hóa Ra Em Rất Yêu Anh
Chương 36: Người Phụ Nữ Của Tôi (6)

Trình Nhân nói: "Mình luôn nghĩ rằng hai người rất yêu nhau."

“Mình cũng nghĩ vậy.”

“Anh ta tính khí luôn không tốt, cậu cũng biết mà.” “

“Tại sao anh ấy lại hết lần này đến lần khác đối xử với mình tệ nhất như vậy?”

“Có lẽ bởi vì anh ta thích cậu nhất.”

“Thật à?”

Trình Nhân không trả lời, nhưng Tang Vô Yên đã thầm nhủ trong lòng: Đó là sự thật, Tang Vô Yên, mày có thể nghi ngờ trái đất phẳng hay vuông, cũng không thể phủ nhận tình cảm của Tô Niệm Khâm.

Tang Vô Yên nghĩ: Có phải tôi thật sự sai rồi không?

Cô có chút hối hận.

Sau cuộc cãi vã và tái hợp lần trước, Tô Niệm Khâm nóng lòng muốn có được khoảng thời gian chỉ có hai người, anh không thể chờ đợi được cúi xuống hôn cô một cách mãnh liệt, phạm vi vòng tay ôm cô ngày càng nhỏ lại, như thể cô muốn biến mình thành một phần cơ thể anh. Đó là một nụ hôn dài như cả thế kỷ, Tang Vô Yên chưa bao giờ thấy Tô Niệm Khâm hoảng sợ bất an như thế, cho đến mức anh suýt khiến cô ngạt thở.

Một lúc lâu sau, Tô Niệm Khâm miễn cưỡng rời khỏi đôi môi của Tang Vô Yên, vùi mặt vào cổ cô, hít một hơi thật sâu và nói: "Vô Yên, em có biết anh sợ hãi không?

Tang Vô Yên từ từ đưa ngón tay luồn vào tóc anh, cảm thấy vô cùng đau lòng: “Em không phải trở về rồi sao?” Tất cả những lời vốn muốn trêu chọc hay chất vấn anh trong đầu cô đều không thể nói thành lời vào giờ phút này.

Sau đó, Dư Tiểu Lộ nói: "Tang tiểu thư, cô có thể quay lại thật tốt."

Dư Tiểu Lộ luôn lịch sự và xa cách với cô, nhưng với câu nói đó, Tang Vô Yên cảm nhận được sự chân thành của cô ấy.

“Tiểu Lộ, cô đông ý có thể gọi tôi là Vô Yên cũng được.”

“Vô Yên.” Dư Tiểu Lộ thử gọi một tiếng, sau đó khẽ mỉm cười, môi cắn răng cân nhắc hai chữ này, đột nhiên nhớ tới cái gì, nói: “Vô Yên, cô rất thích ăn bò xiên nướng?"

"Đúng vậy."

"Thịt bò Lôi Ký ở phố Đô Đoản?"

Tang Vô Yên mỉm cười: "Tôi không quá kén chọn, nhưng hương vị của cửa hàng đó thực sự ngon khiến tôi thèm thuồng." Cô hỏi lại, "Làm sao cô biết?"

Dư Tiểu Lộ bày ra vẻ mặt thì ra là như vậy: "Ngày hôm đó, tôi đi ngang qua tình cờ mua một ít, Tô Niệm Khâm vừa từ bên ngoài trở về, khi ngửi thấy mùi thơm, cậu ấy cười nói: "Vô Yên, em xem em thích..." Nói được nửa câu, đột nhiên nhớ ra rằng cô căn bản không ở đây."

“Cậu ấy mấy ngày nay cả đêm đều ngồi trên ghế so pha sững sờ. Bộ dạng hồn bay phách lạc thật khiến cho người ta khó chịu.”

Tang Vô Yên nghe được lời Dư Tiểu Lộ nói, quay lưng lại, hốc mắt ươn ướt.

Trên đường đến sân bay, cô cảm thấy mình quá bốc đồng, nên giải thích với Tô Niệm Khâm một chút, nhưng sau khi bấm số, cô lại do dự, cuối cùng gửi tin nhắn cho Dư Tiểu Lộ: "Tiểu Lộ, bố tôi hiện đang bệnh nặng, tôi về nhà một chuyến cô nhắn với anh ấy nhé."

Không có nhiều chuyến bay đến Thành phố B, chuyến gần nhất là 7 giờ 30 phút tối. Trong thẻ ngân hàng của cô không có nhiều tiền ngoại trừ chi phí sinh hoạt, gia đình nhất định tạm thời không có sức lực và thời gian để chuyển vào.

Tang Vô Yên sững sờ đứng trước máy rút tiền của ngân hàng: cô không có nhiều tiền như vậy để mua vé máy bay.

Sau khi đi đến kết luận này, Tang Vô Yên rất bất lực, nhìn chiếc đồng hồ treo ở đằng kia và gọi điện cho Ngụy Hạo. Nửa giờ sau, Ngụy Hạo cầm tiền chạy đến sân bay, mua vé cho Tang Vô Yên.

Còn năm tiếng nữa mới đến giờ soát vé, Ngụy Hạo cùng Tang Vô Yên vào quán cà phê ngồi chờ.

"Cậu đừng có gấp, tình trạng của chú Tang đã ổn định rồi. Vừa rồi tôi gọi cho bố, ông ấy đang trên đường đến bệnh viện, ông ấy cũng đi công tác về, không nghe ai nói gì nên cũng không nói tôi biết." Ngụy Hạo nói.

Tang Vô Yên ánh mắt không có tiêu cự, gật đầu.

Sau khi Ngụy Hạo gọi đồ uống, người phục vụ cầm danh sách đồ uống và hỏi Tang Vô Yên, "Bạn muốn uống gì?" Sau khi hỏi hai lần, Tang Vô Yên không trả lời.

Đến lần thứ ba, người phục vụ vẻ mặt có chút cứng ngắc, thế là hỏi ngược lại: "Quý khách có muốn uống một ly nước chanh không?"

"Chọn trà sữa đi, cậu không ăn chua." Ngụy Hào nói: "Vô Yên?" "

“Được." Tang Vô Yên hồi phục gật đầu.

“Thêm đá, không lấy trân châu.” Ngụy Hạo thay cô bổ sung, “Phải không?”

“Được.” Tang Vô Yên gượng cười, “Cậu còn nhớ.”

“Sao lại không nhớ. Khi cậu còn bé uống trà sữa, thường xuyên chỉ uống nước. dùng uống hút hút hết, còn thừa lại nửa lý trân châu cho tôi ăn." Ngụy Hạo dở khóc dở cười.

Từ nhỏ cô không ăn đồ chua, lại có lần mua kẹo hồ lô ngào đường, ăn xong lớp đường trên mặt thường ném phần táo gai còn lại cho Ngụy Hạo ăn.

Nhớ lại chuyện này, hai người đều bật cười, cười được một nửa, tựa hồ đều nhớ tới chuyện không vui năm xưa, đồng thời ngừng nói, có chút xấu hổ.

Tang Vô Yên quay lại, khi cô không có tiền mua vé máy bay, người đầu tiên cô nghĩ đến để nhờ giúp đỡ lại là Ngụy Hạo. Nghĩ đến đây, bất giác cảm thấy có chút thê lương.

Có thể ngay cả cô thích ăn cay hay ăn ngọt, thích chanh hay ô mai, thích uống canh trước khi ăn cơm hay ăn cơm xong mới uống canh, Tô Niệm Khâm còn không biết.

Lại có một thanh âm khác ở trong lòng nói: "Không phải như vậy, mày vừa mới cùng anh ấy cãi nhau, hiện tại lại đòi tiền của anh ây, chắc chắn không làm không được, cho nên mới không nghĩ tới anh."

Nhưng mà, cô và Ngụy Hạo không phải cũng đang chiến tranh lạnh?

"Tôi và Hứa sau vài ngày nữa cũng sẽ trở lại, đến lúc đó sẽ đến thăm bố cậu." "

“Tôi nghe Hứa Xuyến nói rằng cả hai bạn đều ký hợp đồng với đơn vị ở quê?" "

“Đúng vậy. Bọn tôi đều là con một. Không trở về cũng không thích hợp. Dù sao ở quê hương cũng có cơ hội nên tôi quyết định quay về."

“Tôi cũng là con một, nhưng không nghĩ đến những điều này. So ra tôi thật bất hiếu.” Tang Vô Yên tự giễu.

"Cũng không giống nhau. Bố của Hứa Xuyến đã ngoài 60 và mẹ cô ấy cũng ở trong hoàn cảnh như vậy. Bố mẹ cậu còn rất trẻ, họ đều đã nghỉ hưu lại có công việc ổn định. Khi về già, họ sẽ được nhà nước hỗ trợ. Nhà bọn họ mỗi người đều là kiếm một ngày mới có một ngày ăn, cũng không có cái gì đảm bảo.”.

Tang Vô Yên nhìn vào mặt Ngụy Hạo nói: "Tôi đột nhiên hiểu tại sao mẹ tôi luôn nói cậu là con rể tốt."

Nghe thấy những lời đột ngột của cô, Ngụy Hạo lập tức đỏ mặt.

"Thật ra... cậu rất thích Hứa Xuyến đúng không?"

Ngụy Hạo nói: "Đúng vậy. Tôi chuẩn bị tốt nghiệp được một năm, sẽ cầu hôn cô ấy." "

“Tại sao lại cần một năm?

“Khi đó, tôi có năng lực độc lập kinh tế, nếu gia đình phản đối tôi cũng có thể nuôi cô ấy.”

“Cô ấy có thể không cần cậu nuôi." Tang Vô Yên mỉm cười, nhớ lại hình dáng Hứa Xuyến xông thẳng vào khi trường tổ chức tuyển dụng vào cuối năm ngoái.

Ngụy Hạo cười ngây ngô.

“Nếu còn một năm nữa mới cầu hôn, nói cho tôi sớm như vậy làm gì?”

“Tôi muốn có được sự khẳng định của cậu.” Ngụy Hạo đột nhiên nghiêm túc nói.

"Hạo Tử, để tôi kể cho câu nghe một câu chuyện." Khi trà sữa được phục vụ, Tang Vô Yên hít một hơi thật dài, "Một cô bé có một con búp bê, và con búp bê này lớn lên cùng cô ấy. Nhưng một ngày nọ, con búp bê đột nhiên đi theo người khác. Cô ấy chợt nhận ra rằng, vốn dĩ cho là chuyện đương nhiên thuộc về mình lại trân quý như vậy, mà khi cô ấy nhận ra tất cả những điều này, cũng đã bị người khác lấy đi, vì vậy cô quá đau lòng muốn chết. Cô ấy một mình khóc rất lâu, không biết phải làm gì. Cô ấy rất buồn, nhưng cô ấy phải giả vờ như không có gì xảy ra. Cô ấy khó chịu như vậy, sau đó cô ấy đã làm rất nhiều chuyện hoang đường. "

"Tôi biết." Ngụy Hạo nói.

"Cậu vẫn không hiểu. Tôi đã không làm tốt ví dụ như, nhưng cậu và Hứa Xuyến đồng thời là những điều yêu quý của tôi. Cô ấy là bạn thân nhất của tôi, cậu là anh trai thân nhất của tôi. Chỉ một ngày mà các cậu đều bị cướp mất một nửa, quá đột ngột, tôi khó có thể tiếp nhận."

Ngụy Hạo đứng dậy, đi tới trước mặt Tang Vô Yên, cúi người ôm lấy cô: "Vô Yên." Cuối cùng anh cũng chờ được đến ngày ngày cô nghĩ ra điều này.

“Cậu biết tôi có tâm tình này, mà còn để cho tôi càn quấy.” Thậm chí còn khiến cô cho rằng mình thực sự đã cướp anh ấy từ tay Hứa Xuyến.

"Đấy không phải càn quấy. Tôi lúc ấy nghĩ rằng nếu điều đó khiến cậu cảm thấy tốt hơn, thì cậu làm gì cũng không có vấn đề. Tôi quả thật không nói cho cậu chuyện của tôi và Hứa Xuyến trước tiên, đó thực sự là lỗi của tôi."

Tang Vô Yên nín khóc mỉm cười: “Nếu câu thích cô ấy, sao lại nói cho em biết trước tiên, cậu hẳn phải nói cho cô ấy trước tiên chứ.”

“Cậu mãi mãi đều quan trọng như cô ấy.”

“Đừng dỗ tôi, nhất định phải có cao và thấp. Một người không thể nào trong lòng có hai vị trí sẽ luôn giống nhau. "

Ngụy Hạo suy nghĩ một lúc và thận trọng nói: "Hình như cô ấy quan trọng hơn một chút."

"Được rồi được rồi." Tang Vô Yên đẩy anh ra, "Thật sự là như vậy, cậu cũng đừng nói thẳng ra như vậy chứ.

Sau một lúc, Tang Vô Yên nhìn chiếc máy bay vừa hạ cánh ra ngoài cửa sổ và nói: "Thật ra, tôi cũng là sau khi thích một người mới suy nghĩ ra. Cái gì là không muốn rời xa, yêu là gì, là hai cá nhân bỗng nhiên rất giống nhau, bộng nhiên lại hoàn toàn không giống."

Đến tối trước khi cô lên máy bay, Tô Niệm Khâm vẫn không gọi lại cho. Khi cất cánh, Tang Vô Yên nhìn vào màn hình, lặng lẽ nhấn nút tắt máy.Trình Nhân nói: "Mình luôn nghĩ rằng hai người rất yêu nhau."

“Mình cũng nghĩ vậy.”

“Anh ta tính khí luôn không tốt, cậu cũng biết mà.” “

“Tại sao anh ấy lại hết lần này đến lần khác đối xử với mình tệ nhất như vậy?”

“Có lẽ bởi vì anh ta thích cậu nhất.”

“Thật à?”

Trình Nhân không trả lời, nhưng Tang Vô Yên đã thầm nhủ trong lòng: Đó là sự thật, Tang Vô Yên, mày có thể nghi ngờ trái đất phẳng hay vuông, cũng không thể phủ nhận tình cảm của Tô Niệm Khâm.

Tang Vô Yên nghĩ: Có phải tôi thật sự sai rồi không?

Cô có chút hối hận.

Sau cuộc cãi vã và tái hợp lần trước, Tô Niệm Khâm nóng lòng muốn có được khoảng thời gian chỉ có hai người, anh không thể chờ đợi được cúi xuống hôn cô một cách mãnh liệt, phạm vi vòng tay ôm cô ngày càng nhỏ lại, như thể cô muốn biến mình thành một phần cơ thể anh. Đó là một nụ hôn dài như cả thế kỷ, Tang Vô Yên chưa bao giờ thấy Tô Niệm Khâm hoảng sợ bất an như thế, cho đến mức anh suýt khiến cô ngạt thở.

Một lúc lâu sau, Tô Niệm Khâm miễn cưỡng rời khỏi đôi môi của Tang Vô Yên, vùi mặt vào cổ cô, hít một hơi thật sâu và nói: "Vô Yên, em có biết anh sợ hãi không?

Tang Vô Yên từ từ đưa ngón tay luồn vào tóc anh, cảm thấy vô cùng đau lòng: “Em không phải trở về rồi sao?” Tất cả những lời vốn muốn trêu chọc hay chất vấn anh trong đầu cô đều không thể nói thành lời vào giờ phút này.

Sau đó, Dư Tiểu Lộ nói: "Tang tiểu thư, cô có thể quay lại thật tốt."

Dư Tiểu Lộ luôn lịch sự và xa cách với cô, nhưng với câu nói đó, Tang Vô Yên cảm nhận được sự chân thành của cô ấy.

“Tiểu Lộ, cô đông ý có thể gọi tôi là Vô Yên cũng được.”

“Vô Yên.” Dư Tiểu Lộ thử gọi một tiếng, sau đó khẽ mỉm cười, môi cắn răng cân nhắc hai chữ này, đột nhiên nhớ tới cái gì, nói: “Vô Yên, cô rất thích ăn bò xiên nướng?"

"Đúng vậy."

"Thịt bò Lôi Ký ở phố Đô Đoản?"

Tang Vô Yên mỉm cười: "Tôi không quá kén chọn, nhưng hương vị của cửa hàng đó thực sự ngon khiến tôi thèm thuồng." Cô hỏi lại, "Làm sao cô biết?"

Dư Tiểu Lộ bày ra vẻ mặt thì ra là như vậy: "Ngày hôm đó, tôi đi ngang qua tình cờ mua một ít, Tô Niệm Khâm vừa từ bên ngoài trở về, khi ngửi thấy mùi thơm, cậu ấy cười nói: "Vô Yên, em xem em thích..." Nói được nửa câu, đột nhiên nhớ ra rằng cô căn bản không ở đây."

“Cậu ấy mấy ngày nay cả đêm đều ngồi trên ghế so pha sững sờ. Bộ dạng hồn bay phách lạc thật khiến cho người ta khó chịu.”

Tang Vô Yên nghe được lời Dư Tiểu Lộ nói, quay lưng lại, hốc mắt ươn ướt.

Trên đường đến sân bay, cô cảm thấy mình quá bốc đồng, nên giải thích với Tô Niệm Khâm một chút, nhưng sau khi bấm số, cô lại do dự, cuối cùng gửi tin nhắn cho Dư Tiểu Lộ: "Tiểu Lộ, bố tôi hiện đang bệnh nặng, tôi về nhà một chuyến cô nhắn với anh ấy nhé."

Không có nhiều chuyến bay đến Thành phố B, chuyến gần nhất là 7 giờ 30 phút tối. Trong thẻ ngân hàng của cô không có nhiều tiền ngoại trừ chi phí sinh hoạt, gia đình nhất định tạm thời không có sức lực và thời gian để chuyển vào.

Tang Vô Yên sững sờ đứng trước máy rút tiền của ngân hàng: cô không có nhiều tiền như vậy để mua vé máy bay.

Sau khi đi đến kết luận này, Tang Vô Yên rất bất lực, nhìn chiếc đồng hồ treo ở đằng kia và gọi điện cho Ngụy Hạo. Nửa giờ sau, Ngụy Hạo cầm tiền chạy đến sân bay, mua vé cho Tang Vô Yên.

Còn năm tiếng nữa mới đến giờ soát vé, Ngụy Hạo cùng Tang Vô Yên vào quán cà phê ngồi chờ.

"Cậu đừng có gấp, tình trạng của chú Tang đã ổn định rồi. Vừa rồi tôi gọi cho bố, ông ấy đang trên đường đến bệnh viện, ông ấy cũng đi công tác về, không nghe ai nói gì nên cũng không nói tôi biết." Ngụy Hạo nói.

Tang Vô Yên ánh mắt không có tiêu cự, gật đầu.

Sau khi Ngụy Hạo gọi đồ uống, người phục vụ cầm danh sách đồ uống và hỏi Tang Vô Yên, "Bạn muốn uống gì?" Sau khi hỏi hai lần, Tang Vô Yên không trả lời.

Đến lần thứ ba, người phục vụ vẻ mặt có chút cứng ngắc, thế là hỏi ngược lại: "Quý khách có muốn uống một ly nước chanh không?"

"Chọn trà sữa đi, cậu không ăn chua." Ngụy Hào nói: "Vô Yên?" "

“Được." Tang Vô Yên hồi phục gật đầu.

“Thêm đá, không lấy trân châu.” Ngụy Hạo thay cô bổ sung, “Phải không?”

“Được.” Tang Vô Yên gượng cười, “Cậu còn nhớ.”

“Sao lại không nhớ. Khi cậu còn bé uống trà sữa, thường xuyên chỉ uống nước. dùng uống hút hút hết, còn thừa lại nửa lý trân châu cho tôi ăn." Ngụy Hạo dở khóc dở cười.

Từ nhỏ cô không ăn đồ chua, lại có lần mua kẹo hồ lô ngào đường, ăn xong lớp đường trên mặt thường ném phần táo gai còn lại cho Ngụy Hạo ăn.

Nhớ lại chuyện này, hai người đều bật cười, cười được một nửa, tựa hồ đều nhớ tới chuyện không vui năm xưa, đồng thời ngừng nói, có chút xấu hổ.

Tang Vô Yên quay lại, khi cô không có tiền mua vé máy bay, người đầu tiên cô nghĩ đến để nhờ giúp đỡ lại là Ngụy Hạo. Nghĩ đến đây, bất giác cảm thấy có chút thê lương.

Có thể ngay cả cô thích ăn cay hay ăn ngọt, thích chanh hay ô mai, thích uống canh trước khi ăn cơm hay ăn cơm xong mới uống canh, Tô Niệm Khâm còn không biết.

Lại có một thanh âm khác ở trong lòng nói: "Không phải như vậy, mày vừa mới cùng anh ấy cãi nhau, hiện tại lại đòi tiền của anh ây, chắc chắn không làm không được, cho nên mới không nghĩ tới anh."

Nhưng mà, cô và Ngụy Hạo không phải cũng đang chiến tranh lạnh?

"Tôi và Hứa sau vài ngày nữa cũng sẽ trở lại, đến lúc đó sẽ đến thăm bố cậu." "

“Tôi nghe Hứa Xuyến nói rằng cả hai bạn đều ký hợp đồng với đơn vị ở quê?" "

“Đúng vậy. Bọn tôi đều là con một. Không trở về cũng không thích hợp. Dù sao ở quê hương cũng có cơ hội nên tôi quyết định quay về."

“Tôi cũng là con một, nhưng không nghĩ đến những điều này. So ra tôi thật bất hiếu.” Tang Vô Yên tự giễu.

"Cũng không giống nhau. Bố của Hứa Xuyến đã ngoài 60 và mẹ cô ấy cũng ở trong hoàn cảnh như vậy. Bố mẹ cậu còn rất trẻ, họ đều đã nghỉ hưu lại có công việc ổn định. Khi về già, họ sẽ được nhà nước hỗ trợ. Nhà bọn họ mỗi người đều là kiếm một ngày mới có một ngày ăn, cũng không có cái gì đảm bảo.”.

Tang Vô Yên nhìn vào mặt Ngụy Hạo nói: "Tôi đột nhiên hiểu tại sao mẹ tôi luôn nói cậu là con rể tốt."

Nghe thấy những lời đột ngột của cô, Ngụy Hạo lập tức đỏ mặt.

"Thật ra... cậu rất thích Hứa Xuyến đúng không?"

Ngụy Hạo nói: "Đúng vậy. Tôi chuẩn bị tốt nghiệp được một năm, sẽ cầu hôn cô ấy." "

“Tại sao lại cần một năm?

“Khi đó, tôi có năng lực độc lập kinh tế, nếu gia đình phản đối tôi cũng có thể nuôi cô ấy.”

“Cô ấy có thể không cần cậu nuôi." Tang Vô Yên mỉm cười, nhớ lại hình dáng Hứa Xuyến xông thẳng vào khi trường tổ chức tuyển dụng vào cuối năm ngoái.

Ngụy Hạo cười ngây ngô.

“Nếu còn một năm nữa mới cầu hôn, nói cho tôi sớm như vậy làm gì?”

“Tôi muốn có được sự khẳng định của cậu.” Ngụy Hạo đột nhiên nghiêm túc nói.

"Hạo Tử, để tôi kể cho câu nghe một câu chuyện." Khi trà sữa được phục vụ, Tang Vô Yên hít một hơi thật dài, "Một cô bé có một con búp bê, và con búp bê này lớn lên cùng cô ấy. Nhưng một ngày nọ, con búp bê đột nhiên đi theo người khác. Cô ấy chợt nhận ra rằng, vốn dĩ cho là chuyện đương nhiên thuộc về mình lại trân quý như vậy, mà khi cô ấy nhận ra tất cả những điều này, cũng đã bị người khác lấy đi, vì vậy cô quá đau lòng muốn chết. Cô ấy một mình khóc rất lâu, không biết phải làm gì. Cô ấy rất buồn, nhưng cô ấy phải giả vờ như không có gì xảy ra. Cô ấy khó chịu như vậy, sau đó cô ấy đã làm rất nhiều chuyện hoang đường. "

"Tôi biết." Ngụy Hạo nói.

"Cậu vẫn không hiểu. Tôi đã không làm tốt ví dụ như, nhưng cậu và Hứa Xuyến đồng thời là những điều yêu quý của tôi. Cô ấy là bạn thân nhất của tôi, cậu là anh trai thân nhất của tôi. Chỉ một ngày mà các cậu đều bị cướp mất một nửa, quá đột ngột, tôi khó có thể tiếp nhận."

Ngụy Hạo đứng dậy, đi tới trước mặt Tang Vô Yên, cúi người ôm lấy cô: "Vô Yên." Cuối cùng anh cũng chờ được đến ngày ngày cô nghĩ ra điều này.

“Cậu biết tôi có tâm tình này, mà còn để cho tôi càn quấy.” Thậm chí còn khiến cô cho rằng mình thực sự đã cướp anh ấy từ tay Hứa Xuyến.

"Đấy không phải càn quấy. Tôi lúc ấy nghĩ rằng nếu điều đó khiến cậu cảm thấy tốt hơn, thì cậu làm gì cũng không có vấn đề. Tôi quả thật không nói cho cậu chuyện của tôi và Hứa Xuyến trước tiên, đó thực sự là lỗi của tôi."

Tang Vô Yên nín khóc mỉm cười: “Nếu câu thích cô ấy, sao lại nói cho em biết trước tiên, cậu hẳn phải nói cho cô ấy trước tiên chứ.”

“Cậu mãi mãi đều quan trọng như cô ấy.”

“Đừng dỗ tôi, nhất định phải có cao và thấp. Một người không thể nào trong lòng có hai vị trí sẽ luôn giống nhau. "

Ngụy Hạo suy nghĩ một lúc và thận trọng nói: "Hình như cô ấy quan trọng hơn một chút."

"Được rồi được rồi." Tang Vô Yên đẩy anh ra, "Thật sự là như vậy, cậu cũng đừng nói thẳng ra như vậy chứ.

Sau một lúc, Tang Vô Yên nhìn chiếc máy bay vừa hạ cánh ra ngoài cửa sổ và nói: "Thật ra, tôi cũng là sau khi thích một người mới suy nghĩ ra. Cái gì là không muốn rời xa, yêu là gì, là hai cá nhân bỗng nhiên rất giống nhau, bộng nhiên lại hoàn toàn không giống."

Đến tối trước khi cô lên máy bay, Tô Niệm Khâm vẫn không gọi lại cho. Khi cất cánh, Tang Vô Yên nhìn vào màn hình, lặng lẽ nhấn nút tắt máy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương