Hoàn Minh Khuê bỗng dưng cứng đờ, bởi vì Tiết độ sứ Hà Sóc mặc áo tím, đội võ quan kia, là Lộc Tùy Tùy ba năm trước đây bỗng nhiên hương tiêu ngọc vẫn.

Trong nháy mắt hắn hoài nghi hai mắt của mình liệu có vấn đề hay không, nhưng hắn chợt phủ định suy nghĩ này, toàn thân hắn chỉ có đôi mắt giám định sắc đẹp là đáng tin cậy nhất, chỉ cần gặp qua tuyệt đại giai nhân một lần, hắn tuyệt đối sẽ không nhận sai.

Huống chi đêm Thượng Nguyên năm ấy, hắn ngồi đối diện Lộc Tùy Tùy ước chừng nửa canh giờ, dù cho nàng hóa thành tro hắn cũng nhận ra.

Sau sự kinh ngạc lại là vui sướng khó tả, tuyệt đại giai nhân vẫn còn sống, vẫn chưa hóa thành nắm đất vàng, đây quả thực là may mắn của Đại Ung, ngay sau đó hắn lại có chút chua xót, nhớ trước đây hắn thực sự đã đau lòng một trận vì giai hương tiêu ngọc, còn ăn chay vài tháng đấy.

Đồng thời đến mức còn cảm thấy mất mát, vốn tưởng rằng sinh thời gặp được tuyệt đại giai nhân thứ ba, ai ngờ người này vẫn là người trước kia, tính đến tính đi vẫn chỉ có hai người.

Đương nhiên, trong đó không khỏi xen vào một tia đắc ý, quả nhiên hắn trời sinh tuệ nhãn, khi còn nhỏ đã nhận định được mỹ nhân, lớn lên thực sự khuynh quốc khuynh thành.

Cuối cùng, niềm vui sướng vượt qua hết thảy cảm xúc, vốn dĩ hắn không dám có si tâm vọng tưởng gì với Tiêu Linh, nhưng nếu nàng đã từng trải qua một đoạn tình cùng Hoàn Huyên, có thể thấy sát thần cũng có thất tình lục dục, đến cả tên ngốc Hoàn Huyên không hiểu phong tình kia cũng có thể thân mật được, chưa chắc hắn không có cơ hội đâu.

Kể ra thì tên Hoàn Huyên kia tính tình quái gở, không biết lấy lòng nữ tử, còn có mắt không tròng nhận biết kim nạm ngọc, xem Tiêu Linh thành thế thân của Nguyễn Nguyệt Vi, rốt cuộc nàng đã coi trọng đệ ấy ở điểm nào chứ?

Hoàn Minh Khuê rất thông minh, đặc biệt trong chuyện nam nữ, suy tư một chút liền đoán được chân tướng bên trong.

Hắn vỗ lên mặt mình, tuy nói đệ ấy và đường huynh quá cố không giống lắm, nhưng diện mạo cũng có hai ba phần giống mơ hồ, với cả xét đến ôn nhu hàm súc, nho nhã phong lưu, đường huynh hơn Hoàn Huyên biết bao.

Hắn quét mắt yến tiệc một chút, không thấy bóng dáng Tề Vương, nghĩ cũng biết nhất định hôm qua sau khi phát hiện chân tướng cực kỳ tức giận, hôm nay dứt khoát tránh không gặp.

Trong một khoảnh khắc, trong lòng Hoàn Minh Khuê xoay chuyển vô số ý niệm, bước nhanh về phía trước, thi lễ với Tiêu Linh: "Tiểu vương tới muộn, mong Tiêu tướng quân thứ lỗi."

Hắn mặc áo choàng nhẹ đơn giản thoải mái, lúc hành lễ ống tay áo lả lướt, mang theo cơn gió thơm ngào ngạt, cũng không biết xiêm y này của hắn đã huân mấy cân hương liệu mới tỏa được thế này.

Tùy Tùy thiếu chút nữa nghẹt thở bởi hương khí trên người hắn, còn phải thi lễ nói: "Đại vương nói quá lời."

Ung dung thản nhiên đánh giá hắn.

Hôm nay hiển nhiên hắn đã nỗ lực trang điểm, theo phẩm cấp mặc một bộ tử sa thêu kính hoa, không phải là áo choàng Viên lĩnh thường thấy, mà là áo choàng rộng vạt áo dài, vạt áo trước mở rộng đến ngực, lộ ra trung y màu trắng bên trong, bên ngoài áo choàng lại phủ thêm một lớp tiêu sa mỏng như sương khói, đội mũ quan hoa sen bạch ngọc, độc đáo khác lạ, tựa như danh sĩ Ngụy Tấn, lại tựa như người nơi khác, ngay cả trên vũ diên toàn vũ cơ mặc lăng la sặc sỡ, trâm cài hoa cũng không bằng hắn.

Cũng may hắn khá đẹp, trang điểm như hoa khổng tước càng thêm nổi bật làn da trắng như ngọc, môi như tô son của hắn.

Lúc Tùy Tùy đánh giá hắn, Thái Tử cũng đang thầm lưu ý đến vẻ mặt Dự Chương Vương —— tên Hoàn Minh Khuê này ăn chơi trác táng văn không thạo võ không giỏi, suốt ngày lăn lộn trong đống son phấn, cái khác chẳng được gì, chỉ có mắt nhìn nữ nhân là thiên hạ đệ nhất. Huống hồ ở Bình Khang phường tết Thượng Nguyên năm ấy, hắn nhớ rõ Hoàn Minh Khuê từng uống rượu đánh bạc cùng ngoại trạch phụ kia, nếu Tiêu Linh và ngoại trạch phụ của Hoàn Huyên thật sự là cùng một người, hắn ta nhất định có thể nhận ra.

Hắn cẩn thận tìm tòi biểu tình của Hoàn Minh Khuê, khóe mắt đuôi mày dù một biến hóa rất nhỏ gì cũng không buông tha, nhưng với đức tính này của Hoàn Minh Khuê, trong lúc nhất thời hắn cũng không rõ kinh hỉ này rốt cuộc là do trùng phùng hay do nhìn thấy đại mỹ nhân.

Hoàng đế nói: "Tử Ngọc còn không mau ngồi vào, trẫm phải phạt con ba ly."

Dự Chương Vương nói: "Tất nhiên, tiểu chất nên bị phạt."

Lập tức ngồi vào vị trí, nâng ly rượu tiến lên hướng về Hoàng đế: "Xin dùng ly rượu này chúc bệ hạ phúc thọ vĩnh niên." Dứt lời uống một hơi cạn sạch, lập tức ý bảo nội thị đổ đầy.

Hoàng đế vuốt cằm nói: "Tửu lượng chẳng ra sao, uống lại thống khoái. Ly thứ hai này nên kính khách quý đường xa tới đây."

Trong mắt Thái Tử thoáng qua chút không vui.

Hoàn Minh Khuê lại nghe lời, nâng ly đến trước Tùy Tùy: "Ly này bồi tội với Tiêu tướng quân."

Tùy Tùy cầm ly rượu đứng lên: "Dự Chương Vương đa lễ." Đối ẩm cùng hắn một ly.

Ly rượu thứ ba, Hoàn Minh Khuê nâng ly hướng về mọi người trong điện: "Tiểu vương tới muộn, mong chư vị chớ trách."

Mọi người biết hắn khác người, tất nhiên không so đo với hắn.

Hoàn Minh Khuê nhìn Tùy Tùy, hơi nheo cặp mắt hồ ly: "Không biết lần này Tiêu tướng quân vào kinh dự định ở lại bao lâu?"

Tùy Tùy nói: "Có lẽ qua chính nguyệt sẽ khởi hành về Ngụy Bác."

"Phải đi sớm vậy sao?" Hoàn Minh Khuê có chút thất vọng.

Thái Tử nói: "Tiêu tướng quân bận rộn quân vụ, trăm công ngàn việc, đương nhiên không thể rời Hà Sóc quá lâu."

Tùy Tùy cười nhẹ: "Thái Tử điện hạ xem trọng."

Thi lễ với Hoàng đế: "Mạt tướng bất tài, được bệ hạ tin tưởng, thẹn với chức Mục Thủ*, chỉ có thể tận tâm tận lực mà thôi."

(Ji: *Người đứng đầu một vùng)

Hoàng đế nói: "Tiêu khanh khiêm tốn, có Tiêu khanh tọa trấn Hà Sóc, thủ vệ biên quan, trẫm và Thái Tử mới có thể kê cao gối ngủ ngon."

Dứt lời nhìn Thái Tử một cái, ánh mắt lạnh lẽo.

Trái tim Thái Tử run rẩy, biết bản thân châm ngòi quá mức rõ ràng, không khỏi chột dạ, vội vàng bưng ly rượu hàn huyên.

Tùy Tùy như thể hoàn toàn không nhận ra sự chế giễu châm ngòi của Thái Tử, vẫn tự nhiên trấn định nói chuyện vui vẻ cùng mọi người.

Hoàn Minh Khuê lại nói: "Không biết Tiêu tướng quân tạm thời ở nơi nào trong kinh thành?"

Tùy Tùy nói: "Tạ Đại vương hạ cố hỏi đến, tại hạ tạm nghỉ ở Đô Đình Dịch trong thành."

Người thuộc dòng chính Tiêu gia rất ít, từ sau khi Tiêu Đồng An chết chỉ còn nàng. Mà chi thứ Tiêu thị ở Trường An, quan hệ thân thích với Tiêu Linh có chút xa. Tuy rằng trạch viện Tiêu gia ở An Hưng phường thành Bắc có người trông nom, nhưng suy cho cùng đã nhiều năm không ở, phòng thất đều đã cũ nát, mất công sửa chữa để vào ở một tháng lúc nhập kinh thật sự không có lợi. Vả lại về nhà cũ, khó tránh khỏi nhớ tới tổ mẫu và mẫu thân cô độc bệnh chết năm đó.

Hoàn Minh Khuê lại như nghe thấy một tin tức khủng khiếp, vẻ mặt lộ ra tia hoảng sợ: "Sao Tiêu tướng quân lại nghỉ ngơi ở dịch quán, dịch quán là nơi có thể ở lâu sao?"

Ngừng một chút rồi nói: "Nếu Tiêu tướng quân không chê, không bằng đến ở tạm hàn xá của tiểu vương, tuy đơn sơ, nhưng cũng thoải mái hơn dịch quán một chút."

Tuy Tiêu tướng quân hiệu lệnh đại tướng tam quân, không thể xem như nữ tử khuê các, tất nhiên cũng không thể không đề phòng. Nhưng nói đến cùng nam nữ có cách biệt, lời này do người khác nói ra, không khỏi có chút không phải phép. Nhưng đến từ miệng Dự Chương Vương, vẫn không ra thể thống gì, lại không ý gì là mạo phạm khinh nhờn, có lẽ vì hắn luôn khác người, cũng có lẽ thái độ của hắn vừa tự nhiên vừa chân thành, hoài nghi hắn có ý gây rối trái lại như lấy tâm tiểu nhân đo lòng quân tử.

Tiêu Linh cũng không hổ là Tiêu Linh, nghe vậy mặt không đỏ tim không loạn, chỉ cười nhạt; "Được Đại vương thịnh tình mời khách, tại hạ cảm kích vô cùng, có điều tại hạ ở kinh thành chỉ có mấy ngày, không thể đến quấy rầy."

Hoàn Minh Khuê vẫn chưa từ bỏ ý định; "Nếu Tiêu tướng quân cảm thấy đến hàn xá không tự tại, tiểu vương còn có mấy biệt quán trong thành."

Tùy Tùy bất lực: "Dự Chương Vương thịnh tình, tại hạ hổ thẹn."

Hoàn Minh Khuê nói: "Tiêu tướng quân không cần khách khí, biệt quán đều có sẵn mọi thứ: mành kỷ giường tháp, quét dọn chút là được, tuy đơn sơ, nhưng cũng xem như thanh tịnh."

Hoàng đế nói: "Trẫm vốn định mời Tiêu tướng quân vào Bồng Lai cung ở tạm, nếu Tử Ngọc nói như vậy, trái lại ở ngoài cung có vẻ tiện hơn một chút."

Ông quay sang Tiêu Linh: "Chất nhi này của trẫm hấp tấp làm theo cảm xúc, không câu nệ lễ tục, Tiêu khanh chớ trách."

Ngừng chút lại nói: "Hơn nữa khi còn bé Tiêu khanh theo Tô phu nhân vào cung, còn đánh một trận với Tử Ngọc, không biết Tiêu khanh còn nhớ chăng?"

Hoàn Minh Khuê nói: "Tiêu tướng quân có lẽ không nhớ, tiểu chất lại khắc cốt ghi tâm, Tiêu tướng quân thần dũng, thuở nhỏ có thể thấy được một chút."

Hoàng đế nửa thật nửa giả chế nhạo hắn: "Khi đó con còn túm tay áo Tô phu nhân xin nàng ấy hứa hôn Tiêu khanh cho mình."

Hoàn Minh Khuê nói: "Lúc trước nghé con mới sinh không sợ cọp, nếu sớm biết được thần uy của Tiêu tướng quân, tại hạ có một trăm lá gan cũng không dám mạo phạm."

Mọi người đều theo đó cười rộ lên.

Hoàng đế quay sang Tiêu Linh: "Nếu Tiêu khanh không chê, thì miễn cưỡng nhận lấy ý của nó đi."

Ánh mắt Tùy Tùy khẽ động, nhất thời không đoán ra Hoàng đế có ý gì.

Bỗng nhiên nhắc tới chuyện cũ năm xưa, tựa hồ có ý tác hợp hai người bọn họ.

Tuy nói Hoàn Minh Khuê là kẻ phú quý nhàn rỗi, nhưng phụ thân hắn từng là trữ quân, sau đó tự nguyện nhường vị trí trữ quân, thân phận của Hoàn Minh Khuê cũng có chút khó xử.

Hoàng đế làm gì yên tâm để hắn "hòa thân" đến Hà Sóc?

Có lẽ đây chỉ là một phép thử, nếu nàng có tâm làm phản, ngược lại có thể bắt lấy Hoàn Minh Khuê làm bè, dù đưa hắn hay hài tử của bọn họ lên đế vị, đều là huyết mạch chính thống của Hoàn thị.

Cũng vì lẽ đó, lúc trước Hoàn Diệp muốn từ bỏ trữ vị theo nàng đến Hà Sóc là chuyện không thể, Hoàng đế sở dĩ không tỏ ý kiến, có lẽ đơn giản chỉ là ông ta hiểu thê tử và nhi thần của mình, biết Hoàng Hậu sẽ không để nhi thần rời đi, cũng biết nhi thần không thể bỏ mặc mẫu thân không màng.

Nàng sớm nên biết từ khi nàng bắt đầu chấp chưởng binh quyền Tam trấn, nàng và Hoàn Diệp đã tuyệt đối không thể rồi. Chỉ là lúc trước nàng quá trẻ, có quá nhiều ảo tưởng và khát khao. Nếu đổi thành hiện tại, nàng sẽ biết "kế hoạch" lúc trước của bọn họ không thực tế đến đâu. Nếu khi đó quả quyết cự tuyệt Hoàn Diệp, không có việc nhường trữ vị, có lẽ dã tâm của Hoàn Dung sẽ không có, có lẽ Hoàn Diệp sẽ không chết, có thể hiện giờ hắn đã làm trữ quân của Đại Ung, thú thê sinh con, sống một đời bình an suôn sẻ.

"Vốn có thể" của những năm đó, chỉ là chấp niệm lừa mình dối người của nàng mà thôi.

Tùy Tùy mím môi, thi lễ với Hoàn Minh Khuê: "Dự Chương Vương thịnh tình, tại hạ vốn không nên từ chối, chỉ là ngựa xe tôi tớ đi theo rất đông, khó tránh khỏi quấy rầy, vẫn nên ở dịch quán sẽ tiện hơn."

Hoàn Minh Khuê thấy nàng kiên quyết không nhận, chỉ có thể tiếc nuối nói: "Tiểu vương hôm nào quét dọn hàn xá thết tiệc, mong Tiêu tướng quân vui lòng đến thăm."

Tùy Tùy gật đầu, nâng ly rượu mỉm cười: "Nhất định."

- ---

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương