Hứa Hiếu Dương mấp máy, mãi mới nói được một câu.

“Tiểu Hùng, bố, bố có xứng không?”

“Bố, theo con thì bố là ông bố tốt nhất trên đời này!”

“Bây giờ bố phải chứng minh năng lực của mình với người ngoài! Những chữ trong phòng bố mà Hạo Nhiên không đọc được chẳng phải là minh chứng tốt nhất đó sao?”

Lúc này, Lý Hùng nói với giọng du dương, trầm bổng.

“Người tài năng kiệt xuất, gặp đúng thời tất sẽ thành công”.

Chiều hôm đó, Hứa Hiếu Dương nghe một người họ hàng nói mới biết được tin Hứa An Thái nằm viện.

Tuy sức khỏe Hứa An Thái không có gì đáng ngại nhưng e là sẽ vẫn phải nằm viện trong thời gian ngắn.

Hứa Hiếu Dương đi đi lại lại ở bên ngoài phòng bệnh của Hứa An Thái rất lâu, nhưng sau cùng thì vẫn không vào.

Hứa Hiếu Dương quỳ ở ngoài phòng bệnh của Hứa An Thái, dập đầu ba cái, sau đó rời đi và không ngoảnh đầu lại.

Ông vừa đi thì Hứa Hải Phong và Hứa Thiên Tứ từ trong bóng tối đi ra.

“Hừ, giả vờ giả vịt!”, Hứa Hải Phong lạnh lùng nói.

Hứa Thiên Tứ nói với giọng cười trên nỗi đau khổ của người khác: “Bố, phía Hắc Long cũng sắp sửa ra tay rồi”.

“Lần này cho dù là Lưu Đức Luân thì cũng không cứu nổi bọn họ! Nhà chú hai chỉ có đường chết mà thôi!”

Vừa nhắc tới Hắc Long, trong mắt Hứa Hải Phong lộ ra một chú e dè.

“Hắc Long là cánh tay đắc lực của “Tứ đại thiên vương” Trương Toàn Vũ của tỉnh”.

“Bây giờ Hắc Long xuất hiện rồi, vậy tức là Trương Toàn Vũ cũng chuẩn bị “nhúng tay” vào thành phố Đông Hải của chúng ta!”

“Thành phố Đông Hải bây giờ sắp loạn đến nơi rồi!”

Khi Hứa Hải Phong nói câu này, thế lực ngầm của thành phố Đông Hải cũng đã tập hợp lại.

Vương Cao Ba, một trong những ông trùm thế lực ngầm tại thành phố Đông Hải.

Hắn chính là người khởi xướng cho cuộc tụ họp tối nay.

Vọng Hải Lâu, một trong những nhà hàng đắt đỏ nhất Đông Hải.

Lúc này Vương Cao Ba dẫn theo vài ông trùm khác đứng trước mặt Lưu Đức Luân.

“Giám đốc Lưu, bây giờ Hắc Long đã quay lại, hắn nghênh ngang nói rằng nhất định sẽ báo thù cho Báo Đen – em trai ruột của hắn”.

“Báo Đen là do người của anh đánh, bây giờ anh chỉ cần giao tên đó ra, chuyện này coi như xong”.

“Nếu không chỉ e Hắc Long nhất định sẽ dẫn theo cao thủ của tỉnh tới, san bằng thế lực ngầm thành phố Đông Hải chúng ta mất!”

Lưu Đức Luân cười khẩy: “Hắc Long chẳng qua cũng chỉ là một con chó mà Trương Toàn Vũ nuôi mà thôi”.

“Muốn san bằng thế lực ngầm của Đông Hải ư? Hắn không đủ tư cách”.

“Chẳng lẽ mọi người đã quên rằng Đông Hải còn có Hổ Gia trấn giữ sao?”

Vừa nghe thấy tên Hổ Gia, mặt mấy người khác liền biến sắc.

“Đúng là ở Đông Hải, Hổ Gia là một nhân vật thần thánh”.

“Nhưng Hổ Gia cũng già rồi, chuyện giang hồ ông ấy cũng không bận tâm nữa”.

“Còn Trương Toàn Vũ thì là một con mãnh hổ, một khi hắn mang người tới, anh nghĩ anh có thể may mắn thoát được sao?”

Trước kia khi nghe thấy cái tên Trương Toàn Vũ, có thể trong lòng Lưu Đức Luân sẽ còn e dè.

Nhưng giờ thì, hừ…

Lưu Đức Luân cứ thế đứng phắt dậy đi ra khỏi phòng.

Đúng lúc đó có hai người chặn Lưu Đức Luân lại.

Lưu Đức Luân cau mày, nói: “Sao thế? Các người định ra tay với tôi ở đây sao?”

“Giám đốc Lưu, anh là người thông minh, tôi hy vọng lúc này anh có thể đưa ra một quyết định đúng đắn”.

“Hôm nay, hoặc là anh giao kẻ đã đánh Báo Đen ra, hoặc là anh phải ở lại đây!”

Lưu Đức Luân chậm rãi lấy một điếu thuốc ra châm lửa hút.

Anh ta nhìn những ông trùm của các thế lực ngầm thành phố Đông Hải, sau đó nhả ra một làn khỏi.

“Các người có biết mình đang tự đâm đầu vào chỗ chết không?”

Vương Cao Ba vung tay đập bàn cái bụp.

“Người tự đâm đầu vào chỗ chết là mày! Lưu Đức Luân, mày đừng tưởng bây giờ mày có tí tiền thì bắt đầu ra oai hống hách”.

“Tao nói lại, một là giao người ra, không thì hôm nay tao sẽ chặt đứt hai tay của mày!”

“Cốc, cốc, cốc…”, lúc này bỗng nhiên có tiếng gõ cửa.

Sau khi cửa mở ra thì thấy Lý Hùng ăn mặc rất bình đường đứng ở cửa, trong tay thì cầm “số" xếp hàng của Tiệm gà Lão Mộc.

Gương mặt anh lộ ra vẻ hơi khó chịu.

Tiệm gà Lão Mộc là một trong những quán ăn vặt ngon nhất Đông Hải.

Ngày thường, Lý Hùng lúc nào cũng ao ước được đi ăn ở đây với Hứa Mộc Tình.

Nhưng Hứa Mộc Tình cảm thấy ăn mấy đồ này sẽ rất dễ béo.

Khó khăn lắm được hôm vợ thích ăn, Lý Hùng mới vội vàng lái xe đi mua.

Kết quả lại nhận được tin nhắn của Lưu Đức Luân.

Tiệm gà Lão Mộc mỗi ngày chỉ bán 2000 suất, hết là hết sạch.

“Có chuyện gì thì nói nhanh, tôi còn đang bận”.

Lý Hùng đi vào, nhìn đám người với vẻ mặt khó chịu.

“Chính là hắn! Hắn chính là người đã đánh Báo Đen tàn phế”.

Bỗng trong đám đông có người nói to.

Mắt Vương Cao Ba sáng lên.

“Được! Đến đúng lúc đấy!”

“Người đâu!”

Vương Cao Ba vỗ tay, tiếp đó một đám người từ bên ngoài xông vào!

“Lên!”

Cùng với tiếng hô của Vương Cao Ba, mười mấy tên côn đồ đồng loạt lao đến.

Bụp!

Tên dẫn đầu ăn ngay một cú đấm vào mũi, máu tuôn xối xả!

Trong chốc lát, tiếng đánh đấm không ngừng vang lên.

Mười mấy tên côn đồ được tuyển chọn kỹ lưỡng nhưng không tên nào có thể đánh quá một lượt với Lý Hùng!

“Bốp!”

“Bốp!”

“Bốp!”

Cùng với những tiếng đánh đấm vang lên như pháo nổ, chỉ trong chớp mắt, đám côn đồ khí thế hung hăng vừa nãy, lúc này tên nào tên nấy đều đang ôm mặt nằm dưới đất.

Tất cả đều bị đánh vào mặt!

Mỗi tên chỉ cần một cú đánh!

Lý Hùng vẩy máu dính trên tay, quay người đi về phía Vương Cao Ba.

Vương Cao Ba lúc này cũng sợ vỡ mật!

Lý Hùng bước tới kèm theo một áp lực vô hình nặng như núi, khiến hắn không thể nói lên lời.

Lý Hùng túm lấy cổ áo Vương Cao Ba, lau vết máu trên tay vào cổ áo hắn.

Vương Cao Ba cả người mềm nhũn ngã vật xuống đất.

Mồ hôi lạnh túa ra như tắm!

Giống như lúc đến, Lý Hùng lúc này cũng nhẹ nhàng, thong thả ra về.

Tay anh cầm số xếp hàng của Tiệm gà Lão Mộc, đi đến cửa hàng đã có thâm niên 60 năm.

Lúc này Lý Hùng mới nhận ra, những người đang xếp hàng vừa nãy bây giờ đều tản đi hết!

Mới có gần ba phút, sao đi nhanh thế nhỉ?

Lý Hùng vội tới hỏi thì nhận được câu trả lời là “đã bán hết rồi”.

Lý Hùng đặt số xếp hàng lên quầy, nói: “Tôi đã lấy số rồi, sao lại bán suất của tôi cho người khác?”

Nhân viên cửa hàng không giải thích, chỉ lặng lẽ nhìn về phía đám côn đồ đang ăn thùng uống vại trong cửa hàng.

Lúc này, Hắc Long dẫn theo đàn em của hắn đang ngồi tại đây.

Vết sẹo giống như con rết trên mặt Hắc Long trông vô cùng gớm ghiếc.

“Anh Long, đồ ăn ở đây đúng là ngon thật!”

“Ngon quá! Ngon quá!”

Hắc Long trầm giọng, nói: “Ăn xong chúng ta còn làm việc”.

“Nghe nói con bé kia trông cũng xinh, đợi lát nữa bắt được thì mọi người cùng nhau chơi tí”.

Nghe xong, đám côn đồ lập tức phấn chấn.

Có một tên còn vừa uống bia, vừa giơ bàn tay đầy dầu mỡ về phía Lý Hùng.

“Thằng ranh! Suất của mày tao vừa ăn rồi. Nếu mày muốn ăn thì đi vào nhà vệ sinh với tao, tao thải ra rồi cho mày!”

Lý Hùng đột nhiên đưa tay ra túm lấy cổ tay hắn.

“Rắc rắc!”

“Á!!”

Tên côn đồ kia gào lên thảm thiết.

Sau đó, Lý Hùng ném hắn ra ngoài như ném rác.

Chỉ thấy tên côn đồ kia lộn một vòng tròn tuyệt đẹp trên không trung.

Sau đó rơi ngay vào cái thùng rác màu xanh cách đó 100 mét.

Hắc Long đang cúi đầu ăn lúc này cũng phải ngẩng lên!

Khoảnh khắc nhìn trực diện Lý Hùng, vết sẹo như con rết trên mặt hắn bỗng nhiên giật giật!

Ánh mắt như muốn giết người đến nơi!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương