Họa Phố
-
Quyển 14 - Chương 27: Sơn hải (27) : Trường
Gió xoáy cuồng bạo giống như trào dâng cơn thịnh nộ, ngay trong nháy mắt mười ba người nhảy lên tế đàn, nó ngoác ra cái mồm thật to như muốn cắn xé cả trời đất, thân thể ầm ầm xoay cuộn bổ nhào tới, sau đó nuốt chửng cả tế đàn vào trong giữa tâm lốc xoáy.
Cột lốc khổng lồ điên cuồng mà xoáy tung, như muốn vặn người biến thành một cái trụ to lớn có thể thông thẳng lên trời cao, mặt đất bốn phía trong thung lũng tử vong như đều bị nó xới tung lật nhào, mà bên dưới mặt đất, rầm rầm rộ rộ vang lên muôn vàn tiếng rú tựa như có ngàn quân vạn mã đang dâng lên khiến người ta nghe mà thấy trong lòng run sợ.
Mà, ở giữa cột lốc xoáy khổng lồ đang cuồn cuộn tít tắp xoay cuồng như điên dại ấy, tựa hồ có hàng vạn, hàng trăm vạn, ngàn vạn thậm chí càng nhiều hơn thế những hình dáng quái quỷ đáng sợ không có cách nào hình dung. Chúng như một lũ ma quỷ múa loạn điên cuồng kêu gào hét to, liều mạng chui ra khỏi cột lốc xoáy, nhưng bên mặt ngoài cột lốc xoáy lại như có một lớp màng gió đang bao bọc chúng nó lại, đang dốc hết toàn bộ sức lực cuối cùng quấn chặt lấy lũ quỷ quái đáng sợ kia, ngăn không cho chúng nó thoát khỏi lớp ngăn cách cuối cùng này.
Cột gió màu đen đặc đến sềnh sệch vây quanh lấy phạm vi cả trăm dặm xung quanh tòa tế đàn, rồi bỗng có một chút ánh sáng đỏ tươi thấp thoáng, như có thứ gì đó đang dần dần trồi đầu khỏi cột gió màu đen kia.
Màu đỏ càng lúc càng sáng, chói đến như máu tươi đỏ rực, ở trong gió chớp nháy như tắt như hiện, rồi dần nó trở nên rõ ràng, để lộ ra hình dáng một cái đồ phù quỷ văn kỳ dị.
Đó là quỷ văn khắc trên vách nham thạch tế đàn, dưới nền gió lốc xoay cuồng rung động, nó giống như vừa được rót vào sinh mệnh, bắt đầu rúm ró thân thể vặn vẹo di chuyển trên vách nham thạch, rồi bỗng nó tách bật ra khỏi vách nham, bị gió lốc thét gào cuốn vào bên trong, như hòa tan rồi cuồn cuộn xoay theo chiều xoáy lốc, như nhuốm lên một chút màu đỏ tươi quỷ dị giữa cái màu đen đặc kịt ấy.
Trong không khí bỗng chốc vang lên âm thanh như có thứ gì đó đang bị xé rách, những tia màu đỏ tươi li ti kia giống như mũi dao giải phẫu sắc lẹm mà bén ngót, đang lạnh lùng tàn nhẫn đến cực độ liên tục cào róc lên làn da chỉ còn lại một lớp mỏng manh của kẻ bệnh tật đáng thương.
Từ giữa cột lốc chợt có vô số tiếng hú đồng loạt rộ lên, tựa như ngàn vạn chúng quỷ dữ đang cất tiếng cười, âm thanh ấy sắc nhọn đến chói tai, như có triệu triệu cây kim nhọn toát ra từ trong gió xoáy, lấp lóe ánh sáng lạnh buốt, tựa hồ chỉ trong cái chớp mắt tiếp theo nó sẽ đồng loạt nổ tung bắn về bốn phương tám hướng, như những cột pháo hoa nở rộ sáng rực cả bầu trời, để chúc mừng cho trận thịnh yến của quỷ yêu sắp sửa diễn ra.
Trên tế đàn lạnh như băng ở ngay giữa trung tâm của cột lốc xoáy tham lam nuốt trời xé đất ấy, có mười ba con người đang đứng.
《 Sơn Hải Đồ 》 trong tướng cốt dần thẩm thấu ra ngoài da thịt, từ màu sắc đen kịt dần dần chuyển thành đỏ tươi như máu, làm cho cả mười ba người họ giống mười ba kẻ tắm máu, đang máu thịt nhầy nhụa mà giãy dụa vùng vẫy kề bên cái chết.
Trên đỉnh tế đàn không có gió, cột lốc xoáy khổng lồ bao quanh hình thành một cái không gian như vòm úp ở phía trên không trung tế đàn, cả mười ba người vào tranh đều có thể vững vàng đứng ở nơi đây, nhưng tiếng gió gào thét cùng tiếng rít tiếng hí của quỷ yêu vờn quanh có mấy lần như muốn đâm thủng màng tai, xuyên qua màng nhĩ, làm cho người ta chỉ muốn chết ngay tức khắc để không bị âm thanh đáng sợ ấy tra tấn thống khổ nữa.
“Thử dùng vũ khí xem có bắn được nó không!” Kha Tầm rống to giữa bốn bề gió gào quỷ thét.
Cậu vẫn chưa muốn bỏ cuộc, vẫn còn muốn thử thêm một lần. Bọn họ đi lên nơi này vốn dĩ là ôm trong lòng hi vọng cuối cùng, hi vọng có thể tìm được biện pháp xa vời nào đó để tự cứu mình ở nơi đây, hay hoặc là cơ quan nào đó để chấm dứt toàn bộ sự kiện khốn kiếp này.
Lý Tiểu Xuân cắn răng thật chặt, nhấc súng lên điên cuồng mà nã đạn vào tường gió, những người khác cũng giơ lên súng trong tay hướng về các phương khác nhau mà bắn, Mục Dịch Nhiên cùng Chu Hạo Văn thì dùng xăng cùng bình dưỡng khí kích nổ, ném vào bên trong tường gió một phần, phần còn lại để trên tế đàn. Còn Kha Tầm thì tháo xuống pin di động đã tháo rời để trong balô, kích nổ xong đá nó bay vào trong tường gió.
Cho đến khi đạn trong súng hoàn toàn cạn kiệt, mà cột lốc xoáy cũng chẳng sứt mẻ chút nào, nó vẫn đang ngày càng lớn mạnh ngày càng dữ tợn, tiếp tục hết lần này đến lần khác cố hết sức xé rách màng gió yếu ớt vây bên ngoài. Tiếng yêu quỷ gào hú tựa như tiếng ve kêu ngày hè bị phóng đại lên gấp tỷ lần, lại không có một giây ngừng nghỉ, liên tục tạo ra tạp âm ồn ào khó nghe làm người ta điên loạn.
“Hết cách thật rồi…” Vệ Đông cả người suy sụp ném cây súng trên tay xuống “Lần này thật sự hết cách rồi.”
Nhóm mười ba người bọn họ đưa mắt nhìn nhau, thân thể run rẩy thở hào hển.
Không ai cử động, không có ai xung phong dẫn đầu chịu chết.
“Sắp không còn kịp nữa rồi…” Ngô Du hai mắt đẫm nước nhìn tường gió, như thì thào nói “Chúng nó sắp ra rồi… Màng gió bên ngoài chống chọi hết nổi rồi… Nó chống chọi hết nổi rồi… Hu hu hu…”
“Tui có thể trèo xuống dưới không?” La Bộ dụi mãi mà không hết được nước mắt trên mặt “Dù sao cũng chết, ở đâu mà không giống nhau, tui có thể chết ở trong bé G của tui không?”
Kha Tầm cau chặt lông mày, ánh mắt lần lượt nhìn quanh những đồng bạn trước mặt, dẫu cho gương mặt mọi người đã bị quỷ văn đỏ tươi như máu che lấp, lại vẫn có thể thấy được trên đó tràn đầy tuyệt vọng bi ai.
Kha Tầm không muốn nhìn nữa, cậu chịu không nổi, đã từng vô số những đêm khuya cậu giật mình giữa cơn mộng mị, để rồi thấy được gương mặt với biểu tình hệt như thế in ngược trên cửa sổ.
Nỗi đau như cào cấu tâm can vô cùng quen thuộc mà cậu phải cố lắm mới có thể quên đi, giờ khắc này lại lần nữa trở về, trước kia là người thân mà cậu yêu nhất, hiện tại là những đồng bạn thân thiết nhất, cậu sắp sửa phải một lần nữa đón nhận sự mất mát ấy, phải thừa nhận nỗi đau xé lòng ấy, chỉ thấy trong lòng tràn ngập bi thương mà phẫn nộ, tuyệt vọng rồi lại bàng hoàng.
Trên mặt bỗng mát lạnh.
Đưa tay sờ sờ, hóa ra là nước mắt cứ ngỡ đã vô cùng xa lạ, giờ phút này chúng nó giống như mất đi khống chế, liên tục dâng trào tràn ra khỏi vành mắt.
“Kha Tầm…” Tiếng nói của Mục Dịch Nhiên vang lên.
Kha Tầm xoay mặt qua, Mục Dịch Nhiên nhìn thấy trong ánh mắt của đối phương bị đau lòng cùng sầu thảm đong đầy.
“Phải dừng ở đây rồi…” Kha Tầm mỉm cười, nước mắt tràn qua khóe môi “Em đi trước một bước nha, Dịch Nhiên, giống như em của dòng thời gian khác trong《Nghịch lữ》vậy… Em làm sao có thể để mình thua kém một bản thân khác của mình chứ, đúng không. Em…”
“Không, Kha Tầm, không.” Mục Dịch Nhiên níu lấy cậu, vẻ bình tĩnh hoàn toàn biến mất, trong đáy mắt thoáng lộ vẻ cấp thiết cùng quật cường không hề giống hắn chút nào “Đợi một lát—— vẫn còn chưa đến giây cuối cùng—— để tôi nghĩ —— tôi sẽ tìm ra biện pháp——”
“Ừm.” Kha Tầm trở tay nắm lấy tay đối phương “Anh nghĩ đi, em sẽ đợi.”
Ánh mắt của Mục Dịch Nhiên khẽ chớp lên, như muốn tự giãy thoát khỏi cảm xúc nôn nóng, như đang liều mạng cố sức lần ra đầu mối mỏng manh như đầu sợi tơ chẳng thể nhìn thấy được.
“Em biết không, tôi có một hoài nghi.” Giọng của Mục Dịch Nhiên chưa bao giờ gấp gáp đến thế “Tôi vẫn luôn cảm thấy thung lũng chết này có gì đó rất kỳ lạ, từ đêm đầu tiên chúng ta vào đây, trong lòng tôi đã mơ hồ sinh ra hoài nghi.”
“Em còn nhớ Hạo Văn khi ấy từng bắn một phát lên trời chứ? Nhưng chúng ta nghe thấy lại là vô số tiếng súng vang lên, khi ấy chúng ta cứ nghĩ là do tiếng vọng trong thung lũng, nhưng——”
“Còn nhớ lúc chúng ta mới vào nơi này, từng ở trong gió bão nhìn thấy mười ba cái bóng người màu đen không? Tôi từng cho rằng, có lẽ bọn họ là ảnh chiếu của những nhóm người vào tranh trước đây, hoặc cũng có thể là ảnh chiếu của chính chúng ta—— việc này tôi vẫn luôn cảm thấy hoài nghi.”
“Nếu như mười ba cái bóng người kia là chính chúng ta, như vậy khi chúng ta đến nơi này nhìn thấy, là chúng ta của lúc nào? Mười ba bóng đen kia khi ấy đang đi đến, hiện tại ngẫm lại, khi ấy trên người bọn họ giống như còn mang theo đồ vật, bọn họ đang đi về hướng tế đàn, cho nên—— rất có thể, khi ấy chúng ta nhìn thấy, chính là chúng ta của hôm nay, là chúng ta đi về phía tế đàn lúc mới nãy.”
“Nếu thật là vậy, một chuỗi tiếng súng vang lên mà chúng ta nghe được lúc vào nơi này, không phải là tiếng súng của Hạo Văn đã bắn, mà là——”
“Là tiếng súng mà đám chúng ta lúc nãy vừa bắn vào tường gió ngoài kia?!” Kha Tầm hai mắt còn đẫm nước mở to, bên trong tràn đầy vẻ kinh ngạc sợ hãi.
“Không,” Mục Dịch Nhiên khẽ lắc đầu “Thời gian chúng ta bắn vào trong gió rất dài, tôi cho rằng nó càng giống lúc chúng ta ở phía dưới tế đàn, khi ấy Tiểu Xuân cảm xúc mất khống chế, đã cầm súng bắn liên tục vài phát, sau đó em đã xông lên đè cậu ta lại, lúc ấy tôi có ngoái đầu nhìn về phía hướng mà chúng ta đã đi vào, giống như loáng thoáng thấy được ánh đèn xe hiện lên, nhưng nó chớp nháy rồi biến mất rất nhanh, tôi cũng không dám xác định có phải mình nhìn lầm hay không. Nếu như không phải nhìn lầm, vậy ánh sáng kia rất có thể là chúng ta lúc ấy đang lái xe hướng về phía bên này tiến vào thung lũng.”
“Việc này nghe quá mức ly kỳ,” Giọng của Chu Hạo Văn bỗng nhiên xen vào, hắn vốn đứng cách đó không xa lắm, lúc này đã đi đến trước mặt hai người nói “Dựa theo cách nói của anh, hiện tại chúng ta của ‘khi ấy’ đã tiến vào bên dưới tế đàn, và thứ bọn họ nhìn thấy sẽ là tế đàn bị lốc xoáy khổng lồ bao quanh. Nhưng trước đó khi chúng ta đến lại không hề xuất hiện cảnh tượng như vậy.”
“Tôi đoán, có lẽ thời không ở nơi đây là hỗn loạn mà giao thoa nhau,” Mục Dịch Nhiên có vẻ bình tĩnh hơn một chút, giọng cũng dần chậm lại, thoáng nhìn về phía những đồng bạn đang dần dần tụ tập đến “Mỗi đoạn thời không đều sẽ ở nơi đây giao thoa cùng hồi tưởng, cho nên chúng ta nhìn thấy chỉ là những điểm chớp trên dòng thời gian đầy hỗn loạn ấy, chứ không phải là những mảnh vỡ cảnh tượng, kể cả tiếng súng của Tiểu Xuân lẫn bóng của chúng ta, cũng không xuất hiện dựa vào thứ tự dòng thời gian.”
“Tất nhiên, nếu như cậu muốn một căn cứ có tính thuyết phục hơn cho cách nói này, vậy bằng chứng tốt nhất chính là lần đầu tiên tôi cùng Kha Tầm leo lên tế đàn, sau đó trực tiếp xuyên qua thời gian một đêm, đi đến trước mặt mọi người.”
“Khi ấy chúng ta đã phỏng đoán có hai loại khả năng, một là xuyên thời không, hai là tôi và Kha Tầm đã bị xóa đi ký ức của khoảng thời gian ấy, hiện tại xem ra, khả năng của phỏng đoán thứ nhất rõ ràng càng cao hơn.”
“Bởi vì, nếu như sức mạnh của yêu quỷ trên tế đàn có thể xóa đi trí nhớ của chúng ta, vậy hiện tại nó có thể trực tiếp xóa đi ký ức của chúng ta, ngăn cản chúng ta hiến thân biến thành phong ấn.”
“Dịch Nhiên nói đúng,” Kha Tầm liên tục gật đầu “Thời không nơi đây là thác loạn, là thác loạn! Còn nhớ《Con mèo của Schrödinger》chứ? Nó ám chỉ trạng thái chồng chất cùng đa chiều, đa thời không của các thời không song song nhau, nên nhớ, thung lũng chết này ban ngày là cảnh tượng nhân gian, đến đêm tối lại trở thành cảnh tượng không thuộc về nhân gian, chẳng phải cũng chính là một loại thời không giao thoa sao!?”
“Đúng, đúng, nhưng vì… vì sao lại thác loạn như vậy?” Mọi người vừa khẩn thiết lại hoang mang, ngay lúc cái chết cận kề, khả năng tư duy giống như đã chết đi trước một bước vậy.
“Có lẽ là vì sức mạnh của quỷ văn, hoặc có thể là do dị từ trường ở dưới lòng đất, hoặc có thể là do tác động của những cột lốc xoáy không hợp với lẽ thường mỗi đêm…” Mục Dịch Nhiên nhanh chóng tự hỏi “Hạo Văn, cậu biết trường vật chất chứ?”
Chu Hạo Văn ánh mắt giật mình “Chính là vật chất cùng tự bản thân nó tạo thành trường, cùng với năng lượng tự bản thân sinh ra trường. Quỷ văn là một loại năng lượng, nó có thể sinh ra trường năng lượng, cũng chính là trường vật chất. Mà độ từ thẩm của trường vật chất lớn hay nhỏ sẽ quyết định giá trị vận tốc ánh sáng lớn hay nhỏ. Những nơi có trường vật chất mạnh thì vận tốc ánh sáng sẽ chậm, ngược lại nơi có trường vật chất yếu thì vận tốc ánh sáng sẽ nhanh. Nói đơn giản một chút—— thì trường vật chất không đồng đều có thể khiến cho thời không gấp khúc!”
“Vậy là đúng rồi!” Kha Tầm dùng sức xiết chặt nắm tay “Nơi đây có quỷ văn vốn ẩn chứa trường năng lượng siêu lớn, bên dưới lòng đất còn có từ trường siêu mạnh!”
“Thêm một điều nữa,” Chu Hạo Văn nói tiếp “Hội nghiên cứu địa vật lý đã chứng thực một điều, lốc xoáy có thể phá vỡ từ trường của địa cầu! Vòng xoáy của một cơn lốc xoáy có thể sinh ra khu vực áp suất từ trường thấp, làm cho cường độ từ trường của lớp vỏ trái đất tăng vọt —— bên trong thung lũng chết mỗi đêm đều xuất hiện lốc xoáy, cứ sau mỗi đêm sẽ càng lớn hơn mạnh hơn, lại thêm bên dưới mặt đất thung lũng tồn tại siêu từ trường phân bố không đồng đều, thế nên mỗi khi gió nổi lên hoặc di chuyển, đều đã khiến cho cả ba thứ quỷ văn, lốc xoáy cùng từ trường dưới lòng đất tác dụng lẫn nhau sinh ra trường vật chất dẫn đến bẻ cong cùng thác loạn thời không!”
“—— thế nên?—— Thế cho nên?” Vài tiếng truy hỏi tràn đầy bức thiết thậm chí là như đang cầu xin vang lên.
Cột lốc khổng lồ điên cuồng mà xoáy tung, như muốn vặn người biến thành một cái trụ to lớn có thể thông thẳng lên trời cao, mặt đất bốn phía trong thung lũng tử vong như đều bị nó xới tung lật nhào, mà bên dưới mặt đất, rầm rầm rộ rộ vang lên muôn vàn tiếng rú tựa như có ngàn quân vạn mã đang dâng lên khiến người ta nghe mà thấy trong lòng run sợ.
Mà, ở giữa cột lốc xoáy khổng lồ đang cuồn cuộn tít tắp xoay cuồng như điên dại ấy, tựa hồ có hàng vạn, hàng trăm vạn, ngàn vạn thậm chí càng nhiều hơn thế những hình dáng quái quỷ đáng sợ không có cách nào hình dung. Chúng như một lũ ma quỷ múa loạn điên cuồng kêu gào hét to, liều mạng chui ra khỏi cột lốc xoáy, nhưng bên mặt ngoài cột lốc xoáy lại như có một lớp màng gió đang bao bọc chúng nó lại, đang dốc hết toàn bộ sức lực cuối cùng quấn chặt lấy lũ quỷ quái đáng sợ kia, ngăn không cho chúng nó thoát khỏi lớp ngăn cách cuối cùng này.
Cột gió màu đen đặc đến sềnh sệch vây quanh lấy phạm vi cả trăm dặm xung quanh tòa tế đàn, rồi bỗng có một chút ánh sáng đỏ tươi thấp thoáng, như có thứ gì đó đang dần dần trồi đầu khỏi cột gió màu đen kia.
Màu đỏ càng lúc càng sáng, chói đến như máu tươi đỏ rực, ở trong gió chớp nháy như tắt như hiện, rồi dần nó trở nên rõ ràng, để lộ ra hình dáng một cái đồ phù quỷ văn kỳ dị.
Đó là quỷ văn khắc trên vách nham thạch tế đàn, dưới nền gió lốc xoay cuồng rung động, nó giống như vừa được rót vào sinh mệnh, bắt đầu rúm ró thân thể vặn vẹo di chuyển trên vách nham thạch, rồi bỗng nó tách bật ra khỏi vách nham, bị gió lốc thét gào cuốn vào bên trong, như hòa tan rồi cuồn cuộn xoay theo chiều xoáy lốc, như nhuốm lên một chút màu đỏ tươi quỷ dị giữa cái màu đen đặc kịt ấy.
Trong không khí bỗng chốc vang lên âm thanh như có thứ gì đó đang bị xé rách, những tia màu đỏ tươi li ti kia giống như mũi dao giải phẫu sắc lẹm mà bén ngót, đang lạnh lùng tàn nhẫn đến cực độ liên tục cào róc lên làn da chỉ còn lại một lớp mỏng manh của kẻ bệnh tật đáng thương.
Từ giữa cột lốc chợt có vô số tiếng hú đồng loạt rộ lên, tựa như ngàn vạn chúng quỷ dữ đang cất tiếng cười, âm thanh ấy sắc nhọn đến chói tai, như có triệu triệu cây kim nhọn toát ra từ trong gió xoáy, lấp lóe ánh sáng lạnh buốt, tựa hồ chỉ trong cái chớp mắt tiếp theo nó sẽ đồng loạt nổ tung bắn về bốn phương tám hướng, như những cột pháo hoa nở rộ sáng rực cả bầu trời, để chúc mừng cho trận thịnh yến của quỷ yêu sắp sửa diễn ra.
Trên tế đàn lạnh như băng ở ngay giữa trung tâm của cột lốc xoáy tham lam nuốt trời xé đất ấy, có mười ba con người đang đứng.
《 Sơn Hải Đồ 》 trong tướng cốt dần thẩm thấu ra ngoài da thịt, từ màu sắc đen kịt dần dần chuyển thành đỏ tươi như máu, làm cho cả mười ba người họ giống mười ba kẻ tắm máu, đang máu thịt nhầy nhụa mà giãy dụa vùng vẫy kề bên cái chết.
Trên đỉnh tế đàn không có gió, cột lốc xoáy khổng lồ bao quanh hình thành một cái không gian như vòm úp ở phía trên không trung tế đàn, cả mười ba người vào tranh đều có thể vững vàng đứng ở nơi đây, nhưng tiếng gió gào thét cùng tiếng rít tiếng hí của quỷ yêu vờn quanh có mấy lần như muốn đâm thủng màng tai, xuyên qua màng nhĩ, làm cho người ta chỉ muốn chết ngay tức khắc để không bị âm thanh đáng sợ ấy tra tấn thống khổ nữa.
“Thử dùng vũ khí xem có bắn được nó không!” Kha Tầm rống to giữa bốn bề gió gào quỷ thét.
Cậu vẫn chưa muốn bỏ cuộc, vẫn còn muốn thử thêm một lần. Bọn họ đi lên nơi này vốn dĩ là ôm trong lòng hi vọng cuối cùng, hi vọng có thể tìm được biện pháp xa vời nào đó để tự cứu mình ở nơi đây, hay hoặc là cơ quan nào đó để chấm dứt toàn bộ sự kiện khốn kiếp này.
Lý Tiểu Xuân cắn răng thật chặt, nhấc súng lên điên cuồng mà nã đạn vào tường gió, những người khác cũng giơ lên súng trong tay hướng về các phương khác nhau mà bắn, Mục Dịch Nhiên cùng Chu Hạo Văn thì dùng xăng cùng bình dưỡng khí kích nổ, ném vào bên trong tường gió một phần, phần còn lại để trên tế đàn. Còn Kha Tầm thì tháo xuống pin di động đã tháo rời để trong balô, kích nổ xong đá nó bay vào trong tường gió.
Cho đến khi đạn trong súng hoàn toàn cạn kiệt, mà cột lốc xoáy cũng chẳng sứt mẻ chút nào, nó vẫn đang ngày càng lớn mạnh ngày càng dữ tợn, tiếp tục hết lần này đến lần khác cố hết sức xé rách màng gió yếu ớt vây bên ngoài. Tiếng yêu quỷ gào hú tựa như tiếng ve kêu ngày hè bị phóng đại lên gấp tỷ lần, lại không có một giây ngừng nghỉ, liên tục tạo ra tạp âm ồn ào khó nghe làm người ta điên loạn.
“Hết cách thật rồi…” Vệ Đông cả người suy sụp ném cây súng trên tay xuống “Lần này thật sự hết cách rồi.”
Nhóm mười ba người bọn họ đưa mắt nhìn nhau, thân thể run rẩy thở hào hển.
Không ai cử động, không có ai xung phong dẫn đầu chịu chết.
“Sắp không còn kịp nữa rồi…” Ngô Du hai mắt đẫm nước nhìn tường gió, như thì thào nói “Chúng nó sắp ra rồi… Màng gió bên ngoài chống chọi hết nổi rồi… Nó chống chọi hết nổi rồi… Hu hu hu…”
“Tui có thể trèo xuống dưới không?” La Bộ dụi mãi mà không hết được nước mắt trên mặt “Dù sao cũng chết, ở đâu mà không giống nhau, tui có thể chết ở trong bé G của tui không?”
Kha Tầm cau chặt lông mày, ánh mắt lần lượt nhìn quanh những đồng bạn trước mặt, dẫu cho gương mặt mọi người đã bị quỷ văn đỏ tươi như máu che lấp, lại vẫn có thể thấy được trên đó tràn đầy tuyệt vọng bi ai.
Kha Tầm không muốn nhìn nữa, cậu chịu không nổi, đã từng vô số những đêm khuya cậu giật mình giữa cơn mộng mị, để rồi thấy được gương mặt với biểu tình hệt như thế in ngược trên cửa sổ.
Nỗi đau như cào cấu tâm can vô cùng quen thuộc mà cậu phải cố lắm mới có thể quên đi, giờ khắc này lại lần nữa trở về, trước kia là người thân mà cậu yêu nhất, hiện tại là những đồng bạn thân thiết nhất, cậu sắp sửa phải một lần nữa đón nhận sự mất mát ấy, phải thừa nhận nỗi đau xé lòng ấy, chỉ thấy trong lòng tràn ngập bi thương mà phẫn nộ, tuyệt vọng rồi lại bàng hoàng.
Trên mặt bỗng mát lạnh.
Đưa tay sờ sờ, hóa ra là nước mắt cứ ngỡ đã vô cùng xa lạ, giờ phút này chúng nó giống như mất đi khống chế, liên tục dâng trào tràn ra khỏi vành mắt.
“Kha Tầm…” Tiếng nói của Mục Dịch Nhiên vang lên.
Kha Tầm xoay mặt qua, Mục Dịch Nhiên nhìn thấy trong ánh mắt của đối phương bị đau lòng cùng sầu thảm đong đầy.
“Phải dừng ở đây rồi…” Kha Tầm mỉm cười, nước mắt tràn qua khóe môi “Em đi trước một bước nha, Dịch Nhiên, giống như em của dòng thời gian khác trong《Nghịch lữ》vậy… Em làm sao có thể để mình thua kém một bản thân khác của mình chứ, đúng không. Em…”
“Không, Kha Tầm, không.” Mục Dịch Nhiên níu lấy cậu, vẻ bình tĩnh hoàn toàn biến mất, trong đáy mắt thoáng lộ vẻ cấp thiết cùng quật cường không hề giống hắn chút nào “Đợi một lát—— vẫn còn chưa đến giây cuối cùng—— để tôi nghĩ —— tôi sẽ tìm ra biện pháp——”
“Ừm.” Kha Tầm trở tay nắm lấy tay đối phương “Anh nghĩ đi, em sẽ đợi.”
Ánh mắt của Mục Dịch Nhiên khẽ chớp lên, như muốn tự giãy thoát khỏi cảm xúc nôn nóng, như đang liều mạng cố sức lần ra đầu mối mỏng manh như đầu sợi tơ chẳng thể nhìn thấy được.
“Em biết không, tôi có một hoài nghi.” Giọng của Mục Dịch Nhiên chưa bao giờ gấp gáp đến thế “Tôi vẫn luôn cảm thấy thung lũng chết này có gì đó rất kỳ lạ, từ đêm đầu tiên chúng ta vào đây, trong lòng tôi đã mơ hồ sinh ra hoài nghi.”
“Em còn nhớ Hạo Văn khi ấy từng bắn một phát lên trời chứ? Nhưng chúng ta nghe thấy lại là vô số tiếng súng vang lên, khi ấy chúng ta cứ nghĩ là do tiếng vọng trong thung lũng, nhưng——”
“Còn nhớ lúc chúng ta mới vào nơi này, từng ở trong gió bão nhìn thấy mười ba cái bóng người màu đen không? Tôi từng cho rằng, có lẽ bọn họ là ảnh chiếu của những nhóm người vào tranh trước đây, hoặc cũng có thể là ảnh chiếu của chính chúng ta—— việc này tôi vẫn luôn cảm thấy hoài nghi.”
“Nếu như mười ba cái bóng người kia là chính chúng ta, như vậy khi chúng ta đến nơi này nhìn thấy, là chúng ta của lúc nào? Mười ba bóng đen kia khi ấy đang đi đến, hiện tại ngẫm lại, khi ấy trên người bọn họ giống như còn mang theo đồ vật, bọn họ đang đi về hướng tế đàn, cho nên—— rất có thể, khi ấy chúng ta nhìn thấy, chính là chúng ta của hôm nay, là chúng ta đi về phía tế đàn lúc mới nãy.”
“Nếu thật là vậy, một chuỗi tiếng súng vang lên mà chúng ta nghe được lúc vào nơi này, không phải là tiếng súng của Hạo Văn đã bắn, mà là——”
“Là tiếng súng mà đám chúng ta lúc nãy vừa bắn vào tường gió ngoài kia?!” Kha Tầm hai mắt còn đẫm nước mở to, bên trong tràn đầy vẻ kinh ngạc sợ hãi.
“Không,” Mục Dịch Nhiên khẽ lắc đầu “Thời gian chúng ta bắn vào trong gió rất dài, tôi cho rằng nó càng giống lúc chúng ta ở phía dưới tế đàn, khi ấy Tiểu Xuân cảm xúc mất khống chế, đã cầm súng bắn liên tục vài phát, sau đó em đã xông lên đè cậu ta lại, lúc ấy tôi có ngoái đầu nhìn về phía hướng mà chúng ta đã đi vào, giống như loáng thoáng thấy được ánh đèn xe hiện lên, nhưng nó chớp nháy rồi biến mất rất nhanh, tôi cũng không dám xác định có phải mình nhìn lầm hay không. Nếu như không phải nhìn lầm, vậy ánh sáng kia rất có thể là chúng ta lúc ấy đang lái xe hướng về phía bên này tiến vào thung lũng.”
“Việc này nghe quá mức ly kỳ,” Giọng của Chu Hạo Văn bỗng nhiên xen vào, hắn vốn đứng cách đó không xa lắm, lúc này đã đi đến trước mặt hai người nói “Dựa theo cách nói của anh, hiện tại chúng ta của ‘khi ấy’ đã tiến vào bên dưới tế đàn, và thứ bọn họ nhìn thấy sẽ là tế đàn bị lốc xoáy khổng lồ bao quanh. Nhưng trước đó khi chúng ta đến lại không hề xuất hiện cảnh tượng như vậy.”
“Tôi đoán, có lẽ thời không ở nơi đây là hỗn loạn mà giao thoa nhau,” Mục Dịch Nhiên có vẻ bình tĩnh hơn một chút, giọng cũng dần chậm lại, thoáng nhìn về phía những đồng bạn đang dần dần tụ tập đến “Mỗi đoạn thời không đều sẽ ở nơi đây giao thoa cùng hồi tưởng, cho nên chúng ta nhìn thấy chỉ là những điểm chớp trên dòng thời gian đầy hỗn loạn ấy, chứ không phải là những mảnh vỡ cảnh tượng, kể cả tiếng súng của Tiểu Xuân lẫn bóng của chúng ta, cũng không xuất hiện dựa vào thứ tự dòng thời gian.”
“Tất nhiên, nếu như cậu muốn một căn cứ có tính thuyết phục hơn cho cách nói này, vậy bằng chứng tốt nhất chính là lần đầu tiên tôi cùng Kha Tầm leo lên tế đàn, sau đó trực tiếp xuyên qua thời gian một đêm, đi đến trước mặt mọi người.”
“Khi ấy chúng ta đã phỏng đoán có hai loại khả năng, một là xuyên thời không, hai là tôi và Kha Tầm đã bị xóa đi ký ức của khoảng thời gian ấy, hiện tại xem ra, khả năng của phỏng đoán thứ nhất rõ ràng càng cao hơn.”
“Bởi vì, nếu như sức mạnh của yêu quỷ trên tế đàn có thể xóa đi trí nhớ của chúng ta, vậy hiện tại nó có thể trực tiếp xóa đi ký ức của chúng ta, ngăn cản chúng ta hiến thân biến thành phong ấn.”
“Dịch Nhiên nói đúng,” Kha Tầm liên tục gật đầu “Thời không nơi đây là thác loạn, là thác loạn! Còn nhớ《Con mèo của Schrödinger》chứ? Nó ám chỉ trạng thái chồng chất cùng đa chiều, đa thời không của các thời không song song nhau, nên nhớ, thung lũng chết này ban ngày là cảnh tượng nhân gian, đến đêm tối lại trở thành cảnh tượng không thuộc về nhân gian, chẳng phải cũng chính là một loại thời không giao thoa sao!?”
“Đúng, đúng, nhưng vì… vì sao lại thác loạn như vậy?” Mọi người vừa khẩn thiết lại hoang mang, ngay lúc cái chết cận kề, khả năng tư duy giống như đã chết đi trước một bước vậy.
“Có lẽ là vì sức mạnh của quỷ văn, hoặc có thể là do dị từ trường ở dưới lòng đất, hoặc có thể là do tác động của những cột lốc xoáy không hợp với lẽ thường mỗi đêm…” Mục Dịch Nhiên nhanh chóng tự hỏi “Hạo Văn, cậu biết trường vật chất chứ?”
Chu Hạo Văn ánh mắt giật mình “Chính là vật chất cùng tự bản thân nó tạo thành trường, cùng với năng lượng tự bản thân sinh ra trường. Quỷ văn là một loại năng lượng, nó có thể sinh ra trường năng lượng, cũng chính là trường vật chất. Mà độ từ thẩm của trường vật chất lớn hay nhỏ sẽ quyết định giá trị vận tốc ánh sáng lớn hay nhỏ. Những nơi có trường vật chất mạnh thì vận tốc ánh sáng sẽ chậm, ngược lại nơi có trường vật chất yếu thì vận tốc ánh sáng sẽ nhanh. Nói đơn giản một chút—— thì trường vật chất không đồng đều có thể khiến cho thời không gấp khúc!”
“Vậy là đúng rồi!” Kha Tầm dùng sức xiết chặt nắm tay “Nơi đây có quỷ văn vốn ẩn chứa trường năng lượng siêu lớn, bên dưới lòng đất còn có từ trường siêu mạnh!”
“Thêm một điều nữa,” Chu Hạo Văn nói tiếp “Hội nghiên cứu địa vật lý đã chứng thực một điều, lốc xoáy có thể phá vỡ từ trường của địa cầu! Vòng xoáy của một cơn lốc xoáy có thể sinh ra khu vực áp suất từ trường thấp, làm cho cường độ từ trường của lớp vỏ trái đất tăng vọt —— bên trong thung lũng chết mỗi đêm đều xuất hiện lốc xoáy, cứ sau mỗi đêm sẽ càng lớn hơn mạnh hơn, lại thêm bên dưới mặt đất thung lũng tồn tại siêu từ trường phân bố không đồng đều, thế nên mỗi khi gió nổi lên hoặc di chuyển, đều đã khiến cho cả ba thứ quỷ văn, lốc xoáy cùng từ trường dưới lòng đất tác dụng lẫn nhau sinh ra trường vật chất dẫn đến bẻ cong cùng thác loạn thời không!”
“—— thế nên?—— Thế cho nên?” Vài tiếng truy hỏi tràn đầy bức thiết thậm chí là như đang cầu xin vang lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook