Họa Phố
Quyển 14 - Chương 9: Sơn hải (09) : đồ Phù đáng sợ

Bốn người Vệ Đông, Thiệu Lăng, Hoa Tế Thu cùng Cố Thanh Thanh phụ trách dựa theo thứ tự sắp xếp lại các tấm ảnh chụp được tối qua trên laptop—— rất may là phần lớn các chức năng trong laptop vẫn còn có thể sử dụng.

Những đồ phù hiện ra trên màn hình máy tính vẫn quỷ dị như vậy, mọi người chăm chú nhìn màn hình thật lâu, cuối cùng Thiệu Lăng lên tiếng nói trước “Có thể là do công việc của tôi có liên quan đến chữ viết, tôi cảm giác những đồ phù này ngoại trừ là một hình vẽ trong các nghi thức Vu đảo, nó còn giống một loại chữ viết nữa, mọi người nhìn bên này, cái đồ phù bẻ cả tay chân cùng cơ thể của nó uống cong lại thành ký hiệu ‘ぴ’ này, nó xuất hiện không chỉ một lần, có lẽ đây là một loại chữ viết thuộc nhóm từ thường được sử dụng, thế nên mới thấy nó xuất hiện thường xuyên trong những câu khác nhau.”

“Nếu vậy xem ra, những đồ phù này ở một khía cạnh nào đó mà nói tương đương như… chữ tượng hình?” Tần Tứ nói.

Thiệu Lăng gật đầu nói “Đây là giai đoạn ắt phải trải qua của chữ viết. Nhưng nếu xét theo cấu trúc, phong cách cùng hệ quy luật của các đồ phù này, nó lại hoàn toàn khác hẳn với giáp cốt văn cùng các hệ chữ viết mà chúng ta đã từng biết, tôi có lý do hoài nghi, loại chữ viết này thuộc về một văn hóa khác, hoặc rất có thể là thuộc về một văn minh khác, hay thậm chí là thuộc về một thế giới khác —— bởi thế, có thể suy đoán loại đồ phù hoặc chữ viết này là những phù hiệu dùng để giao tiếp với nhau đến từ một lĩnh vực nào đó.”

Ngô Du nghe vậy đột nhiên vỗ trán một cái “Nghe Thiệu tổng nói như vậy làm tui chợt nhớ đến một việc, nhớ hồi trước có lần bà cố ngoại tui đang nói chuyện với đồng đạo của bà, tui vô tình đi ngang qua nghe được một chuyện.”

“Bà bảo lúc bà còn trẻ thì có từng cùng sư phụ của bà đi “trừ uế” cho một người bị trúng tà, người nọ hình như bị thứ gì đó rất “bất hảo” ám lên người, sư phụ của bà cố ngoại lúc đó làm phép sao đấy rồi bắt đầu ‘nói chuyện’ với cái thứ ám lên người kia, hỏi nó mục đích muốn làm gì.”

“Nhưng thứ kia giống như không nghe hiểu vậy á, nó cứ oe oe gọi um sùm, sau đó cắn đứt tay dùng máu hí hoáy viết lên tường mấy chứ. Sư phụ của bà cố ngoại thấy vậy lập tức dẫn bà quay đầu rời đi, nói kiểu gì cũng nhất quyết không chịu giúp người kia “trừ uế”, kết quả người nọ cũng sống không được bao lâu liền qua đời, nghe bảo chết rất thê thảm.”

“Đấy, cái đồng hành hỏi bà cố ngoại tui, tại sao khi ấy sư phụ bà không chịu giúp đỡ người ta? Bà cố ngoại bảo là lúc đó bà cũng hỏi sư phụ mình lý do, sư phụ bà bảo chữ viết mà ‘thứ kia’ dùng máu viết lên tường không thuộc về thế giới của chúng ta.”

“Ý của sư phụ bà tức là, mấy cái chữ viết kia cực kỳ đáng sợ, nếu nhìn thấy tuyệt đối đừng bao giờ thử đọc nó, lại càng không nên bắt chước viết lại nó, mà lập tức tránh xa nó ra, tuyệt đối đừng bao giờ dây vào nó, hoặc là làm những gì có liên quan đến nó, thậm chí cũng đừng bao giờ nghĩ đến nó ở trong đầu, còn nằng nặc bắt bà cố ngoại mau mau quên mấy cái hình dạng chữ viết kia đi.”

“Khi đó bà cố ngoại còn rất nhỏ, cho nên cũng không có nhìn kỹ lắm, lúc ấy lại vừa mới ra hành nghề, bị cái bộ dạng quái dị đáng sợ của người kia làm cho sợ muốn chết, làm gì còn lòng dạ nào mà đi ngắm mấy chữ kia, vậy nên việc này mới coi như cho qua, nhưng mà bà ngoại rất tò mò, bèn hỏi sư phụ bà mấy chữ kia là chữ gì.”

“Sư phụ bà bảo, những chữ viết đó không phải là chữ viết do con người sáng tạo ra, hơn nữa tính chất cùng tác dụng của nó hoàn toàn khác với chữ viết của con người. Chữ viết của con người ngoại trừ dùng để ghi chép lại còn có thể giao tiếp với nhau, mà mấy cái chữ kia ngoại trừ giao tiếp ra, còn ẩn chứa sức mạnh rất ghê gớm —— này là lời do tui tự phiên dịch lại ha, nguyên văn chắc không phải như vậy, nhưng ý đại khái chính là thế.”

“Còn sức mạnh kia cụ thể như thế nào, đến cả sư phụ của bà ngoại cũng không rõ, chỉ nói là việc này là do sư phụ của sư phụ bà ngoại kể lại, sư phụ của sư phụ bà, hoặc là sư phụ càng xa xưa hơn thế, đại khái là sư tổ đi, truyền lại như vậy.”

“Nhưng mà sư môn của bọn họ truyền xuống từ thế hệ này đến thế hệ khác, lại chẳng có chút tài liệu nào về hình dạng hay ý nghĩa của loại chữ viết đấy, chỉ bảo rằng, nếu nhìn thấy những ký hiệu chữ viết mà giống như… người chết, tuyệt đối đừng bao giờ để mắt tới, bởi vì đó là… quỷ văn (*).”

Hai chữ “quỷ văn” vừa thốt ra, vài người lập tức rùng mình sợ hãi.

“Vậy là khớp rồi,” Kha Tầm chỉ vào màn hình “Mấy ký hiệu này chẳng phải nhìn giống như một đám người chết sao, rất có thể nó chính là quỷ văn, là chữ viết của một thế giới khác.”

Mục Dịch Nhiên gật đầu “Nếu vậy, chúng ta có thể phỏng đoán, các Vu sư thời xa xưa từng nắm giữ quỷ văn trong tay, cũng dựa vào loại chữ viết này, cùng với nghi thức Vu đảo, để đạt được mục đích giao tiếp cùng thế giới khác.”

“Như vậy xem ra, đài nham thạch kia rất có thể là đài dùng để cúng tế hoặc là thực hiện Vu thuật.” Chu Hạo Văn nói.

“Nếu thật là như thế… Vậy Tiểu Mục, Tiểu Kha, đêm nay hai cậu leo lên đó liệu có phải rất nguy hiểm không?” Hoa Tế Thu vô cùng lo lắng nói.

“Chúng ta tới đây vốn dĩ là để đối mặt với nguy hiểm,” Kha Tầm đáy lòng vô cùng bình tĩnh, không có chút dao động “Biết núi có hổ nhưng vẫn phải vào, không phải chúng ta muốn làm như vậy, mà là không thể không làm như vậy. Ba Hoa cứ yên tâm, tôi nghĩ chỉ cần mười ba người chúng ta không cùng nhau đi lên, hẳn là sẽ không khởi động thứ cổ quái nào đó.”

Tạm thời không có tiến triển gì mới, nên bàn bạc cũng dừng ở nơi đây, mà kế hoạch hành động đêm nay vẫn giữ nguyên như cũ, mọi người tạm thời gác việc sang một bên, người thì đi rửa mặt tỉnh táo, người thì đi chuẩn bị bữa sáng, hoặc là tìm chỗ giải quyết bầu tâm sự, trong nhất thời bầu không khí cả trại giống như cũng náo nhiệt lên.

Sau khi ăn xong bữa sáng, một đám người cả đêm không ngủ đều trở về lều của mình nghỉ ngơi, chỉ để lại hai người canh gác.

Đến buổi chiều, mọi người đều ngủ một giấc no say lần lượt thức dậy, sau đó tụ tập trong cái lều lớn.

“Chúng ta lên kế hoạch cho hành động đêm nay một chút,” Mục Dịch Nhiên lên tiếng, mọi người lập tức im lặng lắng nghe “Tôi với Kha Tầm sẽ phụ trách leo lên đài nham thạch xem xét, nhưng trước đó, La Bộ, tôi nhớ cậu có mang theo flycam đúng không?”

“Đúng rồi anh rể, nhưng mà trước đó tui với đám đồng bọn kia từng cùng nhau tới đây, cũng thử xài flycam rồi, toàn bộ đều trục trặc mất tín hiệu á, sau khi vào khe núi liền mất hút không trở về luôn.” La Bộ nói.

“Lát nữa chúng ta thí nghiệm lại một chút,” Mục Dịch Nhiên nói “Nếu không thể điều khiển, liền nghĩ cách làm sao gắn máy chụp ảnh lên trên đài, tôi có mang theo gậy kéo dài để trong cốp sau xe, cơ mà thao tác khá phí công, hơn nữa lại không linh hoạt tiện lợi như flycam.”

Ai nấy đều câm lặng nhìn đại lão, Kha Tầm thay mọi người nói ra câu tiếng lòng “Tên tiếng Nhật của anh nhất định là Doraemu.”

Trong cốp sau cái gì cũng có.

Nói không chừng còn có thể mò từ bên trong lấy ra một cái rocket hoặc là ngư lôi nước sâu cũng nên.

“Doraemu là cái gì?” Mục Dịch Nhiên vẻ mặt hết sức nghiêm túc hỏi.

Mọi người “…”

…Quên mất, đại lão vốn mù tịt về phim hoạt hình.

“Lát nữa La Bộ phụ trách thử nghiệm tính năng của flycam,” Đại lão tiếp tục phân việc “Tôi còn phải hướng dẫn Kha Tầm về việc leo vách.”

“Vệ Đông, Thiệu Lăng, chị Sầm, Hoa quán trưởng, nhiệm vụ của bốn người là tiếp tục suy xét về các loại ‘Quỷ văn’ kia, từ hai phương diện chữ viết và hình vẽ, xem xem có tìm được đột phá mới hay không.”

“Còn sáu người còn lại, trong cốp sau xe của tôi có mang theo vài thiết bị camera giám sát, Hạo Văn dẫn đội, sáu người phụ trách lắp ráp các camera kia ở bốn phía xung quanh nơi đài nham thạch xuất hiện, tranh thủ đêm nay chụp lại cảnh nó xuất hiện cùng biến mất như thế nào, hi vọng sẽ giúp ích được gì đó cho bước hành động tiếp theo của chúng ta.”

Mọi người lên tiếng đồng ý, sau đó chia nhau ra làm việc.

Flycam do La Bộ mang đến quả nhiên không thể sử dụng, từ trường dưới lòng đất gây nhiễu sóng cho các thiết bị vô tuyến quá mức kịch liệt, chỉ có mấy chức năng vốn có sẵn trong di động cùng laptop là có thể sử dụng.

Mục Dịch Nhiên với Kha Tầm cùng La Bộ lấy gậy kéo dài ra, dán cố định một máy chụp hình với độ phân giải cao ở đầu gậy, kéo gậy duỗi ra hết mức mà vẫn không thể ngang tầm độ cao có thể chụp đến đỉnh trên của đài nham thạch, thế là lại dán thêm mấy cái ống nối ở phía dưới, miễn cưỡng xem như xài được, cơ mà e là không thể quay chụp lại toàn bộ quang cảnh ở bên trên, chỉ có thể quan sát đại khái một chút xem trên đó có thứ gì khác hay không.

Làm xong việc này rồi, Mục Dịch Nhiên liền quay sang dạy Kha Tầm những điều cần lưu ý khi leo núi, tuy là trong bức tranh 《 Thế giới động vật 》 lần đó, Kha Tầm cũng đã nắm giữ được kha khá kỹ thuật rồi, nhưng vách nham thạch này rất cao, mà hình dạng vách đá lại phức tạp, hơn nữa xét thấy lớp da đá bên ngoài cực kỳ xốp giòn, rất dễ xảy ra tình huống sụp đổ gây nguy hiểm, thế nên cũng đòi hỏi người leo phải có kỹ thuật vững mới được.

“Trong cốp sau xe có một cái thang.” Mục Dịch Nhiên nói với Kha Tầm.

“…” Hiện tại Kha Tầm gần như đã thành thói quen mỗi khi Mục Dịch Nhiên bắt đầu câu nói với “Trong cốp sau xe có xxx”, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh tiếp tục lắng nghe ‘Doraemu’ (*) nói tiếp.

“Tới chừng ấy chúng ta chạy xe đến sát bên cạnh vách nham thạch, sau đó mang cây thang lên nóc xe, rút ngắn khoảng cách vách đá cần leo,” Doraemu lại lên tiếng “Khó khăn ở chỗ ngoại trừ chúng ta phải tự mình leo lên đoạn vách đá kia, còn phải mang theo một ít vật nặng ở bên người. Đèn pin, vũ khí, máy chụp ảnh, dây thừng, thế nên độ khó sẽ càng cao hơn, nếu lúc ấy em không thể tiếp tục leo được nữa, lập tức phải trở xuống dưới, không được phép cố gắng chịu đựng leo tiếp, có nghe không?”

“À phải rồi, nhắc tới dây thừng,” Kha Tầm vờ đánh trống lảng muốn lái qua việc này “Em có ý tưởng này…”

“Có nghe không?” Đại lão vươn tay úp lên sau gáy của cậu, giữ chặt đối phương lại, không cho Kha Tầm đánh trống lảng, nhìn thẳng vào mắt cậu, như muốn ép cậu phải trả lời một câu rõ ràng.

“Được rồi, em nghe rồi.” Kha Tầm bất đắc dĩ “Anh không muốn em gặp nguy hiểm, em biết, nhưng em cũng không muốn anh một mình đi đối mặt với nguy hiểm, tình yêu này quá bất công, em thấy tủi thân, em muốn khóc, cần phải có một nụ hôn của đại lão mới nuốt trôi tủi hờn này.”

Mục Dịch Nhiên kéo “đầu chó” kề sát lại gần mình, hôn nhẹ lên môi đối phương một cái, mặc kệ La Bộ đứng ở bên cạnh mồm thì oai oái “Ai dùi ui bé ngoan không được xem” mà mắt thì cứ láo liên ra sức nhìn, dựa trán mình vào trán Kha Tầm, chóp mũi chạm vào nhau, trầm giọng nói “Yên tâm, tôi sẽ không làm những việc nguy hiểm, tôi biết em sẽ đau lòng.”

Kha Tầm hai hốc mắt nóng lên, vươn hai tay ôm lấy đối phương, dùng sức hôn hắn thật sâu.

Lần đầu tiên cảm thấy… hai người đàn ông hun nhao cũng đẹp phết ấy nhờ…

La Bộ còn đang âm thầm suy nghĩ, bỗng bị ai đó vươn tay qua túm lấy lỗ tai, sau đó cả người bị lôi đi xềnh xệch, kèm theo một câu “Qua đây giúp một tay.”

Phương Phỉ quả thật không muốn nhìn thêm một cái nào nữa tình cảnh đôi cẩu nam nam ngang nhiên ân ái trước mắt mọi người như vậy, việc bố trí camera theo dõi đòi hỏi kỹ thuật cùng tính nhẫn nại rất cao, thế nên ngoại trừ Chu Hạo Văn ra thì những người còn lại quả thực đều lóng ngóng chẳng biết làm sao.

“…Nhắc tới dây thừng.” Kha Tầm choàng tay ôm eo Mục Dịch Nhiên, bước tới phía trước mấy bước, đè đối phương ngã người dựa vào thân xe, cơ mà cũng chẳng thể xơ múi được cái gì, chỉ đành tiếp tục lời nói mới nãy “Em nghĩ tối nay chúng ta có thể thử dùng một sợi dây thừng với độ dài tương đối đặt ở chỗ sẽ xuất hiện đài nham thạch kia, kéo căng thân dây thừng ra, như vậy hai đầu dây thừng đều sẽ nằm bên ngoài phạm vi đài nham thạch, ngay khi đài nham thạch xuất hiện, biến đâu dây thừng sẽ bị nó đội lên trên, phần giữa nằm ở trên đỉnh đài cao, còn hai đầu dây thì rũ xuống hai bên, vậy tới chừng đó chỉ cần túm lấy hai đầu dây leo lên là được, giúp chúng ta tiết kiệm sức lực phần nào, anh thấy có được không?”

Mục Dịch Nhiên gật đầu “Biện pháp khá được, nếu đài nham thạch kia là từ dưới đất mọc lên, phương pháp này hẳn là sẽ khả thi.”

***

Sau nửa buổi chiều miệt mài cố gắng, hệ thống giám sát rốt cuộc cũng được lắp đặt xong, bốn phía xung quanh đài nham thạch đều có đặt hai cái camera, toàn bộ hình ảnh do camera quay được đều sẽ lập tức truyền đến máy tính kết nối với chúng nó.

Lại thí nghiệm thêm vài lần, không thấy xảy ra vấn đề gì, nhóm lắp đặt mới thở phào nhẹ nhõm, Lý Tiểu Xuân đi làm cơm chiều, Ngô Du với Cố Thanh Thanh cũng giúp một tay.

Mà, tổ bốn người ở lại lều lớn tiến hành nghiên cứu đồ phù lại hoàn toàn chẳng thấy có chút động tĩnh nào, Mục Dịch Nhiên với Kha Tầm bèn đi vào xem thử, thấy ba người còn lại đang vây quanh Vệ Đông, cùng nhau nhìn chằm chằm màn hình máy tính trên tay hắn.

“Có phát hiện gì à?” Kha Tầm cũng bước tới nhìn thử màn hình.

Liền thấy Vệ Đông đang dùng chuột kéo mấy bức đồ phụ đã được xử lý dời qua dời lại trên phần mềm điều chỉnh ảnh.

“Mới nãy tao xử lý giảm nhiễu, làm sắc nét cùng gia công phục hồi mấy cái đồ phù này, chiết ra những đường nét cơ bản nhất,” Vệ Đông tiếp tục di chuyển hình ảnh vừa nói với Kha Tầm và Mục Dịch Nhiên “Ban đầu tính làm cho nó rõ chút thôi, sau đó mọi người đột nhiên nghĩ tới, mấy đồ phù này có khi nào cũng giống như mấy hình ảnh của 《 Sơn Hải Kinh Đồ 》 trên tướng cốt chúng ta không, cũng có thể ghép lại cùng nhau, tạo thành một bức tranh hoàn chỉnh? Thế nên tao mới thử xem như nào, kết quả…” Vệ Đông nói tới đây, bỗng hơi nghiêng người ngoái lại nhìn Kha Tầm với Mục Dịch Nhiên “…Chúng nó thật sự có thể ghép lại thành một bức hình.”

Kha Tầm hai mắt sáng lên, vội đưa mắt chăm chú cẩn thận quan sát trên màn hình “Ghép ra được cái gì?”

“Còn chưa biết,” Vệ Đông hơi lắc đầu “Vẫn chưa hoàn chỉnh, chỉ thi thoảng ghép thành vài bộ phận rải rác thôi, mà chúng ta cũng chỉ mới thu gom được mớ đồ phù của nửa phần dưới vách nham thạch, những chỗ tay với không tới vẫn còn nguyên xi, tao nghĩ sợ là phải thu thập hết toàn bộ đồ phù khắc ở trên nham thạch, mới có thể ghép thành bức hình hoàn chỉnh.”

“Chúng tôi hoài nghi,” Thiệu Lăng nhìn Mục Dịch Nhiên “Hình ảnh ghép lại bởi những đồ phù được khắc trên vách nham thạch kia, chính là những bộ phận nguyên thủy của 《 Sơn Hải Kinh Đồ 》 đã thất lạc trong con sông dài lịch sử mênh mông.”

“Phiên bản 《 Sơn Hải Kinh Đồ 》 ngày nay chúng ta biết đến, toàn bộ đều là những hậu nhân của ba thời đại Hạ – Thương – Chu liên tục bổ sung thêm thắt vào,” Hoa Tế Thu cũng gật đầu lên tiếng “Trong những năm tháng đổi thay dài dòng ấy, có những nội dung nguyên bản hoặc do bị truyền sai, hoặc là bóp méo hoặc bị sửa lại, bởi cho nên nội dung của phiên bản《 Sơn Hải Kinh Đồ 》 đời sau khác xa rất nhiều so với nguyên bản, mà chúng ta cũng không thể nào xác định được, trong đó rốt cuộc còn sót lại bao nhiêu nội dung là thuộc về bản gốc đầu tiên. Nếu những đồ phù khắc trên vách nham thạch kia quả thật chính là bộ phận thất lạc của 《 Sơn Hải Kinh Đồ 》, vậy nó nhất định là phiên bản chính tông nhất, nguyên thủy nhất.”

“Trước mắt thì hình ảnh mà các đồ phù này ghép lại, có chỗ nào tương đồng với tướng cốt đồ của chúng ta không?” Mục Dịch Nhiên cực kỳ mẫn tuệ hỏi lại.

“Na, mọi người đã thử tách tướng cốt đồ của chúng ta thành ‘Quỷ văn’ chưa?” Kha Tầm đột nhiên nói.

* * * * *

[ Chuyện ngoài lề ]

Kha Tầm: Cốp sau xe của Dịch Nhiên cái gì cũng có, tên tiếng Nhật của anh ấy ắt hẳn là Doraemu.

Dịch Nhiên: Doraemu là cái gì?

La Bộ: Nhưng dựa theo sự uyên bác kiến thức cùng năng lực suy luận của anh rể, tên ảnh hẳn là Thám tử lừng danh Coran mới đúng.

Dịch Nhiên: Coran là cái gì?

Vệ Đông: Đại lão vừa giàu có lại đẹp trai, nhìn là biết cao phú soái rồi, tui thấy nên gọi anh ấy là Tuxedo Dịch

Dịch Nhiên: Tuxedo Dịch là cái…

Ngô Du: Mục ca khí chất cao quý lạnh lùng lại cấm dục, tôi thấy nên gọi anh ấy là Lưu Xuyên Mục mới đúng! (Rukawa trong Slamdunk)

Dịch Nhiên: Lưu Xuyên Mục là…

Hạo Văn: Tôi thấy giống Kurama hơn, ờm, Kuramu (parody Kurama trong Yuyu Hakusho)

Dịch Nhiên: …

Tần Tứ: Tôi thấy giống Saga trong Saint Seiya, ờm, Samu

Thiệu Lăng: Ha ha, phải là Yagami Yi mới đúng (parody Death Note, Yagami Light)

Hoa papa: Tiểu Mục rất thông minh, giống Nhất Hưu ca (phim hoạt hình Hòa thượng Nhất Hưu)

Cố Thanh Thanh: Kuchiki Byakuya (Death Note)

Nhạc Sầm: Xì trum Tí Cận

Phương Phỉ: Fujiwara no Sai

Tiểu Xuân: Đội trưởng Kulolo

Dịch Nhiên: …

Dịch Nhiên: …Thật sự méo có vui

_________________________

Chú thích

(*) Quỷ văn (鬼文): nghĩa là chữ viết của quỷ, không phải của con người.

(*) Mục là họ của Mục Dịch Nhiên, đọc là Mu, bên Trung gọi mèo máy là Đa Lạp A Mộng (哆啦a梦) là cách phát âm của từ Doraemon, ở đây Kha Tầm gọi Mục Dịch Nhiên là Đa Lạp A Mục (哆啦A牧), kiểu nhài nhại Mục Dịch Nhiên giống mèo máy á =w= cái gì cũng “Trong cốp sau có…”

Tên của Mục Dịch Nhiên là Mu Yi Ran, đấy bị cả đám đồng bọn xé lẻ từng chữ chơi trò ghép vào tên mấy nhân vật trong phim hoạt hình =w= biết đại lão hổng có tuổi thơ hoạt hình rồi mà, quá đáng dễ sợ…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương