Hóa Ra Bản Vương Mới Là Thế Thân
-
Chương 125: Phiên ngoại 3
Đêm Trừ Tịch, trong phủ Tiết Độ sứ Hà Sóc giăng đèn kết hoa, liệu hỏa trong đình đốt cao, gương mặt ai trong chính đường cũng bị hắt lên đỏ bừng.
Lão nhân trong phủ đều nói từ khi Tiêu lão tướng quân mất, viện tử này chưa bao giờ náo nhiệt như vậy, kỳ thật mặc dù lúc Tiêu lão tướng quân còn sống cũng thường xuyên chinh chiến bên ngoài, mấy đêm Trừ Tịch cũng không có cách nào trở về đoàn tụ cùng nữ nhi.
Vì là gia yến, Tùy Tùy gọi người dọn mấy án rộng rãi đến chính đường, trên dưới toàn gia ngồi vây quanh đại án, so với mỗi người một thực án thì náo nhiệt hơn rất nhiều.
Tùy Tùy mặc một bộ váy đỏ hơn cả lửa, búi tóc Vân Kế, cài trâm lược bạch ngọc thoa kim phượng, giữa trán dán kim hoa điền, chải mày nhạt, không thoa son phấn, hai má bị cơn say nhuộm thành hồng nhạt, ngày thường nàng luôn mặc kính trang màu đen, hiếm khi ăn mặc lộng lẫy như vậy, càng khiến người không thể rời mắt.
Hoàn Huyên và nàng ngồi kề vai trên tháp, thỉnh thoảng quay sang nhìn nàng một cái.
Điền Nguyệt Dung cười hì hì nói với Xuân Điều: "Xuân Điều tỷ tỷ xem kìa, Tiểu Lộc Lang nhìn cô nương nhà tỷ không dời nổi mắt rồi kìa."
Xuân Điều cười lộ ra đôi lúm đồng tiền nhỏ; "Cô nương trang điểm lên tựa thiên tiên, ta nhìn mãi cũng không thấy đủ đấy..."
So với vẻ hào hùng mạnh mẽ ngày thường, gần đây trên khóe mắt đuôi lông mày của nàng đã thêm chút dịu dàng, càng thêm phong tình. Xuân Điều không thể giải thích rõ, chỉ cảm thấy cô nương nhà nàng còn diễm lệ hơn đóa mai đỏ nở rộ trên nền tuyết kia.
Tùy Tùy để ý thấy bọn họ thì thầm to nhỏ, nói một câu lại liếc nàng một cái, biết bọn họ nhất định lại đang bịa đặt chuyện mình và Hoàn huyên, đặt ly rượu xuống nói: "Điền Nguyệt Dung, chuyện gì vui như vậy, nói đến mức mặt sắp nở hoa rồi?"
Điền Nguyệt Dung hắng giọng nói: "Vừa rồi thuộc hạ đang nói, tiếc cho một đêm Trừ Tịch tốt lành như thế, có rượu ngon món ngon nhưng không có ca múa đàn sáo, thiếu chút hương vị."
Mọi người biết nàng đang trêu ghẹo chuyện Tiêu tướng quân vì Tiểu Lộc Lang mà phân phát ca cơ vũ kỹ, đều thầm nén cười.
Tùy Tùy gật đầu, lạnh lùng nói: "Có lý, nếu đã thế, vậy mời Điền thống lĩnh nhảy một điệu đi."
Điền Nguyệt Dung cũng không chối từ, đứng dậy nói: "Thuộc hạ múa không giỏi, cũng không muốn chướng mắt chư vị, nhưng từng theo Thanh Sương Tử Điện học một đoạn múa kiếm, đúng lúc mời chư vị đánh giá một chút."
Tùy Tùy cười nói: "Mời."
Điền Nguyệt Dung chạm tới bên hông: "Ui, không khéo, hôm nay tới dự tiệc để quên bội kiếm rồi."
Nàng quay đầu, hướng lân án một người nói: "Quan lang quân, mượn bảo kiếm của ngươi dùng một chút được không?"
Bọn thị vệ bên cạnh Quan Lục Lang nhao nhao ồn ào, Quan Lục Lang bị chọc đến đỏ mặt, sờ gáy, ấp úng không nói được một chữ nào.
Tính hắn thật thà, nếu không có ý, tuyệt đối không lộ vẻ ngượng ngùng này.
Tùy Tùy nghiêng đầu kề tai thì thầm với Hoàn Huyên: "Hai người đó ưng nhau từ hồi nào thế?"
Hoàn Huyên cũng kinh ngạc, hằng ngày Quan Lục đều đi theo hắn, thế mà hắn không nhìn ra chút manh mối nào.
Tùy Tùy nhìn Điền Nguyệt Dung, biết rõ còn cố hỏi: "Nhiều người có kiếm như vậy, sao cứ phải mượn Quan thống lĩnh chứ?"
Điền Nguyệt Dung phóng khoáng nói: "Ta thấy kiếm của Quan lang quân tốt, nên muốn mượn huynh ấy."
Nàng chuyển sang Quan Lục Lang: "Không biết Quan lang quân có nguyện ý cho mượn không?"
Tống Cửu ở cạnh Quan Lục Lang đẩy cánh tay hắn một chút, nói với Điền Nguyệt Dung: "Điền thống lĩnh không biết, Quan thống lĩnh bọn ta cũng là tay múa kiếm giỏi, hay là hai người cùng múa một khúc thế nào?"
Điền Nguyệt Dung nói: "Tại hạ tất nhiên cầu mà không được."
Lần này tất cả mọi người bắt đầu đùa bỡn.
Quan Lục suýt nữa rút kiếm chém Tống Cửu, vội vàng biện giải: "Đừng nghe tên nhãi này nói bậy, Điền thống lĩnh nói đùa, tại hạ... Tại hạ không biết múa..."
Điền Nguyệt Dung chỉ mỉm cười nhìn hắn, khoanh tay không nói lời nào.
Quan Lục Lang hận không thể đào một cái lỗ chui xuống, nhìn chủ nhân cầu cứu: "Lang quân..."
Nào ngờ nhà lang quân hắn lại giúp người ngoài, căn bản không giúp hắn: "Nếu Điền thống lĩnh thịnh tình tương mời, vậy ngươi múa một khúc đi."
Quan Lục Lang chỉ đành nói "Tuân mệnh", đỏ mặt ôm quyền với mọi người: "Bêu xấu rồi."
Tống Cửu lang tháo bội kiếm của mình xuống cho hắn: "Kiếm của ngươi cho Điền cô nương, ta cho ngươi mượn này."
Quan Lục Lang vỗ thật mạnh lên lưng hắn một cái: "Tiểu tử ngươi chờ đó..."
Tống Cửu lang nói: "Chờ cái gì? Chờ uống rượu mừng hay ôm con của các ngươi?"
Lại là một trận cười vang.
Quan Lục Lang biết mồm mép mình không lanh lợi, nói thêm nữa cũng tự rước lấy nhục, trầm mặc không lên tiếng nhận lấy kiếm, đưa kiếm của mình cho Điền Nguyệt Dung.
Điền Nguyệt Dung cười tiếp nhận: "Đa tạ Quan lang quân."
Quan Lục Lang kiên định, cũng anh tuấn, ở Trường An không phải không có tiểu cô nương coi trọng hắn, nhưng hắn là đầu gỗ không hiểu phong tình, người ta uyển chuyển quanh co một chút, thậm chí hắn cũng không phát hiện, cũng chỉ có người thẳng thắn như Điền Nguyệt Dung mới có thể chế phục được.
Tùy Tùy gọi người lấy trống Hạt tới: "Mấy khi vui vẻ, để ta đệm nhạc cho các ngươi."
Điền Nguyệt Dung và Quan Lục Lang cầm kiếm đến trước liệu hỏa trong đình, cầm kiếm vái chào mọi người trong đường, rồi xoay người, đứng đối nhau cúi đầu, Tống Cửu cười nói: "Trông bọn họ giống đang bái đường không chứ?"
Mọi người cười đến nghiêng ngả.
Tiếng trống Hạt bắt đầu, tiếng cười dần thưa thớt, hai người theo nhịp trống bắt đầu múa trường kiếm, nhịp trống càng lúc càng dày, ngượng ngùng trên mặt Quan Lục Lang dần mất đi, ánh mắt và kiếm phong trở nên mạnh mẽ.
Bọn họ đều là người ở trong chiến trận gió tanh mưa máu, tư thế múa kiếm không hẳn uyển chuyển tuyệt đẹp như vũ kỹ, nhưng mỗi chiêu một thế gọn ghẽ lưu loát, mang theo thế mạnh như sấm sét, nhất thời chỉ thấy ánh kiếm lóe qua mắt người, đoạt đi linh hồn, thế công của hai người càng lúc càng ác liệt, phối hợp lại càng lúc càng ăn ý, như thể đã luyện qua vô số lần.
Mọi người bất giác tập trung ngưng thần, Tống Cửu lang cũng bất tri bất giác thu lại ý cười.
Nghe trống Hạt "tùng" chấn vang một tiếng, song kiếm chạm vào nhau, lóe ra vài đốm lửa, hai người đồng thời đút kiếm vào vỏ.
Chính đường lặng ngắt như tờ, Tùy Tùy buông dùi trống, là người đầu tiên khen: "Tốt!"
Lúc này mọi người mới hồi thần lại, tức khắc khắp đường vang tiếng reo hò.
Hoàn Huyên lặng lẽ nắm lấy tay Tùy Tùy dưới án, kề tai nàng nói: "Bọn họ múa đẹp không?"
Tùy Tùy vừa định khen thật, chợt nhìn thoáng qua mặt hắn, cong lưỡi lại: "Cũng tạm được..."
Hoàn Huyên lạnh lẽo, chua chua nói: "Khẩu thị tâm phi, vừa rồi nàng nhìn không dời nổi mắt."
Tùy Tùy tiến đến bên tai hắn nói: "Không đẹp bằng điệu mà chàng múa riêng cho ta xem hôm đó."
Lỗ tai Hoàn Huyên hơi nóng lên: "Nàng đâu có nhìn kỹ."
Tiêu tướng quân mở miệng dỗ ngọt: "Ai bảo chàng đẹp quá, chỉ mải nhìn chàng, ai còn thấy được kiếm chứ."
Dừng một chút, hạ giọng nói: "Lần sau chàng mặc xiêm y chỉnh tề một chút múa lại, ta nhất định sẽ nhìn kỹ..."
Hoàn Huyên hừ lạnh một tiếng.
Đúng lúc này, người hầu bê rượu Tiêu Bách tới, rót cho mọi người dựa theo thứ tự tuổi tác từ trẻ đến già.
Tuổi nhỏ nhất là Xuân Điều, lớn tuổi nhất là Cao ma ma, lúc đến phiên Tùy Tùy, Hoàn Huyên thuận tay tiếp nhận bình rượu, cầm ly rượu trước mặt Tùy Tùy lên giúp nàng rót đầy.
Hoàn Minh Khuê "Chậc" một tiếng, kề ly rượu sát vào: "Tử Hành, làm phiền."
Hoàn huyên liếc hắn một cái: "Tự rót, đâu phải không có tay."
Tùy Tùy cười cầm lấy bình rượu từ tay hắn, giúp Hoàn Minh Khuê rót đầy, nói với Hoàn Huyên: "Lục đường huynh đường xa đến đây, sao có thể thất lễ."
Hoàn Minh Khuê đứng dậy nói: "Không dám nhận..."
Ngay sau đó hắn nhận ra xưng hô của Tiêu Linh, cả kinh nói: "Các đệ..."
Mọi người cũng chợt nhận ra, phát hiện vừa rồi Tiêu tướng quân gọi Dự Chương Vương là đường huynh.
Tùy Tùy nhìn sang Hoàn Huyên, cười nói: "Không sai, bọn ta đã thành hôn, hôm nay thỉnh chư vị tới tụ họp, thứ nhất là lễ Trừ Tịch, thứ hai là muốn nhân cơ hội này náo nhiệt một chút."
Lần này tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, miệng của Điền Nguyệt Dung cơ hồ có thể nhét một cái trứng gà.
Hoàn Minh Khuê là người đầu tiên hồi thần lại, cười nói: "Chúc mừng chúc mừng, chuyện khi nào vậy?"
Tùy Tùy nói: "Hôm qua viết hôn thư, hôn lễ chờ từ U Châu trở về lại bổ sung."
Hoàn Minh Khuê nói: "Nên cạn một ly đầy."
Dứt lời nâng ly rượu lên: "Chúc hai vị cầm sắt hòa minh, như chim liền cánh như cây liền cành, vĩnh kết đồng tâm."
Lão nhân trong phủ đều nói từ khi Tiêu lão tướng quân mất, viện tử này chưa bao giờ náo nhiệt như vậy, kỳ thật mặc dù lúc Tiêu lão tướng quân còn sống cũng thường xuyên chinh chiến bên ngoài, mấy đêm Trừ Tịch cũng không có cách nào trở về đoàn tụ cùng nữ nhi.
Vì là gia yến, Tùy Tùy gọi người dọn mấy án rộng rãi đến chính đường, trên dưới toàn gia ngồi vây quanh đại án, so với mỗi người một thực án thì náo nhiệt hơn rất nhiều.
Tùy Tùy mặc một bộ váy đỏ hơn cả lửa, búi tóc Vân Kế, cài trâm lược bạch ngọc thoa kim phượng, giữa trán dán kim hoa điền, chải mày nhạt, không thoa son phấn, hai má bị cơn say nhuộm thành hồng nhạt, ngày thường nàng luôn mặc kính trang màu đen, hiếm khi ăn mặc lộng lẫy như vậy, càng khiến người không thể rời mắt.
Hoàn Huyên và nàng ngồi kề vai trên tháp, thỉnh thoảng quay sang nhìn nàng một cái.
Điền Nguyệt Dung cười hì hì nói với Xuân Điều: "Xuân Điều tỷ tỷ xem kìa, Tiểu Lộc Lang nhìn cô nương nhà tỷ không dời nổi mắt rồi kìa."
Xuân Điều cười lộ ra đôi lúm đồng tiền nhỏ; "Cô nương trang điểm lên tựa thiên tiên, ta nhìn mãi cũng không thấy đủ đấy..."
So với vẻ hào hùng mạnh mẽ ngày thường, gần đây trên khóe mắt đuôi lông mày của nàng đã thêm chút dịu dàng, càng thêm phong tình. Xuân Điều không thể giải thích rõ, chỉ cảm thấy cô nương nhà nàng còn diễm lệ hơn đóa mai đỏ nở rộ trên nền tuyết kia.
Tùy Tùy để ý thấy bọn họ thì thầm to nhỏ, nói một câu lại liếc nàng một cái, biết bọn họ nhất định lại đang bịa đặt chuyện mình và Hoàn huyên, đặt ly rượu xuống nói: "Điền Nguyệt Dung, chuyện gì vui như vậy, nói đến mức mặt sắp nở hoa rồi?"
Điền Nguyệt Dung hắng giọng nói: "Vừa rồi thuộc hạ đang nói, tiếc cho một đêm Trừ Tịch tốt lành như thế, có rượu ngon món ngon nhưng không có ca múa đàn sáo, thiếu chút hương vị."
Mọi người biết nàng đang trêu ghẹo chuyện Tiêu tướng quân vì Tiểu Lộc Lang mà phân phát ca cơ vũ kỹ, đều thầm nén cười.
Tùy Tùy gật đầu, lạnh lùng nói: "Có lý, nếu đã thế, vậy mời Điền thống lĩnh nhảy một điệu đi."
Điền Nguyệt Dung cũng không chối từ, đứng dậy nói: "Thuộc hạ múa không giỏi, cũng không muốn chướng mắt chư vị, nhưng từng theo Thanh Sương Tử Điện học một đoạn múa kiếm, đúng lúc mời chư vị đánh giá một chút."
Tùy Tùy cười nói: "Mời."
Điền Nguyệt Dung chạm tới bên hông: "Ui, không khéo, hôm nay tới dự tiệc để quên bội kiếm rồi."
Nàng quay đầu, hướng lân án một người nói: "Quan lang quân, mượn bảo kiếm của ngươi dùng một chút được không?"
Bọn thị vệ bên cạnh Quan Lục Lang nhao nhao ồn ào, Quan Lục Lang bị chọc đến đỏ mặt, sờ gáy, ấp úng không nói được một chữ nào.
Tính hắn thật thà, nếu không có ý, tuyệt đối không lộ vẻ ngượng ngùng này.
Tùy Tùy nghiêng đầu kề tai thì thầm với Hoàn Huyên: "Hai người đó ưng nhau từ hồi nào thế?"
Hoàn Huyên cũng kinh ngạc, hằng ngày Quan Lục đều đi theo hắn, thế mà hắn không nhìn ra chút manh mối nào.
Tùy Tùy nhìn Điền Nguyệt Dung, biết rõ còn cố hỏi: "Nhiều người có kiếm như vậy, sao cứ phải mượn Quan thống lĩnh chứ?"
Điền Nguyệt Dung phóng khoáng nói: "Ta thấy kiếm của Quan lang quân tốt, nên muốn mượn huynh ấy."
Nàng chuyển sang Quan Lục Lang: "Không biết Quan lang quân có nguyện ý cho mượn không?"
Tống Cửu ở cạnh Quan Lục Lang đẩy cánh tay hắn một chút, nói với Điền Nguyệt Dung: "Điền thống lĩnh không biết, Quan thống lĩnh bọn ta cũng là tay múa kiếm giỏi, hay là hai người cùng múa một khúc thế nào?"
Điền Nguyệt Dung nói: "Tại hạ tất nhiên cầu mà không được."
Lần này tất cả mọi người bắt đầu đùa bỡn.
Quan Lục suýt nữa rút kiếm chém Tống Cửu, vội vàng biện giải: "Đừng nghe tên nhãi này nói bậy, Điền thống lĩnh nói đùa, tại hạ... Tại hạ không biết múa..."
Điền Nguyệt Dung chỉ mỉm cười nhìn hắn, khoanh tay không nói lời nào.
Quan Lục Lang hận không thể đào một cái lỗ chui xuống, nhìn chủ nhân cầu cứu: "Lang quân..."
Nào ngờ nhà lang quân hắn lại giúp người ngoài, căn bản không giúp hắn: "Nếu Điền thống lĩnh thịnh tình tương mời, vậy ngươi múa một khúc đi."
Quan Lục Lang chỉ đành nói "Tuân mệnh", đỏ mặt ôm quyền với mọi người: "Bêu xấu rồi."
Tống Cửu lang tháo bội kiếm của mình xuống cho hắn: "Kiếm của ngươi cho Điền cô nương, ta cho ngươi mượn này."
Quan Lục Lang vỗ thật mạnh lên lưng hắn một cái: "Tiểu tử ngươi chờ đó..."
Tống Cửu lang nói: "Chờ cái gì? Chờ uống rượu mừng hay ôm con của các ngươi?"
Lại là một trận cười vang.
Quan Lục Lang biết mồm mép mình không lanh lợi, nói thêm nữa cũng tự rước lấy nhục, trầm mặc không lên tiếng nhận lấy kiếm, đưa kiếm của mình cho Điền Nguyệt Dung.
Điền Nguyệt Dung cười tiếp nhận: "Đa tạ Quan lang quân."
Quan Lục Lang kiên định, cũng anh tuấn, ở Trường An không phải không có tiểu cô nương coi trọng hắn, nhưng hắn là đầu gỗ không hiểu phong tình, người ta uyển chuyển quanh co một chút, thậm chí hắn cũng không phát hiện, cũng chỉ có người thẳng thắn như Điền Nguyệt Dung mới có thể chế phục được.
Tùy Tùy gọi người lấy trống Hạt tới: "Mấy khi vui vẻ, để ta đệm nhạc cho các ngươi."
Điền Nguyệt Dung và Quan Lục Lang cầm kiếm đến trước liệu hỏa trong đình, cầm kiếm vái chào mọi người trong đường, rồi xoay người, đứng đối nhau cúi đầu, Tống Cửu cười nói: "Trông bọn họ giống đang bái đường không chứ?"
Mọi người cười đến nghiêng ngả.
Tiếng trống Hạt bắt đầu, tiếng cười dần thưa thớt, hai người theo nhịp trống bắt đầu múa trường kiếm, nhịp trống càng lúc càng dày, ngượng ngùng trên mặt Quan Lục Lang dần mất đi, ánh mắt và kiếm phong trở nên mạnh mẽ.
Bọn họ đều là người ở trong chiến trận gió tanh mưa máu, tư thế múa kiếm không hẳn uyển chuyển tuyệt đẹp như vũ kỹ, nhưng mỗi chiêu một thế gọn ghẽ lưu loát, mang theo thế mạnh như sấm sét, nhất thời chỉ thấy ánh kiếm lóe qua mắt người, đoạt đi linh hồn, thế công của hai người càng lúc càng ác liệt, phối hợp lại càng lúc càng ăn ý, như thể đã luyện qua vô số lần.
Mọi người bất giác tập trung ngưng thần, Tống Cửu lang cũng bất tri bất giác thu lại ý cười.
Nghe trống Hạt "tùng" chấn vang một tiếng, song kiếm chạm vào nhau, lóe ra vài đốm lửa, hai người đồng thời đút kiếm vào vỏ.
Chính đường lặng ngắt như tờ, Tùy Tùy buông dùi trống, là người đầu tiên khen: "Tốt!"
Lúc này mọi người mới hồi thần lại, tức khắc khắp đường vang tiếng reo hò.
Hoàn Huyên lặng lẽ nắm lấy tay Tùy Tùy dưới án, kề tai nàng nói: "Bọn họ múa đẹp không?"
Tùy Tùy vừa định khen thật, chợt nhìn thoáng qua mặt hắn, cong lưỡi lại: "Cũng tạm được..."
Hoàn Huyên lạnh lẽo, chua chua nói: "Khẩu thị tâm phi, vừa rồi nàng nhìn không dời nổi mắt."
Tùy Tùy tiến đến bên tai hắn nói: "Không đẹp bằng điệu mà chàng múa riêng cho ta xem hôm đó."
Lỗ tai Hoàn Huyên hơi nóng lên: "Nàng đâu có nhìn kỹ."
Tiêu tướng quân mở miệng dỗ ngọt: "Ai bảo chàng đẹp quá, chỉ mải nhìn chàng, ai còn thấy được kiếm chứ."
Dừng một chút, hạ giọng nói: "Lần sau chàng mặc xiêm y chỉnh tề một chút múa lại, ta nhất định sẽ nhìn kỹ..."
Hoàn Huyên hừ lạnh một tiếng.
Đúng lúc này, người hầu bê rượu Tiêu Bách tới, rót cho mọi người dựa theo thứ tự tuổi tác từ trẻ đến già.
Tuổi nhỏ nhất là Xuân Điều, lớn tuổi nhất là Cao ma ma, lúc đến phiên Tùy Tùy, Hoàn Huyên thuận tay tiếp nhận bình rượu, cầm ly rượu trước mặt Tùy Tùy lên giúp nàng rót đầy.
Hoàn Minh Khuê "Chậc" một tiếng, kề ly rượu sát vào: "Tử Hành, làm phiền."
Hoàn huyên liếc hắn một cái: "Tự rót, đâu phải không có tay."
Tùy Tùy cười cầm lấy bình rượu từ tay hắn, giúp Hoàn Minh Khuê rót đầy, nói với Hoàn Huyên: "Lục đường huynh đường xa đến đây, sao có thể thất lễ."
Hoàn Minh Khuê đứng dậy nói: "Không dám nhận..."
Ngay sau đó hắn nhận ra xưng hô của Tiêu Linh, cả kinh nói: "Các đệ..."
Mọi người cũng chợt nhận ra, phát hiện vừa rồi Tiêu tướng quân gọi Dự Chương Vương là đường huynh.
Tùy Tùy nhìn sang Hoàn Huyên, cười nói: "Không sai, bọn ta đã thành hôn, hôm nay thỉnh chư vị tới tụ họp, thứ nhất là lễ Trừ Tịch, thứ hai là muốn nhân cơ hội này náo nhiệt một chút."
Lần này tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, miệng của Điền Nguyệt Dung cơ hồ có thể nhét một cái trứng gà.
Hoàn Minh Khuê là người đầu tiên hồi thần lại, cười nói: "Chúc mừng chúc mừng, chuyện khi nào vậy?"
Tùy Tùy nói: "Hôm qua viết hôn thư, hôn lễ chờ từ U Châu trở về lại bổ sung."
Hoàn Minh Khuê nói: "Nên cạn một ly đầy."
Dứt lời nâng ly rượu lên: "Chúc hai vị cầm sắt hòa minh, như chim liền cánh như cây liền cành, vĩnh kết đồng tâm."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook