Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy
-
Chương 33
Anh ấy đi đâu rồi?
Hứa Mộc Tình vội vàng ngồi dậy!
Ngày thường khi cô dậy Lý Hùng đều ở đó cười hì hì, sau đó vẫy tay với cô.
Nhưng sáng nay lại không thấy gương mặt tươi cười cứ nhìn là muốn nhéo của anh ấy đâu nữa.
Lúc này Hứa Mộc Tình cảm thấy hơi hoang mang.
Cô vội xuống giường, trong phòng khách cũng không thấy bóng dáng của anh.
Anh ấy đi rồi ư?
“Mẹ, anh ấy đi đâu thế?”
Hứa Mộc Tình vội vào bếp hỏi Liễu Ngọc Phân.
Liễu Ngọc Phân nhìn Hứa Mộc Tình đứng ở cửa, bà chỉ cười mà không nói.
“Mẹ, mẹ nói đi chứ, anh ấy đi đâu rồi?”
Trông Hứa Mộc Tình sốt ruột quá nên Liễu Ngọc Phân mới nói.
“Mẹ cũng không biết nó đi đâu. Nhưng lúc đi nó bảo có chuyện cần xử lý, đến giờ cơm trưa sẽ về”.
Vừa nghe thấy Lý Hùng ra ngoài xử lý công việc, Hứa Mộc Tình mới vô thức thở phào một hơi.
Cô khẽ lầm bầm: “Ra ngoài có việc mà cũng không nói với mình một câu”.
Lúc này bỗng nhiên có tiếng gõ cửa.
Anh ấy về rồi ư!?
Hứa Mộc Tình vui vẻ, chạy nhanh ra mở cửa.
Kết quả đứng ngoài cửa là một tên thư sinh ẻo lả mặc vest, đi giày da bóng loáng.
Anh ta cười mỉm với Hứa Mộc Tình: “Tình Tình, lâu lắm không…”
“Rầm!”
Hứa Mộc Tình đóng sầm cửa lại!
Bây giờ cô mới nhận ra là mình còn đang mặc đồ ngủ!
Cũng may là vì đề phòng Lý Hùng nhìn trộm nên đồ ngủ của Hứa Mộc Tình rất kín cổng cao tường.
Thế nên lúc nãy tên ngoài cửa kia cũng không nhìn được gì.
“Mẹ, con về rồi đây”.
Lý Hùng giờ đã là thành viên trong nhà, nên anh có chìa khóa luôn.
Vào trong, Lý Hùng nhận ra trong phòng khách có một tên thư sinh ẻo lả mặc vest.
Đồng thời, bên cạnh là một bà cô trang điểm rất đậm.
“Ái chà, vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới!”
“Ờ, gì nhỉ… Cậu qua đây”.
Người phụ nữ trang điểm đậm kia vẫy tay về phía Lý Hùng.
Tiếp đó, bà ta vô cùng tự nhiên nói: “Cậu gì đấy đấy, bây giờ cậu lập tức cuốn gói khỏi đây ngay”.
Hứa Mộc Tình ngồi bên cạnh vội nói: “Cô Trương, bọn cháu đã đăng ký kết hôn rồi”.
“Tình Tình, không phải cô Trương trách cháu đâu!”
“Cháu với Tinh Tinh nhà cô từ bé đã lớn lên bên nhau, thanh mai trúc mã”.
“Cô nhớ hồi bé, hai đứa còn chơi trò vợ chồng nữa đấy”.
“Tinh Tinh đóng vai chồng, cháu vào vai vợ, lúc đấy hai đứa thân thiết lắm luôn”.
Tên thư sinh ẻo lả ngồi bên cạnh cũng gật đầu lia lịa: “Đúng vậy. Lúc đó Tình Tình còn bảo bao giờ lớn nhất định sẽ lấy con đấy”.
Nói rồi, anh ta lấy từ trong túi ra một hộp nhẫn.
Mở ra thì bên trong có một chiếc nhẫn kim cương rất to.
Trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, anh ta quỳ xuống trước mặt Hứa Mộc Tình.
“Tình Tình, em hãy mau kết thúc cuộc hôn nhân như trò đùa này đi. Em lấy anh nhé!”
“Nhất định anh sẽ cho em hạnh phúc!”
“Bây giờ anh đã là phó giám đốc tập đoàn Lam Hải rồi. Anh hoàn toàn có khả năng chăm sóc em, và cả bố mẹ của em nữa”.
“Hơn nữa anh đã tìm được việc cho Hạo Nhiên rồi. Chỉ cần em kết hôn với anh, cả nhà em đều sẽ được sống sung sướng”.
“Đây là kim cương á? Lần đầu tiên tôi thấy kim cương to thế này đấy”.
Nói rồi, Lý Hùng nhanh như gió vụt đến trước mặt tên thư sinh ẻo lả kia và cướp cái nhẫn kim cương từ tay anh ta.
Lý Hùng giả vờ nhìn lên nhìn xuống.
“Chắc đây là đồ giả đúng không?”
“Anh nói linh tinh. Đây là nhẫn kim cương vàng bạch kim tôi mua trong trung tâm thương mại đó!”
“Tôi còn mang cả hóa đơn đấy!”
“Có phải hàng thật hay không gõ gõ vài cái là biết ngay”.
“Kim cương là loại đá cứng nhất trên thế giới đấy”.
Hứa Mộc Tình vội vàng ngồi dậy!
Ngày thường khi cô dậy Lý Hùng đều ở đó cười hì hì, sau đó vẫy tay với cô.
Nhưng sáng nay lại không thấy gương mặt tươi cười cứ nhìn là muốn nhéo của anh ấy đâu nữa.
Lúc này Hứa Mộc Tình cảm thấy hơi hoang mang.
Cô vội xuống giường, trong phòng khách cũng không thấy bóng dáng của anh.
Anh ấy đi rồi ư?
“Mẹ, anh ấy đi đâu thế?”
Hứa Mộc Tình vội vào bếp hỏi Liễu Ngọc Phân.
Liễu Ngọc Phân nhìn Hứa Mộc Tình đứng ở cửa, bà chỉ cười mà không nói.
“Mẹ, mẹ nói đi chứ, anh ấy đi đâu rồi?”
Trông Hứa Mộc Tình sốt ruột quá nên Liễu Ngọc Phân mới nói.
“Mẹ cũng không biết nó đi đâu. Nhưng lúc đi nó bảo có chuyện cần xử lý, đến giờ cơm trưa sẽ về”.
Vừa nghe thấy Lý Hùng ra ngoài xử lý công việc, Hứa Mộc Tình mới vô thức thở phào một hơi.
Cô khẽ lầm bầm: “Ra ngoài có việc mà cũng không nói với mình một câu”.
Lúc này bỗng nhiên có tiếng gõ cửa.
Anh ấy về rồi ư!?
Hứa Mộc Tình vui vẻ, chạy nhanh ra mở cửa.
Kết quả đứng ngoài cửa là một tên thư sinh ẻo lả mặc vest, đi giày da bóng loáng.
Anh ta cười mỉm với Hứa Mộc Tình: “Tình Tình, lâu lắm không…”
“Rầm!”
Hứa Mộc Tình đóng sầm cửa lại!
Bây giờ cô mới nhận ra là mình còn đang mặc đồ ngủ!
Cũng may là vì đề phòng Lý Hùng nhìn trộm nên đồ ngủ của Hứa Mộc Tình rất kín cổng cao tường.
Thế nên lúc nãy tên ngoài cửa kia cũng không nhìn được gì.
“Mẹ, con về rồi đây”.
Lý Hùng giờ đã là thành viên trong nhà, nên anh có chìa khóa luôn.
Vào trong, Lý Hùng nhận ra trong phòng khách có một tên thư sinh ẻo lả mặc vest.
Đồng thời, bên cạnh là một bà cô trang điểm rất đậm.
“Ái chà, vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới!”
“Ờ, gì nhỉ… Cậu qua đây”.
Người phụ nữ trang điểm đậm kia vẫy tay về phía Lý Hùng.
Tiếp đó, bà ta vô cùng tự nhiên nói: “Cậu gì đấy đấy, bây giờ cậu lập tức cuốn gói khỏi đây ngay”.
Hứa Mộc Tình ngồi bên cạnh vội nói: “Cô Trương, bọn cháu đã đăng ký kết hôn rồi”.
“Tình Tình, không phải cô Trương trách cháu đâu!”
“Cháu với Tinh Tinh nhà cô từ bé đã lớn lên bên nhau, thanh mai trúc mã”.
“Cô nhớ hồi bé, hai đứa còn chơi trò vợ chồng nữa đấy”.
“Tinh Tinh đóng vai chồng, cháu vào vai vợ, lúc đấy hai đứa thân thiết lắm luôn”.
Tên thư sinh ẻo lả ngồi bên cạnh cũng gật đầu lia lịa: “Đúng vậy. Lúc đó Tình Tình còn bảo bao giờ lớn nhất định sẽ lấy con đấy”.
Nói rồi, anh ta lấy từ trong túi ra một hộp nhẫn.
Mở ra thì bên trong có một chiếc nhẫn kim cương rất to.
Trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, anh ta quỳ xuống trước mặt Hứa Mộc Tình.
“Tình Tình, em hãy mau kết thúc cuộc hôn nhân như trò đùa này đi. Em lấy anh nhé!”
“Nhất định anh sẽ cho em hạnh phúc!”
“Bây giờ anh đã là phó giám đốc tập đoàn Lam Hải rồi. Anh hoàn toàn có khả năng chăm sóc em, và cả bố mẹ của em nữa”.
“Hơn nữa anh đã tìm được việc cho Hạo Nhiên rồi. Chỉ cần em kết hôn với anh, cả nhà em đều sẽ được sống sung sướng”.
“Đây là kim cương á? Lần đầu tiên tôi thấy kim cương to thế này đấy”.
Nói rồi, Lý Hùng nhanh như gió vụt đến trước mặt tên thư sinh ẻo lả kia và cướp cái nhẫn kim cương từ tay anh ta.
Lý Hùng giả vờ nhìn lên nhìn xuống.
“Chắc đây là đồ giả đúng không?”
“Anh nói linh tinh. Đây là nhẫn kim cương vàng bạch kim tôi mua trong trung tâm thương mại đó!”
“Tôi còn mang cả hóa đơn đấy!”
“Có phải hàng thật hay không gõ gõ vài cái là biết ngay”.
“Kim cương là loại đá cứng nhất trên thế giới đấy”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook