Họa Phố
-
Quyển 14 - Chương 28: Sơn hải (28) : Dũng cảm
“Thế cho nên, chúng ta có thể thử bắt lấy những khe nứt sinh ra do sự thác loạn thời không của nơi đây, hoặc cũng có thể nói là đường hầm thời không, sau đó giống như Dịch Nhiên và Kha Tầm vậy, xuyên trở về quá khứ…” Ngữ khí của Chu Hạo văn lúc này không còn kiên định dứt khoát như thường lệ nữa, mà tràn đầy do dự cùng không dám chắc, thậm chí là bi quan.
Bắt lấy đường hầm thời không? Làm sao bắt lấy đây?
Xuyên trở về quá khứ? Sẽ xuyên trở về mốc thời gian nào của quá khứ đây? Ngày hôm qua? Hay là lúc mới bắt đầu sự kiện vào tranh? Hay là, thế giới Sơn Hải cổ xưa?
Cũng đâu phải là giao thông công cộng, muốn xuống xe ở trạm nào liền xuống ở trạm nấy.
Mọi người rõ ràng đều hiểu được, muốn thực hiện thiết tưởng này khó khăn đến cỡ nào, nhất thời đều lâm vào trầm mặc của tuyệt vọng.
Mãi đến khi Chu Hạo Văn khẽ cụp mi mắt, hoàn toàn bỏ cuộc “Chúng ta không còn biện pháp gì nữa.”
Hết cách rồi, bọn họ làm sao chỉ dựa vào hai tay không mà làm được việc ấy, huống hồ… không còn kịp nữa rồi —— trên chóp đỉnh vòm úp trên không do cột lốc xoáy hình thành bỗng nhiên phát ra một tiếng bén nhọn nhức óc đinh tai, như có thứ gì đó vừa rách toạc, mọi người vội vã ngửa đầu nhìn lên, đã thấy giữa nơi xoáy tròn của gió lốc, có một cuống vật thể màu đen cực đại với vẻ ngoài khó có thể hình dung giống như một cái mầm thịt đang lúc nhúc mấp máy chui ra khỏi tường gió, nó vặn vẹo rúm ró đến cực độ làm người ta nhìn sởn cả da đầu, như đang cố gắng giãy dụa vùng thoát khỏi chỗ thủng của màng gió!
“Yêu quỷ ra rồi——” Lý Tiểu Xuân kinh sợ lại tuyệt vọng rống to một tiếng, Ngô Du cùng Cố Thanh Thanh đồng loạt phát ra tiếng thét sợ hãi đến cùng cực.
“Không kịp nữa rồi—— Hết cách rồi —— chỉ có chết —— chỉ có thể chết——” Vệ Đông hai tay ôm đầu, ánh mắt tuyệt vọng nhìn lên không trung, La Bộ ở bên cạnh hắn cả người té bệt xuống mặt đất, cuộn người khóc đến như xé rách cổ họng.
“Dịch Nhiên…” Kha Tầm ánh mắt khổ sở nhìn Mục Dịch Nhiên, khe khẽ lắc đầu.
Mục Dịch Nhiên hai hàng lông mày xiết chặt, ngước mắt nhìn chằm chằm lốc xoáy trên đỉnh, hắn vẫn còn đang suy nghĩ, vẫn chưa chịu cam tâm, vẫn đang ra sức vùng vẫy giãy dụa ở những giây cuối cùng.
“Thôi, cứ thế đi.” Thân thể vẫn luôn khẩn trương căng cứng của Chu Hạo Văn đột nhiên thả lỏng, lộ ra vẻ nhẹ nhõm của kẻ đã buông xuôi vì hết hi vọng, hắn ngước nhìn Kha Tầm, nở nụ cười nói “Hẹn gặp lại ở một chiều không gian khác.”
Kha Tầm không nói nên thành lời, vẻ mặt đầy bi thương nhìn hắn.
Gặp lại ở một chiều không gian khác.
Một câu cáo biệt mà chỉ có những người vào tranh mới hiểu được.
Vệ Đông ánh mắt thẫn thờ xoay đầu lại, đảo mắt nhìn mọi người, nụ cười đắng nghẹn “Buồn cười ghê luôn ấy… Tui còn cứ tưởng đám chúng ta là thần khí cao cấp giống như Cửu Đỉnh vậy, nào ngờ chỉ là một đám vật tế hết sức nhỏ bé tầm thường. Vốn cứ tưởng, cho dù có chết cũng là chết vì cứu vớt thế giới này, nào ngờ cứu vớt thế giới không phải chúng ta, mà là《Sơn Hải Đồ》, chúng ta chẳng qua là con người gỗ nho nhỏ bị kim đâm trong vu thuật thôi, kẻ chân chính giết chết đối phương là người thi triển phép thuật, tạo ra người gỗ cũng cầm kim đâm lên trên… Chúng ta na, thật ra là vật hi sinh do trời lựa chọn, nhất định chỉ có thể là vật hi sinh, một thứ đạo cụ tầm thường… chỉ là đạo cụ mà thôi…”
Vệ Đông chà mặt một cái, hít sâu một hơi, vừa ngưỡng đầu nhìn con quái vật đáng sợ to lớn đang cố sức vặn vẹo chui ra khỏi màng gió như muốn chực chờ lao xuống, vừa run tay mò mẫn trong túi của mình “Trước giờ tui vẫn là một kẻ yếu đuối nhát gan… Từ bé đến lớn vẫn luôn đứng nấp sau lưng Kha Nhi, vẫn luôn được Kha Nhi che chở, bảo vệ. Nhưng đời này, tui muốn mình cũng có một lần dũng cảm…”
Nói xong, liền lấy ra con dao rọc giấy của mình “Lần này, để tui vì mọi người xung phong làm gương đi vậy, Kha Nhi, mọi người…” Vệ Đông cười nói “Hẹn gặp lại ở chiều không gian khác.”
Dứt lời liền giơ tay lên, dùng đầu bén nhọn của dao rọc giấy, mặc dù run rẩy nhưng ra sức thật mạnh, cắt vào động mạch cảnh của mình.
“—— Đông Tử ——” Kha Tầm gào to một tiếng lao tới, nhưng lại chỉ có thể đón lấy thân thể phun đầy máu tươi của Vệ Đông ôm vào trong lòng, Kha Tầm ôm hắn thật chặt, trong thoáng chốc lại chẳng thể phát ra bất cứ thanh âm nào, chỉ có những tiếng nghẹn ngào đau đớn ồ ồ vang trong lồng ngực.
Mọi người kinh hãi lại đau xót, đứng như trời trồng tại chỗ, mắt nhìn máu của Vệ Đông chảy xuôi về bốn phía bên dưới mặt đất tế đàn, dòng máu nóng đặc sệch kia giống như tự có ý thức, nó liên tục phun ra không ngừng, sau đó chảy xuôi, dần dần hình thành một đám đồ phù quỷ văn màu đỏ, rồi dâng trào, phân tán, nhanh chóng bao trùm khắp mặt đất tế đàn.
“Tiểu Vệ… Tướng cốt trên người Tiểu Vệ đang dần dần mờ đi..” Nội tâm kiên cường cùng trầm tĩnh của Nhạc Sầm khiến cho cô tỉnh táo minh mẫn hơn mọi người rất nhiều, để nhận ra sự biến hóa trên thi thể của Vệ Đông.
“Đám đồ phù máu này… chính là năng lượng tướng cốt sau khi được hiện hình hóa mà thành.” Chu Hạo Văn là người tiếp theo tự ép mình phải bình tĩnh, hắn ngẩng đầu nhìn về phía trên “Mới nãy cái thứ kia sắp sửa chui ra giống như bị sức mạnh vô hình nào đó đẩy trở về rồi.”
“Là tướng cốt, tướng cốt của Vệ Đông hóa thành đồ phù máu, tạo một chút tác dụng kềm hãm yêu quỷ,” Thiệu Lăng cũng ngửa đầu nhìn lên “Nhưng rõ ràng, sức mạnh kềm hãm kia vẫn chưa đủ, vật kia lại sắp sửa toát ra rồi…”
“Tức là.. Tức là chúng ta vẫn phải tiếp tục… tiếp tục chết…” Hoa Tế Thu lẩm bẩm.
“Chị Sầm, cho tôi mượn súng dùng một chút.” Giọng của Phương Phỉ bỗng vang lên, cô vươn tay lấy ở cây súng của Nhạc Sầm đặt ở bên hông, xoay người bước tới phía trước một khoảng, cầm súng chĩa vào huyệt thái dương của mình “Hẹn gặp lại ở chiều không gian khác.”
Tiếng súng vang lên, thân thể Phương Phỉ tựa như tính cách vốn dĩ của cô, ngã xuống tế đàn một cách rõ ràng mà dứt khoát.
“Không—— Không——” Ngô Du thét chói tai trong suy sụp, ôm đầu ngồi xổm xuống đất, ra sức vùi mặt mình vào giữa gối, hai tay run rẩy níu ghì lấy tóc.
Kha Tầm đang ôm Vệ Đông bỗng nhiên đứng dậy, xếp đối phương nằm ngay ngắn dưới mặt đất, sau đó bước đến bên cạnh Ngô Du, vươn tay đặt lên đỉnh đầu của cô gái, giọng nói khàn khàn nhưng lại bình tĩnh đến lạ thường “Ngô Du, ngước mặt lên, dùng cách xem tướng cốtnhìn Đông Tử hoặc là Phương Phỉ thử xem, có nhìn thấy được gì hay không.”
Ngô Du ngã người ngồi bệt dưới đất, khóc đến vẻ mặt lem luốc, sợi tóc rối tung dính bết vào mặt, nhưng vẫn làm theo lời Kha Tầm, cố gắng kềm chế cảm xúc như muốn sụp đổ của bản thân khi đối mặt với xác chết của đồng bạn, cả người run rẩy nhìn chằm chằm bọn họ.
Nhưng mà…
“Tui chẳng thấy gì cả… Xin lỗi… tui chẳng thấy được cái gì cả…” Ngô Du khóc lớn “Tui thật vô dụng… Tui không nhìn thấy gì cả…”
“Không, việc này không liên quan gì đến cô, không phải lỗi của cô.” Kha Tầm trầm giọng nói.
“Có lẽ, chỉ có những người hấp hối gần chết mới có thể nhìn thấy.” Thiệu Lăng vươn tay vén mấy sợi tóc đẫm mồi hôi của mình ra sau đầu, đôi môi có hơi run rẩy “Chúng ta tựa hồ đã sơ suất bỏ qua bức di tiên cuối cùng, nội dung mà vị tiền bối kia viết, chúng ta cứ tưởng chính là một bức thư tuyệt mệnh bình thường, nhưng tôi nghĩ trong đó giống như có để lộ một ít tin tức, ví dụ như từng nhắc tới về cô gái tên ‘Uyển Ngọc’, bảo cô gái ấy suýt nữa đã chết, sau đó lại tỉnh, mà sau khi tỉnh có kể lại với cô ta mấy lời “mê sảng”, nói là mình bay đến giữa không trung, thấy được những con sâu dài trên đầu có mặt người… Tôi cũng không rõ… Tôi không rõ đây có thể xem như là manh mối hay không, có lẽ thật sự chỉ là ảo giác trước lúc chết, nhưng cũng không loại trừ khả năng cô gái kia thật sự đã nhìn thấy…”
“Nếu một sinh mệnh sống là sự kết hợp giữa thể xác cùng ý thức,” Ánh mắt của Chu Hạo Văn để lộ vẻ yếu ớt “Như vậy khi dấu hiệu sinh mệnh của người nọ ở trạng thái cực độ không ổn định, có khả năng sẽ phát sinh hiện tượng ý thức cùng thể xác bị chia lìa tách ra, dù sao hai thứ ấy vốn dĩ không phải vật chất của cùng một chiều không gian. Ý thức vượt qua các chiều, thấy được những gì mắt thường không nhìn thấy, nhưng khi ấy nó lại cùng thể xác trong trạng thái chưa hoàn toàn đứt đoạn, thế nên sau khi trở về thể xác, những gì ý thức đã thấy liền truyền đến thể xác, vì thế nên sau khi thể xác tỉnh lại vẫn còn nhớ được những gì ý thức đã thấy.”
“Nhưng… Nếu muốn đạt được hiệu quả ấy, sợ là phải làm cho con người ta… hấp hối gần chết mới dược.”
Cũng tức là, phải cần có một người chết dần chết mòn chứ không thể chết đi ngay lập tức, người nọ phải ở trong cái quá trình thoi thóp thống khổ giãy dụa giữa sống và chết, đồng thời còn phải cố gắng hết sức truyền lại những gì mà mình đã thấy cho mọi người.
Mà phương pháp kia chưa chắc đã thành công, không ai biết được phải gần chết ở mức độ nào mới có thể nhìn đến, mà tới mức độ kia người nọ có thể ráng chống chịu giữ lại một hơi tàn để truyền tin tức lại cho bọn họ hay không, có lẽ hoàn toàn không có cơ hội nói chuyện đã tức khắc đứt hơi, có lẽ vốn không thể thấy được cái gì, mọi thứ đơn giản chỉ là ảo giác mà thôi…
Mà tàn khốc nhất chính là, bất luận cách này có thành công hay không, người nọ vẫn sẽ dần dần chết đi trong đau khổ cùng cực, chứ không thể lựa chọn cái chết thoải mái dứt khoát mà mau chóng không đau cũng không đớn…
“Để tôi.” Kha Tầm nói.
“Không được!” Chu Hạo Văn dứt khoát phản đối, thấy Kha Tầm nhìn mình, liền ngoái đầu hướng về phía Mục Dịch Nhiên “…Anh ta vẫn còn đang nghĩ cách, nếu như bảo chúng ta giống như những lần vào tranh vậy, phải trải qua cửu tử nhất sinh, vậy lần này một đường sống kia cũng hoàn toàn ký thác trên người anh ta. Cho nên, hiện tại cậu chưa thể chết được, nếu như cậu chết anh ta chắc chắn sẽ không thể bình tĩnh mà suy nghĩ được, mà giả như vẫn còn bình tĩnh đi nữa, cậu chết rồi với anh ta mà nói toàn bộ đều trở nên vô nghĩa, không đúng sao? Cứ coi như là đúng đi, coi như là vì nỗ lực tìm ra biện pháp kết thúc việc này, coi như là vì về sau sẽ không có bất kỳ ai phải vào tranh nữa, lần này, lần này thôi Kha Tầm, cậu lùi về sau một lần này thôi, có được không, Kha Tầm?
Kha Tầm còn chưa kịp lên tiếng, bỗng nghe thấy giọng của Nhạc Sầm nghe như tràn ngập đau đớn truyền đến “Mọi người… Tốt nhất là có ai… đến cạnh tôi..”
Đám người vội vàng lần theo tiếng nói nhìn lại, tháy Nhạc Sầm đang một tay ra sức chống gậy, tay còn lại đang ôm chặt bụng, máu đỏ tươi lan tràn ra khắp khe hở, mà bên chân lúc này nằm một con dao trái cây dính đầy máu.
“Chị Sầm!” Vài người lao tới đỡ lấy Nhạc Sầm đang lung lay như muốn té ngã.
Nhạc Sầm hổn hển thở dốc, tỏ ý bảo mọi người đỡ mình ngồi xuống, âm thanh suy yếu nói “Tôi… khả năng chịu đau của tôi… tốt hơn người bình thường một chút… Nhưng mà… Chỉ sợ đến lúc đó quá mức suy yếu, không thể nào nói rõ những gì mình thấy… Mọi người… Cố gắng lắng nghe…”
“Em nghe, em nghe đây chị Sầm, chị…” Cố Thanh Thanh ra sức cắn chặt môi của mình, ngăn cho tiếng khóc tràn ra cổ họng, sợ quấy rầy đến Nhạc Sầm nói chuyện, vô ý thức muốn nói một câu “Chị ráng lên một chút”, nhưng rồi lại giật mình nhận ra lời này không thích hợp.
Ráng lên rồi thế nào, có khác gì tra tấn thống khổ đâu chứ, mà cho dù ráng được thì phải làm sao nữa? Bọn họ nhất định phải chết, dù cho có thể cố gắng sống sót, cuối cùng vẫn phải tự kết liễu chính mình…
Nhạc Sầm cố hết sức nở nụ cười, nhìn xem một đám người vây xung quanh “Mọi người… Đừng nên nôn nóng, cố gắng… Kéo dài thời gian một chút, mọi người xem… sau khi Phương Phỉ hi sinh, quái vật trong gió lại… lại yên lặng rồi, tuy rằng không bao lâu… nhưng chúng ta… chúng ta có thể nỗ lực kéo dài thời gian thêm chút nữa… Để… Để Tiểu Mục có thêm thời gian, mọi người cố gắng… kéo dài đến khi quái vật xông ra khỏi màng thì, lại…”
Mọi người hiểu được ý của cô, vẻ mặt bi thương gật đầu.
“Tôi không biết… phải tới mức độ nào mới được…” Nhạc Sầm càng lúc càng suy yếu, đã là hơi thở mong manh “Mọi người… để ý… nếu thấy tôi không kịp nói… đã hôn mê thì, đừng bận tâm… nghĩ cách làm cho tôi tỉnh lại…”
Cố Thanh Thanh vừa khóc vừa gật đầu, khom sát thân mình dán tai vào sát bên gò má Nhạc Sầm.
Tần Tứ sụp người quỳ xuống bên kia người Nhạc Sầm, vươn tay nhẹ nhàng bắt lấy mạch của cô, mi mắt khẽ rũ xuống, lẳng lặng cảm thụ tốc độ tim đập của đối phương.
Cho đến khi mạch đập dưới hai ngón tay càng lúc càng yếu, càng lúc càng chậm, hai mắt của Nhạc Sầm cũng đã nhắm nghiền lại.
“Chị Sầm—— Chị Sầm——” Cố Thanh Thanh khổ sở lắc lư cơ thể của Nhạc Sầm.
Tần Tứ tháo xuống cái hộp thuốc vẫn luôn đeo sau lưng, ban đầu hắn mang nó theo chỉ vì muốn nó chôn cùng với mình. Cái hộp thuốc này là do ông nội hắn để lại, ông nội hắn từng là một bác sĩ trung y, hộp thuốc này cũng có thể xem như vật gia truyền.
Tiếc là, hắn còn chưa kịp kết hôn, lại không có con cái, cho nên cái hộp thuốc này cũng chỉ có thể mang theo, cùng nhau bị vùi lấp ở nơi đây với hắn.
Tần Tứ mở hộp thuốc, lấy ra một ống tiêm và một lọ thuốc tiêm, thủ pháp cực kỳ thành thạo nhanh chóng rút hết dung dịch thuốc trong lọ, sát trùng ở nơi tiêm trên người Nhạc Sầm, châm kim, đẩy thuốc, rút kim.
Đây là một liều cấp cứu, thông thường sẽ được tiêm vào khi tim của người bệnh ngừng đập, có thể đạt được khởi tử hồi sinh, hoặc công dụng khởi tử hồi sinh tạm thời.
Tần Tứ biết, làm như vậy là cực độ tàn nhẫn, hắn đang kéo dài nỗi thống khổ của Nhạc Sầm, kéo người phụ nữ này từ trong cái chết an nhiên trở lại hiện thực, tiếp tục bị đau đớn dằn vặt tra tấn.
Nhưng, chị ấy nhất định không muốn bản thân mình đã phải trải qua thống khổ như vậy để rồi chết đi một cách trắng tay như thế.
Sự kiên cường của chị ấy, nên được đáp đền.
Ý thức mỏng manh của Nhạc Sầm lại được kéo về, nhưng lần này cô không còn sức để mà mở mắt được nữa, chỉ có đôi môi khe khẽ mấp máy, không cách nào nghe được là đang nói cái gì.
Cố Thanh Thanh ráng hết sức kề sát tai vào lắng nghe, nhưng lại không thể nghe được nhiều thêm một chút, dù chỉ là vài giây.
Hô hấp cùng nhịp tim của Nhạc Sầm cuối cùng ngừng lại.
Lần này, là vĩnh viễn…
Bắt lấy đường hầm thời không? Làm sao bắt lấy đây?
Xuyên trở về quá khứ? Sẽ xuyên trở về mốc thời gian nào của quá khứ đây? Ngày hôm qua? Hay là lúc mới bắt đầu sự kiện vào tranh? Hay là, thế giới Sơn Hải cổ xưa?
Cũng đâu phải là giao thông công cộng, muốn xuống xe ở trạm nào liền xuống ở trạm nấy.
Mọi người rõ ràng đều hiểu được, muốn thực hiện thiết tưởng này khó khăn đến cỡ nào, nhất thời đều lâm vào trầm mặc của tuyệt vọng.
Mãi đến khi Chu Hạo Văn khẽ cụp mi mắt, hoàn toàn bỏ cuộc “Chúng ta không còn biện pháp gì nữa.”
Hết cách rồi, bọn họ làm sao chỉ dựa vào hai tay không mà làm được việc ấy, huống hồ… không còn kịp nữa rồi —— trên chóp đỉnh vòm úp trên không do cột lốc xoáy hình thành bỗng nhiên phát ra một tiếng bén nhọn nhức óc đinh tai, như có thứ gì đó vừa rách toạc, mọi người vội vã ngửa đầu nhìn lên, đã thấy giữa nơi xoáy tròn của gió lốc, có một cuống vật thể màu đen cực đại với vẻ ngoài khó có thể hình dung giống như một cái mầm thịt đang lúc nhúc mấp máy chui ra khỏi tường gió, nó vặn vẹo rúm ró đến cực độ làm người ta nhìn sởn cả da đầu, như đang cố gắng giãy dụa vùng thoát khỏi chỗ thủng của màng gió!
“Yêu quỷ ra rồi——” Lý Tiểu Xuân kinh sợ lại tuyệt vọng rống to một tiếng, Ngô Du cùng Cố Thanh Thanh đồng loạt phát ra tiếng thét sợ hãi đến cùng cực.
“Không kịp nữa rồi—— Hết cách rồi —— chỉ có chết —— chỉ có thể chết——” Vệ Đông hai tay ôm đầu, ánh mắt tuyệt vọng nhìn lên không trung, La Bộ ở bên cạnh hắn cả người té bệt xuống mặt đất, cuộn người khóc đến như xé rách cổ họng.
“Dịch Nhiên…” Kha Tầm ánh mắt khổ sở nhìn Mục Dịch Nhiên, khe khẽ lắc đầu.
Mục Dịch Nhiên hai hàng lông mày xiết chặt, ngước mắt nhìn chằm chằm lốc xoáy trên đỉnh, hắn vẫn còn đang suy nghĩ, vẫn chưa chịu cam tâm, vẫn đang ra sức vùng vẫy giãy dụa ở những giây cuối cùng.
“Thôi, cứ thế đi.” Thân thể vẫn luôn khẩn trương căng cứng của Chu Hạo Văn đột nhiên thả lỏng, lộ ra vẻ nhẹ nhõm của kẻ đã buông xuôi vì hết hi vọng, hắn ngước nhìn Kha Tầm, nở nụ cười nói “Hẹn gặp lại ở một chiều không gian khác.”
Kha Tầm không nói nên thành lời, vẻ mặt đầy bi thương nhìn hắn.
Gặp lại ở một chiều không gian khác.
Một câu cáo biệt mà chỉ có những người vào tranh mới hiểu được.
Vệ Đông ánh mắt thẫn thờ xoay đầu lại, đảo mắt nhìn mọi người, nụ cười đắng nghẹn “Buồn cười ghê luôn ấy… Tui còn cứ tưởng đám chúng ta là thần khí cao cấp giống như Cửu Đỉnh vậy, nào ngờ chỉ là một đám vật tế hết sức nhỏ bé tầm thường. Vốn cứ tưởng, cho dù có chết cũng là chết vì cứu vớt thế giới này, nào ngờ cứu vớt thế giới không phải chúng ta, mà là《Sơn Hải Đồ》, chúng ta chẳng qua là con người gỗ nho nhỏ bị kim đâm trong vu thuật thôi, kẻ chân chính giết chết đối phương là người thi triển phép thuật, tạo ra người gỗ cũng cầm kim đâm lên trên… Chúng ta na, thật ra là vật hi sinh do trời lựa chọn, nhất định chỉ có thể là vật hi sinh, một thứ đạo cụ tầm thường… chỉ là đạo cụ mà thôi…”
Vệ Đông chà mặt một cái, hít sâu một hơi, vừa ngưỡng đầu nhìn con quái vật đáng sợ to lớn đang cố sức vặn vẹo chui ra khỏi màng gió như muốn chực chờ lao xuống, vừa run tay mò mẫn trong túi của mình “Trước giờ tui vẫn là một kẻ yếu đuối nhát gan… Từ bé đến lớn vẫn luôn đứng nấp sau lưng Kha Nhi, vẫn luôn được Kha Nhi che chở, bảo vệ. Nhưng đời này, tui muốn mình cũng có một lần dũng cảm…”
Nói xong, liền lấy ra con dao rọc giấy của mình “Lần này, để tui vì mọi người xung phong làm gương đi vậy, Kha Nhi, mọi người…” Vệ Đông cười nói “Hẹn gặp lại ở chiều không gian khác.”
Dứt lời liền giơ tay lên, dùng đầu bén nhọn của dao rọc giấy, mặc dù run rẩy nhưng ra sức thật mạnh, cắt vào động mạch cảnh của mình.
“—— Đông Tử ——” Kha Tầm gào to một tiếng lao tới, nhưng lại chỉ có thể đón lấy thân thể phun đầy máu tươi của Vệ Đông ôm vào trong lòng, Kha Tầm ôm hắn thật chặt, trong thoáng chốc lại chẳng thể phát ra bất cứ thanh âm nào, chỉ có những tiếng nghẹn ngào đau đớn ồ ồ vang trong lồng ngực.
Mọi người kinh hãi lại đau xót, đứng như trời trồng tại chỗ, mắt nhìn máu của Vệ Đông chảy xuôi về bốn phía bên dưới mặt đất tế đàn, dòng máu nóng đặc sệch kia giống như tự có ý thức, nó liên tục phun ra không ngừng, sau đó chảy xuôi, dần dần hình thành một đám đồ phù quỷ văn màu đỏ, rồi dâng trào, phân tán, nhanh chóng bao trùm khắp mặt đất tế đàn.
“Tiểu Vệ… Tướng cốt trên người Tiểu Vệ đang dần dần mờ đi..” Nội tâm kiên cường cùng trầm tĩnh của Nhạc Sầm khiến cho cô tỉnh táo minh mẫn hơn mọi người rất nhiều, để nhận ra sự biến hóa trên thi thể của Vệ Đông.
“Đám đồ phù máu này… chính là năng lượng tướng cốt sau khi được hiện hình hóa mà thành.” Chu Hạo Văn là người tiếp theo tự ép mình phải bình tĩnh, hắn ngẩng đầu nhìn về phía trên “Mới nãy cái thứ kia sắp sửa chui ra giống như bị sức mạnh vô hình nào đó đẩy trở về rồi.”
“Là tướng cốt, tướng cốt của Vệ Đông hóa thành đồ phù máu, tạo một chút tác dụng kềm hãm yêu quỷ,” Thiệu Lăng cũng ngửa đầu nhìn lên “Nhưng rõ ràng, sức mạnh kềm hãm kia vẫn chưa đủ, vật kia lại sắp sửa toát ra rồi…”
“Tức là.. Tức là chúng ta vẫn phải tiếp tục… tiếp tục chết…” Hoa Tế Thu lẩm bẩm.
“Chị Sầm, cho tôi mượn súng dùng một chút.” Giọng của Phương Phỉ bỗng vang lên, cô vươn tay lấy ở cây súng của Nhạc Sầm đặt ở bên hông, xoay người bước tới phía trước một khoảng, cầm súng chĩa vào huyệt thái dương của mình “Hẹn gặp lại ở chiều không gian khác.”
Tiếng súng vang lên, thân thể Phương Phỉ tựa như tính cách vốn dĩ của cô, ngã xuống tế đàn một cách rõ ràng mà dứt khoát.
“Không—— Không——” Ngô Du thét chói tai trong suy sụp, ôm đầu ngồi xổm xuống đất, ra sức vùi mặt mình vào giữa gối, hai tay run rẩy níu ghì lấy tóc.
Kha Tầm đang ôm Vệ Đông bỗng nhiên đứng dậy, xếp đối phương nằm ngay ngắn dưới mặt đất, sau đó bước đến bên cạnh Ngô Du, vươn tay đặt lên đỉnh đầu của cô gái, giọng nói khàn khàn nhưng lại bình tĩnh đến lạ thường “Ngô Du, ngước mặt lên, dùng cách xem tướng cốtnhìn Đông Tử hoặc là Phương Phỉ thử xem, có nhìn thấy được gì hay không.”
Ngô Du ngã người ngồi bệt dưới đất, khóc đến vẻ mặt lem luốc, sợi tóc rối tung dính bết vào mặt, nhưng vẫn làm theo lời Kha Tầm, cố gắng kềm chế cảm xúc như muốn sụp đổ của bản thân khi đối mặt với xác chết của đồng bạn, cả người run rẩy nhìn chằm chằm bọn họ.
Nhưng mà…
“Tui chẳng thấy gì cả… Xin lỗi… tui chẳng thấy được cái gì cả…” Ngô Du khóc lớn “Tui thật vô dụng… Tui không nhìn thấy gì cả…”
“Không, việc này không liên quan gì đến cô, không phải lỗi của cô.” Kha Tầm trầm giọng nói.
“Có lẽ, chỉ có những người hấp hối gần chết mới có thể nhìn thấy.” Thiệu Lăng vươn tay vén mấy sợi tóc đẫm mồi hôi của mình ra sau đầu, đôi môi có hơi run rẩy “Chúng ta tựa hồ đã sơ suất bỏ qua bức di tiên cuối cùng, nội dung mà vị tiền bối kia viết, chúng ta cứ tưởng chính là một bức thư tuyệt mệnh bình thường, nhưng tôi nghĩ trong đó giống như có để lộ một ít tin tức, ví dụ như từng nhắc tới về cô gái tên ‘Uyển Ngọc’, bảo cô gái ấy suýt nữa đã chết, sau đó lại tỉnh, mà sau khi tỉnh có kể lại với cô ta mấy lời “mê sảng”, nói là mình bay đến giữa không trung, thấy được những con sâu dài trên đầu có mặt người… Tôi cũng không rõ… Tôi không rõ đây có thể xem như là manh mối hay không, có lẽ thật sự chỉ là ảo giác trước lúc chết, nhưng cũng không loại trừ khả năng cô gái kia thật sự đã nhìn thấy…”
“Nếu một sinh mệnh sống là sự kết hợp giữa thể xác cùng ý thức,” Ánh mắt của Chu Hạo Văn để lộ vẻ yếu ớt “Như vậy khi dấu hiệu sinh mệnh của người nọ ở trạng thái cực độ không ổn định, có khả năng sẽ phát sinh hiện tượng ý thức cùng thể xác bị chia lìa tách ra, dù sao hai thứ ấy vốn dĩ không phải vật chất của cùng một chiều không gian. Ý thức vượt qua các chiều, thấy được những gì mắt thường không nhìn thấy, nhưng khi ấy nó lại cùng thể xác trong trạng thái chưa hoàn toàn đứt đoạn, thế nên sau khi trở về thể xác, những gì ý thức đã thấy liền truyền đến thể xác, vì thế nên sau khi thể xác tỉnh lại vẫn còn nhớ được những gì ý thức đã thấy.”
“Nhưng… Nếu muốn đạt được hiệu quả ấy, sợ là phải làm cho con người ta… hấp hối gần chết mới dược.”
Cũng tức là, phải cần có một người chết dần chết mòn chứ không thể chết đi ngay lập tức, người nọ phải ở trong cái quá trình thoi thóp thống khổ giãy dụa giữa sống và chết, đồng thời còn phải cố gắng hết sức truyền lại những gì mà mình đã thấy cho mọi người.
Mà phương pháp kia chưa chắc đã thành công, không ai biết được phải gần chết ở mức độ nào mới có thể nhìn đến, mà tới mức độ kia người nọ có thể ráng chống chịu giữ lại một hơi tàn để truyền tin tức lại cho bọn họ hay không, có lẽ hoàn toàn không có cơ hội nói chuyện đã tức khắc đứt hơi, có lẽ vốn không thể thấy được cái gì, mọi thứ đơn giản chỉ là ảo giác mà thôi…
Mà tàn khốc nhất chính là, bất luận cách này có thành công hay không, người nọ vẫn sẽ dần dần chết đi trong đau khổ cùng cực, chứ không thể lựa chọn cái chết thoải mái dứt khoát mà mau chóng không đau cũng không đớn…
“Để tôi.” Kha Tầm nói.
“Không được!” Chu Hạo Văn dứt khoát phản đối, thấy Kha Tầm nhìn mình, liền ngoái đầu hướng về phía Mục Dịch Nhiên “…Anh ta vẫn còn đang nghĩ cách, nếu như bảo chúng ta giống như những lần vào tranh vậy, phải trải qua cửu tử nhất sinh, vậy lần này một đường sống kia cũng hoàn toàn ký thác trên người anh ta. Cho nên, hiện tại cậu chưa thể chết được, nếu như cậu chết anh ta chắc chắn sẽ không thể bình tĩnh mà suy nghĩ được, mà giả như vẫn còn bình tĩnh đi nữa, cậu chết rồi với anh ta mà nói toàn bộ đều trở nên vô nghĩa, không đúng sao? Cứ coi như là đúng đi, coi như là vì nỗ lực tìm ra biện pháp kết thúc việc này, coi như là vì về sau sẽ không có bất kỳ ai phải vào tranh nữa, lần này, lần này thôi Kha Tầm, cậu lùi về sau một lần này thôi, có được không, Kha Tầm?
Kha Tầm còn chưa kịp lên tiếng, bỗng nghe thấy giọng của Nhạc Sầm nghe như tràn ngập đau đớn truyền đến “Mọi người… Tốt nhất là có ai… đến cạnh tôi..”
Đám người vội vàng lần theo tiếng nói nhìn lại, tháy Nhạc Sầm đang một tay ra sức chống gậy, tay còn lại đang ôm chặt bụng, máu đỏ tươi lan tràn ra khắp khe hở, mà bên chân lúc này nằm một con dao trái cây dính đầy máu.
“Chị Sầm!” Vài người lao tới đỡ lấy Nhạc Sầm đang lung lay như muốn té ngã.
Nhạc Sầm hổn hển thở dốc, tỏ ý bảo mọi người đỡ mình ngồi xuống, âm thanh suy yếu nói “Tôi… khả năng chịu đau của tôi… tốt hơn người bình thường một chút… Nhưng mà… Chỉ sợ đến lúc đó quá mức suy yếu, không thể nào nói rõ những gì mình thấy… Mọi người… Cố gắng lắng nghe…”
“Em nghe, em nghe đây chị Sầm, chị…” Cố Thanh Thanh ra sức cắn chặt môi của mình, ngăn cho tiếng khóc tràn ra cổ họng, sợ quấy rầy đến Nhạc Sầm nói chuyện, vô ý thức muốn nói một câu “Chị ráng lên một chút”, nhưng rồi lại giật mình nhận ra lời này không thích hợp.
Ráng lên rồi thế nào, có khác gì tra tấn thống khổ đâu chứ, mà cho dù ráng được thì phải làm sao nữa? Bọn họ nhất định phải chết, dù cho có thể cố gắng sống sót, cuối cùng vẫn phải tự kết liễu chính mình…
Nhạc Sầm cố hết sức nở nụ cười, nhìn xem một đám người vây xung quanh “Mọi người… Đừng nên nôn nóng, cố gắng… Kéo dài thời gian một chút, mọi người xem… sau khi Phương Phỉ hi sinh, quái vật trong gió lại… lại yên lặng rồi, tuy rằng không bao lâu… nhưng chúng ta… chúng ta có thể nỗ lực kéo dài thời gian thêm chút nữa… Để… Để Tiểu Mục có thêm thời gian, mọi người cố gắng… kéo dài đến khi quái vật xông ra khỏi màng thì, lại…”
Mọi người hiểu được ý của cô, vẻ mặt bi thương gật đầu.
“Tôi không biết… phải tới mức độ nào mới được…” Nhạc Sầm càng lúc càng suy yếu, đã là hơi thở mong manh “Mọi người… để ý… nếu thấy tôi không kịp nói… đã hôn mê thì, đừng bận tâm… nghĩ cách làm cho tôi tỉnh lại…”
Cố Thanh Thanh vừa khóc vừa gật đầu, khom sát thân mình dán tai vào sát bên gò má Nhạc Sầm.
Tần Tứ sụp người quỳ xuống bên kia người Nhạc Sầm, vươn tay nhẹ nhàng bắt lấy mạch của cô, mi mắt khẽ rũ xuống, lẳng lặng cảm thụ tốc độ tim đập của đối phương.
Cho đến khi mạch đập dưới hai ngón tay càng lúc càng yếu, càng lúc càng chậm, hai mắt của Nhạc Sầm cũng đã nhắm nghiền lại.
“Chị Sầm—— Chị Sầm——” Cố Thanh Thanh khổ sở lắc lư cơ thể của Nhạc Sầm.
Tần Tứ tháo xuống cái hộp thuốc vẫn luôn đeo sau lưng, ban đầu hắn mang nó theo chỉ vì muốn nó chôn cùng với mình. Cái hộp thuốc này là do ông nội hắn để lại, ông nội hắn từng là một bác sĩ trung y, hộp thuốc này cũng có thể xem như vật gia truyền.
Tiếc là, hắn còn chưa kịp kết hôn, lại không có con cái, cho nên cái hộp thuốc này cũng chỉ có thể mang theo, cùng nhau bị vùi lấp ở nơi đây với hắn.
Tần Tứ mở hộp thuốc, lấy ra một ống tiêm và một lọ thuốc tiêm, thủ pháp cực kỳ thành thạo nhanh chóng rút hết dung dịch thuốc trong lọ, sát trùng ở nơi tiêm trên người Nhạc Sầm, châm kim, đẩy thuốc, rút kim.
Đây là một liều cấp cứu, thông thường sẽ được tiêm vào khi tim của người bệnh ngừng đập, có thể đạt được khởi tử hồi sinh, hoặc công dụng khởi tử hồi sinh tạm thời.
Tần Tứ biết, làm như vậy là cực độ tàn nhẫn, hắn đang kéo dài nỗi thống khổ của Nhạc Sầm, kéo người phụ nữ này từ trong cái chết an nhiên trở lại hiện thực, tiếp tục bị đau đớn dằn vặt tra tấn.
Nhưng, chị ấy nhất định không muốn bản thân mình đã phải trải qua thống khổ như vậy để rồi chết đi một cách trắng tay như thế.
Sự kiên cường của chị ấy, nên được đáp đền.
Ý thức mỏng manh của Nhạc Sầm lại được kéo về, nhưng lần này cô không còn sức để mà mở mắt được nữa, chỉ có đôi môi khe khẽ mấp máy, không cách nào nghe được là đang nói cái gì.
Cố Thanh Thanh ráng hết sức kề sát tai vào lắng nghe, nhưng lại không thể nghe được nhiều thêm một chút, dù chỉ là vài giây.
Hô hấp cùng nhịp tim của Nhạc Sầm cuối cùng ngừng lại.
Lần này, là vĩnh viễn…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook