Họa Phố
-
Quyển 3 - Chương 10: Phá thổ (10) : Chủ nghĩa hiện thực huyền ảo
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cánh cửa mà Tiểu Tang gõ cực kỳ quen thuộc với Kha Tầm, ánh nến lập lòe từ cửa sổ nơi gian phòng kia phát ra tối qua giống như vẫn còn rõ ràng trước mắt—— chính là căn phòng 402 mà nhóm ba cô gái phía trước ở.
Lúc này, 402 chỉ còn lại mỗi một mình Hâm Miểu.
Tiểu Tang cố chấp đứng trước cửa gõ gần hai phút, thấy cánh cửa kia thật sự không có động tĩnh, mới gõ giày cao gót bước đi.
Sau đó tiết tấu lại khôi phục như lúc trước, Tiểu Tang đi được vài bước liền dừng lại một lát trước cửa, giống như đang phân biệt hộ gia đình ở bên trong.
Kha Tầm nhẹ giọng thì thầm “Nếu tôi đoán không sai, cửa tiếp theo cô ta gõ sẽ là 411 chúng ta.”
Tiểu Tang khi bước ngang qua mỗi cánh cửa đều sẽ dừng lại một lát, hẳn là để phán đoán đằng sau cánh cửa ấy có phải ở những kẻ từ ngoài tranh vào hay không—— nếu đáp án là khẳng định, cô ta sẽ lập tức thử gõ cửa.
Tiếng bước chân ngày càng gần hơn, Tiểu Tang dọc theo hành lang đi hướng ngược kim đồng hồ bước đến, 402, 401, 416, 415, 414…
“Không cần nhìn nữa,” Mục Dịch Nhiên thu hồi tầm mắt về, nghiêng người dán cơ thể sát vào vách tường, góc độ này dù bên ngoài có lần theo cửa sổ cũng sẽ không nhìn tới hắn “Nếu không đáp lại, cô ta sẽ tự rời đi.”
Kha Tầm cũng dán cơ thể sát vào vách tường, dỏng tai lắng nghe tiếng giày cao gót đang chầm chậm bước tới —— cái cảm giác chờ đợi này thật sự rất khó chịu, giống như đang chờ đợi tận thế tiến đến vậy…
Tiểu Tang rốt cuộc lê bước giày cao gót đi đến 411, dừng lại một lát, sau đó quả nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Tiếng gõ cửa rất có nhịp điệu, cảm giác như người gõ rất lễ phép.
Cứ thế liên tục hai phút, ngay lúc Kha Tầm cho rằng sắp sửa chấm dứt thì, tuần suất gõ cửa đột nhiên gấp gáp lên, giống như kẻ bên ngoài sắp mất đi kiên nhẫn.
Hai người không ai dám cử động, cơ hồ là nín thở đứng im, cố gắng hết sức lu mờ sự tồn tại của mình.
Tiếng gõ cửa tiếp đó lại liên tục vang lên có hơn hai phút, cuối cùng như bất đắc dĩ mà dừng lại, tiếng giày cao gót vang lên hai bước, lại đột ngột dừng trước cửa sổ phòng.
Đối phương như không cam lòng, một lần nữa gõ cửa sổ —— bang, bang bang…
Ngoài cửa sổ có bóng đen bao trùm lên, giống như kẻ bên ngoài đang cố gắng nhìn vào bên trong, một giọng nói nho nhỏ mềm mại bỗng vang lên “Mở cửa nha, mở cửa cho em nha, em là Tiểu Tang nè.”
Kha Tầm khẩn trương đến toát mồ hôi lạnh, tính ra bản thân mình trước đó cũng từng PK mặt đối mặt với Hắc Thi Thiên, vậy mà giờ lại bị cô gái quỷ dị bên ngoài dọa đến thót tim.
“Mở cửa ra nha ~” thanh âm giống như đang nhõng nhẽo.
Hai người đều ngừng thở, cố gắng không để thứ bên ngoài cảm giác được mình.
Cô gái bên ngoài phát ra một tiếng thở dài, cuối cùng hậm hực rời đi, tiếng giày cao gót nện trên đất như cũng tràn ngập thất vọng, chậm chạp mà vô trật tự.
Tiếp theo hẳn là đến cửa phòng 410, cho nên cả hai người vẫn không dám cử động, bởi vì bên kia cách phòng họ rất gần.
Nào ngờ tiếng bước chân lại vẫn liên tục vang lên không dừng lại, mãi cho đến lúc gần như biến mất.
Mục Dịch Nhiên từ từ nghiêng đầu, nhìn về phía kẽ hở mành cửa “Xuống lầu dưới.”
Kha Tầm lúc này mới dám thở phào một hơi “Cô ta… tại sao lại bỏ qua 410?”
Thanh âm nặng nề của Mục Dịch Nhiên truyền đến “Nếu tôi đoán không sai, cô ta chính là từ 410 đi ra.”
Những lời này khiến cho Kha Tầm lại toát mồ hôi lạnh, cậu rón rén kề ánh mắt sát vào mành cửa nhìn ra phía bên ngoài, thấy bóng người váy đỏ kia đã đi xuống lầu ba.
Bởi vì là từ cầu thang phía tây bên cạnh 409 đi xuống, cho nên vị trí bóng người váy đỏ kia xuất hiện đầu tiên là phòng 308 lầu 3, vẫn như cũ đi nghịch theo chiều kim đồng hồ, tốc độ vẫn thong thả như vậy, cứ đi được vài bước liền dừng lại trước cửa phân biệt một lát, sau đó lại tiếp tục bước đi.
Ở 307 là Tần Tứ cùng cụ ông Lý Thái Dũng, váy đỏ quả nhiên dừng lại đưa tay gõ cửa phòng này.
Kha Tầm trong đầu giống như có một sợi dây căng cứng, tuy cậu biết Tần Tứ là người đáng tin cậy, cụ ông Lý Thái Dũng lại sẽ không hành động bừa bãi, nhưng Tiểu Tang này hành động quả thực khiến người ta khó mà đoán trước được, lỡ như cô ta gõ mấy cánh cửa mà không cửa nào mở ra, bắt đầu nổi điên thì…
Tiểu Tang rốt cuộc thôi không gõ 307 nửa, mới nãy thời gian gõ cửa cũng khá lâu, nhưng lại không đi đến gõ cửa sổ, mà cất bước đi tiếp về phía 306.
“Kỳ lạ thật, tôi cứ tưởng thời gian gõ cửa sẽ càng lúc càng lâu hơn chứ.” Kha Tầm khó hiểu.
“Có lẽ, cô ta có cách nào đó ngửi được hoặc cảm giác được mùi của người ở bên trong.” Mục Dịch Nhiên nói.
“Ý anh là nhân số?” Kha Tầm suy nghĩ, phòng mình với phòng Tần Tứ nhân số đều ngang nhau “Chẳng lẽ nó còn có thể phân biệt ra chiều cao thể trọng của từng người?”—— nếu xét về điểm này thì phòng của cậu quả thực có trị số cao nhất trong số các phòng.
“Không, tôi cho rằng phương pháp phân biệt của cô ta là giới tính cùng tuổi tác.” Giọng nói của Mục Dịch Nhiên giống như lẫn theo một chút xấu hổ khó nhận ra.
Kha Tầm bỗng dưng cảm thấy mình của mấy phút trước đó quả thực thuần khiết muốn chết, sao lại quên mục đích gõ cửa của “diễm quỷ” (*) là để làm gì— hơn nữa nữ quỷ này rất có thể là từ 410 ra, dựa theo lời Cừu Lộ nói, cô gái này khi còn sống liền thích xem mấy quyển sách gì gì đó… Đã thế còn từng lưu lại một đống câu thơ làm người ta kinh sợ trong WC nam lẫn nữ.
Chỉ là, rốt cuộc kia có thực là nữ quỷ không? Rõ ràng Tiểu Tang còn từng xuất hiện ở giữa ban ngày mà…
Lầu ba có hai phòng ở lại đồng bạn của họ, ngoại trừ Tần Tứ cùng Lý Thái Dũng phòng 307 ra, còn lại là 309 ở Sấu Trúc cùng Trĩ Diêu.
Tiểu Tang cơ hồ là phải băng qua nửa cái hình tròn mới đến được mục tiêu.
Bởi vì tầm nhìn bị chắn lại, 309 nằm gần như ngay bên dưới 411, nên cả Mục Dịch Nhiên lẫn Kha Tầm đều không nhìn tới động tĩnh phía dưới, chỉ có thể dựa vào lỗ tai lắng nghe.
Tiếng đập cửa lại vang lên, đại khái có gần hai phút, Tiểu Tang bắt đầu phát ra thanh âm mang theo giọng nũng nịu đặc khẩu âm Giang Chiết “Mở cửa nha, em là Tiểu Tang nè, anh mở cửa cho em đi.”
Mục Dịch Nhiên thấp giọng nói “Cậu có cảm thấy thanh âm này có chút khác so với Tiểu Tang lúc ban ngày không?”
Về lĩnh vực nhận âm thanh, Kha Tầm có chút chậm tiêu “Giọng nghe đều không khác nhau mấy.”
“Không, khẩu âm này có phần cố ý, giống như đang bắt chước tiếng địa phương Ôn Châu.” Lời Mục Dịch Nhiên còn chưa nói xong, dưới lầu đột nhiên truyền đến thanh âm mở cửa.
Hành động này quả thật khiến người ta bất ngờ không kịp đề phòng. 309 mở cửa? Là ai? Ai mở cửa cho cô ta?
——có lẽ là Sấu Trúc.
Cửa mở, sau đó đóng lại.
Toàn bộ quá trình đều không phát ra một chút tiếng động nào.
Một lát sau lại có tiếng bước chân loạng choạng vang lên, một bóng người xuất hiện trên hành lang lầu ba, nhìn bộ dáng có vẻ như vô cùng sợ hãi, bóng người đi đến trước cửa phòng 307 của Tần Tứ, giống như gõ cửa, lát sau cửa mở ra, người nọ đi vào—— đêm thật sự rất tối, không cách nào phân biệt người nọ là ai.
Tòa nhà lại một lần nữa chìm vào tĩnh mịch.
Tâm trạng Kha Tầm cũng chìm xuống, im lặng chờ đợi tiếng kinh hô hoặc là cầu cứu sắp sửa phát ra.
Nhưng thật lâu sau đó cũng không thấy có âm thành nào, giống hệt như trận hỏa hoạn cháy trong im lặng tối qua.
307 mở cửa, việc này có thể coi như một kiểu chấp nhận cho người khác vào thăm phòng hay không? Có xem như phạm quy không?
309 lại mở cửa cho người ngoài, hành vi ấy sẽ bị phán như thế nào?
Một tiếng thở dốc đột ngột truyền đến, âm thanh thực sự rất lớn, giống như dán sát bên tai vậy… không không, phải nói là giống như âm thanh vọng ra từ loa âm hưởng mới đúng.
Kha Tầm cùng Mục Dịch Nhiên nhìn nhau, cũng xác định kia không phải là ảo giác, thanh âm lại lần nữa vọng đến, lần này rõ ràng hơn, là tiếng thở gấp rên rỉ…
Cái đệt mợ, tiếng vọng dâm đãng lại khủng bố này rốt cuộc là đến từ đâu?
Kha Tầm cảm giác mặt đất giống như nhẹ nhàng rung lên, ngay chớp mắt sau đó thấy được ngoài cửa sổ lấp lánh ánh trắng, liền vội vàng dời mắt dõi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cái nhìn lúc ấy, sợ là cả đời cậu cũng khó mà quên đi được, Kha Tầm chỉ cảm giác như sâu bên trong hai cái tròng mắt của mình đang bùng nổ pháo hoa da diết kéo dài hơn mười cái thế kỷ…
Hai cái bóng người to lớn cực đại giống như hai tòa núi đang dính sát bên nhau ở ngay giữa sân giếng trời, bóng người thật lớn thật trắng đang cùng nhau làm cái việc mất hồn kia…
Toàn bộ hình ảnh giống như ảnh chiếu thực tế ảo, lớn vô cùng, cũng chân thật vô cùng, hơi thở bọn họ phà ra cơ hồ làm mờ kính pha lê cửa sổ.
Kha Tầm rốt cuộc cũng hiểu được ý nghĩa chân chính của cụm từ “cay xè đôi mắt”, mà lúc này đôi mắt của cậu đang phải chống chọi áp lực cực lớn, chênh vênh trên bờ vực nổ tung, chăm chăm nhìn vào cửa sổ, đến cả nháy cũng không nháy.
Cái đậu xanh rau má @#%^#^… Kha Tầm cảm giác giống như mình mất đi khả năng chửi thề, đứng trước tình cảnh cơ hồ là đột phá mọi giới hạn như vậy, đến cả tiếng chửi tục cũng đều trở thành lời ca tụng.
Chẳng lẽ kiểu “thưởng thức” này là không thể tự khống chế? Kha Tầm cố gắng muốn đảo mắt nhìn qua bên cạnh, nhưng ánh mắt cứ như bị đông cứng lại, không thể nhúc nhích cục cựa, chăm chăm nhìn vào màn ảnh “sếch sống” lộ thiên thật lớn ngoài kia…
Hai cơ thể khổng lồ ngoài kia đều phát ra ánh sáng, giống như đang chủ động hấp dẫn kẻ khác chú ý đến. Trong nỗ lực hết sức gian nan, Kha Tầm rốt cuộc nhận ra người nam gầy gầy cao cao kia là Sấu Trúc, mà người nữ trắng đến mức bất thường kia lại không phải là Tiểu Tang.
Có lẽ là vì “động tác” quá mức kịch liệt, khiến mái tóc giả đen thùi hình dạng Ω trên đầu cô gái bị bong rớt ra ngoài, lộ ra mái tóc dài thượt trắng như tuyết, hai kẻ đang giữa lúc kích tình thoáng đổi góc độ, gương mặt của cô gái lập tức bại lộ trước cửa sổ phòng Kha Tầm…
Cả gương mặt trắng tinh như tuyết, lông mày lẫn lông mi cũng màu trắng, chỉ có tròng mắt là hồng nhạt, giống như đeo kính sát tròng.
Khóe mắt cô gái rơi mấy giọt nước mắt kích tình, trong miệng vang lên mấy lời bậy bạ khó nghe, cùng với mấy câu thơ nghe kinh hãi thế tục kia.
Kha Tầm bên này cố gắng hết sức, cuối cùng cũng ép hai con mắt mình nhắm lại, cơ thể dần dần cũng cử động được, lập tức mau chóng xoay người lại, thở hổn hển hổn hển dựa vào tường —— thật khó hiểu, chỉ là “thưởng thức” thôi mà sao lại mệt như vậy, cả thể xác lẫn tâm hồn đều mệt mỏi.
Mục Dịch Nhiên bên kia cũng xoay người dựa sát vào tường, hai người họ nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhau lộ ra biểu tình như cái emo hết sức vô tội (-_-).
Khóc không ra nước mắt.
Âm thanh sống động bên ngoài vẫn tiếp tục vang lên, hơn nữa càng lúc càng kịch liệt, giống như cả cái hành lang đều được lắp mấy cái loa âm thanh nổi, thề muốn cho cả thế giới đều nghe được hành vi của bọn họ.
Kha Tầm cả người lảo đảo bò trở về nằm phịch lên giường “Mợ nó, dọa tới phát sợ phát hờn luôn á mợi.”
Mục Dịch Nhiên vẫn đứng im lặng không nhúc nhích cạnh cửa sổ, nhưng tầm mắt không nhìn ra bên ngoài, không khí trong phòng cứng ngắc lạnh như băng hình thành đối lập rõ ràng với kích tình nhiệt lên ngoài cửa sổ.
Âm thanh thật to ở bên ngoài cơ hồ liên tục gần hai tiếng, mới dần dần nhỏ lại…
Kha Tầm cũng từ cảm giác sợ hãi lẫn ghê tởm vô cùng dần bình tĩnh lại “Ngoài kia, xong rồi sao?”
Mục Dịch Nhiên không có hướng mắt ra ngoài nhìn, mà vươn tay trực tiếp vén nửa bên mành cửa lên, Kha Tầm bất ngờ hoàn toàn không kịp đề phòng thấy được cảnh tượng chưa kịp kết thúc ngoài cửa sổ, không rõ là đang chiếu cận cảnh đặc tả bộ phận nào của người khổ lồ, chỉ cảm thấy có cả lông lẫn tóc, thật sự nói không nên lời.
Kha Tầm cả người run lên, cuối cùng nôn khan mấy tiếng.
“Đó là một bệnh nhân mắc bệnh bạch tạng.” Thanh âm của Mục Dịch Nhiên nổi bật dưới nền bgm ngoài cửa sổ, càng cảm giác lãnh khốc hơn.
“Ai?” Kha Tầm ngửi ống hít, vẫn còn chưa đủ lại ăn thêm mấy viên Đan Sâm Tích Hoàn để ngực bớt kinh hoàng.
“Cô gái giả trang Tiểu Tang ngoài cửa sổ, có lẽ chính là cô gái trắng mà tối qua Sa Liễu nhìn thấy, dựa theo vẻ ngoài làn da cùng tròng mắt của cô ta, tôi đoán cô ta hẳn là bệnh nhân bạch tạng.”
“Vậy cô ta… tại sao phải giả làm Tiểu Tang?”
“Khó mà nói được, chắc là cảm thấy người như Tiểu Tang dễ hấp dẫn nam tính hơn.” Miệng nói ra lời này nhưng vẻ mặt Mục Dịch Nhiên vẫn là lạnh nhạt không cảm xúc.
Quả thật, mẫu nữ tính như Tiểu Tang lúc ban ngày thật sự đã hấp dẫn được Sấu Trúc, có lẽ mới nãy Sấu Trúc cứ ngỡ là Tiểu Tang gõ cửa, nên mới mặc kệ quy củ mở cửa cho đối phương.
Đây mới chính là “Gặp sắc kệ chết” trong truyền thuyết na..
Khi thanh âm ngoài cửa sổ hoàn toàn biến mất thì, trời cũng đã tù mù tỏ sáng.
Kha Tầm nằm trên giường nghỉ ngơi một lát, mới bước xuống đi kéo mành cửa ra, bên ngoài rốt cuộc khôi phục lại bình thường.
Phảng phất như hai thân thể nam nữ to lớn khổng lồ giao cấu tối qua chỉ là một ảo tưởng, hoặc là một giấc mơ ly kỳ làm người mơ cảm thấy tắc nghẽn khó thở.
“Chuyện xảy ra tối qua, mới càng phù hợp với phong cách chủ nghĩa huyện thực huyền ảo của Lạc Tân.” Mục Dịch Nhiên cho ra một câu tổng kết đầy tính nghệ thuật như vậy đối với một hồi hoang đường đêm qua.
“Vậy sao.” Kha Tầm cảm giác như mình mất luôn khả năng ngôn ngữ.
Hai người mở cửa đi ra ngoài, ánh ban mai dần soi rọi khắp hành lang, một vài người lục tục từ trong phòng đi ra, bao gồm cả Sa Liễu cùng Cừu Lộ ở phòng bên cạnh—— biểu tình của cả hai người họ tựa như hai cục đá, hiển nhiên là bị việc tối qua hành hạ tới chết lặng.
Nhìn xuống bên dưới, thấy sân giếng trời có đám người đang bu quanh một cỗ thi thể nam tính, trần truồng lỏa thể…
__________
Chú thích
(*) Diễm quỷ : thường là nữ, mấy con quỷ đi săn trai làm chiện đó đó, mấy người giao cấu với nó thường là đều sẽ tinh tẫn nhân vong.
Ở dưới tớ làm cái map sơ lược để mọi người rõ hơn về vị trí của mấy phòng ha =3=
Đây là mặt phẳng lầu 4.
Mỗi tầng có 16 hộ, tớ vẽ đây là dựa vô dữ liệu trong mấy chương nên hông chắc đúng lắm nhưng mà có thể mường tượng ra được mà ha =v=
Cô gái xuất hiện từ 410 (phòng Sa Liễu + Cừu Lộ) và đi nghịch kim đồng hồ nên tới 402 trước, vì ban đầu Kha Tầm lẫn Mục Dịch Nhiên không lưu ý nên không biết cô ta từ 410 ra, nhưng mà sau đó Mục Dịch Nhiên đoán cô ta từ 410.
Bên dưới là mặt phẳng lầu 3.
Cô gái sau khi gõ cửa 411 thì đi theo cầu thang phía tây xuống, vì cô ta đi nghịch kim đồng hồ nên đến 307 (Tần Tứ + Lý Thái Dũng) trước, sau đó băng hết vòng hành lang mới đến được 309 (Trĩ Diêu + Sấu Trúc)
Cánh cửa mà Tiểu Tang gõ cực kỳ quen thuộc với Kha Tầm, ánh nến lập lòe từ cửa sổ nơi gian phòng kia phát ra tối qua giống như vẫn còn rõ ràng trước mắt—— chính là căn phòng 402 mà nhóm ba cô gái phía trước ở.
Lúc này, 402 chỉ còn lại mỗi một mình Hâm Miểu.
Tiểu Tang cố chấp đứng trước cửa gõ gần hai phút, thấy cánh cửa kia thật sự không có động tĩnh, mới gõ giày cao gót bước đi.
Sau đó tiết tấu lại khôi phục như lúc trước, Tiểu Tang đi được vài bước liền dừng lại một lát trước cửa, giống như đang phân biệt hộ gia đình ở bên trong.
Kha Tầm nhẹ giọng thì thầm “Nếu tôi đoán không sai, cửa tiếp theo cô ta gõ sẽ là 411 chúng ta.”
Tiểu Tang khi bước ngang qua mỗi cánh cửa đều sẽ dừng lại một lát, hẳn là để phán đoán đằng sau cánh cửa ấy có phải ở những kẻ từ ngoài tranh vào hay không—— nếu đáp án là khẳng định, cô ta sẽ lập tức thử gõ cửa.
Tiếng bước chân ngày càng gần hơn, Tiểu Tang dọc theo hành lang đi hướng ngược kim đồng hồ bước đến, 402, 401, 416, 415, 414…
“Không cần nhìn nữa,” Mục Dịch Nhiên thu hồi tầm mắt về, nghiêng người dán cơ thể sát vào vách tường, góc độ này dù bên ngoài có lần theo cửa sổ cũng sẽ không nhìn tới hắn “Nếu không đáp lại, cô ta sẽ tự rời đi.”
Kha Tầm cũng dán cơ thể sát vào vách tường, dỏng tai lắng nghe tiếng giày cao gót đang chầm chậm bước tới —— cái cảm giác chờ đợi này thật sự rất khó chịu, giống như đang chờ đợi tận thế tiến đến vậy…
Tiểu Tang rốt cuộc lê bước giày cao gót đi đến 411, dừng lại một lát, sau đó quả nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Tiếng gõ cửa rất có nhịp điệu, cảm giác như người gõ rất lễ phép.
Cứ thế liên tục hai phút, ngay lúc Kha Tầm cho rằng sắp sửa chấm dứt thì, tuần suất gõ cửa đột nhiên gấp gáp lên, giống như kẻ bên ngoài sắp mất đi kiên nhẫn.
Hai người không ai dám cử động, cơ hồ là nín thở đứng im, cố gắng hết sức lu mờ sự tồn tại của mình.
Tiếng gõ cửa tiếp đó lại liên tục vang lên có hơn hai phút, cuối cùng như bất đắc dĩ mà dừng lại, tiếng giày cao gót vang lên hai bước, lại đột ngột dừng trước cửa sổ phòng.
Đối phương như không cam lòng, một lần nữa gõ cửa sổ —— bang, bang bang…
Ngoài cửa sổ có bóng đen bao trùm lên, giống như kẻ bên ngoài đang cố gắng nhìn vào bên trong, một giọng nói nho nhỏ mềm mại bỗng vang lên “Mở cửa nha, mở cửa cho em nha, em là Tiểu Tang nè.”
Kha Tầm khẩn trương đến toát mồ hôi lạnh, tính ra bản thân mình trước đó cũng từng PK mặt đối mặt với Hắc Thi Thiên, vậy mà giờ lại bị cô gái quỷ dị bên ngoài dọa đến thót tim.
“Mở cửa ra nha ~” thanh âm giống như đang nhõng nhẽo.
Hai người đều ngừng thở, cố gắng không để thứ bên ngoài cảm giác được mình.
Cô gái bên ngoài phát ra một tiếng thở dài, cuối cùng hậm hực rời đi, tiếng giày cao gót nện trên đất như cũng tràn ngập thất vọng, chậm chạp mà vô trật tự.
Tiếp theo hẳn là đến cửa phòng 410, cho nên cả hai người vẫn không dám cử động, bởi vì bên kia cách phòng họ rất gần.
Nào ngờ tiếng bước chân lại vẫn liên tục vang lên không dừng lại, mãi cho đến lúc gần như biến mất.
Mục Dịch Nhiên từ từ nghiêng đầu, nhìn về phía kẽ hở mành cửa “Xuống lầu dưới.”
Kha Tầm lúc này mới dám thở phào một hơi “Cô ta… tại sao lại bỏ qua 410?”
Thanh âm nặng nề của Mục Dịch Nhiên truyền đến “Nếu tôi đoán không sai, cô ta chính là từ 410 đi ra.”
Những lời này khiến cho Kha Tầm lại toát mồ hôi lạnh, cậu rón rén kề ánh mắt sát vào mành cửa nhìn ra phía bên ngoài, thấy bóng người váy đỏ kia đã đi xuống lầu ba.
Bởi vì là từ cầu thang phía tây bên cạnh 409 đi xuống, cho nên vị trí bóng người váy đỏ kia xuất hiện đầu tiên là phòng 308 lầu 3, vẫn như cũ đi nghịch theo chiều kim đồng hồ, tốc độ vẫn thong thả như vậy, cứ đi được vài bước liền dừng lại trước cửa phân biệt một lát, sau đó lại tiếp tục bước đi.
Ở 307 là Tần Tứ cùng cụ ông Lý Thái Dũng, váy đỏ quả nhiên dừng lại đưa tay gõ cửa phòng này.
Kha Tầm trong đầu giống như có một sợi dây căng cứng, tuy cậu biết Tần Tứ là người đáng tin cậy, cụ ông Lý Thái Dũng lại sẽ không hành động bừa bãi, nhưng Tiểu Tang này hành động quả thực khiến người ta khó mà đoán trước được, lỡ như cô ta gõ mấy cánh cửa mà không cửa nào mở ra, bắt đầu nổi điên thì…
Tiểu Tang rốt cuộc thôi không gõ 307 nửa, mới nãy thời gian gõ cửa cũng khá lâu, nhưng lại không đi đến gõ cửa sổ, mà cất bước đi tiếp về phía 306.
“Kỳ lạ thật, tôi cứ tưởng thời gian gõ cửa sẽ càng lúc càng lâu hơn chứ.” Kha Tầm khó hiểu.
“Có lẽ, cô ta có cách nào đó ngửi được hoặc cảm giác được mùi của người ở bên trong.” Mục Dịch Nhiên nói.
“Ý anh là nhân số?” Kha Tầm suy nghĩ, phòng mình với phòng Tần Tứ nhân số đều ngang nhau “Chẳng lẽ nó còn có thể phân biệt ra chiều cao thể trọng của từng người?”—— nếu xét về điểm này thì phòng của cậu quả thực có trị số cao nhất trong số các phòng.
“Không, tôi cho rằng phương pháp phân biệt của cô ta là giới tính cùng tuổi tác.” Giọng nói của Mục Dịch Nhiên giống như lẫn theo một chút xấu hổ khó nhận ra.
Kha Tầm bỗng dưng cảm thấy mình của mấy phút trước đó quả thực thuần khiết muốn chết, sao lại quên mục đích gõ cửa của “diễm quỷ” (*) là để làm gì— hơn nữa nữ quỷ này rất có thể là từ 410 ra, dựa theo lời Cừu Lộ nói, cô gái này khi còn sống liền thích xem mấy quyển sách gì gì đó… Đã thế còn từng lưu lại một đống câu thơ làm người ta kinh sợ trong WC nam lẫn nữ.
Chỉ là, rốt cuộc kia có thực là nữ quỷ không? Rõ ràng Tiểu Tang còn từng xuất hiện ở giữa ban ngày mà…
Lầu ba có hai phòng ở lại đồng bạn của họ, ngoại trừ Tần Tứ cùng Lý Thái Dũng phòng 307 ra, còn lại là 309 ở Sấu Trúc cùng Trĩ Diêu.
Tiểu Tang cơ hồ là phải băng qua nửa cái hình tròn mới đến được mục tiêu.
Bởi vì tầm nhìn bị chắn lại, 309 nằm gần như ngay bên dưới 411, nên cả Mục Dịch Nhiên lẫn Kha Tầm đều không nhìn tới động tĩnh phía dưới, chỉ có thể dựa vào lỗ tai lắng nghe.
Tiếng đập cửa lại vang lên, đại khái có gần hai phút, Tiểu Tang bắt đầu phát ra thanh âm mang theo giọng nũng nịu đặc khẩu âm Giang Chiết “Mở cửa nha, em là Tiểu Tang nè, anh mở cửa cho em đi.”
Mục Dịch Nhiên thấp giọng nói “Cậu có cảm thấy thanh âm này có chút khác so với Tiểu Tang lúc ban ngày không?”
Về lĩnh vực nhận âm thanh, Kha Tầm có chút chậm tiêu “Giọng nghe đều không khác nhau mấy.”
“Không, khẩu âm này có phần cố ý, giống như đang bắt chước tiếng địa phương Ôn Châu.” Lời Mục Dịch Nhiên còn chưa nói xong, dưới lầu đột nhiên truyền đến thanh âm mở cửa.
Hành động này quả thật khiến người ta bất ngờ không kịp đề phòng. 309 mở cửa? Là ai? Ai mở cửa cho cô ta?
——có lẽ là Sấu Trúc.
Cửa mở, sau đó đóng lại.
Toàn bộ quá trình đều không phát ra một chút tiếng động nào.
Một lát sau lại có tiếng bước chân loạng choạng vang lên, một bóng người xuất hiện trên hành lang lầu ba, nhìn bộ dáng có vẻ như vô cùng sợ hãi, bóng người đi đến trước cửa phòng 307 của Tần Tứ, giống như gõ cửa, lát sau cửa mở ra, người nọ đi vào—— đêm thật sự rất tối, không cách nào phân biệt người nọ là ai.
Tòa nhà lại một lần nữa chìm vào tĩnh mịch.
Tâm trạng Kha Tầm cũng chìm xuống, im lặng chờ đợi tiếng kinh hô hoặc là cầu cứu sắp sửa phát ra.
Nhưng thật lâu sau đó cũng không thấy có âm thành nào, giống hệt như trận hỏa hoạn cháy trong im lặng tối qua.
307 mở cửa, việc này có thể coi như một kiểu chấp nhận cho người khác vào thăm phòng hay không? Có xem như phạm quy không?
309 lại mở cửa cho người ngoài, hành vi ấy sẽ bị phán như thế nào?
Một tiếng thở dốc đột ngột truyền đến, âm thanh thực sự rất lớn, giống như dán sát bên tai vậy… không không, phải nói là giống như âm thanh vọng ra từ loa âm hưởng mới đúng.
Kha Tầm cùng Mục Dịch Nhiên nhìn nhau, cũng xác định kia không phải là ảo giác, thanh âm lại lần nữa vọng đến, lần này rõ ràng hơn, là tiếng thở gấp rên rỉ…
Cái đệt mợ, tiếng vọng dâm đãng lại khủng bố này rốt cuộc là đến từ đâu?
Kha Tầm cảm giác mặt đất giống như nhẹ nhàng rung lên, ngay chớp mắt sau đó thấy được ngoài cửa sổ lấp lánh ánh trắng, liền vội vàng dời mắt dõi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cái nhìn lúc ấy, sợ là cả đời cậu cũng khó mà quên đi được, Kha Tầm chỉ cảm giác như sâu bên trong hai cái tròng mắt của mình đang bùng nổ pháo hoa da diết kéo dài hơn mười cái thế kỷ…
Hai cái bóng người to lớn cực đại giống như hai tòa núi đang dính sát bên nhau ở ngay giữa sân giếng trời, bóng người thật lớn thật trắng đang cùng nhau làm cái việc mất hồn kia…
Toàn bộ hình ảnh giống như ảnh chiếu thực tế ảo, lớn vô cùng, cũng chân thật vô cùng, hơi thở bọn họ phà ra cơ hồ làm mờ kính pha lê cửa sổ.
Kha Tầm rốt cuộc cũng hiểu được ý nghĩa chân chính của cụm từ “cay xè đôi mắt”, mà lúc này đôi mắt của cậu đang phải chống chọi áp lực cực lớn, chênh vênh trên bờ vực nổ tung, chăm chăm nhìn vào cửa sổ, đến cả nháy cũng không nháy.
Cái đậu xanh rau má @#%^#^… Kha Tầm cảm giác giống như mình mất đi khả năng chửi thề, đứng trước tình cảnh cơ hồ là đột phá mọi giới hạn như vậy, đến cả tiếng chửi tục cũng đều trở thành lời ca tụng.
Chẳng lẽ kiểu “thưởng thức” này là không thể tự khống chế? Kha Tầm cố gắng muốn đảo mắt nhìn qua bên cạnh, nhưng ánh mắt cứ như bị đông cứng lại, không thể nhúc nhích cục cựa, chăm chăm nhìn vào màn ảnh “sếch sống” lộ thiên thật lớn ngoài kia…
Hai cơ thể khổng lồ ngoài kia đều phát ra ánh sáng, giống như đang chủ động hấp dẫn kẻ khác chú ý đến. Trong nỗ lực hết sức gian nan, Kha Tầm rốt cuộc nhận ra người nam gầy gầy cao cao kia là Sấu Trúc, mà người nữ trắng đến mức bất thường kia lại không phải là Tiểu Tang.
Có lẽ là vì “động tác” quá mức kịch liệt, khiến mái tóc giả đen thùi hình dạng Ω trên đầu cô gái bị bong rớt ra ngoài, lộ ra mái tóc dài thượt trắng như tuyết, hai kẻ đang giữa lúc kích tình thoáng đổi góc độ, gương mặt của cô gái lập tức bại lộ trước cửa sổ phòng Kha Tầm…
Cả gương mặt trắng tinh như tuyết, lông mày lẫn lông mi cũng màu trắng, chỉ có tròng mắt là hồng nhạt, giống như đeo kính sát tròng.
Khóe mắt cô gái rơi mấy giọt nước mắt kích tình, trong miệng vang lên mấy lời bậy bạ khó nghe, cùng với mấy câu thơ nghe kinh hãi thế tục kia.
Kha Tầm bên này cố gắng hết sức, cuối cùng cũng ép hai con mắt mình nhắm lại, cơ thể dần dần cũng cử động được, lập tức mau chóng xoay người lại, thở hổn hển hổn hển dựa vào tường —— thật khó hiểu, chỉ là “thưởng thức” thôi mà sao lại mệt như vậy, cả thể xác lẫn tâm hồn đều mệt mỏi.
Mục Dịch Nhiên bên kia cũng xoay người dựa sát vào tường, hai người họ nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhau lộ ra biểu tình như cái emo hết sức vô tội (-_-).
Khóc không ra nước mắt.
Âm thanh sống động bên ngoài vẫn tiếp tục vang lên, hơn nữa càng lúc càng kịch liệt, giống như cả cái hành lang đều được lắp mấy cái loa âm thanh nổi, thề muốn cho cả thế giới đều nghe được hành vi của bọn họ.
Kha Tầm cả người lảo đảo bò trở về nằm phịch lên giường “Mợ nó, dọa tới phát sợ phát hờn luôn á mợi.”
Mục Dịch Nhiên vẫn đứng im lặng không nhúc nhích cạnh cửa sổ, nhưng tầm mắt không nhìn ra bên ngoài, không khí trong phòng cứng ngắc lạnh như băng hình thành đối lập rõ ràng với kích tình nhiệt lên ngoài cửa sổ.
Âm thanh thật to ở bên ngoài cơ hồ liên tục gần hai tiếng, mới dần dần nhỏ lại…
Kha Tầm cũng từ cảm giác sợ hãi lẫn ghê tởm vô cùng dần bình tĩnh lại “Ngoài kia, xong rồi sao?”
Mục Dịch Nhiên không có hướng mắt ra ngoài nhìn, mà vươn tay trực tiếp vén nửa bên mành cửa lên, Kha Tầm bất ngờ hoàn toàn không kịp đề phòng thấy được cảnh tượng chưa kịp kết thúc ngoài cửa sổ, không rõ là đang chiếu cận cảnh đặc tả bộ phận nào của người khổ lồ, chỉ cảm thấy có cả lông lẫn tóc, thật sự nói không nên lời.
Kha Tầm cả người run lên, cuối cùng nôn khan mấy tiếng.
“Đó là một bệnh nhân mắc bệnh bạch tạng.” Thanh âm của Mục Dịch Nhiên nổi bật dưới nền bgm ngoài cửa sổ, càng cảm giác lãnh khốc hơn.
“Ai?” Kha Tầm ngửi ống hít, vẫn còn chưa đủ lại ăn thêm mấy viên Đan Sâm Tích Hoàn để ngực bớt kinh hoàng.
“Cô gái giả trang Tiểu Tang ngoài cửa sổ, có lẽ chính là cô gái trắng mà tối qua Sa Liễu nhìn thấy, dựa theo vẻ ngoài làn da cùng tròng mắt của cô ta, tôi đoán cô ta hẳn là bệnh nhân bạch tạng.”
“Vậy cô ta… tại sao phải giả làm Tiểu Tang?”
“Khó mà nói được, chắc là cảm thấy người như Tiểu Tang dễ hấp dẫn nam tính hơn.” Miệng nói ra lời này nhưng vẻ mặt Mục Dịch Nhiên vẫn là lạnh nhạt không cảm xúc.
Quả thật, mẫu nữ tính như Tiểu Tang lúc ban ngày thật sự đã hấp dẫn được Sấu Trúc, có lẽ mới nãy Sấu Trúc cứ ngỡ là Tiểu Tang gõ cửa, nên mới mặc kệ quy củ mở cửa cho đối phương.
Đây mới chính là “Gặp sắc kệ chết” trong truyền thuyết na..
Khi thanh âm ngoài cửa sổ hoàn toàn biến mất thì, trời cũng đã tù mù tỏ sáng.
Kha Tầm nằm trên giường nghỉ ngơi một lát, mới bước xuống đi kéo mành cửa ra, bên ngoài rốt cuộc khôi phục lại bình thường.
Phảng phất như hai thân thể nam nữ to lớn khổng lồ giao cấu tối qua chỉ là một ảo tưởng, hoặc là một giấc mơ ly kỳ làm người mơ cảm thấy tắc nghẽn khó thở.
“Chuyện xảy ra tối qua, mới càng phù hợp với phong cách chủ nghĩa huyện thực huyền ảo của Lạc Tân.” Mục Dịch Nhiên cho ra một câu tổng kết đầy tính nghệ thuật như vậy đối với một hồi hoang đường đêm qua.
“Vậy sao.” Kha Tầm cảm giác như mình mất luôn khả năng ngôn ngữ.
Hai người mở cửa đi ra ngoài, ánh ban mai dần soi rọi khắp hành lang, một vài người lục tục từ trong phòng đi ra, bao gồm cả Sa Liễu cùng Cừu Lộ ở phòng bên cạnh—— biểu tình của cả hai người họ tựa như hai cục đá, hiển nhiên là bị việc tối qua hành hạ tới chết lặng.
Nhìn xuống bên dưới, thấy sân giếng trời có đám người đang bu quanh một cỗ thi thể nam tính, trần truồng lỏa thể…
__________
Chú thích
(*) Diễm quỷ : thường là nữ, mấy con quỷ đi săn trai làm chiện đó đó, mấy người giao cấu với nó thường là đều sẽ tinh tẫn nhân vong.
Ở dưới tớ làm cái map sơ lược để mọi người rõ hơn về vị trí của mấy phòng ha =3=
Đây là mặt phẳng lầu 4.
Mỗi tầng có 16 hộ, tớ vẽ đây là dựa vô dữ liệu trong mấy chương nên hông chắc đúng lắm nhưng mà có thể mường tượng ra được mà ha =v=
Cô gái xuất hiện từ 410 (phòng Sa Liễu + Cừu Lộ) và đi nghịch kim đồng hồ nên tới 402 trước, vì ban đầu Kha Tầm lẫn Mục Dịch Nhiên không lưu ý nên không biết cô ta từ 410 ra, nhưng mà sau đó Mục Dịch Nhiên đoán cô ta từ 410.
Bên dưới là mặt phẳng lầu 3.
Cô gái sau khi gõ cửa 411 thì đi theo cầu thang phía tây xuống, vì cô ta đi nghịch kim đồng hồ nên đến 307 (Tần Tứ + Lý Thái Dũng) trước, sau đó băng hết vòng hành lang mới đến được 309 (Trĩ Diêu + Sấu Trúc)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook