Họa Phố
-
Quyển 14 - Chương 35: Phiên ngoại (01)
# Bức ký họa thứ nhất
Hình ảnh được vẽ trên một tờ giấy ăn không có hoa văn làm đẹp nhưng chất giấy lại vô cùng dẻo dai, vài đường mực bút bi sơ sài phác họa ra cuộc sống ở một góc đường, nét vẽ đơn giản giống như truyện tranh, nhưng cực kỳ có thần, như tóm được cái biểu tình vội vội vàng vàng của chủ xe bán bánh quẩy, đến cả mấy cái bánh quẩy bị chiên béo tròn béo trục cũng cực kỳ sống động.
Đặc biệt nhất là bóng dáng của một vị khách hàng đang đứng kế bên xe mua đồ, một tay cầm theo bữa sáng, tay còn lại cầm di động quét mã QR để trả tiền, mấy cái nếp nhăn trên quần jogger thoạt nhìn tự nhiên mà tự tại, nhìn giày thể thao cùng chân của người này chẳng hiểu sao lại làm người ta cảm giác người này chắc là kiểu người rất có tế bào vận động, nếu người nọ bước đi trên đường, bộ dáng hẳn là sẽ rất mạnh mẽ hữu lực.
* * * * *
Ánh nắng sáng ngời.
Kha Tầm cầm theo túi bánh quẩy vừa mới mua, bước đi trong khu dân cư quen thuộc, tầm mắt vô thức nhìn cái cửa sổ nhà hàng xóm trên tầng thứ 13, nơi ở của cha nội lười biếng từng treo ‘tấm trướng’ bên cửa sổ —— Ồ, chẳng biết từ bao giờ mà cửa sổ nhà gã kia đã được lau sạch sẽ đến bóng lưỡng, còn dáng một cặp giấy cắt hình chữ Hỉ nữa chứ, cha nội lười biếng kia coi mòi là sắp kết hôn rồi.
Kha Tầm bất giác nở nụ cười, nhìn một con poddle đang hí hửng chạy băng băng lao về phía mình, vươn cái chân dài bước một phát ‘vượt chướng ngại vật’, miệng nói “Không có rảnh giỡn giới mày đâu, bánh quẩy này để nguội hết giòn mất.”
Mặt trời rải đầy trên đỉnh đầu vô cùng ấm áp, trong khoang mũi thoảng mùi đặc trưng của bánh quẩy… Kha Tầm quả thật vô cùng mê đắm thế giới chân thật mà kiên định này.
Cậu vội vàng sải bước nhanh hơn, giờ này Mục Dịch Nhiên chắc là đã tỉnh rồi.
Mục Dịch Nhiên đúng là đã tỉnh thật.
Di động reo lên lần thứ hai, hắn mới đón nghe, là một cuộc gọi video call từ Wechat, Mục Dịch Nhiên không quen mới sáng sớm đã phải ‘mặt đối mặt’ với Vệ Đông, liền quay lưng di động hướng vào mặt mình, mặt trước tùy ý chỉa vào một góc nào đó, mở miệng trò chuyện với đối phương “Em ấy đi mua bữa sáng, chắc là không nghe thấy… Buổi trưa tới đây làm sủi cảo? Ok.”
“Hôm trước Ngô Du đến Z thị rồi, hôm qua cùng với Phương Phỉ, Cố Thanh Thanh với cả mẹ tui nữa, chạy tới vùng ngoại thành hái rau gì đấy, hôm nay chúng ta làm nhân thịt tươi trộn cải lông được hem?” Vệ Đông bô lô ba la nói một tràng “Lão đại có thể cho tui thấy mặt anh có được hem? Một cái ngón chân cũng được mà, anh cứ chỉa cam về điều hòa như vậy làm tui có cảm giác như mình đang đối thoại với NPC điều hòa á…”
Màn hình chuyển một lát, từ điều hòa lia qua cửa sổ.
“Được rồi, bây giờ tới NPC trầu bà vàng… Cái đù mới nãy màn hình lia qua một cái tui cảm giác như mình thấy được một cái mặt nạ mèo máy… Hai người chơi trò mặt nạ kích tình hay gì? Nhưng mà mèo máy cũng hơi… hơi bị mặt bư á…”
“…Rồi, mười giờ cứ đến đây tập họp làm sủi cảo, tạm biệt.”
Mục Dịch Nhiên cúp điện thoại, nhìn cái mặt nạ ‘Doraemu’ trên cửa sổ do Kha Tầm cố ý mua về để làm mẫu trong quá trình phổ cập kiến thức cho mình, một con mèo da xanh mặt tròn vành vạnh, nghe bảo có thể từ trong túi trước ngực lấy ra vô vàn bảo bối.
Mặt nạ kích tình?
Toàn nghĩ linh tinh.
*
# Bức ký họa thứ hai
Được vẽ bằng bút dạ trên mặt trái của tấm bưu thiếp, một gốc cây dừa với phong cách cục súc, một đường dài mà đậm như phân cách bờ cát cùng nước biển ra làm hai bên, lại có mấy chấm nhỏ li ti đại khái là muốn tượng trưng cho nhân vật, có đang ở trong biển chơi đùa, có lại nằm dài phơi nắng trên cát.
Rồi, lại dùng một ít màu nước nhàn nhạt nhuốm lên màu sắc, cây dừa là màu xanh biếc có phần bi tráng, còn nước biển có hơi trong suốt, màu sắc kéo dài từ xanh baby chuyển dần sang xanh sapphire, bãi biển thì lại phủ đầy màu trắng lạc đà cùng màu đất nâu đậm, chỗ đậm chỗ nhạt, còn nhân vật vẫn là những chấm đen đầy ngẫu hứng mà đáng yêu.
* * * * *
“Nằm không như vậy thiệt là sung sướng, hen.” La Bộ nói.
“Không cần nghĩ cái chi, chẳng cần làm cái gì, cứ vậy mà nằm không, mặc sức hưởng thụ ánh nắng của thế giới không gian thấp chiều.”
Cả hai người lúc này đang biếng nhác nằm dài trên bãi biển, La Bộ nhắm mắt lại, cảm nhận được ánh mặt trời ấm áp đang sấy lên mi mắt của chính mình “Hiện tại sắc thái trong mắt của tui toàn là một màu Givenchy 304.”
“Màu đỏ của tao so với chú mày dày hơn,” Vệ Đông nhắm mắt xoay người qua bên cạnh, để mặt trời có thể tắm lên nửa bên người dính đầy hạt cát của mình “Tao thấy tuyệt đối là Lancôme dòng L’absolu Rouge Drama Matte 196.”
“Đông ca, tui cực kỳ hoài nghi anh đã lén lút lấp ló tặng chị Phế Phế của tụi này một cây 196.”
“Có dám tặng đâu…”
“Đông ca, chúng ta là những kẻ đến sống chết cũng chẳng màng…”
“Làm ơn đừng tính tao vô cái danh sách đó, tao rất là hài lòng việc sống tạm bợ trong thế giới thấp chiều này.”
La Bộ: …
Vệ Đông nhắm mắt thò tay mò mẫm cái kính râm để bên cạnh, đang tính đeo vào tìm kiếm xem nhóm quý cô chạy đi chụp ảnh nãy giờ đã về chưa, nào ngờ vừa mở mắt liền phát hiện bên cạnh bốn cái cẳng chân của mình và Củ Cải xuất hiện thêm bốn cái chân.
Vệ Đông chẳng buồn nâng đầu, dựa theo tỷ lệ lông chưn cùng với tình trạng cơ bắp của hai cái chân này, có thể đoán nó thuộc về phái nam, hẳn là hai tên thịt non dư thừa tinh lực nào đó.
Đây là bãi biển công cộng, không có chia địa bàn rõ ràng như bãi đỗ xe mà bảo ai nằm ở đâu thì chỗ đó thuộc về mình.
Vệ Đông bê trái dừa vẫn chưa uống xong của mình lên, ‘cheer’ một phát với trái dừa vẫn còn non nửa trên tay La Bộ “Mấy người kia sao mà sung thế không biết, hiện tại tao chỉ muốn nằm dài, uống miếng nước lạnh, nằm, phơi nắng, nằm, ăn hải sản.”
“Nãy lúc ăn hải sản đã thấy bọn họ rồi.” Người nói chuyện chính là một trong hai “miếng thịt tươi” bên cạnh, tạm thời gọi đây là cậu thịt tươi H đi ha.
Kế bên là cậu thịt tươi R: “Cậu đơn phương tia trúng người ta có ích lợi gì, người ta căn bản không phải dân trong giới.”
“Cậu nhìn anh ta xem, tớ cảm thấy là phải đó.” Cậu thịt tươi H vô cùng khẳng định.
“Gã đấy nhìn mặt người dạ thú quá, tớ cứ tưởng cậu nói tới cái tên ngoài lạnh trong nóng bên cạnh chứ.”
La Bộ nheo nheo mắt, nhìn về phía mà hai tên thịt tươi kia đang ám chỉ, sau đó liền thấy được… Thiệu tổng đang đứng ở cạnh bãi biển vuốt tóc làm dáng, cùng với Chu Hạo Văn đang ngồi xếp bằng trên đệm khí cúi đầu chơi game.
La Bộ đang tính rỉ tai với Vệ Đông về vụ này, lại phát hiện đầu của đối phương đang xoay theo mấy cô nàng mặc đồ bơi đi trên bãi biển.
“Nhìn mấy nhỏ đẹp bên kia kìa, vừa lúc đang đi ngang hai người họ.” Cậu thịt tươi H cho rằng đây là phương pháp tốt nhất để nghiệm chứng là gay hay thẳng.
“Với có mấy anh đẹp trai nữa, đúng lúc cũng đang đi ngang qua kìa.” Mà cậu thịt tươi R lại cho rằng đây mới là phương pháp tối ưu nhất để nghiệm chứng kia có phải gay hay không.
Sau khi trải qua nhiều góc độ quan sát, hai cậu thịt tươi nhất trí cho ra một kết luận cuối cùng: Hai người này, một là cái điện trở được nhắc đến trong truyền thuyết, còn một cũng là trong truyền thuyết nhắc tới, hủ tíu mì.
Hai người họ vẻ mặt thất vọng đi chỗ khác.
Vệ Đông đeo kính râm xòe tay “Cứ tưởng là sức quan sát của gay đều rất kinh ấy chứ, xem ra là tui sai rồi.”
“Bởi vì anh đã biết đến đôi gay mạnh nhất lịch sử cũng tức là anh hai tui cùng anh rể tui ấy mà.”
“Ờ, cặp đôi la sát song hùng chạy bên bờ vực chiều không gian.” Vệ Đông hút một ngụm nước dừa, mắt nhìn thấy bốn người mặc đồ lặn cùng chân vịt đang đi về phía này.
“Thiệt luôn đó hả Phế Phế, cô thuyết phục được chị Sầm đi lặn với cô luôn, ghê vậy?” Vệ Đông bật người ngồi dậy, nhìn một người trong số bốn người kia đang làm mấy động tác nóng người chuẩn bị.
Phương Phỉ vẻ mặt lạnh lùng liếc nhìn Vệ Đông một cái “Ừn ọi kui.”
Ánh mắt của Nhạc Sầm xuyên qua kính lặn nhìn Vệ Đông khẽ cười “Chân tôi đã khỏe hẳn rồi, hồi trước tôi cũng mê lặn xuống nước lắm.”
Ngô Du lại vẻ mặt bí hiểm nói “Mới nãy tui nhìn thấy ở dưới đáy biển có mấy cái kỳ quái gì đó nhìn như bóng đen á, nên tính lặn xuống dưới xem thử một cái.”
Vệ Đông với La Bộ nghe xong, vẻ mặt bất giác trở nên nghiêm túc, cả hai người đồng thanh đồng khẩu hô lên “Đừng đi.”
Vệ Đông lại đệm thêm một câu “Nửa đời sau của chúng ta không hợp với mạo hiểm đâu.”
La Bộ “Lỡ như dưới đáy biển có cái bảo tàng mỹ thuật thì phải làm sao đây!? Ừn đi!!”
Phương Phỉ, Ngô Du, Nhạc Sầm, Cố Thanh Thanh: …
*
# Bức ký họa thứ ba
Đây là một trang trong bản phác họa, bên trên vẽ vô số những bia mộ xa xa gần gần, nét chì đổ bóng đặc trưng làm cho các bia mộ càng thêm chân thật, túc mục mà lạnh lùng.
* * * * *
Tần Tứ cầm một bó hoa hồng màu trắng đặt ở trước bia, ở bên cạnh cũng có một bia mộ nằm kề, phía trước cũng được đặt một bó hoa hồng trắng.
Lý Nhã Tình từng viết trên weibo, bảo rằng cô thích nhất là hoa hồng trắng, hôn lễ trong mơ tuyệt vời nhất của mình nếu có thể sẽ dùng hoa hồng trắng làm hoa chính.
Ánh mắt của Tần Tứ dừng lại trên bia mộ ở trước mặt: La Duy chi mộ.
Kha Tầm đứng ở bên cạnh Tần Tứ, cầm ly rượu đặt ở trước bia mộ đổ xuống đất “Người anh em, việc này chấm dứt rồi, lần trước cậu có bảo, sau khi mọi việc xong xuôi chúng ta sẽ cùng say một hồi.”
Tần Tứ khẽ thán một tiếng, chầm chậm ngồi xổm xuống đất giống như Kha Tầm, giọng điệu chậm rãi mà ôn hòa, tựa như đang trò chuyện cùng một người bạn cũ “Mẹ La rất khỏe, hiện tại đang ở viện dưỡng lão cạnh bệnh viện của chúng tôi, dạo gần đây bà ấy mê chơi mạt chược, mà đánh cũng giỏi lắm, cứ thắng suốt thôi. Đôi khi bà cứ ngỡ tôi là La Duy, bảo rằng làm bác sĩ rất tốt, có thể khám bệnh cho người nhà; có lúc lại nghĩ Kha Tầm là La Duy, bảo cậu ấy đừng lén lút quan hệ với người đàn ông khác sau lưng Nhã Tình như vậy, rồi đôi khi lại nghĩ Hạo Văn là La Duy, cằn nhằn cử nhử cậu ấy suốt ngày cứ cắm mặt vào di động, coi chừng hư mắt bây giờ… Nói chung chúng tôi ai cũng là La Duy cả, sẽ thay cậu sống ở thế giới này, còn cậu lại thay chúng tôi sống ở trong tranh…”
Chu Hạo Văn bước tới vỗ lưng Tần Tứ “La Duy, để cậu chê cười rồi, Tần bác sĩ rất ít khi uống rượu, hễ uống chút là say.”
Câu nói tiếp theo Chu Hạo Văn cũng không nói thành lời, chỉ ở trong lòng lẩm nhẩm: Người anh em, cậu còn nhớ đêm hôm ấy chúng ta từng đàm luận về Yamamoto Yohji chứ? Bất luận là ‘Bản thân’ hay ‘Bản ngã’ mà ông ấy từng nói, tôi nghĩ chúng ta đều đã hiểu được, cũng đã tìm được rồi.
Mục Dịch Nhiên là người cuối cùng bước đến, đặt hoa hồng trắng trong tay xuống trước mộ, mắt nhìn ảnh chụp trên bia mộ, đó là tấm ảnh chụp La Duy vẫn còn đang đi học, để tóc đầu đinh, cặp mắt sáng ngời để lộ ra thông minh cùng thấu triệt.
Vệ Đông nhẹ giọng hỏi Kha Tầm “Chúng ta đã đi thăm cụ Lý Thái Dũng, La Duy với Nhã Tình rồi, tiếp theo tới ai nữa?”
Kha Tầm “Trước đi thăm Triệu Yến Bảo với Trì Lôi đi, Dịch Nhiên đã nghĩ cách hỏi thăm về nghĩa trang chôn cất nhóm người Mạch Bồng, Đỗ Linh Vũ với Lục Hằng rồi, nhóm bên Phương Phỉ hôm nay đã tới bên đó trước, chúng ta ngày mai đi.”
Lúc này đang buổi giữa trưa, ấy mà trời lại hết sức âm u, mây xám dày đặc, như đang báo hiệu cho một trận mưa tầm tã sắp đến.
Hình ảnh được vẽ trên một tờ giấy ăn không có hoa văn làm đẹp nhưng chất giấy lại vô cùng dẻo dai, vài đường mực bút bi sơ sài phác họa ra cuộc sống ở một góc đường, nét vẽ đơn giản giống như truyện tranh, nhưng cực kỳ có thần, như tóm được cái biểu tình vội vội vàng vàng của chủ xe bán bánh quẩy, đến cả mấy cái bánh quẩy bị chiên béo tròn béo trục cũng cực kỳ sống động.
Đặc biệt nhất là bóng dáng của một vị khách hàng đang đứng kế bên xe mua đồ, một tay cầm theo bữa sáng, tay còn lại cầm di động quét mã QR để trả tiền, mấy cái nếp nhăn trên quần jogger thoạt nhìn tự nhiên mà tự tại, nhìn giày thể thao cùng chân của người này chẳng hiểu sao lại làm người ta cảm giác người này chắc là kiểu người rất có tế bào vận động, nếu người nọ bước đi trên đường, bộ dáng hẳn là sẽ rất mạnh mẽ hữu lực.
* * * * *
Ánh nắng sáng ngời.
Kha Tầm cầm theo túi bánh quẩy vừa mới mua, bước đi trong khu dân cư quen thuộc, tầm mắt vô thức nhìn cái cửa sổ nhà hàng xóm trên tầng thứ 13, nơi ở của cha nội lười biếng từng treo ‘tấm trướng’ bên cửa sổ —— Ồ, chẳng biết từ bao giờ mà cửa sổ nhà gã kia đã được lau sạch sẽ đến bóng lưỡng, còn dáng một cặp giấy cắt hình chữ Hỉ nữa chứ, cha nội lười biếng kia coi mòi là sắp kết hôn rồi.
Kha Tầm bất giác nở nụ cười, nhìn một con poddle đang hí hửng chạy băng băng lao về phía mình, vươn cái chân dài bước một phát ‘vượt chướng ngại vật’, miệng nói “Không có rảnh giỡn giới mày đâu, bánh quẩy này để nguội hết giòn mất.”
Mặt trời rải đầy trên đỉnh đầu vô cùng ấm áp, trong khoang mũi thoảng mùi đặc trưng của bánh quẩy… Kha Tầm quả thật vô cùng mê đắm thế giới chân thật mà kiên định này.
Cậu vội vàng sải bước nhanh hơn, giờ này Mục Dịch Nhiên chắc là đã tỉnh rồi.
Mục Dịch Nhiên đúng là đã tỉnh thật.
Di động reo lên lần thứ hai, hắn mới đón nghe, là một cuộc gọi video call từ Wechat, Mục Dịch Nhiên không quen mới sáng sớm đã phải ‘mặt đối mặt’ với Vệ Đông, liền quay lưng di động hướng vào mặt mình, mặt trước tùy ý chỉa vào một góc nào đó, mở miệng trò chuyện với đối phương “Em ấy đi mua bữa sáng, chắc là không nghe thấy… Buổi trưa tới đây làm sủi cảo? Ok.”
“Hôm trước Ngô Du đến Z thị rồi, hôm qua cùng với Phương Phỉ, Cố Thanh Thanh với cả mẹ tui nữa, chạy tới vùng ngoại thành hái rau gì đấy, hôm nay chúng ta làm nhân thịt tươi trộn cải lông được hem?” Vệ Đông bô lô ba la nói một tràng “Lão đại có thể cho tui thấy mặt anh có được hem? Một cái ngón chân cũng được mà, anh cứ chỉa cam về điều hòa như vậy làm tui có cảm giác như mình đang đối thoại với NPC điều hòa á…”
Màn hình chuyển một lát, từ điều hòa lia qua cửa sổ.
“Được rồi, bây giờ tới NPC trầu bà vàng… Cái đù mới nãy màn hình lia qua một cái tui cảm giác như mình thấy được một cái mặt nạ mèo máy… Hai người chơi trò mặt nạ kích tình hay gì? Nhưng mà mèo máy cũng hơi… hơi bị mặt bư á…”
“…Rồi, mười giờ cứ đến đây tập họp làm sủi cảo, tạm biệt.”
Mục Dịch Nhiên cúp điện thoại, nhìn cái mặt nạ ‘Doraemu’ trên cửa sổ do Kha Tầm cố ý mua về để làm mẫu trong quá trình phổ cập kiến thức cho mình, một con mèo da xanh mặt tròn vành vạnh, nghe bảo có thể từ trong túi trước ngực lấy ra vô vàn bảo bối.
Mặt nạ kích tình?
Toàn nghĩ linh tinh.
*
# Bức ký họa thứ hai
Được vẽ bằng bút dạ trên mặt trái của tấm bưu thiếp, một gốc cây dừa với phong cách cục súc, một đường dài mà đậm như phân cách bờ cát cùng nước biển ra làm hai bên, lại có mấy chấm nhỏ li ti đại khái là muốn tượng trưng cho nhân vật, có đang ở trong biển chơi đùa, có lại nằm dài phơi nắng trên cát.
Rồi, lại dùng một ít màu nước nhàn nhạt nhuốm lên màu sắc, cây dừa là màu xanh biếc có phần bi tráng, còn nước biển có hơi trong suốt, màu sắc kéo dài từ xanh baby chuyển dần sang xanh sapphire, bãi biển thì lại phủ đầy màu trắng lạc đà cùng màu đất nâu đậm, chỗ đậm chỗ nhạt, còn nhân vật vẫn là những chấm đen đầy ngẫu hứng mà đáng yêu.
* * * * *
“Nằm không như vậy thiệt là sung sướng, hen.” La Bộ nói.
“Không cần nghĩ cái chi, chẳng cần làm cái gì, cứ vậy mà nằm không, mặc sức hưởng thụ ánh nắng của thế giới không gian thấp chiều.”
Cả hai người lúc này đang biếng nhác nằm dài trên bãi biển, La Bộ nhắm mắt lại, cảm nhận được ánh mặt trời ấm áp đang sấy lên mi mắt của chính mình “Hiện tại sắc thái trong mắt của tui toàn là một màu Givenchy 304.”
“Màu đỏ của tao so với chú mày dày hơn,” Vệ Đông nhắm mắt xoay người qua bên cạnh, để mặt trời có thể tắm lên nửa bên người dính đầy hạt cát của mình “Tao thấy tuyệt đối là Lancôme dòng L’absolu Rouge Drama Matte 196.”
“Đông ca, tui cực kỳ hoài nghi anh đã lén lút lấp ló tặng chị Phế Phế của tụi này một cây 196.”
“Có dám tặng đâu…”
“Đông ca, chúng ta là những kẻ đến sống chết cũng chẳng màng…”
“Làm ơn đừng tính tao vô cái danh sách đó, tao rất là hài lòng việc sống tạm bợ trong thế giới thấp chiều này.”
La Bộ: …
Vệ Đông nhắm mắt thò tay mò mẫm cái kính râm để bên cạnh, đang tính đeo vào tìm kiếm xem nhóm quý cô chạy đi chụp ảnh nãy giờ đã về chưa, nào ngờ vừa mở mắt liền phát hiện bên cạnh bốn cái cẳng chân của mình và Củ Cải xuất hiện thêm bốn cái chân.
Vệ Đông chẳng buồn nâng đầu, dựa theo tỷ lệ lông chưn cùng với tình trạng cơ bắp của hai cái chân này, có thể đoán nó thuộc về phái nam, hẳn là hai tên thịt non dư thừa tinh lực nào đó.
Đây là bãi biển công cộng, không có chia địa bàn rõ ràng như bãi đỗ xe mà bảo ai nằm ở đâu thì chỗ đó thuộc về mình.
Vệ Đông bê trái dừa vẫn chưa uống xong của mình lên, ‘cheer’ một phát với trái dừa vẫn còn non nửa trên tay La Bộ “Mấy người kia sao mà sung thế không biết, hiện tại tao chỉ muốn nằm dài, uống miếng nước lạnh, nằm, phơi nắng, nằm, ăn hải sản.”
“Nãy lúc ăn hải sản đã thấy bọn họ rồi.” Người nói chuyện chính là một trong hai “miếng thịt tươi” bên cạnh, tạm thời gọi đây là cậu thịt tươi H đi ha.
Kế bên là cậu thịt tươi R: “Cậu đơn phương tia trúng người ta có ích lợi gì, người ta căn bản không phải dân trong giới.”
“Cậu nhìn anh ta xem, tớ cảm thấy là phải đó.” Cậu thịt tươi H vô cùng khẳng định.
“Gã đấy nhìn mặt người dạ thú quá, tớ cứ tưởng cậu nói tới cái tên ngoài lạnh trong nóng bên cạnh chứ.”
La Bộ nheo nheo mắt, nhìn về phía mà hai tên thịt tươi kia đang ám chỉ, sau đó liền thấy được… Thiệu tổng đang đứng ở cạnh bãi biển vuốt tóc làm dáng, cùng với Chu Hạo Văn đang ngồi xếp bằng trên đệm khí cúi đầu chơi game.
La Bộ đang tính rỉ tai với Vệ Đông về vụ này, lại phát hiện đầu của đối phương đang xoay theo mấy cô nàng mặc đồ bơi đi trên bãi biển.
“Nhìn mấy nhỏ đẹp bên kia kìa, vừa lúc đang đi ngang hai người họ.” Cậu thịt tươi H cho rằng đây là phương pháp tốt nhất để nghiệm chứng là gay hay thẳng.
“Với có mấy anh đẹp trai nữa, đúng lúc cũng đang đi ngang qua kìa.” Mà cậu thịt tươi R lại cho rằng đây mới là phương pháp tối ưu nhất để nghiệm chứng kia có phải gay hay không.
Sau khi trải qua nhiều góc độ quan sát, hai cậu thịt tươi nhất trí cho ra một kết luận cuối cùng: Hai người này, một là cái điện trở được nhắc đến trong truyền thuyết, còn một cũng là trong truyền thuyết nhắc tới, hủ tíu mì.
Hai người họ vẻ mặt thất vọng đi chỗ khác.
Vệ Đông đeo kính râm xòe tay “Cứ tưởng là sức quan sát của gay đều rất kinh ấy chứ, xem ra là tui sai rồi.”
“Bởi vì anh đã biết đến đôi gay mạnh nhất lịch sử cũng tức là anh hai tui cùng anh rể tui ấy mà.”
“Ờ, cặp đôi la sát song hùng chạy bên bờ vực chiều không gian.” Vệ Đông hút một ngụm nước dừa, mắt nhìn thấy bốn người mặc đồ lặn cùng chân vịt đang đi về phía này.
“Thiệt luôn đó hả Phế Phế, cô thuyết phục được chị Sầm đi lặn với cô luôn, ghê vậy?” Vệ Đông bật người ngồi dậy, nhìn một người trong số bốn người kia đang làm mấy động tác nóng người chuẩn bị.
Phương Phỉ vẻ mặt lạnh lùng liếc nhìn Vệ Đông một cái “Ừn ọi kui.”
Ánh mắt của Nhạc Sầm xuyên qua kính lặn nhìn Vệ Đông khẽ cười “Chân tôi đã khỏe hẳn rồi, hồi trước tôi cũng mê lặn xuống nước lắm.”
Ngô Du lại vẻ mặt bí hiểm nói “Mới nãy tui nhìn thấy ở dưới đáy biển có mấy cái kỳ quái gì đó nhìn như bóng đen á, nên tính lặn xuống dưới xem thử một cái.”
Vệ Đông với La Bộ nghe xong, vẻ mặt bất giác trở nên nghiêm túc, cả hai người đồng thanh đồng khẩu hô lên “Đừng đi.”
Vệ Đông lại đệm thêm một câu “Nửa đời sau của chúng ta không hợp với mạo hiểm đâu.”
La Bộ “Lỡ như dưới đáy biển có cái bảo tàng mỹ thuật thì phải làm sao đây!? Ừn đi!!”
Phương Phỉ, Ngô Du, Nhạc Sầm, Cố Thanh Thanh: …
*
# Bức ký họa thứ ba
Đây là một trang trong bản phác họa, bên trên vẽ vô số những bia mộ xa xa gần gần, nét chì đổ bóng đặc trưng làm cho các bia mộ càng thêm chân thật, túc mục mà lạnh lùng.
* * * * *
Tần Tứ cầm một bó hoa hồng màu trắng đặt ở trước bia, ở bên cạnh cũng có một bia mộ nằm kề, phía trước cũng được đặt một bó hoa hồng trắng.
Lý Nhã Tình từng viết trên weibo, bảo rằng cô thích nhất là hoa hồng trắng, hôn lễ trong mơ tuyệt vời nhất của mình nếu có thể sẽ dùng hoa hồng trắng làm hoa chính.
Ánh mắt của Tần Tứ dừng lại trên bia mộ ở trước mặt: La Duy chi mộ.
Kha Tầm đứng ở bên cạnh Tần Tứ, cầm ly rượu đặt ở trước bia mộ đổ xuống đất “Người anh em, việc này chấm dứt rồi, lần trước cậu có bảo, sau khi mọi việc xong xuôi chúng ta sẽ cùng say một hồi.”
Tần Tứ khẽ thán một tiếng, chầm chậm ngồi xổm xuống đất giống như Kha Tầm, giọng điệu chậm rãi mà ôn hòa, tựa như đang trò chuyện cùng một người bạn cũ “Mẹ La rất khỏe, hiện tại đang ở viện dưỡng lão cạnh bệnh viện của chúng tôi, dạo gần đây bà ấy mê chơi mạt chược, mà đánh cũng giỏi lắm, cứ thắng suốt thôi. Đôi khi bà cứ ngỡ tôi là La Duy, bảo rằng làm bác sĩ rất tốt, có thể khám bệnh cho người nhà; có lúc lại nghĩ Kha Tầm là La Duy, bảo cậu ấy đừng lén lút quan hệ với người đàn ông khác sau lưng Nhã Tình như vậy, rồi đôi khi lại nghĩ Hạo Văn là La Duy, cằn nhằn cử nhử cậu ấy suốt ngày cứ cắm mặt vào di động, coi chừng hư mắt bây giờ… Nói chung chúng tôi ai cũng là La Duy cả, sẽ thay cậu sống ở thế giới này, còn cậu lại thay chúng tôi sống ở trong tranh…”
Chu Hạo Văn bước tới vỗ lưng Tần Tứ “La Duy, để cậu chê cười rồi, Tần bác sĩ rất ít khi uống rượu, hễ uống chút là say.”
Câu nói tiếp theo Chu Hạo Văn cũng không nói thành lời, chỉ ở trong lòng lẩm nhẩm: Người anh em, cậu còn nhớ đêm hôm ấy chúng ta từng đàm luận về Yamamoto Yohji chứ? Bất luận là ‘Bản thân’ hay ‘Bản ngã’ mà ông ấy từng nói, tôi nghĩ chúng ta đều đã hiểu được, cũng đã tìm được rồi.
Mục Dịch Nhiên là người cuối cùng bước đến, đặt hoa hồng trắng trong tay xuống trước mộ, mắt nhìn ảnh chụp trên bia mộ, đó là tấm ảnh chụp La Duy vẫn còn đang đi học, để tóc đầu đinh, cặp mắt sáng ngời để lộ ra thông minh cùng thấu triệt.
Vệ Đông nhẹ giọng hỏi Kha Tầm “Chúng ta đã đi thăm cụ Lý Thái Dũng, La Duy với Nhã Tình rồi, tiếp theo tới ai nữa?”
Kha Tầm “Trước đi thăm Triệu Yến Bảo với Trì Lôi đi, Dịch Nhiên đã nghĩ cách hỏi thăm về nghĩa trang chôn cất nhóm người Mạch Bồng, Đỗ Linh Vũ với Lục Hằng rồi, nhóm bên Phương Phỉ hôm nay đã tới bên đó trước, chúng ta ngày mai đi.”
Lúc này đang buổi giữa trưa, ấy mà trời lại hết sức âm u, mây xám dày đặc, như đang báo hiệu cho một trận mưa tầm tã sắp đến.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook